Hạ Kỳ nhíu mày, cậu không thích ăn bánh ngọt.
Cậu lấy khăn giấy quẹt qua cánh môi của cô bé, khẽ nói: "Ôn ã không ăn, Miêu Miêu ăn đi!"
Hạ Kỳ không biết rằng, động tác nhíu mày vừa rồi của cậu bị Miêu Miêu hiểu thành cậu chê cô bé.
"Ôn ã, có phải ăn chê em bẩn hông*?"
(*) Ông xã, có phải anh chê em bẩn không?
Đôi mắt to, sáng trong của Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Kỳ với vẻ tủi thân, cánh môi hồng căng mọng hơi chu lên, ra vẻ "nếu anh dám chê em bẩn, em liền khóc cho anh xem".
"Ôn ã không chê em bẩn, chỉ là ôn ã không thích ăn đồ ngọt thôi."
Tiểu Miêu Miêu yếu ớt giơ một ngón tay ra: "Chỉ ăn một miếng có được hông*?"
(*) Chỉ ăn một miếng có được không?
Hạ Kỳ không biết phải làm sao, đang định mở miệng nói thì Tiểu Miêu Miêu đã kề bánh quy vào bên miệng Hạ Kỳ, tiến đến trước mặt Hạ Kỳ mà làm nũng: "Ôn ã ăn đi, ăn đi mà!"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com