Cậu ta ngại ngùng buông tay Thành Du Nhiên, "Ồ, thì ra là như thế."
"Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây, khai giảng gặp lại nhé." Thành Du Nhiên lơ đễnh vẫy tay với cậu ta.
Tiêu Hi Thần bỗng thấy bồn chồn không thôi, lâu rồi cậu ta mới gặp được Du Nhiên, sao có thể để cô ấy đi như thế.
Tiêu Hi Thần kéo tay Thành Du Nhiên lại rồi nói, "Cậu đừng đi."
Phản ứng đầu tiên của Thành Du Nhiên là vặn cổ tay của cậu ta, sau đó khóa chặt tay Tiêu Hi Thần ra sau lưng trong nháy mắt, Tiêu Hi Thần lập tức hét lên thảm thiết, "Ôi mạ ơi! Du Nhiên! Cậu làm gì thế hả!"
Oh no! Thành Du Nhiên vội buông tay, xin lỗi, "Xin lỗi, phản xạ có điều kiện."
Tiêu Hi Thần: (ㄒoㄒ)
Cậu ta không ngờ cậu ta lại yếu như vậy, ngay cả Du Nhiên cũng đánh không lại…
Thành Du Nhiên tưởng Tiêu Hi Thần bị thương nên hoảng hốt hỏi, "Ôi, cậu không sao chứ? Hay là tôi đưa cậu tới bệnh viện xem sao nhé."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com