Chất giọng cậu thiếu niên trầm thấp, mang theo đầy lửa giận, mây đen giăng đầy khuôn mặt tuấn lãng, áp bức Lục Thanh Hà và Ninh Cảnh Thâm, khiến cả hai nghẹn họng không cất nổi lời.
Kỷ Dạ Bạch cười nhạt: "Leo lên giường? Ninh Hề Nhi có tôi rồi, bà cảm thấy cô ấy thèm để mắt tới con trai bà à?"
Lục Thanh Hà: "..."
Đúng là vậy, Cung Tu dù rất ưu tú, rất đẹp trai, nhưng nếu so với Kỷ Dạ Bạch gia thế kinh người, thì thật ra vẫn còn thua kém!
Nói cách khác, Kỷ Dạ Bạch ngoài mặt giễu cợt Cung Tu, nhưng lại chính là vả vào mặt Lục Thanh Hà!
Người ta có bạn trai tốt đến thế, ai mà thèm con trai bà?
Ninh Cảnh Thâm rốt cuộc vẫn bênh vợ mới của mình, ông ta nhíu mày nói: "Kỷ Dạ Bạch, cháu tỏ thái độ với người lớn thế mà được à? Chú là bố của Hề Nhi, chú còn chưa chấp nhận cháu, cháu lại dám láo xược trước mặt chúng ta?"
Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn, ánh mắt hắn càng tối đi, hắn giận dữ bật cười: "Bố? Tiếng này, ông xứng chắc?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com