Cố Hạo Đình chuyển ánh mắt trầm tĩnh không chút gợn sóng đi, hỏi bác Long: "Điểm Điểm đâu rồi?"
"Điểm Điểm ngủ từ lúc hơn bốn giờ đến giờ rồi, một tiếng rưỡi vẫn chưa tỉnh lại. Tổng thống có muốn ăn tối luôn không?" Bác Long hỏi.
"Bác dọn cơm lên luôn đi." Cố Hạo Đình nặng nề lên tiếng, kéo ghế ngồi đối diện Tô Tiểu Miêu.
Tô Tiểu Miêu cũng không nói chuyện với hắn, bực bội cắm đầu ăn cơm.
"Tôi hy vọng sẽ không xảy ra việc cô lén đưa Điểm Điểm ra ngoài phủ tổng thống nữa, nếu buộc phải ra ngoài thì có thể báo trước để tôi chuẩn bị." Cố Hạo Đình nói.
Tô Tiểu Miêu ngẩng đầu nhìn Cố Hạo Đình, đặt đũa xuống, nói rất nghiêm túc: "Tôi nghĩ kĩ rồi, Điểm Điểm luôn được mọi người yêu quý, giống con búp bê ngoan vậy. Tôi nghĩ, không ai có thể khước từ một đứa bé như vậy."
"Vậy nên?" Cố Hạo Đình nhìn cô.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com