Cố Hạo Đình rút cánh tay bị cô nắm ra, vẻ mặt khó chịu. Hắn không thích ai đụng vào người, đặc biệt là phụ nữ, ngoại trừ Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Miêu nhìn vẻ mặt khó chịu của hắn, trong lòng cũng không thoải mái. Cô giải thích: "Vừa rồi tôi nằm mơ, không phải cố ý đâu."
"Ra ngoài nói chuyện, đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của thằng bé." Cố Hạo Đình gằn giọng, xoay người, ra khỏi phòng.
Tô Tiểu Miêu đắp chăn cho Điểm Điểm xong thì ra khỏi phòng, tiện tay khép cửa lại.
Cố Hạo Đình lạnh lùng đứng bên cửa sổ, cả người âm trầm.
Trong đầu Tô Tiểu Miêu vẫn còn hình ảnh về giấc mơ đó. Cô lại mơ thấy mình là Tiểu Vũ rồi. Nếu như cô mơ thấy vụ hoả hoạn là vì Nhan Diệc Hàm từng nhắc đến nó, vậy lần này thì sao? Tại sao vẫn mơ thấy Tiểu Vũ?
"Tổng thống, sao anh quen được phu nhân của anh vậy?" Tô Tiểu Miêu dò hỏi.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com