Anh ta phát hiện cậu nhóc này đúng là nhỏ mà có võ. Trông thì có vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng thực ra khôn lỏi xấu xa vô cùng. Nó biết nếu mình giả ốm, người làm bác sĩ là anh ta đây chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Mới tí tuổi đầu đã biết mấy thứ này rồi sao?
Hầy, đại trượng phu phải biết tiến biết lùi, tạm thời anh ta cứ lùi trước đã.
"Tôi đi lấy bánh cho cô." Nhan Diệc Hàm nói với Tô Tiểu Miêu rồi đứng dậy rời đi.
Điểm Điểm mím môi cười, nói với giọng sung sướng: "Miêu Miêu, chú Nhan nhiều tuổi rồi, hai người không hợp nhau đâu. Sau này cô già đi, chú Nhan còn già hơn, cô lại phải chăm sóc chú ấy. Nhưng cháu thì khác, khi nào cô già, cháu vẫn còn trẻ trung sung sức như ba cháu bây giờ, cháu sẽ chăm lo cho cô."
Tô Tiểu Miêu che miệng cười khúc khích. Cậu bé này đáng yêu quá đi mất.
"Thế lúc cháu già đi, cô lại qua đời mất rồi, lúc đó ai sẽ chăm sóc cháu?" Tô Tiểu Miêu xoa đầu thằng nhóc rồi hỏi.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com