Quyền Linh biết Duật Cẩn đang nói dối, nhưng bà lại có cảm giác được giải thoát. Trước kia bà còn từng cho rằng người đàn ông này có tình cảm với mình, hóa ra chỉ là bà cả nghĩ mà thôi.
Bà hiểu rất rõ Duật Cẩn, hiểu đến mức có thể tương kế tựu kế.
"Cho Nghị Nhi đi lấy nhé, tôi chỉ nói cho mình Nghị Nhi biết tín vật kia ở chỗ nào thôi." Quyền Linh hờ hững đứng dậy. Bà vô cùng bình tĩnh, đáy mắt phẳng lặng như hồ nước trong.
Ánh mắt Duật Cẩn sáng rỡ: "Tôi gọi nó qua ngay."
"Được." Quyền Linh đáp, đi vào trong phòng mình.
Chốc lát sau, Duật Nghị đã được gọi tới. Duật Cẩn hất cằm về phía phòng của Quyền Linh, nhỏ giọng dặn dò: "Nghe dì Thanh dặn."
Duật Nghị không hiểu gì, đẩy cửa bước vào, thấy Quyền Linh đang đứng cạnh cửa sổ. Hôm nay nắng vàng rực rỡ, ve sầu reo vang, đây là khung cảnh quen thuộc nhất của mùa hè.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com