Hoắc Vi Vũ sửng sốt, xem đi xem lại bức ảnh mấy lần liền, nhìn kỹ từng chi tiết.
Trên cổ tay mẹ cô có một vết sẹo do bị bỏng từ hồi còn nhỏ, trông như một đốm lửa vậy. Sau này y học phát triển, có thể xóa sẹo, nhưng mẹ cô bảo mỗi một vết thương trên người đều là ký ức khắc sâu, là món quà của năm tháng nên vẫn giữ nguyên vết sẹo đó.
Mẹ thích vén tóc ra sau tai, thích đeo hoa tai ngọc trai, khóe môi luôn nhoẻn cười. Bà là mẫu phụ nữ cổ điển điển hình, có phong thái của một tiểu thư đài các, dịu dàng như nước, tĩnh lặng tựa cảnh xuân.
Mà mỗi một chi tiết của người phụ nữ trong ảnh đều phù hợp với bà.
Hoắc Vi Vũ siết chặt di động, tay run rẩy, đầu óc trống rỗng. Cô bàng hoàng đến mức không nghĩ ngợi được gì.
Tại sao mẹ còn sống? Ba cô có biết mẹ còn sống không? Nếu bà còn sống thì sao không tới tìm cô? Tại sao lại để cô lẻ loi một mình đến tận bây giờ?
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com