webnovel

Chương 17. Mua xe

Editor: Nguyetmai

Nói đi là đi luôn, Tony nổi tiếng là tay săn hàng giá rẻ, cậu ta cùng Ống Giảm Thanh lái chiếc xe ra khỏi thành phố. Tony lái xe lượn vòng quanh bên trong một xưởng tập kết xe phế liệu được bày trí như mê cung, sau đó dừng xe lại ở một góc khuất.

Phía trước một chiếc 88 Cherokee chất lượng không tồi đã lọt vào mắt xanh của nhóm Tony, có một vài người da đen nhìn không giống người tốt cho lắm lại gần họ. Đừng hiểu lầm, bọn họ chỉ nói về việc kinh doanh. Gã có biệt danh là Chuột đã báo với Tony giá của chiếc xe này là bốn nghìn đô. Xem ra vẫn có thể đòi giảm giá thêm chút nữa.

"What the f*ck!" Tống Á cảm thấy có gì đó không đúng, bây giờ xe Cherokee mới nguyên hình như ít nhất cũng có khoảng hai mươi nghìn đô, hàng qua tay đi chăng nữa cũng không thể rẻ như vậy được!!

Ống Giảm Thanh đứng bên cạnh Tống Á cảm nhận được Tống Á đang bắt đầu nghi ngờ, bèn nhẹ nhàng làm một tư thế "móc túi quần" ra hiệu.

"Vậy đó hẳn là xe lậu rồi?"

Tống Á hơi hối hận một chút, vừa mới cầm một cục tiền trong tay mà giờ đã bay mất, chỉ tại Tony làm bậy. Bọn hắn ôm một số tiền lớn như vậy mà cũng dám đi vào những nơi buôn lậu xe này.

Hắn đã phiêu rồi, Tony lại càng phiêu hơn, không chỉ trò truyện với tên Chuột một cách vui vẻ, nhận lấy "Thuốc lá cuốn bằng tay" mà đối phương đưa cho liền không do dự hút luôn. Hút phê rồi, Tony lại lấy từ trong xe của Ống Giảm Thanh ra một khẩu súng, ngồi vào con xe Cherokee.

"Nội thất của chiếc xe này thực sự tốt, Alexander, mày nghĩ nên giấu súng này ở đâu? Chỗ này? Hay là chỗ này?"

Tony vui sướng thử nhét khẩu súng xuống dưới ghế ngồi tay lái, cảm thấy không ổn cho lắm, cậu ta lại tiếp tục chuyển xuống tìm chỗ dấu súng ở hàng ghế sau.

"Này! Này! Chúng ta không mua nữa, mau đi thôi!"

Tống Á phát cáu và kéo Tony trở về xe của Ống Giảm Thanh.

"Anh có phải là thằng ngốc không thế? Một chiếc xe mới như vậy mà để ở trước cửa nhà, đảm bảo trong vòng chưa đầy ba ngày chắc chắn là sẽ không còn nữa!" Hắn nói to lên một cái lý do bịa ngay lúc đó, cố ý để cho những người ở đó và tên Chuột nghe thấy.

"Làm gì đến mức đó…"

Tony vẫn không chịu đi, Tống Á cố nháy mắt ra hiệu, khó khăn lắm mới khuyên được Tony lên xe. "Bỏ đi, thằng em tôi có một vấn đề ở đây". Tony chỉ chỉ lên đầu mình và nói với bọn Chuột, "Làm phiền các anh rồi."

"Không sao đâu, người anh em."

Chuột không nói bất cứ điều gì, vẫy tay và để họ đi.

Vừa ra khỏi bãi tập kết xe phế thải, cả hai đã nổ ra cuộc cãi vã dữ dội nhất kể từ khi Tống Á xuyên việt tới nay.

"Lúc nãy mày làm như vậy khiến cho tao không còn chút mặt mũi nào biết không?!"

Có lẽ sức mạnh của những điếu thuốc cuốn bằng tay vừa hút vẫn chưa hết tác dụng, Tony dùng tiếng gào thét để thể hiện sự tức giận của mình."Tao đã đưa mày đến đây thì chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì. Ở cái đất này những người lái xe lậu nhiều vô kể, cảnh sát sẽ không thèm đến khu chúng ta sinh sống. Ngoại trừ lần mà ET bị lãnh án treo ra, những chiếc xe cảnh sát đó còn đi vào khu phố của chúng ta nữa không? Bọn chúng còn lâu mới dám vào!"

"Anh xem anh bây giờ đi! Anh hiện tại đang đặt cược vào một thứ vô bổ không có kết quả đấy!!"

Tống Á cũng đầy bụng tức, "Nếu mình lái xe đó mà bị cảnh sát chặn lại, chuyện gì sẽ xảy ra anh đã nghĩ đến chưa?" Hắn đưa các ngón tay lên đếm."Chiếc xe là đồ ăn cắp, bên trong xe có một người mồm đầy mùi thuốc lá, hơn nữa còn có một khẩu súng giấu ở ghế sau! Anh có biết rằng chỉ với mấy thứ này cũng có thể khiến chúng ta ăn cơm tù trong vài năm không!? Em nói cho anh biết, em còn có một tương lai tươi sáng phía trước, vậy nên em không cần anh giúp vùi dập nó trong những thứ này đâu! "

"Wow wow wow!"

Tony không ngừng vỗ tay: "Quả nhiên là một APLUS kiếm được nhiều tiền! Sao thế? Bắt đầu chán ghét người anh vướng chân này rồi đúng không! Nói cho mày biết, nếu không có tao, bài hát của mày có cơ hội được Lowry Bé hát không? Tao là anh của mày, lời tao nói luôn đúng! Hơn nữa cũng chính vì việc của mày, Lowry Bé đã xa lánh bọn tao, mày không phát hiện ra sao? Tao và Ống Giảm Thanh đang hy sinh cho mày đấy!"

"Được được được, anh vì hy sinh đi một cơ hội làm tùy tùng mà cảm thấy bất bình, sau đó đẩy một người có thể đưa anh đi lên và cũng là đứa em trai của mình vào vòng nguy hiểm mà coi như không có gì?"

"Tao đã nói với mày bao lần rồi, đó không phải là tùy tùng, đó là tình anh em! Tao với Lowry Bé là anh em tốt!"

"Đây chính là đi theo làm tùy tùng, cho dù anh có nói nó dễ nghe như thế nào đi nữa thì nó vẫn chính là đi theo làm tùy tùng mà thôi."

"Là anh em, là bạn bè. Lowry Bé là ngôi sao nổi tiếng, còn chúng tao là bạn của ngôi sao nổi tiếng."

"Tùy tùng..."

Đang cãi nhau long trời lở đất, Ống Giảm Thanh bỗng nhiên dừng xe lại, hoá ra xe đã đến một khu chợ bán xe đã qua sử dụng vô cùng rộng lớn.

"F*CK YOU!"

"F*CK!"

Khi hai người cùng bước xuống xe, thì không còn cãi vã ồn ào nữa, người bán hàng đã tiến lên chào đón bọn họ.

"Bán Tải."

Ống Giảm Thanh đi thẳng đến khu xe bán tải.

"Hmmm?" Tống Á bị thu hút bởi một chiếc xe bán tải Volkswagen. "Ôi! Chiếc này có thể giảm giá được bao nhiêu? Được, quả là không tồi, không biết là nó có đốt bằng dầu động cơ không nhỉ? Ơ! Sao mình lại có suy nghĩ này nhỉ..."

"Cậu thật tinh mắt, chiếc Volkswagen này, chúng tôi đang ưu đãi cực lớn giành cho người mua..." Người bán hàng ngay lập tức bắt đầu đong đưa khách.

"Bỏ qua cái đó đi, xe bán tải hai chỗ ngồi không đủ cho chúng ta." Tony đứng cạnh chiếc Ford bán tải và gọi Tống Á qua.

Chọn tới chọn lui, và cuối cùng họ chọn một chiếc Ford bán tải bốn chỗ. Chiếc xe đã được tám tuổi, tình trạng có thể nói là bình thường, nhưng được cái là giá rẻ. Chỉ với hai nghìn đô là bao trọn mọi chi phí.

NGer* là những kẻ dễ giận, cũng rất dễ quên. Khi Tony lái chiếc xe "mới", dáng vẻ cậu ta giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Cậu ta ngân nga bài hát và liên tục thử các tính năng của xe. "Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?" Cậu ta hỏi.

(*)Từ viết tắt của Nigga, từ chỉ người da đen với ý châm chọc.

Tiền vẫn còn không ít, Tống Á nghĩ một lúc, nói: "Đi đến chợ thiết bị điện cũ, nhà có tủ lạnh rồi, bây giờ mua thêm cái máy giặt để dì Tô Thiến không phải ôm một đống quần áo chen chúc trong phòng giặt công cộng nữa."

"Ừ!" Tony vừa nhìn đường vừa nói. "Alexander, mày là một người anh em tốt. Nói thật, thực ra trước đây tao đã từng nghĩ giống như mày bây giờ, hình như là... năm tao học lớp bảy?" Cậu ta im lặng. "Tao và Ống Giảm Thanh là người cao to khoẻ mạnh trong đám người cùng tuổi, là chủ lực của đội bóng bầu dục. Bọn tao một lòng muốn thông qua bóng bầu dục đạt được học bổng đại học thậm chí là giành suất thi đấu chuyên nghiệp. Nhờ ôm lấy niềm tin đó, chúng tao mới có thể từ chối mọi loại cám dỗ trong khu ổ chuột, xã hội đen, ma túy, trộm cắp... Nhưng rồi mọi thứ thay đổi, chiều cao của những người cùng tuổi bắt đầu phát triển, và mỡ trên cơ thể chúng tao bắt đầu không thể kiểm soát. Học bổng không còn hy vọng, con đường của chúng tao cứ thế mà biến mất... Ngày qua ngày, cuối cùng chúng tao biến thành bộ dạng như ngày hôm nay."

"Em hiểu mà." Tống Á đưa nắm tay ra cùng Tony chạm vào một cái, sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười.

Trong thị trường đồ điện tử cũ, họ chọn máy giặt và lò nướng. Tống Á đã tặng cho Ống Giảm Thanh một hộp ghi âm, mua cho Tony máy chơi game FAMICOM và tivi mini. Hắn chọn cho mình một máy đếm nhịp điện tử, một cây đàn guitar, kèn trumpet và một số thứ linh tinh khác.

Sau khi xuyên không tới đây, hắn kết thân với hàng hóa đã qua sử dụng. Ngay cả phúc lợi đầu tiên của sự xuyên việt cũng là bài hát "Thirft Shop" - cửa hàng bán đồ cũ. Một mặt, giao dịch đồ cũ ở nước Mỹ rất phong phú và thuận tiện, thứ hai là trong nhà không được đặt những món đồ mới, đặc biệt là các thiết bị điện mới, bởi vì nhân viên của Cục Cứu trợ sẽ kiểm tra định kỳ và thỉnh thoảng kiểm tra ngẫu nhiên. Nếu đời sống được cải thiện đáng kể hoặc là trong nhà có con trai không còn độc thân nữa, thì nguồn cung cấp phúc lợi sẽ thấp hơn rất nhiều. Với thu nhập hiện tại của Tống Á, vẫn còn quá xa để cho một gia đình thoát khỏi phụ cấp đến với cuộc sống sung túc, vậy nên tốt nhất là đừng suy nghĩ tới những món đồ điện tử mới làm gì.

Sau khi làm xong những công việc riêng tư, Tống Á chủ yếu tập trung tinh lực vào việc thu âm bài hát. Đây là ưu tiên hàng đầu hiện tại của hắn. Vì lý do này, hắn đã không đến trường trong nhiều ngày. Nhưng mà có như thế thì cũng chẳng sao. Nhà trường đã tìm tới dì Tô Thiến một lần, nhưng đến cả người giám hộ cũng không có ý kiến gì thì hắn cứ bung lụa mặc đời thôi.

Vài ngày sau, phiên bản được lấy về từ phòng điều chỉnh âm thanh chuyên nghiệp đã được mọi người nhất trí công nhận. Nghĩa là, album mới mà Lowry Bé ngày đêm miệt mài chuẩn bị đã đến lúc chuyển sang giai đoạn in đĩa rồi.

"Yeah!"

Lão Joe và Pablo đi đến nhà máy, phòng thu âm quay trở về yên tĩnh. Tống Á và Eric đều đã quá mệt mỏi, ngã xuống ghế sofa không muốn động đậy.

Trên thực tế, phiên bản này vẫn khác xa so với phiên bản gốc trong tâm trí Tống Á. Có lẽ đó là vì lý do công nghệ. Phần hát của lão Joe và tiếng kèn saxophone của lão Morgan không đủ đánh vào tâm trí người nghe như phiên bản gốc. Nói một cách dung tục thì là vẫn chưa đủ tẩy não, vẫn còn nhiều chỗ có thiếu sót. Phần rap của Lowry Bé dĩ nhiên không hay như bản gốc. Khi thu âm, Tống Á cũng không thể nhắc nhở nhiều. Rốt cuộc Tống Á chỉ là một người mới và hắn phải xem xét mối quan hệ giữa hai bên.

Dù sao thì hắn cũng cảm thấy rằng thành tích bài hát này khó có thể đạt được cao như của bài hát gốc, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, cố gắng làm hết sức mình là được.

"Này, Eric." Hắn chợt nhớ lại những lời của lão Joe nói về việc Eric đi tán gái.

"Gì đấy?" Eric đang sắp sửa thiếp đi.

"Có đúng là anh có thể tùy ý chọn một cô ở dưới kia, tán tỉnh vài câu rồi đưa lên đây xử lý ngay tại chỗ không?"

"Gần như là vậy, mày muốn học hỏi à?"

"Hừmmmmmmm…"

Eric mỉm cười: "Còn làm bộ với tao nữa, mày là cái đồ quỷ háo sắc, lại đây, tao dạy mày, không khó một chút nào cả."

Próximo capítulo