"Dạ?" Từ Trăn Trăn quay sang, mồ hôi lăn xuống từng giọt.
"Sao mặt con tái đi thế này?" Sờ vào tay cô ta thấy lạnh như băng, Từ Bình Chinh lo lắng hỏi: "Con khó chịu ở đâu à?"
Cô ta lắc đầu, son môi của cô ta hôm nay là màu rất tươi tắn rực rỡ, nên càng làm nổi bật lên vẻ bợt bạt của sắc mặt: "Con không sao ạ, con căng thẳng quá thôi mà."
Từ Bình Chinh vỗ nhẹ vào vai cô ta như an ủi: "Đừng sợ, ông nội, các bác con đều ở đây, còn có ba cũng ở đây này. Con là con gái của nhà họ Từ chúng ta, không cần hoảng sợ, ba sẽ làm chỗ dựa cho con."
Lời nói của Vũ Văn Đàm Sinh cứ ong ong trong đầu cô ta khiến cô ta không thể bình tâm lại được.
Từ Trăn Trăn mím chặt môi, do dự mất một lúc lâu mới nói: "Ba ơi."
"Ừ?"
Ánh mắt cô ta nhìn ra xa, muốn nói lại thôi. Sau khi cân nhắc một lúc nữa, cô ta mới thận trọng hỏi như muốn thăm dò: "Nếu con không muôn đính hôn với Vũ Văn, thì ba có trách con không ạ?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com