Đó là Tạ Đãng với mái tóc xoăn xù vừa sang trọng lại tuấn tú đầy quen thuộc.
Gã đàn ông tên là Thành Lạc, một cậu ấm nhà giàu trước giờ không kiêng nể ai, lạnh lùng nhìn đối phương: "Tao dạy dỗ vợ tao liên quan gì đến mày."
Tạ Đãng suy nghĩ rồi nói: "Vì dân trừ hại là trách nhiệm của mỗi người."
Gã đàn ông bị chọc giận đứng phắt dậy: "Mày là cái thá gì chứ?"
"Tao?" Tạ Đãng vuốt vuốt mái tóc xoăn trên đầu, từ tốn lấy bình rượu trên bàn, dốc thẳng vào đầu gã, "Tạ Đãng."
Thành Lạc máu nóng bốc lên, vuốt mặt vơ lấy cái nĩa: "Con m* nó mày..." Cánh tay vừa nâng lên đã bị người khác bắt lấy.
Cánh tay gã tê rần, nĩa ăn bằng kim loại trên tay rơi xuống đất.
Gã đàn ông đau đến mặt mũi méo xẹo, không cử động được chút nào, vừa định quay đầu thì cổ cũng bị người bóp tê rần, gã đau đến gọi cha gọi mẹ: "Aa... buông, buông, buông tay."
Tạ Đãng vừa ngẩng đầu lên, thấy đó là Thời Cẩn bèn liếc xéo anh.
Tên này ở đâu chui ra vậy?
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com