Ồn ào nhốn nháo, chia tay rồi tái hợp, vòng đi vòng lại, cuối cùng hai người vẫn không thể cắt đứt, càng gỡ càng rối hơn.
Có lẽ đây là cái gọi là duyên phận!
Trong lúc thất thần, Kiều Nhã Hi cảm giác có người vỗ nhẹ vào vai mình, cô quay đầu sang phía bên phải, không thấy ai, lại quay đầu lại thì thấy Mộ Vân Lễ cười khúc khích đứng bên cạnh.
"Anh Mộ?"
"Trùng hợp quá, không ngờ đến đây mà cũng gặp được em."
Mộ Vân Lễ đi công tác về, chuyện đầu tiên là đến cửa hàng tìm cô nhưng được biết rằng cô đã tan làm, nhờ cấp dưới điều tra mới biết được vị trí cụ thể của cô.
Đúng vậy, anh ta cố ý đến tìm cô, lại giả vờ như trùng hợp.
"Trùng hợp quá! Anh đến đúng lúc lắm, tôi cũng đỡ phải đi tìm anh. Bộ quần áo lần trước của anh, tôi thật sự rất xin lỗi..."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com