Cảnh Hi đã quên đi thân phận của cậu bé, chỉ coi bé là một đứa trẻ bình thường giống như Ngưu Ngưu. Cô cố hết sức mình để làm tròn chức trách của một bảo mẫu, chăm sóc đứa trẻ thật khỏe mạnh.
Cô vuốt ve đỉnh đầu và khuôn mặt bé, dùng giọng nói nhỏ nhẹ dụ dỗ: "Dậy chưa? Cục cưng?"
Trong giấc mơ, bé Nho đang ở một nơi rất lạnh lẽo, xung quanh đâu đâu cũng là băng tuyết. Cậu bé bước đi trên đôi chân trần. Cậu bé không tìm được nhà mình, cũng không tìm được cha. Cậu bé đang bị lạc đường, khó có thể tìm ra lối thoát.
Vào lúc khó chịu nhất, bé cảm nhận có một bàn tay đang vuốt ve, còn nghe thấy tiếng người gọi bé là "cục cưng". Đó là giọng nói của mẹ sao? Là bàn tay của mẹ phải không?
Cậu bé cố gắng mở mắt ra, bé muốn nhìn xem đó là ai?
Bé Nho chậm rãi mở mắt, thứ đầu tiên bé nhìn thấy là một tấm khăn che mặt. Dì Tiểu Hi, thật sự là dì Tiểu Hi sao?
Cậu bé khó mà tin được những gì mình đang thấy.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com