"Ông chú người xấu đó! Nhưng mà, sau đó có một chú đẹp trai đến cứu Bảo Bảo, đưa Bảo Bảo về nhà."
"Chú đẹp trai nào?"
Hứa Hi Ngôn vẫn chưa rõ chuyện mà Anh Bảo nói. Nếu Anh Bảo gặp phải người xấu, thì tại sao hôm qua Diệp Tầm và Hoắc Tam Nghiên lại không nói ra?
Anh Bảo nhớ lại hình dáng của người đó, miêu tả: "Chú ấy rất trẻ, cũng rất đẹp trai. Đôi mắt chú đẹp lắm, giống như chiếc nhẫn của mommy ấy."
Ý của Anh Bảo là đôi mắt của chú đẹp trai đó vừa sâu thẳm vừa sáng ngời, đẹp như một viên đá quý.
"Vậy con có biết chú ấy là ai không?"
"Con không biết." Anh Bảo quên hỏi tên của chú đẹp trai rồi.
Không hỏi được gì, Hứa Hi Ngôn thấy thời gian không còn sớm bèn nắm tay con gái, nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta mau đến trường thôi."
Anh Bảo quay đầu hướng lên lầu gọi: "Papi..."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com