Tô Ngự mở Tinh Hoàng nhiều năm rồi nhưng chưa từng đích thân hát, cũng chưa từng biểu diễn bất kỳ tiết mục nào. Dù là tiệc mừng sinh nhật của Tinh Hoàng, anh ta cũng chưa từng hát lấy một câu.
Nhưng hôm nay lại muốn hát, hơn nữa lại còn nói muốn hát một bài.
Kim Lan hơi khó xử nhìn sang Tần Sở ngồi bên kia, Tần Sở gật đầu ngầm đồng ý…
Trước giờ anh cũng không phải là người nhỏ mọn, Tô Ngự muốn hát thì anh cứ để cho anh ta hát, để xem anh ta còn có thể dở trò quỷ gì.
Hoắc Miên cũng hơi ngạc nhiên…
Tô Ngự muốn hát? Cô không hiểu nổi, tại sao chứ?
Tưởng Tiểu Vi khẽ thì thầm với Ngụy Liêu: "Em có dự cảm là bài hát này sẽ liên quan đến Hoắc Miên."
"Ấy… Không thể nào, nếu rõ ràng như vậy rồi bị truyền thông quay phim lại thì sẽ rất phiền đấy."
"Điên rồi, điên rồi… Cậu Tô đúng là điên rồi." Đường Xuyên cũng cảm thấy không bình tĩnh nổi nữa.
Nhưng không ai có thể ngăn lại hành động điên cuồng này của Tô Ngự.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com