Sáng sớm hôm sau, khu trưởng chuẩn bị một đội ngũ, mang Thích Minh Tuyết ra khỏi thành.
Trong đội ngũ có một nửa số người đã uống qua linh tuyền, một nửa thì không.
Lúc gặp xác sống, nhưng người uống qua linh tuyền càng hấp dẫn xác sống hơn những người chưa từng uống.
Khu trường quét mắt nhìn Thích Minh Tuyết, đáy lòng Thích Minh Tuyết trở nên luống cuống, nhưng dục vọng muốn trốn thoát chống đỡ cô ta, cô ta không thể lùi bước.
"Thích Minh Tuyết, cô có nên giải thích một chút không?"
Thích Minh Tuyết đánh bạo nói: "Tôi không biết tại sao lại ra thế này."
"Chát!"
Khu trưởng tát lên mặt Thích Minh Tuyết, gầm lên: "Đồ của cô mà cô còn nói không biết tại sao lại thế này? Có phải cô cố ý không?"
Nói xong lời cuối cùng, khu trưởng túm lấy tóc cô ta, ấn cô ta lên kính xe, mặt dán chặt vào mặt kính, đè ép tới méo mó.
Thích Minh Tuyết bị đau, khó khăn nói: "Tôi thật sự không biết."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com