webnovel

Thanh Kiếm Của Ánh Dương

作者: KeoCin
幻想
連載中 · 13.3K ビュー
  • 4 章
    コンテンツ
  • レビュー結果
  • N/A
    応援
概要

Nơi miền Nam khô cằn và hoang vu, một vương quốc đằng sau bức tường băng vĩnh cửu luôn dậy sóng. Vương quốc của Rồng. Rồng, Những sinh vật uy nghiêm và huyền bí, nhưng lại bị nguyền rủa bởi thứ sức mạnh hủy diệt và tàn bạo. Ngọn lửa hung dữ của chúng nuốt chửng mọi sự sống trên đường đi. Một cuộc xung đột kéo dài hàng thập kỷ giữa miền Bắc và miền Nam, tựa một truyền thuyết xa xưa chưa từng được viết. Một truyền thuyết sinh ra vào thuở khai sơ của thời gian. Những con rồng, từng hung dữ, giờ đây lại trở nên khốn khổ tột cùng. Một lời nguyền giáng xuống trái tim khiến chúng mất đi khả năng cảm nhận được hơi ấm của sự sống, chịu đựng nỗi thống khổ của cái lạnh vĩnh cửu. Nỗi đau ấy đi theo da diết ngày đêm như ăn mòn chính bản chất của chúng, cả thể xác và tâm hồn. Irish, cũng không là ngoại lệ. Những cơn ác mộng ăn mòn tâm trí anh khi màn đêm buông xuống. Choáng ngợp bởi tuyệt vọng, Irish tìm kiếm một ánh dương, một sự giải thoát khỏi nỗi đau khổ của mình. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, thế giới xung quanh anh dường như nghiêng trên trục của nó. Một sinh vật mỏng manh, thanh thoát, bộ lông trắng tinh khôi mềm mại như lông tơ của mây, mang theo một mùi hương ngọt ngào, dịu dàng, mang đến sự an ủi cho tâm hồn mệt mỏi của anh. Hành trình của một tâm hồn mong manh giữa thế giới hỗn loạn, tìm kiếm ánh sáng rạng rỡ của hòa bình. [Truyện slow burn, mid-angst, bạo lực]

Chapter 1Chương 3. Hai kẻ liều lĩnh

Đêm dài thao thức, tôi cảm thấy mình như đang đứng trên bờ của vực thẳm. Cân nhắc ranh giới mong manh giữa tuyệt vọng và nỗi sợ, bản thân không ngừng đấu tranh với lương tâm. Ý nghĩ về những việc làm trái pháp luật cứ vẩn vơ trong tâm trí, cám dỗ như thứ mật ngọt chết người. Nhìn bóng hình em co ro trên chiếc giường gỗ đã cũ, tấm chăn mỏng chẳng đủ sưởi ấm cơ thể gầy gò. Thức ăn không đủ no và quần áo chẳng đủ mặc.

Không thể cứ như vậy mãi được.

Ngày hôm sau, ngay khi ánh bình minh ló dạng, tôi tìm đến Kian. Trong lòng bộn bề những âu lo, từ sự phản đối gay gắt đến những lời can ngăn quyết liệt về con đường nguy hiểm mà tôi sắp sửa rủ thằng bé cùng bước vào. Thậm chí, tôi còn chuẩn bị sẵn một kịch bản dài chỉ để thuyết phục với hy vọng có thể lay động được trái tim non trẻ, có lẽ còn quá mơ hồ về những khắc nghiệt của cuộc đời kia.

Nhưng tất cả những toan tính trong đầu phút chốc tan biến thành hư ảo khi đối diện với ánh mắt trong xanh của nó. Không gợn ngạc nhiên, chẳng chút lưỡng lự, thằng bé gật đầu gần như ngay lập tức. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, tôi thoáng thấy một tia sáng lạ, vừa háo hức, vừa phảng phất một nỗi cam chịu khó tả. Sự chấp thuận quá dễ dàng của nó, như một con thiêu thân dại dột lao mình vào ngọn lửa rực, chẳng màng đến cái bỏng, chẳng đoái hoài đến những hậu quả khôn lường đang ẩn mình trong bóng tối. Sự đồng ý nhanh chóng ấy vừa giải tỏa một phần gánh nặng trong lòng, vừa dấy lên một nỗi bất an mơ hồ trong tôi.

Chiều hôm đó, tôi cùng em men theo con đường mòn dẫn ra phía sau đồi, những giọt nước long lanh còn vương trên đầu ngọn cỏ. Cái hồ nằm khuất sau rặng cây già hiện ra trước mắt, mặt nước tĩnh lặng như tấm gương phản chiếu bầu trời đục. Mùi đất ẩm hòa lẫn với hương thơm dịu, có lẽ là từ đám Anh Túc mà tôi đang kiếm tìm.

Mùa này năm nào cũng vậy, cứ khoảng tháng mười, tháng mười một là đám nương lại rục rịch vào vụ mới. Cái thứ cây ưa lạnh này chỉ chịu khó vươn mình ở những vùng cao heo hút như đây, có khi cả ngàn mét so với mực nước biển. Tôi dừng chân bên một vạt đất tơi, những cây Anh Túc non mơn mởn vươn cùng những bông hoa với đủ màu sắc. Bông thì vàng tím kiêu sa, bông lại tím biếc dịu dàng, có cả những cánh hoa trắng muốt tinh khôi. Tôi thoáng chút tò mò về sự khác biệt ấy nhưng rồi gạt phắt đi. Mấy thứ hoa lá này có gì quan trọng đâu, cái mà tôi cần quan tâm ở đây chỉ là dòng nhựa trắng đục kia, thứ sẽ mang về những đồng tiền nặng trĩu.

"Đây là chỗ chị hái cây Anh Túc ư?" Kian khẽ hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ như sợ làm vỡ không gian tĩnh lặng của ngọn đồi vắng.

"Ừm." Tôi đáp gọn, mắt vẫn dõi theo những bông hoa đang rung rinh nhẹ trong làn gió mỏng.

Thằng bé lặng lẽ cúi xuống, đôi tay nhỏ nhắn cẩn thận chạm vào những cụm hoa đủ màu. Bàn tay nó run run, có lẽ vì lạnh hoặc vì đây là lần đầu tiên nó chạm vào thứ cây đặc biệt này.

''Hãy cẩn thận đơn độc ở đầu cành và ngọn cây. Chị không rõ sẽ có chuyện gì xảy ra nếu em bị trúng độc đâu...Hay tốt nhất là cứ đứng đó để giỏ chị hái cho.''

''Có nhiều màu sắc quá. Chị biết mấy cái này từ đâu thế?"

''Một phần là từ mấy cuốn sách cũ ở thư viện, phần còn lại là nghe mấy người buôn ở chợ kể."

Khẽ dừng tay, tôi quay sang nhìn nó. Khuôn mặt gầy gò ánh lên vẻ ngây thơ, đôi mắt mở to đầy thích thú trước vẻ đẹp kỳ lạ của những bông hoa.

"Nghe này Kian, em chắc chắn về chuyện này chứ? Suy cho cùng, đây là việc làm phạm pháp đấy..."

Ngẩng đầu, nó đối diện tôi không chút nao núng. "Vậy thì còn con đường nào khác để đi ạ? Em không muốn cả đời sống trong cái nghèo đói này nữa."

Câu nói đó như một nhát dao cứa sâu vào tim. Phải, còn cách nào khác chứ? Một đứa trẻ mồ côi, không người thân thích, không cơ hội học hành, lớn lên trong cảnh thiếu thốn trăm bề. Cuộc sống này đã chẳng cho nó một lối đi nào khác ngoài con đường mờ mịt này. Tôi nghẹn ngào, không thể thốt nên lời, chỉ biết nhìn thằng bé với một nỗi xót xa vô bờ.

Đột nhiên, Kian bước tới, ngồi xuống bên cạnh tôi. Bàn tay nhỏ bé của nó khẽ đưa ra, chạm nhẹ vào một nhánh hoa màu tím biếc.

''...Nếu như có cơ hội, em nghĩ chúng ta nên nắm lấy nó...Là cơ hội đổi đời mà.''

"Em có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị phát hiện không?" Tôi cố gắng giải thích, giọng nghiêm túc hơn. "Không chỉ mất hết tất cả, mà còn có thể..." Ngập ngừng, tôi không muốn nói ra những viễn cảnh tồi tệ nhất.

Nó ngước lên, ánh mắt kiên định lạ thường so với tuổi. "Em biết. Nhưng em cũng biết cái nghèo khổ nó đáng sợ như thế nào. Ít nhất thì đây cũng là một con đường..."

Tôi nhìn nó, trong lòng vừa lo lắng, vừa mang chút hy vọng le lói. Đúng vậy, tôi cũng đang làm cái việc nguy hiểm này, cũng vì cái 'cơ hội đổi đời' mà nó vừa nhắc đến. Có lẽ sự khác biệt duy nhất là tôi chẳng còn mấy bận tâm đến bản thân nữa, sống sót qua ngày mới là mục tiêu chính. Nhưng cũng có lẽ, cái 'cơ hội đổi đời' này cũng sẽ không chỉ là một giấc mơ xa vời.

Dù vậy sâu thẳm trong đáy lòng, tôi vẫn cảm thấy một dự cảm chẳng lành.

Hoàng hôn tím lịm chân trời sau vụ thu hoạch bội thu, nhuộm ngôi làng trong một màu tĩnh lặng sau ngày dài mệt nhọc. Bàn gỗ cũ kỹ trong căn nhà nhỏ trở thành nơi tôi trân trọng đặt xuống những bông Anh Túc vừa thu hái. Đếm cẩn thận từng bông, một, hai,...đủ để trang trải cho những ngày tới nếu phiên chợ diễn ra thuận lợi.

Bàn tay chai sạn nhẹ nhàng gói ghém những cánh hoa mỏng vào lại trong chiếc túi vải đã sờn cũ. Xong xuôi, tôi rời khỏi mái nhà thân thương, rảo bước trên con đường đất quen thuộc dẫn tới quán rượu cuối làng. Tiếng ồn ào vọng lại từ đằng xa, thứ âm thanh quen thuộc của chốn náo nhiệt, nơi men rượu nồng nàn hòa quyện cùng ánh đèn vàng mờ ảo. Quán rượu lúc nào cũng đông đúc, là nơi người ta tìm đến để quên đi những vất vả, để chia sẻ những câu chuyện sau một ngày làm việc.

Dáng người nhỏ bé của tôi, ẩn mình trong chiếc áo choàng rộng, dường như chẳng mấy ai để ý khi tôi len lỏi qua đám đông. Người ta vẫn thường nói, không nơi nào mà những lời thì thầm có thể lan xa hơn những quán rượu. Ở đây, giữa tiếng cụng ly và những câu chuyện rôm rả, thông tin có thể bay nhanh như gió.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã cũ trước quầy, ánh mắt dõi theo bóng lưng quen thuộc của Valka. Chị đang cẩn thận đong đo từng giọt rượu, động tác thuần thục như một nghệ sĩ đang tỉ mỉ tạo nên một tác phẩm nghệ thuật. Hương thơm cay nồng thoảng chút ngọt ngào của trái cây lên men, khẽ chạm vào khứu giác, đánh thức mọi giác quan.

"Sao lại mò tới đây nữa vậy? Em biết thừa ông chủ ghét trẻ con ở trong quán mà." Giọng Valka trầm xuống, không mang mấy thân thiện.

Ngập ngừng, tôi nhìn về phía chị, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Em... em không có ý đó. Em chỉ muốn hỏi han chút chuyện ạ."

"Có chuyện gì?" Chị ngừng tay, ánh nhìn chứa chấp sự dò xét.

"Phiên chợ đen ấy, chị có biết nó ở đâu không ạ?"

Ánh mắt chị mở to trong bất ngờ nhìn thẳng tôi, tất cả cử động trong phút chốc đông cứng lại. Sự ồn ào xung quanh dường như cũng lắng xuống trong khoảnh khắc.

"Chợ đen, nói gì thì nói, không phải là nơi trẻ con nên bén mảng tới."

Valka, một người chị khó tính, khác hẳn với sự dịu dàng của Olivia. Nhưng tôi biết, ở nơi này, mọi thông tin đều có thể đánh đổi bằng một chút tiền bạc. Hy vọng sự túng thiếu của tôi sẽ khiến chị mủi lòng. Tôi đặt lên bàn một túi tiền sờn, những đồng xu mới nhất mà tôi có, có lẽ là toàn bộ số tiền dành dụm cho thức ăn của cả tháng này.

''Xin chị'' tôi khẽ nói, giọng van nài.

Valka nhìn túi tiền, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt vẫn còn chút nghi ngại. Chị cẩn thận nhét cái túi vào trong chiếc tạp dề đã bạc màu của mình rồi quay lưng lại về phía quầy. Từ bên dưới, chị lôi ra một tờ giấy đã nhàu nát. Ngồi xuống đối diện tôi phía bên kia, tay chị cẩn thận cầm chiếc bút đã cũ và ghi lại vài dòng chữ gì đó. Tiếng bút sột soạt trên giấy vang lên khe khẽ trong không gian.

"Chậc, nhóc con, chị hỏi này. Em tìm đến cái chỗ chợ đen đó làm gì vậy?" Trong chốc lát giọng chị dịu xuống, pha lẫn chút tò mò.

Im lặng, tôi cúi đầu, cương quyết không nói cho chị biết mục đích thật sự của mình. Rồi, chị xô về phía tôi tờ giấy với những dòng chữ hướng dẫn lối đi tới chợ đen.

"Thế nào, nói đi, chị đang ngỏ ý muốn giúp em đó."

Cầm lấy tờ giấy, tôi nheo mắt nhìn những dòng chữ nguệch ngoạc, đôi lúc thật khó đọc. Bàn tay tôi run nhẹ, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Hít một hơi thật sâu, tôi ngước lên nhìn thẳng vào chị, giọng có chút run rẩy nhưng đầy quyết tâm.

"D-Dạ...Em đến đó để buôn bán thảo dược ạ." Lời nói dối, tôi cố gắng giữ cho giọng mình thật tự nhiên. "...Em còn em trai phải nuôi, thật lòng em chỉ muốn thoát khỏi cảnh nghèo..."

Một thoáng im lặng trôi qua giữa chúng tôi, chỉ còn tiếng ồn ào mơ hồ từ đám đông vọng lại. Ánh mắt Valka chợt dịu lại khi nhìn tôi, như thể chị đang nhìn thấy một phần nào đó của chính mình trong dáng vẻ nhỏ bé, đầy lo toan kia. Một tiếng thở dài khẽ khàng thoát ra từ đôi môi, chị lôi ra một tờ giấy khác, đã cũ và có vài vết mực loang, rồi cẩn thận viết lên đó vài dòng chữ kí hiệu mà tôi hoàn toàn không thể hiểu, kèm theo địa chỉ của một nơi nào đó.

"Nếu em cần giúp đỡ, chỗ này có lẽ sẽ hữu ích. Chị không rõ em định buôn bán thứ gì, nhưng đây là nơi giao dịch đủ loại thảo dược quý giá từ khắp nơi trong đế quốc..." Ngừng một hơi, ánh mắt chị thoáng chút xa xăm rồi lại nhìn đi chỗ khác, dường như không muốn tôi nhìn thấy sự dao động trong đáy mắt ấy.

"V-Vâng, em cảm ơn." Tôi vội vàng đáp.

Đứng dậy, lặng lẽ cúi thấp đầu, luồn tay vào túi áo đã sờn, tôi cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để trả ơn chị, dù chỉ là một món quà nhỏ mọn. Nhưng tất cả những gì tôi có đều đã dồn vào túi tiền đặt trên bàn kia. Thấy vậy, Valka khẽ chẹp miệng, nụ cười buồn thoáng qua trên khuôn mặt có phần khắc khổ ấy.

''Không cần đâu, chút lòng thôi. Dù sao ở cái nơi bị lãng quên này, sống sót đã là cả một sự cố gắng rồi."

Nghe những lời ấy, trái tim tôi như thổn thức. Sự đồng cảm và thấu hiểu trong giọng nói của chị khiến tôi cảm thấy ấm áp lạ thường giữa chốn lạnh lẽo này. Tôi cúi đầu chào chị lần nữa rồi vội vã quay người, bước nhanh ra khỏi quán rượu ồn ào, trở lại con đường quen thuộc dẫn về căn nhà gỗ nhỏ bé trong ánh đèn mờ dọc đường. Tôi nắm chặt trong tay tờ giấy hướng dẫn đường đi và địa chỉ kia, như một tia hy vọng le lói trong đêm tối mịt mùng.

Bật qua cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt, tôi thích thú bước lên những bậc thang đã mòn vẹt, hướng về căn phòng nhỏ của Kian. Khẽ gõ cửa, chờ đợi một tiếng đáp rồi tôi ló đầu vào bên trong. Thằng bé ngồi bên chiếc bàn gỗ ọp ẹp, ánh đèn dầu leo lét hắt bóng đổ dài trên vách đất. Trong thứ ánh sáng mờ ấy, cây bút chì ngắn một mẩu lởm chởm trên tay nó đang miệt mài trên những trang giấy đã ố vàng. Nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh, tôi cúi xuống nhìn những dòng chữ nguệch ngoạc, nét chữ còn vụng về nhưng đã có phần rõ ràng hơn trước.

"Ồ, em đang luyện viết à? Thấy khá hơn nhiều rồi đấy." Tôi khẽ nói, xoa nhẹ mái tóc rối bù của nó.

Kian ngước lên, đôi mắt to tròn đen láy nhìn tôi, ánh lên vẻ tò mò. ''Chị vừa đi đâu vậy?''

Ngồi xuống bên cạnh em, tôi cẩn thận lôi ra từ trong túi chiếc áo choàng tờ giấy mà chị Valka đã đưa.

"Chị đã hỏi đường đến chợ đen. Chị Valka còn nói có một chỗ bán được cây anh túc nữa."

Ánh mắt nó sáng rực lên, lấp lánh niềm vui tươi khi nhìn xuống tờ giấy nhàu nát. Bặm bẽ đọc từng chữ, nó cố ghép vần những ký tự xa lạ. ''C-Chợ...đen...''

''Sáng mai chị sẽ lên đường sớm, vì đường đi tới thủ đô khá dài nên em ở nhà trông coi mọi thứ nhé?"

Kian khẽ gật đầu rồi bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy tôi. ''Chị nghĩ kế hoạch này sẽ ổn chứ?"

Không chút do dự, tôi ôm lại em, siết nhẹ bờ vai gầy gò của nó. Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, tôi cố gắng nở một nụ cười trấn an. "Khó mà nói trước được điều gì nhưng nếu không thử thì mình sẽ không bao giờ biết được."

"Vâng, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt."

Lời nói non nớt chứa đựng sự tin tưởng đầy kiên định. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng dường như tan biến, chỉ còn lại quyết tâm và hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai.

あなたも好きかも

The Lost Time Chronicles(bản việt)

Bộ tiểu thuyết theo chân hai nhà khảo cổ học, Ethan và Lucas, trong cuộc hành trình khám phá một nền văn minh cổ đại bí ẩn. Sau khi tìm thấy một cuộn giấy cổ trong một ngôi đền bị lãng quên, họ phát hiện ra rằng nó chứa hướng dẫn về một nghi lễ cổ xưa có thể mở cánh cổng thời gian.Cuộc hành trình của họ bắt đầu với việc giải mã các ký tự cổ trên cuộn giấy, dẫn đến việc họ phải chờ một hiện tượng thiên văn gọi là “mặt trời đen” để thực hiện nghi lễ. Khi đến thời điểm quyết định, họ kích hoạt cánh cổng thời gian bằng cách đặt viên đá quý và quả cầu vào vị trí chính xác, mở ra một cánh cổng ánh sáng.Khi bước qua cánh cổng, họ được đưa đến một khu rừng rậm rạp thuộc thế giới của nền văn minh cổ đại. Trước mắt họ là một ngôi đền vĩ đại, còn nguyên vẹn và rực rỡ như thể mới được xây dựng.Câu chuyện xoay quanh cuộc phiêu lưu của Ethan và Lucas trong việc khám phá bí mật của nền văn minh cổ đại, đối mặt với những thử thách và nguy hiểm, và tìm hiểu những bí mật bị lãng quên. Họ phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt, vượt qua cạm bẫy thời gian, và khám phá những phần chưa được biết của lịch sử.Trong hành trình, họ nhận ra rằng không chỉ có những bí mật về nền văn minh cổ đại đang chờ đợi họ mà còn là sự thật về chính bản thân và mối quan hệ giữa họ. Cuộc hành trình không chỉ là khám phá thế giới cổ xưa mà còn là hành trình khám phá chính mình.

Bao_Thi_0059 · 幻想
レビュー数が足りません
30 Chs

レビュー結果

  • 総合レビュー
  • テキストの品質
  • リリース頻度安定性
  • ストーリー展開
  • キャラクターデザイン
  • 世界観設定
レビュー
ワウ!今レビューすると、最初のレビュアーになれる!

応援