"Mộc đại ca, chúng ta ăn cơm xong có phải gấp rút lên đường tiếp không?"
Mộc Vũ nhìn hắn một cái, không nói gì mà chỉ gật đầu.
Diệp Tuyết quay đầu lại nhìn Nguyên Vô Ưu, trong đôi mắt to tròn chứa đựng lời cầu xin đáng thương.
Thấy dáng vẻ đáng yêu của hắn, tất cả mọi người kể cả Mộc Vũ đều cảm thấy mắc cười. Nhưng nụ cười của hắn liền biến mất trong nháy mắt, chầm chậm ngẩng đầu nhìn ba người đang im lặng đi xuống lầu.
Người đầu tiên hắn để ý đến chính là nam tử trẻ tuổi với dáng người cao lớn cân đối, khoảng chừng hai mươi tuổi. Đôi mắt đen láy của nam tử kia vừa lướt qua, dường như lóe sáng sự sắc bén và lạnh như băng nhìn thẳng vào Mộc Vũ. Lúc này, ánh mắt Mộc Vũ hơi lóe lên, chỉ với một cái nhìn mà người này đã khiến hắn cảm nhận được sự áp lực vô hình. Theo bản năng, Mộc Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt của người này.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください