webnovel

Chương 55: Hiệu ứng bươm bướm

編集者: Nguyetmai

Cảnh tượng Khai Tâm ngang nhiên ra tay giết chết hai người khiến tất cả những tên thuộc hạ của Long Hổ Môn, bao gồm cả ba người của Nam Cung gia tộc đều cảm nhận được sự giết chóc quả quyết của Lam Sam Quân Tử Kiếm!

Rầm!

Hai lá chắn hợp lại với nhau! Những người phía sau đứng tụm vào sau chiếc lá chắn, cẩn thận hơn rất nhiều.

Tuy rằng ăn nói rất phách lối, kiêu căng, nhưng trong lòng La Trí Cường vẫn cả kinh vì hai lần ra tay của Khai Tâm: Tốc độ quá nhanh!

Mặc dù Hàng Châu không thiếu môn phái về ám khí và những cao thủ sử dụng ám khí, nhưng cảnh giới chỉ từ tầng thứ mười trở xuống, khi bọn họ ra tay, tiếng xé gió cực kỳ rõ ràng, biên độ động tác lại lớn, dễ dàng nhận ra quỹ tích, vì thế hai người mới không coi Khai Tâm ra gì.

Nhưng sau hai lần ra tay vừa rồi, bọn họ như thấy được một cao thủ ám khí lão luyện, động tác vô cùng kín kẽ, ánh sáng lạnh lóe lên là đã có người ngã gục…

Hơn nữa còn trúng vào điểm chí mạng, không để lại đường sống!

"Rốt cuộc… tên này đã đến cảnh giới nào rồi?"

Một người khác của Nam Cung gia tộc chững chạc và cẩn thận hơn nhiều, hắn ta vội vàng liếc nhìn hai người đã chết, độ sâu của Liễu Diệp Phi Đao khiến hắn ta hít vào một hơi khí lạnh, đôi mắt hiện rõ sự kinh ngạc.

Thì ra là thế!

Trước khi tới đây, hắn ta đã dò hỏi một cao thủ ám khí đã gần tới tầng thứ mười mà hắn ta quen biết, người đó nói rằng, dựa vào chiều sâu của ám khí là có thể phán đoán được cấp bậc và cảnh giới của người sử dụng ám khí…

Là phi đao thì cứ mỗi tấc lại tượng trưng cho một cảnh giới!

Chỉ để lộ ra chuôi đao thế này, có nghĩa là cảnh giới cao nhất…

Nghĩ tới đây, Tiêu Lãnh cảm thấy căng thẳng, không khỏi lùi về sau một bước.

Hắn ta hiểu rõ về mức độ nguy hiểm của cao thủ ám khí thực thụ, ngươi chơi dùng ám khí chưa đạt tới tầng thứ mười đã là nhân vật đáng gờm số một số hai ở Hàng Châu rồi, huống chi là một người chơi mà ám khí đã đạt tới cảnh giới Tông Sư?

Chỉ nháy mắt, Tiêu Lãnh đã có dự định, hắn ta sẽ để La Trí Cường với tính cách nóng nảy xông lên trước, kiểm chứng thực lực của đối phương, nếu đúng là cao thủ ám khí ở cảnh giới Tông Sư thật thì người sư đệ cũng đang theo đuổi Nam Cung Dĩnh này của hắn ta sẽ không thể thoát ra an toàn được.

Nào ngờ…

"Tiêu sư huynh!"

La Trí Cường đột nhiên quay sang nhìn hắn ta: "Chúng ta cùng lên đi!"

"Hả?" Tiêu Lãnh hơi nhíu mày.

La Trí Cường trông thì lỗ mãng, nhưng lại rất nhanh nhạy, hắn ta vội vàng giải thích: "Sư huynh, huynh cầm lá chắn để yểm hộ cho đệ, để đệ đấu với hắn!"

"Người đâu, đưa lá chắn cho Tiêu huynh đệ."

Vấn Long sai thuộc hạ lấy lá chắn tới, không cho Tiêu Lãnh có cơ hội từ chối.

Tiêu Lãnh cười bất đắc dĩ, dưới ánh mắt mong chờ của Nam Cung Dĩnh, hắn ta chỉ có thể lấy can đảm rồi nhận lấy tấm lá chắn, nói mấy câu rồi bước về phía Khai Tâm cùng với La Trí Cường, một người phía trước, một người đằng sau.

Kế hoạch của bọn họ khá là hoàn hảo, tiếp cận Khai Tâm dưới sự yểm hộ của lá chắn, nếu áp sát lại gần thì uy lực của ám khí sẽ giảm đi nhiều…

Vấn Long lại ra lệnh hai thuộc hạ Long Mạnh và Trương Báo lấy một tấm lá chắn khác để đánh lén từ một hướng khác.

Thấy bốn cao thủ ở cảnh giới Xuất Nhập chia làm hai tổ để vây công, ép Khai Tâm lùi về sau liên tục, không có cơ hội để dùng Liễu Diệp Phi Đao nữa thì Vấn Long và Nam Cung Dĩnh mới tỏ ra vui vẻ.

Bọn họ lại không biết rằng, trông thì có vẻ như Khai Tâm đang phải nhận áp lực rất lớn, không thể không lùi lại, nhưng thực ra lại đang kéo khoảng cách của hai bên ra…

Chỉ có bốn người chơi ở cảnh giới Xuất Nhập mà thôi, hai tên trong số đó cầm lá chắn, tương đương với việc chỉ có năng lực phòng ngự, không thể gây ra quá nhiều sát thương.

Đối phó với hai người chơi ở cảnh giới Xuất Nhập, chẳng lẽ còn cần đến phi đao sao?

Khai Tâm cười lạnh trong lòng. Hắn vừa từ từ lùi lại, kéo dãn khoảng cách với đám người của Long Hổ Môn, vừa chăm chú để mắt đến hai người đằng sau lá chắn, lặng lẽ lấy Quân Tử Kiếm ra khỏi túi Càn Khôn.

Mặc dù võ học sở trường trước mắt của hắn là đao pháp và quyền pháp, nhưng bọn họ đã đến để tiêu diệt Lam Sam Quân Tử Kiếm, thì cũng không cần thiết để lộ mấy môn võ học cấp tông sư khác ra.

Xoẹt!

Xoẹt! Xoẹt!

Ngay khi Quân Tử Kiếm ra khỏi vỏ thì bốn người cũng nhào tới trước mặt, hai người được yểm hộ ở đằng sau đồng thời rút kiếm ra, không hẹn mà cùng công kích từ hai bên trái phải, nghe thì có vẻ như cảnh giới cũng không thấp, đã tới tầng thứ mười rồi.

"Ra tay hay lắm!"

Nhận ra ngay hai người đang sử dụng "Tiểu Thiên Tinh Kiếm Pháp" của Nam Cung gia tộc cùng với "Phong Ma Kiếm Pháp", Khai Tâm nở nụ cười, di chuyển bằng Bát Quái Bộ, xoay người công kích lại, đâm thẳng vào giữa thế công không được coi là chặt chẽ của hai người. Kết hợp linh động với Cửu Cung Kiếm, hắn đâm vào phần dưới sơ hở của La Trí Cường từ một góc độ khiến người khác phải khó tin.

Máu tươi văng ra.

Bị kiếm đâm trúng vào chân, cơn đau kịch liệt truyền tới, La Trí Cường ngã gục xuống đất, không thể theo kịp được nữa…

Chỉ một chiêu đã phân ra cao thấp.

"Báo Tử, cẩn thận!"

Vấn Long là người biến sắc đầu tiên, hắn ta mở miệng nhắc nhở.

Đáng tiếc vẫn muộn rồi.

Hai ngày nay, Trương Báo được luyện công cùng với hai người chơi của Nam Cung gia tộc, biết rõ hai người này đều lợi hại hơn mình, bây giờ thấy La Trí Cường ngã xuống đất, hắn ta giật mình và không khỏi bối rối, cũng không biết phải dùng chiêu thế nào!

Hắn ta nào biết đâu rằng mình đang phải đối mặt với một kẻ địch hiểu biết về vô số loại võ học, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Thấy hắn ta bị rối loạn, Khai Tâm chỉ cần dùng chưa tới hai chiêu để đánh ngã hắn ta xuống đất. Cười khẽ một tiếng, Khai Tâm lướt ra sau và lùi ra khỏi cuộc chiến, không kết liễu tính mạng của hắn ta.

Sắc mặt của Tiêu Lãnh, Long Mạnh tái nhợt đi, cầm lá chắn tiến lên để bảo vệ cho hai người đã ngã xuống đất, hoảng hốt nhìn về phía Khai Tâm như đang nhìn một kẻ địch đáng sợ!

Hiển nhiên là đám người đứng sau không thể ngờ rằng bốn cao thủ ở cảnh giới Xuất Nhập lại bại trận một cách nhanh chóng như thế. Cục diện bị áp đảo khiến ý chiến đấu của cả đám hoàn toàn tan rã, tiến không được, lùi không xong, đâm lao phải theo lao.

Nhìn đám người Long Hổ Môn bằng đôi mắt khinh thường, Khai Tâm cũng chẳng thèm đuổi giết nữa. Hắn từ từ cho kiếm vào vỏ ngay trước mắt bốn người chơi ở cảnh giới Xuất Nhập, sau đó liếc nhìn vẻ mặt như gặp phải quỷ của môn chủ Vấn Long, nói một cách thản nhiên như đang lên lớp: "… Chút thực lực ấy mà cũng dám tự tạo môn phái."

Câu nói này như một cái tát giáng thẳng vào mặt Vấn Long.

Giọng nói bình tĩnh, không nhanh không chậm của Khai Tâm vọng vào tai của từng người một: "Đã tự tạo môn phái, lại không hạ lệnh cho thuộc hạ chăm chỉ tu luyện, lĩnh ngộ cái tinh túy của võ học để tăng cường thực lực, chỉ biết ỷ thế để hà hiếp kẻ khác, khiêu khích với anh hùng trong thiên hạ, một đám ô hợp! Theo ta thấy, chẳng được bao lâu nữa các ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục bị hủy diệt mà thôi."

Cả đám Long Hổ Môn không thể phản bác được!

Khai Tâm hừ nhẹ một tiếng: "Các người hãy đi đi." Hắn xoay lưng sang chỗ khác, bàn tay vung lên, nói mà không thèm quay đầu lại: "Sau này nếu không có việc gì thì đừng tới làm phiền ta, làm tốn thời gian luyện công của bản thiếu gia, coi chừng một ngày nào đó ta sẽ tới san bằng Long Hổ Môn của các ngươi!"

Đám người Long Hổ Môn nhìn nhau!

Cuối cùng, dưới sự ra hiệu của Vấn Long, bọn họ uể oải bước tới đỡ La Trí Cường và Trương Báo đã bị thương đứng lên, sau đó rời khỏi sơn cốc trong sự chán nản.

Chuyện quỷ quái gì thế này?

Một nhóm người hung hăng đến vây công người ta, kết quả vừa gặp mặt đã bị đánh bại bốn người, trong đó bao gồm hai tinh anh của Nam Cung gia tộc, cuối cùng còn bị dạy bảo bằng giọng điệu giễu cợt như thế, không biết phải giấu mặt vào đâu nữa!

"Đại ca."

Trên đường đi, Nam Cung Dĩnh không hề mở miệng, đến tận khi ra khỏi sơn cốc, cô ta mới lo lắng nhìn về phía Vấn Long. Cô ta lo lắng sau trận chiến này, đại ca sẽ hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, cứ thế mà suy sụp dần đi.

"Muội yên tâm đi, đại ca không sao."

Vị đại hán vạm vỡ này cười khổ xua tay: "Tất cả là do đại ca không nghe theo lời đề nghị của muội. Quả thực là chúng ta không nên đắc tội những người như thế này, hẳn là phải chiêu mộ mới đúng… May mà đối phương rộng lượng, hẳn là sẽ không ghi hận ở trong lòng, nếu không thì e là chúng ta sẽ không thể sống sót rời khỏi đó được."

Nam Cung Dĩnh thở phào một hơi.

"Nho Tiên nói không sai, đúng là đại ca đã coi thường anh hùng trong thiên hạ, coi thường thế giới này rồi… Muốn đứng vững trên giang hồ thì thực lực, mưu trí, tiền tài, chúng ta không thể thiếu dù chỉ một thứ, 'hắn'… giáo huấn rất đúng! Long Mạnh, truyền lệnh của ta, nói rằng hôm nay Long Hổ Môn chúng ta bại dưới tay Khai Tâm, thua tâm phục khẩu phục, Lam Sam Quân Tử Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền! Sau này, chỉ cần là người của Long Hổ Môn, gặp được thì đều phải kính trọng."

Dưới đôi mắt lóe sáng của Nam Cung Dĩnh, Vấn Long sửa sang lại biểu cảm chán nản của mình, hắn ta nhìn về phía sơn cốc ở xa xa, nói một cách hào hùng: "Lần thất bại này khiến ta bỗng cảm thấy 'Giang hồ' khá là thú vị. Nhưng để chứng minh rằng Long Hổ Môn chúng ta không phải một đám ô hợp, muội muội, các huynh đệ! Hôm nay Vấn Long ta thề, trong tương lai không xa, chắc chắn ta sẽ làm cho danh tiếng của Long Hổ Môn lan khắp Giang Nam, tạo dựng ra thế lực của riêng mình!"

"Hay lắm!"

Tất cả đều tỏ ra hưởng ứng.

Khai Tâm không hề biết rằng, những gì mà hắn làm hôm nay sẽ khiến Long Hổ Môn vốn phải bị nhấn chìm trong cơn sóng dữ "Giang hồ" thay đổi theo một hướng hoàn toàn khác.