webnovel

Hoa Mặt Trăng

Một câu chuyện, cuộc hành trình đầy ý nghĩa vô tình xảy ra với nhân vật "tôi" có một cuộc đời bất hạnh, không đáng mơ ước.Khi bị xuyên không vào cuốn tiểu thuyết "Hoa Mặt Trăng" , gặp được MiMi-sứ giả của thế giới tiểu thuyết, cô ấy quyết tâm lên đường làm lại cuộc đời, thu thập các mảnh ghép cảm xúc đang còn vương vãi đâu đó ở ngoài kia. -Đồng tác giả(Co-authoring) với bạn @shamiko_yukoi. -Đây là phiên bản Tiếng Việt của "Finding my missing pieces'' -Tài khoản của cô ấy:https://www.webnovel.com/profile/4327784949 -Mong các bạn ủng hộ để tụi mình có động lực làm nhiều truyện hay nữa ạ.

Maow_Chu · ファンタジー
レビュー数が足りません
19 Chs

Ghét bỏ

Ăn uống xong xuôi cả, chúng tôi chào tạm biệt khách sạn Kuro-nơi đã hết lòng chiếu cố, cho chúng tôi 3 ngày trải nghiệm ở trong không khí xô bồ, đông đúc của đô thị Lewy hiện đại, còn là cảm giác yên tĩnh ở hồ thiêng-hồ nước ban cơ hội cho những người có hoài bão vô tận với thế giới, là niềm tự hào của đô thị.

Đang ngồi trong chiếc xe có cấu trúc khá đặc biệt, nhìn tròn trĩnh rất giống với quả bí ngô, ở ngoài đó, một người đàn ông tầm 50 đổ lên đang không ngừng lấy dây cương đánh cho con bạch mã đang kéo "quả bí ngô màu trắng tráng lệ" chạy về phía trước.

Cảnh tượng này làm tôi nhớ đến xe ngựa bí ngô trong truyện "Cô bé lọ lem" mà tôi thường đọc đến nỗi thuộc làu cốt truyện khi còn nhỏ xíu.

Tôi ngồi ở giữa chiếc ghế làm từ đệm cao cấp, MiMi ngồi ở bên tay trái còn Khải thì lặng thinh chống cằm nhìn sang ô cửa sổ được khắc tỉ mỉ ở bên phải.

-Nơi chúng ta sắp đến nằm ở đâu vậy MiMi?

Tôi hỏi cô bé.

-Em cũng không nhớ rõ tên nữa, chỉ biết là nó ở ngoài đô thị với nền kinh tế kém phát triển hơn những nơi khác trong Barracort thôi, nói chung là một nông thôn thì phải…

MiMi trả lời.

-Em có thể kể thêm về nó không?

Tôi hỏi thêm thông tin, thực chất là cũng muốn biết nhiều hơn về nơi mà tôi sắp đến.

-Lớp học đó, gần đây đã không có người nào đến ghé thăm hay tặng quà cho các anh chị đang gặp khó khăn nữa.Một số thì bị khuyết tật chân tay bẩm sinh, mồ côi từ nhỏ, ung thư hay bị cha mẹ nhẫn tâm bỏ rơi.Nói đúng hơn đó không đơn giản là một lớp học nhạc, mà là nơi đào tạo những con người đáng thương, chứng tỏ rằng người kém may mắn hơn không hoàn toàn vô dụng…

MiMi có vẻ đang cảm thấy rất tội nghiệp cho các bạn đồng trang lứa với tôi.

-Buổi hòa nhạc sắp tới đây sẽ biểu diễn ở trung tâm đô thị này đây, nếu các anh chị ấy thành công, đó sẽ là một bước ngoặt rất lớn nhằm thay đổi cả tương lai.

MiMi-một cô bé mạnh mẽ nhất mà tôi từng gặp nói tiếp với vẻ mặt đang cố khích lệ bản thân khỏi buồn rồi gục đầu xuống đùi tôi, thiếp đi trong vô thức.

Lúc đó tôi cũng không muốn nói gì thêm, để cô bé đánh một giấc ngủ thật ngon, nói chung thì đêm hôm qua phải cùng An Khải thúc trực canh chừng tôi nên mệt thì không quá lạ rồi…

—-------

Còn về phía An Khải thấy anh vẫn không nói gì, tưởng chừng bản thân đã gây ra ác cảm với anh chàng này nên tôi cũng vô cảm mở lời.

-Tôi xin lỗi.

-Huh, xin lỗi về chuyện gì?

Khải có chút bất ngờ khi thấy tôi đột nhiên không có chuyện gì lại xin lỗi, anh bối rối quay sang hỏi.

-Thì…tôi đã làm anh hoảng sợ.

-Hoảng sợ?

Anh vẫn tò mò, giống như chưa từng có gì xảy ra.

-Tôi đã nhìn thẳng vào mắt anh bằng cái ánh mắt vô hồn này, chắc anh thấy hoảng lắm, tôi còn bắt gặp thấy khuôn mặt anh rất đỏ như đang tức giận nên nghĩ tôi đã làm quá rồi.

Vừa đưa tay chỉ vào đôi mắt xanh biển lạnh lẽo bao la như biển cả, tôi nói cho anh lí do.

Bỗng, An Khải bật cười,nói:

-Không phải mà.

-Thế thì tại sao, từ lúc ra khỏi khách sạn rồi lên đây, anh vẫn không nói gì?

-Tại vì…khuôn mặt lúc đó của cô nhìn tôi…làm tôi nhớ đến người chị đã khuất của mình, chắc do tôi mãi nghĩ về những kỉ niệm nhỏ nhặt của 2 chị em hồi tôi còn bé tí làm cô nghĩ nhiều quá rồi…

Khải gục đầu xuống, cũng nhoẻn miệng cười một chút.

Một hồi, anh quay sang nháy mắt với tôi.

-Và…cô rất dễ thương.

-Huh?

Tôi vẫn chưa hiểu anh ấy đang nói gì, "dễ thương" ư?Với cái bản mặt khó ưa này?

-Ơ-ơm cô đừng hiểu lầm đó!

Anh cuống lên khi tôi không trả lời.

-À…không tôi thấy bình thường mà.

Tôi nói.

-Mà cô tên là gì nhỉ?Từ lúc gặp tôi vẫn chưa biết tên thật của cô, gọi như thế này thì cũng kì…

2 người chúng tôi sau 1 cuộc hiểu nhầm, nhận thấy được không gian yên tĩnh đang bao trùm trong cổ xe, Khải cũng chủ động mở chuyện.

-Tô Di Hạ, một cái tên thật đáng ghét, nó làm tôi nhớ đến những ngày tháng kia…Đó là lí do tôi chưa bao giờ nghĩ đến một chữ nào để đặt tên mới…

Tôi nói nhỏ.

-Ra là vậy…Nhưng mà tôi thấy nó cũng rất hay và đẹp, ai đã đặt nó cho cô?

An Khải mỉm cười.

-Mẹ tôi, tôi được sinh ra, nhìn thấy thế giới bao la này vào những ngày hạ, lúc đó trời nắng chói chang, lá phượng rơi phủ kín cả mặt đất, nhà của tôi ở gần một rừng phượng nở, cứ mỗi ngày bế giảng của học sinh được tổ chức xong, rừng phượng đua hoa, đua sắc rất đẹp. Di Hạ có nghĩa là bình yên, hạnh phúc và một vẻ đẹp mạnh mẽ như mùa hạ, đó là tất cả mà mẹ tôi luôn mong muốn cho cô con gái mình như thế.

Tôi kể cho Khải nghe một cách vô hồn.

-Dù gì nó cũng là bao chất chứa, muộn phiền của mẹ cô để nghĩ ra một cái tên đầy ý nghĩa và đặc biệt, cô nên trân quý nó hơn là ghét bỏ.

An Khải nhìn tôi rồi nói tiếp.

-Thế, cho tôi xin phép gọi cô là Hạ, được không? Mong cô hãy ngừng nghĩ về quá khứ để thêm dằn vặt làm gì…

-Cũng được thôi, mà tôi đâu có dằn vặt về mấy chuyện đó làm gì, tôi đang cố quên, sao…nó khó quá…

Tôi vô cảm trả lời.

-Không sao cả, hãy tập trung vào hiện tại, buông bỏ nó đi…

-Cảm ơn anh.

—-------

MiMi nằm ngủ trên đùi của tôi, thầm nghĩ chắc cô bé rất thích ngủ, mỗi lần gặp 1 chỗ thoải mái hay cái giường đầy đủ chăn gối thì lập tức ngả lưng xuống ngủ.

Tôi ngồi lặng thinh, mắt cứ nhìn thẳng về phía trước chẳng có gì đặc biệt, chỉ có người đàn ông mang nón vành cụp trên đầu, khoác cho mình một chiếc áo khoác nâu đậm, một chiếc quần dài đen ôm sát chân đang chăm chú điều khiển con bạch mã to lớn.

Chúng tôi nhanh chóng đi về nông thôn mà MiMi đã kể, không biết ở đó sẽ có gì, cũng không thể biết trước nó có tạo 1 dấu ấn nào cho tôi sau 2 ngày hòa mình vào âm nhạc hay không, nếu nó hoàn toàn bình thường, tôi cũng sẽ cho đó là một trải nghiệm mới, cũng được liệt vào danh sách đi tìm mảnh ghép của tôi, dù gì nó sẽ giúp tôi nâng cao danh dự khi là cư dân của Ánh Sáng, khá xứng đáng mà,phải không?