webnovel

Hoa Mặt Trăng

Một câu chuyện, cuộc hành trình đầy ý nghĩa vô tình xảy ra với nhân vật "tôi" có một cuộc đời bất hạnh, không đáng mơ ước.Khi bị xuyên không vào cuốn tiểu thuyết "Hoa Mặt Trăng" , gặp được MiMi-sứ giả của thế giới tiểu thuyết, cô ấy quyết tâm lên đường làm lại cuộc đời, thu thập các mảnh ghép cảm xúc đang còn vương vãi đâu đó ở ngoài kia. -Đồng tác giả(Co-authoring) với bạn @shamiko_yukoi. -Đây là phiên bản Tiếng Việt của "Finding my missing pieces'' -Tài khoản của cô ấy:https://www.webnovel.com/profile/4327784949 -Mong các bạn ủng hộ để tụi mình có động lực làm nhiều truyện hay nữa ạ.

Maow_Chu · ファンタジー
レビュー数が足りません
19 Chs

Cắm trại trong rừng

Tôi chợt mở mắt,nhìn ra ngoài ban công đối diện giường,nhận ra trời đã không còn tối nữa,nó sáng trưng!

Tôi có một tật rất xấu là không thể kiểm soát được thời gian nghỉ ngơi, không lên lịch trình rõ ràng.Hôm trước MiMi đã nói phải rời đi từ sáng sớm, mà bây giờ đã quá sáng rồi, đúng là cái nhược điểm đáng ghét, không thể sửa nổi!

"Huh"

Nhìn qua giường MiMi, một cô bé nhỏ nhắn vẫn còn nằm ngủ ngon lành,chắc là cũng mệt lắm rồi nên tôi không làm gì để thức tỉnh cô bé, có thể là khoảng 15 phút nữa tôi sẽ gọi, mong là hôm nay sẽ suôn sẻ.

Tôi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân,khoác lên mình một bộ đồ mới,gồm một áo thun và chiếc quần sọt,vì trời đang nóng nên MiMi đã chọn kĩ lưỡng cho tôi, quả là một cô bé tinh tế.

Tôi ra ngồi ở chiếc bàn ngoài ban công,ghi chép tất cả kế hoạch nhảy lên trong đầu.

Khi đã viết kín mít tờ giấy,tôi chợt nhớ ra lời nhắc của Nhất Cử: "Phải đổi tên khi đến bất kỳ đất nước nào!"

Ừ nhỉ,mình không thể lấy họ tên của hoàng cung Ánh Sáng để làm căn cước được.Một họ tên mới ư?Hmmm...

Đang vò đầu bức tóc suy nghĩ,MiMi nằm trên giường bắt đầu ưỡn ẹo vài cái rồi bật dậy.

-Mấy giờ rồi,mấy giờ rồi,sao sáng thế này!!!

Nó hỗn loạn la lên, không khí thật loạn nhịp.

-Chị cũng ngủ quên đây,trong phòng chẳng có cái đồng hồ nào nên chị cũng không biết là mấy giờ nữa.

Cô bé lấy tay đưa vào túi,rút lên một cái đồng hồ đeo tay.

-6 giờ 30 phút chị ạ.Ôi ta trễ mất rồi!

-Chị chỉ thuê 1 đêm ở đây thôi.Nếu ta đi đường rừng vậy tại sao…ta không cắm trại ở đó?Rồi ngày mai,ta sẽ đi thẳng tới đường biên giới.

-Được thôi,mong là cả chị và em không ai làm trò gì quá lố bịch.

Trên tay tôi là tờ giấy kế hoạch,nói chung là tôi đã tranh thủ chuẩn bị khi MiMi còn ngủ say.

-Đi thay đồ rồi rửa mặt đi,mà túi của em có chứa được mấy thứ to hơn như lều trại không?

-Không,nó sẽ làm rách túi của em!Mà ở thời này chưa có phát minh của chiếc lều chị ạ.

-Vậy những vật liệu như búa,dao,đinh,tấm bạc lớn,em có đủ chứ?

Tôi thở dài.

-Có chị ạ,nhưng tấm bạc thì cũng quá lớn nên em không có.Để em thay đồ trước rồi ta sẽ tính tiếp.

MiMi chạy vào phòng tắm,để lại tôi cùng những suy nghĩ,dự định cho hôm nay.

Do cái túi kia không có đủ khả năng biến ra thức ăn ngay cả vật dụng to lớn nên tôi ưu tiên đồ ăn đủ cho 2 người.Lấy ra tờ giấy mới,tôi lúi húi viết hết vật dụng cần thiết cho 1 đêm cắm trại.

-Em xong rồi!Ta ra chợ thôi

Không lâu,MiMi bước ra với một chiếc áo thủy thủ,chắc chắn là không thể thiếu cái túi ở đằng trước.

-Ừ,đi nào.

Cô bé biến thân thành con mèo,nhảy lên vai tôi rồi bám thật chặt.Cầm chiếc chìa khóa trên tay,tôi mở cửa rồi bước ra hành lang,tiến về cầu thang.

Ở dưới,lờ mờ tôi cũng thấy Nhất Cử đã đứng chờ tôi ở từ lâu, chắc là biết hôm nay tôi sẽ rời đi nên muốn gửi lời tạm biệt người bạn tâm giao mới gặp lại hôm qua mà hôm nay đã phải chia xa…

-Cô đây rồi!Nào,cô hãy lấy 2 chiếc bánh mì và một chút lương khô mà phu nhân của tôi đã dồn hết tâm huyết dậy sớm làm nhé.Tôi đã kể cho vợ tôi về cô,coi như là món quà nhỏ kỉ niệm mà tôi và vợ tặng cô cũng như con mèo.

Nở nụ cười trên môi,nhìn trên tay là một chiếc hộp màu hồng được thắt chiếc nơ đỏ rất dễ thương,sao mà tôi lại không thể nhận nó được,tôi đưa hai tay tiếp nhận món quà từ anh ấy.

-Thật tuyệt ,cảm ơn anh.

-Cô không còn cười được như trước nữa rồi…

Nhất Cử nói với tôi,chắc anh ấy cũng nhận ra vẻ mặt vô cảm xúc của tôi nên cảm thấy buồn.Nhưng bây giờ tôi không biết làm thế nào để cười hay khóc nữa.

-Xin lỗi,tôi không thể…

-Không sao,tôi cũng không để ý mấy.

-Cảm ơn anh, thôi tôi đi nhé!

Lướt qua anh ấy,tôi đi đến trước cửa,ngay khi vừa mở ra,lúc mà ánh sáng có cơ hội sà vào nhà nghỉ,Nhất Cử ở phía sau,la to:

-DÙ KHÔNG CÒN LÀ CON CỦA ĐỨC VUA,CÔ VẪN MÃI LÀ CÔNG CHÚA,THƯỢNG LỘ BÌNH AN!

Tôi nghe xong, quay nhẹ ra sau, vẫy tay chào anh ấy,khi đó tôi rất muốn nở một nụ cười tạm biệt,nhưng vẫn không được.

-CẢM ƠN ANH RẤT NHIỀU,TÔI ĐI ĐÂY.

Thế rồi tôi ra ngoài,đóng cửa lại,từ lúc ấy,một cuộc hành trình đã bắt đầu.

—--------

-Ra chợ nào,MiMi!

Tôi xoa nhẹ đầu MiMi rồi nói.

-Tuân lệnh!

Chúng tôi thẳng bước ra chợ,khi đến đó.Tôi ra quầy thức ăn,mua thêm vài thứ để sống trong rừng.

-Ở đây có dâu tằm không chị?

-Hình như là không, em cần nó à?

MiMi tỏ ra vẻ thất vọng.

-Khi ăn 1 quả dâu tằm, em sẽ có thể trở lại thành người trong 12 tiếng, nhưng hay ở chỗ là đôi tai và cái đuôi sẽ không xuất hiện.Lúc đó em sẽ như cô bé 4 tuổi bình thường chứ ở trong cơ thể mèo em thấy khó chịu quá.

-Ồ,tiếc là em không thể biến ra thức ăn.Thôi,không sao, bây giờ chị phải đi mua rồi nhanh chóng xuất phát .

Tôi đi xung quanh chợ tìm một tấm bạc lớn,thật may là trong đây có bán.

Rồi tôi rảo bước qua sạp nước uống,mua một lượt hẳn 10 chai dự trữ.

-Em có thể nhét hết số nước này vào túi chứ?Chị thấy kích thước từng chai cũng đủ nhỏ để cho vào.

-Được ạ,chị bỏ nó xuống dưới đất đi,em sẽ làm thật nhanh thôi.

Trả tiền xong,tôi vờ để bọc đựng nước xuống chân để MiMi nhét từng chai vào túi.

Cuối cùng là thức ăn,tôi mua khá nhiều thịt để no lâu rồi cũng đưa cho MiMi lén đưa hết vào túi thần kỳ của nó.Xong xuôi hết, cô bé từ dưới chân nhảy lại lên vai tôi như không có chuyện gì.

Rời khỏi khu chợ rồi đi ra cổng Lâm Tự với túi đựng tấm bạc và món quà của Nhất Cử lỉnh kỉnh trên tay.Tôi cùng MiMi đi về phía Tây Ánh Sáng-nơi vương quốc Barracort ngụ ở đó.

Chỉ đi được khoảng vài cây số thì trên trời bỗng lác đác những đám mây đen,bầu trời cũng tối dần.Nghĩ không ít lâu nữa thì sẽ có một trận mưa to,tôi hỏi MiMi.

-Em có dù không?

-Ồ,em có,chị cứ đi tiếp đi,chừng nào mưa em sẽ lấy ra rồi che cho chị.

Và rồi, "Rào,rào".Trời cũng mưa,MiMi lấy trong túi ra một chiếc dù,uốn éo cái đuôi dài ngoằn câm lên che cho tôi,nhìn cô bé như một con mèo sang trọng và quý tộc vậy.

Mưa cũng bắt đầu nặng hạt theo từng bước chân của tôi,nhìn lên một cái cây ven đường,những con chim đang loay hoay bay về tổ cùng với vài hạt gạo được kẹp trên mỏ,thì ra đây là cuộc sống của động vật vào những ngày mưa bất chợt, nó luôn tạo một cảm giác nhẹ nhõm, bình yên đến lạ kì…