Trong Phòng
Đột nhiên, điện thoại Lý Mạn Giao rung lên. Là một tin nhắn từ số lạ. Cô mở tin nhắn ra đọc:
"Người ta nói, cây cao phải chịu gió lớn. Cẩn thận, sắp tới có người sẽ gây rối."
Lý Mạn Giao nở một nụ cười lạnh lùng. "Được thôi, để xem các người có thể làm được gì."
"Xem coi ai mới thực sự là người chiến thắng."
Chủ nhật
Khi Lý Mạn Giao vừa từ ngoại thành trở về, cảnh tượng trước mắt cũng không khiến cô bất ngờ lắm .
Các cổ đông, tất cả mọi người có liên quan trong công ty đều đã có mặt.
Bầu không khí ngột ngạt và nặng nề. Cả một biển người ngồi chật kín các ghế, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm lớn treo trên trần tạo ra những bóng đổ dài trên nền đá cẩm thạch lấp lánh.
Những chiếc ghế bọc da đen tuyền được sắp xếp ngăn nắp.
Lý Chính Hạo đứng giữa phòng họp, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Ông ta nhìn thấy cô bước vào, gương mặt thoáng hiện lên sự khinh bỉ.
"Mạn Giao, mày không có tư cách được thừa hưởng một nữa của cái gia đình này" Ông ta nói, giọng trầm thấp nhưng đầy quyền uy.
"Hôm nay, tao sẽ tuyên bố trước mặt mọi người rằng mày không xứng đáng thừa kế bất cứ thứ gì của Lý Gia."
" Trước giờ chỉ biết ăn chơi không một chút lo toan gì, ăn chơi trác táng chỉ biết rước họa về cho tao"
Lý Mạn Giao tiến lên, ánh mắt sắc như dao. "Cha à, ông quên rằng mẹ tôi đã để lại di chúc rõ ràng sao? Tôi sẽ không để bất kỳ ai lấy đi những gì thuộc về tôi."
Cô muốn tiếp tục nói nhưng bỗng chốc một dáng người cao to bước vào cắt ngang mọi thứ?
Người đàn ông quyền lực nhất Lưu Thành.
Người mà cô đã cùng nhau qua đêm , mặn nồng còn chưa dứt thì đã gặp lại...
Vết hôn cũng còn chưa phai.....
Trương Thanh Phong bước vào phòng họp, hắn như một vị thần sáng thế, tỏa sáng cả một khu vực.
Từng bước chân hùng dũng, khí chất vương giả như thể làm khuynh đảo cả không gian.
Theo sau là dàn vệ sĩ với đồng phục tối màu và kính râm đen.
Trương Thanh Phong hắn mặc một bộ vest sang trọng, may từ vải cao cấp, ôm sát cơ thể hoàn hảo , tôn lên dáng vẻ vững chãi của một bậc vương giả.
Áo sơ mi trắng tinh khiết cùng cà vạt lụa, quý phái kết hợp hoàn hảo.
Tạo nên một tổng thể sang trọng và hào hoa uy quyền.
Trước giờ ngay cả trong mơ hay đêm hôm ân ái mãnh liệt đó , thì đến giờ cô mới nhìn rõ từng chi tiết mắt mũi của hắn.
Đường nét vô cùng sắc sảo và hoàn mỹ, tựa như được điêu khắc bởi một nghệ nhân bậc thầy.
Đôi mắt sâu thẳm của Trương Thanh Phong toả ra như một minh vương, khiến ai nhìn vào cũng thấy được sự uy nghiêm thanh cao.
.........
Như thể thần thánh từ trời cao đang quan sát.
Tất cả mọi người trong nhà, từ lớn đến nhỏ, đều phải cúi đầu tôn kính, như trước một vị minh quân vĩ đại bởi sự hiện diện lẫm liệt của hắn.
Lý Chính Hạo bước tới gần, ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Phong với sự tôn trọng rõ ràng, khác với thái độ đối xử với Lý Mạn Giao.
" Ngài Trương , không ngờ trong dịp nhỏ bé như này của công ty chúng tôi, lại mời được ngài đến" ông ta nói, giọng chân thành và kính cẩn.
"Sự có mặt của ngài là vinh dự lớn cho Lý gia , gia đình tôi mời ngài đến là để chứng kiến hạng con gái lăng loàn này và đuổi nó ra khỏi Lý Gia"
" Bởi vì ngài là cổ đông lớn nhất của tập đoàn"
" Lời nói của ngài như mệnh lệnh vậy, nào nào mời ngài vào "
Trương Thanh Phong không nói gì từ từ ngồi xuống , tay chống cằm, chân bắt chéo, khí độ cao cao tại thượng, như một vị hoàng đế từ thiên đình hạ phàm.
" Ồ , thật vinh dự."
" Người phụ nữ ông đang đề cập đến là Giao Giao tiểu thư này ư?"
Trương Thanh Phong nói, ngón tay chỉ về phía Lý Mạn Giao.
"Cô ấy lăng loàn như nào? Ông nói tôi nghe xem?"
"Con nhỏ bất tài đó đêm thứ 3 đã cùng vài nam tử vô dụng, thiếu tiền, đi ra ngoài cả đêm không quay về."
Trương Thanh Phong ánh mắt cao ngạo, đầy khí chất, ôn nhu đặt một dấu chấm hỏi lớn.
" Nam nhân vô dụng?"
" THIẾU TIỀN?"
TRƯƠNG THANH PHONG nhìn Lý Chính Hạo ánh mắt như xuyên thấu tâm can, mang theo vẻ lãnh đạm.
" Đúng, đúng thưa ngài"
" Ồ"
" Người cùng Lý Tiểu Thư đây lên giường vào đêm thứ ba, hình như là tôi?"
" Nhìn tôi thiếu tiền với giống kẻ vô dụng vậy à?"