webnovel

Giấc Mơ lên giường cùng Phong Tổng

Cô muốn nói tiếp, nhưng bất chợt cả cơ thể đau đớn dữ dội, khó chịu không sao tả xiết. Cảm giác như mọi ngũ quan trên người bị ai đó tàn nhẫn chà đạp, vô cùng mạnh bạo, nhưng lại ẩn chứa một chút khoái lạc khó lý giải. Ký ức tựa như dải lụa trong gió, lặng lẽ biến mất, để lại trong tâm khảm cô một khoảng trống vô tận. Cô chợt bừng tỉnh vì cảm giác đau nhói. Tựa như bị áp chế bởi vật gì đó không ngừng di chuyển, cơn đau nhức nhối khiến cô phải mở mắt. Trước mắt cô, một nam nhân đang đè lên người, thân hình rắn chắc và mạnh mẽ như ngọn núi, ánh mắt hắn đầy vẻ uy nghiêm, một vẻ cao cao tại thượng. Tuyệt nhiên người đó lại có gương mặt của Trương Thanh Phong? "Trương Thanh Phong?" Người đàn ông kia nghe thấy có người gọi thẳng tên mình, khuôn mặt lập tức biến sắc, tựa như mây đen kéo đến che kín bầu trời. Đôi mắt hắn lóe lên tia giận dữ, từng đường nét trên khuôn mặt càng thêm phần u ám, tựa như một cơn bão đang cuộn trào bên trong. " Ở Lưu Thành này được mấy người dám gọi thẳng tên tôi như vậy" " Muốn chết à ?" Cô hoảng loạn, vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng không thể thoát khỏi áp lực của hắn. Mỗi cử động của cô chỉ khiến cơn đau thêm phần dữ dội, như những mũi dao nhọn xuyên sâu vào chỗ nhạy cảm nhất. Hắn tiếp tục thúc mạnh hơn, từng nhịp thúc như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào tận cùng, khiến cô cảm thấy như đang bị cuốn vào một vòng xoáy đầy đau đớn và tuyệt vọng. " a...ưm , Trương Thanh Phong, sao..... anh làm vậy với tôi?" " a......a.......ưm" Người đàn ông kia mặt mày khó hiểu, nét mặt lạnh lùng như được chạm khắc từ băng đá. Với người trong giấc mơ,chỉ chừa thân thể này ra thì còn lại khác hoàn toàn.... " Là cô leo lên giường tôi mà nhỉ? Cầu xin tôi chơi cô" Cả người hắn tỏa ra một khí lạnh vô hình, như những lớp sương giá vĩnh hằng, làm cho mọi cảm xúc và ý định đều bị che giấu trong một màn đêm u ám. "Trước giờ tôi không động đến phụ nữ". "Hôm nay phá lệ một lần vậy, không hiểu sao lúc động phải cô nhìn vô khuôn mặt này, "cậu nhỏ" của tôi lại hứng thú?" Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy châm biếm và khinh bỉ, như ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt hồ , tựa như một lưỡi dao lạnh, vừa cắt sâu vào tâm trí vừa tỏ rõ sự khinh thường, như thể mọi chuyện trước mắt chỉ là trò chơi vặt vãnh. "Dạng to ra một chút , bên dưới cô như muốn cắt đứt chim tôi rồi?" " Bỏ tôi ra, tên điên này" Lý Mạn Giao hét lên. Cô tiếp tục vùng vẫy trong lúc hoảng loạn, cô nhìn thấy ánh mắt của hắn, sâu thẳm và lạnh lẽo như biển đêm. "Con gái của nhà nào vậy thật biết giữ gìn cho tôi, quả thực đây mới là lần đầu của cô?" Mười chín năm, cô giữ mình trong sạch, còn chưa từng có bạn trai, giờ lại bị một người lạ mặt ăn tươi nuốt sống như này? Hắn vừa nói vừa nhìn xuống huyệt nhỏ đang âm ỉ rỉ vài giọt máu khi bị dương vật đâm vào.... Hắn dường như không muốn dừng lại thúc ra rồi đâm vào mặc cô la hét. " Nhìn người cô nhỏ bé như vậy nhưng ngực cũng lớn thật, lại còn mềm mềm, tiểu anh đào cũng hồng hồng." " Thật khiến người ta si mê, muốn ngậm lấy hai vú của cô " Giọng Trương Thanh Phong trầm ấm nhưng đầy uy lực, khiến cô cảm thấy mình như lạc vào một cơn ác mộng không lối thoát. Hắn nhét áo vào miệng Lý Mạn Giao không cho cô kêu la , đồng thời lấy thắt lưng trói tay cô qua giường. Thật tình đây là dáng vẻ làm tình gì vậy? Rất mạnh bạo. Hắn làm tình như một con thú dữ mới được xuất chuồng vậy, vừa mạnh bạo vừa dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Anh ta nói xong, từ từ tiếp tục việc mình đang làm, không mảy may để tâm đến vẻ mặt của cô. Hắn dường như chỉ bị cuốn hút bởi thân thể đầy đặn, tươi mới và trắng nõn này. Nhẹ nhàng liếm láp từng chút, từ hai quả đào căng mọng dưới cổ cô. Tùy ý xoa bóp cho đôi thỏ trắng nõn dựng thẳng đứng. Hơi thở của hắn nóng bỏng và nặng nề, dường như hòa quyện với làn da mềm mại của Lý Mạn Giao. Hắn không vội vàng, mà từ từ khám phá từng vùng da, như muốn cảm nhận từng chi tiết của cơ thể tươi mới trước mắt.

_PhungNguyetHa2710 · 都市
レビュー数が足りません
7 Chs

CHƯƠNG 6: TÔI VÀ LÝ TIỂU THƯ ĐÃ NGỦ VỚI NHAU

Trong Phòng

Đột nhiên, điện thoại Lý Mạn Giao rung lên. Là một tin nhắn từ số lạ. Cô mở tin nhắn ra đọc:

"Người ta nói, cây cao phải chịu gió lớn. Cẩn thận, sắp tới có người sẽ gây rối."

Lý Mạn Giao nở một nụ cười lạnh lùng. "Được thôi, để xem các người có thể làm được gì."

"Xem coi ai mới thực sự là người chiến thắng."

Chủ nhật

Khi Lý Mạn Giao vừa từ ngoại thành trở về, cảnh tượng trước mắt cũng không khiến cô bất ngờ lắm .

Các cổ đông, tất cả mọi người có liên quan trong công ty đều đã có mặt.

Bầu không khí ngột ngạt và nặng nề. Cả một biển người ngồi chật kín các ghế, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm lớn treo trên trần tạo ra những bóng đổ dài trên nền đá cẩm thạch lấp lánh.

Những chiếc ghế bọc da đen tuyền được sắp xếp ngăn nắp.

Lý Chính Hạo đứng giữa phòng họp, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Ông ta nhìn thấy cô bước vào, gương mặt thoáng hiện lên sự khinh bỉ.

"Mạn Giao, mày không có tư cách được thừa hưởng một nữa của cái gia đình này" Ông ta nói, giọng trầm thấp nhưng đầy quyền uy.

"Hôm nay, tao sẽ tuyên bố trước mặt mọi người rằng mày không xứng đáng thừa kế bất cứ thứ gì của Lý Gia."

" Trước giờ chỉ biết ăn chơi không một chút lo toan gì, ăn chơi trác táng chỉ biết rước họa về cho tao"

Lý Mạn Giao tiến lên, ánh mắt sắc như dao. "Cha à, ông quên rằng mẹ tôi đã để lại di chúc rõ ràng sao? Tôi sẽ không để bất kỳ ai lấy đi những gì thuộc về tôi."

Cô muốn tiếp tục nói nhưng bỗng chốc một dáng người cao to bước vào cắt ngang mọi thứ?

Người đàn ông quyền lực nhất Lưu Thành.

Người mà cô đã cùng nhau qua đêm , mặn nồng còn chưa dứt thì đã gặp lại...

Vết hôn cũng còn chưa phai.....

Trương Thanh Phong bước vào phòng họp, hắn như một vị thần sáng thế, tỏa sáng cả một khu vực.

Từng bước chân hùng dũng, khí chất vương giả như thể làm khuynh đảo cả không gian.

Theo sau là dàn vệ sĩ với đồng phục tối màu và kính râm đen.

Trương Thanh Phong hắn mặc một bộ vest sang trọng, may từ vải cao cấp, ôm sát cơ thể hoàn hảo , tôn lên dáng vẻ vững chãi của một bậc vương giả.

Áo sơ mi trắng tinh khiết cùng cà vạt lụa, quý phái kết hợp hoàn hảo.

Tạo nên một tổng thể sang trọng và hào hoa uy quyền.

Trước giờ ngay cả trong mơ hay đêm hôm ân ái mãnh liệt đó , thì đến giờ cô mới nhìn rõ từng chi tiết mắt mũi của hắn.

Đường nét vô cùng sắc sảo và hoàn mỹ, tựa như được điêu khắc bởi một nghệ nhân bậc thầy.

Đôi mắt sâu thẳm của Trương Thanh Phong toả ra như một minh vương, khiến ai nhìn vào cũng thấy được sự uy nghiêm thanh cao.

.........

Như thể thần thánh từ trời cao đang quan sát.

Tất cả mọi người trong nhà, từ lớn đến nhỏ, đều phải cúi đầu tôn kính, như trước một vị minh quân vĩ đại bởi sự hiện diện lẫm liệt của hắn.

Lý Chính Hạo bước tới gần, ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Phong với sự tôn trọng rõ ràng, khác với thái độ đối xử với Lý Mạn Giao.

" Ngài Trương , không ngờ trong dịp nhỏ bé như này của công ty chúng tôi, lại mời được ngài đến" ông ta nói, giọng chân thành và kính cẩn.

"Sự có mặt của ngài là vinh dự lớn cho Lý gia , gia đình tôi mời ngài đến là để chứng kiến hạng con gái lăng loàn này và đuổi nó ra khỏi Lý Gia"

" Bởi vì ngài là cổ đông lớn nhất của tập đoàn"

" Lời nói của ngài như mệnh lệnh vậy, nào nào mời ngài vào "

Trương Thanh Phong không nói gì từ từ ngồi xuống , tay chống cằm, chân bắt chéo, khí độ cao cao tại thượng, như một vị hoàng đế từ thiên đình hạ phàm.

" Ồ , thật vinh dự."

" Người phụ nữ ông đang đề cập đến là Giao Giao tiểu thư này ư?"

Trương Thanh Phong nói, ngón tay chỉ về phía Lý Mạn Giao.

"Cô ấy lăng loàn như nào? Ông nói tôi nghe xem?"

"Con nhỏ bất tài đó đêm thứ 3 đã cùng vài nam tử vô dụng, thiếu tiền, đi ra ngoài cả đêm không quay về."

Trương Thanh Phong ánh mắt cao ngạo, đầy khí chất, ôn nhu đặt một dấu chấm hỏi lớn.

" Nam nhân vô dụng?"

" THIẾU TIỀN?"

TRƯƠNG THANH PHONG nhìn Lý Chính Hạo ánh mắt như xuyên thấu tâm can, mang theo vẻ lãnh đạm.

" Đúng, đúng thưa ngài"

" Ồ"

" Người cùng Lý Tiểu Thư đây lên giường vào đêm thứ ba, hình như là tôi?"

" Nhìn tôi thiếu tiền với giống kẻ vô dụng vậy à?"