webnovel

Chapter 9: Tịch Thu

Asura bước ra khỏi phòng, cảm giác như cả thế giới sụp đổ trong một giây. Không điện thoại, lại phải ngồi chép nội quy thêm cả buổi, mọi thứ như là một chuỗi sự kiện ác mộng không bao giờ kết thúc. Cậu rảo bước ra hành lang, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, không muốn đối diện với ai.

Khi nhìn thấy Matsuri đang đứng ở góc hành lang, cậu không thể kiềm chế được nữa.

"Matsuri, cuộc đời này sao mà đen tối thế!"

Matsuri quay sang, nhìn Asura với vẻ mặt bình thản nhưng cũng không giấu nổi chút sự đồng cảm.

"Chuyện gì thế? Lại bị phạt à?"

Cậu gật đầu, thở dài một hơi dài như để xả hết sự bức bối trong lòng.

"Chép nội quy 50 lần rồi bị giám thị tịch thu điện thoại đến cuối tuần. Tôi còn chẳng biết sống sao nữa."

Matsuri nhún vai, trêu chọc.

"Thế mà cậu còn nghĩ đi chơi game, giờ chịu rồi nhé."

Asura ngồi phịch xuống bậc thang, chẳng thèm phản bác.

"Không hiểu sao, cái đám quy định này nó cứ đè lên đầu mình, sao mà khổ thế không biết."

Matsuri ngồi xuống cạnh, giọng vẫn đầy lạc quan.

"Thôi mà, ít nhất là cậu vẫn còn may mắn. Ít ra không phải phạt quét sân."

Asura lườm cô, nhưng chẳng thể không bật cười.

"Ừ thì, tôi đã không bị phạt nặng hơn. Nhưng mà không có điện thoại, cảm giác cứ như thiếu thốn một phần thân thể ấy."

"Thế thì đừng để mất điện thoại lần nữa."

Cậu chỉ biết im lặng, nhìn cô cười nhưng trong lòng vẫn thấy như có một cái gì đó đang bốc hơi ra khỏi mình.

Matsuri ngồi cười hả hê, ánh mắt sáng lấp lánh như thể vừa trúng giải thưởng lớn. Cậu nhìn nó, trong lòng đang bùng lên một sự tức giận không thể diễn tả.

"Tớ vừa quay một cái story sáng nay ăn sáng sang chảnh lắm, giờ cứ nhớ lại là thấy phê."

Asura nhướng mày, không thể tin vào tai mình.

"Thế mà cậu vẫn còn tâm trạng để quay story ăn sáng á? Còn tôi thì... tịch thu điện thoại rồi."

Matsuri chỉ cần liếc qua Asura, rồi cười to hơn nữa.

"Đúng rồi, làm sao mà vui được khi không có điện thoại, phải không?"

Cậu nghiến răng nhưng chẳng thể làm gì. Đối diện với cái sự kiêu ngạo của Matsuri, Asura chỉ còn biết gượng cười.

"Thôi đi, cậu là thiên tài quảng cáo cho cái cuộc sống sang chảnh của mình à?"

Matsuri khoe khoang một chút, đưa tay vuốt tóc như một người mẫu đang tạo dáng.

"Tớ có làm gì đâu, chỉ là chia sẻ chút niềm vui thôi mà. Dù sao cũng phải sống cho bản thân chứ, phải không?"

Asura chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm, không thể chịu nổi sự khoe khoang của cô ấy nhưng lại chẳng thể phản bác.

"Được rồi, được rồi, cậu cứ vui vẻ đi, tôi còn phải chịu phạt đây."

Matsuri chẳng những không thấy tội lỗi, mà còn cười toe toét, chẳng chút để ý đến sự khó chịu của Asura. Cậu nhìn nó, trong lòng thầm quyết tâm "Chắc chắn phải tìm cách đền đáp lại sự hả hê này của cậu."

Lên lớp, Asura vừa ngồi xuống ghế thì thầy chủ nhiệm bước vào, ánh mắt quét một lượt rồi dừng lại trên cậu.

"Em, bài hôm qua đâu rồi?"

Asura đứng sững lại, trong đầu trống rỗng, không biết phải nói gì. Cậu nhớ ra ngay là mình đã cúp học hôm qua và hoàn toàn không làm bài.

Cậu đứng im 5 giây, tim đập nhanh, rồi cố gắng gượng nói.

"Em… quên vở ở nhà."

Thầy nhìn cậu bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, dường như không tin lắm vào lý do đó. Cậu có thể cảm nhận được cái nhìn sắc lạnh từ thầy, như thể đang chờ một câu trả lời khác, nhưng may sao thầy không hỏi thêm gì.

"Ừm, lần sau nhớ làm bài đầy đủ."

Asura thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu cũng không thể không cảm thấy chút lo lắng. Tưởng chừng như thầy sẽ đào sâu hơn vào chuyện này, nhưng không, chỉ một câu dặn dò là xong. Cậu lại ngồi xuống ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác như vừa thoát được một trận bão lớn.

"May mà hôm nay không bị lộ."

Asura thầm nghĩ, nhưng trong lòng vẫn không thể yên tâm.

Cuối giờ, Asura đứng dậy, cầm cặp sách đi ra ngoài hành lang, lòng bồn chồn không yên. Cậu biết hôm nay mình sẽ phải đi xin lại chiếc điện thoại đã bị giám thị tịch thu từ hôm qua. Cảm giác lo lắng như một quả bóng nổ trong bụng, nhưng dù sao cậu cũng không thể không làm.

Đi đến phòng giám thị, Asura gõ cửa nhẹ, rồi bước vào với vẻ mặt đầy căng thẳng. Giám thị ngẩng đầu lên, nhìn cậu một lúc lâu.

"Em đến làm gì?"

Asura ấp úng một chút, rồi mở miệng.

"Dạ, thưa thầy, em đến xin lại điện thoại ạ."

Giám thị nhìn cậu, ánh mắt vẫn không thay đổi. Ông khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không hề có chút ấm áp nào.

"Xin lại điện thoại? Hôm qua không phải em bị tịch thu sao?"

Asura gật đầu, trong lòng thấy bối rối hơn bao giờ hết.

"Dạ, đúng rồi, nhưng em… em hứa sẽ không tái phạm nữa."

Giám thị cười nhẹ, một cách rất điềm tĩnh. Cái cười ấy khiến Asura thấy khó chịu, như thể ông đang tìm cách trêu chọc cậu.

"Thế thì sao? Mới hôm qua thôi mà."

Asura nuốt nước bọt, mắt nhìn xuống đất.

"Dạ, em biết lỗi rồi, xin thầy cho em một cơ hội."

Giám thị ngả người ra sau ghế, nhìn cậu với ánh mắt có phần hơi bất mãn.

"Thầy thấy em sẽ lại tiếp tục làm sai thôi. Bây giờ, đợi đến cuối tuần đi, có lẽ em sẽ học được bài học."

Asura cứng người, không thể phản bác gì. Cậu đã hy vọng sẽ được lấy lại điện thoại, nhưng giờ thì tất cả chỉ còn lại thất vọng.

"Dạ… vâng, thầy."

Với một cái thở dài, Asura quay người bước ra khỏi phòng giám thị. Khi cửa đóng lại, cảm giác bực bội và hụt hẫng tràn ngập trong lòng cậu. Không những không lấy lại được điện thoại, mà giờ cậu còn phải chờ đến cuối tuần. Cậu lẩm bẩm trong miệng.

"Sao ông ấy không thể dễ dàng như những lần trước nhỉ?"

Asura bước ra khỏi phòng giám thị, cảm giác bực bội như một làn sóng lớn, dồn nén trong lòng. Đôi chân cậu như nặng trĩu, mỗi bước đi như một nhịp trống vang vọng sự thất vọng. Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ mịt, như thể cậu đang bị cắt đứt khỏi thế giới ngoài kia.

Cậu tự hỏi tại sao lại có những lúc như thế này, khi mọi thứ dường như đang trượt khỏi tay mình, chỉ vì những sai lầm không đáng có. Cảm giác như mình đang bị giam giữ trong một vòng xoáy không thể thoát ra được.

"Thật sự là nghiệp quật không chừa một ai…"

cậu thở dài, lời nói như một lời tự trấn an bản thân, nhưng thực tế lại chẳng thể làm vơi đi nỗi buồn đang bao phủ tâm trí.

Bước từng bước nặng nề trên hành lang vắng lặng, Asura cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Những tiếng cười đùa của các bạn học cùng lớp giờ như những âm thanh xa lạ, chẳng còn sự hứng thú nào trong đầu cậu. Cậu ước gì mình có thể quay lại được những phút giây thoải mái trước đây, không lo lắng, không bị trách mắng hay tịch thu điện thoại.

"Biết thế mình ở nhà luôn cho xong, ít ra cũng chẳng phải chịu mấy chuyện này"

Asura tự nhủ. Cậu cảm thấy như mình đang bị trói buộc trong một đám mây u ám, không thể tìm thấy lối thoát.

Đi ra ngoài sân trường, cậu dừng lại một chút, hít thở sâu một hơi, nhưng dù có cố gắng đến đâu, không khí xung quanh vẫn chẳng thể làm dịu đi cảm giác ngột ngạt trong lòng. Cậu lủi thủi đi về, ánh nắng chiếu xuống mặt đất, nhưng cậu chẳng cảm nhận được sự ấm áp, chỉ thấy cái nắng ấy như càng làm mọi thứ thêm khó chịu.

Asura đứng trước cửa nhà, nghe tiếng cãi vã vọng ra từ phòng khách. Cậu không cần phải nghe rõ từng câu, chỉ qua âm điệu là đủ hiểu. Mẹ cậu nói lớn

"Anh luôn làm như vậy, lúc nào cũng đổ hết trách nhiệm cho tôi!"

Bố cậu đáp lại, giọng có chút mệt mỏi nhưng không thiếu kiên quyết

"Cô lại bắt đầu rồi đấy, tôi làm việc cả ngày, cô ở nhà thì có gì ngoài việc chỉ trích tôi?"

Asura đứng im lặng, không muốn can dự vào cuộc cãi vã, nhưng lại không thể rời đi.

Mẹ cậu tiếp tục, giọng càng cao

"Tôi không biết anh muốn gì nữa! Tôi không thể cứ một mình gánh hết mọi thứ!"

Bố cậu trả lời, tông giọng bình tĩnh hơn

"Tôi chỉ muốn cô hiểu rằng tôi cũng có áp lực của riêng mình."

Asura nhìn qua khe cửa, đôi mắt tối lại. Cậu không biết phải làm gì, chỉ lặng lẽ quay đi, không dám bước vào.

Asura lén lút bước vào phòng, đóng cửa lại nhẹ nhàng để không tạo tiếng động. Cậu ngồi xuống bàn học, mở sách ra nhưng không thể tập trung. Những lời cãi vã vẫn vang vọng trong đầu cậu. Cậu lấy bút viết nguệch ngoạc trên giấy, nhưng đầu óc lại lang thang, chẳng thể nghĩ đến gì ngoài những cuộc tranh cãi của bố mẹ.

Mẹ từ ngoài phòng khách nói vọng vào

"Anh không bao giờ hiểu tôi cả!"

Bố cậu trả lời, giọng cứng rắn

"Tôi hiểu, nhưng tôi không thể thay đổi cách mình sống."

Asura thở dài, cảm giác như mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát. Cậu nhìn vào cuốn sách, cố gắng bắt đầu làm bài, nhưng mọi thứ xung quanh lại khiến cậu không thể tập trung. Chỉ có tiếng cãi vã từ ngoài là làm cho cậu không thể yên tĩnh được.

"Chỉ vì một chút không hợp nhau mà anh đã làm lớn chuyện vậy sao?" mẹ cậu lại nói.

Bố cậu hằn học đáp lại

"Vậy còn cô? Cô luôn là người không hài lòng với tất cả những gì tôi làm."

Asura bỏ bút xuống, thở dài một lần nữa. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng quên đi những lời nói kia. Cảm giác bức bối khiến cậu không thể ngồi yên. Cậu chỉ muốn trốn đi đâu đó, nhưng chẳng biết đi đâu.

Bố bước vào phòng, giọng lạnh lùng

"Xuống ăn cơm."

Asura miễn cưỡng đứng dậy, đi xuống cầu thang mà trong lòng chỉ muốn chạy trốn. Khi cậu ngồi vào bàn ăn, không khí căng thẳng đến mức có thể cắt bằng dao. Mỗi miếng cơm như nuốt vào một đống đinh, cảm giác đau đớn nghẹn ứ trong cổ họng.

Mẹ nhìn cậu, vẻ mặt không vui

"Làm gì mà mặt mày đờ đẫn vậy? Có chuyện gì à?"

Asura chỉ gật đầu, không dám trả lời. Mọi thứ trong cậu chỉ còn lại một mớ cảm xúc hỗn độn. Cậu nhìn vào bát cơm trước mặt, cố gắng ăn cho xong bữa, không dám ngẩng lên nhìn bố mẹ.

Ăn xong, bố cậu nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nghiêm nghị

"Vào phòng nói chuyện."

Asura đứng dậy, lòng nặng trĩu. Cậu đi theo bố vào phòng, không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo. Cảm giác sợ hãi trỗi dậy trong lòng cậu, không biết cuộc nói chuyện này sẽ đi đến đâu.

Asura ngồi trước mặt bố, tim đập thình thịch, cảm giác như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể nào ngừng lo lắng. Bố nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng trầm nhưng đầy nghiêm khắc

"Con lớn rồi, sao cứ làm mấy chuyện như vậy? Lúc nào cũng cúp học, lười biếng, không lo học hành. Con có biết là bố mẹ rất thất vọng không?"

Asura mở miệng, muốn giải thích, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của bố, cậu lại cảm thấy như mình chẳng thể nói gì ra ngoài.

"Con chỉ... chỉ là... đôi khi con cảm thấy mệt mỏi và không muốn đi học nữa..."

Cậu lắp bắp, nhưng ngay khi những lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, cậu cảm thấy như đang nói chuyện với một bức tường. Bố chẳng thay đổi vẻ mặt, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

"Bố không quan tâm lý do, con làm vậy thì sẽ chỉ càng hại chính mình thôi. Con không thấy là bố mẹ làm việc vất vả như thế nào sao?"

Asura cúi đầu, chẳng còn lời nào để nói. Cảm giác tuyệt vọng càng lúc càng lớn, cậu chỉ biết im lặng, nhìn xuống bàn mà không dám nhìn lên.

Cậu ngồi yên lặng, mắt nhìn xuống bàn, lòng cảm thấy nặng trĩu. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, có lẽ bà cũng đã nghe hết mọi chuyện.

Bố tiếp tục

"Lần sau còn tái phạm, đừng mong có tiền trợ cấp nữa."

Cậu ngẩng đầu lên, mắt nhìn vào không gian trống. Câu nói của bố như một lưỡi dao, lạnh buốt, cắt sâu vào lòng.

"Con biết rồi."

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng những từ đó cứ quay lại trong đầu, như một lời đe dọa mãi không buông tha.

Cậu bước lên cầu thang, cảm giác từng bước chân nặng nề như đang mang một gánh nặng vô hình. Vừa vào phòng, cậu đóng sầm cửa lại, như muốn cách biệt tất cả. Mọi thứ trong phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng và ngột ngạt.

"Trời ơi, lại còn cả tuần nữa mà không được dùng điện thoại..."

Cậu ngã người xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà, cảm thấy cuộc sống như một chuỗi bi kịch không có hồi kết. Không thể chơi game, không thể lướt web, không thể nhắn tin với bạn bè… Cậu cảm thấy mình bị tước đi một phần lớn của cuộc sống.

"Mình sẽ sống như thế nào đây?"

Những suy nghĩ hỗn loạn xâm chiếm đầu óc, mỗi phút trôi qua như một thử thách không thể chịu nổi.

Sáng hôm sau, cậu thức dậy với cảm giác như mình đang sống trong một cơn ác mộng, chậm rãi vươn tay ra ngoài chăn, cảm nhận không khí buổi sáng lạnh lẽo vờn quanh.

Cả đêm qua, cậu không ngủ được nhiều, và những lời của bố mẹ cứ quay cuồng trong đầu như một bản nhạc buồn không có hồi kết. Mặc dù bố mẹ không nhắc gì về chuyện hôm qua, nhưng ánh mắt của họ vẫn sắc bén và đầy nghiêm khắc, như thể họ đang giấu đi một nỗi lo lắng nào đó mà cậu không thể nào hiểu hết.

Mới tỉnh dậy, mọi thứ vẫn cảm thấy mờ mịt và hỗn độn, cậu lết khỏi giường, bước chân nặng nề như đang mang cả thế giới trên vai. Đầu óc mệt mỏi, không muốn làm gì cả, nhưng cậu biết mình không thể cứ mãi sống trong cảm giác này.

Bữa sáng nhanh chóng được dọn ra, nhưng cậu chẳng buồn để ý nhiều, chỉ gắp vội mấy miếng thức ăn, ăn một cách qua quýt như thể chỉ để đánh lừa thời gian.

Dù miệng đang nhai nhưng tâm trí cậu vẫn miên man suy nghĩ về chuyện hôm qua, về cái sự im lặng đáng sợ từ bố mẹ, và về cảm giác như không có lối thoát.

Khi ăn xong, cậu cảm thấy chẳng có gì thay đổi, mọi thứ vẫn thế, vẫn ảm đạm và nặng nề như vậy. Cảm giác đó dường như tiếp tục đeo bám cậu khi bước ra khỏi nhà, mắt nhìn xuống đôi giày mà chẳng biết phải nhìn đi đâu.

Cuộc sống này, tất cả những gì cậu có thể làm là sống cho qua ngày. Cậu bước ra ngoài, bầu trời vẫn xám xịt, nhưng ít nhất hôm nay trời không mưa. Đã đến lúc đến trường, dù không muốn, dù không thích, nhưng cậu vẫn phải làm vậy.

Bước chân cậu vô tình chậm lại, thở dài một hơi, rồi tiếp tục lầm lũi đi về phía trường, không khí buổi sáng như muốn nuốt chửng mọi suy nghĩ của cậu.

Chẳng ai biết cậu đang nghĩ gì, chẳng ai thèm quan tâm, và cậu cũng chẳng muốn ai quan tâm. Tất cả chỉ còn lại những bước đi vô nghĩa, như một cỗ máy tự động đang làm những việc mình không muốn.

Cậu cảm thấy mình chẳng khác gì một bóng ma đang bước đi trong thế giới mà mình không thể hòa nhập vào.

Khi cậu bước vào sân trường, ánh sáng mặt trời chiếu lên từng chiếc lá, nhưng cậu chẳng thấy gì ngoài cái bóng mờ nhạt của chính mình.

Những đứa bạn xung quanh cười nói vui vẻ, trò chuyện rôm rả, chúng nhìn nhau, đùa giỡn như mọi khi. Nhưng cậu cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng trong đám đông đó.

Mỗi tiếng cười, mỗi lời chào dường như chỉ làm tăng thêm cái cảm giác lạ lẫm, như thể mình đang sống trong một thế giới khác biệt hoàn toàn với họ.

Cậu chỉ muốn lao vào một góc nào đó, tìm một chỗ thật kín đáo, nơi không ai có thể nhìn thấy, không ai có thể hỏi han, không ai có thể khiến cậu cảm thấy mình như một kẻ xa lạ.

Bởi vì mỗi lần nhìn thấy bọn chúng vui vẻ, cậu lại càng nhận thức rõ ràng hơn cái khoảng cách vô hình đang dần dần tạo ra giữa mình và thế giới xung quanh.

Đám bạn cười đùa, nói chuyện về những thứ chẳng liên quan gì đến cậu, về những câu chuyện vui vẻ trong khi cậu lại cảm thấy bản thân mình như một người ngoài cuộc, chẳng thể tham gia vào cuộc sống ấy.

"Chắc mình không nên đứng đây"

cậu tự nhủ, nhưng rồi lại chẳng thể nào rời đi, chỉ đành đứng trơ ra, nhìn đám bạn cười đùa mà cảm thấy tâm hồn mình càng lúc càng lạnh lẽo.

Cậu muốn lặng lẽ biến mất, muốn hòa mình vào những bức tường xung quanh, muốn không còn ai nhìn thấy mình nữa.

Nhưng rõ ràng, không thể làm thế. Cậu vẫn phải bước đi, vẫn phải chịu đựng, và tiếp tục mỉm cười khi gặp ai đó, dù trong lòng cảm thấy nặng nề, vô cùng mệt mỏi.

次の章へ