webnovel

Chapter 7: Cúp Học

Cậu cầm điều khiển từ xa lên, nhấn nút tắt bản tin với một tiếng tách khô khốc. Màn hình tivi vụt tối trong giây lát trước khi trở về giao diện chính. Không gian trong phòng trở nên yên tĩnh hơn, nhưng trong đầu cậu thì vẫn còn loạn như một đống dây điện rối tung.

Cậu ngả người ra ghế, khoanh tay lại, mắt nhìn lên trần nhà.

"Mình vừa xem cái quái gì vậy chứ…?"

Những hình ảnh về cái cây cổ thụ, nữ thần Lunaris Luminos, trận chiến giữa thần thánh, và cả cuốn tiểu thuyết cổ đại cứ liên tục tua đi tua lại trong đầu cậu. Nó có vẻ quá hoành tráng, quá đáng tin… đến mức làm cậu phải đặt câu hỏi.

Cậu hừ mũi, lẩm bẩm một mình.

"Liệu cái này có thật không, hay chỉ là một cú lừa siêu cấp để dụ người ta mua sách?"

Trên mạng bây giờ, cái trò *thuê chuyên gia giả để quảng cáo* đã quá phổ biến. Có cả đống quảng cáo kiểu như *Nhà khoa học hàng đầu khuyên bạn nên dùng loại dầu gội này!* hay *Chuyên gia vật lý lượng tử khẳng định đá phong thủy có thể thay đổi vận mệnh của bạn!*.

Cậu nhíu mày, tay gõ nhẹ vào thành ghế.

"Một bản tin nghe như thần thoại, rồi kết thúc bằng màn chào hàng một cuốn tiểu thuyết siêu hot… Cái này mà không phải chiêu trò thì đúng là chuyện lạ."

Nhưng dù nghĩ thế nào, cậu vẫn không thể gạt bỏ cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Cái cây đó có thật. Cậu vừa mới ngủ dưới gốc nó chiều nay.

Nếu mọi thứ chỉ là bịa đặt, vậy tại sao cuốn sách đó lại trùng khớp với lịch sử đến 90%? Và nếu đúng là có sự thật bị che giấu thì sao?

Cậu thở hắt ra, lắc đầu.

"Thôi kệ… Cày anime cho nhẹ não đi."

Cậu bấm điều khiển, chuyển sang ứng dụng xem phim. Chỉ trong vài giây, màn hình tivi tràn ngập màu sắc rực rỡ, âm thanh sôi động vang lên. Những nhân vật anime quen thuộc xuất hiện, cùng những pha hành động hoành tráng.

Cậu bật một bộ isekai mới vừa ra mắt gần đây. Nhìn nhân vật chính bị xe tải tông rồi chuyển sinh sang thế giới khác, cậu phì cười.

"Chuyển sinh mà mạnh ngay từ đầu thì mất hết cái hay rồi…"

Cậu dựa lưng vào ghế, kéo chăn lại cho ấm, rồi cứ thế mà xem liên tục hết tập này đến tập khác.

Dần dần, những suy nghĩ về bản tin lúc nãy cũng nhạt đi. Ít nhất là… trong một khoảng thời gian ngắn.

Cậu tiếp tục lướt danh sách anime một cách lười biếng, mắt đảo qua từng tấm bìa mà chẳng có bộ nào thực sự thu hút. Đa số đều là mấy thể loại quen thuộc: isekai, chiến đấu, học đường, tình cảm, hoặc pha trộn cả đống thứ vào nhau.

Nhưng rồi, một tấm bìa đập vào mắt cậu.

Đó là hình một cô gái có mái tóc dài màu bạc, đôi mắt xanh lục lấp lánh, khuôn mặt mang nét buồn man mác. Cô mặc một bộ váy trắng đơn giản, đứng giữa một khung cảnh hoàng hôn đỏ rực, phía sau là những mảnh vỡ như thể của một thế giới đã sụp đổ.

Tên anime là "Requiem of the Fallen Spirit".

Cậu chớp mắt, ngón tay dừng lại trên điều khiển.

"Nhìn bìa thôi đã thấy có vẻ hay rồi… Xem thử vậy."

Cậu nhấn vào nút phát, rồi thoải mái dựa lưng vào ghế, để bộ phim tự động chạy.

Mở đầu phim là một cảnh tăm tối. Một thế giới chìm trong hỗn loạn, với những con quái vật khổng lồ càn quét khắp nơi. Nhân loại gần như tuyệt vọng, không còn ai đủ sức chống cự. Và rồi, giữa cảnh tượng địa ngục đó, một nhân vật xuất hiện—một ác linh với sức mạnh hủy diệt khủng khiếp.

Nhưng trái với định kiến về một kẻ xấu xa, hắn không tàn sát con người.

Hắn bảo vệ họ.

Cậu chăm chú theo dõi, mắt không rời khỏi màn hình.

"Ác linh mà lại đi cứu nhân loại sao?"

Nhân vật chính, kẻ bị cả thế giới ghê tởm và săn lùng suốt hàng thế kỷ, lại chính là người đứng ra bảo vệ thế giới khi tất cả các vị anh hùng đều đã gục ngã. Hắn đánh bại kẻ thù, khôi phục hòa bình, nhưng cuối cùng lại bị cả nhân loại quay lưng vì sự sợ hãi đối với sức mạnh của mình.

Và rồi, để kết thúc mọi thứ, hắn tự nguyện hiến tế bản thân.

Cậu nín thở khi đến cảnh cuối cùng của tập đầu tiên. Nhân vật chính đứng giữa tàn tích của thế giới, cơ thể dần tan biến thành những đốm sáng. Nhưng thay vì oán trách hay hối hận, hắn chỉ mỉm cười.

"Nếu như cái giá để mọi người được sống là sự tồn tại của ta, thì ta chấp nhận."

Một vị thần xuất hiện vào khoảnh khắc cuối cùng. Cảm động trước sự hy sinh cao cả đó, vị thần quyết định ban cho hắn một cơ hội khác.

Không phải trong hình dạng một ác linh đáng sợ nữa.

Mà là một con người bình thường—một thiếu niên trung học, với cuộc sống mới hoàn toàn.

Cảnh cuối của tập phim là khi nhân vật chính tỉnh lại trong một cơ thể xa lạ, không còn sức mạnh, không còn ký ức, nhưng đôi mắt vẫn mang theo một chút gì đó… rất quen thuộc.

Asura ngồi lặng người một lúc khi đoạn nhạc ending vang lên.

Cậu thở ra một hơi dài, rồi khẽ lẩm bẩm.

"Câu chuyện này… khá là hay đấy chứ."

Mặc dù nhân vật chính đã mất đi tất cả, nhưng anh ta vẫn có thể tìm lại được điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình—những người mà anh luôn trân trọng. Và có lẽ, đó mới là điều quan trọng nhất.

Cậu ngả đầu ra sau, nhìn lên trần nhà một lúc.

"Mình mà mất trí nhớ… liệu có ai chờ mình không nhỉ?"

Cậu khẽ cười, rồi lắc đầu.

"Thôi kệ, cày tiếp vài tập nữa đã."

Cậu nhấn nút phát tập tiếp theo, để câu chuyện tiếp tục cuốn mình vào một thế giới khác.

Asura tiếp tục xem thêm một tập anime nữa, nhưng đầu óc thì bắt đầu trôi dạt sang một suy nghĩ khác. Ngày mai… lại phải đi học.

Cậu thở dài, vươn vai một cách uể oải.

"Học hành đúng là quan trọng, nhưng mà…"

Cậu liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn nửa đêm rồi, mà sáng mai lại phải dậy sớm để đến trường. Cái viễn cảnh vác xác đến lớp, ngồi nghe giảng suốt mấy tiếng đồng hồ, rồi lại bài tập, kiểm tra, thuyết trình… chỉ nghĩ thôi đã thấy ngán đến tận cổ.

Cậu ngả đầu ra ghế, khoanh tay lại, ánh mắt đăm chiêu.

"Có nên cúp học một bữa không nhỉ?"

Lý do chính đáng thì có thể nghĩ ra cả đống: cảm thấy không khỏe, mệt mỏi cần nghỉ ngơi, học nhiều quá cũng không tốt, vân vân và mây mây. Nhưng thật ra, lý do thật sự thì chỉ có một—lười.

Cậu gật gù, tự thuyết phục bản thân.

"Đúng rồi, con người ai cũng cần có thời gian thư giãn. Nếu học hành quá mức mà kiệt sức thì cũng chẳng hiệu quả. Thế nên, nghỉ một ngày để cân bằng lại cũng là một lựa chọn hợp lý."

Cậu mở điện thoại, lướt xem một vài địa điểm vui chơi trong thành phố. Nếu đã quyết định cúp học, thì phải ăn chơi sao cho đáng.

"Có khi ra ngoài dạo chơi một chút cũng hay. Đi đâu đó, ăn uống, lang thang ngắm phố phường… hoặc đơn giản là nằm dài ở nhà cày anime nguyên ngày."

Chỉ nghĩ đến đó thôi, cậu đã cảm thấy ngày mai sẽ vô cùng tuyệt vời. Không phải vội vàng dậy sớm, không phải lo lắng bài tập, không cần nghe giảng… Chỉ có sự tự do thuần khiết.

Cậu vươn vai lần nữa, rồi đứng dậy.

"Quyết định vậy đi. Ngày mai là ngày nghỉ chính thức của mình."

Cậu tắt tivi, bước vào phòng ngủ với một tâm trạng cực kỳ thoải mái. Ngày mai, sẽ là một ngày hoàn toàn thuộc về bản thân cậu.

Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa kịp lên cao, căn phòng của Asura đã vang lên những tiếng nhấn phím lạch cạch và âm thanh trò chơi chói tai.

Cậu ngồi trước màn hình máy tính, tai nghe đeo chặt, mắt dán chặt vào màn hình với sự tập trung cao độ. Ngón tay liên tục nhấn phím, chuột lia qua lia lại với tốc độ chóng mặt.

"Mày nghĩ chạy thoát được à?"

Một nhân vật trong game lao tới với thanh kiếm sáng loáng, chém một nhát kết liễu kẻ địch ngay lập tức. Trên màn hình hiện lên dòng chữ "Victory!", kèm theo một bản nhạc chiến thắng hào hùng.

Cậu nhếch môi, khẽ gật đầu.

"Quá dễ."

Không còn lịch học làm phiền, cậu có thể chơi game một cách thoải mái mà không cần để ý thời gian. Bàn tay nhanh chóng bấm vào nút "Tìm trận mới", chuẩn bị lao vào một ván khác.

Trong khi đợi trận đấu ghép đội, cậu với lấy một lon nước tăng lực bên cạnh, bật nắp một cách dứt khoát.

"Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời."

Nhấp một ngụm, cậu liếc qua danh sách bạn bè trong game. Một số người đã online từ sáng sớm, có vẻ cũng là dân cày game chính hiệu như cậu.

Cậu mở mic, gọi vào nhóm chat.

"Ê, ai rảnh không? Cày rank nè."

Một giọng nói vang lên ngay lập tức.

"Tao đây! Nay mày không đi học à?"

Asura bật cười, nhấp thêm một ngụm nước.

"Học nhiều quá cũng không tốt. Tao đang thực hiện kế hoạch 'cân bằng cuộc sống' đây."

Giọng một người khác chen vào.

"Ý mày là cúp học để chơi game đúng không?"

Cậu nhún vai, dù biết bạn bè không thể nhìn thấy.

"Nói thế nào cũng được, miễn tao vui là được."

Trận đấu mới bắt đầu, và ngay lập tức, mọi suy nghĩ khác trong đầu cậu bị gạt sang một bên. Chỉ còn lại những pha combat căng thẳng, những chiến thuật chớp nhoáng, và cảm giác thỏa mãn khi hạ gục đối thủ.

Tiếng click chuột, tiếng bàn phím, tiếng hò hét trong group chat… Tất cả hòa vào nhau tạo nên một buổi sáng hoàn hảo theo đúng nghĩa mà cậu mong muốn.

Sau vài trận đấu căng thẳng, Asura ngả người ra sau ghế, vươn vai một cách đầy thỏa mãn. Màn hình máy tính vẫn nhấp nháy ánh sáng từ trò chơi, nhưng cậu đã cảm thấy chán việc ngồi lì một chỗ rồi.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã sáng rõ, ánh nắng len qua những tán cây, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt đường. Không khí bên ngoài có vẻ trong lành, khác hẳn với bầu không khí tù túng trong phòng cậu sau cả buổi cày game.

Cậu gật gù, đứng dậy, vươn vai lần nữa.

"Ra ngoài dạo chơi một chút vậy."

Bước vào phòng tắm, cậu xối nước lạnh lên mặt để tỉnh táo hơn. Một cơn mát lạnh lan tỏa khắp da, khiến cậu cảm thấy sảng khoái ngay lập tức.

Mặc một bộ đồ đơn giản, cậu nhét điện thoại vào túi rồi bước ra cửa.

Ngoài trời, không khí buổi sáng mát mẻ, có chút se lạnh. Đường phố không quá đông, nhưng cũng không quá vắng. Một vài học sinh mặc đồng phục đang đạp xe đến trường, còn cậu thì thong thả bước đi với tâm thế của một kẻ "trốn học hợp pháp".

Cậu nhét tay vào túi áo, hít một hơi sâu.

"Đúng là hít thở khí trời vẫn thích hơn trong phòng kín."

Bước đi chậm rãi, cậu để mắt đến những cửa hàng ven đường. Một quán café nhỏ với tấm biển gỗ treo lơ lửng trước cửa, một tiệm bánh mì tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, một cửa hàng truyện tranh trưng bày hàng loạt poster anime mới nhất.

Mỗi nơi đều có một vẻ hấp dẫn riêng, nhưng cậu vẫn chưa quyết định sẽ ghé đâu trước.

Cậu nhìn xuống đồng hồ.

"Còn cả ngày để tận hưởng mà, cứ thong thả thôi."

Nói rồi, cậu tiếp tục bước đi, để mặc đôi chân đưa mình đến bất cứ đâu mà tâm trạng mách bảo.

Asura đang thong thả bước đi trên vỉa hè, tận hưởng không khí trong lành thì bất ngờ, chuông điện thoại reo lên.

Cậu liếc nhìn màn hình.

"Mẹ"

Tim cậu giật thót một cái.

Cậu nhanh chóng nhìn quanh. Đường phố lúc này khá nhộn nhịp, tiếng xe cộ, tiếng người nói chuyện, tiếng rao hàng vang lên khắp nơi. Nếu nghe điện thoại ở đây, chắc chắn mẹ sẽ nhận ra ngay là cậu không hề ở trường.

Cậu hít một hơi sâu, bắt máy.

"Alo… mẹ ạ?"

Giọng mẹ vang lên từ đầu dây bên kia, dịu dàng nhưng có chút nghi hoặc.

"Asura, con đang ở đâu đấy? Sao ồn vậy?"

Mồ hôi lạnh túa ra ngay lập tức.

"Chết rồi!"

Cậu cuống cuồng đảo mắt tìm một nơi yên tĩnh hơn. Nhìn quanh một lượt, cậu nhanh chóng phát hiện một quán cà phê nhỏ ngay bên đường. Không nghĩ ngợi nhiều, cậu lao vội vào trong.

Bước vào quán, không gian ngay lập tức trở nên yên tĩnh hơn. Một bản nhạc nhẹ nhàng vang lên, khách trong quán cũng chỉ lặng lẽ ngồi làm việc hoặc đọc sách.

Cậu nhanh chóng tìm một góc khuất, hạ giọng nói vào điện thoại.

"Dạ con vẫn đang ở lớp mà mẹ. Chắc tại mấy bạn nói chuyện hơi ồn tí thôi ạ."

Đầu dây bên kia im lặng một giây.

"Thế à? Mẹ tưởng con đang ở ngoài đường chứ."

Cậu nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh.

"Đâu có đâu mẹ, con ngồi ngay trong lớp luôn nè."

Mẹ cậu có vẻ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.

"Vậy à? Thế hôm nay học hành sao rồi? Mệt không con?"

Cậu vội vàng gật đầu, dù biết mẹ không thể nhìn thấy.

"Dạ, cũng bình thường ạ. Hơi nhiều bài tập một chút, nhưng con vẫn ổn."

Mẹ cậu cười nhẹ.

"Ừ, vậy nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Đừng thức khuya quá, ăn uống đầy đủ vào."

Cậu thở phào, nhanh chóng gật đầu lia lịa.

"Dạ, con biết rồi ạ. Mẹ cứ yên tâm."

Mẹ cậu dặn dò thêm vài câu nữa, rồi mới chịu cúp máy.

Asura đặt điện thoại xuống bàn, thở ra một hơi dài.

"Suýt nữa thì tiêu."

Cậu tự thưởng cho mình một ly cà phê, rồi thả lỏng người, tận hưởng không khí yên bình trong quán.

Asura ngồi xuống bàn, nhìn xung quanh quán cà phê nhỏ. Không gian ở đây khá dễ chịu, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên menu, cậu lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Cậu lướt qua từng mục trong menu, ánh mắt dừng lại ở mục "Cà phê đặc biệt" với mức giá 90k cho một ly.

"Hả?"

Cậu mở to mắt nhìn kỹ lại. Không phải nhà hàng sang trọng, sao giá lại cao thế này? Một ly cà phê cũng đắt đến vậy?

Nhân viên đến gần, nở một nụ cười thân thiện.

"Dạ, anh muốn gọi gì ạ?"

Asura vẫn chưa hết bất ngờ.

"Cho tôi… một ly cà phê đen đá."

Nhân viên gật đầu, rồi lập tức đi vào trong quầy pha chế. Cậu thở dài, không có lựa chọn nào khác ngoài việc gọi cho xong. Thực ra, đã quyết định vào đây rồi, cũng không thể bỏ đi.

"Đúng là, gọi gì mà không xem giá trước."

Cậu tự mắng bản thân một câu, nhưng rồi lại nghĩ, thôi kệ đi. Chắc cũng chỉ uống một ly rồi đi luôn. Cứ cho là "tự thưởng" đi.

Ly cà phê được đem đến, nhân viên nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cậu.

"Đây ạ, cà phê đen đá."

Asura ngẩng đầu nhìn nhân viên, cố gắng nở một nụ cười.

"Cảm ơn."

Khi nhân viên đi khuất, cậu nhìn ly cà phê trong tay. Vị đắng của cà phê lan tỏa ngay khi cậu nhấp một ngụm nhỏ.

"À, cũng ngon thật."

Mặc dù giá cao ngất ngưởng, nhưng hương vị khá ổn. Thế là cậu quyết định ngồi lại thêm một chút, nhâm nhi ly cà phê cho đỡ tốn tiền, đồng thời cũng để thư giãn trước khi quay lại với những kế hoạch khác trong ngày.

"Ít ra thì hôm nay mình cũng không phải lo gì về học hành, cứ thả lỏng đã."

Cậu ngồi đó, vừa uống cà phê vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác thời gian trôi qua thật chậm. Cảm giác như cả thế giới này chỉ có mình cậu và ly cà phê đen đá, không vướng bận bất kỳ điều gì.

Asura đang ngồi thoải mái, tay cầm ly cà phê nhấp từng ngụm nhỏ, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Không khí yên tĩnh trong quán cà phê khiến cậu cảm thấy dễ chịu, như thể cả thế giới này đều không vội vã.

Đột nhiên, cánh cửa quán lại mở ra, một cơn gió nhẹ thoáng qua, cùng với đó là bóng dáng quen thuộc của thầy chủ nhiệm. Asura không ngờ lại gặp thầy ở đây, sự bất ngờ khiến cậu giật mình.

Hai ánh mắt gặp nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để Asura nhận ra.

"Chết rồi."

Thầy chủ nhiệm vẫn bước đi bình thản, nhưng Asura ngay lập tức cúi đầu xuống, giả vờ lướt điện thoại để tránh bị nhận ra. Cậu mở màn hình điện thoại lên, nhanh chóng tìm một thứ gì đó để nhìn, nhưng thực chất trong đầu cậu đang hoang mang nghĩ đủ thứ chuyện.

Thầy chủ nhiệm đi ngang qua, dường như không mảy may chú ý đến cậu.

"Không biết ổng có nhận ra không."

Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thầy đi qua mà không dừng lại. Nhưng trong lòng lại có một nỗi thắc mắc lớn hơn.

"Sao hôm nay ổng không đi dạy nhỉ?"

Cậu nhìn theo bóng dáng thầy một lúc, không hiểu sao ông lại ở đây mà không phải ở trường. Thường ngày, thầy luôn rất đúng giờ và nghiêm khắc. Nhưng hôm nay, không những không đi dạy mà còn lượn vào đây, quán cà phê này cũng không phải là nơi quen thuộc của thầy.

"Thầy cũng có những lúc cần nghỉ ngơi chứ nhỉ?"

Cậu nghĩ vậy rồi lại khẽ nhún vai, nhưng một phần vẫn không khỏi tò mò về lý do thật sự khiến thầy xuất hiện ở đây. Dù sao, đây là một quán cà phê bình dân, chứ không phải là nơi để giảng dạy hay làm việc.

Asura tiếp tục ngồi đó, ngập ngừng không biết có nên tiếp tục dõi theo thầy hay quay lại với ly cà phê của mình. Nhưng trong lòng, vẫn không ngừng tự hỏi về những bí ẩn đằng sau hành động bất thường của thầy.

次の章へ