Sau giờ nghỉ trưa, cậu quay lại lớp, cố gắng tập trung vào tiết học tiếp theo. Nhưng ngay khi vừa ngồi xuống, Tetsuya đã quay xuống, đặt cuốn vở bài tập toán lên bàn cậu, khuỷu tay chống nhẹ vào mép bàn.
"Này, lát nữa rảnh không? Tao kèm mày học một chút."
Cậu nhìn Tetsuya, có chút do dự.
"Hả? Giờ luôn à?"
Tetsuya thở dài, lắc đầu nhẹ.
"Không phải giờ, lát nữa. Nhưng nếu mày rảnh thì làm thử vài bài này trước đi."
Cậu nhìn xuống cuốn vở, những dòng chữ và con số nhảy múa trước mắt như một thứ ngôn ngữ xa lạ. Cậu vốn chẳng hứng thú gì với toán học, nhưng vừa bị điểm thấp xong, giờ mà không cố gắng thì chắc chắn sẽ còn tệ hơn nữa.
"Rồi, rồi, để tao thử."
Cậu cầm bút lên, bắt đầu nhìn vào bài toán đầu tiên. Một phương trình có vẻ đơn giản nhưng khi đọc kỹ, cậu nhận ra nó không dễ như mình tưởng. Cậu nhíu mày, cố nhớ lại những gì đã học, rồi thử viết vài dòng xuống nháp.
Tetsuya quan sát, sau đó chọc nhẹ vào tờ giấy.
"Sai rồi. Đoạn này mày tính nhầm dấu."
Cậu cau mày nhìn lại, rồi nhận ra đúng là mình đã cộng nhầm ở một bước.
"À, ra vậy… Tao đổi lại."
Cậu cẩn thận sửa lại phép tính, nhưng ngay sau đó lại mắc lỗi ở bước tiếp theo.
Tetsuya thở dài, giật bút từ tay cậu rồi viết lại cách làm đúng.
"Nhìn đây. Mày phải tách phương trình ra thế này trước, rồi mới rút gọn như vầy."
Cậu quan sát từng bước, chậm rãi gật gù.
"Ờ… cũng dễ hiểu đấy chứ."
Tetsuya nhướn mày.
"Dễ cái đầu mày. Tao vừa nói xong, lát nữa mày lại quên."
Cậu bật cười gượng gạo, biết rằng Tetsuya nói không sai.
"Thôi, tao thử làm lại mấy bài này."
Cậu quay lại tập trung vào bài tập, lần này cẩn thận hơn để không mắc lại sai lầm cũ. Tetsuya vẫn ngồi kèm bên cạnh, thỉnh thoảng chỉnh sửa khi cậu đi sai hướng.
"Mày làm như vầy nè, chia hai vế ra trước, rồi mới chuyển số qua."
Cậu gật đầu, chậm rãi làm theo. Từng chút một, những con số và công thức bắt đầu có ý nghĩa hơn. Dù vẫn còn nhiều chỗ mơ hồ, nhưng ít nhất cậu cũng không cảm thấy hoàn toàn lạc lối nữa.
Sau một lúc, Tetsuya nhìn vào bài làm của cậu, khẽ gật đầu.
"Tốt hơn rồi đấy. Nhưng nhớ coi lại bài trước khi nộp, mày dễ sai mấy lỗi nhỏ lắm."
Cậu vươn vai, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến căng thẳng.
"Ừ, cảm ơn nha. Có mày kèm chắc tao đỡ ngu phần nào."
Tetsuya bật cười.
"Biết thế thì lo mà học đi."
Cậu chỉ cười trừ, nhưng trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Dù việc học vẫn còn khó khăn, nhưng ít nhất, có người chịu giúp đỡ thì cũng đỡ cảm thấy đơn độc.
Sau khi giảng bài xong, ông thầy bất ngờ thông báo cả lớp sẽ làm thêm một bài kiểm tra ngắn.
Cả lớp ồ lên một tiếng ngán ngẩm, nhưng rồi cũng đành phải lấy giấy bút ra chuẩn bị. Cậu nhìn xuống bàn, hơi chột dạ khi nghĩ đến việc lại phải đối mặt với những con số đáng sợ kia một lần nữa.
Tetsuya quay xuống, vỗ nhẹ lên bàn cậu, nở một nụ cười đầy động viên.
"Đây là cơ hội đấy. Mày có thể chứng tỏ bản thân với những gì vừa học được."
Cậu nhìn Tetsuya, trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút phấn khích. Lần trước cậu bị điểm kém là do cậu chưa học gì cả, nhưng lần này khác. Cậu đã được Tetsuya kèm, đã hiểu bài hơn một chút. Cậu gật đầu chắc nịch, cảm giác tự tin hơn bao giờ hết.
"Được rồi, để tao cho mày thấy kết quả."
Bài kiểm tra được phát xuống từng người. Cậu nhận lấy tờ giấy, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn vào đề bài.
Ngay khi ánh mắt cậu chạm vào những con số trên giấy, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện. Cậu cảm thấy... mọi thứ dễ hơn bình thường rất nhiều. Những phép toán mà trước đây đối với cậu như một bức tường kiên cố nay bỗng nhiên trông đơn giản đến lạ. Cứ như thể ai đó đã đưa sẵn đáp án vào đầu cậu, cậu chỉ việc chép lại mà thôi.
Cậu nhanh chóng cầm bút lên, bắt đầu viết như một cỗ máy. Từng câu hỏi được giải quyết trong tích tắc, cậu thậm chí không cần dừng lại để suy nghĩ. Chỉ trong vòng chưa đầy mười phút, bài kiểm tra đã hoàn thành.
Cậu nhìn qua lớp một lượt. Mọi người vẫn còn đang cắm cúi làm bài, một số đứa nhíu mày vò đầu bứt tóc. Cậu liếc nhìn Tetsuya, thấy thằng bạn vẫn đang chăm chú giải từng bước cẩn thận.
Cậu nở một nụ cười tự mãn, đứng dậy, tự tin bước lên bàn giáo viên nộp bài.
Khi cậu quay lại chỗ ngồi, Tetsuya vẫn chưa kịp hoàn hồn. Cậu bạn nhìn cậu với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa... có chút gì đó lo lắng.
"Asura, mày làm xong hết rồi á?"
Cậu khoanh tay trước ngực, cười đắc thắng.
"Tất nhiên, tao nói rồi mà. Lần này khác hẳn."
Tetsuya vẫn nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt cậu ta thoáng qua một chút bất an.
Cuối giờ, khi thầy giáo phát bài kiểm tra, cậu hồi hộp đón nhận tờ giấy điểm của mình. Cậu hít sâu, lòng tràn đầy kỳ vọng, rồi mở ra xem.
Trên tờ giấy, một con số đỏ chói hiện ra trước mắt cậu— 5/100.
Cậu sững người. Não bộ như ngừng hoạt động trong vài giây.
Tetsuya liếc nhìn bài của cậu, rồi nhìn lên mặt cậu, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng.
"…Cái gì?"
Cậu chớp mắt vài lần, tưởng như mình đang nhìn nhầm. Nhưng không, con số 5 vẫn ở đó, hiển nhiên và tàn nhẫn như một cú đấm vào lòng tự trọng của cậu.
Tetsuya đặt tay lên vai cậu, giọng nói như thể đang an ủi một bệnh nhân vừa nhận tin dữ.
"Asura… Mày đã làm cái gì vậy?"
Cậu há miệng định nói gì đó, nhưng không thể thốt ra lời. Trong đầu cậu, từng bài toán lúc nãy rõ ràng trông có vẻ dễ dàng, vậy mà kết quả lại thành ra thế này?
Tetsuya thở dài, ánh mắt cậu ta không còn là sự ngạc nhiên nữa mà là một nỗi lo sợ vô hình.
"Asura… Tao nghĩ mày có vấn đề thật rồi."
Cậu vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn vào con số 5 trên bài kiểm tra, lòng ngập tràn một cảm giác không thể diễn tả nổi.
Sau cú sốc tinh thần từ bài kiểm tra, cậu vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào con số đỏ chói trên giấy như thể nó là một hiện tượng siêu nhiên.
Tetsuya chống cằm, nhìn cậu với vẻ mặt nửa buồn cười, nửa thương hại.
"Này, mày có biết hội trưởng hội học sinh là ai không?"
Cậu chớp mắt vài cái, đang trong trạng thái bàng hoàng, phải mất vài giây mới tiêu hóa được câu hỏi của Tetsuya.
"À… bà chị da ngăm ấy hả?"
Tetsuya gật đầu.
"Đúng rồi. Vậy mày có biết bả bao nhiêu điểm không?"
Cậu nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc. Hội trưởng hội học sinh thì chắc chắn phải là học sinh ưu tú, điều đó quá rõ ràng. Nếu nói về học lực, bả chắc chắn phải nằm ở top đầu của trường.
"Hừm… Chắc 100/100?"
Tetsuya lắc đầu.
"Không phải."
Cậu nhướn mày, hơi bất ngờ.
"Vậy bao nhiêu? 98? 99?"
Tetsuya nghiêng người lại gần hơn, giọng nói hạ xuống như thể sợ ai nghe thấy.
"777/100."
Không gian rơi vào im lặng vài giây. Cậu nhìn chằm chằm vào Tetsuya, đôi mày nhíu lại đầy hoang mang.
"…WTF?"
Tetsuya không nói gì, chỉ gật đầu một cách nghiêm túc.
Cậu chớp mắt, xác nhận lại xem mình có nghe nhầm không.
"Não mày bị úng à? Điểm tối đa là 100 thì 777 điểm kiểu gì?"
Tetsuya nhún vai, thở dài một hơi.
"Tao cũng không biết nữa. Nhưng đó là sự thật. Không ai hiểu nổi bả làm cách nào mà có số điểm như thế."
Cậu vẫn chưa thể tin được.
"Không lẽ bả hack à?"
Tetsuya khoanh tay, lắc đầu.
"Không có ai dám nói thế cả đâu....Có lẽ luật lệ hay logic thông thường dường như không áp dụng cho bả haha."
Cậu tựa lưng vào ghế, trong đầu tràn ngập những câu hỏi. Làm sao mà một người lại có thể vượt qua cả giới hạn điểm số được? Có phải do bả thiên tài đến mức thực tại cũng phải bẻ cong chính mình để phù hợp với bả không?
Càng nghĩ, cậu càng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một người như vậy… chắc chắn không đơn giản.
Tetsuya nhìn cậu, không tỏ ra có gì bất thường.
"Thật mà, mày cứ hỏi bất kỳ ai trong trường, bả là cái gì cũng có thể làm được."
Asura gật đầu nhưng trong lòng không tin. Cảm giác bức bối ngày càng lớn.
"Mày không thấy là mày đang xàm lờ không?"
Tetsuya nhìn cậu, một ánh mắt đầy ngạc nhiên.
"Cái gì? Mày nghĩ tao nói xàm á?"
Asura lắc đầu, cảm giác bất an trong lòng cậu như dâng lên.
"Không phải là xàm, nhưng sao mọi thứ mày nói lại kỳ quặc đến thế? Từ chuyện điểm số vượt giới hạn đến cả cái câu chuyện hội trưởng có thể làm gì cũng được… Mày có chắc không đấy?"
Tetsuya nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.
"Thôi đi, Asura. Mày cứ nghĩ là tao nói bừa à?"
Asura cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu không thể giải thích được, nhưng cảm giác cứ như Tetsuya đang che giấu một điều gì đó.
"Ừ, tao không nghĩ mày xàm lờ, nhưng mày có thấy những gì mày nói nghe rất kỳ cục không?"
Tetsuya bỗng ngưng lại một chút, rồi lại cười một cách gượng gạo.
"Thôi đi, mày cứ nghĩ là tao bị ảo đá đi, nhưng mày sẽ hiểu thôi. Mọi thứ sẽ sáng tỏ sớm thôi."
Asura không nói gì thêm. Mặc dù cậu muốn tin Tetsuya, nhưng một phần trong lòng cậu cảm thấy không ổn. Cậu quyết định sẽ để ý kỹ hơn vào những gì Tetsuya nói trong tương lai.
Sự nghi ngờ trong lòng dần dần nhen nhóm, và cậu bắt đầu cảm thấy như mình đang đứng trên một con đường mờ mịt.
Tiết thể dục đến cả lớp phải vào phòng để thay đồ, Khi vào đến phòng, không khí trong phòng có phần náo nhiệt.
Mọi người đều đang thay đồ chuẩn bị cho tiết thể dục, nhưng Asura chỉ đứng đó, nhìn quanh một lúc rồi ánh mắt dừng lại ở Tetsuya, người đang đứng trước gương, vặn vẹo cơ bắp một cách khá tự mãn.
Asura nhíu mày, ngán ngẩm lắm mới lên tiếng.
"Nhìn mày kìa cu, Tetsuya. Cơ bắp khá dữ dằn đấy."
Tetsuya nhìn cậu, chưa hiểu gì, rồi nhún vai.
"Cái gì mà dữ dằn?"
Asura chỉ tay vào cơ thể của Tetsuya, rồi cười nhẹ.
"Mày có sáu múi đồ, nhìn như là quái vật vậy. Còn tao thì có cái nịt."
Tetsuya vẫn đứng đó, chưa hiểu chuyện gì.
Asura quay đi, lắc đầu một cái.
"Có sáu múi thì mày tự nhiên thấy tự hào đi. Còn tao… Tao nhìn vô gương, chỉ thấy xương với da..."
Tetsuya phì cười.
"Thôi đi, mày sao lại tự ti vậy? Thực ra là mày chỉ chưa chịu tập luyện thôi với lại mày làm gì ăn đủ chất mà đòi có cơ."
Asura lườm qua Tetsuya, không hiểu sao bây giờ lại thấy buồn cười.
Tetsuya vẫn không cảm thấy có gì đặc biệt.
Cả hai tiếp tục thay đồ, dù Asura vẫn không thể thôi nghĩ về cơ thể mình và so sánh với Tetsuya. Cảm giác tự ti không thể nào ngừng lại.
Khi thầy giáo bắt đầu cho cả lớp chia thành các nhóm, không khí trong sân trường trở nên nhộn nhịp. Tất cả mọi người đều tụ tập thành những đội nhỏ, chuẩn bị cho những trận đấu thể dục đầy sức nóng.
Các học sinh tranh thủ thay đồ, tập trung vào nhau, trao đổi chiến thuật và câu chuyện trước khi trận đấu bắt đầu.
Thầy giáo ra hiệu bắt đầu và các trận đấu liên tiếp diễn ra. Cả lớp chia nhau thành các đội, bắt đầu với môn bóng chuyền. Asura tham gia vào đội của mình, tuy không phải là một cầu thủ xuất sắc, nhưng cậu cố gắng hết sức để không làm mình trở thành gánh nặng.
Tetsuya đứng bên cạnh, tự tin ném bóng sang một bên.
"Đây là cơ hội để mày chứng tỏ đấy!"
Asura hít một hơi dài, nhìn lướt qua những đối thủ trên sân.
"Cơ hội gì, mày cứ đánh đi."
Sau một vài pha bóng căng thẳng, trận đấu bắt đầu trở nên gay cấn. Asura cố gắng di chuyển nhanh hơn, nhưng chân cậu vẫn không nhanh như Tetsuya. Một pha bóng căng thẳng từ đối phương, Asura chạy lên đỡ bóng.
"Không được!"
Cậu nhảy lên, đưa tay ra, nhưng bóng vẫn văng ra ngoài phạm vi. Thầy giáo từ xa nhìn thấy, gật gù.
"Cố lên, Asura, lần sau nhớ tập trung!"
Asura cười khổ, quay lại nhìn Tetsuya.
"Chắc tao không hợp với thể dục rồi."
Tetsuya vỗ vỗ vai cậu.
"Mày cứ cố gắng đi. Cơ thể mày có thể cải thiện mà."
Cả lớp tiếp tục với những trận đấu khác nhau, bóng đá, chạy tiếp sức và nhiều môn thể thao khác. Mỗi môn đều mang lại những thử thách mới, nhưng cũng là cơ hội để các học sinh thể hiện khả năng của mình.
Trong các trận đấu tiếp theo, Asura đã dần làm quen hơn với các động tác và kỹ năng, dù vẫn chưa thể so với Tetsuya hay những người khác, nhưng cậu vẫn thấy vui vì đã cố gắng hết sức.
Một lát sau, thầy giáo ra hiệu kết thúc buổi học thể dục.
"Các em đã chơi tốt! Nhưng nhớ là cần luyện tập nhiều hơn!"
Asura thở phào, mệt mỏi nhưng có chút hài lòng với những gì mình đã làm.
"Tính ra, cũng vui đấy chứ, dù chưa thắng lần nào."
Tetsuya nhìn cậu cười nhẹ.
"Chỉ là chưa, thôi chờ mày tiến bộ hơn rồi đánh bại bọn họ."
Asura nhìn quanh, mỉm cười, cảm thấy hôm nay dù vất vả nhưng rất đáng giá.
Khi chuông tan học vang lên, Asura bước ra khỏi trường, cảm giác khá thoải mái sau một ngày học vất vả. Cậu vừa đi vừa suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày, định đi về nhà nghỉ ngơi một chút trước khi bắt đầu làm bài tập.
Đang đi trên con đường chính của trường, cậu chợt nhìn thấy Yuki, bạn cùng lớp, đang cầm chiếc máy ảnh lớn chụp liên tục các cảnh vật xung quanh.
Yuki đi đến gần, nhìn qua lưng máy ảnh, ngắm nghía một hồi rồi bất ngờ quay sang chụp luôn Asura, làm cậu giật mình.
"Yuki, cậu đang làm gì thế?"
Yuki vẫn không ngừng bấm máy, không hề tỏ ra ngạc nhiên.
"Chụp ảnh! Cậu nhìn có vẻ khá thú vị hôm nay."
Asura nhíu mày, hơi lúng túng trước hành động của cô.
"Cậu chụp tôi làm gì?"
Yuki mỉm cười nhìn cậu qua ống kính.
"Chỉ là ghi lại khoảnh khắc thôi mà. Cậu không thích à?"
Cậu lắc đầu, cảm thấy có chút khó chịu nhưng cũng không muốn làm to chuyện.
"Tôi thấy vậy nó không hay lắm đâu..."
Yuki cười lớn, kéo chiếc máy ảnh ra khỏi mặt.
"Thôi mà, chỉ một tấm thôi. Cậu cứ tự nhiên đi, đừng lo."
Asura thở dài, vẫn không biết nên phản ứng thế nào.
"Cứ như thế này thì chắc mình thành mẫu ảnh cho cậu mất."
Yuki chỉ cười, khoác chiếc máy ảnh lên vai và tiếp tục bước đi cùng Asura.
"Đâu có, tôi chụp những khoảnh khắc thật sự thôi mà. Cậu có muốn tôi gửi tấm này cho cậu không?"
Asura nhìn qua máy ảnh một lần nữa, thấy chính mình trên màn hình.
"Không cần đâu. Cảm ơn cậu."
Yuki bật cười.
"Thế là không muốn trở thành siêu sao ảnh trên mạng à?"
Asura quay sang cô, một chút ánh mắt ngạc nhiên.
"Cậu nghĩ mình đủ đẹp để làm người mẫu à?"
Yuki cười toe toét.
"Không, nhưng mọi người vẫn sẽ thích nhìn mà. Cậu chưa biết đâu."
Cậu khẽ lắc đầu, cảm giác chuyện này có vẻ không đi đến đâu.
"Thôi, tốt nhất là để tôi về nhà trước đã."
Yuki vẫn tiếp tục bước bên cạnh Asura, không quên đôi lần quay lại chụp thêm vài bức ảnh nữa. Cảm giác nhẹ nhàng và thoải mái, dù có chút bực bội khi bị làm phiền, nhưng Asura cũng không thể phủ nhận rằng những khoảnh khắc này có phần đáng yêu.
Tôi nhớ lúc trước khi thực hiện phiếu ước mơ thì Yuki có nói là cậu ấy muốn trở thành một người chụp ảnh chuyên nghiệp riêng cho các người mẫu nổi tiếng thì phải...trái ngược với tôi hoàn toàn luôn...