Không chần chừ, tôi nhanh chóng gom góp những mảnh vỡ còn lại của viên đá xanh và bắt đầu tạo thêm vũ khí. Thời gian là thứ xa xỉ không có, tôi hành động gần như vô thức, lòng chỉ mong những vũ khí này có thể giữ cho chúng tôi sống sót thêm chút nữa.
Trong khi đó, Trung và Thành đang chiến đấu không ngừng nghỉ, hai thằng nó đánh bật từng con quái vật, mở đường giữa biển máu và xác chết. Tiếng gầm rú và tiếng chân đập thình thịch của bọn quái vật vang dội khắp hành lang, nhưng giờ đây lũ quái vật chẳng còn đáng sợ như lúc đầu nữa. Những mảnh vũ khí phát sáng trở thành tia hy vọng le lói giữa cơn ác mộng.
Tôi tạo ra một thanh côn cho Thành, con dao rựa cho Trung và một cây dùi cui sắc nhọn cho chính mình. Ánh sáng xanh từ những mảnh đá phát ra khiến chúng tôi như được tiếp thêm sức mạnh.
"Trung, Thành, cầm lấy!" Tôi hét lên, ném vũ khí về phía hai thằng.
Trung bắt lấy con dao rựa, nụ cười lóe lên trên khuôn mặt đầy bụi bặm và vết máu. Thành vung thử cây côn, cảm nhận sức mạnh kỳ lạ truyền qua tay, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. Cả ba chúng tôi, với những vũ khí mới, nhìn nhau một giây như để xác nhận sự đồng lòng.
"Chiến tiếp nào!" Trung hét to, không còn chút do dự.
Những cú vung dao của Trung giờ sắc bén và nhanh nhẹn hơn, những đòn đánh của Thành mạnh mẽ và chuẩn xác hơn bao giờ hết. Tôi cầm cây dùi cui, dồn hết sức đánh mạnh vào đầu một con quái vật, viên đá trên vũ khí phát ra ánh sáng chói lòa và đâm thủng da thịt nó như đâm qua tờ giấy mỏng.
Cả ba chúng tôi chiến đấu không ngừng nghỉ, nhưng sự mệt mỏi dần chiếm lấy cơ thể. Mỗi cú vung dao trở nên chậm chạp, mỗi đòn đánh trở nên nặng nề. Mồ hôi đẫm trán, hơi thở gấp gáp, chúng tôi dần hụt hơi. Lũ quái vật thì vẫn tràn vào như thủy triều không bao giờ dứt.
Trung liếc nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói: "Không ổn rồi." Thành cũng chẳng khá hơn, từng đòn đánh mất dần đi sự chính xác, đôi tay run rẩy mỗi khi nâng vũ khí lên. Chúng tôi đang cạn kiệt, và chúng nó thì không hề giảm bớt. Mỗi con ngã xuống, lại có thêm hai ba con khác tràn vào, như thể đang chực chờ cắn nuốt lấy chúng tôi.
"Tụi mày ổn không?" tôi hỏi, dù biết câu trả lời đã quá rõ ràng.
"Không, không ổn chút nào!" Thành thở hổn hển. "Tao không thể cầm cự lâu hơn được."
"Chết tiệt, phải tìm cách khác…" Tôi thầm nghĩ. Đầu óc quay cuồng với hàng loạt ý tưởng nhưng chẳng cái nào khả thi. Phải có cách nào đó, cách nào đó để lật ngược tình thế.
Trong cơn hỗn loạn và tuyệt vọng, tôi bỗng nhớ ra món đồ chơi vớ vẩn mà Thành mang theo lúc nào không biết—một quả bom thối cũ kĩ, vốn được nó mua về để nghịch phá ai đó. Ý tưởng điên rồ này đột nhiên lóe lên trong đầu tôi: "Nếu mảnh vỡ của viên đá có thể cường hóa được vũ khí, liệu nó có thể làm thứ này trở nên nguy hiểm hơn không?"
"Đưa tao quả bom thối," tôi nói, giọng khẩn trương.
Thành thoáng bối rối nhưng cũng vội lục túi và ném cho tôi quả bom thối bé tẹo. Tôi cầm lấy, nhanh chóng chắp nối những mảnh đá còn lại vào vỏ bom. Mảnh đá bắt đầu sáng rực lên, những tia sáng nhỏ lan dần ra từ chỗ tiếp xúc.
"Cái quái gì thế này?" Trung ngạc nhiên.
"Tao không chắc, nhưng có thể nó sẽ khiến lũ quái vật bị thối đến chết." Tôi cắn răng, bật chốt an toàn, tay run run nhưng vẫn giữ chặt quả bom.
"Bịt mũi vào!" tôi la lên, rồi ném quả bom về phía đám quái vật đang gầm gừ tiến đến gần.
Bom phát nổ với một tiếng "bụp" nhẹ, và ngay sau đó là một làn khói xanh lè bốc lên, nồng nặc mùi hôi thối đến mức khó tin. Khói lan ra, bao phủ lũ quái vật. Chúng loạng choạng, kêu gào thảm thiết, vung vẩy tua rua và bắt đầu đổ gục xuống, không ngừng run rẩy và phát ra những âm thanh khò khè, như bị bóp nghẹt.
"Được rồi, chạy!" tôi hét lên. Cả bọn bịt mũi, khom người chạy thoát khỏi đám khói.
Tôi nhìn lại phía sau, nơi lũ quái vật đang dần tê liệt, co giật trên mặt đất. Viên đá không chỉ giúp vũ khí của chúng tôi mạnh hơn; nó còn biến một trò đùa thành vũ khí hủy diệt thực sự. Thứ vũ khí hôi thối nhưng lại cứu được mạng chúng tôi.
"Thằng điên nào nghĩ ra cái này, tao phục thật!" Trung thở phào, mắt mở to nhìn tôi, vẻ như vẫn chưa tin vào điều vừa xảy ra.
"Tao nói rồi, cường hóa mà!" tôi vừa cười vừa ho khục khặc, vỗ vai Thành, thằng bạn cũng chẳng giấu nổi nụ cười nhẹ nhõm.
Lần này, chúng tôi đã thắng nhờ một chút liều lĩnh và rất nhiều may mắn.
…
Mặc cho những vết thương khắp người và cảm giác đau đớn đang nhói lên ở từng thớ cơ, tôi không thể kìm được sự hưng phấn khi thấy lũ quái vật lần lượt gục ngã dưới làn khói hôi thối. Tôi cười khẩy, ánh mắt lấp lánh như vừa tìm được kho báu, chẳng màng đến cơn đau âm ỉ từ những vết băng bó tạm bợ trên người.
Tôi cúi người, mặc kệ từng cơn đau thốn buốt thắt chặt lấy cơ thể, nhanh chóng luồn lách qua đám xác quái vật, tay thoăn thoắt nhặt nhạnh những viên đá xanh nhỏ xíu mà chúng rơi ra khi chết. Mùi hôi thối xộc lên mũi, đầu óc tôi quay cuồng, nhưng bàn tay vẫn không ngừng làm việc, như thể đó là điều duy nhất giữ cho tôi tỉnh táo giữa cơn ác mộng.
"Mau lên, cái này có giá trị lắm đấy!" Tôi lầm bầm với chính mình, một nụ cười hơi méo nhưng tràn đầy phấn khích hiện rõ trên gương mặt nhễ nhại mồ hôi và lấm lem máu.
Bất chấp từng bước đi trở nên nặng nề, đôi chân như sắp gục ngã, tôi vẫn cố gắng thu gom càng nhiều viên đá càng tốt, nén cơn đau vào sâu trong lòng, chỉ để đắm mình vào khoảnh khắc chiến thắng hiếm hoi này. Mỗi viên đá là một tia hy vọng nhỏ nhoi, khiến tôi càng quyết tâm hơn. Nhưng khi nhặt đến viên cuối cùng, cơ thể tôi rã rời và không thể chịu đựng thêm được nữa. Cơ thể tôi đổ ập xuống nền gạch lạnh lẽo, cảm giác đau đớn như biến mất, chỉ còn lại sự trống rỗng và tê liệt, rồi hoàn toàn mất ý thức.
…
Trong giấc mơ mờ mịt, tôi thấy gia đình mình quây quần trong căn bếp nhỏ ấm cúng, tiếng cười nói vang lên rộn rã. Bố đang kể một câu chuyện cười, mẹ bày biện mâm cơm, còn em trai tôi hí hoáy với món đồ chơi yêu thích. Một cảm giác an lành, thân thuộc đến lạ kỳ.
Nhưng bỗng chốc, khung cảnh chuyển biến đột ngột. Căn bếp tan biến, thay vào đó là tiếng gầm rú chói tai của lũ quái vật. Tôi thấy chúng lao tới, những chiếc tua rua đỏ ngầu lấp lóe trong ánh sáng mờ ảo. Mẹ bị kéo đi trước mắt tôi, bố lao vào cứu nhưng cũng bị nhấn chìm trong biển quái vật. Em trai tôi chạy đến cầu cứu, đôi mắt hoảng loạn, nhưng rồi cũng bị lũ quái vật nuốt chửng.
Nỗi đau và sự bất lực như bóp nghẹt lấy tâm can, tôi vùng vẫy trong cơn ác mộng kinh hoàng ấy, gào thét trong vô vọng.
Tôi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, tim đập loạn nhịp. Nỗi đau từ vết thương dường như lu mờ trước sự khắc nghiệt của những ký ức vừa thoáng qua. Chúng có thể chỉ là một giấc mơ, nhưng lại thật đến nhói lòng.
Tiếng khóc bật ra khỏi cổ họng tôi như một lời kêu cứu vô vọng. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng dòng tràn xuống má, hòa cùng bụi bẩn và vết máu, nóng hổi và cay xè. Mọi thứ mờ nhòe trước mắt, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng và đau đớn. Những tiếng nức nở nghẹn ngào không dứt, hòa lẫn với những tiếng thút thít run rẩy, đến mức cả cơ thể cũng không kiềm được mà rung lên bần bật.
Tôi là đứa hiếm khi cười, nhưng điều đó không có nghĩa là cuộc đời tôi thiếu đi những kỷ niệm đẹp. Càng khóc, tôi càng nhớ rõ từng phút giây hạnh phúc bên gia đình, từng chuyến đi với bạn bè đầy ắp tiếng cười. Mỗi kỷ niệm như một thước phim quay chậm, hiện về rõ ràng, khiến trái tim tôi thắt lại. Khi đối diện với thực tại đầy chết chóc và kinh hoàng này, tất cả những gì tôi từng có, từng yêu quý như sụp đổ tan tành trước mắt. Liệu còn cách nào để trở lại những ngày tháng ấy không? Để một lần nữa cảm nhận sự ấm áp và bình yên của những ngày cũ, hay tất cả chỉ còn là ảo ảnh vỡ vụn?
Một lần nữa, tôi lại để nước mắt cuốn trôi mọi thứ, để nỗi mệt mỏi thắng thế. Cơ thể rệu rã và đôi mắt mờ đi, những tiếng ồn xung quanh dần trở nên xa xăm, như một cơn sóng vỗ vào bờ rồi rút đi, chỉ còn lại sự yên lặng.
Lặng lẽ và đầy hiểm nguy.