webnovel

C32

C32

Hoàng cung Labyrinth, nơi quyền uy và âm mưu đan xen, giờ đây trở thành một pháo đài kiên cố, được bao vây bởi hàng vạn binh lính canh gác. Bốn người con của Vua, những người thừa kế ngai vàng, đều trở về với những vết thương nặng nề, thậm chí có người còn lơ lửng giữa ranh giới sinh tử.

Mấy ngày sau, Triệu Tú, Nhị Hoàng tử , là người đầu tiên tỉnh dậy. Ánh sáng yếu ớt len lỏi qua khung cửa sổ, thức tỉnh đôi mắt cậu sau một giấc ngủ dài. Cậu nhìn quanh, thấy một bóng người mờ ảo đứng gần đó, trong lòng bất giác dâng lên một tia hy vọng. Cậu đưa tay lên, muốn nắm lấy bóng người ấy, nhưng khi nhìn rõ, cậu mới nhận ra đó chỉ là một cung nữ. Cánh tay giơ lên hụt hẫng, rơi xuống bên cạnh.

Sà Ngọc, con gái của một Tể tướng quyền uy, bị giáng chức xuống làm cung nữ sau khi cha cô bị vu oan. Cô gái trẻ với bộ hồng y rực rỡ, mái tóc ngắn lướt thướt, luôn mang một vẻ lạnh lùng và ít nói. Ai cũng biết cô là một người kín đáo, không ai có thể đoán được tâm tư của cô.

Sà Ngọc cảm nhận được động tĩnh, liền quay đầu, bước nhanh đến bên Triệu Tú: "Hoàng tử tỉnh rồi?"

Triệu Tú không mấy để tâm đến lời hỏi thăm của cô, cậu chỉ muốn biết một điều: "Hoàng tỷ ta... đã tỉnh chưa?"

Sà Ngọc khẽ cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Hoàng tử, nén bi thương, Y Nguyệt Công chúa..."

Lời nói của Sà Ngọc như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Triệu Tú. Cậu muốn ngồi dậy, gạt tay Sà Ngọc ra, nhưng chưa kịp hành động, cô đã nhanh chóng giữ chặt vai cậu, giọng nói lạnh lẽo: "Người tốt nhất nên lo cho mình trước... Hiện tại sức khỏe vết thương của người chưa bình phục hẳn, xin hãy cứ an tâm nghỉ ngơi."

Triệu Tú im lặng, cậu không thể nào quên được hình ảnh Y Nguyệt nằm bất động trên tay cậu với thân thể đầy máu. Cậu đã cố gắng hết sức để luyện tập, để nhanh chóng hồi phục, nhưng trái tim cậu vẫn nặng trĩu nỗi lo lắng.

Mấy ngày sau, Sà Ngọc vẫn đều đặn đến thăm Triệu Tú, cô mang theo chén thuốc, mùi thuốc đắng ngắt lan tỏa khắp phòng. "Hoàng tử! Người uống thuốc đi!" Sà Ngọc nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Ta không muốn uống, ngươi có thể cầm về." Triệu Tú lạnh lùng đáp, ánh mắt cậu ta hờ hững nhìn vào cuốn sách trong tay.

"Hoàng tử, người vẫn chưa khoẻ hẳn sao vẫn còn tâm tình để ý đến người khác?" Sà Ngọc khẽ nói, tay siết chặt chén thuốc, như muốn bóp nát nó.

"Ngươi câm! Thuốc thang cái gì chứ! Còn nói câu nữa thì cút ra ngoài đi!" Triệu Tú hét lên, cậu không thể chịu đựng được sự lo lắng và bất an đang giày vò tâm trí mình.

Một tháng đã trôi qua, Kỳ Anh và Ân Hoà đều đã tỉnh dậy, chỉ riêng Y Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại. Triệu Tú đã sốt ruột đến điên.

Sà Ngọc sợ hãi, vội vàng cúi đầu xin tha: "Tiểu nữ ăn nói hồ đồ, xin người bớt giận."

Triệu Tú lạnh lùng đáp: "Được rồi! Ta mệt, ngươi ra ngoài đi!"

Sà Ngọc không biết phải làm gì, cô đứng đó, ấp úng, không biết nói gì. Lúc này, tiếng gọi vang lên từ bên ngoài: "Y Nguyệt Công chúa giá đáo!!"

Nghe thấy tên Y Nguyệt, Triệu Tú mừng rỡ, vội gập sách lại, đuổi Sà Ngọc ra ngoài. Cậu ta ngồi chờ Y Nguyệt bước vào, lòng đập thình thịch.

Y Nguyệt bước vào, khuôn mặt xanh xao, dáng người gầy guộc, nhìn cô lúc này, ai cũng thấy thương xót.

"Hoàng tỷ đã tỉnh lại, người còn chưa đỡ mệt tại sao không nghỉ ngơi đã tới đây thăm ta?" Triệu Tú cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng trong lòng cậu lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.

"Đệ đã tỉnh rồi sao?" Y Nguyệt đáp, trong mắt cô hiện lên một tia bất ngờ. "Còn cảm thấy đau gì không?" Nói rồi cô tiến lại gần chỗ Triệu Tú đang ngồi, khẽ vuốt nhẹ mái tóc cậu, ngắm nghía quan sát cẩn thận. Nhận thấy vết thương không có gì nghiêm trọng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đánh nhau với 2 tên kiếm sát thủ như vậy mà không mang thương tích gì đáng kể. Khá lắm, quả nhiên là em trai ta.." Y Nguyệt nói rồi khẽ cười nhẹ, ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt Triệu Tú, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của cậu.

Triệu Tú ngỡ ngàng nhìn cô, Y Nguyệt vẫn mải ngắm nghía quan sát mà không để ý khoảng cách 2 người đang gần nhau đến mức nào. Cậu ta cư nhiên ôm lấy cô, xiết chặt, muốn giữ cô mãi bên mình. Một tay cậu kéo chân Y Nguyệt đưa cô ngồi trên đùi mình, dựa đầu vào ngực Y Nguyệt, hơi thở ấm áp phả vào ngực cô, hành động của cậu ta ngây thơ như một đứa trẻ muốn được nâng niu và bảo vệ

Y Nguyệt mở lớn mắt 1 chút, trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác khó hiểu nhưng cô vẫn gượng gạo cười: "Đệ sao vậy?"

Triệu Tú mím môi, thấp giọng nói: "Vẫn là chỉ có mình Hoàng tỷ luôn quan tâm đến ta.." Giọng cậu ta khàn khàn, gửi gắm một lời tâm sự chỉ dành riêng cho Y Nguyệt.

Y Nguyệt cười 1 tiếng: "Chả lẽ Ân Hoà và Kỳ Anh không quan tâm đến đệ sao?"

Cô vẫn cười cười nhưng cậu ta không nói gì, tay thì vẫn xiết chặt ôm cứng ngắt ko thả ra.

Y Nguyệt hơi nhíu mày, cô nắm chặt vào vai cậu ta hơi đẩy ra, nhưng rốt cuộc vẫn không đẩy ra được, trong lòng đang hơi hoang mang: "Đệ không thể ôm một cách bình thường được sao?" cô khẽ run, cố gắng giữ bình tĩnh.

Triệu Tú không trả lời, cậu ta cứ ôm chặt Y Nguyệt, đầu vẫn dụi vào ngực cô. Y Nguyệt càng cố đẩy cậu ta ra thì chỉ thấy tay cậu ngày càng xiết chặt hơn, như không muốn buông

Mà điều khó chịu là tay cậu ta ôm cứng ngắt vậy lại động vào vết thương của cô. Y Nguyệt tức giận, lên một quyền bất ngờ nhắm thẳng vào mặt Triệu Tú. Cậu ta vội né qua nhanh chóng, tay vừa thả ra thì Y Nguyệt quàng chân ra khỏi người Triệu Tú, quay lưng đi ra ngoài.

Triệu Tú hơi bất ngờ trước hành động của cô, đương nhiên cậu ta biết Y Nguyệt không hề có ý định làm hại cậu, cậu cư nhiên biết rõ. Cậu ta cười nhẹ.

"Y Nguyệt, ngày kế vị ngôi kế sắp đến rồi, ta sẽ giành được ngôi báu và Hoàng tỷ chỉ có thể thuộc về mình ta."

 

次の章へ