Ngay lập tức hắn biến mất như một cơn gió
-"Hắn đi rồi à?"
Tôi thở dài một cái
-" Cứ tưởng là mình chết rồi "
Tôi sơ cứu tạm thời vết thương ở chân, sau đó tui trở lại căn cứ chỉ huy để báo cáo. Đi được một đoạn tôi chợt nhận ra lũ quái vật xung quanh đang có biểu hiện rất kỳ lạ.
-" Chuyện gì vậy?"
-" Sao chúng lại dy chuyển về cùng một hướng chứ?"
-" Thôi kệ vậy đây cũng là cơ hội tốt"
Mất khoảng nữa ngày để tôi đến được sở chỉ huy. Sau khi báo cáo thông tin cho cấp trên.Tôi đang ngồi nghỉ mệt, đợi khỏe hơn rồi về bổng nhiên có một người lính liên lạc chạy vào:
-" Báo cáo khu tị nạn 84 đang bị tấn công yêu cầu chi viện khẩn cấp!"
Tôi bất ngờ làm rơi cả chai nước trên tay
-"84,.. Không phải đó là chỗ mọi người đang ở sao?"
Chỉ huy ra lệnh:
-" Lập tức ngắt hết mọi con đường sơ tán của khu tị nạn 84! Tránh để những con quái vật lần mò đến khu khác."
-"Nhưng..."
-"Đây là mệnh lệnh."
Tôi đứng dậy mặc kệ cơ thể mình đang bị thương, tôi tiến tới chỗ chỉ huy nói lớn:
-" Ông đang làm cái quái gì vậy?"
-" Mọi người đang bị tấn công đó chúng ta nên cứu họ mới phải!"
Ông ta nhìn tôi lạnh lùng đáp:
-" Mục tiêu của chúng ta là bảo vệ nhiều người. Hy sinh số ít để bảo vệ số đông là chuyện thường tình."
Tôi đứng hình với điều ông ta vừa nói
-" Vậy đó là lý tưởng cao đẹp của các người sao?"
-" Thật ghê tởm."
Nói xong tôi cởi bỏ cái áo khoác và băng đeo trinh sát vứt thẳng xuống đất, sau đó tôi chạy thật nhanh về khu tị nạn, dù cho vết thương không ngừng chảy ra máu
-" Làm ơn đi mà! Mọi người"
-"Đừng chết!"
Trời đã tối và tôi cũng đã đến nơi nhưng trước mắt tôi chỉ còn là đống đổ nát của khu tị nạn. Xác người nằm la liệt thậm chí có những cái xác không còn nguyên vẹn. Chân tôi tê dại quỳ xuống đất, nước mắt tôi một lần nữa lại rơi, tôi cắn chặt môi khóc không thành tiếng.Tôi liên tục lấy tay đấm mạnh lên đá tôi tự trách:
-" Sao mày lại vô dụng vậy hả Kihito"
-" Tại sao người chết không phải là mày?"
-" Hết lần này đến lần khác."
-" Hết lần này đến lần khác.."
Tôi đã khóc rất lâu, đã khóc rất nhiều. Nhưng cuối cùng tôi lại không rơi vào bóng tối như trước.
-" Mình vẫn chưa thể chết được."
-" Kẻ thù của mình còn sống như thế, sao mình có thể chết dễ vậy được"
" Dù có hy sinh cái mạng này thì ta cũng phải rửa sạch nỗi câm hận của vong linh mọi người dưới hoàng tuyền."
[ Ở một thế giới nào đó ]
Xung quanh đều là lửa bao bọc. Dường như không có sự sống ở đây. Nhưng lại có một tòa thành khổng lồ nằm sừng sững giữa những ngọn núi lửa và dòng sông dung nham
-" Thưa ngài! Theo lời Namon thì kế hoạch ở nhân giới sắp hoàn thành rồi."
Một cuộc nói chuyện giữa hai người bí ẩn trong tòa thành. Đáp lại lời nói lúc đầu, phía sau ngọn lữa đen một bóng người trên ngai vị cười nhẹ và đáp.
-" Tốt! Truyền lệnh cho hắn phải hoàn thành kế hoạch trước ngày không trăng."
- "Trước khi hắn tỉnh dậy."
-" Vâng, tôi hiểu rồi thưa ngài !:
[ Nhân giới ]
Tại một tòa nhà đổ nát.
-" Cũng đã qua 1 tuần kể từ lúc mình rời quân tiên ohong rồi."
-" Mình đã không ngừng tìm hiểu điểm yếu của bọn quái vật kia."
-" Chỉ biết là vào đêm không trăng chúng sẽ tập họp lại một chỗ."
-" Chỗ đó cũng là nơi xuất hiện của lỗ xoáy kỳ lạ lần trước."
-" Chắc phải có ẩn khuất gì đó!"
-" Hai ngày nữa là đêm không trăng, mình phải tìm cách thôi"
Bên cạnh việc tìm hiểu thông tin về điểm yếu của bọn chúng. Tôi cũng không ngừng luyện tập, vết thương ở chân tôi cũng đỡ hơn một chút rồi. Hằng ngày tôi đều luyện tập nâng cao sự phản xạ của mình. Để đối đầu với thứ tốc độ của bọn chúng.
. . .
Ngày hôm sau
-" Chuyện gì thế này?"
Bầu trời đang chuyển thành màu đỏ máu.
-" Giống hệt lần đó."
Mây trên trời đang hình thành một dạng xoắn ốc, kèm theo những đợt sấm sét dữ dội. Những con quái vật gần đây đang dần biến mất
-" Chuyện này là sao chứ?.."
Ở trung tâm đám mây xoắn óc đó chính là lỗ xoáy. Ngay lập tức, tôi tiến thẳng về phía trước xem tình hình. Khi tôi đã đến khá gần.
-" Quái lạ chẳng có con quái vật nào ở đây hết"
Ngay lúc đó một luồn sáng khổng lồ xuất hiện. Nó đang lang rộng ra, tôi có một dự cảm không lành. Tôi chạy thật nhanh hết sức có thể để thoát khỏi nó. Không ngờ tôi lại đi vào vùng gió lốc, ngay lập tức tôi bị lỗ xoáy kỳ lạ đó hút vào bên trong.
-" Không !.."
Tôi dần mất đi ý thức khi bị hút vào bên trong.