Trong căn phòng màu đỏ thẫm lấy làm chủ đạo nơi mọi thứ đầy xa hoa từ bức tranh của bậc vĩ nhân, chiếc đèn chùm có hàng trăm, triệu tổ hợp màu sắc có thể phát sáng, cùng hàng trăm đồ nội thất nhưng chẳng gì bằng một cậu hoa kỳ lạ nó gọi là hoa quỷ thuộc bộ Nagrindreo nó rũ xuống .Các y tá chạy tới chạy lui chào đón một cuộc sống mới gương mặt họ cố thể hiện sự chuyên nghiệp phía sau chiếc mặt nạ được kể nói bởi một chiếc nút sau gáy còn ánh mắt còn khủng hoảng hơn người sinh nở. Người phụ nữ trên giường đau đớn đẩy đứa bé.
"Xin ngài cố thêm chúc nữa."
Chỉ còn âm nhạc cổ điển cùng sự thở phào của y tế và sự khó chịu của người phụ nữ.
Đáng lẽ đã không đau đớn như thế, thật kinh tởm.
____________
__________
Bé chào đời có tiếng giống tiếng khóc, y tá nhanh chóng lau chùi cho bé rồi đặt bé vào nôi được lớp một loại dễ chịu. Chiếc nôi phân tích đứa trẻ và tạo nó một môi trường hoàn hảo và đang tải những thông tin cần thiết, dường như nó biết rằng đặc quyền này chỉ dành cho nó.
Mọi người đều không có thời gian để thư giãn cuối cùng thì chỉ còn một chút thì một bà lão bước từng bước không nhanh không chạm mmmtới chỗ con dâu. Bà ta chỉ liếc nhìn và những thông báo được chạy với tốc độ nhanh đến mức hoa mắt, có vẻ có chút hài lòng bà ấy nói.
"Adele, em không cần phải ồn ào thế đâu."
Adele đã trả lời
"Vâng, thưa mẹ tôi sẽ chú ý."
"Dù robot có hoàn thiện đến đâu cũng không phải tự nhiên mà chúng ta cần con người."
"Vâng"
Cô ấy cố gắng cười và đứng dậy đến bên những người hầu những người phục đã chờ sẵn, giúp cô mặc đồ họ thật sự rất cẩn thận rồi hai người đi theo rồi khỏi đó. Cô có chút liếc nhìn con mình.
Cô ấy thuộc gia đình Andrew. Vâng thưa Michalla Andrew.
Một người khác hơn với những người được thuê khác mang trên mình chiếc mặt nạ đen có một dãy dài màu đỏ ở phần đáng lẽ là mặt, cùng bộ vest unisex cô ấy hay anh ấy tiến về phía trước và lấy một cái bản vàng gần trong suốt cho bà ấy.
"Thưa bà, đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh và xuất sắc."
Người đó đã ở đây lâu năm và chỉ nói thế.
Michalla Lạnh lùng nhìn đứa trẻ bà ấy suy nghĩ gì đó.
" Thưa bà, chúng ta sẽ bắt đầu đi đến nhà thờ lúc 7 giờ."
Bà ấy bắt đầu bước đi khỏi căn phòng đó cùng những người hầu khác. Vài người khác cố gắng giữ tư thế và điệu bộ chuyên nghiệp như một thói quen những chất dạng khí bay vào phổi họ thong qua chiếc mặt nạ làm họ tỉnh táo và giảm bớt căng thẳng. Lúc này căn phòng chỉ còn vài người và đứa trẻ ngủ thiếp đi.
Tôi ổn, tôi nghĩ tôi sẽ bị sa thải!
"Bạn cũng nên ngừng nói xấu sau lưng họ đi, thông tin họ ở khắp mọi nơi."
Nhìn từ ngoài vào họ vẫn đang chăm sóc những bông hoa nhân tạo nhưng thực chất họ đang gửi tin nhắn thông qua sóng não .
Bạn của Lyly thủ thỉ nhỏ và trả lời.
"Nào, Lyly, chúng ta xứng đáng được nghỉ ngơi và ở đây không có máy ảnh. Họ thậm chí còn không nhìn chúng ta bằng nửa con mắt!"
Lyly người hầu mới được nhận vào làm được hai tháng và đào tạo chuyên nghiệp 5 năm và bạn cô ấy Vivi họ đều không có họ chỉ có tên. Vẻ ngoài đều bình thường và mặc bộ đồng phục. Lyly vừa tỉa càng vừa nhắn vì quá tập trung nên cô không để ý vào lời nói lắm
"Xin lỗi, tôi phải cắm hoa cho họ và cẩn thận đấy đen nay rất tối."
Có kẻ theo dõi sao? Tỷ lệ trùng hợp là bao nhiêu? Lời ám hiệu mà họ lập ra từ trước với nhau đã có hiệu quả
" Hẹn gặp lại, nhớ khử trùng nhé."
Có vẻ như người đó tấn công hệ thống sao? Lyly đi đến và đưa những đoá hoa được lai tạo cho Vivi rồi lại giả bộ tiếp tục khi bí mật nhắn tin nhau hệ thống kết nối đã bị chặn ! Vivi! Bỏ tôi vậy sao!
Họ thật sự không dám nhắn ra ngoài vì sợ mã đọc dù cho họ đang ở một trong những nơi bảo vệ tốt nhất và chiếc mặt nạ này. Lyly tiếp tục làm những việc thường làm và thật chậm rãi cô ấy đang điên đầu vì kẻ phía sau.
Mình nên thử thập thông tin trước phải...Cô ấy đeo bao tay vào , kết nối với phần mềm off và nhìn thông số kỹ thuật của khu vườn rồi nhanh chóng cắt những cành thừa đi thông qua những cánh tay robot, và đặt vào lưng con robot.
Cô phải diễn như mình đang làm một công việc và mong hắn ta không nhận ra. Tại sao? Hắn lại ở đây và theo dõi tôi? Thực vật! Và đồ công nghệ! Ở đây chỉ có hai thứ đó còn giá trị nhất.
Khi vừa nhìn vào các cành cây bonsai và nhìn hình ảnh còn lại phía sau mặt nạ. Vivi,cô đi được 5 phút đấy! Hắn ta ở phía sau lưng tôi nhưng hắn có đồng bọn hay không?
Cô chủ ý năng chiếc cậu lên và đặt sang một bên, để xem xét hắn có muốn lấy chúng không. Kẻ đó không chú tâm vào cây mà vào tôi! Hắn ta nếu đã đến đây thì trình độ nhất cao và có người trợ giúp... Có vẻ Vivi chết rồi nhỉ hay cô ấy là đồng phạm.
Nếu hắn tấn công thì mình có thể dùng robot để câu giờ nhưng có gì đó không ổn. Cô liếc nhìn vào bảng kế hoặc rồi lại xoay người về bên phải và tưới cây theo thói quen.
Bây giờ hắn ở đây và đồng bọn nhưng hắn ta tấn công hệ thống thành công? Bình tĩnh!... Cái khí màu hồng ấy bay vào phổi cô lần nữa vì nhịp tim của cô đã quá cao, cô chuyển sang cắt tỉa cây khác mà cây này giá trị hơn nhiều.
Phân tích thì hắn rất có trình độ nhưng hắn đang chờ đợi ai đó, có vẻ như có người ở bên trong nếu bây giờ gửi cầu cứu sai người thì tôi sẽ bị xử lý. Cấp bậc tôi quá thấp hơn một con robot nữa. Không nên nghĩ về kẻ phản bội mà là sự sống sót của tôi, hắn không hề nhìn cái cây dù nó còn hơn 1 triệu lần mạng sống của tôi nữa.
Hắn nhắm vào tôi việc này cũng có thể nếu hắn muốn cướp đồ từ một trong những tập đoàn lớn nhất thế giới nhưng không. Hắn muốn kiểm tra với những hành động khó hiểu đó cũng có thể là một kẻ tà giáo khác, khả năng và hậu thuận thì chỉ có cái thứ hai ,khoan?
Việc này không thể trùng hợp khi bà chủ vừa về và đến văn phòng còn con dâu thì vừa mới sinh. Trước khi bà chủ về hắn đã bị xử lý bởi đội đặc nhiệm thì hắn đã bị xử lý! Và nếu không thì hệ thống đã cảnh báo thì ra đây là kế hoạch khác. Cũng như bạn mình nói về sự theo dõi.
Giống như bao gia đình quyền lực khác họ có nhiều điều bí mật...không phải tự nhiên mà Robot rất hoàn hiện nhưng họ vẫn thuê con người... đó là những gì tôi nhớ.
Mọi chuyện quá khớp vừa chuyện sinh nở nhưng câu nói có thể trừ bà chủ và câu nói của Vivi. Đây chỉ là bài kiểm tra và thứ đó có thể là hình ảnh ảo. Họ muốn sự khéo léo của tư duy còn người hay sự khó hiểu của cảm xúc và sự trung hành của máy móc như vậy tôi chỉ cần cho thấy sự hy sinh như một con tốt và giá trị của mình.
Cô ấy tiếp tục nhìn tên đó và tỉ mỉ lâu những cái chậu đang bay lên
Những tôi cần kế hoạch dự phòng một quả bơm nếu tôi tìm kiếm công thức thì sẽ gây ra cảnh báo và bài kiểm tra sẽ bị hủy, cho dù không có bài kiểm tra nào thì hắn vẫn có thể trốn thoát.
Ít nhà là một thứ gì đó bơm thì còn thà bị giết còn hơn dù sao họ vẫn có khả năng sao chép dữ liệu vào đâu dó và tiếp tục công việc và còn khoản chi phí thiệt hại thì tôi trở thành robot cũng sẽ làm việc đến hết đời máy móc cũng sẽ hết mà kế hoạch một đã bị hủy.
Cô ấy nhận ra một điều quan trọng kẻ đó gần như lập lại tư thế vì quá cân thẳng nên cô không dám bật phân tính giờ đây cô mới để ý hắn ta dù có những tư thế khác nhau nhưng chúng đều có các điểm chung. Cô bỏ điều khiển máy móc và sử lý những nano bot và các chất dinh dưỡng cho cơ thể tôi.
Lyly nhăn mặt vì cái vị rất tệ ấy, rồi cô ấy đo lại và pha chế một chút vừa phải pha những thứ như gia vị cho thứ ăn với chất có thể phòng phân thì là hơi cay vì có khả năng ảnh hưởng đến cơ thể kẻ thù dù là quần áo và đã thì thì ổn nếu hắn ta có những công nghệ khác thì thôi
Cô chỉ mất vài phút để tạo ra chúng cô để lên thực ăn của mình và ăn chúng theo vài phút nữa. Chỉ cần điều đó đã làm cô an tâm hơn rất nhiều vì dù ở thời đại này sự lặp trình vẫn có các yếu tốt lập lại. Bây giờ cô mới dám bật phần mềm phân tích thì đã hiểu.
Đừng phức tạp lên Lyly nếu không nó ảnh hưởng đến con cháu của bây đấy.
Lyly dần hiểu ra dù không chắc chắn cô tiếp tục dành mọi công sức chăm sóc khu vườn đến trưa và nghỉ ngơi một lần là bổ sung dinh dưỡng. Khi đã lâu dọn tất cả kể cả chất cay thì một người đàn ông xuất hiện cầm bảng lên đáng giá
"Người phụ nữ khôn ngoan và phù hợp có phần không hợp lý."
Người đó gửi bài phân tích của mình lên trên và mở hệ thống kết nối cho vài người.
Dù chất cay sao?... Người đó có chút kinh thường và rồi đi bằng một lói đi khác. Lyly nhận ra đã kết nối trở lại thì thở phào... Dù sao thế hiện thông thì tốt nhưng quá thông minh sẽ chết. Chỉ vậy là đủ, bước đầu đã hành công phải kiên nhẫn thôi.
_____20 năm sau ____-__-__
Một cậu bé đang đọc sách trong thư viện, nơi có những đồ vật đầy hoài niệm (cậu bé đó là tôi)
(Tên tôi bây giờ là Nebold 10 tuổi, nhưng bạn có thể cho tôi biết tên là Yuki không)
Tôi ở đây vì 1%, tôi cần học cách phát triển trò chơi Yggdrasil, họ cần một vài thứ
1: Công nghệ của Yggdrasil
2: Thiết kế của các NPC của bang hội áo choàng Ainz, mì
3: Kết thúc.
Tôi thậm chí sẽ không nói điều đó Đăng nhập, thăng cấp, tham gia Ainz và hưởng tuần trăng mật với Momoga. Nhưng tôi có sự trở lại lớn hơn trò chơi chưa được phát hành. Chưa kể các đoạn nhỏ giữa ba móc quan trọng như trong 12 nhân duyên là ái,thủ và hữu.
Khi Yuki đang suy nghĩ về kế hoạch tương lai, Yuki sớm muộn gì cũng cấy một CPU vào đầu vậy với thân phận của tập đoàn công nghệ này cậu không sợ bị lộ thông tin ra bên ngoài nhưng nếu các thành viên cấp cao trong gia tộc này muốn tìm hiểu thì sao. Nhưng một sinh vật có lẽ tinh tế hoặc vi tế giao tiếp với mình và nói sẽ bảo vệ mình một phần chắc sẽ ổn.
Mình nên ngừng suy nghĩ, mình phải tiếp tục học hỏi thêm. Thế giới này làm tôi bối rối vì là một hikikomari nên tôi thường tìm hiểu bằng các công cụ khác nhau thì những gì tôi nhớ là thời gian đang là năm 2153 còn 30 năm nữa nhưng ở đây đã ô nhiễm nghiêm trọng nhưng vẫn có các yếu tố thời đại cũ xuất hiện khá đáng thất vọng.
Còn người hầu đa phần là người tôi còn gần như không thấy trí thông minh nhân tạo cao cấp nào. Như cảm xúc chẳng hạn, giới giải trí thì gần thảm hại các thứ như âm nhạc, nghệ thuật, phim ảnh thì le lói còn thần tượng ảo vả tôn giáo cực kỳ phát triển còn trò chơi nữa. Trò chơi thì không được mong đợi các Ai chỉ hoạt động theo nghiệp vụ vì các điều luận khác nữa.
Thành thật thì nếu là cư dân ở đây thì ai lại muốn sống ở đây? Mà không phải thế giới nhiệm màu kia. Vì một số lý do họ hạn chế các giác quan và sự chân thật của chúng, việc truyền tải dữ liệu càng các món đồ là ghế công nghệ chứ không phải là nón như Momoga hay cậu ấy nghèo.
Bầu trời ở đây là giả đến mức trân thật, có thể sao lưu một phần ký ức nên họ lo ngại các cuộc tấn công mạng hơn những gì tôi nghĩ. Thức ăn ổn và ngon xem ra thế giới thật kỳ lạ và các hành xử, ăn nói, một phần ý của tôi đều mất sự tự chủ, sai khiến gần không thuộc về tôi. Bản ngã của tôi đang phân ly với cái tôi theo một mức độ nào đó.
Thần ? Có vẻ như có gì đó còn về các tôn giáo và chính trị rất khó chịu,cực kỳ đáng ghét một điều tốt đây không cyperbunk. Cậu ấy đã dành hàng giờ trong thư viện vì có một không gian có thể riêng tư dù có giám sát, cũng vì cậu thích cảm giác chạm vào sách dù việc in chúng rất tiện một quyển sách có rất nhiều chế độ 3d, video,diễn giải, hỏi đáp, cuộn, kéo, biến đổi, thực thành.... Bây giờ cậu đang xem chiến tranh và vũ khí nó đang ở dạng Kumiko một lỹ thuật ghép gỗ trang trí. Nó in một thanh kama yari cây giáo có một lưỡi ngang nhỏ ở đầu giáo với dạng Kumiko.
"Tìm kiếm Ibogami."
Nó tìm thấy rất nhiều thứ nhưng điều tôi chú ý là Mob tâm linh vẫn có nhưn nhiều thứ khác lại không như hang động tinh thể khổng lồ trong Phú Sĩ giờ nó đã huy thạch hoá. Hội Tam Điểm vẫn có và rất nhiều thuyết âm mưu cũng còn thế chiến thứ nhất còn có tài liệu về quỷ ? Điều này thật mới và Quả Trứng Của Hy Sinh ? Một sự khiện mới là sự bình lặng và thiếu gì của thế hệ cũ nó được cho là hơn 1000 năm?
Có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ quản gia, có bộ ria mép được chải chuốt cẩn thận và gõ cửa.
"Mời vào."
Người quản gia đeo trên mình chiếc mặt nạ màu xanh đen bước vào thư viện và nói.
"Cậu chủ, bữa tối đã sẵn sàng rồi."
"Cảm ơn Maki-san, tôi đi đây"
Yuki trả lời rồi đứng dậy bước theo góc người kia, thông tin chứ chạy vào não cậu, khi mới chào đời cậu xó chút thắc mắc về các chiếc mặt nạ và người hầu.
Mệt lắm, Chỉ cần tôi đủ 15 tuổi, hãy đợi, đợi và kiên nhẫn
Yuki đi vào phòng ăn và lên chào mọi người.
" Chào, ngài."
"Xin chào anh Domintte. Xin lỗi vì sự chậm trễ."
Bầu không khí trong phòng thật ngột ngạt đối với Yuki, anh chậm rãi bước tới chỗ và ngồi xuống, anh nhìn chiếc bàn đầy hoa và bữa ăn chỉ chính thức bắt đầu khi bà Michalla bắt đầu như một nhà nhạc trưởng độc tài nhưng có kỹ năng xuất sắc có thể là bụi bặm không thể chạm vào giày bà ấy.
Bà ấy chậm rãi bước tới giữa bàn, ngồi xuống và bắt đầu ăn một điều tốt tất cả thức ăn hay gần như tất cả đều là đồ ăn chay dù nó rất giống thịt và rất gọn gàng, chỉnh chu và vô cảm.
Bà vừa ăn vừa nhìn Domintte rồi quay lại nhìn đứa cháu thứ hai và nói với giọng đều đều.
"Domintte , bạn cần phải làm việc chăm chỉ hơn vì danh tiếng của chúng ta. Và bạn cần phải vượt qua tên máu bùn đó và đừng làm gia đình tôi xấu hổ vì bạn."
Sao ngài không nói là tôi cần phải tự sát để không ai biết về tôi! Hình như người đầu kia vừa có khí hít màu đỏ? Nó là loại mới? Sự phân chia của người hầu hình như là đen là thấp nhất đến đỏ,cam, xanh lam,trắng và vàng. Xem ra việc sử lý các chất đó thật ít gây hại cơ thể họ hơn nhưng gì tôi nghĩ...
Yuki chìm đắm trong suy nghĩ chợt liếc nhìn vào anh trai mình.
Cậu ấy có chút căng thẳng.
"Vâng, thưa bà Michalla, tôi rất vinh dự được phục vụ gia đình mình."
Michalla không nhìn Nebold, cô ấy nhìn con trai mình và Domintte.
Và nói với con trai.
"Ngươi nên suy nghĩ kỹ một chút, ta không muốn nhà ta thêm bùn."
Bà ấy sao ấy?
khó chịu quá, bạn có thể ăn nhanh không, tôi muốn đến thư viện... Yuki cũng chỉ im lặng và tiếp tục bữa ăn. Đến Khi cô đặt nĩa và dao xuống, cô từ từ mở miệng và rời khỏi bàn.
Mọi người cũng dừng lại và rời khỏi bàn ăn để cho người hầu xử Yuki vừa đi vừa suy nghĩ
' Thật tuyệt vời khi địa ngục đã kết thúc, nhưng còn quá sớm, phải không cô ấy hạnh phúc? Chẳng có ý nghĩa gì cả. Vì các điều luật nhân quyền nên họ vẫn còn thuê con người nhưng họ có khả năng kết nối với robot, mình cần tìm hiểu thêm.
Khi đi trên hành lang dài được trải thêm những tấm kính trọng hơn cả không khí đang chiếu cảnh ngoài vườn cả nơi ở đang ở dưới một chiếc máy vòm khổng lồ... Đáng lẽ nên nói về phần tổng thể đến chỉ tiết!... Không trên bức tường là những đoạn mạch được ẩn phía sau chúng. Ở nơi có bức ảnh của gia tộc và nó luôn được cập nhận 24/7 chỉ cần để ý là gia đình mới của tôi để tôi giới thiệu dòng tộc này sở hữu các công ty đều có một thệ sinh thái là công nghệ và thực vật.
Họ cũng có công ty đào tạo nhân viên theo nhiều chức vụ khác nhau và các bài kiểm tra thường xuyên. Cái áp lực này khủng khiếp hơn tôi tưởng họ thường xuyên sử dụng một chất gọi là Chill out nó tăng nhịp tim lượng đường và máu được bởi xung lên não cùng lượng nano trong cơ thể thì họ có hiệu tăng được tăng cao nhưng cũng mang các tác hại phụ nhưng chúng quá ít nếu như so sánh.
Và sự theo dõi các nhân điểm tinh tế thì tôi có thể tưởng tượng ra một căn phòng cùng những thiết bị tối tân đang được phận hành bằng một sinh vật lai tạo... Mình có thể sao chép chúng cho tầng của mình. Tổng thể gia đình có bốn thành viên bao gồm
Michaela Andrew đầu tiên, 56 tuổi thuộc cung xử nữ 30 tháng 8.
Người phụ nữ quyền lực nhất gia đình, cổ đông chính của công ty con
Với phương châm 'tốt' thôi chưa đủ cho gia đình Andrew' nhiều lúc bài ấy còn hơn các bài kiểm tra nữa, theo những gì tìm hiểu bà ấy có các mối quan hệ rất rộng dù đã 56 tuổi nhưng bà ấy rất trẻ có thể là do công nghệ. Dù thời đại ai cũng quan tâm đến vẻ ngoài. Việc bà ấy cho tôi tồn tại đã là điều gì đó kỳ lạ và phi lý nhưng tồn tại nhưng một Mary sue đủ tồi tệ chưa?
Victoria Andrew 30 tuổi 10 tháng 2
Người kiêu ngạo và xa cách một người yếu đuối, đam mê, không biết mình đã có bao nhiêu người yêu nhưng chỉ có một vợ. Dù thế ông ta vẫn có thể được xem là quý ông vì sao? Tôi còn sống đơn giản.
và phương châm của ông: Tiền không mua được hạnh phúc, nhưng nhiều tiền có thể mua được bất hạnh" có thể nói ông ấy là một ông chủ tư bản thông kinh điển, vẻ ngoài đẹp cùng các thứ khác tôi không biết được. Tôi nên lấy một chiếc mặt nạ của người hầu để nghiêm cứu.
Cuối cùng là anh trai Domintte của tôi ác mộng một đứa trẻ tội nghiệp ở thế giới nghiệt ngã này. Người được nhiều người mong đợi nhất và làm hài lòng gia đình mình có thể gọi là 'hoàn hảo' không biết có sự can hiệp của công nghệ gen không những khả năng cao là có vẻ ngoài hoàn hảo như tạch tượng và tính cách của anh ấy kinh khủng. Với câu nói: bạn tốt nhưng đối với tôi thì chưa đủ, giá đình này luôn có các câu nói thể hiện tính cách họ nhỉ?
Tôi cần phải tiếp tục điều tra về tôn giáo và chuẩn bị cho bài kiểm tra tiếp theo, trước tiên là đến khi cuộc phẫu thuật của tôi thôi.
_______end_
.
Chưa xong đâu.
Khi Yuki đang đi về phía thư viện thì cậu gặp anh trai mình hay bị ngán đường bởi anh trai mình... Anh rảnh đến mức đó sao? Đây không phải là bộ phim đầy sự kích tính sao?
Domintte nói với vẻ khinh thường... Chính xác cái thái độ mà tôi thường thấy trên mạng.
"Chào em trai,em đi đâu vậy?"
Yuki ớn người khi nghe mấy từ đó nhất là khi đi kèm nụ cười ấy nó làm tôi nhớ đến kẻ theo dõi mình trong quá khứ khi còn ở thế giới kia.
"Chào Domintte, tôi đang đến thư viện."
Yuki trả lời nhanh chóng nhưng vẫn đứng đó.
Domintte nhìn Yuki và nói.
"Anh nghĩ em cần phải đi vệ sinh để gột rửa vết bẩn và dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, bạn cũng không bao giờ vượt qua được bản chất của mình."
Nếu đây là một câu chuyện thì đây là cảnh các nhân vật thể esling cái thái độ một màu được thể hiện một cách thờ thợi bởi những người viết chuyện mà không thèm chiều sâu nhân vật.
Yuki thở dài.
'Tại sao nó không dừng lại'
Domintte thấy Yuki có vẻ không quan tâm nên tức giận
Này, bạn đang phớt lờ tôi!. Hãy nhớ rằng bạn chỉ là một kẻ ăn bám!! Bạn vừa được sinh ra với chiêu trò của một con điếm."
Yuki cười nhẹ.
"Ngài Domintte, ngài có thể nói bất cứ điều gì, ông có thể nói xấu về mẹ tôi vì những gì xảy ra chỉ là những người liên quan. Nếu ông cần một nơi để giải tỏa căng thẳng hãy thể hiện quyền của mình, nạn nên tìm nơi khác và bạn nên biết rằng tôi 'Tôi là người hiểu bạn nhất! Người trưởng thành và sẽ ra sao khi họ thấy được sự tầm thường bởi thái độ và cách cư xử của ngài, tôi sẽ xin lỗi vì khi ngài lớn với nỗi sợ phân tầng của ngài sẽ xuất cũng các căn bệnh tâm lý khác. Với sự an ủi mong manh về những gì liên quan đến của ngài cũng bản ngã ngài cho rằng thật tồn tại chúng được gọi là gnossienne ? Danh từ Kudoclasm mới đúng,còn em thì em cũng chả rõ về chính mình những nỗi sợ le lói trong em như về cảm thọ không biết mình là ai "anoscetia" và nỗi cô đơn của việc giữ những bí mật của mình dù cho là bất kì ai tính từ "hiddled". Vậy anh trai muốn là gì hay là một fitching , một giao kèo chứ?"
Cậu nở một nụ cười đã tập luyện hằng giờ kề mặt đến gần anh trai mình, cậu đang chờ đợi khi đưa tay mình ra.