webnovel

Chương 267: Thử thách của thần linh.

Chương 267: Thử thách của thần linh.

"Ta là thần của ngôi đền này, ngươi có thể gọi ta là Nguyệt lão!"

Nguyệt lão ôn tồn nói.

"Thật?

Thế giới này thật sự là có tồn tại thần linh sao?"

Seichi nghiêng đầu ngốc trệ hỏi.

Hắn vẫn không tin là ở thế giới này có thần linh.

Seichi, hắn trước đây, lúc còn sống ở thế giới này, đã không biết bao nhiêu lần cầu nguyện đến thần linh, hàng trăm hàng vạn lần, nhưng hắn chưa bao giờ được đáp lại.

Nếu như có thần linh, thì sao trước đây những lời cầu nguyện đó của hắn lại không được đáp ứng kia chứ?

Hắn vốn không tin vào thần linh, hắn mất niềm tin vào họ.

"....."

Nguyệt lão.

"Nếu ông là thần linh, vậy chứng minh đi!" Seichi thản nhiên nói.

"Tên ngốc này, còn dám bảo ta chứng minh ư? Chứng cái rắm chứ minh!"

Seichi cùng Yuri khóe miệng hơi giật.

"E hèm..."

Nguyệt lão gằn giọng.

"Không va vẫn nữa, ta ở đây đợi ngươi đã rất lâu rồi, Seichi Yamato!"

"Nguyệt lão biết tôi sao?"

"Biết rất rõ là đằng khác!"

Nguyệt lão gật đầu, tay phải vuốt vuốt bộ râu trước ngực.

"Vậy Nguyệt lão có biết mục đích hôm nay tôi đến đây chứ?"

Nguyệt lão liền xòe bàn tay ra, một viên tử thạch xuất hiện lơ lửng trong lòng bàn tay.

"Ngươi đến để lấy thứ này, đúng không?"

Seichi nhíu mày.

'Đây là mảnh ký ức đó, đúng không?'

"Chính là nó!"

Hệ thống đáp.

"Đúng vậy!

Xin Nguyệt lão hãy ban cho ta viên đá đó!"

Seichi chắp tay, nói.

"Này, cầm lấy!"

Nguyệt lão đưa viên tử thạch cho Seichi.

Seichi cầm trong tay nhưng tử thạch bất chợt liền biến mất trước sự ngốc trệ của cả Seichi và Yuri.

"Như này là sao?

Tại sao tử thạch lại biến mất?"

Seichi nhíu mày.

"Haha...trẻ con đúng là suy nghĩ đơn giản thật!"

Nguyệt lão cười nói.

"Ý Nguyệt lão là sao?"

Seichi nhăn mặt hỏi.

"Ngươi muốn có viên tử thạch này cũng không phải là không được!

Nhưng có hai điều kiện!"

"Hai điều kiện gì?

Xin Nguyệt lão cứ nói ra!"

"Thứ nhất, ngươi phải hoàn thành một vài nhiệm vụ mà ta đưa ra!

Thứ hai, hoàn tất sứ mệnh của ngươi ở thế giới này!"

Nguyệt lão chậm rãi nói.

"Nguyệt lão có thể nói rõ hơn được không?"

Nguyệt lão nhìn sang Yuri.

"Cô gái kia... không thuộc về thế giới này, đúng không?"

Yuri và Seichi khẽ giật mình.

"Đúng...đúng là vậy!"

Yuri cúi đầu nói.

"Tôi đến từ một thế giới khác!"

"Và hai ngươi muốn viên tử thạch này để cứu một người?

Ta nói đúng chứ?"

Seichi và Yuri gật đầu.

Tử thạch lại lần nữa lơ lửng trên tay Nguyệt lão.

"Thế giới này, trước đây tồn tại rất nhiều vị thần, nhưng dần dần tất cả họ đều biến mất.

Nếu như thần linh không còn tồn tại, thế giới này cũng sẽ sụp đổ theo.

Cái ác xuất hiện ngày càng nhiều, làm hại vô số sinh linh, vì thế, cần phải có một người đảm nhận trách nhiệm tiêu diệt cái ác!"

Nguyệt lão ngưng lại một chút, sau đó nhìn Seichi.

"Và người đó chính là ngươi!"

"Tôi sao?"

Seichi gương mặt ngốc trệ.

"Đúng!

Chính là ngươi!

Ngươi là người được thần linh lựa chọn!"

"Vớ vẫn!

Nếu như tôi được thần linh lựa chọn, thì sao tất cả những lời cầu nguyện của tôi đều không nhận được bất cứ hồi đáp nào từ thần linh?

Nếu như là người được chọn, tại sao tôi lại phải chịu nhiều bất hạnh như thế hả?"

Seichi nóng mặt lớn tiếng với Nguyệt lão.

"Seichi kun..."

Yuri khẽ nắm tay Seichi, nhỏ giọng.

Phù....phù...

Seichi trấn tỉnh lại, thở ra nặng nhọc.

"Đấy là sơ sót của chúng ta, khi bọn ta nhận ra thì mọi thứ đã vượt quá mức kiểm soát..."

Nguyệt lão âm trầm.

"Nhưng cũng không thể phũ nhận rằng ngươi chính là người được chọn!"

"Được rồi, bỏ qua vấn đề đó đi!

Vậy nhiệm vụ tôi phải làm để có được viên đá là gì?"

"Cái này...e là bây giờ ngươi không thể nào thực hiện được!"

Nguyệt lão nhún vai thản nhiên nói.

"...."

Yuri, Seichi.

"Cái...cái quái gì?

Muốn có tử thạch thì phải làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ lại không thể thực hiện được?

Lão già, ông là đang đùa tôi đấy à?"

Seichi quát lớn.

"Ta không nói là không thể thực hiện, chỉ là ngươi không thể thực hiện lúc này được!"

Nguyệt lão đính chính lại.

"Thế có khác gì nhau đâu?

Tôi đang cần gấp tử thạch để cứu người, nếu như đợi đến lúc hoàn thành cái nhiệm vụ quái quỷ gì đấy thì e là người tôi cần cứu cũng không cần cứu nữa..."

Seichi giọng nói khẩn trương.

"Ngươi không cần lo về chuyện đó, ta có thể đảm bảo với ngươi, người ngươi cần cứu sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào!"

"Lão lấy gì đảm bảo?"

"Bởi vì ta là thần, ta có thể đoán biết được việc đó!"

"....."

Seichi.

"Seichi kun, anh cứ thử tin tưởng ông ấy xem!

Nếu như Liễu muội có vấn đề gì, chính tay em sẽ đốt trụi cái ngôi đền này!"

Yuri lên tiếng.

Nguyệt lão khóe miệng co giật

'Còn dám đe dọa cả thần linh cơ đấy...'

"Được rồi, tôi tạm tin lão!

Vậy lão hãy nói xem cái nhiệm vụ tôi cần làm là gì?"

Seichi khó chịu nói.

Nguyệt lão ngón tay liền vẽ nên một bản đồ trước mặt.

"Đây là bản đồ của Tokyo hiện tại, ngươi có nhìn thấy năm điểm màu đỏ kia không?"

Trên bản đồ hiện ra năm chấm đỏ lớn.

"Thấy!

Thì sao?"

"Nếu ta nối chúng lại, sẽ tạo thành hình một ngôi sao!

Như thế này!"

"Đây...đây là..."

Gương mặt Seichi hiện lên ngưng trọng.

"Đúng vậy!

Đây chính là biểu tượng để triệu hồi ác quỷ!

Tại mỗi chấm đỏ kia có ẩn chứa một viên Ma hạch.

Chính những viên Ma hạch này đang khống chế tử thạch.

Ngươi sẽ không thể chạm vào tử thạch này nếu như không phá hủy được năm viên Ma hạch kia.

Tìm và phá hủy Ma hạch, ngươi sẽ có được tử thạch, đây chính là nhiệm vụ của ngươi!"

Nguyệt lão chậm rãi giải thích.

Gương mặt Seichi liền hiện lên ngốc trệ.

"Nếu chỉ đơn giản là phá hủy Ma hạch thì sao lại không thể tiến hành ngay được?"

Yuri ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy!

Đúng là chỉ phá hủy Ma hạch thì rất đơn giản! Nhưng mà..."

"Nhưng sao...?"

"Ngươi chắc đã nghe nói đến những truyền thuyết đô thị về ma quỷ rồi đúng không?"

Nguyệt lão hỏi Seichi.

"Đã từng nghe qua...

Đừng nói là..."

Seichi khoé miệng hơi giật.

Nguyệt lão gật đầu.

"Mỗi viên Ma hạch đều được canh giữ bởi một con quỷ trong những truyền thuyết đô thị ấy, tổng cộng là năm con quỷ, và ngươi phải tiêu diệt chúng mới có thể tìm được Ma hạch!"

Seichi khóe miệng co giật liên hồi.

"Truyền thuyết đô thị, ta cứ tưởng chỉ là do người ta tưởng tượng ra thôi chứ... rốt cuộc là cái thế giới yên bình này đã xảy ra chuyện quái gì thế?!!"

"Từ khi viên tử thạch này xuất hiện ở đây!

Thế giới này đã bắt đầu thay đổi!

Cái ác, ma quỷ bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều.

Ta cảm thấy có một thế lực tà ác đang bắt đầu trỗi dậy..."

"Vậy sao lão không ngăn lại?"

Nguyệt lão lắc đầu.

"Như ta đã nói, cùng với sự xuất hiện của ma quỷ, thần linh cũng dần dần biến mất.

Số lượng các vị thần còn lại rất ít..."

Nguyệt lão trầm ngâm.

"Ta cũng là một vị thần, nhưng chỉ quản lý về chuyện tình duyên của con người, sức mạnh của ta là không thể chống lại bọn chúng!

Nhưng ngươi thì có thể!"

Nguyệt lão ánh mắt quăng lên người Seichi.

"Tôi...?

Ngay cả thần linh là ông thì cũng không chống lại được ma quỷ!

Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, lấy đâu ra sức mạnh để chống lại ma quỷ cơ chứ?!!"

"Bên trong ngươi có một nguồn sức mạnh tiềm ẩn vẫn đang ngủ say!

Chỉ cần đánh thức được nó, ngươi chắc chắn có thể..."

"Cứ cho là vậy!

Vậy có cách nào để đánh thức thứ sức mạnh đó không?"

"Ừm...đúng là có cách, nhưng..."

"Lại nhưng...có gì lão cứ nói thẳng ra xem nào..."

"Để đánh thức sức mạnh đang ngủ say trong ngươi, ngươi cần phải hoàn thành sứ mệnh của mình, đó chính là điều kiện thứ hai!"

"Vậy cái sứ mệnh đó là...?"

"Sứ mệnh của ngươi là phải cứu được hai mươi cô gái!"

Seichi cùng Yuri khóe miệng co giật.

"Ừm..."

Nguyệt lão gằn giọng.

"Hai mươi cô gái này đều là bạn tâm giao của ngươi"

"Bạn tâm giao?"

"Là người yêu ngươi say đắm ngay cái nhìn đầu tiên, là người dù có chết cũng vẫn sẽ yêu ngươi!"

Nguyệt lão giải thích.

"...."

Yuri.

Seichi gương mặt hiện lên đặc sắc.

"Cái...cái sứ mệnh vớ vẫn gì thế này?"

"Nói cách khác là Seichi kun sẽ có thêm hai mươi người vợ, đúng không?"

Yuri hầm hầm hỏi Nguyệt lão.

Nguyệt lão cùng Seichi cảm thấy sống lưng hơi lạnh.

"Đúng...đúng là vậy..."

Nguyệt lão thừa nhận.

"Đây là sai sót của ta, lúc trước vì cảm thấy ngươi đáng thương nên quyết định trao tặng một mối lương duyên cho ngươi, nhưng lại nhầm lẫn lên thành hai mươi người...."

Nguyệt lão đổ mồ hôi hột.

"Ta sẽ đốt trụi ngôi đền này của ông ngay bây giờ!"

Yuri gằn giọng.

"Khoan...Yuri...em đừng manh động!"

Seichi vội vàng ngăn cản Yuri.

Yuri ánh mắt lạnh lẽo liếc sang Seichi.

"Sao?

Anh cũng muốn có thêm hai mươi cô vợ nữa à?"

"À thì...."

Seichi gương mặt chuyển sắc xanh.

"Nếu như không cứu hai mươi người kia thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Yuri gằn giọng hỏi Nguyệt lão.

Nguyệt lão lau đi mồ hôi trên trán, ôn tồn nói.

"Nếu không cứu hai mươi người kia, thì sẽ không thể đánh thức được sức mạnh tiềm ẩn đang ngủ say bên trong ngươi và hai mươi cô gái đó vì là bạn tâm giao của ngươi, vì một vài lý do gì đó sẽ..."

Nguyệt lão ngưng lại một giây.

"....chết!"

"...."

Seichi, Yuri.

"Vậy..."

Yuri ngập ngừng.

"Tất cả sẽ chết sao?"

Seichi hỏi lại.

Nguyệt lão gật đầu.

"Đúng vậy, những cô gái đó sẽ chết..."

次の章へ