webnovel

Chương 262: Ngươi có thể làm được gì?

Chương 262: Ngươi có thể làm được gì?

Hệ thống liên tục hiện lên bảng cảnh báo trước mặt Vương Nhất Tự, nhưng hắn tựa như không thèm quan tâm đến.

Hắn có thể cảm nhận được nữ Vampire phía trên kia mạnh, thực sự rất mạnh, có thể là mạnh ngang với hắn.

Nhưng mà, Vương Nhất Tự vốn không phải kẻ gặp khó liền rút lui, cái bản tính cao ngạo của hắn không cho phép hắn làm như thế.

Cho dù kẻ địch có mạnh như thế nào, hắn cũng sẽ vẫn đối mặt!

"Bọn các ngươi rốt cuộc là đang có âm mưu gì?

Tại sao lại sát hại dân làng ở đây?"

Vương Nhất Tự gằn giọng hỏi.

"Sao lại là âm mưu?

Nói cho đúng thì phải là kế hoạch!

Kế hoạch để xóa sổ những tên như ngươi!"

Nữ hoàng Vampire thản nhiên nói.

"Với lại, cái đám con người ở đây đối với ta cũng chỉ như đám côn trùng mà thôi!

Mà đã là côn trùng thì tùy tiện giết đi cũng chẳng sao!"

"Côn trùng?!!

Ngươi nói ai là côn trùng?!!

Bọn họ là người thân của bọn ta, không phải côn trùng!!"

Lời nói của nữ nhân Vampire khiến cho Mạc Vũ Ngôn giận dữ, hắn liền quên hết đi sợ hãi, hét lớn.

"Ồ!"

Nữ nhân Vampire ánh mắt lạnh lùng liếc sang Mạc Vũ Ngôn.

"Cái đám Thi Vương này đúng là vô dụng!

Vậy mà vẫn còn để sót lại hai con côn trùng này!"

Nữ nhân Vampire dứt lời liền tay phải vung về phía trước xuất ra một đạo kình lực hình bán nguyệt màu đỏ trong giống như kiếm khí lao vun vút về phía Mạc Vũ Ngôn và Mạc Vũ Nhi.

Oành!

Vương Nhất Tự không nói không rằng liền xuất ra một chưởng đánh về phía nữ nhân Vampire.

Hai luồng kình lực va chạm vào tạo ra một vụ nổ lớn hất văng mọi thứ xung quanh.

Xung chấn từ vụ nổ lan ra mạnh đến nỗi thổi bay luôn căn nhà của trưởng làng.

Âu Dương Kiệt lập tức truyền khí lực vào Hộ Sơn thuẫn tạo ra một màn chắn hộ giáp đứng che chắn cho hai huynh muội Mạc Vũ Ngôn và Mạc Vũ Nhi, nhưng cả ba người vẫn bị xung chấn hất văng ra mấy thước, kém chút thổ huyết.

Đến ngay cả Lục Thiên Cầm khi triển khai ra màn chắn băng che chắn cũng bị xung chấn đẩy lùi lại ba, bốn thước, gương mặt hiện lên khó khăn.

Hai huynh đệ Mạc Vũ Ngôn và Mạc Vũ Nhi chưa từng trải qua tu luyện, không hề có chút linh lực nào, rất may là Âu Dương Kiệt đã kịp triển khai ra màn chắn hấp thụ phần lớn xung chấn từ vụ nổ, nếu không thì cả hai huynh muội này đã phải đầu thai chuyển kiếp.

"Đây không phải là trận chiến mà chúng ta có thể xen vào!

Tốt nhất là lui lại thật xa, nếu không..."

Lục Thiên Cầm hai chân mày nhăn lại, truyền âm cho Âu Dương Kiệt, liền sao đó nhảy lui lại.

"Sư tỷ..."

Âu Dương Kiệt giọng khó khăn nói.

Rắc...

Rắc...

Rắc...

Nhưng mà, xung chấn từ vụ nổ lan ra cũng đã làm vỡ lớp băng đang băng phong hai Thi Vương.

Lục Thiên Cầm liền lập tức vận khí lực bộc phát ra hàn băng khí tức, một lần nữa băng phong hai Thi Vương, không cho bọn chúng có cơ hội mà vùng vẫy.

Nàng nhíu mày nhìn về phía bóng lưng Vương Nhất Tự ẩn hiện trong làn khói bụi.

'Nữ nhân kia quá mạnh, hiện tại chỉ có chưởng môn là có thể đối phó được với ả...

Nếu như để hai tên Thi Vương này thoát ra khỏi lớp băng, sẽ là rắc rối lớn...'

Lục Thiên Cầm khó khăn suu nghĩ, tập trung khí lực gia cố cho lớp băng trói buộc hai Thi Vương.

Ngay lúc này, nữ nhân Vampire lơ lửng trên không chầm chậm đáp xuống đất, đứng đối diện với Vương Nhất Tự một khoảng cách hơn hai mươi thước, khuôn miệng hiện lên nụ cười có phần chế giễu.

"So với những tên yếu đuối mà ta gặp trước đây, ngươi là kẻ mạnh nhất trong số bọn chúng a!

Ta là rất muốn giết ngươi ngay lúc này, nhưng mà ta đã được lệnh không được giết ngươi, đúng là tiếc thật..."

Nữ hoàng Vampire lắc đầu, gương mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.

"Ngươi nhận lệnh từ kẻ nào?"

Vương Nhất Tự âm trầm hỏi.

Qua lời lẽ kia của nữ nhân Vampire, Vương Nhất Tự có thể đoán được rằng phía sau ả còn có một kẻ khác nữa, và kẻ này thực lực phải mạnh hơn ả rất nhiều thì mới có thể ra lệnh cho ả.

Nhưng mà...

Sau chiêu vừa rồi, Vương Nhất Tự có thể chắc chắn một chuyện, nữ nhân Vampire này sức mạnh phải ngang với hắn, đây là chắc chắn không còn là suy đoán nữa.

Vậy mà, sau lưng nữ nhân Vampire này còn có một kẻ còn mạnh hơn.

Vương Nhất Tự hoàn toàn không hề thích cái thông tin này chút nào.

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Nữ nhân Vampire nghiêng đầu hỏi.

"Nếu như không muốn nói, vậy thì cũng đừng trách bản tọa ra tay độc ác!"

Vương Nhất Tự ánh mắt hiện lên sát khí nói.

"Ồ!

Đe dọa ta sao?

Đến đây và cho ta xem ngươi có thể làm được gì nào!"

Nữ nhân Vampire khiêu khích Vương Nhất Tự.

"Để xem ngươi có thể làm được gì a!"

Nữ nhân Vampire tay phải giơ lên triệu hồi ra một cổng không gian phía sau.

Một phân thân của ả bước từ bên trong ra, dẫn theo một nữ nhân đang bị khống chế.

"Doanh Doanh?!!"

Vương Nhất Tự cả kinh.

"Phu quân, cứu thiếp..."

Liễu Doanh nhỏ giọng gọi Vương Nhất Tự.

Cổ nàng đang bị phân thân của nữ nhân Vampire khống chế, cơ thể nàng cũng không thể nào cử động được trước áp lực kinh khủng mà nữ nhân Vampire toả ra.

'Làm sao mà...Doanh Doanh đang ẩn nấp cùng đám Tiểu Kha, Cốt Độc kia mà...?'

Vương Nhất Tự khó khăn nghĩ ngợi.

"Sư nương!!"

Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt lo lắng gọi Liễu Doanh, cả hai trực muốn nhảy đến chỗ Vương Nhất Tự nhưng liền khựng lại khi Vương Nhất Tự ra hiệu không được đến gần.

"Không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì!

Ngươi nghĩ mấy tên côn trùng kia có thể cản được ta hay sao?"

Nữ nhân Vampire thản nhiên nói với Vương Nhất Tự.

"Ngươi lập tức thả Doanh Doanh ra ngay, nếu không..."

Vương Nhất Tự cả giận, bàng bạc hắc khí tức bộc phát ra.

"Nếu không thì sao?"

Nữ nhân Vampire nghiêng đầu hỏi.

Chỉ trong nháy mắt Vương Nhất Tự liền biến mất khỏi chổ đang đứng, xuất hiện trước mặt phân thân của nữ nhân Vampire, Sát Thiên Ma Hoàng kiếm liền chém xuống.

Bang!

Một màn chắn hộ giáp đỏ rực liền lập tức xuất hiện, che chắn cho phân thân của nữ nhân Vampire.

Ầm...

Ầm...

Một vụ nổ lớn nổ ra khi Sát Thiên Ma Hoàng kiếm chém vào lớp màn chắn.

Vương Nhất Tự từ trong đám khói bụi nhảy ra, gương mặt hiện lên ngưng trọng.

'Sát Thiên Ma Hoàng kiếm làm sao lại không thể chém được cái màn chắn hộ giáp kia?'

Vương Nhất Tự nghĩ thầm.

"Xem ra nữ nhân này rất quan trọng với ngươi nhỉ?"

Nữ nhân Vampire nói.

Ngay lúc này, Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt từ hai bên xuất hiện, nhằm hướng nữ nhân Vampire mà đánh tới.

Nữ nhân Vampire hừ lạnh một tiếng.

"Ruồi muỗi tránh sang một bên!"

Dứt lời, một khí tức khủng bố phát ra, đánh vào hai tên đệ tử Thương Sơn phái.

Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt bị luồng khí tức kia đánh bật đi, văng ra xa, phun ra ngụm máu.

Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt không phải là muốn làm trái ý Vương Nhất Tự, hai người chỉ là muốn lợi dụng lúc nữ nhân Vampire bị che mắt bởi bụi đất mù mịt mà tấn công bất ngờ.

Nhưng cả hai đã đánh giá quá thấp thực lực của nữ nhân Vampire.

Kết quả tấn công không thành mà thân thể liền bị đánh cho nội thương nghiêm trọng.

"Mau thả người ra!!"

Vương Nhất Tự hét lớn, chân dậm mạnh, nhảy lên cao, tay vung kiếm nhằm hướng nữ nhân Vampire chém xuống.

Nhưng nhát kiếm ngay lập tức lại bị màn chắn kia chặn lại.

Vương Nhất Tự lại bị đẩy lùi ra mươi thước, trán nổi gân xanh giận dữ.

"Chủ nhân, người hãy bình tĩnh!"

Hệ thống khuyên.

Vương Nhất Tự lúc này đã mất bình tĩnh, không còn để ý đến lời khuyên của hệ thống, hắn lại trực lao đến chỗ nữ nhân Vampire.

Vương Nhất Tự, hắn là kẻ mạnh nhất trong Thập Đại Đế, là kẻ đứng trên bậc đỉnh phong của Tam giới, nhưng mà hắn không phải là không có điểm yếu.

Điểm yếu của hắn chính là Liễu Doanh, là Tố Tố, là Phiến La, là Vi Nghi, là Minh Anh, là tất cả những người trong Thương Sơn phái, những người quan trọng đối với hắn.

Như Trương Tố Tố có lần đã từng nói, chỉ cần người quan trọng của Vương Nhất Tự gặp phải nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, hắn liền sẽ đánh mất sự bình tĩnh vốn có, không còn suy nghĩ thấu đáo, và sẽ mặc kệ hết mọi thứ mà điên cuồng lao vào nguy hiểm.

Đây là điểm yếu chết người của Vương Nhất Tự!

Rắc rắc...

Lục Thiên Cầm lãnh trọn một đòn của nữ nhân Vampire, thân thể bị trọng thương, không thể giữ được lớp băng phong phong ấn hai tên Thi Vương.

Lớp băng liền vỡ ra.

Cả hai tên Thi Vương được giải thoát khỏi băng phong liền lập tức lướt đến chổ Vương Nhất Tự.

Bành!

Hai quyền đánh trực tiếp vào ngực Vương Nhất Tự, đem hắn đánh văng ra xa, nằm sấp trên mặt đất.

Hai tên Thi Vương sau đó nhảy lùi lại, đứng hai bên nữ nhân Vampire.

"Cũng không có gì đặc biệt!"

Nữ nhân Vampire bĩu môi, giọng khinh dễ quăng đến chỗ Vương Nhất Tự.

"Phu quân..."

Liễu Doanh hai hàng nước mắt chảy ra, gọi với Vương Nhất Tự.

"Chưởng môn..."

Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt lo lắng đồng thanh gọi lớn.

"Ta...không sao..."

Vương Nhất Tự chật vật đứng lên, khóe miệng chảy máu, ánh mắt giận dữ nhìn nữ nhân Vampire.

Hắn liền phục dùng trị thương đan.

Vết thương từ đòn tấn công của hai Thi Vương nhanh chóng biến mất.

"Ngươi có thể làm được gì ngoài việc nhìn ta bằng ánh mắt đó?"

Nữ nhân Vampire nghiêng đầu hỏi.

Vương Nhất Tự cất đi Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, lại lôi ra Như Ý Kim Cô bổng.

"Ngươi sẽ sớm biết thôi!

Bản tọa sẽ cho ngươi thấy, bản tọa có thể làm được gì!!"

Vương Nhất Tự gằn giọng, liền vận thân pháp nhảy lên.

"Hahahaha...."

Nữ nhân Vampire bỗng chốc cười lớn.

Một cổng dịch chuyển hiện ra phía sau lưng ả.

"Hôm nay dừng lại ở đây thôi!

Nếu như muốn cứu nữ nhân này thì hãy đến Quỷ Vực Solomon tìm ta!"

Nữ nhân Vampire thản nhiên nói.

Liền trong chớp mắt ả cùng hai Thi Vương và Liễu Doanh biến mất vào cổng dịch chuyển.

"Đứng lại!!!"

Vương Nhất Tự hét lớn, bằng nhanh nhất lao đến.

Viu...

Tay hắn chụp vào hư không.

"Doanh...Doanh..."

Vương Nhất Tự nhỏ giọng, gương mặt thất thần nhìn khoảng không trước mắt.

Aaaaaaaaa....!!!!!

Tay hắn nắm chặt lại, giận dữ bộc phát ra toàn bộ khí tức.

Luồng áp lực khủng bố phát ra từ Vương Nhất Tự đè nén tất cả mọi thứ xung quanh.

"Chưởng môn..."

Âu Dương Kiệt khuỵu xuống khổ sở gọi.

Mạc Vũ Ngôn cùng Mạc Vũ Nhi thì bị khí tức của Vương Nhất Tự đè nén tới tấp, nằm sấp trên đất, phun máu.

Lục Thiên Cầm vận tất cả linh lực trong cơ thể cố gắng đứng dậy, lê từng bước nặng nề đến gần Vương Nhất Tự.

Nàng nắm lấy tay hắn, giọng run run nói.

"Chưởng môn...xin hãy dừng lại...".

次の章へ