webnovel

Chương 256: Lo lắng.

Chương 256: Lo lắng.

Võ đài trung tâm Tô Châu thành, sáng hôm sau.

Hôm nay Anh tài Luận võ bảng Thượng khởi tranh.

Bầu không khí trên khán đài lúc này càng là sôi nổi hơn hôm qua.

Tất cả mọi người có mặt trên khán đài đều đang bàn luận rất sôi nổi.

Đa số đều chú ý đến Đệ tử của Thương Sơn phái, Âu Dương Kiệt.

Vì sao ư?

Rất đơn giản, màn trình diễn của Tạ Phong hôm qua phải nói là rất mãn nhãn, một cái đệ tử Thất lưu phái liền một mạch đoạt lấy quán quân Anh tài Luận võ bảng Hạ, điều này trước đây chưa từng có.

Đương nhiên, Tạ Phong là Tạ Phong, Âu Dương Kiệt là Âu Dương Kiệt, không thể tránh khỏi những bàn tán.

"Hôm nay Thương Sơn phái cử ra đệ tử là Âu Dương Kiệt a!"

"Là tên phế vật Âu Dương gia sao?"

"Đúng vậy!"

"Ta nghe bảo hắn ở Môn phái Luận võ đoạt được quán quân là do bọn sư huynh sư tỷ nhường cho...hẳn là nhờ may mắn thôi..."

"Vậy xem ra thực lực của hắn không cao a!"

"Bảng Thượng khác xa bảng Hạ, hắn nếu thực lực không đủ hẳn là sẽ bị ngược rất thê thảm đây..."

Đám đệ tử Thương Sơn phái đứng dưới võ đài cũng nghe được mấy lời bàn tán đó.

"Sư đệ, ngươi đừng bận tâm mấy lời nói nhãm đó, cứ tập trung đánh hết sức là được"

Triệu Thiên Tuyết nói.

"Ta tin sư đệ sẽ giành được quán quân thôi!"

Lục Mẫn Nhi cũng nói.

"Sư huynh, ngươi sẽ làm được thôi!"

Ngồi trên khán đài, Vương Nhất Tự cùng năm nương tử cũng là đang dõi theo đám đệ tử.

"Phu quân, thiếp cảm thấy những tên đệ tử của những tông môn khác, thực lực đúng là rất mạnh..."

Trương Tố Tố quan sát phía dưới nói.

"Đúng vậy!

So với A Kiệt nhà ta, bọn chúng quả là mạnh hơn rất nhiều.

Đặc biệt là tên đó!"

Mộc Phiến La chỉ tay về tên đệ tử mặc đồng phục trắng viền đỏ, gương mặt hắn hiện lên rất kiêu ngạo.

Hoa Vi Nghi, Liễu Doanh cùng Triệu Minh Anh cũng nhíu mày nhìn tên đó.

"Chắc chắn là Võ Vương Đỉnh phong!"

Mộc Phiến La nói thêm.

"Mấy nàng đừng tự đề cao kẻ thù quá!

A Kiệt cũng không phải dạng vừa đâu!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Phu quân, chàng tự tin mấy phần?"

Liễu Doanh hỏi.

"Mười phần!"

Phía trên, Hà trưởng lão cùng Mộng Khắc Tuệ cũng là đang quan sát.

"Để ta xem xem tên phế vật kia bị ngược nam bắc không nhận ra là như thế nào!"

Hà Phương âm trầm nói.

"...."

Mộng Khắc Tuệ.

Ở quảng trưởng trung tâm Hàn Vân thành lúc này cũng đã chật kín người.

Hôm qua Tạ Phong đã làm cho dân chúng trong thành rất hãnh diện, là cực kỳ hãnh diện, bọn hắn trong lúc này trong lòng ngập tràn hy vọng đối với Âu Dương Kiệt.

Tạ Ứng Thành vẫn là ngồi trên lầu cao quan sát màn hình lớn.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, thần sắc rũ xuống, tất cả là vì hắn khóc cả đêm qua.

Sau một tràng giới thiệu, Hiệu thành chủ cũng nhường võ đài lại cho thí sinh tiến lên bốc thăm.

Tên đệ tử mà Mộc Phiến La nhắc đến, đi ngang qua trước mặt đám đệ tử Thương Sơn phái.

Hắn nhìn bọn họ bằng nữa con mắt, gương mặt kiêu ngạo bật ra lời nói.

"Rác rưỡi!"

"Rác rưỡi?"

Lục Mẫn Nhi ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Hắn là đang nói chúng ta?"

Đám đệ tử Thương Sơn phái âm trầm nhìn hắn.

"Ngươi nói ai là rác rưởi?"

Lục Thiên Cầm âm trầm hỏi.

Tên thanh niên kia khóe miệng hiển hiện nụ cười khoái trá, chỉ tay vào Âu Dương Kiệt nói.

"Ta nói cả đám các ngươi là rác rưởi đấy, nhất là hắn!

Có ý kiến gì?"

"Ngươi..."

Lục Thiên Cầm cả giận trực rút kiếm ra hóa kiếp cho cái tên kiêu ngạo không coi ai ra gì này nhưng liền bị Âu Dương Kiệt ngăn lại.

"Sư tỷ, tên này là của đệ!"

Âu Dương Kiệt gằn giọng.

Lục Thiên Cầm ngừng lại, nói với Âu Dương Kiệt.

"Sư đệ, nếu gặp hắn, nhất định cho hắn sống không bằng chết cho ta!"

"Nhất định!"

Âu Dương Kiệt âm trầm nói, sau đó tiến lên võ đài bốc thăm.

Lại nói, tên kia là ai, sao lại kiêu ngạo, khinh người như thế?

Sau khi bốc thăm xong, đám người Thương Sơn phái mới biết.

Hắn là đệ tử nội môn của Thiên Dụ Hoắc Thần tông, Nhất lưu tông môn, là nhi tử của Thất tông chủ, Thất Nam Thiên.

Thất Nam Thiên được cho là ứng cử viên số một cho quán quân lần này.

Vì sao?

Vì hắn rất mạnh, không chỉ là Võ Vương đỉnh phong, mà hắn còn sở hữu cả Lôi hệ chỉ thể.

"Trận thứ tư, đệ tử Thương Sơn phái Âu Dương Kiệt đối đầu với đệ tử Trấn Lục Tông, Hàn Kinh Quyết!"

Trọng tài hô lớn.

Âu Dương Kiệt tự tin bước lên võ đài.

Đây là trận đầu tiên của hắn ở Anh tài Luận võ, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho chưởng môn thất vọng.

Đối thủ của Âu Dương Kiệt là Hàn Kinh Quyết, đệ tử của Tam lưu tông môn cũng bước lên võ đài.

Hắn nhìn Âu Dương Kiệt bằng đôi mắt khinh người.

Đối với hắn, một tên đệ tử Thất lưu môn phái không đáng để hắn bận tâm.

Huống hồ kẻ đứng đó lại là Âu Dương Kiệt, là một tên phế vật không hơn không kém.

Phía dưới, đám người Lục Mẫn Nhi, Triệu Thiên Tuyết nhiệt tình cổ vũ cho sư đệ bọn họ.

"Bắt đầu!"

Trọng tài hô lớn.

Hàn Kinh Quyết liền vận khí lực thi triển quyền pháp đánh tới.

"Phá Sơn Quyền!"

Hắn hô lớn.

Bàng bạc khí tức lao đến Âu Dương Kiệt.

Âu Dương Kiệt vẫn đứng nguyên tại chổ, không hề vận khí lực, cũng không hề có ý định né tránh.

'Tên này tại sao lại không vận khí lực, cũng không có vẻ như là muốn né tránh?'

Hàn Kinh Quyết thầm nghĩ.

Bành!

Âu Dương Kiệt liền một tay đón đỡ quyền pháp của Hàn Kinh Quyết, thân thể vẫn không thoái lui một bước.

"Ngươi vẫn chưa ăn cơm à?"

Âu Dương Kiệt ánh mắt âm trầm hỏi.

"Ngông cuồng!"

Hàn Kinh Quyết cả giận, liền xoay người, một cước quét ngang mặt Âu Dương Kiệt.

Âu Dương Kiệt tay còn lại chụp lấy chân hắn, liền quăng ra xa.

Hàn Kinh Quyết bị Âu Dương Kiệt quăng ra hơn bảy tám thước, nhíu mày.

'Tên này sao lại...?'

"Nếu như ngươi không dùng toàn lực, sẽ không có cơ hội nào đâu!"

Âu Dương Kiệt điềm đạm nói.

"Chỉ là một tên phế vật của Thất lưu môn phái cũng cần ta phải dùng toàn lực?"

Hàn Kinh Quyết âm trầm nói.

Hắn lại vận khí lực lao đến.

"Đại Lực Thất Sơn Phá!"

Một cỗ khí tức mạnh mẽ bộc phát ra từ nấm đấm của Hàn Kinh Quyết, lao thẳng đến Âu Dương Kiệt.

Âu Dương Kiệt vẫn như lúc nãy, thân thể không lung lay, đứng nguyên chổ đón đỡ quyền pháp.

"Tên kia sao lại không né tránh?"

"Hắn cũng không hề vận chút khí lực nào cả?!!"

"Hay là hắn không sử dụng được võ học?"

"Đừng đùa!

Không xài được võ học thì làm sao lại ở đây tranh tài?"

Trên khán đài, các võ giả thay nhau bàn luận trận đấu.

Bành!

Âu Dương Kiệt vẫn một tay đỡ quyền, thân thể vững chãi đứng nguyên tại chổ.

Hàn Kinh Quyết cả kinh.

Đại Lực Thất Sơn Phá là quyền pháp Thượng phẩm của Trấn Lục Tông, hắn cũng đã tu luyện đến tầng sáu, nhưng tên này không những dùng một tay đón đỡ, lại còn không hề thoái lui một bước nào.

Làm sao có thể như vậy được?

Hàn Kinh Quyết trực vận thân pháp nhảy ra sau.

Nhưng còn chưa kịp hành động thì liền bị một quyền đánh vào giữa mặt.

Bành!

Hàn Kinh Quyết ăn trọn một quyền của Âu Dương Kiệt, cả người văng hơn chục thước, nằm sấp trên sàn võ đài, bất động.

"Đã nhường!"

Âu Dương Kiệt ôm quyền nói.

"Bên thắng, Đệ tử Thương Sơn phái Âu Dương Kiệt!"

Trọng tài hô lớn.

"Sư đệ uy vũ a!!!"

Lục Mẫn Nhi, Triệu Thiên Tuyết reo hò.

Cả khán đài lại bận rộn lên.

"Tên đó có phải người không thế?"

"Đối đầu với đệ tử của Tam lưu tông môn lại không hề vận chút khí lực nào?

Một quyền đánh đối thủ bất tỉnh?"

"Hắn chỉ là sử dụng sức mạnh của cơ bắp? Làm sao có thể?"

"Hay là hắn chỉ chuyên tâm rèn luyện nhục thân?

Không tu luyện võ học?"

Hạ Phương cũng nhíu mày nhận xét.

"Tên kia nhục thân gân cốt không phải tầm thường...xem ra từ lúc Môn phái Luận võ kết thúc hắn đã có tiến bộ vượt bậc!"

Mộng Khắc Tuệ đứng bên cạnh cũng trầm ngâm.

Không khí lúc này ở Hàn Vân thành cũng náo nhiệt không kém.

Tất cả mọi người chứng kiến trận đấu đều hiển hiện lên hy vọng tràn trề trên gương mặt.

Tạ Ứng Thành cũng là một trong số đó.

Đây là Anh tài Luận võ bảng Thượng, là vòng chính thức, nếu như đạt được thứ hạng cao đã là một vinh dự rất lớn cho toàn bộ Hàn Vân thành.

Ngày hôm qua, nhi tử hắn đã đoạt được quán quân bảng Hạ, đã là một kỳ tích to lớn.

Nếu như Âu Dương Kiệt cũng đoạt quán quân bảng Thượng, thì sau này vị trí của Hàn Vân thành sẽ khác, sẽ không còn bị những thành trì khác khinh dễ nữa, hắn có thể ngẩng cao đầu khi đối diện với các thành chủ khác.

Không, đoạt quán quân là rất khó, chỉ cần tiến sâu vào những vòng sau, đoạt được thứ hạng cao, đã là quá đủ rồi.

"Rác rưởi!"

Thất Nam Thiên liếc nhìn Âu Dương Kiệt bằng ánh mắt khinh bỉ, nói.

'Ngươi cứ chờ đấy!

Ta sẽ cho ngươi biết ai mới thật sự là rác rưởi!'

Âu Dương Kiệt vừa đi xuống vừa nhìn hắn, trong lòng thầm nói.

Bất chợt lúc này, hai tên đệ tử Ám Bộ đường đi vào từ phía cổng lớn, một mạch tiến lên khán đài, đi về phía Vương Nhất Tự.

Một tên đệ tử ghé tai Vương Nhất Tự nói nhỏ.

"Chưởng môn, đệ tử có việc cần báo cáo!"

"Chuyện gì?"

"Theo lệnh chưởng môn, chúng đệ tử một ngày trước đã tìm thấy nơi tọa lạc của làng Xuyên Vũ..."

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Làm tốt lắm!

Sau khi Anh tài Luận võ kết thúc, chúng ta sẽ đến đó!"

"Chưởng môn, còn có một chuyện..."

"Nói bản tọa nghe..."

"Khu rừng bao quanh làng Xuyên Vũ rất quỷ dị, Kha đường chủ cùng Độc phó đường chủ dẫn theo ba huynh đệ tiến vào để điều tra.

Đã hơn một ngày nhưng không có tin tức, cũng không thấy trở ra.

Nên đệ tử mới quay lại đây tìm chưởng môn..."

Vương Nhất Tự nhíu mày.

"Được rồi, các ngươi lui đi!"

"Vâng!"

Hai tên đệ tử lui xuống, đi ra khỏi võ đài.

"Phu quân, có chuyện gì sao?"

Trương Tố Tố hỏi.

"Bọn Tiểu Kha, Cốt Độc tìm kiếm làng Xuyên Vũ hiện giờ đã mất liên lạc hơn một ngày rồi!"

Vương Nhất Tự nói.

"Hai người bọn hắn đều là Võ Vương, phu quân không cần phải lo lắng quá!"

Mộc Phiến La lên tiếng.

"Chính vì cả hai đều là Võ Vương nên ta mới lo..."

Vương Nhất Tự trầm ngâm.

"Phu quân, chàng là ý gì?"

Liễu Doanh hỏi.

"Tu vi bọn hắn đều là Võ Vương, nhưng khi tiến vào khu rừng kia đột nhiên lại mất liên lạc, đã hơn một ngày.

Điều này rất kỳ lạ!

Với thực lực của bọn hắn, muốn điều tra làng Xuyên Vũ không cần tốn thời gian như thế..."

"Ý chàng là bọn hắn có thể đã gặp nạn?"

Mộc Phiến La lo lắng hỏi.

Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi, Liễu Doanh cùng Triệu Minh Anh cũng ngộ ra.

"Ừm... hy vọng là ta lo xa..."

Vương Nhất Tự gật đầu.

Gương mặt năm vị phu nhân bất chợt hiện lên lo lắng.

"A Kiệt, đừng đây dưa nữa, tốc chiến tốc thắng cho bản tọa!

Đám Tiểu Kha hình như gặp chuyện gì đó rồi.

Phải kết thúc sớm Anh tài Luận võ, đến hỗ trợ bọn chúng!"

Vương Nhất Tự liền truyền âm cho Âu Dương Kiệt.

Âu Dương Kiệt khẽ gật đầu.

"Có chuyện gì vậy sư đệ?"

Triệu Thiên Tuyết nhìn bộ dạng lo lắng của Âu Dương Kiệt hỏi.

"Chưởng môn vừa truyền âm cho đệ, hình như Kha đường chủ đang gặp chuyện..."

"Kha đường chủ sao?"

Triệu Thiên Tuyết nhíu mày.

Âu Dương Kiệt gật đầu.

"Đệ có biết là có chuyện gì xảy ra không?"

Lục Mẫn Nhi hỏi.

"Đệ không biết!"

Âu Dương Kiệt lắc đầu

"Nhưng đệ đoán chắc hẳn có liên quan đến làng của Vũ Nhi..."

Triệu Thiên Tuyết nhíu mày.

"Kha đường chủ cùng Độc phó đường chủ đều là Võ Vương, chúng ta không cần phải lo lắng quá"

Tạ Phong nói.

"Hy vọng là Kha đường chủ không gặp nạn..."

Lục Mẫn Nhi nhỏ giọng.

"Đừng đoán già đoán non nữa, nhanh chóng kết thúc tranh tài, sau đó đến giúp họ!"

Lục Thiên Cầm xen vào nói.

"Ừm..."

Đám người gật đầu.

次の章へ