webnovel

Chương 201: Để bản tọa xem xem ngươi cứng được đến bao giờ.

Chương 201: Để bản tọa xem xem ngươi cứng được đến bao giờ.

Hự!

Hạ Bác khuỵu một chân xuống đất, hắn cố gắng gượng nhưng không thể nào chống lại cái sức ép kinh khủng mỗi lúc một mạnh hơn mà Vương Nhất Tự bộc phát ra.

Hắn nghiến răng nghiến lợi cố đứng dậy, nhưng không thể, từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên hắn phải quỳ gối trước một ai đó, cảm giác nhục nhã len lỏi vào từng thớ thịt.

Thái Thượng trưởng lão của Thiên môn Đại học các, cảnh giới tu vi sớm đã đứng trên đỉnh phong của Nhân giới, ấy vậy mà giờ đây lại không thể chống lại dù chỉ là khí tức của một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi, chuyện này nếu như truyền ra ngoài hắn còn gì là mặt mũi, danh dự cũng sẽ mất hết, thanh danh của Thiên môn Đại học các cũng sẽ từ đây mà tuột dốc không phanh.

"Này lão già, ngươi bây giờ đang làm sao thế?

Cái khí thế hùng hồn muốn giết chết bản tọa biến đâu mất rồi?!!"

Vương Nhất Tự dừng lại trước mặt Hạ Bác, buông lời lẽ khinh dễ hắn.

"....."

Hạ Bác im lặng không trả lời, đúng hơn là hắn không thể trả lời khi bị áp lực ngàn vạn cân trói buộc cả thân thể, hắn cũng không thể ngẩng đầu lên mà nhìn Vương Nhất Tự, ánh mắt gắn chặt xuống đất một cách bất lực.

Vương Nhất Tự lúc này ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Bác, chậm rãi nói.

"Bản tọa bây giờ cho lão già ngươi hai sự lựa chọn!"

Vương Nhất Tự giơ ngón trỏ lên, tiếp tục nói.

"Thứ nhất, chuyện Nhữ Yên tự ý thả người chấm dứt ở đây, muội ấy vẫn sẽ là Các chủ của Thiên môn Đại học các, còn ngươi, sẽ lui về sau yên tâm mà làm cái chức vị Thái Thượng trưởng lão của ngươi, từ nay về sau không can thiệp vào chuyện của Thiên môn Đại học các, để cho Nhữ Yên tự quyền quyết định chuyện của tông môn!"

Vương Nhất Tự ngưng lại một nhịp, giơ ngón giữa lên tiếp tục nói.

"Thứ hai, bản tọa bây giờ sẽ giết hết tất cả những người liên quan đến Thiên môn Đại học các, sẽ để lão già nhà ngươi tận mắt chứng kiến cảnh tượng từng người từng người một chết trước mặt ngươi cho đến người cuối cùng, sau đó bản tọa sẽ hủy luôn cơ ngơi này, từ nay trở đi Thiên môn Đại học các sẽ không còn tồn tại ở Tinh Không đại lục này nữa!

Bản tọa cũng sẽ dẫn Nhữ Yên rời khỏi chỗ này!"

Vương Nhất Tự bất chợt đứng lên lấy ra từ không gian giới chỉ một thanh trung kiếm sau đó cắm mạnh xuống nền thạch phiến trước mặt Hạ Bác.

"Bản tọa đây là đang cho ngươi cơ hội được tự lựa chọn số phận của bản thân cũng như cả Thiên môn Đại học các, hãy suy nghĩ cho thật kỹ!

Sau ba tiếng đếm, nếu không lựa chọn thì bản tọa sẽ chọn giúp ngươi!"

"Một!"

Vương Nhất Tự bắt đầu đếm trước sự kinh hãi của đám trưởng lão, cao tầng Thiên môn Đại học các.

Tình huống này, dù là nằm mơ bọn hắn cũng không thể nào tưởng tượng ra được.

Thái Thượng trưởng lão của Thiên môn Đại học các đứng trên vạn người, không ai dám trêu chọc, không ai dám đắc tội, vậy mà ngay lúc này đây lại khổ sở quỳ trước mặt một tên thanh niên, lại còn bị đe dọa bị bắt phải đưa ra lựa chọn mà bản thân không mong muốn.

"Ta...có phải là đang nằm mơ hay không...?"

Chu Mộng Tuyền khẽ rùng mình sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Các chủ...ta không phải là đang nằm mơ đúng không?!!"

Nàng sau đó quay lại phía Hạ Nhữ Yên gấp gáp hỏi.

Hạ Nhữ Yên im lặng không trả lời Chu Mộng Tuyền, ánh mắt nàng dán chặt về phía Vương Nhất Tự cùng phụ thân nàng, sự căng thẳng cùng lo lắng hiện rõ trên gương mặt nàng, nàng biết Vương Nhất Tự không hề đùa, nếu như phụ thân nàng không đưa ra được lựa chọn thuận ý Vương Nhất Tự thì xem như mấy trăm năm Thiên môn Đại học các tồn tại coi như tan biến hết.

"Hai!"

Vương Nhất Tự tiếp tục đếm.

'Ta...tại sao...?

Tại sao... lại trở thành như thế này...?

Tên này... rốt cuộc là ai?

Làm sao có thể...dễ dàng áp chế tu vi cảnh giới của ta...?

Hắn...tại sao...?'

Hạ Bác hoang mang nghĩ ngợi, tự hỏi bản thân, hắn không hề quan tâm đến hai lựa chọn mà Vương Nhất Tự vừa đề cập đến.

Cái tôi của Hạ Bác vốn là rất lớn, hắn dù cho có lâm vào hoàn cảnh khốn cùng cũng không ai có thể khiến hắn chịu khuất phục.

"Bản tọa...bản tọa..."

Hạ Bác vận hết khí lực cố gắng lên tiếng, hắn khó khăn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Vương Nhất Tự với ánh mắt hằn học cũng như kiên quyết.

"Ngươi nghĩ... lấy... Thiên môn...Đại học các...ra để ép buộc bản tọa...thì bản tọa sẽ... xuống nước cầu xin ngươi sao...?

Muốn giết...thì cứ giết...đừng hòng bản tọa cho ngươi...toại ý...!!"

"Ồ, cũng cứng đấy!"

Vương Nhất Tự trầm trồ.

"Để bản tọa xem xem ngươi cứng được bao lâu!"

Vương Nhất Tự dứt lời liền chầm chậm lấy ra Sát Thiên Ma Hoàng kiếm từ không gian giới chỉ, đồng thời cũng thu lại khí tức không đè ép đám người nữa.

Sát Thiên Ma Hoàng kiếm vừa được lấy ra liền bộc phát ra sát khí tà ác kinh khủng của nó, sát khí của thanh kiếm còn khủng bố hơn khí tức mà khi nãy Vương Nhất Tự bộc phát ra, Hạ Bác cùng đám trưởng lão, cao tầng kể cả Hạ Nhữ Yên và Chu Mộng Tuyền gương mặt đều tỏ ra sợ hãi đến tột cùng, thân thể cả bọn cứng đờ không thể nhúc nhích, tựa như chỉ một cử động dù là nhỏ nhất thôi cũng sẽ mất mạng.

Phịch!

Hạ Bác khuỵu cả hai gối xuống đất, thân thể không còn chút sức lực nào trước sự chèn ép đến ngạt thở của Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, hắn lẩm bẩm.

"Đây...đây là... khủng bố...như...như thế nào...sát khí...

Làm...làm sao... một... một thanh kiếm...có thể...kinh khủng...như thế chứ...?!!"

Đám trưởng lão, cao tầng hai bên, giây lát trước còn cứng đơ như tượng thì bây giờ cũng giống hệt như Hạ Bác, đều là bủn rủn tay chân không còn tí sức lực nào mà quỳ mọt xuống.

Hạ Nhữ Yên cũng khổ sở không kém gì đám người kia, nàng chống mũi kiếm xuống nền thạch phiến, một chân khuỵu xuống, khó khăn gắng gượng, bên cạnh, Chu Mộng Tuyền thì bất lực hiện rõ ra, không thể nào chống cự, không thể nào gắng gượng được, bất giác tay nắm chặt vào vai Hạ Nhữ Yên để không phải ngã gục ra nền đá.

Oành!

Khi tâm trí cả đám người còn đang sợ hãi không thôi thì Vương Nhất Tự giơ Sát Thiên Ma Hoàng kiếm lên rất nhanh xuất ra một đường kiếm về phía trước mặt.

Hắc kiếm khí xuất ra chém thẳng vào cái ghế các chủ phía sau lưng Hạ Bác, chém nát nó thành trăm mảnh đồng thời chém bay luôn bức tường phía sau lưng hắn để lại trên mặt đất ngổn ngang là đất đá kèm theo đó là một vết chém dài mấy mươi thước sâu hoắm, phải sâu đến hơn mười thước.

Hạ Bác cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng, vết chém nằm san sát nơi hắn đang quỳ, nếu như Vương Nhất Tự cố tình chém lệch một chút thì xem như cái mạng của hắn đã không còn.

Đám trưởng lão, cao tầng tâm thần chấn kinh, ánh mắt dán chặt vào vết chém phía sau lưng Hạ Bác, tất cả đều hiện lên chung một suy nghĩ.

Mạnh!

Quá mạnh!

Ở Nhân giới làm sao còn có một kẻ mạnh đến như thế cơ chứ?!!

Làm sao có thể?!!

Về phía Hạ Nhữ Yên, nàng không hề ngạc nhiên về sức mạnh của Vương Nhất Tự, nàng biết rõ ràng rằng hắn rất mạnh, mạnh hơn bất cứ ai ở đây, ngay cả nàng, dù là Kiếm Thánh đỉnh phong cũng không thể nào so sánh được với hắn, nhưng cái làm nàng kinh ngạc chính là thanh kiếm mà Vương Nhất Tự cầm trên tay, từ trước đến nay, nàng chưa từng thấy một thanh kiếm nào lại toát ra sát khí ngút trời đến như thế, cảm giác chèn ép đến khó thở mà thanh kiếm mang lại, nỗi sợ hãi về cái chết hiển hiện rõ trong tâm trí mỗi khi nhìn vào thanh kiếm đó, đến ngay cả bảo vật trấn tông của Thiên môn Đại học các cũng không thể nào mà đem ra so sánh được.

Là một thanh kiếm cấp bậc phải trên cả Thánh phẩm, hoặc thậm chí là Đế phẩm!

Chỉ có cấp bậc như thế mới có thể bộc phát ra sức mạnh kinh khủng như thế!

Một kiếm, rõ ràng là không hề vận khí lực, chỉ đơn giản là chém xuống một kiếm, nhưng thiệt hại mà đòn chém đó gây ra lại quá sức ngưu bức, Hạ Nhữ Yên, nàng, không thể làm được điều như vậy, trừ khi trên tay nàng là một thanh kiếm Thánh phẩm trở lên.

"Vậy thì đòn tiếp theo sẽ là..."

Vương Nhất Tự quay sang đám trưởng lão, cao tầng của Thiên môn Đại học các, chậm rãi nói, mũi kiếm hướng về phía bọn chúng.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì...?!!"

Một tên trưởng lão giọng run run lên tiếng hỏi, đám trưởng lão bên cạnh hắn thì mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.

Không cần hỏi thì cũng có thể đoán được tên thanh niên này đang định làm gì...

"Còn làm gì nữa chứ?

Bản tọa chỉ là muốn giúp các ngươi đi đầu thai sớm hơn một chút mà thôi!"

Vương Nhất Tự hiện lên cười gian xảo, từ từ giơ Sát Thiên Ma Hoàng kiếm lên.

"Đừng trách bản tọa, có trách thì hãy trách Thái Thượng trưởng lão của các ngươi a!"

'Chết tiệt! Thân thể không thể nào cử động được!'

'Thôi xong rồi... hết thật rồi...'

'Ta không lẽ...hôm nay phải bỏ mạng...ở đây sao...?'

'Thái Thượng trưởng lão... cứu...mau cứu bọn ta!!!'

'Ta...ta chưa...chưa muốn chết...cứu mạng...'

'Ta không cam tâm...'

'Thái Thượng trưởng lão...tại sao ngươi lại thách thức tên điên này chứ?!!'

Đám trưởng lão, cao tầng tinh thần sợ hãi tột độ, trong lòng gào thét lên một cách bấn loạn, bọn hắn trước lưỡi kiếm đang từ từ chém xuống kia tha thiết được sống.

Oành!

Vương Nhất Tự chém xuống một kiếm mà không chút gì do dự đắn đo lập tức một tên trưởng lão trong đám người bị kiếm khí chém cho rớt một cánh tay để lại phía sau hắn một vết chém dài mười mấy thước.

A...a...a...a...!!!

Tên trưởng lão bị chém hét toáng lên trong đau đớn, hắn ngã gục xuống, tại chỗ vết chém xuất hiện hắc viêm từ từ đốt cháy vai trái hắn khiến hắn gào lên thảm thiết, tay phải hắn cố gắn dập tắt đi ngọn hắc hoả kia nhưng không thể, ngọn lửa cứ thế nhanh chóng lan rộng ra khắp cơ thể hắn nuốt chửng lấy hắn.

Chỉ trong chưa đến một phút, cả cơ thể tên trưởng lão bị hắc hoả thiêu thành tro trước sự kinh hãi của đám người chứng kiến.

'Tên...tên điên này...hắn không phải là một kiếm giết ngay...hắn là muốn nhìn thấy chúng ta...quằn quại trong đau đớn... chết một cách từ từ...'

'Ta...ta...mẹ nó, ta không muốn chết như thế!!!'

'Thái Thượng trưởng lão, mau cứu bọn ta!

Aaaaaa...'

Đám trưởng lão, cao tầng tâm thần bấn loạn cực độ khi chứng kiến cái cách mà Vương Nhất Tự giết chết đồng môn, bọn chúng muốn lên tiếng cầu xin cho tánh mạng của mình nhưng không thể thốt ra được lời nào, miệng bọn chúng như bị khóa chặt, cổ họng như bị bóp nghẹt, không thể phát ra âm thanh nào.

'Ra tay...quá tàn độc...

Các chủ...sao lại có quan hệ với... một kẻ như thế này cơ chứ...?

Cũng may là ta lúc trước...chọn theo Các chủ... nếu không thì...'

Chu Mộng Tuyền khổ sở suy nghĩ.

"Ca...huynh ngừng lại đi, đừng giết bọn họ..."

Hạ Nhữ Yên lên tiếng ngăn Vương Nhất Tự lại, giọng tha thiết cầu xin cho tính mạng của đám trưởng lão.

"Đám này không biết phải trái, không biết đúng sai, chỉ biết răm rắp làm theo lệnh dù cái mệnh lệnh đó có lý lẽ hay không, chúng vốn là đáng chết, muội không cần cầu xin cho bọn chúng làm gì cả!

Thiên môn Đại học các là tông môn đứng đầu đại lục, loại này trưởng lão vốn không xứng!"

Vương Nhất Tự liền từ chối lời cầu xin của Hạ Nhữ Yên.

"Với lại, đã nói là chuyện này để huynh giải quyết, muội cứ im lặng mà quan sát là được!"

Vương Nhất Tự lại giơ lên Sát Thiên Ma Hoàng kiếm hướng về một tên trưởng lão khác.

Hạ Nhữ Yên không thể nói gì thêm, nàng đã nhờ vả Vương Nhất Tự đứng ra làm chủ cho mình, nàng không nên cũng không thể xen vào, nhưng trong thâm tâm nàng không muốn phải có giết chóc.

"Các chủ...ca ca của người...có lẽ nói đúng...

Chuyện này cứ để hắn giải quyết...Các chủ không cần phải bận lòng..."

Chu Mộng Tuyền bên cạnh lên tiếng trấn an Hạ Nhữ Yên.

Những lời này, Chu Mộng Tuyền vốn không muốn nói ra chút nào, đám trưởng lão kia dù sao cũng là đồng môn của nàng, việc phải chứng kiến bọn chúng từng người từng người bị giết mà không làm được gì rất là khó chịu.

Nhưng, nàng có thể làm được gì trước một kẻ kinh khủng như thế cơ chứ?

Đến cả Thái Thượng trưởng lão của Thiên môn Đại học các còn không làm được gì thì nàng có khả năng sao chứ?

"Ca..."

Hạ Nhữ Yên nhỏ giọng, ánh mắt hiện lên buồn cùng thương xót nhìn về đám trưởng lão, cao tầng.

Vương Nhất Tự lại một kiếm chém xuống, nhưng trong khoảnh khắc lại khựng lại bởi tiếng của Hạ Bác.

"Ngừng tay!"

Hạ Bác hai tay nắm chặt, gân cổ lên hét lớn.

Oành!

Vương Nhất Tự khựng lại trong khoảnh khắc nhưng sau đó lại tiếp tục chém xuống, lại một tên trưởng lão bị kiếm khí chém vào, nhưng lần này hắn bị chém văng ra xa mười mấy thước, thân thể đập mạnh vào bức tường khiến nó vỡ nát, hắn rơi xuống đống đất đá, cả người bê bết máu, mệnh khí lập tức tiêu tán, không kịp la hét lên một tiếng nào.

"Ngươi muốn bản tọa ngừng lại là bản tọa phải ngừng lại hay sao?"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói với Hạ Bác, sau đó mũi kiếm lại chỉ về phía một tên trưởng lão khác.

"Tên tiếp theo!".

次の章へ