webnovel

Chương 186: Nơi này vốn không phải là Bí cảnh gì cả.

Chương 186: Nơi này vốn không phải là Bí cảnh gì cả.

Vương Nhất Tự chậm rãi bước đi, theo sau là Liễu Doanh.

Khoảng chừng hai mươi thước, hai người dừng lại trước một cánh cổng bằng tre loang lổ là những vết đen như bị lửa đốt cháy, phía trên cánh cổng có treo một tấm bảng đã sờn ố với ba chữ Tuyệt Diệt Am.

"Đây là...?"

Vương Nhất Tự hai chân mày nhíu lại, gương mặt hiện lên vẻ đăm chiêu.

"Ngươi sao thế...?"

Liễu Doanh liếc thấy thái độ này của Vương Nhất Tự liền hỏi.

"Bên trong chỗ này toát ra một loại khí tức nặng nề...có lẽ kẻ bên trong trong lòng chất chứa rất nhiều thù hận..."

Vương Nhất Tự đáp.

"Vậy... vậy tốt nhất...chúng ta không nên làm phiền kẻ đó..."

Liễu Doanh khoé miệng giật giật.

"Tính của bản tọa là rất thích làm phiền kẻ khác a!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Hơn nữa, làm gì có chỗ nào khác để đi chứ?"

Vương Nhất Tự bàn tay trực đẩy cánh cửa để bước vào bên trong nhưng tay hắn còn chưa chạm tới thì cánh cửa tự động hé mở.

Kẹttttt...

Liễu Doanh ánh mắt hoang mang pha lẫn chút lo sợ nhìn vào bên trong khi cánh cửa mở ra, nàng khẽ nép sau lưng Vương Nhất Tự.

Trước mắt hai người hiện ra là một khoảng sân rộng rãi âm u được trải sỏi với cỏ mọc um tùm che kín cả lối đi , ở giữa sân là một gốc liễu đại thụ oằn mình ủ rũ, đối diện với chỗ hai người đang đứng chừng hai mươi lăm thước là một căn nhà nhỏ tường bẩn tróc rêu phong, khí tức nặng nề mà Vương Nhất Tự cảm nhận được chính là của kẻ đang quỳ ở giữa ngôi nhà kia toát ra.

Đó là một nữ nhân xinh đẹp với mái tóc đen dài, nàng mắt nhắm nghiền, tay gõ mõ phát ra từng tiếng lốc cốc đều đều vang vọng cả khoảng sân trống vắng.

"Kì lạ...tại sao khi ở bên ngoài...chúng ta không thể nghe được tiếng gõ mõ nhỉ...?"

Liễu Doanh thắc mắc.

"Có lẽ chỗ này được bao quanh bởi một lớp màn chắn ngăn không cho người ngoài có thể nghe hay thấy những gì đang xảy ra bên trong"

Vương Nhất Tự suy đoán, sau đó bước chân qua cánh cổng.

Nhưng ngay khi chân hắn chạm xuống mặt sân bên trong, nữ nhân đang quỳ trong ngôi nhà kia lập tức khựng lại, bá khí từ người nàng tỏa ra ngùn ngụt.

"Nam nhân...nam nhân không được phép...đi vào nơi này..."

Giọng nói của nữ nhân lạnh lùng, thanh âm nặng nề cất lên như thể đang đe dọa.

Khí tức của nữ nhân kia rất nhanh lan đến chỗ của hai người Vương Nhất Tự cùng Liễu Doanh.

Bang!

Vương Nhất Tự tay phải xuất ra khí lực gạt phăng đi luồng khí tức của nữ nhân kia, thản nhiên nói.

"Ở Nhân giới này không nơi nào mà bản tọa không thể đến, cũng không có kẻ nào có thể cản bước được bản toạ!"

Nữ nhân kia thoáng giật mình khi Vương Nhất Tự có thể dễ dàng phá đi khí tức áp chế của nàng nhưng nàng vẫn không quay lại, vẫn ngữ khí âm trầm rợn người kia đáp lại Vương Nhất Tự.

"Những lời lẽ ngông cuồng...đã lâu rồi ta mới được nghe...lâu... rất lâu rồi...

Nam nhân...chỉ toàn là những kẻ...đáng chết...

Nếu ngươi dám... tiến thêm một bước nữa...ta sẽ lấy mạng nữ nhân bên cạnh ngươi..."

'Này, này, ngươi không nói đạo lý hay sao?!!

Ngươi có khúc mắc gì với nam nhân thì đó là việc của ngươi, liên quan gì đến ta?!!

Ta thậm chí còn chưa bước vào bên trong...'

Liễu Doanh khoé miệng giật giật, trong lòng gào thét lên.

"Ồ, bản tọa cứ bước đấy, xem xem ngươi làm được gì?"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói, liền hai, ba bước bước vào trong sân.

"Này...này..."

Liễu Doanh cố ngăn cản Vương Nhất Tự lại nhưng là không kịp.

"Nam nhân... chết tiệt...."

Nữ nhân kia gằn giọng, tay cầm thanh gỗ gõ xuống cái mõ đặt trước mặt đánh cốc một cái lập tức lan tỏa ra một đạo khí tức khủng bố lan rộng ra xung quanh.

Vương Nhất Tự nhoẻn miệng cười, chân dẫm mạnh xuống đất tạo ra một đạo kình lực đối chọi lại với khí tức kia.

Oành!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Vương Nhất Tự vẫn đứng nguyên tại chỗ, phong thái ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng Liễu Doanh thì đã sớm nấp sau lưng hắn, tay nàng nắm lấy y phục hắn.

Và chỉ trong một cái chớp mắt sau đó nữ nhân kia đã xuất hiện trước mặt Vương Nhất Tự, chỉ cách hắn có vài bước chân, bàng bạc chưởng khống hướng thẳng vào ngực Vương Nhất Tự mà đánh tới.

Ánh mắt nữ nhân này chất chứa giận dữ cùng oán hận tựa như muốn lấy mạng Vương Nhất Tự.

Liễu Doanh ở phía sau kinh sợ trước sức ép kinh khủng mà nữ nhân kia toát ra, nàng nhắm nghiền mắt lại, không dám chứng kiến chuyện sắp xảy đến.

Nhưng là...

Đùng!

Vương Nhất Tự tay phải vận khí lực một chưởng xuất ra đối chưởng với nữ nhân kia gây ra một vụ nổ lớn.

Liễu Doanh bất chợt mở mắt ra sau tiếng nổ vừa rồi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nữ nhân kia vừa rồi còn tỏ ra bá khí bề bề, áp lực toát ra kinh khủng nghiền ép, sau khi trực tiếp đối chưởng với Vương Nhất Tự liền bị đánh cho thoái lui tám, chín thước, gương mặt hiện lên nhăn nhó đau đớn, tay chống vào thân cây liễu tựa như không thể đứng vững.

Phải nói, khí tức mà nữ nhân này bộc phát ra khi nãy còn mạnh hơn gấp mấy lần tên giáo chủ Trường Sinh giáo ở Lạc Vẫn Đảo.

'Tên Vương Nhất Tự này... rốt cuộc là mạnh đến mức nào vậy?!!'

Liễu Doanh trong lòng không khỏi thắc mắc.

Một chiêu giết chết Ngụy Võ Đế thì cũng thôi đi, đến ngay cả tồn tại mạnh hơn Ngụy Võ Đế cũng bị hắn một chưởng đánh cho trọng thương phải thoái lui mấy thước, trong khi hắn vẫn vô tư, chẳng có lấy một chút thương tích nào dù là một vết xước nhỏ nhất, đến cả vạc áo còn không bị nhăn chút nào.

Nữ nhân bí ẩn kia trong lòng lúc này cũng bàng hoàng hoang mang không kém gì Liễu Doanh, gương mặt nàng hiện lên khổ sở, chưởng vừa rồi là nàng dùng toàn lực xuất ra hòng một chiêu lấy mạng tên nam nhân ngông cuồng kia, nhưng không ngờ, tên kia thực lực lại khủng bố đến như vậy.

"Ngươi...là...ai...?"

Nữ nhân bí ẩn gằn giọng hỏi, giọng điệu của nàng có phần gắng gượng.

"Một Võ Đế không xứng để biết tên của bản tọa!"

Vương Nhất Tự chậm rãi đáp lời.

"...."

Nữ nhân bí ẩn, Liễu Doanh.

"Nhưng mà...chỉ cần trả lời một câu của bản tọa, bản tọa có thể cân nhắc cho ngươi biết tên a..."

"Ngươi muốn biết... chuyện gì...?"

Nữ nhân bí ẩn nhăn mặt hỏi.

"Từ khi bản tọa đặt chân đến nơi này đã chú ý đến sự hiện diện của ngươi...

Nhưng mà điều làm bản tọa chú ý hơn cả chính là oán khí mà ngươi toát ra...thứ oán khí nặng nề lạnh lẽo chứa đựng uất hận đến tột cùng..."

Vương Nhất Tự nhíu mày nói.

"Ngươi muốn nghe...câu chuyện của ta sao...?"

Nữ nhân bí ẩn gương mặt hiện lên nghiêm túc hỏi.

"Không, không!

Chuyện của ngươi, ngươi cứ giữ lấy cho bản thân nhà ngươi đi, bản toạ không có hứng thú nghe chuyện đó!"

Vương Nhất Tự xua xua tay.

"Dựa vào oán khí uất hận kia của ngươi, dựa vào thái độ giận dữ của ngươi khi nhìn thấy nam nhân, bản tọa cũng đoán biết được phần nào..."

"Vậy... ngươi muốn hỏi chuyện gì...?"

"Cái bản tọa quan tâm là...nơi này có cất giấu bảo tàng gì hay không?

Nếu có thì ngươi mau đem ra, để bản tọa đỡ mất công tìm kiếm!"

Vương Nhất Tự vô tư nói.

"....."

Nữ nhân bí ẩn cùng Liễu Doanh bỗng chốc rơi vào trầm mặc sau lời nói của Vương Nhất Tự.

'Cái tên nam nhân thối này, trong đầu ngươi không có gì khác ngoài bảo tàng hay sao?!!'

Liễu Doanh hét lớn trong lòng.

Ha ha ha!

Ha ha ha!

Nữ nhân bí ẩn kia sau giây lát thất thần liền cười lớn, tiếng cười của nàng ma mị vang vọng khắp xung quanh khiến cho Liễu Doanh phải rùng mình.

"Nam nhân quả đúng là nam nhân!

Trong đầu chỉ nghĩ đến tiền tài lợi lộc...

Chỉ nghĩ đến hư vinh của bản thân!

Nam nhân thối tha các ngươi, vốn là nên chết hết đi!!!"

Nữ nhân bí ẩn hét lớn, bàng bạc khí tức xuất ra bao phủ cả sân, khí tức của nàng phừng phừng lửa giận bốc lên cao nghi ngút tựa như muốn đốt cháy tên nam nhân trước mặt, tựa như muốn đốt trụi mọi thứ xung quanh nàng.

"Chúc mừng chủ nhân đã thành công chọc giận nữ nhân kia a!"

Hệ thống lên tiếng chế giễu.

'Ta đã nói gì sai sao...?'

Vương Nhất Tự khoé miệng giật giật.

Nữ nhân kia toàn thân ngùn ngụt lửa giận, khí tức tuôn trào ra như thác đổ cuộn xoáy như một cơn lốc, nàng lúc này cảnh giới đã vượt qua cả Võ Đế.

"Cảnh báo!

Nữ nhân kia cảnh giới tu vi gia tăng đột biến và vẫn không ngừng tăng lên, hiện tại đã bước vào Phá Thiên cảnh tầng năm!

Nếu chủ nhân không mau chóng áp chế nàng ta thì Liễu Doanh cô nương có thể chết bởi bá khí của nàng ta!"

Hệ thống cảnh báo.

Phía sau lưng Vương Nhất Tự, Liễu Doanh bất chợt khuỵu xuống, phun ra một ngụm máu, toàn thân bị bá khí chèn ép đến cực độ tựa hồ sắp nổ tung, nàng cố gắng nói gì đó nhưng không thể thành lời.

Bang!

Ngay trong lúc Liễu Doanh thập tử nhất sinh, cận kề cái chết thì Vương Nhất Tự lập tức bộc phát ra khí tức của bản thân tựa hồ còn mạnh hơn gấp mấy lần khí tức của nữ nhân kia áp chế ngược lại nàng ta.

Hắn sau đó tay phải vận lực hướng về phía nữ nhân kia mà vận dụng Cầm Long Thức.

Ặc...

Vương Nhất Tự sử dụng Cầm Long Thức bóp chặt lấy cổ nữ nhân kia mà nâng nàng lên cao, gương mặt hắn trầm lại.

"Mau...mau thả ta... xuống...ặc...ặc..."

Nữ nhân bí ẩn hai tay ôm lấy cổ cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi khống chế của Vương Nhất Tự nhưng vô ích, sức lực của nàng không có cơ hội nào chống lại lực lượng của Vương Nhất Tự.

Nữ nhân bí ẩn bị Vương Nhất Tự nâng lên cao so với mặt đất hai, ba thước, khí tức liền tiêu tán, cả cơ thể bỗng chốc mềm nhũn ra không còn chút sức lực nào.

Phịch!

Vương Nhất Tự, hắn sau đó thu hồi lại lực lượng thả nữ nhân kia rơi tự do xuống đất, giọng hắn trở nên âm trầm nói.

"Ngươi mà còn làm tổn hại đến nữ nhân của bản tọa, bản tọa sẽ khiến ngươi hồn siêu phách tán, mãi mãi không được siêu sinh!"

Hắn sau đó quay người lại, ân cần dìu Liễu Doanh đứng lên, đưa vào miệng nàng một viên trị thương đan.

Liễu Doanh sau khi phục dùng trị thương đan liền thương thế bình phục ngay lập tức, ánh mắt nàng ngốc trệ nhìn Vương Nhất Tự.

'Nữ nhân của ngươi...?

Ta khi nào lại trở thành...nữ nhân của ngươi chứ...?'

Tâm thần Liễu Doanh khẽ động trước lời nói của Vương Nhất Tự.

Phía bên kia, nữ nhân bí ẩn cố gắng gượng dậy, khổ sở nhìn Vương Nhất Tự trong lòng không khỏi hiện lên vô vàn những câu hỏi.

Nàng, trong cơn giận dữ vừa rồi đã bộc phát ra gần như toàn bộ thực lực của bản thân, ở Nhân giới này e là đến cả Võ Thánh đỉnh phong cũng phải toàn thân đau đớn, lục phủ ngũ tạng xuất huyết, hộc máu mà chết, nhưng tên nam nhân trước mặt lại có thể dễ dàng chèn ép và khống chế nàng, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Vương Nhất Tự quay lại phía nữ nhân bí ẩn kia, chậm rãi hỏi.

"Bây giờ ngươi đã chịu bình tĩnh để trả lời câu hỏi của bản tọa chưa?"

Nữ nhân bí ẩn khoé miệng hơi giật.

"Chỗ này...vốn không có bảo tàng gì cả..."

"Hửm?"

Vương Nhất Tự nhíu mày.

"Ngươi nói bên trong Bí cảnh này vốn không có bảo tàng sao?!!"

"Bí cảnh?"

Ánh mắt nữ nhân bí ẩn nhìn Vương Nhất Tự tỏ ra ngốc trệ.

"Ngươi nói Bí cảnh gì chứ?"

Lúc này đến lượt Vương Nhất Tự tỏ ra ngốc trệ, hắn nghiêng đầu hỏi.

"Ta là đang nói đến cái chỗ này của ngươi đấy!

Chỗ này không phải Bí cảnh thì là gì...?"

Nữ nhân bí ẩn khẽ thở dài một cái, sau đó giải thích cho Vương Nhất Tự.

"Ngươi hình như đã hiểu lầm rồi thì phải...

Nơi này...vốn không phải là Bí cảnh gì cả...mà là một nhà giam, một không gian tách biệt với thế giới bên ngoài do kẻ đó tạo ra hòng giam giữ ta ở đây..."

Nữ nhân bí ẩn nhấn mạnh hai từ kẻ đó với giọng điệu đầy căm phẫn.

"Là vậy à?

Vậy mà bản tọa cứ tưởng sắp có được bảo tàng hay gì đó cơ chứ, ai dè..."

Vương Nhất Tự thản nhiên nói, hắn sau đó chìa tay về phía nữ nhân bí ẩn.

"Nếu không có bảo tàng thì thôi vậy, ngươi cũng nên trả lại thứ đã lấy của bản tọa đi thôi!"

Nữ nhân bí ẩn nghiêng đầu không hiểu ý tứ trong lời nói của Vương Nhất Tự.

"Ta... lấy cái gì... của các ngươi chứ...?".

次の章へ