webnovel

Chương 152: Sao Chổi Lý Mộng Vân.

Chương 152: Sao Chổi Lý Mộng Vân.

Oành!

Tam Sinh Hải Xà Vương lãnh trọn một gậy vào đầu, với lực lượng kinh khủng mà Giáng Ma Giản phát ra Xà Vương lập tức đầu bị đánh cho vỡ ra, hồn lìa khỏi xác.

Thân thể khổng lồ của Xà Vương sau đó chìm dần xuống đáy biển.

Lơ lửng trên không lúc này chỉ còn mỗi mình Lý Mộng Vân, nhưng nàng hiện bây giờ khác xa so với khi nãy, khí tức mà nàng tỏa ra mang một màu đỏ u tối, ánh mắt vô hồn của nàng nhìn về phía đám người Vương Nhất Tự.

Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi cùng bốn đệ tử đang còn ngơ ngác sau tình huống vừa rồi, không kịp nhận ra được nguy hiểm đang ập đến.

Lý Mộng Vân cảm xúc giận dữ, thù oán với Tam Sinh Hải Xà Vương ngất trời, lúc này thần trí đã hoàn toàn bị linh trí của Giáng Ma Giản chiếm đoạt, nàng không còn là nàng.

Vụt!

Lý Mộng Vân vung Giáng Ma Giản một gậy xuất ra một đạo kình lực màu đỏ như tách mặt biển ra làm hai, chấn động kinh khủng phát ra khiến xung quanh như rung chuyển theo.

Đạo kình lực lao vun vút đến chỗ đám người Vương Nhất Tự.

"Mị Vương Yêu Trảo!"

Mộc Phiến La lập tức nhảy lên cao, tung ra một chưởng với tất cả sức lực, nàng hét lớn.

Một bàn tay với móng vuốt dài và nhọn cao hơn bảy, tám thước xuất hiện đối đầu với đạo kình lực do Lý Mộng Vân xuất ra.

Oành!

Hai đạo kình lực va chạm vào nhau tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa.

Sương mù, những hạt mưa đang rơi xuống bị xung chấn từ vụ nổ hất ra xa, mặt biển động mạnh tạo ra những cơn sóng cao mười mấy thước.

'Lực lượng thật kinh khủng...'

Mộc Phiến La nhăn mặt, nàng lộn một vòng đáp xuống lưng Cổ Băng Long Quy.

"Sư nương...có chuyện gì xảy ra vậy?!"

Cả Âu Dương Kiệt, Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa đồng thanh ngốc trệ hỏi.

"Là... Lý Mộng Vân..."

Lục Thiên Cầm sắc mặt âm trầm đáp lời cả ba người, ánh mắt nàng dán vào nơi Lý Mộng Vân đang lơ lửng trên cao phía trước gần hai mươi thước, bàng bạc khí tức toả ra che lấp cả một vùng.

"Phu quân...nha đầu đó...

Sức mạnh bây giờ e là cả thiếp cũng không thể chiếm được thượng phong..."

Mộc Phiến La gương mặt nghiêm túc, nói.

"Đối phương dù sao cũng đang sử dụng vũ khí của Nhân Hoàng.

Thứ đó vốn là sử dụng với mục đích trấn ma diệt yêu, không biết đã nhuốm bao nhiêu máu của cả người và yêu...

Phiến La, nàng không phải đối thủ của nó..."

Vương Nhất Tự ôn tồn đáp.

"Chưởng môn, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế?

Tại sao Lý cô nương lại tấn công chúng ta?!!"

Âu Dương Kiệt thắc mắc.

"Thứ vũ khí mà phu quân đưa cho Vân nhi vốn là vũ khí năm xưa của Nhân Hoàng Nhân giới, như các ngươi vừa thấy sức mạnh của nó có thể miễu sát một đầu lĩnh hung thú hùng mạnh như Tam Sinh Hải Xà Vương...

Nhưng mà, do chênh lệch sức mạnh giữa thứ vũ khí này và Vân nhi, Vân nhi không thể kiểm soát được nó...

E là lúc này tâm trí nha đầu đó đã bị linh trí của Giáng Ma Giản chiếm giữ..."

Trương Tố Tố giải thích.

Âu Dương Kiệt, Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa khoé miệng giật giật sau khi nghe sư nương giải thích.

"Ngay cả Mộc sư nương cũng không nắm chắc phần thắng... chúng ta nên làm thế nào đây?"

Lục Thiên Cầm chen vào hỏi Vương Nhất Tự.

Một Võ Thánh đỉnh phong như Mộc Phiến La sau một đòn giao chiến cũng tự cho là không thể chiếm được thượng phong trước Lý Mộng Vân, thì những người còn lại vốn chẳng có cơ hội nào cả.

Câu hỏi này của Lục Thiên Cầm cố ý là nói với Vương Nhất Tự, bây giờ chỉ có hắn mới có thể giải quyết chuyện này, rốt cuộc thì kẻ gây nên tình huống này cũng là hắn a.

"Haiz..."

Vương Nhất Tự thở dài.

"Bản tọa vốn nghĩ nha đầu này rất đặc biệt, mới đưa cho hắn Giáng Ma Giản.

Thật không ngờ ý chí của nha đầu này lại yếu đến thế...

Được rồi, chuyện tiếp theo cứ để bản tọa lo liệu!"

Vương Nhất Tự trực vận thân pháp nhảy đến chỗ Lý Mộng Vân thì Hoa Vi Nghi lên tiếng.

"Phu quân, hình như...Vân nhi...đang cố gắng kháng cự lại Giáng Ma Giản..."

Ngón tay Hoa Vi Nghi chỉ vào Lý Mộng Vân, người lúc này đang bất động trên không, thân thể tựa như run lên từng đợt, gương mặt cũng nhăn nhó khổ sở.

Tình tiết này Hoa Vi Nghi phát hiện ra khiến cho lòng tin của Vương Nhất Tự đặt vào Lý Mộng Vân lần nữa nhen nhóm lên.

Cả đám người ánh mắt đều tập trung hết vào Lý Mộng Vân.

Lý Mộng Vân, nàng, sau khi xuất ra một gậy về phía đám người Vương Nhất Tự, thân thể lại bất động một cách kỳ lạ, nàng không tiếp tục tấn công, cũng không hề có một chút hành động nào.

Thời gian cứ thế trôi qua hơn mười phút.

Lý Mộng Vân vẫn cứ lơ lửng ở trên cao nhờ linh khí mà Giáng Ma Giản toả ra, hình bóng nàng thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mù dày đặc và cơn mưa nặng hạt, và chỉ như thế, không một chút động tĩnh nào.

Phía dưới, ngoài Vương Nhất Tự, những người còn lại đều tập trung hết vào Lý Mộng Vân, với ánh mắt lo lắng và dè chừng, nếu như Lý Mộng Vân có bất kỳ hành động tấn công nào thì đám người lập tức sẽ phản ứng lại.

Vương Nhất Tự thì khác, hắn không hề tỏ ra lo lắng như những người khác, hắn có thể nhìn được rõ ràng Lý Mộng Vân.

"Có thể kháng cự lại Giáng Ma Giản một khoảng thời gian lâu như vậy, xem ra tâm trí của nha đầu này cũng không tồi a!"

Vương Nhất Tự nhận xét.

"Phu quân, chàng không định giúp Vân nhi sao?

Nếu như kéo dài, thiếp e là Vân nhi sẽ không thể chịu được nữa..."

Trương Tố Tố lo lắng nói.

"Nha đầu này vốn chỉ là võ tu bình thường, nếu kéo dài e là linh lực sẽ rối loạn dẫn đến bạo phát mà chết..."

Mộc Phiến La thêm vào.

"Được rồi, ta sẽ giúp nha đầu này một tay!

Ta vốn dĩ cũng không muốn nha đầu này còn chưa bái sư mà đã chết a!"

Vương Nhất Tự ôn nhu nói với ba nương tử của mình, liền biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Lý Mộng Vân.

"Phiến La, phiền nàng hộ pháp cho ta"

Vương Nhất Tự ngón tay đặt lên trán Lý Mộng Vân, nói với Mộc Phiến La.

"Ừm..."

Mộc Phiến La hiểu ý, liền gật đầu.

"Mộc sư nương, chưởng môn là đang làm gì vậy?"

Lý Liên Hoa ngốc trệ hỏi.

"Phu quân là đang dùng thần thức để thâm nhập vào thức hải của Vân nhi..."

Mộc Phiến La nhíu mày trả lời.

'Xâm nhập thức hải...hành động mà chỉ có kẻ đột phá Võ Thánh và đã khai thông thức tỉnh thức hải mới có thể làm được...'

Lục Thiên Cầm âm thầm nghĩ.

"Mọi người hãy cảnh giác!

Khu vực này không biết sẽ có thêm một con hung thú nào xuất hiện nữa...

Trong thời gian phu quân giúp Vân nhi, chúng ta hãy bảo vệ họ!"

Trương Tố Tố nói.

Cả đám đều gật đầu đồng ý.

Bốn đệ tử cùng Mộc Phiến La tâm thần tập trung cao độ quan sát tứ phía, không một con ruồi nào có thể thoát khỏi tầm mắt của họ.

Hoa Vi Nghi cùng Cổ Băng Long Quy thì lập tức triển khai ra hai loại trận pháp hộ giáp bảo vệ cho Vương Nhất Tự, Lý Mộng Vân.

Độ tập trung của cả bọn được đẩy tới mức cao nhất, kẻ mạnh nhất trong bọn họ hiện giờ toàn thân bất động, đám người lại đang ở giữa biển, đều là không có thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu như kẻ địch mạnh như Tam Sinh Hải Xà Vương xuất hiện thì khó mà vừa đánh nhau vừa bảo vệ Vương Nhất Tự cùng Lý Mộng Vân.

"Nếu như có hung thú xuất hiện, ta sẽ cầm chân chúng!

Thiên Cầm, ngươi cùng những người khác đảm bảo an toàn cho phu quân và những người còn lại!"

Mộc Phiến La nhíu mày căn dặn, sau đó ngước nhìn lên chỗ Vương Nhất Tự trong lòng khẩn khoản nghĩ.

'Phu quân, hãy mau chóng đánh thức nha đầu đó đi!'

"Được, sư nương!"

Lục Thiên Cầm gật đầu đáp lời Mộc Phiến La.

Biển động dữ dội, sương mù dày đặc quấn lấy đám người, mưa càng lúc càng nặng hạt hơn như muốn tạo thêm sự lo lắng cho đám người.

Bên trong thức hải của Lý Mộng Vân.

Thần thức Vương Nhất Tự thâm nhập vào thức hải Lý Mộng Vân trước mắt hắn liền hiện ra một loạt những hình ảnh lộn xộn.

"Đây hình như là những hình ảnh trong quá khứ đã xảy ra với nha đầu này..."

Hệ thống nhận xét.

Vương Nhất Tự bước lên vài bước, từng khung hình, hình ảnh di chuyển xung quanh.

Hắn nhìn những hình ảnh trước mắt, tâm trạng bỗng dưng lắng đọng lại, một nỗi buồn day dứt cùng cảm thông.

"Mẫu thân mất khi sinh...

Lên ba tuổi cả gia tộc gặp nạn, tất cả đều chết...

Bất cứ môn phái nào, bất cứ nơi nào mà nha đầu này đến, không bị thiên tai, không bị cướp, thổ phỉ, thì lại gặp họa diệt môn...

Những người xung quanh đều bị nha đầu này khắc chết...

Nói nha đầu này là Sao Chổi đầu thai chuyển kiếp cũng không sai a..."

Hệ thống nhận xét sau khi quan sát một lượt quá khứ của Lý Mộng Vân.

"Một nha đầu đáng thương..."

Vương Nhất Tự cảm thán.

"Chủ nhân, ta nghĩ ngươi là nên suy nghĩ lại về việc thu nạp nha đầu này a...

Nếu như nha đầu này đến Thương Sơn phái thì e là đến viên ngói cũng không còn..."

Hệ thống nhắc nhở.

"Tên đệ tử như này, ta càng phải thu nạp!"

Vương Nhất Tự lập tức đáp lời hệ thống.

"?!!

Ngươi không nhìn thấy hay sao đấy?!!

Vận đen của nha đầu này không phải tầm thường đâu, nó có thể khắc chết ngươi đấy!"

"Vậy thì đã sao chứ?"

Vương Nhất Tự thản nhiên hỏi, dửng dưng bước về phía trước, bỏ mặc lời nhắc nhở của hệ thống.

Vương Nhất Tự sau khi biết được quá khứ của Lý Mộng Vân, liền một lòng cảm thương với nàng.

Lý Mộng Vân và hắn, có thể nói là khá giống nhau, đều là những kẻ có quá khứ khổ sở, cay đắng.

Vương Nhất Tự bước vào một khu rừng tăm tối và lạnh lẽo.

Xung quanh hắn, cảnh vật đều là úa tàn, những cái cây đều khô khốc không một chiếc lá nào.

Hắn bước đi trên con đường đất dẫn thẳng đến trung tâm khu rừng, nơi mà đang được chiếu sáng bởi một màu đỏ rực.

"Chỗ đó hẳn là trung tâm thức hải của nha đầu này...

Ta có thể cảm nhận được một tia thần thức yếu ớt của Vân nhi và cả...linh khí của Giáng Ma Giản..."

Hệ thống nói.

"Nha đầu này...thần thức tồn tại quá nhiều oán niệm khiến cho thức hải cũng héo tàn...

E là sau này sẽ là rất khó khăn để có thể thức tỉnh được thức hải..."

Vương Nhất Tự không nói gì, cứ thế chậm rãi bước tới, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự cô đơn, đau khổ, những gian nan, cay đắng mà Lý Mộng Vân đã từng trải qua, tất cả những thứ cảm xúc mà Lý Mộng Vân chôn sâu trong lòng dường như bộc lộ hết ở nơi này, khu rừng này chính là phản ánh nội tâm sâu nhất của nàng.

Khựng!

Vương Nhất Tự dừng lại.

Trước mắt hắn lúc này là hình ảnh Lý Mộng Vân đang quỳ dưới đất, cả người bị trói bởi những sợi xích to được bao bọc bởi một loại khí tức màu đỏ rực như một ngọn lửa.

Vương Nhất Tự khẽ chau mày.

Đây chính là thần thức của Lý Mộng Vân, nhưng mà thần thức này bây giờ đang rất yếu, hình ảnh Lý Mộng Vân lúc mờ lúc rõ, dao động.

Trước mặt Lý Mộng Vân khoảng hơn năm thước là hình ảnh của Giáng Ma Giản, nhưng to lớn hơn, chiều cao của nó phải đến ba thước.

Những sợi xích trói buộc Lý Mộng Vân là do Giáng Ma Giản tạo ra, nó dường như muốn hấp thụ thần thức của nàng.

"Một nhân loại tầm thường như ngươi lại xứng trở thành chủ nhân của ta hay sao chứ?

Đừng có mà chống cự làm gì nữa!

Sau khi hấp thụ thần thức của ngươi, ta sẽ thay ngươi tiếp quản thân xác này a!"

Một giọng nói của nam nhân trầm trầm phát ra từ Giáng Ma Giản vang vọng lên.

"Đừng hòng...!"

Lý Mộng Vân giọng yếu ớt nhưng đầy cứng rắn trả lời Giáng Ma Giản.

"Ta dù có thần thức tiêu tán...cũng... không để ngươi được như ý...!"

Ánh mắt nàng, tuy đờ đẫn nhưng hiện lên đầy kiên quyết.

"Ha ha ha!

Thần thức tiêu tán thì chỉ là việc một sớm một chiều mà thôi!

Nhưng ta rất thưởng thức ý chí của ngươi a!"

Giáng Ma Giản cười lớn, giọng đầy kiêu ngạo nói.

"Ta, đường đường là vũ khí của Nhân Hoàng, khi xưa không biết đã đánh chết biết bao nhiêu yêu nhân cùng ma nhân, nay lại rơi vào tay của một nữ nhân tầm thường, ngươi nghĩ ta cam tâm hay sao chứ?!!

Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân yếu ớt, một kẻ bị vận rủi đeo bám, đến bản thân còn không thể tự bảo vệ được, ngươi nghĩ bản thân xứng đáng với ta sao?!!

Ha ha ha!

Thật là nực cười!

Ngươi nhìn lại ngươi mà xem!

Người thân của ngươi, những kẻ mà ngươi quen biết, những kẻ ở cạnh ngươi, không phải tất cả đều đã chết rồi hay sao?

Ngươi chẳng qua chỉ là một Sao Chổi đầu thai chuyển kiếp mà thôi, một phàm nhân không hơn không kém mà thôi!"

"....."

Lý Mộng Vân gương mặt hiện lên buồn bã.

"Đồng môn sư huynh đệ của ngươi bị giết, ngươi cũng không thể tự mình ra tay trả thù, chỉ biết nhờ vả vào kẻ khác.

Lại còn không biết thân biết phận dám sử dụng sức mạnh của ta.

Ngươi là cho dù có chết đi thì cũng không hết tội a!"

"Ta..."

"Ngươi làm sao?!!

Phụ mẫu của ngươi, tất cả những kẻ bị vận rủi của ngươi hại chết, bọn họ ở dưới suối vàng cũng không thể nhắm mắt được a!"

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Lý Mộng Vân dùng hết sức còn lại hét lớn trong giận dữ.

"Bọn họ...bọn họ...phụ mẫu ta không phải vì ta mà chết!

Ta... ta... không phải Sao Chổi đầu thai!

Sư huynh sư tỷ của ta, bọn họ là do Tam Sinh Hải Xà Vương giết chết!

Ta...ta...cũng đã tìm cách trả thù cho họ... nhưng mà... nhưng mà..."

Lý Mộng Vân hét lên trong nước mắt.

"Nhưng mà...?

Là do ngươi quá yếu đuối?!!"

Giáng Ma Giản chen vào.

"Ta... không... yếu...đuối...!"

Lý Mộng Vân phẫn nộ gặn từng chữ một, đồng thời thần thức bỗng dưng toát ra một luồng khí tức màu vàng bất chợt lấn át cả linh khí của Giáng Ma Giản.

"?!!"

Giáng Ma Giản bất ngờ với tình huống này, liền lập tức tạo ra thêm một vài sợi xích lao đến trực gia cố thêm trói buộc Lý Mộng Vân.

Nhưng mà những sợi xích Giáng Ma Giản vừa tạo ra, lao đến, chạm phải khí tức của Lý Mộng Vân đều là bật ngược trở ra.

Những sợi xích quấn quanh thần thức Lý Mộng Vân, các mắc xích dần dần nứt ra.

Bang!

Những sợi xích vỡ ra, văng tứ tung.

Lý Mộng Vân chậm chạp đứng dậy.

Cả người nàng khí tức ào ào toả ra càng lúc càng lớn, hai mắt một màu vàng kim không có con ngươi, dọa cho Giáng Ma Giản một phen giật mình.

Giáng Ma Giản lùi lại, giữ khoảng cách hơn mười thước với Lý Mộng Vân, linh trí của nó trở nên hoang mang cảm nhận luồng khí tức kia.

"Làm...làm sao...có thể...?!!"

Giọng của Giáng Ma Giản run run.

"Hoàng Kim khí tức...

Vương giả khí tức...

Thật không ngờ nha đầu này...ấy vậy mà trong thức hải lại sở hữu một loại khí tức mạnh mẽ như vậy..."

Vương Nhất Tự đứng phía xa che giấu đi sự hiện diện của bản thân, nhận xét.

"Tuy không được hùng hậu như của Nhân Hoàng, vì chỉ là do một sợi thần thức bộc phát ra, nhưng mà ta có thể chắc chắn khí tức kia rất giống với khí tức của Nhân Hoàng Nhân giới..."

Hệ thống khẳng định.

次の章へ