webnovel

Chương 146: Thương Sơn phái không sợ phiền phức.

Chương 146: Thương Sơn phái không sợ phiền phức.

"Vương chưởng môn... người quả thật có cách phá bỏ cấm chế của tiểu nữ sao...?"

Lý Mộng Vân sửng sốt hỏi.

"Chuyện này đối với bản tọa cũng không có gì là khó a!

Chỉ cần Lý cô nương tin tưởng bản tọa là được a!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"....!"

Lý Mộng Vân trầm ngâm.

"Được rồi, Lý cô nương hãy đến đây ngồi đi, đừng có quỳ ở đó nữa!"

Vương Nhất Tự ngón tay chỉ về phía cái ghế đối diện hắn, nói.

Lý Mộng Vân chầm chậm đứng lên, rụt rè tiến về phía bàn ăn, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, tâm trí không khỏi cảnh giác với những kẻ xung quanh.

"Bản tọa có thể biết lý do gì khiến Lý cô nương quyết tâm đến thế không?"

Vương Nhất Tự lại cầm đũa lên, tự nhiên gắp thức ăn cho vào chén.

"Mấy nàng cũng ăn chút gì đó đi..."

Hắn sau đó ôn nhu nói với ba nương tử.

Nhưng mà nương tử hắn, cùng bốn đệ tử trong lòng là đang rất tò mò đối với chuyện của Lý Mộng Vân, không có tâm trạng để mà ăn uống a.

"Vương chưởng môn, xin hãy...hãy gọi tiểu nữ là...Vân nhi..."

Lý Mộng Vân ngập ngừng, cúi đầu nói, không dám nhìn thẳng về phía trước.

"Được rồi, Vân nhi.

Có thể cho bản tọa biết lý do được không?"

"Chuyện này... nên là bắt đầu kể vào...ba tháng trước..."

Hai bàn tay Lý Mộng Vân nắm chặt, siết mạnh lại, nàng tựa như đang căm phẫn một cái gì đó.

"Ba tháng trước, vì dị tượng ngoài khơi Đông Bắc Hải gây ra ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển cũng như đe dọa đến sự tồn vong của Hồ Hải thành cùng những thành trì xung quanh, đã có rất nhiều những cuộc điều tra tập hợp những tán tu võ giả ở khắp các thành trì được gởi đi, nhưng chẳng thu lại được bất kỳ kết quả nào cả, thậm chí cũng không có một ai trở về, tất cả đều mất tích một cách bí ẩn.

Trước tình hình đó, đà chủ của Thiên môn Đại học các tại Đông Bắc Hải nhận lệnh từ chánh tông cử đệ tử đi điều tra và xử lý dị tượng này...

Tiểu nữ cùng với mấy vị sư huynh sư tỷ muội, cả thảy là mười người theo lệnh của đà chủ lên thuyền ra khơi điều tra thì phát hiện dị tượng này không phải xuất phát từ biển, mà nó xuất hiện xung quanh phạm vi năm mươi dặm bao quanh một hòn đảo gọi là Lạc Vẫn Đảo...

Sư huynh của tiểu nữ quyết định tiến vào khu vực hòn đảo đó để điều tra, nhưng..."

Lý Mộng Vân ngập ngừng, khoé mắt trực ứa lệ.

"... Biển xung quanh Lạc Vẫn Đảo là một vùng biển động dữ dội, hơn nữa còn có hung thú ngự trị chỗ đó...

Bọn tiểu nữ vì đụng độ phải một con hung thú hình dáng như một con rắn biển khổng lồ mà thuyền mất kiểm soát...

Trong lúc cận kề với cái chết...sư huynh của tiểu nữ đã dùng tính mạng để bảo vệ cho tiểu nữ...

Huynh ấy trước khi bị con hung thú nuốt chửng đã giao phó lại cho tiểu nữ...đem toàn bộ thông tin mà cả bọn điều tra được về báo cáo cho đà chủ...

Tiểu nữ may mắn là người duy nhất còn sống sau vụ việc đó... nhưng cũng đã bị thương...

Tiểu nữ trôi dạt trên biển gần hai ngày, sau đó may được một vài ngư dân cứu giúp mới có thể toàn mạng mà trở về phân đà Thiên môn Đại học các...

Nhưng khi tiểu nữ trở về báo cáo lại chi tiết cho đà chủ... người không những cho dừng hẳn cuộc điều tra, lại còn hiểu lầm tiểu nữ... liền trục xuất tiểu nữ ra khỏi phân đà..."

Lý Mộng Vân kể đến đây thì không cầm nổi nước mắt, nàng cúi đầu, từng giọt lệ rơi xuống mu bàn tay.

Sự việc đó đã để lại vết thương không thể chữa lành trong tâm trí nàng.

Sư huynh, sư tỷ muội của nàng, những đồng môn thân thiết của nàng vì việc này mà bỏ mạng một cách vô ích.

Nàng, trong thâm tâm muốn trở lại nơi vùng biển đó, muốn tự tay mình giết chết con hung thú kia, muốn xử lý dứt điểm thứ dị tượng kia, để hoàn thành giao phó của sư huynh, để cho đồng môn của nàng có thể an nghĩ nơi chín suối.

Nhưng mà nàng, lực bất tòng tâm.

Nàng không thể, cũng không có khả năng làm chuyện đó.

"Được rồi, bản tọa hứa với ngươi, sẽ xử lý chuyện này cho ngươi!

Cũng trùng hợp, bản tọa cũng đang là muốn đến Lạc Vẫn Đảo a!"

Vương Nhất Tự lên tiếng.

Lý Mộng Vân khẽ giật mình, ánh mắt đẫm lệ ngước lên nhìn Vương Nhất Tự.

"Vương chưởng môn... người đến Lạc Vẫn Đảo để làm gì?"

"Bản tọa muốn tìm một người!"

"Tìm người?!!

Theo như tiểu nữ biết thì đó chỉ là một đảo hoang không có người sinh sống, chỉ toàn là hung thú mà thôi!

Hơn nữa nơi đó không thể tới được!"

"Tại sao?!"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu ngốc trệ hỏi.

"Tiểu nữ không phải vừa mới nói rồi hay sao?!"

Lý Mộng Vân khẩn trương.

"Dị tượng ngoài khơi Đông Bắc Hải chính là xuất phát từ Lạc Vẫn Đảo kia!

Đó là một hòn đảo rất bí ẩn, trong phạm vi xung quanh năm mươi dặm quanh đảo đều bị sương mù dày đặc bao phủ, biển lại động rất lớn, hơn nữa còn có cả hung thú ngự trị tại vùng biển đó...

Muốn đến được hòn đảo đó là điều không thể nào!!"

"Lý cô nương, chuyện đó không cần phải lo lắng!

Ở Tinh không Đại lục này không có nơi nào mà phu quân của ta không thể đến..."

Trương Tố Tố nhẹ nhàng nói.

"Đúng vậy đấy!

Cũng chỉ là một dị tượng khác thường mà thôi, không thể cản bước bọn ta được a!"

Mộc Phiến La thêm vào.

"Lý cô nương...cứ tin tưởng vào...phu quân của ta..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng lên tiếng.

"Nếu đã là nhờ vả chưởng môn của bọn ta thì cũng nên là tin tưởng một chút!"

Lục Thiên Cầm lạnh lùng nói.

"Phải đó Lý cô nương!

Chuyện này cứ để chưởng môn của bọn ta lo liệu!

Chưởng môn của bọn ta rất mạnh, sẽ không có vấn đề gì đâu!"

Cả Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa đều đồng thanh.

'Các ngươi đều là bỏ ngoài tai lời tiểu nữ cảnh báo hay sao chứ?!!'

Trong lòng Lý Mộng Vân gào thét lên trước cái thái độ dửng dưng của đám người, nhưng nàng lại không dám lên tiếng, chỉ lén hiện lên nghi kỵ.

Đám người này quả thật thực lực không tầm thường, còn có hai kẻ mà nàng không thể cảm nhận hay nhìn thấu được, nhưng mà, xét cho cùng bọn hắn cũng chỉ là người của Thập lưu môn phái, cứ cho là chưởng môn của bọn hắn rất mạnh đi, nàng đoán cùng lắm cũng chỉ Võ Tôn đỉnh phong, so ra cũng không hơn là mấy với đám sư huynh sư tỷ muội của nàng ở Thiên môn Đại học các mà thôi.

Lý Mộng Vân, nàng, đã từng đối mặt với dị tượng kia, nàng là người duy nhất may mắn còn sống sót, và nàng biết rõ khu vực đó nguy hiểm như thế nào.

Bằng như là còn cách nào khác giúp nàng xử lý dị tượng kia, giết chết cái con hung thú đã sát hại sư huynh sư tỷ muội của nàng, nàng tuyệt đối sẽ làm mà không do dự.

Nhưng hiện tại nàng chỉ có một mình, không quen biết ai, lại thêm tình thế bị đuổi khỏi Thiên môn Đại học các, nàng vốn không thể nào nhờ vả được ai cả, chỉ có thể dựa vào đám người này mà thôi.

Trong lòng nàng bỗng trở nên nặng trĩu.

Ngày hôm sau.

Bờ biển Đông Bắc Hải.

Vương Nhất Tự cùng đám người đứng hướng mặt về phía biển quan sát.

Biển Đông Bắc xanh thẳm rộng đến ngút tầm mắt.

Hoa Vi Nghi hai mắt mở to rạng ngời, cảm giác thích thú tràn ngập tâm trí nàng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy biển không khỏi có chút phấn khích.

Vương Nhất Tự hít vào một hơi thật dài cảm nhận gió biển lành lạnh cùng hơi ấm và ẩm của mặt cát dưới chân.

Nắng không quá chói chang, mắt biển cũng chỉ gợn những cơn sóng lăn tăn.

"Thật là một ngày đẹp trời để ra khơi a!"

Vương Nhất Tự nhận xét.

"...."

Đứng phía sau Lý Mộng Vân chỉ biết im lặng, nàng không biết nói gì trong lúc này cả.

"Các ngươi đang làm gì ở đây?!!"

Trong lúc đám người còn đang bận thưởng thức cảnh biển thì bất chợt phía sau một giọng nói vang lên.

Vương Nhất Tự cùng cả bọn gương mặt ngơ ngác quay lại nhìn thì thấy phía sau là một đám hơn mười người, ăn vận giống nhau, nam có, nữ cũng có.

Lý Mộng Vân nhíu mày nhìn đám người vừa xuất hiện, nàng tựa như quen bọn chúng, gương mặt nàng hiện lên khó chịu.

"Nơi này là nơi rất nguy hiểm, hiện tại do Thiên môn Đại học các bọn ta quản lý, kẻ không liên quan lập tức rời khỏi!"

Một tên trong đám người bước lên, giọng âm trầm như đe dọa nói.

"Hửm?!!"

Hắn ánh mắt bắt gặp Lý Mộng Vân liền trở nên ngạc nhiên.

"Đây không phải là tên phản đồ Lý Mộng Vân hay sao?!!

Ngươi đã bị đuổi khỏi tông môn, lại còn dám vác mạng đến đây?

Là muốn tự tìm đường chết hay sao?!"

Hắn cười khẩy, giọng điệu trở nên khinh bỉ nói với Lý Mộng Vân.

"Lý Mộng Vân, ngươi thực là không biết sống chết a!

Đà chủ đã đuổi ngươi ra khỏi tông môn, cấm ngươi vĩnh viễn không được xuất hiện ở Đông Bắc Hải!

Ngươi lại dám làm trái?!"

"Lại còn cấu kết với người ngoài?

Lý Mộng Vân, ngươi là có ý đồ gì hả?!"

Đám người phía sau cũng lên tiếng, những lời chửi rủa, những tiếng khinh bỉ, cả thảy đều nhắm vào Lý Mộng Vân.

Lý Mộng Vân, nàng, nghiến chặt răng, hai nắm tay siết lại, cố sức nhẫn nhịn.

"Ta đoán đám người sư huynh sư tỷ đều là do ngươi, một kẻ tham sống sợ chết, hãm hại!

Chết mà thân xác cũng không còn!

Ta nói có đúng không?!"

Tên nam nhân nhíu mày hỏi.

"Ngươi?!!"

Lý Mộng Vân giọng căm phẫn.

"Thế nào?

Là bị ta nói đúng rồi chứ gì?!"

Tên nam nhân đắc ý.

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Lý Mộng Vân phẫn nộ, bàng bạc khí tức xoay quanh bàn tay, nàng vận chưởng pháp lập tức lao đến tên nam nhân kia.

"Thật là không biết sống chết!"

Tên nam nhân hừ lạnh một cái cũng tung ra chưởng pháp.

Bành!

Hai chưởng pháp đánh vào nhau tạo ra một tiếng nổ lớn.

Từ trong đám bụi mù, Lý Mộng Vân một thân bị đánh bay ra, nàng khuỵu gối, tay lau vệt máu nơi khóe miệng, ánh mắt vẫn dán vào tên nam nhân kia.

Lý Mộng Vân, nàng, tuy là đã đạt đến cảnh giới Võ Tôn, nhưng chỉ là vừa đột phá vào đêm qua, khí lực trong cơ thể vẫn chưa thể nào ổn định được, tên kia lại là sư huynh của nàng, cảnh giới vốn là hơn nàng rất nhiều, nàng thực sự không hề có chút cơ hội nào cả.

"Một chút thực lực như thế mà cũng dám tấn công ta sao?

Tên phản đồ như ngươi đúng là tự tìm chết!

Nếu là vậy thì để ta thành toàn cho ngươi!"

Tên nam nhân gương mặt hiện lên gian ác, giậm chân lao đến chỗ Lý Mộng Vân, bàng bạc chưởng khống hướng nàng mà đánh.

"Đi chết đi!"

Hắn hét lớn.

Bành!

Ngay trong khoảnh khắc tên nam nhân chưởng khống sắp đánh đến chỗ Lý Mộng Vân thì bất chợt một bóng người đột ngột xuất hiện, một quyền đối kháng một chưởng, dễ dàng đánh bay tên nam nhân.

Tên nam nhân kia bị đánh văng ra chỗ đám người của hắn, gương mặt hiện lên khó khăn.

Cả đám người phía sau hắn gương mặt đều hiện lên vẻ ngốc trệ, còn chưa kịp nắm bắt chuyện gì vừa mới xảy ra.

Sư huynh của bọn chúng tu vi cảnh giới đã là Võ Tôn ngũ phẩm, một chưởng kia của hắn lại bị hóa giải một cách dễ dàng như thế, đối phương e là thực lực không phải tầm thường.

"Muốn bắt nạt người của Thương Sơn phái, là hận mình sống quá lâu hay sao?"

Âu Dương Kiệt nắm chắc quyền đứng che cho Lý Mộng Vân, âm trầm nói trước sự ngơ ngác của Lý Mộng Vân.

'Chuyện gì vừa mới xảy ra thế?!!

Là ta nhìn nhầm hay sao vậy?!!

Tên này... không phải chỉ mới là Võ Đồ đỉnh phong hay sao?!!

Một quyền đối kháng lại có thể dễ dàng đánh lui Võ Tôn ngũ phẩm?!!

Hay là tên này đang che giấu thực lực của bản thân?!!'

Lý Mộng Vân mộng mộng suy nghĩ.

"Thương Sơn phái...?"

Tên nam nhân tức giận đứng bật dậy, hung hăng chỉ tay về phía Lý Mộng Vân quát lớn.

"Ả là phản đồ của Thiên môn Đại học các, từ khi nào lại trở thành đệ tử Thương Sơn phái?!!

Mà cái môn phái rách nát của các ngươi lại dám xen vào chuyện của Thiên môn Đại học các sao?!!"

Xoạt!

Tên nam nhân vừa dứt lời, chỉ trong một cái chớp mắt sau đó, một nữ nhân xuất hiện trước mặt hắn, tay cầm kiếm chĩa thẳng vào cổ họng hắn.

"Mày vừa nói Thương Sơn phái là rách nát?

Có gan nói lại lần nữa xem!"

Lục Thiên Cầm gằn giọng, bàng bạc khí tức bộc phát ra khiến cho tên nam nhân thân thể cứng đờ, đám người phía sau hắn bị uy áp đè ép toàn thảy đều quỳ xuống phủ phục, gương mặt đều hiện lên khổ sở.

"Ta...ta...là đệ tử...của Thiên môn Đại... học các... ngươi dám...dám động đến ta sao...?!!"

Tên nam nhân trong lòng sợ hãi tột cùng nhưng miệng vẫn cứ là rất cứng.

'Võ... Võ Vương...?!!'

Lý Mộng Vân kinh hãi trước khí tức hùng hậu mà Lục Thiên Cầm toả ra, ánh mắt nàng sau đó liền quay sang nhìn vào Vương Nhất Tự.

'Đệ tử là Võ Vương... không lẽ... không lẽ thực lực của Vương chưởng môn... còn trên cả Võ Vương hay sao?!!

Không thể nào!

Thập lưu môn phái mà lại có Võ Vương?!!

Nếu như là ở Thiên môn Đại học các, thực lực của nữ nhân kia có thể được xếp vào đệ tử nội môn...'

"Ta không quan tâm Thiên môn Đại học các là cái gì!

Sỉ nhục Thương Sơn phái ta thì hãy chết đi!"

Lục Thiên Cầm lạnh lùng nói.

Nhưng khi nàng định kết thúc tính mạng tên nam nhân kia lại bị Vương Nhất Tự lên tiếng ngăn cản.

"Thiên Cầm, ngừng lại!"

Lục Thiên Cầm ngốc trệ quay lại nhìn Vương Nhất Tự.

"Chưởng môn, hắn..."

"Giết những tên rác rưởi như thế chỉ làm bẩn Lưu Ly kiếm mà thôi!

Không cần thiết!

Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi thôi!"

Vương Nhất Tự giải thích.

Bành!

Lục Thiên Cầm thu lại kiếm, liền một cước đá tên nam nhân văng ra xa.

"Cút!"

Nàng sau đó thu lại khí tức.

"Còn xuất hiện trước mặt ta, ta giết!"

Trước khi quay người bỏ đi, Lục Thiên Cầm ánh mắt tràn đầy sát khí liếc nhìn đám người khiến cả đám sợ đến mức kém chút hồn phách tiêu tán.

Đợi cho Lục Thiên Cầm bước đi khỏi, đám người liền lập tức chạy đến chỗ tên sư huynh đang nằm sóng soài dưới đất, bất tỉnh nhân sự, kẻ nắm tay, kẻ nắm chân, bằng nhanh nhất khiên hắn rời đi.

Rắc rối qua đi, Lý Mộng Vân chầm chậm đi tới chỗ Vương Nhất Tự, tay ôm quyền, khổ sở nói.

"Vương chưởng môn...đã khiến người gặp phiền phức...với Thiên môn Đại học các...

Chuyện này..."

Không để cho Lý Mộng Vân nói hết câu, Vương Nhất Tự liền chen ngang.

"Vân nhi, bản tọa không phải hôm qua đã nói với ngươi rồi sao?

Bản tọa giúp ngươi xử lý dị tượng ở Lạc Vẫn Đảo, giúp ngươi trả thù cho đồng môn của ngươi, đổi lại ngươi sẽ trở thành đệ tử của Thương Sơn phái.

Mặc dù chưa chính thức gia nhập, nhưng cũng có thể xem như ngươi đã là một nửa thân phận đệ tử của môn phái.

Đừng nói là Thiên môn Đại học các, cho dù có là Thiên giới, nếu như dám động đến ngươi, bản tọa sẽ tính toán rõ ràng sổ sách với chúng!

Thương Sơn phái ta vốn là không sợ chuốc lấy phiền phức!"

"Vương chưởng môn..."

Lý Mộng Vân ngập ngừng.

"Không cần phải nghĩ ngợi gì hết!

Thời gian là vàng, chúng ta cũng nên khởi hành đi thôi!"

Vương Nhất Tự bàn tay ra hiệu cho Lý Mộng Vân, sau đó quay mặt về phía biển.

"Lạc Vẫn Đảo, bản tọa đến đây!".

次の章へ