webnovel

Chương 127: Ảo Mộng Hương Lộ.

Chương 127: Ảo Mộng Hương Lộ.

"Chưởng môn...cái tên Dạ Xoa này đang hoang tưởng chuyện gì thế?"

Trương Tấn khoé miệng giật giật hỏi Vương Nhất Tự.

Cả đám đang kẻ đứng kẻ ngồi ngay cửa vào căn phòng, ánh mắt chằm chằm dõi theo từng hành động kỳ quặc của tên Dạ Xoa đang đứng cách đó mấy mươi thước.

"Có lẽ là...đang tận hưởng cái cảm giác giết chúng ta a..."

Vương Nhất Tự tay nâng cằm suy đoán.

"Vương chưởng môn... người đã làm thế nào vậy...?

Một tồn tại mạnh mẽ như Dạ Xoa...lại...lại có thể...bị người đưa vào mộng cảnh...dễ dàng như thế...?"

Hoa Vi Nghi ngập ngừng hỏi.

"À, đó là...".

Nửa canh giờ trước.

Vương Nhất Tự sau khi chạm tay vào cánh cửa đã phát hiện ra bên trong tồn tại một luồng quỷ khí cực mạnh, không những thế, luồng quỷ khí đó đã bị ma hóa, cũng có nghĩa bất kể cái thứ gì đang tồn tại bên trong cánh cửa linh hồn sớm đã chìm trong bóng tối và sự ác độc.

Hắn cũng cảm nhận được rằng, cái thứ phát ra quỷ khí đó tu vi cảnh giới phải trên cả Võ Đế, đám người phía sau hắn, cảnh giới cao nhất cũng chỉ là Võ Vương nếu không tính Serbes, nếu như không chuẩn bị trước mà tùy tiện bước vào căn phòng này, hắn không thể đảm bảo được an toàn cho tất cả.

Vương Nhất Tự vốn là kẻ luôn luôn cẩn trọng trong mọi tình huống, hắn trước những cuộc chiến đều là chuẩn bị rất kỹ lưỡng đến từng chi tiết nhỏ, đó cũng là lý do hắn chưa bao giờ là kẻ bại trận cho dù gặp phải đối thủ mạnh đến cỡ nào.

'Dựa vào lượng quỷ khí này, ta đoán chắc chắn có một tên Dạ Xoa ở trong đó'

Hệ thống lên tiếng.

'Đúng là phiền phức!

Ở cái nơi thế này không ngờ lại gặp phải một đối thủ mạnh như Dạ Xoa'

Vương Nhất Tự nhăn mặt.

'Không chỉ có thế!

Như những gì ta phân tích được thì bên trong còn có một loại kết giới hết sức đặc biệt'

'Kết giới?!'

Vương Nhất Tự trở nên ngốc trệ.

'Đúng vậy!

Kết giới ngăn không cho bất cứ ai có thể đi qua chỗ này.

Kết giới này gồm rất nhiều tầng và rất phức tạp, nó dường như không thể bị phá hủy!'

'Còn có loại kết giới mà ta không thể phá hay sao chứ?!'

Vương Nhất Tự nhăn mặt, lộ ra vẻ khó chịu.

'Nếu là chủ nhân thì có thể!

Nhưng mà, nếu như phá hủy kết giới đó thì ta e là cả nơi này sẽ sụp đổ.

Thiên Tuyết còn chưa cứu được, ta nghĩ chủ nhân không nên mạo hiểm tính mạng của những đệ tử khác.'

Hệ thống giải thích.

'Vậy có cách nào có thể vượt qua được lớp kết giới đó không?'

Vương Nhất Tự rơi vào trầm tư, hỏi.

'Thông thường tất cả phong ấn hay kết giới đều liên kết với một thứ, gọi là chìa khóa.

Nếu như có thể biết được thứ mà kết giới này liên kết thì có thể dễ dàng mở nó ra.

Nhưng mà...'

Hệ thống ngập ngừng.

'Nhưng sao...?!!'

'Nhưng mà, nếu muốn tìm ra chìa khóa đó thì ta cần phải có thời gian để phân tích.

Nếu như vừa chiến đấu với Dạ Xoa vừa phân tích thì cần phải mất rất nhiều thời gian'

Hệ thống giải thích.

'Ta có thể giải quyết nhanh gọn tên Dạ Xoa đó để tiết kiệm thời gian cho ngươi!'

'Không!

Không thể làm thế!'

'Tại sao?'

Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.

'Theo những gì ta phân tích được thì tên Dạ Xoa bên trong đó, tu vi cảnh giới chí ít phải là Phá Thiên cảnh, chủ nhân nếu muốn đánh nhau với hắn thì buộc phải tung ra thực lực của mình.

Vấn đề là, cuộc chiến giữa hai kẻ trên mức Võ Đế sẽ gây ra sức tàn phá ngoài tưởng tượng, nơi này sẽ không thể trụ nổi với cuộc chiến đó!'

'....'

Vương Nhất Tự trầm ngâm, hắn, đây là lần đầu hắn rơi vào tình huống đánh không được mà không đánh cũng không xong.

Đúng như những gì mà hệ thống vừa nói, nơi này là phế tích đã rất lâu năm, những bức tường của nó không thể chịu được những cuộc chiến của những kẻ mạnh hơn cả Võ Đế.

'Đừng lo lắng!

Ta có một thứ có thể giúp chủ nhân giải quyết tình huống này!'

Hệ thống lên tiếng, giọng điệu đầy tự hào.

'Là thứ gì?!!'

'Ảo Mộng Hương Lộ!'

'Ảo Mộng Hương Lộ?!!

Là...cái quái gì?!!'

Chợt một màn hình hiện ra trước mắt Vương Nhất Tự giới thiệu một món vật phẩm.

'  - Tên : Ảo Mộng Hương Lộ.

- Giới thiệu: là một loại mê hương cực mạnh có thể làm cho đối thủ dù ở bất cứ cảnh giới nào chìm vào trong mộng cảnh không thể nào thoát ra được.

- Ưu điểm: Không màu không mùi không vị, đối phương sẽ không thể nhận ra được.

- Nhược điểm: số lượng chỉ đủ cho một lần sử dụng.

- Giá: Năm trăm ngàn điểm cống hiến.'

Khoé miệng Vương Nhất Tự giật giật khi đọc thông tin của món vật phẩm.

'Năm...năm trăm ngàn điểm cống hiến...?

Ngươi đi ăn cướp hay gì thế hả?!!'

Hắn gào thét lên.

'Đây là vật phẩm thuộc loại siêu hiếm, phẩm cấp cũng là Thánh phẩm, cái giá đó xem xem còn rẻ chán'

Hệ thống lên tiếng phân trần.

'Loại này mê hương cho dù là đỉnh phong nhân sinh cũng không thể nào kháng cự lại được, rất thích hợp dùng trong trường hợp này.

Chủ nhân, tính mạng của Thiên Tuyết đang ngàn cân treo sợi tóc, ngươi chỉ phải bỏ ra một chút nhỏ điểm cống hiến, lại không nở hay sao?'

'....'

Vương Nhất Tự ngón tay run run ấn vào màn hình, lòng quặng đau.

"Đây là loại mê hương đặc biệt do chính tay bản tọa nghiên cứu và điều chế ra, hòng là những kẻ có tâm địa xấu xa, tham lam, tâm thần bất chính đều sẽ rơi vào mộng cảnh khi trúng phải loại này mê hương, bất kể cảnh giới có cao đến đâu cũng không thể kháng cự lại được!"

Vương Nhất Tự giải thích cho cả đám hiểu chuyện gì đang xảy ra với tên Dạ Xoa với giọng điệu đầy tự mãn.

Hoa Vi Nghi cùng ba tên đệ tử sau khi thông suốt tình huống đều là ánh mắt nhìn Vương Nhất Tự mà ngưỡng mộ, mà sùng bái.

Riêng Hoa Vi Nghi, trong tâm trí nàng dường như có sự rung động rất lớn.

Nam nhân đó, không những là kẻ đứng đầu Thập Đại Đế, là nhân sinh đỉnh phong, trí dũng song toàn, mà hắn còn là thiên duyên tiền định của nàng, mỗi lần nàng nhìn hắn, dù là trực tiếp hay là lén nhìn thì trái tim nàng đều trở thổn thức, nhịp đập trở nên nhanh đến mức dồn dập.

Đây có phải là tình cảm trai gái?

Nàng không thể xác nhận chính xác được thứ cảm giác mà nàng cảm nhận được ở Vương Nhất Tự.

Xoạch!

Còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì cánh cửa phía sau lưng cả đám bất chợt mở ra khiến cả đám giật mình, liền trong khoảnh khắc đó hai lão già ăn vận như hai đạo sĩ nhảy đến tay lăm lăm trung kiếm.

Vương Nhất Tự rất nhanh kéo tay Hoa Vi Nghi về phía sau, che chắn cho nàng, ba tên đệ tử cũng lập tức thủ thế trước hai kẻ lạ mặt kia.

Chỉ có Serbes là tựa như chẳng quan tâm đến hai lão khọm đó, hắn ngáp ngắn ngáp dài, chậm rãi đứng lên.

"Tên kia, mau thả cung chủ của chúng ta ra ngay!"

"Cung chủ đừng sợ, hai lão già này sẽ lập tức cứu người!"

Cả hai lão đạo sĩ mũi kiếm chĩa thẳng vào Vương Nhất Tự quát lớn, khiến cho đám người Vương Nhất Tự trở nên ngốc trệ.

"Trung trưởng lão....

Hạ trưởng lão...

Đừng hiểu lầm!

Là Vương chưởng môn đã cứu bản cung... ngài ấy không phải kẻ xấu!"

Hoa Vi Nghi nhận ra được ngay hai người kia chính là Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên, hai vị trưởng lão của Cổ Thiên Hoa Cung, nàng khẩn trương nói với hai người đó.

Hai vị trưởng lão nghe lời của Hoa Vi Nghi trong lòng không khỏi hồ nghi nhưng sau khi dò xét đám người Vương Nhất Tự thì kiếm của cả hai cũng từ từ hạ xuống.

Nhưng.

"Cái...cái quái...?!!"

"Là Dạ Xoa...!!!

Cung chủ, hãy mau rời khỏi chỗ này ngay!

Nơi này quá nguy hiểm!"

Cả hai lão ánh mắt hướng về phía xa chợt nhìn thấy Dạ Xoa thì tâm thần bỗng chấn động, chân lùi lại hai, ba bước, kiếm trên tay run lên bần bật, hốt hoảng nói lớn.

"Hai vị trưởng lão....xin hãy bình tĩnh...."

Hoa Vi Nghi xua xua tay, ra hiệu cho cả hai.

Đoạn một thời gian trôi qua, Trung, Hạ trưởng lão tâm thần bình thường trở lại sau khi nghe Hoa Vi Nghi kể rõ mọi chuyện.

Nhưng cho dù lời nói là từ miệng cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung nói ra thì tình huống này cũng quá sức tưởng tượng của cả hai, ánh mắt bọn họ hết liếc tên Dạ Xoa lại chằm chằm nhìn Vương Nhất Tự cùng đám đệ tử.

"Vương chưởng môn, xin thứ lỗi vì sự mạo phạm vừa rồi của hai lão đây..."

Trung Cố Nghiên tay ôm quyền hơi cúi đầu, giọng trịnh trọng nói với Vương Nhất Tự.

Đứng bên cạnh, Hạ Cố Nghiên cũng y chang hành động của anh trai mình.

"Hai vị chỉ vì lo lắng cho Hoa cung chủ, tình huống này bản tọa có thể hiểu được, làm sao lại trách hai vị được cơ chứ?!"

Vương Nhất Tự ôn tồn đáp lời.

"Vương chưởng môn không những trí dũng song toàn, là anh tài xuất chúng, lại càng là người có tấm lòng độ lượng a, khiến cho Hạ mỗ thật sự khâm phục!"

"Đến ngay cả Dạ Xoa điên cuồng hung ác cũng bị Vương chưởng môn khống chế, thật là khiến cho tại hạ bàng hoàng không thôi a..."

Trung, Hạ trưởng lão, kẻ tung người hứng, hết lời khen ngợi Vương Nhất Tự.

"Hai vị trưởng lão không cần phải vuốt đuôi bản tọa như thế!"

Vương Nhất Tự giơ tay ra hiệu cho Trung, Hạ trưởng lão ngưng lại.

"Hai vị là trưởng lão của Cổ Thiên Hoa Cung, chắc hẳn chuyện của nơi này rõ ràng hơn ai hết, đúng chứ?!"

Cả hai người liền ngốc trệ nhìn lẫn nhau, nhưng chỉ vài giây sau đó chợt hiểu ra hàm ý trong câu hỏi của Vương Nhất Tự, liền quay sang đồng thanh nói.

"Vương chưởng môn là người đã giải thoát cho cung chủ, chính là ân nhân của Cổ Thiên Hoa Cung, Vương chưởng môn nếu như có chuyện gì cần hai lão đây giải đáp, xin cứ tùy tiện hỏi..."

"Bản tọa chỉ có một thắc mắc duy nhất!"

Vương Nhất Tự giơ ngón tay lên nói.

"Việc phong ấn Ma hạch để bảo vệ Nhân giới là việc làm đúng đắn.

Nhưng mà, có rất nhiều cách để phong ấn Ma hạch, tại sao Cổ Thiên Hoa Cung các ngươi lại bày ra trận pháp triệu hồi quỷ tộc, hơn nữa lại còn ký kết khế ước với Dạ Xoa?

Cổ Thiên Hoa Cung các ngươi có nhận thức được hậu quả của việc bán linh hồn cho quỷ là nghiêm trọng tới mức nào không vậy?!"

"Chuyện này..."

Cả hai vị trưởng lão ngập ngừng, gương mặt hiện lên hối tiếc nhìn nhau.

"Bổn cung cũng muốn biết chuyện này...

Tại sao...Cổ Thiên Hoa Cung lại...sử dụng cách tàn ác này..."

Hoa Vi Nghi thêm vào.

"Bọn ta cũng không rõ sự tình là như thế nào...

Cũng không biết tại sao tổ sư gia lại làm thế..."

"Nhưng có một điều bọn ta biết rất rõ...

Tổ sư gia lúc nào cũng tự trách bản thân...đây là sai lầm duy nhất mà người cảm thấy hối tiếc trong đời mình..."

Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên ảm đạm nói.

"Có hối tiếc thì cũng đã quá muộn...

Quỷ tộc là những tồn tại tàn ác nhất trong Tam giới, bọn chúng không có khái niệm về nhân tính, chỉ biết giết chóc và tận hưởng điều đó, một khi đã triệu hồi ra bọn chúng, kẻ triệu hồi sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại được nữa..."

Vương Nhất Tự thở dài, nói.

Hắn biết rõ ràng rằng, chuyện này đã xảy ra từ rất lâu về trước, cho dù có hỏi hai tên trưởng lão này thì kết quả cũng không được rõ ràng tường tận.

Hắn chỉ muốn biết lý do tại sao cung chủ đầu tiên của Cổ Thiên Hoa Cung lại làm như thế, nhưng e là đây mãi mãi là bí ẩn không có lời giải đáp.

'Chủ nhân, ta đã phân tích xong kết giới này!'

Đúng lúc này hệ thống chợt lên tiếng, xen ngang bầu không khí nặng nề này.

次の章へ