Chương 125: Nhất kiếm định thiên hạ.
Dạ Xoa chân dậm mạnh xuống nền đá tạo ra một xung chấn lan ra xung quanh, làn khói bao quanh hắn cũng tan ra.
Dạ Xoa hiển hiện ra trước mặt Vương Nhất Tự cùng đám người, kích thước cơ thể của hắn đã thu nhỏ lại nhưng những cơ bắp lại săn chắc cuồn cuộn hơn lúc nãy.
Hắn bây giờ chỉ cao tầm ba thước, nhưng bộ dạng lại hung dữ hơn với sáu cánh tay, mỗi tay cầm một thứ vũ khí khác nhau, gương mặt hắn bị che đi bởi một chiếc mặt nạ với đôi mắt giận dữ, trên đầu cặp sừng mọc dài ra gấp đôi khi nãy.
Nhưng điều làm Vương Nhất Tự lo lắng chính là luồng quỷ khí đỏ thẫm mà hắn đang tỏa ra.
Luồng quỷ khí ấy đã vượt qua ngưỡng Võ Đế.
Serbes đứng phía xa cũng cảm nhận được quỷ khí kia, gương mặt hiện lên nhăn nhó khó chịu.
"Các ngươi mau sử dụng cường khí hộ thân, đừng để luồng quỷ khí kia chạm vào, nếu không sẽ không ai có thể cứu các ngươi!"
Serbes nhắc nhở đám người, đồng thời ma khí tỏa ra ngùn ngụt bao bọc cơ thể tựa như một lớp giáp hộ thể.
"Ta...ta có thể triển khai được... một trận pháp hộ thân...có thể bảo vệ cùng lúc nhiều người..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói khi ba đệ tử của Vương Nhất Tự đang định triển khai hộ thân cường khí.
"Vậy liền nhờ Hoa cung chủ..."
Âu Dương Kiệt đáp lời, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Dạ Xoa cách nơi đang đứng khá xa.
Hoa Vi Nghi vận linh lực, khí tức ào ạt tuôn ra, liền phía dưới chân nàng xuất hiện một vòng tròn trận pháp màu vàng.
"Kim Thiền Hộ Thể!"
Vòng tròn chợt phát sáng, một màn chắn hữu hình một khối hình chóp lập tức bao quanh cả đám.
Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt ngạc nhiên nhìn màn chắn mà Hoa Vi Nghi vừa triển khai ra, gương mặt hiện lên ngốc trệ.
"Đây là...cái gì màn chắn hộ giáp...?
Lần đầu ta được thấy thứ này a..."
Trương Tấn suýt xoa.
"Đệ cũng là lần đầu nhìn thấy...
Có vẻ lớp màn chắn này rất chắc chắn..."
Âu Dương Kiệt thêm vào.
"Trên thế gian này...vốn có rất nhiều trận pháp phòng ngự...
Đây...đây chỉ là một trong số đó..."
Hoa Vi Nghi khiêm tốn nói.
"Có chắc là lớp màn chắn này...có thể chống chịu được cái thứ đó không?!"
Lục Thiên Cầm lạnh lùng hỏi, ánh mắt hướng về cột khí đỏ rực do tên Dạ Xoa đang bộc phát ra.
"Ta...ta không chắc lắm..."
Hoa Vi Nghi nhỏ giọng đáp.
Nàng, Hoa Vi Nghi, dù là cung chủ của Cổ Thiên Hoa Cung nhưng tu vi cảnh giới cũng chỉ mới là Võ Đồ đỉnh phong, dù có thân thuộc rất nhiều loại trận pháp nhưng linh lực không đủ nhiều, không thể phát huy hết những khả năng của trận pháp.
"Tên đó...xem ra là một đối thủ khá khó nhằn..."
Serbes nhận xét.
Bang!
Bang!
Vương Nhất Tự cùng Dạ Xoa lao vào nhau kịch chiến, âm thanh của vũ khí va chạm vào nhau vang lên liên tục, Vương Nhất Tự phải nói là tốc độ của hắn như một con chim ruồi đảo qua đảo lại liên tục xung quanh Dạ Xoa hòng tìm ra điểm yếu.
Nhưng Dạ Xoa với sáu cánh tay, hai tay cầm trường kiếm, hai tay cầm khiên thuẫn, hai tay còn lại cầm một cây bút và một cuốn sách, hai thứ hoàn toàn vô dụng trong chiến đấu, công thủ đều có thể nói là toàn diện, dù Vương Nhất Tự có linh hoạt đến đâu, ánh mắt có nhạy bén chừng nào, cũng không thể tìm ra được điểm yếu.
"Chủ nhân, tên Dạ Xoa này... ngươi có để ý không?"
Hệ thống lên tiếng hỏi.
"Thấy chuyện gì?!!"
Vương Nhất Tự vừa xuất thủ tấn công vừa nói với hệ thống.
"Tên đó khi vừa biến đổi hình dạng, tu vi chỉ ở mức Võ Thánh đỉnh phong.
Nhưng chỉ trong chốc lát, tu vi đã vượt quá Võ Đế..."
"Ý của ngươi là hắn càng chiến đấu thì càng mạnh?!"
Vương Nhất Tự nhíu mày.
"Chắc chắn là vậy!
Ở thế giới này võ giả che giấu tu vi, chỉ thực sự bộc phát trong lúc chiến đấu là không ít.
Ta nghĩ tên Dạ Xoa này là một trong số đó!"
Lời này của hệ thống khiến cho Vương Nhất Tự cảm thấy khá lo lắng.
Hắn không phải vì không có tự tin đối đầu với Dạ Xoa mà là vì một lý do khác.
Thông thường, khi đối đầu với những đối thủ mạnh, Vương Nhất Tự sẽ dùng sức mạnh tuyệt đối mà áp đảo, nhưng đối với tình huống bây giờ, hắn không thể làm điều đó.
Tên Dạ Xoa này, tu vi cảnh giới hiện tại đã đạt đến Phá Thiên cảnh tầng hai, cảnh giới xếp trên Võ Đế cảnh giới, và sức mạnh chưa hề có dấu hiệu ngừng gia tăng, nếu Vương Nhất Tự tung hết sức vào lúc này đương nhiên là có thể chiến thắng, nhưng đám người bọn hắn đang là ở sâu dưới lòng đất, một khi Vương Nhất Tự bộc phát ra toàn bộ sức mạnh thì e là cả nơi này sẽ không thể nào chịu nổi.
Vương Nhất Tự là kẻ duy nhất ở Thiên giới đạt đến cảnh giới Thần Cơ cảnh, có thể nói hắn đang đứng trên bậc đỉnh phong, sức tàn phá từ những chiêu thức mà hắn xuất ra khi vận dụng tất cả sức lực có thể làm đất trời nghiêng ngả, một nơi tồi tàn nằm sâu dưới mặt đất mấy trăm năm như Cổ Thiên Hoa Cung sợ là Vương Nhất Tự chỉ vung tay một phát là có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Rầm!
Tên Dạ Xoa nhảy lên, bổ một kiếm về phía trước.
Vương Nhất Tự rất nhanh né tránh nhát chém kia, luồn ra sau lưng hắn, xuất ra một chưởng.
"Giáng Long Thập Bát chưởng!"
Oành!
Long khí hữu hình đánh mạnh vào một lớp màn chắn tạo ra một vụ nổ làm rung chuyển cả căn phòng.
Vương Nhất Tự nhảy ra, mặt nhăn lại.
'Lớp phòng ngự của tên này...ngay cả Giáng Long Thập Bát chưởng cũng không thể làm suy suyễn...'
Còn đang mải suy nghĩ thì Dạ Xoa đã lướt đến vung kiếm chém ngang tới.
Bành!
Vương Nhất Tự ngã người ra sau né tránh, đống thời tung ra một cước đá mạnh vào hông Dạ Xoa lướt ra.
"Hệ thống phân tích điểm yếu của tên này càng nhanh càng tốt!"
Vương Nhất Tự ra lệnh cho hệ thống.
"Đợi ta một chút!"
Hệ thống đáp lại, liền tập trung vào tên Dạ Xoa.
Vương Nhất Tự cùng hệ thống tuy hai mà một, cả hai cùng chia sẻ tầm nhìn với nhau qua đôi mắt của Vương Nhất Tự, tuy nhiên, khác với Vương Nhất Tự, hệ thống có thể nhìn thấy những thứ mà Vương Nhất Tự không thể nhìn thấy.
Vương Nhất Tự chuyển sinh đến thế giới này đã rất rất lâu, và trong khoảng thời gian đó, hệ thống luôn là người ở cạnh hắn, những tình huống, những trận chiến nhỏ, hệ thống sẽ không can thiệp vào, chỉ những trận chiến có liên quan đến sự sống còn của Vương Nhất Tự hệ thống sẽ tham gia vào.
Hệ thống cũng có lý lẽ và nguyên tắc của nó, định mệnh đã sắp đặt cho nó trở thành trợ thủ của Vương Nhất Tự và vì thế nó đã trở thành trợ thủ không thể thiếu trong các cuộc chiến quan trọng của Vương Nhất Tự.
Bang!
Vương Nhất Tự đỡ một đường kiếm của Dạ Xoa bị hất ra hơn mười mấy thước, mặt nhăn nhó khó chịu.
"Ta chưa từng thấy có đối thủ nào gây khó dễ cho chưởng môn như thế cả... liệu... chưởng môn...có đối phó được tên Dạ Xoa không...?"
Trương Tấn lo lắng hỏi.
Âu Dương Kiệt cùng Lục Thiên Cầm cũng cùng chung lo lắng như vậy.
Cả ba đệ tử chứng kiến trận chiến ngay từ đầu đều cảm thấy chưởng môn của mình không hề chiếm được một tí thượng phong nào, những đòn tấn công của Vương Nhất Tự tất cả đều hoặc bị Dạ Xoa phá giải dễ dàng hoặc bị chặn lại bởi lớp phòng ngự của hắn, và một điều mà ai cũng có thể dễ dàng nhận thấy, Dạ Xoa càng đánh thì khí tức càng trở nên mạnh hơn.
"Không...không đâu... Vương chưởng môn...nãy giờ vẫn...chưa... bộc lộ hết khả năng của bản thân..."
Hoa Vi Nghi lên tiếng trấn an cả đám.
"Nha đầu này nói đúng đấy!
Tên chưởng môn chết tiệt của các ngươi, hắn, vẫn chưa tung ra hết sức!"
Serbes tiếp lời.
"Nhưng nhị sư tỷ đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, tại sao chưởng môn lại không giải quyết tên Dạ Xoa kia nhanh chóng đến cứu nhị sư tỷ chứ?!"
Âu Dương Kiệt ngốc trệ hỏi Serbes.
"Hắn dù rất muốn nhưng không thể làm được!"
Serbes đáp lời.
"Ý ngươi là sao?!!"
Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.
"Tên Dạ Xoa kia, tu vi cảnh giới đã vượt quá Võ Đế, nếu như chưởng môn của bọn ngươi tung ra hết sức mạnh...e là chỗ này sẽ sụp đổ..."
Serbes ánh mắt nghiêm nghị trả lời, hắn biết rất rõ sức mạnh mà Vương Nhất Tự sở hữu.
'Thì ra là vậy...'
Ba tên đệ tử thông suốt.
"Nhưng mà... vậy thì làm sao chưởng môn có thể đánh bại được tên đó?!"
"Không cần lo lắng!
Các ngươi chỉ cần đứng đây và quan sát thôi!
Đi theo tên đó nhiều năm, ta chưa từng thấy tình huống nào mà hắn không thể giải quyết được cả!"
"Sao rồi?
Đã tìm ra được điểm yếu của tên này chưa?!"
Vương Nhất Tự nhăn mặt hỏi.
"À ừm..."
Hệ thống ngập ngừng.
"Đừng nói với ta hơn mười phút rồi mà ngươi vẫn chưa tìm ra nhá!"
"Không phải...
Nhưng mà tên Dạ Xoa này gần như không có điểm yếu nào cả..."
"Không có điểm yếu...?!!
Làm sao lại có thể?!!"
Vương Nhất Tự tỏ ra khó chịu.
Nếu như chuyện này là thật thì cũng đồng nghĩa với việc Vương Nhất Tự, hắn, phải dùng đến sức mạnh thực sự để mà chiến đấu.
"Dù không phát hiện ra điểm yếu của đối phương, nhưng ta có cách kết thúc trận đấu này!"
Hệ thống nói.
"Cách gì?!!"
"Ngươi nghe cho kỹ..."
Trong lúc hệ thống trình bày cách của mình cho Vương Nhất Tự thì tên Dạ Xoa sử dụng cây bút viết nguệch ngoạc gì đó lên cuốn sách.
Một luồng hắc khí hắc ám từ quyển sách lan ra phía trước, dần hiện ra một toáng những tên quỷ trang bị giáp trụ đầy đủ, tay lăm lăm những thanh đại đao, tất cả đều giống như Dạ Xoa, đều đeo mặt nạ che kín gương mặt với họa tiết khác nhau.
"Thập Phán!"
Dạ Xoa hô lớn, ra lệnh cho Thập Phán lao đến chỗ Vương Nhất Tự.
Lập tức cả mười tên Thập Phán bộc phát ra quỷ khí hung hăng lao lên.
Mười tên quỷ, mỗi tên đều là Võ Thánh đỉnh phong, cùng một lúc bộc phát ra khí tức có thể nói là quỷ thần kinh hãi.
Dạ Xoa cũng lướt theo ngay phía sau đám Thập Phán.
Vương Nhất Tự nắm chặt Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, ánh mắt tập trung cao độ, đối diện với đám quỷ cùng tên Dạ Xoa.
"Nhất kiếm định thiên hạ!"
Vương Nhất Tự âm trầm nói, tay quét ngang về hướng đám Thập Phán một kiếm xuất ra một đạo kiếm khí cắt ngang tới.
Rẹt!
Tên Dạ Xoa cảm thấy nguy hiểm khi nhìn thấy đạo kiếm khí kia liền lập tức nhảy lùi lại rất xa, hắn tuy là có màn chắn hộ giáp, nhưng linh tính lại gào thét lên khi đạo kiếm khí kia được chém ra, hắn phải rời khỏi đó ngay lập tức, chỉ cần bị kiếm khí kia chém vào, tính mạng chắc chắn sẽ không còn.
Và linh tính của hắn đã đúng!
Mười tên Thập Phán đang hung hăng lao đến như vũ bão kia không kịp phản ứng với tốc độ xuất kiếm của Vương Nhất Tự đều bị đạo kiếm khí kia chém ngang qua.
Tất cả bọn chúng chợt khựng lại đứng yên tại chỗ, không một cử động, không một động tĩnh, thân thể, trang bị trên người không hề xuất hiện một chút tổn thương nào cả, tựa như đạo kiếm khí kia đã hóa đá chúng.
Và chỉ mấy mươi giây sau đó đám Thập Phán ngã rạp xuống nền nhà, sau đó tan thành những làn khói đen.
Serbes, Hoa Vi Nghi, cùng ba tên đệ tử gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, cả bọn hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
Một chiêu kiếm xuất ra một đạo kiếm khí là rất bình thường, hơn nữa đạo kiếm khí kia do Vương Nhất Tự xuất ra lại hầu như không gây tổn thương gì đến đám Thập Phán kia, vậy tại sao bọn chúng lại gục xuống và biến mất?!!
Đến ngay cả Dạ Xoa cũng kinh hãi với tình huống vừa rồi, hắn, nếu không nhanh nhạy thì rất có thể kết cục đã giống như đám Thập Phán kia, hắn trở nên dè chừng với tên thanh niên đang đứng phía xa, sự giận dữ ban nãy cũng nguôi hẳn.
Hắn từ sau khi Vương Nhất Tự chém ra một kiếm kia đã có thể nhận thức được rõ ràng rằng, sự ngông cuồng và kiêu ngạo của tên nhân loại kia là hoàn toàn có cơ sở, bởi vì hắn rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với tất cả đối thủ mà Dạ Xoa đã từng chiến đấu.