webnovel

Chương 112: Tu vi bị phong ấn? Ta đã quá quen!

Chương 112: Tu vi bị phong ấn? Ta đã quá quen!

"Kiếm, không nhất thiết phải là kiếm!

Kiếm tu đạt đến trình độ thượng thừa thì chỉ cần một nhánh cây cũng có thể phát huy ra được hết sức mạnh của kiếm kỹ.

Nhưng cũng có một số thanh kiếm ẩn chứa sức mạnh rất lớn bên trong, phàm nhân chưa từng luyện qua kiếm pháp, nếu sở hữu được chúng cũng có thể xưng bá thiên hạ.

Ỷ Thiên kiếm của ngươi là một trong số đó!"

Vương Nhất Tự chậm rãi nói với Lục Thiên Cầm.

"Ngươi từ khi sở hữu Ỷ Thiên kiếm vẫn chưa khai thác được sức mạnh này của nó.

Ngươi chỉ đơn thuần là truyền khí lực của bản thân vào kiếm, dùng chính lực lượng của mình mà chiến đấu.

Nếu ngươi biết cách khai thác sức mạnh của Ỷ Thiên kiếm, ngươi sẽ bước vào một đẳng cấp mới, hoàn toàn khác biệt so với hiện tại"

"Vậy đệ tử phải làm sao mới có thể sử dụng được sức mạnh của Ỷ Thiên kiếm?"

Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.

"Chơi một canh bạc với nó!"

Vương Nhất Tự giơ ngón tay lên nói.

"Đánh bạc?!!"

Lục Thiên Cầm tỏ ra ngốc trệ.

"Ỷ Thiên kiếm không phải là thanh kiếm bình thường, bản tọa khi xưa rèn ra nó đã trao cho chưởng môn của Nga My phái, một Nhất lưu tông môn, cũng kể từ đó, nó trở thành bảo vật trấn phái của Nga My.

Trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến sinh tử, trải qua biết bao đời chưởng môn, Ỷ Thiên kiếm dần trở thành một thần khí có linh tính.

Và trong thiên hạ này, bất cứ thần khí có linh tính nào cũng có một cái tôi rất lớn.

Ngươi tuy rằng sở hữu Ỷ Thiên kiếm, nhưng vẫn chưa được nó công nhận là chủ nhân.

Chỉ khi nào ngươi dẹp bỏ được cái tôi của nó, lúc đó ngươi mới có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh"

Vương Nhất Tự ngưng lại một nhịp.

"Đánh bạc ở đây chính là dùng chính sinh mạng của mình để hạ gục cái tôi của kiếm!

Con người, chỉ khi cận kề cái chết, mới có thể vượt qua giới hạn bản thân, bộc phát ra toàn bộ sức mạnh thực sự.

Chỉ lúc ngươi trở nên mạnh nhất, vượt qua ngưỡng giới hạn của bản thân thì ngươi mới có thể được Ỷ Thiên kiếm chấp nhận.

Thần khí chỉ chấp nhận kẻ mạnh!

Đây chính là dùng chính sinh mạng của mình để đánh cược!"

"Nếu như thất bại...thì sẽ..."

Lục Thiên Cầm ngập ngừng.

"Chết!".

'Lời chưởng môn nói lúc trước, chẳng phải là như thế này sao...?'

Lục Thiên Cầm hiện tại linh lực sắp cạn, nội ngoại thương đều rất nghiêm trọng, lại còn có năm ả thiên điểu đang lao tới trực lấy mạng nàng, tình huống là ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng lúc này, lời nói của Vương Nhất Tự cứ văng vẳng bên tai.

Nàng cầm Ỷ Thiên kiếm bằng cả hai tay, lòng bàn tay siết chặt lấy chuôi kiếm.

"Ỷ Thiên kiếm, hãy cho ta mượn sức mạnh của ngươi!"

Lục Thiên Cầm hét lớn.

Nhưng Ỷ Thiên kiếm vẫn cứ trơ trơ không hề có chút khác biệt gì cả.

"Ké Ké Ké! Đó là những lời cuối cùng mà ngươi muốn nói sao?!"

Ả thiên điểu từ trên không lao xuống, cười lớn, trêu chọc Lục Thiên Cầm.

Nhưng nàng không quan tâm tới ả, ý chí của nàng bây giờ tất cả đều truyền hết vào thanh kiếm đang cầm trên tay.

Lục Thiên Cầm vận hết tất cả khí lực còn lại, hàn băng khí tức tua tủa xoay xung quanh thân thể nàng tựa như một vòng xoáy.

"Nếu như ta chết ở đây, ngươi sẽ rơi vào tay đám ma nhân thấp kém kia, mãi mãi sẽ ở cùng bọn chúng trong cái xó xỉnh tăm tối này mà không bao giờ nhìn thấy được mặt trời lần nào nữa!

Giữa ta và đám ma nhân kia, ngươi sẽ chấp nhận ai làm chủ nhân?

Chọn đi!!!"

Lục Thiên Cầm hét lớn, mang tất cả sức mạnh còn lại của bản thân bộc phát ra.

Nàng siết chặt chuôi kiếm đến nỗi lòng bàn tay rỉ máu.

Máu của nàng hoà vào chuôi kiếm, rơi xuống đất.

Choang!

Ỷ Thiên kiếm bất chợt sáng lên, một luồng khí tức cực khủng bố từ thanh kiếm xâm nhập vào cơ thể Lục Thiên Cầm sau đó toả ra khắp xung quanh.

Khí tức màu xanh lam bao quanh lấy nàng, làm cho cả căn phòng sáng rực lên.

Thiên Cầm cảm thấy như toàn bộ linh lực trong cơ thể tựa như được nạp đầy, sức lực của nàng cũng trở lại.

Ánh sáng chói lóa phát ra từ Lục Thiên Cầm khiến cho đám thiên điểu phải lóe mắt, bọn chúng lập tức khựng lại.

Ngay cả Âu Dương Kiệt cũng dừng lại, ngốc trệ đứng chôn chân một chỗ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Nếu đã chấp nhận ta, thì hãy cùng ta bước đến nhân sinh đỉnh phong một lần nữa!"

Lục Thiên Cầm lại hét lớn, Ỷ Thiên kiếm giơ ngang tầm mắt.

Ánh sáng chợt sáng rực thêm mấy lần, khí tức bao quanh Lục Thiên Cầm cũng hùng hậu, kinh khủng hơn.

Lục Thiên Cầm ánh mắt lạnh lùng quyết đoán nhìn thẳng vào bốn ả thiên điểu trước mặt, âm trầm nói.

"Hàn Băng Kiếm Quyết: thức thứ ba.

Nhất Tuyết Trảm Không!"

Rẹt!

Lục Thiên Cầm một đường quét ngang Ỷ Thiên kiếm xuất ra một đạo kiếm khí khổng lồ hình bán nguyệt dài hơn mười thước.

Đạo kiếm khí kinh khủng xé rách hư không, lao vun vút về phía bốn ả thiên điểu.

Bốn ả thiên điểu kia, ánh mắt chợt hiện lên hoảng sợ, toàn thân run rẩy, hai chân không thể nào nhấc lên nổi vì áp lực khủng bố đè nén.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Cả căn phòng rung chuyển cực mạnh, trần nhà tựa như muốn sập xuống bất cứ lúc nào.

Bốn ả thiên điểu trực tiếp lãnh trọn nhát kiếm của Lục Thiên Cầm thân thể bị chém ra làm đôi, chết ngay tức khắc.

Phía sau bọn chúng, bức tường hiện ra một vết chém hình bán nguyệt đường kính hơn ba mươi thước.

Chỉ có hai từ có thể miêu tả được khung cảnh đó, khủng bố!

Lục Thiên Cầm khuỵu xuống, Ỷ Thiên kiếm chống xuống đất, phun ra ngụm máu.

Nàng, sau khi miễn cưỡng thi triển ra thức thứ ba của Hàn Băng Kiếm Quyết, cả thân thể gần như không chịu nổi, đau buốt đến từng thớ thịt, linh lực trong người cũng cạn đến mức có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Ả thiên điểu lơ lửng trên không nhìn thấy cảnh tượng bốn đồng bọn chết chỉ sau một chiêu có phần hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy tình trạng của Lục Thiên Cầm hiện tại, ả đoán chắc được rằng nàng không còn có thể chiến đấu được nữa.

Nổi sợ trong lòng ả giây lát chuyển thành sự giận dữ.

Ả lao đến chỗ Lục Thiên Cầm, hai chân hướng về phía trước, tựa như muốn xé xác nàng ra.

"Ả nữ nhân chết tiệt, đi chết đi!"

Bành!

"Tránh xa sư tỷ của ta ra!"

Khi móng vuốt của ả thiên điểu sắp chạm vào Lục Thiên Cầm thì Âu Dương Kiệt chợt xuất hiện, một quyền đấm thẳng vào mặt ả, đánh ả văng ra tám, chín thước.

"Sư đệ...còn lại...giao cho đệ..."

Lục Thiên Cầm yếu ớt nói với Âu Dương Kiệt.

"Việc còn rất nhiều, đệ sợ không làm hết được a!"

Âu Dương Kiệt rất nhanh đỡ lấy Lục Thiên Cầm đang ngã về phía trước.

Sau đó cho vào miệng nàng một viên trị thương đan.

Ả thiên điểu sau khi lãnh trọn cú đấm ngàn cân của Âu Dương Kiệt loạng choạng đứng dậy, đầu óc còn hơi chếnh choáng.

Ả lắc đầu vài cái xác định lại hướng của kẻ địch.

Nhưng khi ả nhìn về nơi mà đáng lẽ ra phải có cả hai tên nhân loại đang đứng thì lại chỉ thấy mỗi mình Âu Dương Kiệt.

Ả định quay qua tìm kiếm người còn lại thì...

Phập!

Ỷ Thiên kiếm đâm vào ngực ả, xuyên qua người ả, máu bắt đầu túa ra.

Lục Thiên Cầm lạnh lùng rút kiếm ra, chém thêm một nhát vào giữa ngực ả.

Phịch!

Ả thiên điểu đổ ập xuống nền nhà, miệng lắp bắp.

"Làm...sao có... thể...

Bộ...lông của...của ta...còn cứng...hơn sắt...làm sao...mà...?"

"Trên đời này không có thứ gì mà kiếm không cắt được!

Kể cả đầu của ngươi!"

Lục Thiên Cầm âm trầm nói, liền một kiếm dứt khoát chém bay đầu ả thiên điểu.

Ba!

Ba!

Ba!

Một tràng vỗ tay vang lên.

Ánh mắt Âu Dương Kiệt cùng Lục Thiên Cầm liền hướng về phía ả cầm tu đang ngồi xếp bằng trên nền nhà.

"Có thể giết được năm người em của ta, hai ngươi thật sự rất mạnh a!"

Ả buông lời chế giễu cả hai.

Ả ta, điệu bộ thì tỏ ra như không hề có chuyện gì nhưng trong lòng lửa giận đang sôi sục lên.

"Bây giờ sẽ tới lượt của ngươi!"

Âu Dương Kiệt tiến lại gần Lục Thiên Cầm, âm trầm nói.

"Ha ha ha!

Đúng vậy!

Bây giờ đến lượt của ta!"

Ả cầm tu cười lớn, bàn tay phải đặt lên chiếc đàn.

Tinh!

Ả khảy ra một nốt.

Một luồng khí tức bàng bạc từ chiếc đàn cầm bộc phát ra lao nhanh đến chỗ Lục Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt.

Cả hai người liền nhanh chóng thủ thế.

Nhưng mà khi luồng khí tức kia sắp chạm vào cả hai, liền tiêu tán đi.

Âu Dương Kiệt cùng Lục Thiên Cầm gương mặt trở nên ngốc trệ với tình huống vừa xảy ra.

Và chỉ một giây sau đó, ánh mắt cả hai chợt hiện lên kinh hãi.

Cả hai người cảm thấy toàn thân không còn một chút sức lực nào, ngay cả tu vi cũng bị phong ấn, không thể vận được khí tức.

Lục Thiên Cầm bất giác lui lại hai, ba bước kém chút khuỵu xuống.

Âu Dương Kiệt liền đưa tay đỡ lấy nàng.

"Sư đệ...ả cầm tu kia...

...ta bây giờ... không thể vận được khí lực..."

"Có thể tu vi của chúng ta đã bị ả phong ấn!"

Âu Dương Kiệt suy đoán.

Cả hai người đều không thể nào nghĩ đến trường hợp này.

Một khi không vận được khí lực, không thể thi triển ra võ học, cả hai sẽ chỉ như là phàm nhân, mặc sức để cho ả cầm tu hành hạ.

Lục Thiên Cầm chống Ỷ Thiên kiếm xuống đất, cố gắng giữ vững tư thế.

Mục tiêu của cả hai không những là phải giết ả cầm tu kia, mà còn phải nhanh chóng tiến vào sâu bên trong để cứu Thiên Tuyết.

Cho dù có bị đánh cho thừa sống thiếu chết cũng phải nhất định vượt qua nơi này.

"Sư tỷ đã mệt rồi, nghỉ ngơi đi.

Việc còn lại cứ để đó cho đệ!"

Âu Dương Kiệt tiến lên phía trước, quay lưng về phía Lục Thiên Cầm, che chắn cho nàng.

"Sư đệ... ngươi...?"

"Để ta xem xem, tu vi bị phong ấn thì hai ngươi sẽ vùng vẫy như thế nào!"

Tinh!

Tinh!

Tính!

Ả cầm tu hai bàn tay lướt trên dây đàn.

Hàng loạt những luồng khí tức liên tiếp bay đến chỗ Âu Dương Kiệt cùng Lục Thiên Cầm đang đứng.

Âu Dương Kiệt nhăn mặt, đưa hai tay lên trước ngực, đầu cúi xuống, tư thế như các võ sĩ đang đỡ đòn, đón đỡ những luồng khí tức kia.

Bành!

Bành!

Bành!

....

Cả người Âu Dương Kiệt rung lên khi bị khí tức đánh vào, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, không hề lui lại dù chỉ một bước.

Phụt!

Âu Dương Kiệt phun ra ngụm máu.

Hắn bây giờ cảnh giới tu vi đã bị phong ấn, so với người thường không khác biệt, sở dĩ có thể đón đỡ được những luồng khí tức kia là do cơ thể hắn trải qua thời gian dài tập luyện trong Tố Tạo phòng thành ra cứng cáp rắn chắc.

Nhưng dù là vậy cũng không tránh khỏi việc hắn bị đả thương.

"Sư đệ... ngươi không sao chứ?!!"

Lục Thiên Cầm phía sau lo lắng hỏi.

"Ta không sao!"

Âu Dương Kiệt quệt đi vệt máu nơi khoé miệng, ánh mắt tập trung dán vào ả cầm tu kia.

"Tuy tu vi bị phong ấn, nhưng chỉ như này không đủ để hạ được đệ đâu!"

Khoan đã!

Tu vi cảnh giới bị phong ấn?

Vậy khác nào lúc đó cơ chứ?

Âu Dương Kiệt khẽ giật mình vì chính câu nói của hắn, hắn như ngộ ra một điều gì đó.

Hắn chợt quay lại, nở một nụ cười với Lục Thiên Cầm.

"Sư tỷ đừng lo, ả này đệ dư sức đối phó!"

Thịch!

Trước hình dáng kia, trước điệu bộ và nét mặt kia của Âu Dương Kiệt, Lục Thiên Cầm cảm thấy như tim mình bất chợt chững lại một nhịp.

Một cảm giác vừa ấm áp, vừa an toàn xẹt qua.

Lòng nàng như thể có gì đó dao động.

"Không tệ a!"

Ả cầm tu xuýt xoa, liền sau đó thi triển ra thêm vài lượt khí tức phóng tới.

Bành!

Bành!

Âu Dương Kiệt tự tin dùng tay gạt đi những luồng khí tức kia trong sự bất ngờ của cả Lục Thiên Cầm và ả cầm tu.

Âu Dương Kiệt, không phải là hắn không bị thương, không phải là hắn không đau đớn, nhưng mà hiện tại, với hắn, nỗi đau khi bị những luồng khí tức này đánh vào chả thấm vào đâu với những nỗi đau mà hắn đã từng phải chịu đựng trước kia.

"Không ổn!"

Ả cầm tu giật mình, liền lập tức ôm gọn đàn cầm, vận thân pháp nhảy ra chỗ khác.

Rầm!

Âu Dương Kiệt nhảy đến, một quyền đấm thẳng xuống đất, ngay chỗ ả cầm tu vừa ngồi, mặt sàn lót bằng đá hiện ra vỡ nát.

'Tên này, tu vi cảnh giới đều bị phong ấn, làm sao lại có thể di chuyển nhanh như thế?

Làm sao có thể phát ra lực lượng mạnh đến như vậy?!!'

Ả cầm tu cả kinh.

"Lẩn nhanh đấy!"

Âu Dương Kiệt thẳng người, ánh mắt sắc lạnh nhìn ả cầm tu.

Chuyện tu vi bị phong ấn có thể với những võ giả khác là hết sức nghiêm trọng, nhưng đối với Âu Dương Kiệt, chuyện này quá sức là bình thường.

Hắn, trước kia cũng đã trải qua, thậm chí còn thê thảm hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác!

Bây giờ, dù cho không thể vận được khí lực, dù cho không thể thi triển bất kỳ chiêu thức nào, dù cho chỉ là một phàm nhân bình thường, thì hắn, Âu Dương Kiệt vẫn tràn đầy tự tin để đối đầu với ả cầm tu kia.

次の章へ