webnovel

Chương 82: Lo lắng cũng vô ích.

Chương 82: Lo lắng cũng vô ích.

Sau một hồi ướt át  Mộc Phiến La lau đi nước mắt, vẫy vẫy tay về phía đám đệ tử Thương Sơn phái, ra hiệu cho hai tên thuộc hạ.

"Hai người các ngươi lại đây!"

Hai tên thuộc hạ liền đứng lên đi về phía nàng.

"Phu quân, hai người bọn hắn là Tiểu Kha cùng Cốt Độc.

Bọn hắn là thuộc hạ của thiếp, theo thiếp đã rất lâu.

Liệu bọn hắn có thể đi cùng chúng ta không?"

"Đã là thuộc hạ của nàng thì cũng là thuộc hạ của ta"

Vương Nhất Tự gật đầu, sau đó quay về phía hai yêu nhân, hỏi.

"Hai ngươi có hứng thú gia nhập Thương Sơn phái của bản tọa?"

Liền cả Tiểu Kha và Cốt Độc hai tay ôm quyền, cúi thấp người, đáp.

"Bọn nô tài nguyện gia nhập Thương Sơn phái, vì môn phái cống hiến hết mình, xin Yêu Hoàng thu nhận!"

"Vậy từ bây giờ hai người các ngươi sẽ là đệ tử Thương Sơn phái.

Và hai ngươi cũng đừng gọi bản tọa là Yêu Hoàng, bản tọa đã không còn là Yêu Hoàng từ rất lâu rồi, cứ như đám đệ tử gọi chưởng môn là được."

"Đệ tử tuân mệnh!"

"Thiên Tuyết, lấy nhập môn quyển ra điền tên hai người này vào!"

"Vâng!"

Triệu Thiên Tuyết giọng nói vang vọng phía xa trả lời Vương Nhất Tự.

"Ting! Chúc mừng chủ nhân thu nhận đệ tử thành công.

Số lượng đệ tử hiện tại: 106/500."

Hệ thống thông báo.

"Đám các ngươi ăn dưa đã đủ chưa?!!

Còn không mau chia nhau ra mà thu thập Tinh Hạch?

Ngồi ngẫn ra đó làm gì thế hả?!!"

Vương Nhất Tự chỉ chỉ tay về phía đám đệ tử quát lớn.

"Đợi bọn chúng thu thập Tinh Hạch xong thì tìm một chỗ nghỉ qua đêm, sáng sớm mai chúng ta cùng trở về Thương Sơn phái!"

Vương Nhất Tự quay lại, nhẹ nhàng nói với hai nương tử.

Đêm xuống.

Đám đệ tử thay phiên nhau nghỉ ngơi và canh gác.

Vương Nhất Tự ngồi một mình trên mõm đất cao, gương mặt suy tư quan sát bọn chúng.

Khung cảnh âm u lạnh lẽo, thỉnh thoảng có vài tiếng hung thú tru lên, khiến Vương Nhất Tự trầm ngâm.

"Phu quân, chàng đang nghĩ gì vậy?"

Mộc Phiến La đi đến ngồi xuống cạnh Vương Nhất Tự.

"Ta chỉ là đang nghĩ về tương lai của bọn chúng..."

"Tương lai sao...?"

Mộc Phiến La hai tay chống cằm nhìn mông lung.

"Phu quân, thiếp có vài chuyện muốn hỏi chàng...."

"Nàng có chuyện gì cứ việc hỏi"

"Chàng đã tìm ra tung tích của Thần thụ Linh tâm chưa vậy?"

Vương Nhất Tự ngốc trệ quay qua nhìn Mộc Phiến La.

"Sao tự dưng nàng lại hỏi đến việc này...?"

"Vì thiếp lo lắng cho Nhiên tỷ..."

Mộc Phiến La ngước lên bầu trời tiệp một màu đen không một ánh sao.

"Thiếp có thể cảm nhận được sự đau khổ khi phải chờ đợi người mình yêu... Nhiên tỷ chắc chắn đã rất cô đơn...ở trên đó..."

Vương Nhất Tự thở dài một cái, giọng điệu pha lẫn chán nản.

"Chuyện của Nhiên Nhi không đơn giản như nàng nghĩ đâu.

Thần thụ Linh tâm là bảo vật của đất trời, suốt bao năm qua, ta đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không hề phát hiện một chút thông tin gì về nó cả, không ai biết đến sự tồn tại của nó.

Có lẽ Thần thụ Linh tâm chỉ là truyền thuyết và nó không hề tồn tại cũng nên..."

"Chàng định từ bỏ sao?"

Mộc Phiến La quay sang ngốc trệ hỏi.

"Không..."

Vương Nhất Tự ngước mắt lên nhìn bầu trời.

"Cho dù là không có một tia hy vọng nào thì ta vẫn sẽ tìm cách khác để đưa Nhiên Nhi trở lại.."

"Như vậy mới đúng là phu quân của bọn thiếp chứ..."

Trương Tố Tố từ phía sau đi đến, khẽ nói, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Tự.

"Hai người đang nói về ai thế?"

"Bọn muội đang nói đến..."

Mộc Phiến La chưa nói hết câu liền bị Vương Nhất Tự ngăn lại.

"Chuyện này không gấp, tốt nhất đừng nhắc tới nữa..."

Vương Nhất Tự ngưng một nhịp.

"Trước mắt chúng ta cần tính đến chuyện Yêu giới một lần nữa xâm lăng Nhân giới.

Với lòng tham của mình, hai tên Man Nhược và Vô Diện chắc chắn sẽ để mắt đến Nhân giới, giới vực được xem là yếu nhất trong Tam giới."

Vương Nhất Tự không phải là không quan tâm đến Lã Miên Nhiên, nhưng có lý do khiến hắn không muốn nhắc đến những chuyện liên quan đến nàng, những ký ức tăm tối luôn luôn ám ảnh hắn.

Và Vương Nhất Tự, hắn không muốn Phiến La, Tố Tố hay bất cứ người nào bị cuốn vào chuyện của hắn và Lã Miên Nhiên.

"Thiếp nghĩ bọn chúng sẽ không hành động sớm đâu, và Yêu giới không phải rắc rối duy nhất của Nhân giới..."

Phiến La nói.

"Ý nàng là sao?"

"Lúc thiếp còn ở Yêu giới đã biết đến kế hoạch nhăm nhe Nhân giới của Man Nhược, Vô Diện.

Nhưng có thông tin rằng bọn chúng đang chờ đợi Ma Tổ hồi sinh, sau đó sẽ bắt tay với Ma giới, cùng tấn công Nhân giới..."

"Ma Tổ hồi sinh?!!"

"Ma giới??!"

Vương Nhất Tự cùng Trương Tố Tố ánh mắt đều hiển hiện lên kinh ngạc, đồng dạng hoang mang hỏi.

"Chẳng phải năm xưa Ma Tổ đã bị chính tay phu quân tiêu diệt rồi hay sao?"

"Đúng là Ma Tổ đã bị tiêu diệt, nhưng mầm mống mà hắn để lại vẫn còn đó và hắn sẽ hồi sinh..."

Mộc Phiến La giải thích.

"Rắc rối không bao giờ đến một mình!

Nếu như Ma giới và Yêu giới cùng tấn công, bọn hắn liệu có đủ khả năng để đối đầu không?

Đây là việc mà ta lo lắng..."

Vương Nhất Tự ánh mắt nhìn về phía đám đệ tử.

"Bọn chúng bây giờ thực lực quá yếu, thật là không có cơ hội nào cả..."

Hắn lắc đầu.

"Chẳng phải bọn hắn đã có chàng ở sau lưng hay sao?

Đừng nói là Ma giới hay Yêu giới, đến cả Ma Tổ dù có hồi sinh lại cũng không phải là đối thủ của chàng"

Tố Tố khoác tay Vương Nhất Tự nhẹ nhàng nói.

"Cũng không thể nào chỉ dựa dẫm vào ta được.

Nếu như một lúc nào đó một kẻ thù hùng mạnh xuất hiện và ta thì lại không có ở đây, bọn chúng sẽ như thế nào?"

Vương Nhất Tự thở dài.

"Con đường sau này với bọn chúng e là sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn đây..."

Trương Tố Tố, Mộc Phiến La đồng dạng gác đầu lên vai Vương Nhất Tự.

"Vì thế bọn hắn mới cần chúng ta dẫn dắt.

Cho dù sau này có bất cứ khó khăn gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua, vì Thương Sơn phái không chỉ là một môn phái mà còn là một đại gia đình, gia đình của chúng ta..."

"Tỷ tỷ nói không sai.

Dù có bất cứ chuyện gì xảy đến thì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết nó..."

"Đa tạ hai nàng..."

Vương Nhất Tự ánh mắt nhìn xa xăm, khoé miệng hiển hiện lên nụ cười.

Sáng sớm hôm sau.

Vương Nhất Tự cùng hai vị phu nhân và đám đệ tử thu dọn rời khỏi Tàng Viêm cốc, trở về Thương Sơn đỉnh.

Chuyến lịch luyện này thu hoạch là không nhỏ, không kể đến tinh hạch của hung thú, cái chính là đám đệ tử được làm quen, được rèn luyện trong những tình huống nguy hiểm đến tính mạng, đó mới là cái mà Vương Nhất Tự mong muốn, nếu cứ nhốt bọn chúng mãi ở Thương Sơn thì sau này bọn chúng sẽ không thể nào đối mặt được với những hiểm nguy sắp sửa ập đến.

Hơn nữa chuyến đi này đã giúp hắn hội ngộ với Mộc Phiến La, nương tử của hắn.

Và khi cả đám về tới Thương Sơn phái, tin tức về vị phu nhân thứ hai của Vương Nhất Tự lại làm rung chuyển cả Thương Sơn đỉnh.

Chẳng phải chưởng môn cùng sư tỷ sư huynh đi Tàng Viêm cốc là để lịch luyện hay sao?

Sao lại mang về thêm một sư nương nữa chứ?

Bầu không khí ở Thương Sơn rần rần cả lên.

Đại điện Thương Sơn phái.

"Chưởng môn, người và các đệ tử lịch luyện ở Tàng Viêm cốc mấy ngày, Phùng đà chủ hôm qua có gửi thư đến..."

Lý tổng quản báo cáo, sau đó đưa cho Vương Nhất Tự lá thư của Phùng đà chủ.

Vương Nhất Tự lật thư ra xem xem, liền gương mặt hiện lên hài lòng.

"Vương chưởng môn...

Liên Minh Thánh Tuyền tông nằm ở phía Bắc, cách thành Hoa Dương hơn năm mươi dặm.

Liên Minh Thánh Tuyền tông gồm bốn Bát lưu môn phái hợp lại với nhau, đứng đầu là Minh chủ Nhạc Bất Quần.

Bọn chúng gồm trên dưới hơn bốn ngàn đệ tử, đa số là Võ Đồ và Võ Sư.

Trưởng lão có mười bốn tên, đều là Thất, Bát phẩm Võ Tông.

Riêng tên Nhạc Bất Quần tu vi cảnh giới đã là đỉnh phong Võ Tông.

...

Tài nguyên của Liên minh Thánh Tuyền tông..."

"Đúng là đà chủ của phân đà Ma Thần tông a!

Điều tra cũng là rất chi tiết a!"

Vương Nhất Tự khen.

"Chưởng môn, đồng phục môn phái cũng đã làm xong, hiện tại đang lưu giữ ở kho của môn phái."

Lý tổng quản lại nói.

"Phiền Lý tổng quản đem phân phát cho đám đệ tử mỗi người hai bộ.

Sau này những đệ tử gia nhập môn phái cũng sẽ được nhận đồng phục y như vậy..."

Vương Nhất Tự căn dặn.

"Được, lão sẽ đi làm ngay!"

Nói rồi, Lý tổng quản cúi đầu, sau đó lui ra khỏi đại điện.

Vương Nhất Tự sau đó lấy ra một lọ đan dược đưa cho Triệu Thiên Tuyết, nói.

"Ở đây cả thảy có bốn mươi sáu viên Cảnh giới đan và Căn cốt đan mỗi loại, ngươi đem phát cho bọn sư đệ sư muội vừa ở Tàng Viêm cốc về, xem như phần thưởng bản tọa thưởng cho bọn hắn vì biểu hiện tốt khi lịch luyện ở bên ngoài.

À, phải rồi, ngươi sau đó bảo Âu Dương Kiệt ra phía sau hậu viện gặp bản tọa!"

"Đa tạ chưởng môn ban thưởng!

Đệ tử xin cáo lui!"

Triệu Thiên Tuyết hai tay ôm quyền, cúi đầu, liền rời khỏi đại điện.

"Phu quân, A Kiệt vừa trở về từ Tàng Viêm cốc, chàng sao không để hắn nghỉ ngơi, lại gọi ra hậu viện làm gì?"

Trương Tố Tố ngồi cạnh, một mặt ngốc trệ hỏi.

"Ha ha...Tố Tố, vậy là nàng không hiểu A Kiệt nhà ta rồi!"

Vương Nhất Tự cười khẩy, đáp lời Trương Tố Tố.

"Ta đoán chắc ngay lúc này hắn đã lao đầu vô tập luyện ở khu luyện tập hoặc đang tự hành xác bản thân ở một chỗ nào đó rồi.

Ta bảo hắn ra hậu viện cốt là để cho hắn được nghỉ ngơi đấy!"

"Chỉ đơn giản là vậy hay chàng còn có ý khác?"

Tố Tố nhíu mày, nhỏ nhẹ hỏi.

"Tất nhiên là ta còn có ý khác!

Nàng cũng nên dẫn Phiến La đi tham quan một vòng môn phái để muội ấy nắm rõ đường lối ở đây, tránh bị lạc a.

Ta sẽ hoàn thành sớm công việc sau đó sẽ đến tìm hai nàng"

Vương Nhất Tự ngón tay nựng cằm Tố Tố, giọng nói như thể trêu chọc nàng.

Trương Tố Tố chợt đỏ mặt, vội đứng lên, ngượng ngùng.

"Chàng đúng là xấu tính mà!

Phiến La, nào, để tỷ dẫn muội đi tham quan một vòng, mặc kệ chàng ấy đi!"

"Vâng!"

Mộc Phiến La gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi cùng Tố Tố, nhưng trước khi hai người ra khỏi đại điện, Phiến La quay mặt lại nói nhỏ với Vương Nhất Tự.

"Chàng nhớ tranh thủ hoàn thành công việc nhanh nhanh đấy nhé!

Thiếp và tỷ tỷ sẽ đợi chàng!"

"Muội đừng có hùa theo chàng ấy chứ!!!"

Trương Tố Tố mặt đỏ càng thêm đỏ, nói với Mộc Phiến La với điệu bộ càng thêm ngại ngùng.

"Chủ nhân, ngươi dường như không bận tâm đến chuyện Ma Tổ sẽ tái sinh?"

Hệ thống hỏi.

"Ta làm sao lại đi bận tâm đến cái kẻ đã chết đó làm gì chứ?"

Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.

"Ma Tổ khi xưa là một tồn tại đã gây ra rất nhiều tổn thất cho Tam giới, nếu như hắn hồi sinh lại thì Tam giới sẽ một lần nữa chịu cảnh lầm than, chìm trong bể máu.

Ngươi vẫn dửng dưng mặc kệ không quan tâm?"

Hệ thống chất vấn.

"Ta bây giờ là chưởng môn của một phái, có rất nhiều chuyện cần đến sự quan tâm của ta, ta không có thời gian để mà quan tâm đến chuyện đó..."

Vương Nhất Tự thản nhiên trả lời, ngón tay chạm chạm vào màn hình hệ thống.

"Hơn nữa, việc Ma Tổ tái sinh chỉ là tin đồn ở Yêu giới mà Phiến La nghe được, chưa chắc đó là sự thật."

"Cẩn tắc vô áy náy!

Dù cho có là tin đồn thì vẫn nên có sự chuẩn bị trước, tránh việc trở tay không kịp!"

Hệ thống nhắc nhở.

"Đó là những kẻ yếu đuối.

Chỉ có kẻ yếu mới cần chuẩn bị trước.

Kẻ mạnh thì không cần thiết phải bận tâm!

Ma Tổ, hắn cho dù có tái sinh bao nhiêu lần thì ta sẽ lại giết hắn bấy nhiêu lần!"

"Ngươi đúng là hết thuốc chữa!"

次の章へ