webnovel

Chương 75: Ngươi cũng xứng tự xưng là bản đế?

Chương 75: Ngươi cũng xứng tự xưng là bản đế?

"Một... một đại đế...?"

Mộc Phiến La ngập ngừng, gương mặt hiện rõ ra sự lo lắng.

Tên nam nhân đó, khí tức mà hắn toả ra quá sức hùng hậu, đến mức Mộc Phiến La không thể nào xác định được tu vi cảnh giới của hắn, một sức mạnh áp đảo kinh khủng.

Từ xưa đến nay, những kẻ vi phạm giới luật đều là do người của Giới Thiên Luật Điện xử lý, bây giờ làm sao ngay đến cả một Đại đế cũng nhúng tay vào chuyện này?

Cái tên Hạo Nhiên Chính cùng đám thiên binh thiên tướng đã là khó đối phó, nay lại đến thêm một Đại đế, liệu Triệu Thường Côn có thể một mình chiến đấu với bọn chúng hay không?

Mộc Phiến La trực lấy ra thanh đại đao của mình thì liền bị Triệu Thường Côn giơ tay ra ngăn lại.

"Trận chiến này, nàng không thể tham gia được...tốt nhất là hãy tránh xa về phía sau..."

"Tại sao chứ?"

"Cuộc chiến giữa các đại đế không như nàng tưởng tượng đâu.

Nếu như nàng tham gia vào, ngược lại sẽ làm ta phân tâm... chiến đấu với một đại đế mà phân tâm thì đến mạng cũng không còn...

Nghe ta!"

Triệu Thường Côn giải thích.

Gương mặt Mộc Phiến La hiện lên thất vọng, nàng là rất muốn cùng Triệu Thường Côn liên thủ chống địch, nhưng Triệu Thường Côn nói không sai, kẻ địch thực lực vượt ngoài lẽ thường, chỉ một sơ suất dù là nhỏ nhất cũng có thể trả giá bằng tính mạng.

Lại nói, Mộc Phiến La hiện tại tu vi cảnh giới chỉ còn là Võ Vương, phải chiến đấu với kẻ thù mà kẻ nào trong bọn chúng cũng đều là Võ Đế trở lên là một chuyện không tưởng.

Muốn giúp những vẫn là không thể giúp...

Lực bất tòng tâm...

"Thường Côn, chàng phải hết sức cẩn thận..."

"Ta biết rồi...

Chu Tước, ta giao Phiến La lại cho ngươi, bảo vệ an toàn cho nàng ấy!"

"Yên tâm, ta dư sức làm chuyện đó"

Triệu Thường Côn gật đầu ra hiệu, liền Mộc Phiến La vận thân pháp nhảy về sau, cách chổ Triệu Thường Côn hơn trăm thước, ánh mắt lo lắng dán vào bóng lưng hắn.

"Hạo Nhiên Chính, tên nhân loại kia để ta xử lý!"

Cửu Trọng Tiêu gương mặt hiển hiện lên tự tin nhìn xuống Triệu Thường Côn, hắn rất tò mò nóng lòng muốn thử sức với cái kẻ đã triệu hồi ra Trấn Thiên Tứ Tượng đại trận, kẻ mà Vạn Kiếp Thiên Lôi trận cũng không thể đánh, kẻ mà có thể làm cho Thiên Hoàng Tôn Hậu phải bận tâm.

"Cửu Trọng Tiêu, tên đó dám thốt ra những lời lẽ khinh dễ Giới Thiên Luật Điện, ngươi đừng giành phần của ta!

Ta muốn tự tay giết chết hắn!"

Hạo Nhiên Chính nói.

"Với lại, kẻ vi phạm giới luật phải bị Giới Thiên Luật Điện trừng phạt, đây là quy tắc của Thiên giới!"

"Bản đế không phải là đang nói chuyện với ngươi!

Bản đế là đang ra lệnh cho ngươi!"

Cửu Trọng Tiêu âm trầm quay lại, gằn giọng đe dọa Hạo Nhiên Chính.

"Cửu Trọng Tiêu, ngươi... ngươi dám... làm trái luật lệ...?"

Hạo Nhiên Chính sắc mặt chợt biến, giọng run run đáp.

Nếu xét về thân phận thì Hạo Nhiên Chính là quản sự nhiếp chính của Giới Thiên Luật Điện chắc chắn xếp trên một chỉ huy đội cận vệ của Tôn Hậu, nhưng nếu xét về tu vi cảnh giới thì hắn còn kém rất xa so với Cửu Trọng Tiêu, nếu không muốn nói là không có cửa nào để mà so sánh, không phải tự dưng mà Cửu Trọng Tiêu lại mang danh là Đại đế.

"Ngươi nên nhớ bản đế phụng mệnh của Tôn Hậu cùng ngươi hạ giới để trừng phạt kẻ vi phạm giới luật.

Đừng có lấy luật lệ ra mà hù dọa bản đế!

Nếu cần thiết, bản đế có thể tự tay phế ngươi sau đó bẩm báo lại cho Tôn Hậu sau cũng được!"

Cửu Trọng Tiêu nắm chặt nấm đấm cuồng cuộn khí tức bao quanh, âm trầm nói.

"Ngươi... ngươi dám?!!"

Hạo Nhiên Chính tâm thần bất chợt hoảng.

"Ngươi nghĩ xem bản đế có dám không?"

Cửu Trọng Tiêu hỏi lại.

Hắn, Cửu Trọng Tiêu, đương nhiên dám!

Hắn là một đại đế bốc đồng nhất trong Thập đế, chuyện gì hắn cũng dám làm mà không cần phải suy xét đến hậu quả.

"Được... được rồi...thay mặt Giới Thiên Luật Điện...ta sẽ để ngươi xử lý tên đó..."

Hạo Nhiên Chính gương mặt chuyển sắc xanh, ngập ngừng nói.

"Biết điều như thế là tốt!"

Cửu Trọng Tiêu liền quay ngoắc thay đổi thái độ còn nhanh hơn lật bánh tráng, cười cười nói nói với Hạo Nhiên Chính.

"Này, Cửu Trọng Tiêu, Thiên giới từ khi nào lại cử một kẻ như ngươi xử lý việc của Giới Thiên Luật Điện thế?"

Nghe thấy giọng của Triệu Thường Côn hỏi tới, Cửu Trọng Tiêu ngốc trệ quay qua nhìn xuống tên nam nhân phía dưới, hỏi.

"Ngươi biết bản đế?"

"Ha ha ha!"

Triệu Thường Côn cười lớn.

"Ngươi tự xưng bản đế liệu có xứng với danh xưng đó không?"

"Ý ngươi là sao?"

Cửu Trọng Tiêu hai chân mày nhíu lại hỏi.

"Ý ta là, một con chó suốt ngày ngoắc đuôi theo sau Tôn Hậu có xứng để tự xưng bản đế hay sao chứ?"

Triệu Thường Côn giọng khinh dễ đáp lại.

Lời này Triệu Thường Côn nói ra khiến cho Cửu Trọng Tiêu điên cuồng giận dữ, từ trước đến nay, chưa hề có kẻ ngu ngốc nào dám nói những lời đó với hắn, danh dự của hắn bị Triệu Thường Côn bôi nhọ trước bao nhiêu người ở đây, làm sao mà hắn chịu cho được.

Cửu Trọng Tiêu là một kẻ nóng tính, tay nhanh hơn não, với cái tôi rất lớn, vì thế khi Triệu Thường Côn vừa dứt lới thì Cửu Trọng Tiêu liền bất chợt biến mất, cái chớp mắt sau đó đã xuất hiện trước mặt Triệu Thường Côn, bàng bạc khí tức dồn vào nắm đấm như cuồng phong lao tới.

Chuyển động của Cửu Trọng Tiêu quá nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy ngoại trừ một mình Triệu Thường Côn.

Triệu Thường Côn khẽ cười, sau đó cũng vận khí lực vào nắm đấm mà đáp trả lại.

Bành!

Hai nấm đấm chạm vào nhau, hai luồng khí tức đối đầu tạo ra một chấn động lớn, đất đá xung quanh bị xung kích thổi bay mù mịt.

Triệu Thường Côn vẫn đứng tại chỗ, y phục không một nếp nhăn nào, trong khi đó Cửu Trọng Tiêu bị đẩy lùi lại bảy, tám bước gương mặt hiện lên nhăn nhó.

Cửu Trọng Tiêu, hắn không phải là bị thương đau đớn mà nhăn nhó, hắn là đang rất bất ngờ.

Đòn vừa rồi trong lúc giận dữ Cửu Trọng Tiêu dùng hơn sáu phần lực lượng mà tung ra, hòng một đòn lấy mạng tên nhân loại ngông cuồng kia.

Nhưng cái Cửu Trọng Tiêu không ngờ đến chính là chẳng những không giết được tên đó trong một đòn, ngược lại còn bị hắn đánh cho thoái lui mấy bước.

'Nhân loại khi nào tồn tại một tên thực lực mạnh đến như vậy chứ?!'

Cửu Trọng Tiêu suy nghĩ, khoé miệng hắn hiển hiện lên nụ cười sảng khoái.

Ở Thiên giới, ngoại trừ mấy tên Đại đế khác, thì chẳng có ai đủ sức để đánh với hắn một trận ra trò, hắn cảm thấy rất phấn khích khi trước mặt hắn là một đối thủ mạnh, một đối thủ đủ để hắn có thể tung ra hết sức.

"Ha ha ha!

Khá lắm!

Có thể đón đỡ được một quyền của bản đế mà không thoái lui nữa bước.

Bản đế công nhận ngươi là đối thủ của bản đế, từ lúc này, bản đế sẽ tung hết thực lực, vì thế bản đế mong ngươi đừng có chết nhanh quá.

Ha ha ha, chiến thôi nào!"

Cửu Trọng Tiêu cười lớn, vận khí lực, triệu hồi ra bộ chiến giáp của mình.

Xung quanh người hắn liền bị bao quanh bởi một luồng khí tức đỏ rực như máu, luồng khí tức ấy xoáy quanh cơ thể hắn, cuồn cuộn cuồn cuộn dần tạo ra một bộ giáp màu đỏ được chạm khắc một con rồng uốn lượn quanh thân, hai tay Cửu Trọng Tiêu cũng xuất hiện một bộ găng tay bằng kim loại to lớn ánh lên sắc đỏ.

Đây là bộ chiến giáp được hắn sử dụng mỗi khi phải đánh nhau với kẻ địch mạnh, bộ giáp này được rèn bằng Kim Huyết, một thứ kim loại cứng nhất nhì trong Tam giới, bằng đôi tay của các luyện đúc đại sư giỏi nhất Thiên giới, và tên của bộ giáp này là Huyết Sắc Chiến giáp.

Huyết Sắc Chiến giáp bao phủ cả thân người của Cửu Trọng Tiêu chỉ trừ phần đầu, nó toả ra một luồng khí đỏ rực đặc quánh bao quanh.

Cửu Trọng Tiêu thở ra một hơi nặng nề, bộc phát ra khí tức của mình.

Khí tức của hắn cùng với bộ giáp hoà quyện vào nhau, bốc lên ngùn ngụt, trông như một ngọn lửa đỏ rực cao đến mười mấy thước nếu đứng từ trên tường thành Vẫn Thanh cách đó hơn trăm thước mà nhìn.

Tất cả mọi người khi nhìn vào luồng khí tức do Cửu Trọng Tiêu phát ra đều run rẩy, đôi mắt hiện lên sợ hãi, đến cả Serbes cũng phải rùng mình.

"Tên đó..."

Chu Tước quan sát Cửu Trọng Tiêu ngập ngừng nói.

"... rất mạnh..."

Mộc Phiến La tiếp lời.

"Không, ta không nói đến sức mạnh của hắn, cái ta nói là khí tức của hắn..."

"Khí tức...?"

Mộc Phiến La ngốc trệ hỏi.

"Ngươi đang được màn chắn hộ thân của ta bảo vệ nên không thể cảm nhận được cái tà ác kinh người mà luồng khí tức đó toả ra.

Tên đó, chắc chắn đã giết rất, rất nhiều người nên khí tức của hắn mới khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh, cái ớn lạnh đến thấu xương..."

Chu Tước giải thích.

"E là, nam nhân mà ngươi yêu gặp phải rắc rối lớn rồi đây.

Nếu ta đoán không lầm thì bộ giáp đó được rèn từ Kim Huyết, nó có thể giúp cho người mặc nó tăng cao tu vi cảnh giới, càng đánh lâu càng mạnh...

Tên nam nhân của ngươi, dù cho có mạnh cách mấy cũng khó lòng mà chiếm được thượng phong..."

"Không! Ta tin Thường Côn, ta tin chắc chàng ấy sẽ thắng..."

Mộc Phiến La ánh mắt kiên định nói, nhưng lòng nàng hiện lên rất lo lắng khi nghe những lời kia của Chu Tước.

"Tên đó chết chắc rồi! Ha ha ha!

Từ trước đến nay chưa có tên nào có thể sống sót khi đối mặt với bộ giáp đó cả!"

Hạo Nhiên Chính đứng ở trên quan sát, khoái trá cười lớn.

"Cũng ra dáng đấy, nhưng mà đã là chó thì có khoác vàng lên người thì cũng vẫn là chó!"

Triệu Thường Côn bĩu môi.

"Cứ ở đó tranh thủ mà thốt ra những lời cuồng ngông đi, vì một chút nữa thôi, bản đế sẽ xé xác ngươi ra bằng chính cặp găng tay này!"

Cửu Trọng Tiêu trán nổi gân xanh, giận dữ nói.

Ngay lúc này hệ thống lại hiện lên thông báo.

"Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ Sử thi: Đánh bại đội quân yêu nhân của Man Nhược vương và Vô Diện vương.

Phần thưởng: Bùa giải phong ấn x2.

Phần thưởng tự động chuyển vào không gian giới chỉ."

Nghe hệ thống thông báo Triệu Thường Côn gương mặt liền hiện lên gian xảo.

"Ồ! Thế cơ đấy!

Để ta xem xem kẻ nào mới là thất phu!"

Triệu Thường Côn dứt lời liền từ không gian giới chỉ lôi ra Sát Thiên Ma Hoàng kiếm.

次の章へ