webnovel

Chương 64: Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng?

Chương 64: Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng?

"Trận chiến đó, sẽ chỉ một mình ta chiến đấu mà thôi!"

Triệu Thường Côn nói với Mộc Phiến La.

"Chàng nói gì cơ...?

Một mình chàng chiến đấu với...năm trăm ngàn vạn yêu nhân...?"

Mộc Phiến La gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ hỏi lại.

"Đúng vậy!"

Triệu Thường Côn gật đầu.

"Và trận chiến đó nàng không được tham gia!"

"Thiếp không đồng ý!

Tại sao thiếp lại không được cùng chàng chiến đấu với kẻ địch chứ hả?!"

Mộc Phiến La bất ngờ đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Triệu Thường Côn, nói lớn.

"Có hai lý do để ta không cho nàng tham chiến"

Triệu Thường Côn giơ hai ngón tay lên nói.

"Là gì chứ?"

"Thứ nhất, ta không cho phép hai bàn tay nàng nhuốm máu, nhất là máu của đồng tộc nàng.

Nàng là một Tà chủ, nàng có dân chúng của nàng, bọn họ sẽ nghĩ gì nếu như nhìn thấy cảnh nàng tàn sát đồng tộc của mình cùng với một tên nhân loại?

Nàng khác với Man Nhược, khác với Vô Diện, nàng không phải là kẻ tàn ác như bọn chúng.

Nếu có mang tiếng xấu, thì hãy để chỉ một mình ta mang tiếng mà thôi!"

Triệu Thường Côn chậm rãi giải thích.

"Không!

Thiếp không bằng lòng!

Tại sao chứ?

Thiếp không để ý đến việc bọn chúng nghĩ gì về thiếp!

Thiếp mặc kệ!

Chẳng phải chàng đã nói là sau khi cuộc chiến kết thúc chúng ta sẽ thành hôn hay sao?

Chẳng phải chúng ta sẽ trở thành vợ chồng hay sao?

Thiếp làm sao lại có thể để phu quân của mình gánh chịu tiếng xấu muôn đời một mình được cơ chứ?

Nếu có thì cả hai chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt!"

Mộc Phiến La nói lớn, ánh mắt hờn dỗi nhìn Triệu Thường Côn.

"Đó là lý do thứ hai ta không cho nàng tham gia vào!"

"Lý do thứ hai?"

"Phải! Lý do thứ hai là vì ta muốn bảo vệ nàng!"

"Bảo vệ thiếp...?"

"Khi chúng ta thành hôn chắc chắn cấm chế Tam giới sẽ không cho phép, trời sẽ giáng Thiên phạt.

Nhưng ta có cách để giữ cho cả hai an toàn khi đối mặt với Thiên phạt kia.

Và cách đó chỉ làm được khi mà một mình ta chiến đấu và đánh bại đội quân của hai tên Tà chủ kia.

Nếu như có bất cứ ai xen vào, mọi chuyện xem như đổ vỡ, và chúng ta sẽ không thể nào chống lại Thiên phạt được nữa.

Nàng có muốn cả hai giống như Vạn Cổ Yêu Đế và Thanh Cơ Yêu Hậu, mãi mãi chia lìa, mãi mãi không được bên nhau, hay không?"

"Thiếp...không muốn..."

Mộc Phiến La trở nên buồn bã, nàng không thể nào phản bác được.

Nàng từ trước đến nay chưa hề thấy qua Thiên phạt, cũng không biết uy lực của nó khủng khiếp ra làm sao, nhưng kể cả đỉnh tiêm Yêu giới như Vạn Cổ Yêu Hoàng cũng không thể nào chống lại thì nàng làm sao có bất kì cơ hội nào.

Nàng bây giờ cũng chỉ là một Võ Vương, và một Võ Vương như nàng thì làm được gì cơ chứ?

"Nghe ta!

Nàng bây giờ là người quan trọng nhất của ta, ta đã mất đi Nguyệt nhi, ta không muốn một lần nữa phải hối hận vì mất đi nàng..."

Triệu Thường Côn đứng dậy, đối diện với Mộc Phiến La, ngón tay vuốt ve má nàng.

"Thiếp...sẽ nghe chàng..."

Mộc Phiến La nắm lấy tay Triệu Thường Côn nhỏ nhẹ nói.

"Đi thôi, nếu còn đứng đây nữa thì tên đó sẽ phá nát cái tường thành mất"

"Ừm...".

Phía bên trên tường thành không có lời nào để diễn tả được cảnh tượng vào lúc này, xác yêu nhân từng mảng từng mảng nằm vươn vãi khắp nơi, máu chảy lênh láng, thấm đỏ cả nền đá.

Toàn bộ hơn một vạn yêu nhân đều bị Serbes tàn sát một cách dã man.

Serbes bước từng bước vững chãi, chầm chậm đi về chỗ tên Tam Giác đang nằm sấp trên nền đá, trên tay còn xách theo đầu của một tên yêu nhân.

Ngọn lửa bao quanh tường thành và thân thể của Serbes cũng đang từ từ tắt đi.

Serbes quăng đầu tên yêu nhân trước mặt Tam Giác, giọng châm chọc nói với hắn.

"Ngươi thôi giả vờ được rồi đấy!"

Tam Giác vẫn nằm im thin thít, không nhúc nhích.

"Á à... vậy ra ngươi vẫn còn ngất xỉu...

Thế mà ta cứ tưởng ngươi đã tỉnh rồi chứ..."

Thực ra Tam Giác đã tỉnh lại từ lúc nãy, toàn thân thể đau buốt, nhất là cánh tay đã bị phế, nhưng hắn vẫn cố cắn răng chịu đựng, không dám động đậy, hắn cứ nằm đó giả chết, biết đâu tên thú nhân này giết nhiều quá sẽ quên đi hắn.

Nhưng mà...đời không như là mơ.

Serbes làm sao có thể quên kẻ đã sỉ nhục hắn như vậy được chứ.

Serbes cúi xuống, thản nhiên nhặt lên cây đại mâu của Tam Giác, chĩa mũi mâu vào lưng hắn.

Tam Giác cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Để ta làm vài lỗ trên lưng xem ngươi có chịu tỉnh hay là không a"

Serbes nói, liền giơ thanh đại mâu trực đâm vào lưng Tam Giác.

Tam Giác cả người khẽ run lên một cái, hắn ý thức được rằng cái chết đang ở rất gần.

Cho dù hắn không bị Serbes giết thì cũng sẽ bị Man Nhược vương giết chết, đó là điều chắc chắn khi mà tin tức hắn báo về và sự thật chuyện của Mị Yêu vương hoàn toàn trái ngược nhau.

Chưa bao giờ hắn mong muốn được sống như lúc này, khát khao mãnh liệt đến mức hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để được sống.

"Serbes, dừng lại!"

"Hử?"

Serbes khựng lại, quay lại phía sau nhìn Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La đang đứng sau lưng.

"Tại sao ta phải ngừng lại?

Tên này khi nãy sỉ nhục ta, ngươi cũng nghe thấy đấy thôi.

Bảo ta tha cho hắn sao?"

Serbes ánh mắt nghi hoặc, nói.

Sống...sống rồi...

Tam Giác mừng thầm trong bụng, chỉ cần không chết bây giờ, hắn sau đó sẽ tìm cách bỏ trốn khỏi chỗ này.

Cơ hội dường như đã mở ra cho hắn cho đến khi Triệu Thường Côn lên tiếng trả lời Serbes.

"Ngươi một mâu đâm chết hắn thì quá dễ dàng cho hắn rồi.

Ta có cách khác để ngươi có thể dày vò hắn đến chết, khiến hắn phải chịu đựng nổi đau mà hắn chưa bao giờ từng cảm thấy"

Triệu Thường Côn thản nhiên nói.

Gương mặt Serbes liền hiển hiện lên thích thú.

"Rất tốt!

Thế thì ta sẽ đợi thêm một chút nữa vậy"

Tam Giác nằm dưới đất gương mặt hiện lên nét thống khổ, khoé miệng hắn giật giật đắng cay.

Tên kia hóa ra còn độc ác hơn cả tên thú nhân này nữa...

Sau khi Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La đến địa lao giải thoát cho những người dân còn sống sót, hơn nữa canh giờ sau, tất cả mọi người đều tập trung lại tại quảng trường lớn của Vẫn Thanh thành.

Tên Tam Giác bị trói chặt trên một cây cột lớn, cách mặt đất hơn ba thước, phía trước là một cái bục lớn, trên bục là những thùng gỗ lớn bên trong chất đầy những hòn đá đủ mọi kích thước, xung quanh là những gương mặt giận dữ của dân chúng Vẫn Thanh thành.

Cả đám yêu nhân ở Vẫn Thanh thành ánh mắt như tóe lửa, chỉ trực chờ lao vào xé xác tên Tam Giác ra mà thôi.

Tên Tam Giác thì sợ đến vỡ mật, kiếp này của hắn xem như bỏ đi rồi.

Giữa cái bầu không khí hừng hực ồn ào lửa giận ấy, Mộc Phiến La từ từ bước lên trên bục, nàng giơ tay ra hiệu cho tất cả im lặng.

Dân chúng nhìn thấy Tà chủ của mình, liền lập tức ngưng lại, mọi ánh mắt đều dán vào Mộc Phiến La.

"Tất cả yêu nhân của Vẫn Thanh thành!

Vài ngày trước, đội quân tiên phong của Man Nhược vương do tên đang bị trói phía sau dẫn đầu đột nhiên tấn công chúng ta!

Bọn chúng xông vào Vẫn Thanh thành cướp bóc, giết chết người thân của các ngươi, già trẻ đều không tha.

Ngay cả bổn vương cũng trúng phải độc kế của tên Man Nhược kém chút đã mất đi tính mạng này!

Các ngươi nghĩ xem có đáng hận hay là không?

Có đáng giết hay là không?!"

Mộc Phiến La nói lớn, giọng nói dõng dạc, vang vọng khắp quảng trường.

Nàng lúc này gương mặt trở nên rất nghiêm nghị, giọng nói cũng cứng rắn hơn rất nhiều so với lúc ở cạnh Triệu Thường Côn, đây chính là uy nghiêm của một Đại Tà chủ.

"Có!"

"Đáng hận!"

"Đáng giết!"

Tất cả dân chúng đồng thanh hô lớn, nhưng sau một hồi lại im lặng để cho Mộc Phiến La nói tiếp.

"Bản vương trúng phải kịch độc, lại bị đám sát thủ của tên Man Nhược truy sát, tưởng chừng sẽ vong mạng, nhưng!

Ông trời vẫn còn đối tốt với bản vương, trong lúc nguy cấp nhất, có một người đã xuất hiện và cứu mạng bản vương, người đó chính là người đang đứng cạnh bản vương đây!

Cũng chính người này đã giúp bản vương đánh bại quân của tên Tam Giác kia, vì vậy mà bản vương mới có thể giải thoát cho các ngươi và vẫn còn đứng được ở đây!"

Mọi ánh mắt liền đổ về phía Triệu Thường Côn, những lời xì xầm bàn tán cũng bắt đầu rộn lên.

"Bản vương bây giờ có hai việc cần thông báo cho các ngươi biết!"

Mộc Phiến La giơ tay ra hiệu cho dân chúng ngừng bàn tán, lại tiếp tục nói.

"Thứ nhất!

Yêu giới cả trăm năm nay có bốn Đại Tà chủ, đất đai chia đều ra bốn phương, mỗi Tà chủ thống trị một phương, với quy ước sẽ không xâm phạm lãnh thổ của Tà chủ khác.

Nhưng từ khi Hỗn Độn vương dẫn quân đi Nhân giới thì cán cân đã bị lệch, Man Nhược cùng Vô Diện, hai tên vô sĩ đó đã bắt tay với nhau hòng chiếm đoạt cả Yêu giới.

Bọn chúng trước tiên chiếm lấy lãnh thổ và tài nguyên ở phía Tây, là lãnh thổ của Hỗn Độn vương, sau đó bày ra kế hèn tấn công chúng ta.

Hai tên đó nghĩ rằng bản vương hiện tại đã chết, vì thế cả hai bọn chúng đang cùng đội quân của chúng hành quân đến đây.

Đó là một đội quân với số lượng lên đến hơn năm trăm ngàn vạn yêu nhân"

"Cái gì?!"

"Một... một đội quân...hơn năm...năm trăm ngàn vạn...?!"

"Cái số lượng khủng khiếp gì thế?!"

"Bọn chúng đang...đang tiến đến đây sao...?"

"Chúng ta làm sao...làm sao có thể chống lại được...cái đội quân đó chứ...?"

Đám yêu nhân gương mặt hiển hiện lên hoang mang kèm theo đó là sợ hãi.

"Các ngươi không cần phải hoảng sợ!

Cho dù đối phương có đông như thế nào thì cũng không thể nào đánh bại được chúng ta!"

Lời này Mộc Phiến La thốt ra càng làm cho đám đông trở nên hoang mang hơn.

Lúc này, từ trong đám đông, một yêu nhân cao tuổi lửng thửng bước ra, với điệu bộ cung kính cúi chào Mộc Phiến La, sau đó ôn tồn nói.

"Đại vương, Vẫn Thanh thành bây giờ chỉ còn lại không tới năm vạn yêu nhân, thực lực cao nhất cũng chỉ có Võ Tôn, làm sao có thể chống lại đội quân năm trăm ngàn vạn được chứ?

Xin đại vương hãy suy xét lại cho thật kỹ.

Theo như ta thấy, thì chúng ta nên càng sớm càng tốt rời khỏi chỗ này, đảm bảo tính mạng của chúng ta.

Rừng xanh còn đó sợ gì thiếu củi đốt.

Chúng ta nhẫn nhịn mà rời đi, sau này có cơ hội sẽ quay lại tính sổ với chúng..."

Tất cả yêu nhân ở Vẫn Thanh thành đều tỏ ra đồng ý với lời nói của tên yêu nhân già.

"Không kịp!"

Mộc Phiến La lắc đầu đáp lại.

"Theo như tin tức bản vương nhận được, thì đội quân của hai tên kia đã tiến sát đến Vẫn Thanh thành, chỉ trong vài canh giờ nữa sẽ tiến đến đây.

Các ngươi nghĩ sẽ chạy được bao xa?"

"Chuyện... chuyện này...?"

Tên yêu nhân già lúng túng.

"Bản vương sẽ không ép buộc bất cứ ai trong các ngươi!"

Mộc Phiến La tiếp tục.

"Các ngươi có thể lựa chọn, hoặc là ở lại đây, hoặc là các ngươi có thể lập tức rời khỏi.

Cho dù các ngươi lựa chọn như thế nào, bản vương cũng sẽ không làm khó các ngươi.

Cho dù chỉ còn lại một mình, thì bản vương cũng quyết ở đây mà chờ hai tên Tà chủ kia đến!"

Ánh mắt Mộc Phiến La hiện lên kiên quyết nhìn đám yêu nhân phía dưới.

次の章へ