Cách bên một tấm rèm mỏng, sau ánh nến heo hắt có vương mùi hoa tương tư.
Hai người lần đầu gặp mặt sau nhiều năm dù họ ở ngay gần bên. Một người là hoàng hậu, chết trong sự cô quạnh của hậu cung, một người là tướng quân, đau khổ không lối thoát trên con đường tìm đến sự an toàn cho các con của mình. Ba mỹ nhân năm đó không một ai có thể thoát khỏi sự buồn bã.
"Tam vương dâng lên một kế vẹn toàn. Nhưng nếu muốn vẹn toàn nhất, Cẩm Tú ngươi không phải không biết, về thánh nữ đài đi. Về đó mọi chuyện đều sẽ ổn cả, đừng vì ngày ngày phải đối mặt với hoàng đế mà ở đây nữa, chúng ta đều đã làm mẹ rồi."
"Chúng ta chẳng phải vẫn kẻ ngồi phật đường kẻ trong phủ đệ mà chán nản hay sao?" Một sự thật, họ ai cũng không muốn gặp lại Dạ Lâm nên mới lựa chọn hành hạ mình, đâu phải họ muốn thế, nỗi sợ đó, nỗi sợ lớn nhất của bọn họ, giá như… Không nên gặp lại cứ muốn gặp, dung nhan người đó, đau hơn bất kì nỗi đau nào. Ta yếu đuối thật, Cẩm Tú tự nhủ, vì không muốn gặp người đó mà để con trai làm con tin, vì không muốn gặp người đó mà khiến bản thân ngập trong đau khổ. Có lẽ Liên Chi là người thoải mái nhất, người đời này Liên Chi yêu chết dưới tay thái hậu, thống hận đoạn tuyệt thế gian, lên núi tiên, bọn họ không làm được, không ai dám cương quyết như thế, hôm nay, ngay lúc này họ làm được không?
Đại Ngọc đi rồi, người ở lại nhìn theo, cơ đâu nên nỗi ai cũng oán hận sau bức rèm? Bọn họ đều là nạn nhân kia mà, người nên đau khổ phải là hung thủ mới đúng?
Cẩm Tú ngồi trong thuỷ đình, tay miết ngọc bội, hổ phù Đông quân đặt trên bàn, Hạ Lâm, chàng mau về đi, con gái chúng ta không xong rồi. Dạ Lâm biết con bé không thở, sớm hay muộn chuyện lọt ra ngoài thì không thể cứu được, lúc ấy họ sẽ nói con bé là cương thi, phải mang phơi nắng bảy ngày rồi đem thiêu, con bé sao có thể chịu nổi.
...…..
Tại chín tầng phượng lâu.
Hoài An nhíu nhẹ lông mày, kẻ kia thế nhưng không phát hiện ra,, nàng nhìn Nghiêm Tâm, nữ tử này không tầm thường, tiên liệu còn chính xác hơn Trường Nhạc, thế nhưng xưa nay thành thần đều chọn giết tâm ma, nàng ta đang cược điều gì?
"Thượng thần hôm nay ra tay tương trợ, ngày sau nếu Vy Tuyết chọn giết ta, Nghiêm Tâm cam nguyện chết. Nếu Vy Tuyết không chọn như thế, thỉnh thượng thần nhắm mắt làm ngơ."
"Ngươi đang dùng cục diện bế tắc để trao đổi với ta?" Ai biết được bây giờ đế cơ không giết tâm ma nhưng sau này có muốn giết hay không, hay lúc đó còn giết được hay có cơ hội giết hay không, hoặc là nếu tâm ma muốn giết đế cơ thì phải làm sao?
"Thượng thần biết rõ nếu không có cách Đế Cơ sẽ chết thật."
Chết, đế cơ kiếp này là kiếp thú mười, chết đã chín lần, thêm một hay bớt một cũng chẳng sao, trước hết người này giống như là có cái gì đó để cược, cứ tạm đồng ý rồi tính sau, dù sao nuốt lời là chuyện dễ nhất thế gian. "Ta đồng ý."
........
Thời gian như trôi chậm hơn, dưới gốc tương tư nở rộ có một người đang đứng. Nàng chỉ mặc thuần màu trắng, cả người đượm mùi thuốc, đôi mắt trong tựa ánh trăng hướng lên thiên không.
Liên chi nhớ lại năm đó, thời gian ấy, một cơn gió thổi qua, mùi cỏ thơm năm nào, sắc xanh của chén trà ngày, trước cái ngày chàng trong vòng tay người mình yêu, máu đỏ thấm ướt áo, vĩnh biệt thế gian. Nàng bỏ lên núi tiên, nghe nói trên có một loại thuốc gọi là thuốc trường sinh, có thể cứu người sống lại. Kẻ hại chết người nàng yêu, hại chết cha mẹ chính là kẻ thù của nàng. Đoạt tuyệt hoàng cung, lên núi tiên, bao nhiêu năm rồi, lúc đó cứ nghĩ lên núi tiên là có thể cứu được người. Hóa ra là không phải, mệnh đã hết duyên tận, người phải qua luân hồi, nhưng mà, người đó lại bị nguyền rủa ác độc, linh hồn giam cầm nơi đâu không rõ. Nên hôm nay nàng về đây, lại về đây, đối mặt cùng hoàng cung, thái hậu, hoàng đế, nàng muốn thấy lại tỷ muội năm nào, muốn hỏi bà ta, không hỏi được, vậy phải cho bà ta một đao, cắt đi oán hận của nàng, trả lại bà ta đao năm đó hạ lên người chàng.
Cẩm Tú rời thánh nữ đài, hoàng hậu phạm tội quanh năm làm bạn bên thanh đăng, nực cười, bọn họ, tỷ muội của nàng sao lại mắc mưu thái hậu được, họ là chán phải gặp người đó, người từng là đại ca của nàng, người từng là con trai nhà họ Kim. Hắn ta phủ nhận tất cả, làm một tên hoàng đế hèn nhát, nghĩ đến ngày ngày gặp kẻ như thế ai lại chịu nổi. Huống chi sau bao nhiêu năm, sau bao nhiêu tình cảm và hi sinh hai bọn họ dành cho hắn, ai mà không đau lòng, hắn ta chẳng yêu ai cả, người hắn ta yêu là con người hèn nhát. Thật buồn nôn, năm đó cha sao lại cưu mang thứ súc vật như vậy?
Y bào trắng thuần, một thân tiên khí, phảng phất hương thuốc bắc, bước qua cánh cổng hoàng cung, nhìn thị vệ cúi đầu, nhìn bá quan đang quỳ cung nghênh công chúa, môi nhếch lên, công chúa, một cái tên nghe thật hoa lệ. Một đạo thánh chỉ triệu gọi, một bước chân, qua cánh cửa đó, người phụ hoàng chưa một lần gặp đã chết, một người cha bao nhiêu năm nuôi nấng lại bị huynh đệ ruột thịt giết, làm sao đối mặt?
Bước đến ngự thư phòng, nhìn cảnh sắc. Thật buồn cười, nơi lẽ ra thuộc về mình lại là nơi kẻ khác lớn lên bao nhiêu năm, khi bản thân trở lại thì đó lại là mồ chôn… rốt cuộc bên kia thế giới nếu tiên hoàng biết con gái bị đày đọa thế sẽ làm gì? Ông có đau xót cho Vy Tuyết lưu lạc, có khổ sở cho con cái mình chết oan không?
Liên Chi hạ châm lên cổ tay. Chỉ là thử độc, thần sắc có chút nhợt nhạt, nàng lau đi phần máu đen, Hạ Lâm rốt cuộc huynh làm gì vậy, độc này ở trong người con gái huynh bao nhiêu lâu rồi? Tại sao chuyện cứ như lệch khỏi quỹ đạo của họ?
Nhìn lên trên mấy ngọn nến: "Nến trường minh tắt nghĩa là?" Con gái của Cẩm Tú, năm đó để nó được sống, bất đắc dĩ họ phải nhét nó vào cái thân xác không sống này, giờ con bé lại vì thế mà gặp chuyện. Không thể giải quyết một mình được, con bé càng lớn càng nguy hiểm, luôn cần thượng thần ở bên, lúc này gọi Hạ Lâm về là hợp nhất.
Dạ Lâm đau buồn níu tay Vy Tuyết: "Cả người và hồn không giữ được."
" Biết phải cầu ai không?"
"Có thể lật ngược luân hồi duy mình Hạ gia."
Hạ Lâm cái tên quen thuộc đến đau lòng, người đó là huynh đệ thân thiết nhất của hoàng đế, là thân nhân duy nhất sót lại, là người duy nhất đế vương có thể tin tưởng. Nhưng hắn lại làm cho mọi người hận mình, hoàng hậu, Triệu gia, Hạ gia, mọi người luôn tốt với hắn, còn hắn làm tổn thương họ, năm lần bảy lượt chỉ có thể làm ngơ mặc cho thái hậu tính kế họ. Hắn áy náy, việc duy nhất hắn có thể làm là đưa người thân yêu đi xa, tránh khỏi hắn, để họ có thể sống an ổn. Giờ đây gọi người về, điều đó có ổn không, không có Hạ Lâm cạnh bên thái hậu mới không nhìn đến Cẩm Tú, giờ Hạ Lâm về có thể cứu con gái hắn nhưng mà thái hậu thì sao? Cả hoàng hậu và nàng đều hận thái hậu nhưng sẽ không ra tay, Hạ Lâm thì khác, thái hậu đã từng ăn một kiếm của Hạ Lâm, người huynh đệ này lại mưu cao, thông minh có thừa, nếu ra tay hắn mắc mưu giết thái hậu không hay biết.
Liên Chi làm xong việc mình muốn, sải bước đến trước Trường Ninh cung, cũng tội thật, bao năm bà ta làm việc ác, đến lần nước bẩn này không phải bà ta hắt lại bị mang tội. Thị vệ ngăn lại ngoài cửa, đơn giản thế sao, năm đó bọn họ đều là cao thủ võ lâm, chút thị vệ này ngày xưa không cản được nàng, giờ sao cản nổi. Hất tay, tiên khí lập tức đẩy người ra xa, nến trong cung tắt hết. Bước vào, thái hậu nằm trên ghế, cao cao tại thượng nhìn xuống, con gái bà ta về rồi sao, thật sự là bao năm không đổi khác, nghe nói nó đã thành tiên rồi, đâu còn can hệ đến phàm gian nữa, đến cũng vô ích.
Thái hậu bao nhiêu năm vẫn luôn cho rằng không ai dám động đến bà ta, đúng vậy Cẩm Tú, Đại Ngọc không muốn bẩn tay, còn nàng và Hạ Lâm thì khác, bà ta từng ăn một kiếm, vẫn chưa thôi cao ngạo đi sao?
"Liên Chi, về rồi sao?"
Ngồi xuống ghế: "Bao năm không gặp bà vẫn như vậy, người ta nói thứ rẻ tiền có trát lên bao nhiêu xa hoa cũng thế, giờ thấy thật đúng, loại người như bà vẫn còn sống sao?"
Cười: "Con ăn nói thật chẳng ra làm sao?" Thái hậu năm đó bị tráo con, vốn dĩ đã hận thù. Hiện tại bà phát hiện ra dù không tráo thì hai đứa bé kia cũng không thuộc về mình.
"Bà thì sao? Bao năm nay ta lưu lạc, bà hẳn là vui lắm, sau tất cả bà là người thắng kia mà?" Liên Chi nói nhẹ nhàng, hậu phi trong cung mộng làm hoàng đế, con cái chỉ là công cụ thôi. Nào có cái gọi là tình mẫu tử, là yêu thương thật lòng?
"Bản cung không chấp nhặt với con. Thân là công chúa thì phải giống một công chúa."
"Như bà à?" Bật cười châm biếm? Thế nào là giống một công chúa? Thế nào là không giống? Máu của hoàng tộc, ra đời đã là công chúa, bà ta lại nói như thể máu người bà ta mới là máu hoàng tộc? Có phải lãng quên mình là ai không? "Bà nói chuyện nghe rất hợp ý ta, ai ở hoàng tộc cũng là hoàng thân, còn bà thì khác. Hình như bà quên đi chuyện chúng ta không chung họ thì phải? Người ở nhờ trên giang sơn của phụ hoàng là thứ tiện nhân ngươi."
Năm xưa khi thái hậu còn nắm quyền lực tột đỉnh đứng nói là nhìn, chỉ cần bà không muốn thì kẻ nào cũng phải chết. Giờ thì sao? Một công chúa nhỏ bé cũng dám nói lời đại nghịch bất đạo.
"Đừng bất mãn vội thế, bà đâu đã mất đi hoàn toàn quyền lực? Chỉ là ta từ công chúa bị bà đày đọa thành người nắm trong tay quyền lực thôi. Cảm giác bị cắn ngược thế nào? Ta thực muốn coi khi thái tử về lại tay hoàng hậu bà còn thảm cỡ nào…" Đứng lên: "Phải sống tốt đến ngày đó nhé."
"Ngươi?"
"Nếu bà không giết Vy Tuyết thì đâu có hôm nay, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, năm nay vừa tròn năm thứ 9. Kịch hay còn nhiều, xin thái hậu bảo trọng thân thể."
Không có tiếng đáp lại.
............