webnovel

Chương 45: Giải cứu

Thiết Minh Tiêu nhìn Dương Bạch mệt mỏi vươn tay xoa đầu hắn cười nói:"Được, chúng ta đi thôi."

Bốn người họ đi đến quán trọ gần đó, bọn họ vào thì tiểu nhị ra đón tiếp. Tiểu nhị hỏi:"Khách quan muốn lấy bao nhiêu phòng?"

Thiết Minh Tiêu nói:"Lấy bốn phòng."

Trương Huyền đưa linh thạch cho hắn, tiểu nhị nhận lấy linh thạch liền dẫn bốn người lên phòng. Đến nơi, tiểu nhị nói:"Nếu khách quan cần gì thì cứ gọi ta."

Hắn ta nói xong liền rời đi, Thiết Minh Tiêu quay sang nói với Đương Minh Chu:"Chắc đệ cũng mệt rồi, đệ mau nghỉ ngơi trước đi."

Đương Minh Chu nghe lời y bước vào phòng, hắn đóng cửa lại. Thấy hắn vào phòng y mới quay sang nói với hai người còn lại:"Ta có chuyện muốn bàn."

Ba người bước vào phòng, Thiết Minh Tiêu đóng cửa lại, y đi đến bàn ngồi. Trương Huyền và Dương Bạch đi đến ngồi đối diện y, Thiết Minh Tiêu nhìn hai người họ nói:"Về nhiệm vụ của sư tôn giao chúng ta đã làm xong. Còn chuyện của Nguyệt Tu Sinh thì ta có cách như thế này."

Dương Bạch hỏi:"Cách gì?"

Thiết Minh Tiêu nói:"Sáng mai, ta và đại sư huynh sẽ xuất phát. Đệ và bát đệ ở lại đây."

Trương Huyền nghe vậy cũng chẳng nói gì, Dương Bạch thì lại khác hắn lo lắng cho hai người họ. Dương Bạch nói:"Nhưng mà..."

Hắn chưa nói hết thì Thiết Minh Tiêu chen vào nói:"Ta biết đệ lo cho chúng ta nhưng nếu đệ đi rồi thì ai sẽ bảo vệ cho bát đệ?"

Dương Bạch nghe vậy liền im lặng không nói gì, Thiết Minh Tiêu thở dài nói:"Đệ cứ yên tâm, bọn ta sẽ yên ổn trở về. Trong lúc bọn ta đi lấy Nguyệt Tu Sinh, đệ nhớ trông chừng Bát đệ đừng để đệ đi ra ngoài tìm bọn ta."

Dương Bạch chỉ đành nói "vâng" một tiếng nhưng tâm tình của hắn thì phức tạp, Thiết Minh Tiêu đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, vỗ vai hắn nói tiếp:"Đệ mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Dương Bạch không nói một lời, im lặng đứng dậy trở về phòng. Trương Huyền không về phòng, hắn đứng dậy đi đến trước mặt y cất tiếng hỏi y:"Chừng nào chúng ta xuất phát?"

Thiết Minh Tiêu nghĩ ngợi xong mới nói:" Giờ Mão chúng ta sẽ xuất phát."

Trương Huyền nói "ừm" rồi rời đi. Y cũng chẳng nói gì đi đến bên giường, tháo giày ra ngồi xếp bằng trên giường. Đôi mắt từ từ nhắm xuống.

Giờ Mão ngày hôm sau, Trương Huyền và Thiết Minh Tiêu đã xuất phát đi lấy Nguyệt Tu Sinh. Dương Bạch đi tiễn hai người rồi mới quay về phòng.

Trên đường đi, Trương Huyền luôn quan sát Thiết Minh Tiêu. Thiết Minh Tiêu thấy hắn cứ nhìn mình hoài liền hỏi:"Mặt đệ dính gì sao, Đại sư huynh?"

Trương Huyền lắc đầu nói:"Không có, thanh kiếm kia nó có làm gì đệ không?"

Thiết Minh Tiêu mỉm cười nói:"Đại sư huynh yên tâm đi, Tiêu Phong không có làm gì đệ hết."

Trương Huyền chỉ "ừm" một tiếng, hai người muốn đi đến vực thẳm thì phải đi vào khu rừng này, càng đi sâu vào khu rừng, cây cối càng rậm rạp hơn nên hai họ càng cảm giác. Đi được một lúc, Thiết Minh Tiêu bỗng nhiên ngừng lại. Trương Huyền cũng ngừng lại theo, hắn nghi hoặc quay sang nhìn y hỏi:"Có chuyện gì sao, sư đệ?"

Thiết Minh Tiêu nhìn xung quanh mới nói:"Sư huynh, huynh có nghe thấy gì không?"

Trương Huyền cũng nhìn xung quanh rồi lắc đầu nói:"Ta chẳng nghe thấy gì hết!"

Thiết Minh Tiêu không nhìn hắn nói:"Huynh thử nghe lại một lần nữa đi, ta nghe thấy ai đó đang kêu cứu thì phải."

Trương Huyền nghe y nói vậy liền tập trung lắng nghe, bỗng chốc bên tai hắn truyền đến âm thanh:"Có ai không? Cứu chúng tôi với!"

Trương Huyền nhìn về hướng phát ra âm thanh vươn tay chỉ nói:"Âm thanh được phát ra từ hướng đó. Chúng ta mau đi đến coi đi!"

Thiết Minh Tiêu nói "được" một tiếng liền cùng Trương Huyền đi về hướng đó. Họ càng đi gần âm thanh càng to rõ hơn.

Họ đi được một lúc liền ngừng lại, họ nấp vào sau cây gần đó. Người kêu cứu là hai cô gái mặc hồng y, xung quanh hai nàng có mười mấy tên nam nhân đang bao vậy. Thiết Minh Tiêu nhìn qua hai nàng liền nhận ra hai người, chính là Bạch Diễm và Thu Sương. Bạch Diễm cầm thanh kiếm khá dài chĩa vào tên nam nhân trước mặt nói:"Tôi khuyên các người nên tránh xa chúng tôi ra."

Tên nam nhân trước mặt nàng là tên thủ lĩnh của nhóm, hắn nhìn nàng cười, liếm môi nuốt nước miếng nói:"Ta không tránh thì sao, cô làm được gì ta? Không lẽ cô đánh ta bằng thanh kiếm đó ư?"

Thu Sương đứng phía sau nàng sợ hãi nói:"Sư tỷ, chúng ta phải làm sao đây. Bọn chúng quá đông với lại ai cũng đạt đến Hóa Thần, chúng ta chỉ có hai người làm sao đánh lại bọn chúng?"

Bạch Diễm thấy nàng nói cũng có lý, nàng nhìn xung quanh để nghĩ cách thoát khỏi nơi đây. Thấy xung quanh tàn là cây cối rậm rạp, cho dù có chia nhau chạy thì hai người cũng sẽ lạc nhau, thấy không có cách nàng nói với sư muội của mình nói:"Tùy cơ ứng biến thôi. Muội cứ đứng đằng sau ta."

Trương Huyền đứng nấp sau cây cách bọn họ khá gần, hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền quay sang nhỏ giọng hỏi y:"Tam đệ, đệ có cách gì cứu họ không?"

Thiết Minh Tiêu nhìn xung quanh như đang tìm một thứ gì đó, y nói:"Sư huynh yên tâm, ta có cách cứu họ khỏi bọn chúng."

Trương Huyền hỏi:"Cách gì?"

Thiết Minh Tiêu nói:"Bọn chúng đối với đệ thì rất dễ đánh bại, chờ ta ra hiệu huynh mau đưa họ rời đi trước, ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian để huynh đưa họ đi."

Trương Huyền muốn nhắc y đến thanh kiếm đó, không biết có phải y có sức mạnh đọc suy nghĩ hay không, y nói:"Sư huynh yên tâm, ta sẽ không để nó khống chế ta đâu và không để bọn chúng nhận ra nó."

Trương Huyền chỉ đành nói "ừm" một tiếng rồi tiếp tục quan sát.

Tên thủ lĩnh nói:"Mau buông tay chịu chói đi, bọn ta sẽ nhẹ nhàng với tỷ muội cô. Còn nếu không thì đừng trách ta.", hắn vừa nói vừa nhìn cơ thể đầy quyến rũ với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, hắn cố gắng nuốt nước miếng hết xuống.

Bạch Diễm cảm thấy hắn ghê tởm liền liều mạng cầm kiếm xông về phía hắn. Hắn nhanh chóng né được liền bắt lấy hay tay nàng. Thu Sương cũng nhanh chóng bị đồng bọn hắn bắt lại.

Tên thủ lĩnh vươn tay sờ khuôn mặt nàng, sau đó cái tay của hắn từ trượt xuống ngực nàng, một tiếng "xoẹt" vang lên, y phục của nàng bị xé rách đến thắt lưng, sau lớp y phục lộ ra làn da trắng trẻo. Bạch Diễm thấy liền biết mình không còn đường thoát.

Thấy được làn da trắng trẻo, tên thủ lĩnh không kìm được mà vươn tay sờ, Bạch Diễm từ từ nhắm mắt lại chờ chết. Bỗng nhiên tên thủ lĩnh lại hét lên một tiếng văng nàng ra.

Bạch Diễm nhanh chóng được Thiết Minh Tiêu vươn tay bắt lấy nàng, Bạch Diễm mở mắt ra nhìn người trước mắt. Nàng thấy Thiết Minh Tiêu liền vui mừng, là huynh ấy đúng là huynh ấy rồi. Thiết Minh Tiêu đỡ nàng ngồi xuống đất rồi quay sang chỗ khác nhìn, y nhanh chóng cởi áo ngoài đưa cho nàng mặc vào, y nói:"Cô nương không sao chứ?"

Bạch Diễm nhanh chóng mặc vào nhìn y như thấy hy vọng nói:"Ta không sao, cảm ơn huynh."

Thu Sương được Trương Huyền cứu khỏi, hai người họ nhanh chóng đi đến chỗ hai người. Thiết Minh Tiêu đỡ Bạch Diễm đứng dậy, y nói:"Đại sư huynh, huynh mau đưa họ rời khỏi đây trước đi."

Trương Huyền nói "được" liền dẫn Bạch Diễm và Thu Sương rời đi. Trước khi đi, Bạch Diễm nói:"Huynh nhớ cẩn thận."

Thiết Minh Tiêu chỉ mỉm cười rồi đưa nàng cho Trương Huyền. Y đi đến trước mặt tên thủ lĩnh nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. Tay phải hắn chảy máu không ngừng, hắn bị như vậy là do y chém. Trong lúc hắn đang muốn sờ Bạch Diễm thì không biết từ đâu y nhảy ra chém vào tay hắn một nhát.

次の章へ