webnovel

Chương 2

Từ đầu đến chân, toàn bộ đều là vết bẩn... Xin thề nếu có cơ hội, tôi nhất định quăng tên Parm đó xuống biển. rồi cầu cho cậu ta bị bạch tuộc khổng lồ nhai đầu. Nhưng hiện tại, làm ơn để tôi được tắm táp đi! Cả người vừa nhếch nhác lại còn bốc mùi.

"Còn xa lắm không?" Tôi hỏi hai đứa nhỏ đang dẫn đường phía trước.

"Không còn xa lắm. Chúng ta sắp đến nơi rồi."

Tụi nó đã nói câu này đến lần thứ ba rồi...

Sau sự cố gớm ghiếc kia... Parm và tôi đi tới chỗ hai đứa nhỏ đang chạy giỡn để hỏi thăm về hòn đảo. Ban đầu, bọn nhỏ trông có vẻ hoảng sợ vì bộ dạng nhếch nhác của cả hai. Nhưng sau khi chúng tôi giới thiệu mình là khách du lịch, hai đứa nhỏ lại khá hào hứng. Bọn nó còn tình nguyện dẫn chúng tôi đến gặp người lớn trong làng. Nhưng cả nhóm đã đi hơn nửa tiếng đồng hồ, vậy mà vẫn chưa nhìn thấy căn nhà nào. Chẳng phải tụi nhỏ bảo đây đã là đường tắt sao.

"Kia là nhà tụi em." Bọn nhỏ chỉ vào một căn nhà cách chỗ chúng tôi không xa. Đó là ngôi nhà gỗ lớn, vừa đủ cho một gia đình gồm hai vợ chồng và ba, bốn đứa con.

Tôi suýt chút không nhịn được mà cười rộ lên khi gặp được những người sống trên đảo. Ban đầu, bản thân chỉ ao ước được lao xuống biển, tắm táp cho sạch sẽ. Nhưng vì sợ sẽ làm ô nhiễm môi trường, tôi đành phải lê tấm thân bốc mùi này, đi theo cái hũ mút vẫn đang ngậm chặt miệng từ sau sự cố đến giờ.

Hừm... Đúng là tôi muốn nói chuyện với cậu ta đấy.

"Mae, hai Phi này là khách du lịch đó." N'Tang, đứa lớn hơn trong hai anh em, nhanh chân chạy lên, giới thiệu chúng tôi với người phụ nữ trung niên đang ngồi trước ngôi nhà gỗ. Rõ ràng, hai mắt bà ấy mở thật to vì kinh ngạc, lật đật đứng lên chào đón.

Đấy... Thời điểm tiến lại gần hơn, bà ấy hơi khựng lại, suýt chút thì giật lùi ra sau.

"Ừm... Hai cậu là khách du lịch sao?"

"Vâng, thưa Dì. Vừa nãy con bị say sóng đến mức nôn cả ra, nên mới bẩn như vậy. Xin thứ lỗi cho con vì điều này." Tôi cố giải thích để tìm kiếm thông cảm. May mắn thay, bản thân vừa mới cạo râu, nhờ thế mặt mũi mới được gọn gàng như vậy. Bằng không, bà ấy sẽ chẳng siêu lòng nhàng đến vậy. Nhớ tới bộ dạng chính mình với bộ ria mép... Thôi bỏ đi.

"Vậy hai cậu vào nhà tắm rửa trước đi. Lát nữa, Dì sẽ mang cả ha đi gặp ông chủ."

Ông chủ...?

Tôi lắc lắc đầu, đuổi đi nghi ngờ trong đầu. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tắm rửa, mấy thứ khác để sau nói tiếp vậy.

"Đây là panung." Dì đưa cho chúng tôi hai cái khố, sau đó quay người đi mất, để cả hai đứng lại trong khu vực gọi là nhà tắm.

Nhà tắm ở nơi này được dựng trên khoảnh sân trống phía sau nhà, dùng vách gỗ quay lại thành một căn phòng. Nhưng phần nóc hoàn toàn không được che đậy, có thể thoải mái ngắm bầu trời trên đầu. Cũng may, chúng tôi có panung để che chắn phía dưới.

"Đừng nói với tôi là cậu không biết cách mặc khố đấy." Sau khi cởi bỏ quần áo trên người chỉ để lại duy nhất chiếc khố, tôi quay sang nhìn Parm. Sự thật là, sau sự kiện ngày hôm qua, tâm lý vẫn còn chút xấu hổ, nhưng không đến nỗi lộ ra mặt.

"Làm thế nào vậy?" Người nọ nhíu mày lóng ngóng không biết làm thế nào. Có lẽ, cậu ta định quấn tấm vải vòng quanh người như khăn tắm bình thường, nhưng nó lại quá ngắn để làm vậy.

"Xỏ chân vào trước đi." Này coi như lời xin lỗi cho tai nạn nôn mửa ban nãy. "Lại đây, tôi chỉ cho cậu."

Tôi đi qua chỗ Parm, sau khi người nọ đã làm theo lời hướng dẫn, rồi tiếp tục bài giảng về cách quấn khố cho đứa nhỏ to xác nào đấy. Cậu ta nhìn qua một lần rồi ngay lập tức làm theo được ngay lần thử đầu tiên. Sau khi hoàn thành, đối phương tiếp tục cởi bỏ áo trên người

"Cổ anh như vậy có gãy không đấy?" Parm hỏi bằng giọng đều đều, khi thấy tôi bất thình lình xoay phắt đầu đi nơi khác.

"Không gãy được."

Tôi sẽ không nói nguyên nhân của hành động xoay đầu này bởi vì quá sức ghen tỵ với thân hình hoàn mỹ của tên đàn ông kia đâu. Mặc dù cơ bắp không quá mức rõ ràng, nhưng hình thể khỏe mạnh, trông khá đẹp mắt khi kết hợp với nước da sáng và chiều cao nổi bật. Chưa kể đến, gương mặt đó... Tôi thật sự ghen tỵ đến nóng mắt vì cậu ta.

Cúi đầu nhìn lại chính mình...

Ừm thì, gì đây, tảng thịt nhão đi? Nếu không đem ra so sánh với người khác, tôi còn đỡ tủi thân. Nhưng thời điểm đứng cạnh người nào đấy, cảm giác thua kém chẳng hay ho chút nào.

"Nếubunch thấy hổ thẹn, tại sao không cố rèn luyện thân thể đi?" Người nọ giống đoán biết được suy nghĩ của tôi nên bất thình lình lên tiếng, trong khi tay đang vò tóc. Tôi mất kiên nhẫn há miệng, rồi đáp trả bằng giọng như tát nước vào mặt đối phương.

"Lười."

"..."

Mặc dù biết chắc gương mặt cứng nhắc của người bên cạnh lộ rõ thái độ "đáng đời", tôi chọn cách quay đi, phớt lờ không quan tâm và tập trung kỳ cọ mình mẩy. Cả hai mất khoảng nửa tiếng đồng hồ để tắm rửa và giặt giũ quần áo. Lần này, tôi đổi sang một bộ trang phục hợp hoàn cảnh hơn, áo thun, quần shorts cùng với một đôi dép lê. Có điều, thời điểm nhìn sang người bên cạnh...

Cùng là áo ngắn tay, quần shorts, dép lê, nhưng sao trông tên đó bắt mắt đến vậy?

Hay nhờ có thêm chiếc máy ảnh đắt tiền, sang chảnh, cho nên bộ dạng càng thêm bắt mắt và thu hút gấp nhiều lần.

"Này..." Tôi chọt chọt cánh tay Parm, trong khi cả hai đang thu dọn đồ đạc của mình, "Tôi có thể đeo thử máy ảnh kia được không?"

Thật ra, nếu cậu ta xấu tính và không đồng ý, tôi cũng chẳng tính toán gì, chủ yếu là để biết ý tứ đối phương thế nào. Nhún nhún vai mấy cái, tôi quay người tiếp tục thu dọn, mặc kệ Parm vẫn đứng như trời trồng nhìn chằm chằm mình, chẳng hề nhúc nhích dù chỉ một chút. Xem ra, người nọ sẽ không đồng ý với lời đề nghị kia rồi.

"Cẩn thận chút." Một giọng nói vang lên ngay sát bên tai, rồi ngay sau đó, từ phía đằng sau, chủ nhân của nó đem dây đeo máy ảnh tròng vào cổ tôi. Khoảng cách này gần đến mức khiến lòng tôi bất giác dấy lên một cảm xúc kỳ lạ, đến mức chỉ muốn quay đầu bỏ chạy. Vì thế, chính mình vội vã quay đầu tránh đi, tay không quên cẩn thận đỡ lấy chiếc máy ảnh.

"Cậu không đáng ghét như tôi đã nghĩ đấy."

"...Tôi không phải anh."

Quá đáng thật đấy. Giả sử mà ném cái máy ảnh này vào tường chắc vui lắm nhỉ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất đừng làm vẫn hơn. Sợ nhất là hậu quả phải chịu ngay sau đó, tôi không nghĩ mình sẽ đủ khả năng đền cho cậu ta. Hoặc giả như có thể, tôi sẽ bị lột sạch, trong người chẳng còn xu nào.

"Để tôi soi gương thử một chút xem nào." Tôi phớt lờ câu nói của đối phương, đi tới đứng trước cái gương lớn.

"Cái máy này hết sản xuất rồi đấy."

"Nói lắm thế."

Không cần kể lể nhiều vậy đâu...

Tôi vội vàng tháo chiếc máy ảnh xuống khỏi cổ và trả lại cho Parm khi thấy người nọ lộ ra ánh mắt khó chịu khi mỉnh chẳng phân biệt được như thế nào là ngầu hay không. Có lẽ, nguyên nhân không đến từ ngoại hình, bằng không tôi nhất định sẽ chẳng đời nào thua kém tên đó.

"Đi thôi." Người nào đó đứng khoanh tay chờ đợi, nhưng có vẻ như càng lúc càng mất kiên nhẫn với sự lề mề của tôi. Cuối cùng, cậu ta chụp lấy ba lô của tôi, khoác lên vai mình, tay còn lại túm lấy tôi, kéo ra khỏi nhà.

Ơ hay... Chúng tôi mới gặp nhau chưa tới một tuần, nhưng đã nắm tay, đụng mặt, ôm ấp, thậm chí còn tắm chung rồi đấy. Và chuyện mất mặt nhất chính là tên kia còn nhìn thấy cả mông tôi nữa cơ.

Nếu thừa nhận bản thân đã quen với mấy màn lôi lôi kéo kéo nhau thế này thì có lạ lắm không nhỉ?

"Lại đây nào. Đi thôi, theo sát nhé." Dì đứng cùng hai đứa nhỏ, mỉm cười với chúng tôi, rồi dẫn đường phía trước. Tôi tranh thủ lúc bà ấy nói chuyện với đứa lớn hơn, quay sang to nhỏ với nhóc Tan bên cạnh.

"Ai là ông chủ vậy?"

"Chủ nhân của hòn đảo này." Nhóc Tan thành thật trả lời, khiến tôi khựng lại một chút. Chẳng phải nếu đây là nơi thuộc sở hữu tư nhân, chúng tôi đáng ra nên xin phép trước khi lên đảo hay sao? Liệu rằng sắp có rắc rối xảy ra không nhỉ?

"Sẽ ổn thôi." Người thanh niên đi bên cạnh thấp giọng lên tiếng.

"Chắc không?" Chính mình quay sang nhìn người thanh niên, trên vai đeo túi của mình, tay còn lại vẫn đang cầm giúp ba lô cho tôi. Tuy trong lòng có chút áy náy, nhưng thế vẫn tốt hơn... Để tay mình chịu đau vì xách nặng. Hơn nữa, cậu ta trông như đang cầm bọc đựng đồ trong cửa hàng tiện lợi, chẳng hề có dấu hiệu nặng nhọc hay mệt mỏi. Cho nên cứ như vậy chắc cũng không sao cả.

"Nếu không được phép lên đảo, Kao sẽ chẳng bảo chúng ta tới đây." Parm nói xong lại tiếp tục im lặng. Vì thế, tôi cũng đành ngậm chặt miệng không hé môi câu nào.

Sau khi đi bộ tầm năm phút, xung quanh bắt đầu xuất hiện nhiều hơn những ngôi nhà và cabin gỗ rải rác dọc bờ biển. Vài nhóm phụ nữ ngồi làm việc ngay trước cửa nhà. Ánh mắt họ có chút dè chừng, lấm lét dõi theo chúng tôi mãi đến khi cả nhóm? đi đến chỗ rặng cây phía trước. Càng đi về phía bờ biển, người lại càng đông. Và khoảnh khắc vừa băng qua cánh rừng, tôi sửng sốt, suýt nữa kêu lên vì khung cảnh trước mắt.

Dọc bờ biển là một loạt thuyền đánh cá nối nhau xếp thành hàng dài. Mấy người đàn ông trong làng đứng thành dây chuyền để chuyển cá từ trên thuyền xuống đất liền. Trong khi đó, nhóm phụ nữ ở trên đất liền đang sắp xếp và phân loại cá. Tiếng cười nói vui vẻ lẫn trong khúc hát lạ lẫm mà tôi chưa từng nghe thấy.

Dù công việc lao động xem chừng thật vất vả... Nhưng tại sao trông bọn họ lại vui vẻ đến vậy?

"Đó đều là người dân trong làng đó Phi." Nhóc Tan ra dáng một hướng dẫn viên chuyên nghiệp, giải thích cặn kẽ mọi thứ xung quanh. Sau khi hiểu ra, tôi dịu dàng xoa đầu thằng nhóc thay cho lời cảm ơn, rồi đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật bốn phía.

"Bọn họ... Đều đang mỉm cười." Người thanh niên bên cạnh khẽ lầm bầm, mắt vẫn dán chặt vào khung cảnh đang diễn ra phía trước.

Có vẻ tôi không phải người duy nhất đặt câu hỏi và kinh ngạc vì cảnh tượng mà bản thân được chứng kiến. Bởi lẽ, ngay lúc này, tên mặt than nào đó cũng giống hệt tôi, trông khá rối rắm vì hoàn toàn không hiểu được điều đang xảy ra.

"Nuan, P'Hem có ở đây không?" Dì Toei, nhờ nhóc Tan mà chúng tôi biết được tên của bà, đi tới và lay một người phụ nữ đang ngồi đưa lưng về phía chúng tôi. Đối phương vốn định lên tiếng trả lời, nhưng vừa nhìn thấy tôi và Parm, bà lập tức đứng phắt dậy, cả người có chút co rúm lại.

"Ưm... Họ là ai vậy P'Toei?"

"Khách du lịch."

"Khách du lịch ấy hả?" Thanh âm cao hơn bình thường của Nuan không chỉ khiến tôi giật mình, mà còn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Công việc và cả bài hát lao động lập tức dừng lại như thể có người vừa đóng băng thời gian. Những người đàn ông đứng trên thuyền và hội chị em phụ nữ đang phân loại chỗ cá không hẹn trước mà đồng loạt xoay đầu nhìn hai chúng tôi.

Giờ tiếp tục thế nào đây...?

"Chị nói cái gì lạ vậy? Sao có khách du lịch đến đảo của chúng ta được chứ?" Một người đang ở trên thuyền cao giọng bông đùa khiến xung quanh cũng cười rộ lên.

"Nhưng P'Toei bảo họ là khách du lịch kìa." Nuan cãi lại, dù thanh âm có chút không chắc chắn.

"Tôi thấy họ giống bị lạc hơn. Ai lại tới du lịch ở cái đảo này cơ chứ?"

"Các cậu đang nghỉ chân ở chỗ nào? Nếu cách đây không xa, tôi có thể đưa hai người về."

"Thôi nào, cứ để họ ở lại đây một hai ngày đi."

"Bọn họ sống nổi ở đây chứ? Nhìn da dẻ hai người ấy kìa, vừa mướt vừa trắng như giấy ấy."

"Tôi nghĩ là..."

Tiếng tranh luận cứ nối tiếp nhau, ngày một lớn và sôi nổi hơn. Tôi bối rối quay đầu nhìn Parm, muốn bàn với cậu ta nên làm gì tiếp theo. Nhưng thời điểm bắt gặp gương mặt vô cảm của người nọ, bản thân đoán rằng đối phương cũng đang không biết phải làm gì. Vì vậy, tôi đành quay nhìn đám người còn đang bận lao nhao trước mặt mình.

"Dừng lại cả đi!" Giọng nói sang sảng phát ra từ một người đàn ông trung niên phúc hậu. Ông ta vẫy tay, ra hiệu cho mọi người quay trở lại làm việc, sau đó đi qua chỗ chúng tôi, lúc này vẫn đang đứng sau lưng dì Toei. Trong một thoáng chốc, tôi phát hiện đối phương có hơi khựng lại, giống như rất kinh ngạc, rồi rất nhanh trở về bình thường.

"P'Hem, Tang và Tan ra sau đảo chơi thì gặp được được hai cậu thanh niên này. Lúc biết bọn họ là khách du lịch, tôi nghĩ tới nên dẫn cả hai đến đây gặp ông chủ. Ngài ấy có đang ở đây không Phi?"

"Ông chủ đã rời đảo hồi tuần trước rồi, bà Toei. Bà không biết cũng chẳng có gì lạ. Tôi cũng mới nhận tin là vì ghé nhà không thấy người đâu cả, lúc gọi điện hỏi thăm mới biết ngài ấy đã bay đến nơi khác rồi." Chú Hem lắc đầu giống như muốn trách cứ đối phương. Nhưng gương mặt ông vẫn toát lên thái độ hết sức kính nể đối với người mà mình đang nói đến.

Đợi đã, nói vậy tức là Ông chủ kia hiện không có trên đảo. Như vậy, chúng tôi làm thế nào để được ở lại trên đảo đây?

"Vậy hai cậu thanh niên này tính làm sao đây Phi?" Dì Toei lo lắng, quay nhìn chúng tôi. Đang khi chuẩn bị mở miệng nói rằng mình sẽ trở về đất liền, miệng tôi bị bàn tay to lớn của người bên cạnh che lại.

"Chúng tôi muốn ở lại đây."

Đợi đã nào, Parm... Tôi đồng ý với cậu ta hồi nào vậy hả?

"Cậu không thể ở lại đây, chàng trai trẻ à." Chú Hem khẽ cười, có chút hồ hởi mà rồi nói tiếp, "Chưa nói đến, thuyền sẽ ghé vào đất liền trong hôm nay, rồi lại phải đợi sang tận tháng sau mới lại có chuyến tiếp theo đấy. Tàu thuyền trên đất liền nào có dám ghé vào đảo. Nơi này thuộc sở hữu tư nhân, phải có sự cho phép mới được ở lại."

Sao tôi không hề biết đến chuyện này vậy? Điếu đó đồng nghĩa nếu chúng tôi không lập tức rời khỏi chỗ này, thì sẽ mắc kẹt lại đây đến tận tháng sau. Cớ sao ông chú lái thuyền ở bến cảng kia dám chở chúng tôi đến nơi này vậy?

"Parm..." Tôi cười khan rồi giật tay áo người thân cao, để cậu ta quay sang nói chuyện với mình, "Dù được cho phép ở lại đây, chúng ta cũng không thể ra khỏi đảo trong nhiều ngày. Tốt nhất hay là quay về đất liền rồi tìm nơi khác để đi vậy."

"Cứ ở lại đây đi." Cậu ta trả lời, ngụ ý đây chính là lựa chọn duy nhất của mình. Nhưng có lẽ vì thấy tôi đang nhíu mày không vui, người nọ đành nói tiếp, "Họ trông thật hạnh phúc... Tôi muốn biết lý do."

"Họ hạnh phúc thì có gì lạ sao?"

"Thế tại sao tôi không được như vậy?" Parm lập tức hỏi ngược một câu khiến tôi nghẹn lời hồi lâu. Cuối cùng, chính mình chỉ có thể thở dài, không tiếng động gật đầu vì chẳng biết cách đáp trả.

"Tùy cậu vậy."

Kể từ khi trở thành một tên lười biếng, xem chừng khả năng ăn nói của tôi ít nhiều cũng bị thui chột. Hệ quả chính là rất nhiều lần bản thân phải thoả hiệp và dễ dàng nghe theo lời người khác. Nếu tôi không thể thuyết phục được Parm, đồng nghĩa với việc phải để cho cậu ta thắng. Thật ra, bản thân đủ khả năng phân định được đâu là vấn đề quan trọng, đâu thì không. Cũng không biết đây là ưu hay khuyết điểm. Chỉ hy vọng quyết định lần này của Parm sẽ không khiến cả hai phải hối hận về sau.

"Nếu vậy, hôm nay lúc vào đất liền, ta sẽ giúp hai cậu xin phép Ông chủ xem thế nào. Nếu ngài ấy đồng ý, cả hai có thể ở lai. Trong trường hợp không nhận được sự cho phép, ta sẽ đưa cả hai trở về đất liền. Hiện tại, hai người trước cứ ở tạm trong nhà bà Toei." Chú Hem mỉm cười với bọn tôi, sau đó đi trở về chiếc thuyền nơi dân làng đang vận chuyển cá vừa đánh xong.

Tôi chỉ có thể nhìn chú Hem với ánh mắt ngờ vực, chưa hiểu vì sao ông ấy phải ghé vào đất liền mà không trực tiếp liên lạc với Ông chủ của mình. Nhưng đúng lúc đó, Tang và Tan ùa tới, bắt lấy tay rồi kéo tôi đi theo mẹ bọn nó. Cũng vì thế, bản thân không còn cơ hội dò hỏi chú Hem. Thôi thì... Đợi khi về tới nhà, tôi hỏi Dì Toei cũng được.

"Trong khi chờ đợi, hai cậu có thể ngủ tạm trong phòng của Tan. Nó có thể sang ngủ cùng anh trai mình." Dì vui vẻ nói với chúng tôi ngay khi về đến nhà. Ban đầu, tôi còn lo lắng hai đứa nhóc kia sẽ cãi nhau một hồi, nhưng cuối cùng chỉ có thể gật đầu khi nhìn thấy bọn nhỏ ôm nhau, hoàn toàn không có ý kiến với sắp xếp này.

"Cảm ơn rất nhiều."

"Không sao cả, cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Đợi khi P'Hem quay lại, chúng ta sẽ bàn tiếp về vấn đề chỗ ở."

"Dì này..." Đợi đến khi người phụ nữ nọ chuẩn bị rời nhà, tôi mới chần chừ lên tiếng, khiến bà phải ngoái đầu nhìn lại, "Tại sao chú Hem phải vào đất liền mới gọi điện thoại ạ? Ở đây không được sao?"

"Ồ... Bởi vì chỗ này không bắt được sóng điện thoại. Về phần điện đóm, chúng ta bắt đầu sử dụng sau sáu giờ tối. Tuy không quá khắt khe, nhưng bình thường mọi người chỉ bật điện khi thật sự cần thôi..."

"Phi, anh đi đâu vậy?"

"Noo, cậu đi đâu thế?"

"Anh định đi đâu?"

Câu hỏi đồng thanh của Dì, lũ nhóc và Parm, khiến tôi buộc lòng phải quay đầu, chùn bước mà vòng trở lại. Được rồi... Thật ra bản thân không phải kiểu người quá mức phụ thuộc vào sự tiện nghi. Chỉ là, lúc còn làm việc trong thành phố, điều duy nhất khiến tôi cảm thấy thoải mái chính là việc có thể thoải mái ngủ mà không bị làm phiền. Và thiên đường không gì khác ngoài một căn phòng lắp điều hoà, giường nệm êm ái. Nhưng thật ra không được ngủ điều hoà cùng chăn nệm êm ái vốn chẳng phải thứ duy nhất khiến tôi băn khoăn.

"Nhanh lên. Em dẫn Phi đi xem phòng nhé."

Tôi mỉm cười, chậm rãi bước theo hai đứa nhóc Tang và Tan. Bọn nó giữ chặt hai tay tôi như thể sợ rằng tên tù nhân này sẽ lại trốn mất. Thật ra không cần phải lo lắng quá... Làm thế nào tôi có thể chạy mất khi tất cả hành lý đang ở trong tay Parm. Dù cho, tôi có cơ hội giành lại đồ đạc của mình rồi tháo chạy, thì cũng không đủ sức đấu với tên, nên sớm hay muộn rồi sẽ bị nốc ao mà thôi.

Chỗ ngủ tạm thời của chúng tôi là một căn phòng nhỏ tận sâu trong góc nhà. Nếu ở một mình, chỗ này cũng không quá bất tiện. Nhưng lúc nhớ ra bản thân sẽ phải chia sẻ nơi này với tên khổng lồ nào đấy... Thôi được rồi, tốt hơn hết tôi nên nghiên cứu căn phòng một chút thì hơn.

Đó là một căn phòng đơn giản, không có bao nhiêu vật dụng trang trí, trừ một tấm nệm, mùng chống muỗi và tủ gỗ. Ngoài ra, bên trong còn đặt một chiếc bàn học nhỏ. Cánh cửa sổ duy nhất trong phòng được mở bung ra để gió biển có thể thổi vào, vì vậy gần như không cần đến chiếc quạt máy đặt trong góc.

"Mẹ em bảo các Phi cất gọn hành lý vào một góc là được. Nếu thấy đói, Phi cứ nói với em nhé."

"Cám ơn nhé." Tôi âu yếm xoa đầu nhóc Tan, rồi quay sang mỉm cười với đứa lớn hơn - Tang, đang đứng ngay cửa ra vào. Ngay sau đó, cả hai đứa cười rộ lên rồi chạy khỏi phòng, không quên giúp đóng cửa hộ, để lại tôi và Parm bên trong.

"Cậu định làm gì trong khi ở trên hòn đảo này?" Tôi vừa bắt chuyện, vừa lấy vài món đồ cá nhân ra khỏi túi hành lý. Về phần Parm, cậu ta đang ngồi, cẩn thận lau chùi chiếc máy ảnh trong tay.

"Chụp ảnh."

"Nếu chỉ là chụp hình... Tôi nghĩ chỉ mất khoảng một tuần để đi hết chỗ này."

"...Cũng không hẳn là vậy." Thanh âm của người thanh niên bận rộn lau chùi máy ảnh đột nhiên không còn nghe thấy nữa, khiến tôi phải ngẩng đầu, để rồi vô tình chạm phải ánh mắt vốn đang ghim chặt trên người mình. "Dù cho cùng một địa điểm thì hình chụp ra sẽ không giống nhau."

"À thì... Trước giờ, tôi chưa từng chơi nhiếp ảnh nên không biết khác biệt thế nào." Với tôi, mấy bức ảnh nếu đã chụp tại cùng một địa điểm thì chẳng có gì khác nhau. Dù cho thời gian không giống, hay đổi một người cầm máy khác, bản thân hoàn toàn không để tâm. Chỉ cần biết nơi đó ở đâu là đủ. Có lẽ, đây là lý do tôi chưa từng có hứng thú với cái đẹp hay những thứ liên quan đến bất cứ loại hình nghệ thuật nào.

"Nó giống như việc anh chụp ảnh một người với nhiều trạng thái cảm xúc. Những bức ảnh sẽ hoàn toàn khác nhau." Người nọ giải thích bằng giọng đều đều. "Tôi không bao giờ thấy nhàm chán khi mỗi ngày đều chụp ảnh thiên nhiên. Bởi vì, thời tiết sẽ thay đổi, thời gian trôi qua... Mỗi góc nhìn đều cho ra những bức ảnh mới, không giống trước đó."

"Cậu không chụp ảnh chân dung người sao?"

"Con người vốn là một phần của tự nhiên."

Tôi vừa lắng nghe vừa nhíu mày, đầu bắt đầu thấy đau. Cũng không chắc, bởi vì người đối diện giải thích chưa đủ rõ ràng, hay do não bộ tôi vốn từ chối tiếp nhận những kiến thức mang tính học thuật thế này.

"Nói đơn giản một chút, tôi ngốc lắm."

"Nếu ngu ngốc để chỉ những kẻ não ít nếp nhăn thì nó không dùng cho anh đâu, bác sĩ à."

"Tôi chỉ so sánh vậy thôi..." Tôi bắt đầu tự hỏi liệu tên kia đang cố tình gây hấn hay thật sự ngây ngô.

"Tôi không thích chụp những bức ảnh được sắp đặt theo yêu cầu, hay khi người ta chủ động nhìn vào ống kính, làm mất đi sự tự nhiên."

"Ờm..." Tức là cậu ta không thích chụp những bức ảnh mô hình, hay cần có người mẫu. Nếu chụp ảnh người thì phải thật tự nhiên, không được gò bó bằng mệnh lệnh... Êy... Chỉ cần nói đơn giản vậy thôi không được sao.

"Tôi không thích chụp ảnh có người... Nhưng tôi đã chụp ảnh anh." Parm bất ngờ bỏ thêm một câu, khiến tôi phải trợn mắt nhìn cậu ta.

"Bức ảnh lúc tôi làm cái mặt "hả?" đi."

"Anh là người đầu tiên tôi chụp hình chính diện đấy." Người nọ nói bằng giọng lạnh tanh.

"Thế tôi có nên cảm thấy tự hào không nhỉ? Cậu đã lừa tôi nhìn vào ống kính và bức ảnh đó được chụp vào thời điểm ông đây nhếch nhác king khủng. Rõ ràng này là một màn chơi khăm." Chưa tính đến mấy lần tôi đưa lưng về phía cậu ta hay những thời điểm không để ý. Cũng không biết tên kia có chụp lén thêm vài ba tấm hình dị hợm của tôi hay không. Có trời mới biết...

"Anh đâu có xấu."

"..."

"Cạo râu xong, trông không còn nhếch nhác nữa."

"Ý cậu là hồi đầu tôi xấu xí lắm chứ gì?" Tôi nhướn mày, chân ngứa ngáy chỉ muốn đạp cho tên trước mặt một cái.

"..."

"Im lặng đồng nghĩa là "có" đi."

"..."

Tên khốn... Đồ chết tiệt.

Tôi quay đi, đưa lưng về phía đối phương, tiếp tục công việc soạn hành lý của mình, một phần cũng vì chẳng biết phải nói tiếp kiểu gì. Nếu phải hỏi trong lòng có thấy tức giận hay không, câu trả lời hiển nhiên là có. Nhưng nhìn lại khoảng thời gian mọi người tiếp xúc với tôi lúc còn râu ria xồm xoàm, sự thật là... Bản thân cũng có chút nghi ngờ bộ ria mép khiến người khác không muốn đối diện với tôi. Nghĩ như vậy, chính mình liền tự cảm thấy không còn lý lẽ để tranh cãi hay trách móc gì nữa.

"Anh thì sao?"

"Cái gì?" Tôi ngoái đầu lại lần nữa khi người đằng sau bất thình lình hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Anh định làm gì trong khoảng thời gian ở trên đảo?" Parm đặt chiếc máy ảnh trong tay xuống trên một tấm vải, rồi xoay người lại, im lặng nhìn chằm chằm tôi. Thái độ của cậu ta khá nghiêm túc, như thể rất muốn biết câu trả lời thực lòng. Và điều đó khiến tôi khá luống cuống. Nhưng nghĩ lại, bản thân không muốn để tâm quá nhiều nữa.

Những tình huống kiểu thế này cứ lập đi lập lại khiến một kẻ lười biếng như tôi dần mất đi tâm lý muốn chiến thắng cho bằng được.

"Ngủ." Tôi thành thật trả lời, rồi cười thầm trong bụng khi bắt gặp hàng mày sẫm màu của đối phương hơi nhíu lại, dù gương mặt vẫn cứng ngắc không có gì that đổi. "Với tôi, thư giãn đồng nghĩa với việc có thể thoải mái ngủ suốt cả ngày. Dù hiện tại có chút khác biệt so với kế hoạch ban đầu, vì thiếu đi giường êm và điều hoà. Nhưng không sao cả."

"Anh đã lên kế hoạch như vậy từ lúc bắt đầu chuyến đi sao?"

"Không... Lúc ở trên xe lửa, tôi vẫn còn phải nghĩ xem nên làm gì với cuộc sống sắp tới của mình. Nhưng cuối cùng, kế hoạch cũng không gì khác ngoài việc tìm một nơi yên bình, nằm dài một chỗ, đợi đến hết kỳ nghỉ rồi trở về tiếp tục chiến đấu với công việc như trước."

"Lãng phí thời gian vô ích." Có vẻ như Parm không hiểu được logic của tôi. Cậu ta giống như đang tích tụ sự oán giận, ngày một nhiều và càng lúc càng trở nên rõ ràng.

"Với một bác sĩ như tôi, thế giới giống như bị thu hẹp lại nên không còn bao nhiêu lựa chọn." Tôi tùy tiện giải thích, tỏ vẻ không mấy để tâm, "Những lúc rãnh rỗi, được ngủ một giấc là đủ thấy hạnh phúc rồi."

"Anh không hiểu điều tôi nói lúc chúng ta còn ở trên xe lửa sao?" Người nọ nhìn tôi chằm chằm, vẫn là gương mặt than quen thuộc nhưng trông nghiêm nghị hơn bình thường, "Nếu không tìm được cách khắc phục cảm xúc tiêu cực của mình, một ngày nào đó anh sẽ đánh mất chính bản thân mình đấy."

"..."

"Anh có nhiều lựa chọn nhưng lại không chủ động nắm bắt. Cứ ngồi yên chờ đợi như vậy chẳng đem đến kết quả gì đâu."

"Sao cậu lại nghiêm túc quá vậy..." Tôi có chút khó hiểu khi cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của đối phương.

"Anh bảo công việc bác sĩ chiếm hết thời giờ của mình, vậy tại sao không tận dụng tối đa quãng thời gian rảnh mà bản thân đang có?"

"Ưmmm..."

"Trong hai tháng ở chung này, nếu anh chỉ dùng để ngủ hơn tám tiếng một ngày... Tôi sẽ ném cái máy ảnh này vào đầu anh."

"Đợi đã. Chuyện này bắt đầu chuyển hướng thành phim kinh dị rồi đấy."

Tôi chớp chớp mắt, sửng sốt nhìn gã thanh niên trước mặt đột nhiên trở nên cộc cằn, đồng thời bản năng trong người lên tiếng cảnh báo nguy hiểm. Bởi lẽ, lần này, gương mặt Parm trông vô cùng nghiêm túc, thậm chí đến chiếc máy ảnh đắt tiền mà cậu ta nâng niu cũng dám mang ra làm vũ khí để đe doạ tôi.

"Tôi nói thật đấy."

Còn cố tình lập lại lần nữa kìa.

"Tôi biết cậu đúng kiểu nói là làm từ lúc bị ném dao cạo râu vào người rồi!" Tôi tức tối đáp trả, thở phì phò chứng tỏ sự giận dữ của mình.

"Kao bảo anh còn cứng đầu hơn anh trai tôi nữa."

"Thằng đó còn mặt mũi nói về tôi như vậy sao?"

Thằng Kao... Tên bạn tồi! Nếu như tôi mà gọi là cứng đầu, vậy thằng đó phải gọi là vô phương cứu chữa.

"Hai người rất hợp làm bạn tốt của nhau đấy." Parm nhận xét bằng giọng bình thản, như cố tình để tôi nghe thấy, dù bề ngoài nhìn như đang thì thầm với chính mình!

"Tên cục súc nhà cậu có tư cách phát biểu về người khác như vậy sao?"

"Ít nhất tôi không cứng đầu cứng cổ như anh."

"Ai tin."

Tôi le lưỡi, xoay người đi, tiếp tục sắp xếp lại đồ đạc của mình. Lần này, chính mình nhất định không quay nhìn tên đó thêm bất cứ lần nào nữa. Mặc kệ tên đó ở sau lưng có nói năng linh tinh hay làm trò trẻ con, ông đây cũng không thèm quan tâm. Thỉnh thoảng, bản thân thật sự ghét cay ghét đắng thói quen phải nhìn thẳng vào mắt người khác khi đang trò chuyện của mình. Bằng không, tôi sẽ chẳng phải quay nhìn với gương mặt cứng nhắc của tên đằng sau, cảm giác chẳng khác việc đối diện với kẻ thù là mấy.

Và điều khó hiểu nhất chính là, tại sao tôi lại nghe lời tên đó thế này!!!

"Hai cậu có thể ở lại đây!"

"Yay!"

"Cảm ơn rất nhiều!" Tôi mỉm cười đáp lại chú Hem. Parm đứng bên cạnh chỉ im lặng gật đầu, không hề có chút kinh ngạc nào. Nhưng, hai nhóc Tang và Tan có lẽ là những người vui nhất, xem ra bọn nó rất muốn kết thân với bạn mới.

"Nếu vậy, hai cậu có thể ở lại trong nhà bà Toei như trước."

"Đúng thế, cả hai cứ ở với Dì cũng được." Dì Toei mỉm cười, vui vẻ đề nghị.

"Con thật sự không muốn làm phiền mọi người đâu. Liệu quanh đây có căn nhà trống nào không? Chỉ cần một chỗ nhỏ để cất đồ và ngủ nghỉ thôi cũng được." Và điều quan trọng nhất, tôi sẽ không phải ngủ cùng cái tên ngốc mặt than chết tiệt kia. Cũng may chúng tôi có mùng chống muỗi riêng.

"Thế thì phải xây thêm một cái nhà nữa." Chú Hem lộ vẻ trầm ngâm, sau đó quay sang hỏi tôi, "Thông thường, mọi người ở đây đều tự xây nhà hoặc dựng lều riêng cho mình. Chúng tôi có sẵn gỗ và dụng cụ. Này hai cậu trai, có muốn thử không?"

"Không..."

"Chúng tôi sẽ tự dựng nhà."

"Thế chú sẽ đi kiếm cho hai đứa một bãi đất trống đủ để dựng một căn. Nếu muốn đi đâu đó hay cần giúp đỡ gì thì cứ nói với mọi người nhé."

"Khoan đã..." Tôi nghẹn ngào, ngơ ngác nhìn chú Hem rời đi, sau đó dời tầm mắt sang thủ phạm của ý tưởng tự dựng nhà. "Dựng một ngôi nhà đó, không phải trò xây lâu đài cát đâu! Thế điện thì tính sao?"

"Tôi không nghĩ sẽ dùng đến thứ đó đâu." Parm nhún vai, thản nhiên trả lời, "Đến quạt cũng không dùng tới nữa là."

"Vậy còn vụ đèn đóm..."

"Có thể dùng đèn dầu."

"Nghĩ thôi cũng thấy đau đầu rồi." Tôi xoa bóp thái dương, cảm giác chỉ muốn đổ sụp xuống nền đất. Nhưng dì Toei vẫn còn ở đây nên tôi nào dám hó hé gì.

"Sống trên một hòn đảo như thế này, anh nên thử trải nghiệm sao cho đáng. Đừng ôm khư khư sự tiện nghi của thành phố nữa."

"Cậu nói làm như dễ lắm ấy."

Đây không chỉ là chuyện ngày thường khi người thành thị đến du lịch trên một hòn đảo. Tôi vốn là một người thành thị sống trong thế giới nhỏ bé, cuộc sống luôn mắc kẹt với bệnh viện và chiếc giường ngủ. Có thể đi du lịch lần đầu tiên sau năm năm tròi đã là điều gì đó ngoài sức tưởng tượng rồi. Nhưng tình huống này chẳng khác nào ép tôi trở thành một người dân trên đảo, thậm chí còn phải dựng một căn nhà với cơ thể yếu ớt như miếng đậu hủ. Thật sự, tôi không hề cố tình xem nhẹ năng lực của bản thân nhưng chắc chắn biết sức mình ở đâu.

Mười phút thôi... Tôi nhất định sẽ gục mất.

"Không khó lắm đâu." Parm nhìn thẳng vào mắt tôi, như đang cố truyền sự tự tin của mình sang bên này.

"Cậu dựng nhà bao giờ chưa?" Nếu câu trả lời là có, chuyện này thật sự chấn động đấy. Cậu chủ nhỏ, con nhà tỷ phú, thật sự sẽ lao động chân tay khổ cực để xây dựng một ngôi nhà sao?

Và như dự đoán... Parm gần như lập tức lắc đầu.

"Chưa từng, nhưng tôi biết cách làm."

"Chẳng đáng tin chút nào." Tôi đảo mắt, liếc cậu ta.

"Tin tôi đi."

Còn lâu... Không cần trừng mắt nhìn ông đây như thế.

Đôi mắt trống rỗng chẳng chút xao động, tựa như đang cố truyền đi điều gì đó, và suýt chút nữa đã đánh lừa được tôi, nếu không phải cậu ta thành thật bỏ thêm câu tiếp theo.

"Tôi rất khéo tay."

"Không cần khoe khoang vậy đâu."

"Huh."

"Đợi đã... Có gì vui sao?" Tôi nhìn cậu ta, có chút lúng túng vì nghe được tiếng cười khá to phát ra từ miệng đối phương. Chẳng phải rất kỳ quái khi cậu ta rõ ràng đang cười khoái chí nhưng bản mặt than lại chẳng có gì thay đổi sao? Ấy vậy mà, người nọ còn nhìn tôi như muốn hỏi có chuyện gì không.

"Anh thật hài hước."

"Như cậu ấy, không được xem là cười đâu."

"Vậy phải thế nào mới đúng?" Parm nghiêng đầu, như đang tự hỏi muốn thể hiện niềm vui thì phải làm thế nào. Bằng kinh nghiệm đối diện với gương mặt than và lắng nghe thanh âm của đối phương suốt mấy ngày này, dù chỉ là một biến đổi rất nhỏ, với một người có óc quan sát tốt như tôi, cũng phần nào đoán biết được cảm xúc của đối phương. Giống như khi chẩn đoán cho một bệnh nhân nhỏ tuổi, bạn phải nhìn ra được cảm xúc của đứa nhỏ, đoán xem nó muốn gì, vì sao lại khóc.

"Cậu phải bắt đầu bằng việc cười sao cho đúng cách." Nhìn tới nhìn lui hồi lâu, tôi khuyên một câu chân thành, sau đó cẩn thận nhích lại gần cậu ta, "Tôi nhớ hồi sinh nhật thằng Kao cách đây sáu bảy năm, mặt cậu cũng không đơ đến thế này."

"Anh trai bảo càng lớn tôi càng ít mỉm cười, nhưng lại không biết nguyên nhân tại sao nữa."

"Có lẽ vì mấy người ít có thời gian ở bên nhau như lúc trước chăng? Tôi nghe nói anh trai cậu đã phải làm việc điên cuồng kể từ hồi tốt nghiệp. Thằng Kao giờ đang giúp đỡ anh ấy, đúng không?" Tôi đưa ra giả thiết, rồi quỳ gối trước mặt Parm. Dù đối phương trông có chút mất tự nhiên với hành động của tôi, nhưng cậu ta lại không hề dịch người đi hay né tránh ánh mắt.

"Có lẽ là vậy... Bởi vì sau khi tốt nghiệp, tôi liền rời nhà, bắt đầu đi du lịch, nên hiếm khi dành thời gian bên cạnh bọn họ. Nhưng Kao nói cả nụ cười lẫn thanh âm của tôi nghe rất gượng gạo. Có lẽ bởi vì bản thân vẫn chưa tìm ra hạnh phúc thuộc về mình."

"Thế hãy bắt đầu bằng việc tập mỉm cười đi."

"Như vậy, điểm khác nhau giữa mỉm cười thật sự và cười gượng là gì?"

"Khác biệt ở chỗ ta tận hưởng nó như thế nào." Không cho đối phương thời gian nghiền ngẫm thêm, tôi giơ tay và làm ngay điều mình đã tính toán trong đầu.

"...Đau!"

"Kêu to thế!" Tôi nhoẻn miệng cười hài lòng, nhìn người đối diện hai gò má bị kéo lên cao. Trên gương mặt cá chết là nụ cười giả do một tay tôi tạo ra, trông khá là buồn cười. Chưa kể đến, đôi lông mày sẫm màu nhíu chặt, như thể đang gồng mình chịu đựng đau đớn... Cảm giác thoả mãn ghê!

Dù sao, bọn tôi nếu không ôm nhau thì cũng sờ chỗ này, đụng nơi kia, thậm chí đấm đá các kiểu, nên bản thân cũng chẳng phải ngại ngùng gì nữa. Ông đây nhất định sẽ nhéo cặp má kia đến tím xanh thì thôi.

"Thích chơi như thế đúng không?"

"Này... Khoan đã nào!" Tôi la lên thất thanh, trong vòng chỉ ba giây, tay đã bị gỡ khỏi gương mặt ửng đỏ của người đối diện. Cậu ta dùng một tay bắt lấy cánh tay tôi, trong khi cái còn lại vươn ra, nhéo ngược lại mặt tôi, "Không, không muốn... Parm... Parm!"

"Đợi hai má anh thâm xanh, tôi sẽ dừng lại."

"Đừng mà!" Hai tay tôi bị khoá cứng. Dù đã cố hết sức đưa lên cao để giằng ra, nhưng đối phương thật sự nắm rất chặt. Cả cánh tay và khuôn mặt đau đến mức tê rần. Thế nên, cuối cùng, tôi đành phải thành thật, "Tôi sợ rồi."

Mãi đến khi thanh âm tôi lộ rõ sự sợ hãi, mọi thứ mới hoàn toàn dừng lại. Dĩ nhiên, bản thân vô cùng xấu hổ khi phải tiết lộ bí mật của mình cho người khác. Nhưng trong hoàn cảnh thế này, chỉ cần cánh tay không bị siết đau, hay gò má bầm tím, là tốt rồi.

"Tôi còn chưa làm gì anh." Parm nhíu mày trả lời, nhưng vẫn chưa chịu buông tay tôi ra.

"Tôi không có sợ cậu." Tôi giải thích với đối phương, đồng thời lùi lại một chút, tránh khỏi tầm với của người nọ, càng xa càng tốt. "Tôi sợ đau."

"...Nào có đau đến vậy."

"Với tôi, chỉ nhéo nhẹ một cái đủ để chảy nước mắt rồi." Trừ trường hợp ở trong mơ, phải tự nhéo bản thân để thức giấc, bởi sau khi tỉnh lại sẽ chẳng cảm thấy gì nữa. Cho nên, trường hợp này không tính.

"Thật sự sợ đến mức đó sao?" Cuối cùng, người nọ cũng hiểu ra bản thân đang siết chặt tay tôi như thế nào, vì thế bàn tay to nọ dần nới lỏng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông ra.

"Đau đến mức... Cảm giác đau, dù ít hay nhiều, với tôi, đều giống nhau."

"Vậy anh làm thế nào mà tiêm hay chữa cho bệnh nhân của mình."

"Khoản đó thì không sao. Dù gì người bị đau cũng là bệnh nhân, tôi đâu có cảm giác gì." Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cảm xúc trên mặt Parm trở lại như bình thường.

"..."

"Buông tay tôi ra trước khi cậu bóp nó đến gãy xương mất."

"Hỏi sao lúc trượt té trong nhà vệ sinh, anh rống to đến vậy. Cả khi bôi thuốc, mặt anh trông như cắt không còn giọt máu ấy." Người nọ bất thình lình nhỏ giọng lầm bầm, còn tôi thì mở to mắt kinh ngạc. Hóa ra, cậu ra nghe và nhìn thấy hết rồi sao?

Ôi trời... Đời tôi coi như xong.

"Giờ cậu biết rồi đấy, cho nên nhanh buông tay tôi ra đi." Tôi phớt lờ những mảnh tim vỡ vụn vương vãi trên mặt đất, thay vào đó dời sự chú ý tới bàn tay như sắt thép đang ghìm chặt cổ tay mình.

"Nhưng anh nhéo má tôi."

"Tôi chỉ muốn hướng dẫn cho cậu phải mỉm cười như thế nào." Tôi tìm cách biện hộ cho mình, tiếp tục loay hoay tìm cách gỡ tay đối phương ra.

"Nếu mỉm cười theo ý anh, chỉ đơn giản là kéo khoé miệng lên cao thì tôi đã biết rồi."

"Vậy cậu có thể dùng cách khác để trả đũa lại được không? Tôi không muốn bị đau. Sợ lắm." Sau yêu cầu đình chiến không được chấp nhận, tôi đành phải đưa ra thoả hiệp khác. Cuối cùng, bản thân cũng đành từ bỏ việc tránh thoát khỏi Parm, vì biết rằng cố gắng cũng chỉ là vô ích, nếu đối phương chưa có ý định buông tha. Rồi, tôi gom hết tất cả chân thành, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng của người nok, "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu dựng nhà. Nhưng làm thế nào mới được?"

"Cái đó, anh đương nhiên phải tự làm. Không thì vào rừng mà ngủ."

Cậu ta hẳn đã lên sẵn kế hoạch rồi đi... Tên xấu xa này.

"Thế giờ tôi phải làm gì?" Tôi hỏi bằng giọng thỏ thẻ. Thời điểm này, bản thân buộc phải chiều theo con người này, bằng không cậu ta sẽ nhéo má đến tận khi tôi khóc thét. Ráng chịu đựng một chút vậy.

"Cơm."

"Hả?"

"Tôi muốn ăn trứng chiên."

"Đợi đã..."

"Có tính làm hay không?" Parm hỏi bằng giọng nhẹ bẫng, không khác gì so với lúc bình thường. Nhưng chẳng biết tại sao tôi lại mơ hồ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cơ thể tự động bước giật lùi về sau. Vả lại, hiện tại, tư thế của chúng tôi có chút không tự nhiên cho lắm. Một người nửa nằm nửa ngồi trên sàn, chỉ có duy nhất cánh tay chống đỡ toàn bộ sức nặng của cơ thể, để không ngã ngửa ra sau. Trong khi đó, người còn lại giống như đang nằm đè lên trên. Mặc dù khoảng cách này không tính là quá, nhưng đây căn bản không phải điều mà những người bình thường mới quen biết chưa bao lâu sẽ làm.

Và sẽ chẳng có gì nếu không phải vì...

"Cứ thoải mái như ở nhà. Dì không quấy rầy hai đứa đâu. Haha."

Dì Toei đang ngồi và quan sát chúng tôi... Từ đầu đến giờ.

Tôi quay nhìn gương mặt gần như vô cảm của Parm. Sau một hồi nhìn chằm chằm như thế, chính mình dùng hết sức lực, đẩy mạnh vai cái tên cứng đầu kia một cái, rồi thoát ra.

"Giờ thì hết hiểu lầm rồi nhé. Tránh sang một bên đi."

"Trứng chiên."

"..."

"Trứng chiên."

"Thế cúi xuống mà ăn đi." Tôi phun ra một câu bông đùa, trước khi ý thức được đó hoàn toàn là một sai lầm vì bắt gặp đôi mắt trống rỗng của người nọ đang di chuyển dần xuống dưới theo như những gì chính mình vừa lỡ miệng. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, thứ cậu ta nhìn vốn không phải bản thân tên đó, "Đang nhìn chỗ nào đấy hả?"

"Thật có thể ăn sao?"

"..."

"Cởi quần ra đi."

"Tôi đi chiên trứng ngay đây!" Tôi dễ dàng tránh khỏi sự giam cầm của Parm khi đối phương tỏ ý không tiếp tục giữ người nữa. Có lẽ vì, cậu ta đã đạt được câu trả lời mà mình muốn. Nhưng bản thân tôi chẳng sớm thì muộn sẽ phát điên mất thôi! Với tôi, con người này thật sự là loại sinh vật khó đối phó nhất trên thế giới. Thậm chí, cái bản mặt than kia càng nhìn càng đáng ghét hơn cả thằng So bạn tôi.

Dẫu sao thì... Lời đã hứa không thể rút lại. Bằng không, tên đó nhất định lại tính kế trả đũa cho xem.

Bếp ở nhà này được đặt dưới tầng hầm. Tôi đi qua chỗ dì Toei đang vừa ngồi xem trò vui vừa cười khúc khích, để hỏi mượn dùng nhà bếp. Đối phương thậm chí còn rất ân cần hỏi xem có cần giúp đỡ hay không. Nhưng vì tự tin vào kỹ năng của bản thân, tôi đã hùng hồn tuyên bố có thể tự làm một mình. Nhưng thời điểm nhìn thấy căn bếp...

Bếp lò đốt than...

"Trứng cháy nhưng không phải lỗi tại tôi."

Dù cho có thành thục thế nào, nhưng lần đầu tiên sử dụng bếp than, nấu nướng kiểu gì mà chẳng cháy chút đỉnh. Vì thế, trứng có hơi đen môt tí cũng không phải lỗi tại tôi đâu.

"Đói." Thanh âm thiếu sức sống cứ lảng vảng bên tai khiến tôi dựng tóc gáy, mãi đến khi cái trứng được lấy ra dĩa.

"Đừng bất ngờ xuất hiện không một tiếng động như vậy. Có thể tạo chút âm thanh ra hiệu được không?"

"Mặt anh buồn cười ghê."

Này là gián tiếp từ chối yêu cầu của tôi, đúng không?

"Cầm lấy đi." Tôi đưa đĩa cơm cho đối phương, hoặc nói cho đúng chính là ấn vào người cậu ta. Thông thường, mọi người sẽ theo bản năng giơ tay đón lấy. Nhưng bởi vị nào đó vốn không phải sinh vật Trái Đất, nên cậu ta chỉ đứng yên không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm chiếc đĩa, thái độ vô cảm.

"Trứng chiên... Cháy rồi."

"Ăn tạm đi."

"Anh là bác sĩ mà lại bảo tôi ăn trứng cháy."

Tôi đảo mắt một vòng, đứng ngay trước mặt Parm mà thở dài thườn thượt. Nói thẳng ra, tôi sẽ úp ngay đĩa trứng này lên đầu cậu ta. Nếu không phải vì sợ đau, bản thân có điên mới thừa nhận cái bí mật đã giữ kín nhiều năm trời, đến cả lũ bạn thân nhất còn chẳng biết.

"Thỉnh thoảng ăn một lần sẽ không sao. Lần tới tôi sẽ không làm cháy nữa, được chưa?"

"Lần tới?" Người nọ nói rồi nhận lấy chiếc đĩa.

Ôi... Tôi lại phạm sai lầm nữa rồi.

"Ăn đi. Tôi tắm rồi ngủ trước đây." Tôi chủ động chấm dứt cuộc đối thoại, chuẩn bị rời khỏi căn bếp. Nhưng trước khi kịp làm điều đó, cánh tay đã bị đối phương giữ lại. Cậu ta không nói lời nào, chỉ kéo tay, buộc tôi ngồi xuống chiếc ghế tre, ngay gần khu vực nấu nướng. Sau đó, người nọ xúc một muỗng cơm đầy đưa tới trước mặt tôi.

"Anh vẫn chưa ăn tối."

"Cảm ơn sự quan tâm của cậu, nhưng tôi không có thói quen ăn cơm tối." Ừm thì, chuyện này là thật. Thỉnh thoảng, công việc bận rộn đến nỗi tôi quên mất phải ăn, hoặc nhiều khi về đến nhà, bản thân chỉ muốn lăn ra ngủ bù. Do đó, không có gì lạ khi tôi thường bỏ qua giờ cơm tối.

"Tại sao các bác sĩ luôn nhắc nhở bệnh nhân của mình phải ăn uống điều độ và đúng giờ, trong khi bản thân lại không làm được như thế." Biểu cảm gương mặt người đối diện vừa như thắc mắc, lại xen lẫn tức giận. Vì thế, tôi chỉ có thể nhún vai, thành thật trả lời câu hỏi của cậu ta.

"Bệnh nhân đến khám bác sĩ vì họ không khoẻ. Cho nên, bác sĩ phải đưa ra lời khuyên phù hợp."

Parm lại nhíu mày. Nhìn người nọ như vậy, tôi thầm mỉm cười trong lòng. Liệu vị mặt than kia có nhận ra chính mình bắt đầu lộ ra nhiều biểu cảm hơn, dù cho đó chỉ là một cái cau mày hay nheo mắt.

"Ăn đi."

"Cậu ăn đi. Tôi tắm xong rồi ngủ luôn."

"Trời còn chưa tối mà?" Cậu ta hỏi, nhưng không còn cố gắng thọc muỗng cơm đầy vào miệng tôi nữa.

"Nhưng tôi buồn ngủ rồi."

"Ăn đàng hoàng, bằng không tôi chọc cái muỗng này vào miệng anh. Lỡ có đau, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu."

Xấu xa! Tại sao hết lần này đến lần khác, cậu ta đều đem đau đớn ra mà hù doạ tôi vậy chứ? Mà bản thân chỉ biết ôm cục tức này, xúc cơm cùng với trứng cháy bỏ vào trong miệng. Mẹ nó... Thật ra, tôi cũng có chút lo lắng, cho nên cố ý chọn phần trứng cháy ít, dù ngoài mặt vẫn thản nhiên như không có gì.

Ăn xong bữa tối cũng là chuyện của nửa giờ đồng hồ sau. Cuối cùng, tôi cũng được trở về phòng, chuẩn bị đồ dùng cá nhân để đi tắm. Hiện tại, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến cái giường, cho nên không hề chú ý đến, tên điên khùng nào đó, thừa cơ hội mình đang tắm, lẳng lặng đẩy cửa bước vào. Khi đó, tôi vốn đang thả hồn, nhớ đến câu chuyện cười vu vơ, đúng lúc bất ngờ quay đầu lại, đập thẳng vào mắt là một thân hình cao lớn, trần trụi, đáng ganh tỵ.

"Cậu như thế nào mà vào đây?"

"Anh không khoá cửa." Đối phương trả lời, mặt vô cảm.

"Bình thường ở nhà tôi không có thói quen khoá cửa." Tôi thản nhiên trả lời, tỏ vẻ không để bụng, dù trái tim nơi lồng ngực đang đánh trống như điên. Ơn trời, cả hai chúng tôi đều đang mặc khố. Bằng không, nếu tắm khoả thân như khi ở nhà, tên kia chắc chắn sẽ nhìn thấy toàn bộ cơ thể tôi, từ đầu đến chân.

Quên đi... Dù sao, cậu ta cũng thấy hết rồi.

"Tôi thấy anh tắm lâu quá nên qua nhìn thử. Thấy cửa không khoá, tôi cứ thế vào luôn."

"Lịch sự ghê nhỉ."

"Cám ơn."

Lại bị chế nhạo rồi!

...

Thông thường, trước khi đi ngủ, tôi sẽ kiểm tra điện thoại và trả lời toàn bộ tin nhắn trong ngày của đám bạn nhiều chuyện, sau đó mới tắt máy, lên giường đi ngủ. Đợi đến ngày hôm sau, cũng đúng thời điểm này trong ngày, chính mình mới lại trả lời tin nhắn mới. Cứ như thế, tôi lập đi lập lại hành động này mỗi ngày, và nó trở thành phần cố định trong chu kỳ một ngày, đến nỗi bản thân sẽ cảm thấy thiếu vắng nếu không thực hiện đúng như vậy. Nhưng bởi trên đảo không bắt được tín hiệu nên chiếc điện thoại hoàn toàn vô dụng và bị ném trở lại trong túi.

Tấm nệm chúng tôi đang nằm chỉ dài vỏn vẹn ba thước rưỡi, cho nên bản thân đành phải nằm co cứng một chỗ. May mắn thay, người nào đó ngồi suốt hai tiếng đồng hồ để kiểm tra lại máy ảnh của mình. Điều đó đồng nghĩa, nếu có thể chìm vào giấc ngủ trước, dù tướng nằm cong queo xấu xí thế nào, tôi sẽ không phải chịu cảnh bị bẽ mặt. Nhưng đáng buồn là... Một tên mê ngủ, coi giấc ngủ là mạng sống như tôi, lần đầu tiên trong nhiều năm trời, lại chẳng thể chợp mắt.

"Anh không ngủ được à?" Người thanh niên vừa chui vào trong mùng chống muỗi, cất tiếng hỏi thăm bằng giọng đều đều. Ban đầu, tôi vốn đang trong tư thế xoay mặt vào tường, đành phải nằm ngửa ra, thành thật trả lời đối phương.

"Đúng thế. Có lẽ vì lâu lắm rồi tôi chưa ngủ chung với người khác như thế này."

"Tôi cũng vậy. Tính ra cũng bảy năm rồi."

"Hả?" Tôi ngọ nguậy, xoay người nằm nghiêng sang bên trái. Cùng lúc đó, người nọ cũng đặt lưng nằm xuống nệm, "Cậu từng ngủ chung với người khác sao?"

"Nếu theo ý của anh, ngủ chính là ngủ nghĩa đen... Câu trả lời là rồi."

"Như vậy, đồng nghĩa với việc cậu chưa từng 'ngủ kiểu kia' với bất kì ai sao?"

Thề là tôi vừa thấy Parm liếc xéo mình, trông như đang rủa thầm trong bụng, dù cậu ta vẫn đang nằm ngửa ra. Bộ dạng này chọc tôi cười như một thằng điên, suýt chút nữa ngạt thở luôn. Bây giờ, mặc kệ tên kia có quay người sang đây, nhìn chằm chằm đi chăng nữa, tôi cũng không thèm sợ nữa.

"Anh định cười đến khi nào?" Parm thấp giọng hỏi. Hiển nhiên, tôi có thể nhìn ra được sự tức giận ẩn trong lời nói của đối phương. Cuối cùng, bản thân đành nuốt xuống tràng cười khoái trá của mình, dù trên môi vẫn là nụ cười toe toét.

"Xin lỗi."

"..."

"Kể tiếp đi. Chẳng phải cậu vừa nói, đã bảy năm rồi chưa ngủ chung với người khác sao?" Tôi cố gắng lái câu chuyện theo hướng khác, để người nọ thôi không tỏ ra như muốn lao tới bóp chết mình. Muốn đổi chủ đề cũng chẳng có gì khó, chỉ cần không đề cập đến chuyện kia nữa thôi mà.

"Có một khoảng thời gian, Kao và anh trai, ba chúng tôi đã ngủ chung với nhau. Đó là lần đầu tiên sau mười năm, tôi ngủ cùng phòng với người khác."

Chuyện của bảy năm trước... Hẳn là khoảng thời gian Kao bay sang Anh để thăm bạn trai của mình. Tôi không được biết nhiều chuyện bằng thằng So vì ít khi có thời gian rảnh tán gẫu cùng lũ bạn. Khi ấy, tôi chỉ nghe nói nó vì thích một người nên phải gấp rút hoàn thành việc học để bay sang Anh thăm anh ta. Rồi chuyện tiếp theo tôi được nghe kể là hai người họ chính thức ở bên nhau.

"Sao bọn họ lại ngủ trong phòng cậu?"

"Lò sưởi trong phòng họ bị hỏng."

"Ồ..."

"Sau lần đó, tôi chưa từng ngủ với người nào khác nữa. Nhưng tính ra... Cái lần bọn họ ngủ cùng phòng ấy, tôi nằm giường đơn."

"Ý cậu là..."

"Đây là lần đầu tiên tôi chung giường với người khác."

Tôi thật sự không biết đối đáp thế nào sau lời thú nhận của đối phương. Bản thân bắt đầu cảm giác được có điều gì đó không ổn với tư thế nằm nghiêng và đối diện nhau như thế này. Có lẽ bởi vì tấm nệm này quá nhỏ, cho nên khoảng cách giữa cả hai mới gần hơn mức bình thường như vậy. May mắn thay, trước khi đặt lưng xuống giường, chính mình đã tắt hết đèn, bằng không người nọ sẽ nhìn thấy khuôn mặt bối rối của tôi lúc này.

"Anh đang run rẩy."

Mẹ nó... Chính mình quên rằng, nếu bản thân có thể nhìn rõ cậu ta, thì hẳn đối phương cũng đủ khả năng nhận ra tôi như thế nào.

"Dừng lại đi."

"Anh trông có vẻ bối rối."

"Đừng nói to thế."

"Đây hẳn cũng là lần đầu tiên anh ngủ chung giường với người khác đi?"

"Đừng nói nữa!"

"Tại sao anh lại cười khi nghe tôi chưa từng ngủ với người khác, trong khi bản thân cũng chẳng khác gì?" Vẫn là thanh âm đều đều quen thuộc, nhưng lần này có thể nghe ra một chút mất hứng trong đó. Nhưng lòng tôi cũng chẳng vui vẻ gì, bởi vì bản thân cảm thấy xấu hổ đến mức chẳng muốn mở miệng nữa.

"Tôi đi ngủ đây."

"Trả lời câu hỏi trước đã." Bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện, rồi một bàn tay thô ráp vươn ra, chụp lấy cánh tay, ngăn không cho tôi xoay người sang hướng khác.

"Tôi quên nghĩ về chuyện của bản thân." Chính mình nghiến răng, giằng tay khỏi đối phương, "Cậu chưa bao giờ cười nhạo bạn bè khi họ làm chuyện gì đó xấu hổ, nhưng quên mất bản thân cũng từng như vậy trong quá khứ hay sao?"

Nếu không nói ra, sẽ chẳng một ai tin rằng, một người người như bác sĩ Jedi đây, từng có rất nhiều bạn gái, lại chưa bao giờ lên giường với phụ nữ. Hồi còn đi học, bạn bè đều hỏi rằng, có phải tôi đang nói dối không. Thêm nữa, bởi vì bình thường bản thân luôn chỉn chu, nên càng khó bị nắm thóp hơn. Mà tính ra, với số tuổi hiện tại, càng có nhiều lý do để bản thân né tránh nhắc tới chuyện này. Vả lại, nếu tôi không nói, mọi người cũng chẳng quan tâm làm gì. Hoặc ai thông minh và tinh ý một chút, họ sẽ nhanh chóng nhận ra vấn đề.

"Chưa bao giờ." Câu trả lời của đối phương đơn giản đến mức tôi suýt chút đã mở miệng chửi thề, nếu không vì nhìn thấy sự trống rỗng nơi đôi mắt người nọ được ẩn giấu trong màn đen mờ mịt, "Người bạn duy nhất của tôi là Kao."

Người bạn duy nhất...?

"...Thế tôi thì sao?"

"..."

"Không phải tôi là bạn đồng hành du lịch của cậu sao? Này cũng là bạn nha."

Cũng không rõ điều gì đã thô thúc tôi ra nói những lời đó với đối phương. Có lẽ là do thanh âm mang đầy nỗi buồn của người nọ, hoặc chăng bởi đôi mắt trống rỗng, lặng thinh nhìn xoáy vào tôi như muốn nói điều gì đó. Dù cho, tôi không rõ cậunta đã trải qua chuyện gì, nhưng nếu một lời động viên có thể giúp tên mặt than nọ cảm thấy tốt hơn thì cũng đáng giá...

Và quả thật, đôi mắt trống rỗng ấy tựa như tìm lại được sức sống, chứng tỏ việc làm của tôi là đúng đắn.

"Anh có nghĩ một ngày nào đó tôi sẽ tìm ra nó không?" Lại mất thật lâu để Parm tiếp tục cuộc trò chuyện. Tôi cũng không rõ vì sao một người thẳng thắn như cậu ta lại đột ngột thay đổi chủ đề. Nhưng bản thân biết đó là ý muốn của đối phương, vì thế tốt nhất đừng nên hỏi thêm điều gì.

"Là chuyện tìm kiếm hạnh phúc mà cậu từng nói sao?"

"Đúng thế."

"Rồi cậu sẽ tìm thấy thôi." Tôi nói ra lời chân thật từ đáy lòng, sau đó nở một nụ cười với đối phương, "Cậu nói rằng bản thân thậm chí còn chẳng biết ý nghĩa của nó, nhưng lại không ngừng tìm kiếm và chưa từng mất hy vọng. Trái ngược với tôi, chỉ ngồi và chờ đợi cả đời, dù biết rằng cuộc sống của mình vẫn còn khuyết thiếu thứ gì đó. Nhìn xem, tôi còn phải để cho cha mẹ ép buộc, mới chịu chạy tới chỗ này. Vậy nên, tôi tin chắc những nỗ lực của cậu rồi sẽ được đền đáp xứng đáng."

"Thật sao?" Thanh âm bình thản mang theo nỗi cô độc khiến tôi không nhịn được mà nhíu mày, rồi lại mất thật lâu mới nghĩ ra phải nói gì tiếp theo.

"Dĩ nhiên rồi."

"..." Parm chớp mắt liên tục, dù rằng nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của tôi, nhưng chỉ lặng thinh không đáp lại, như thể chờ xem tôi nói tiếp thế nào. Bản thân cũng biết lời đã nói ra sẽ chẳng cách nào thu hồi lại, vì thế trước khi lên tiếng, bắt buộc phải suy tính thật kỹ lưỡng.

"Chúng ta cùng giúp đỡ nhau nhé." Tôi đầu tay gãi đầu, xấu hổ né tránh ánh mắt người đối diện. Suýt chút chính mình đã đổi ý, chẳng muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa, nếu không vì bị người nằm bên cạnh kéo lại, để cả hai phải đối diện với nhau như trước.

"Mỗi chúng ta đều đang trong hành trình tìm kiếm thứ gì đó." Người nọ nói, sau đó khựng lại hồi lâu, "Liệu chúng ta có thể tìm thấy thứ mình muốn sao? Tôi đi tìm ý nghĩa của hạnh phúc... Hạnh phúc của riêng tôi."

"Phần mình, tôi tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống và tìm cách xoá bỏ những cảm xúc tiêu cực đang tồn tại trong tâm trí." Tôi vô thức tiếp lời đối phương, cảm giác tựa như bị hút vào trong đôi mắt người đối diện, rồi lạc lối trong ấy, chẳng tìm được lối ra.

"Người lười biếng như anh không làm được đâu."

"Này!" Bầu không khí đang tốt đẹp, vậy mà tên khốn kia bỗng chốc biến nó trở lại xa cách như ban đầu.

"Nếu anh cứ để mình kiệt sức... Cõi lòng cũng trống rỗng theo. Rồi những câu trả lời mà anh chờ đợi cứ thế vuột mất." Parm lắc đầu, sau đó ấn ngón tay lên môi, ngăn không cho tôi đáp lại. Chưa từng có người nào làm như vậy với tôi trước giờ, trải nghiệm lần đầu tiên này khiến bản thân quên mất phải thở, hai mắt vì chấn kinh mà mở thật to, "Tôi sẽ tự làm."

"..."

"Tôi sẽ thử giúp anh... Lấp đầy lỗ hổng mà anh còn thiếu kia."

"Tôi..." Sức nóng từ đầu ngón tay đang đè chặt nơi đầu môi tôi truyền tới cơ thể, khiến máu trong người tựa như chảy nhanh hơn và trái tim đập dữ dội. Tôi giơ tay đè chặt lồng ngực, tự bảo với bản thân rằng cảm giác ngay lúc này chẳng qua bởi vì thời tiết nóng lạnh thất thường mà thôi. Cũng may, thân thể này vẫn còn trong tầm kiểm soát, nghe theo chỉ huy của lý trí mà biết đường xoay đi, trốn tránh hiện thực trước mắt, "Tôi ngủ đây."

Không ổn chút nào cả... Những cảm xúc kỳ lạ này...

"Ngủ ngon."

Tôi mím chặt môi để không vô thức thốt lên câu chúc ngủ ngon đáp lại đối phương. Bởi lẽ, nếu lên tiếng ngay lúc này, người nọ nhất định sẽ nhận ra thanh âm run rẩy của tôi. Và nếu lỡ điều đó thật sự xảy đến, chính mình hẳn sẽ chẳng biết giấu mặt đi đâu mất.

Cũng không rõ đã qua bao nhiêu thời gian, chỉ biết lúc xoay người lại để nhìn thử người thanh niên nằm bên cạnh vì vẫn chưa chợp mắt được, tôi mới phát hiện Parm đã khép chặt hai mắt và nằm im không nhúc nhích. Gương mặt đã dần trở nên quen thuộc ở khoảng cách thật gần, kết hợp với ánh trăng từ ngoài rọi qua khung cửa sổ, giúp tôi có thể thấy rõ ràng từng đường nét nhỏ nhất của nó.

Mặc dù những lúc thức giấc, cậu ta vẫn luôn bày ra gương mặt than. Nhưng thời điểm say ngủ, người con trai này tựa như một đứa nhỏ, đang cố che đậy điều gì đó trong sâu thẳm trái tim mình.

"Không!" Bàn tay đang vươn ra giữa chừng, suýt chút đã chạm tới đôi gò má trắng ngần đột ngột khựng lại. Trong đầu cố gắng tìm một lời biện minh lúc phát hiện mí mắt đối phương khẽ động. Người nọ sẽ nghĩ gì nếu bất ngờ tỉnh giấc. Liệu cậu ta sẽ khó chịu khi thấy bị chạm vào mặt chứ. Nhưng không... Đối phương chỉ cau mày, ngọ nguậy một hồi, rồi lại nằm im như cũ.

Chết tiệt...! Tim tôi suýt chút đã rơi khỏi lồng ngực.

Cảm giác được tư thế ngủ theo hướng này thật sự không an toàn, bản thân quyết định xoay mặt vào tường như trước, rồi lẩm nhẩm đếm cừu. Đáng lý, lần này, tôi đã chuẩn bị thiếp đi, nếu không phải mơ hồ cảm thấy những va chạm kỳ quái phía dưới chân, khiến cơn buồn ngủ dần dần tiêu tán.

Càng dịch chuyển... Cảm giác kỳ quái càng áp sát hơn.

Tôi nín thở rồi quay người lại, và cuối cùng cũng hiểu ra...

"Pa... Parm..."

Cậu ta đá tôi!

Hết dùng bản mặt than của mình để dọa người, tên này định chuyển sang đạp chết tôi trong giấc ngủ hay sao đây!!!

"Bác sĩ Jedi, sao tướng đi của cậu lạ thế?"

"Anh bác sĩ đi lạ ghê á, Mae."

"Đừng chọc anh ấy, thằng Tang này."

Trễ rồi Dì ơi... Chính Dì là người khơi ra chuyện này trước đấy.

"Đi nổi không vậy?" Thủ phạm gây ra tất cả nọi thứ quay sang hỏi tôi với gương mặt thản nhiên, không cảm xúc. Nhìn thấy đối phương như vậy, chính mình chỉ muốn xô cậu ta đập mông xuống cầu thang, rồi đấm đá một trận, để tên ấy hiểu ra cảm giác của tôi lúc này.

Đêm qua, người nào đó cứ liên tục ngọ nguậy trong giấc ngủ, rồi đạp vào khắp người tôi. Nhưng thân là một người có lòng nhân hậu, tôi chỉ có thể chịu đựng, vì nhớ ra cậu ta đã không ngủ được chút nào vào tối trước. Cho nên, bản thân tự nhủ phải nhẫn nhịn, chịu đựng một chút, để mặc cho đối phương đá vào mông mình! Cứ như thế mấy lân, những cú đạp như trời giáng kia tạo thành thương tổn như hiện tại. Mà suốt đêm qua, tôi lại chỉ có thể cắn chăn, thút thít suốt cả giờ đồng hồ. Không cần nói chi tiết, chắc mọi người cũng tưởng tượng ra được cảm giác ấy tra tấn đến cỡ nào.

"Không thể." Nước mắt lại ứa ra theo từng bước xuống cầu thang. Tôi há miệng, bám chặt lấy Parm vì không thể chịu đựng việc nhấc chân đi thêm nữa, "Bẩm sinh là một người nhạy cảm với đau đớn thật sự rất khổ sở đó."

"Anh có thể chịu được mà."

"Tôi sẽ cố chấp nhận sự thật này." Nói dối đấy... Tôi thừa nhận chẳng qua vì bị cậu ta nắm được điểm yếu mà thôi.

"Anh có muốn ăn trên lầu luôn không? Tôi sẽ mang thức ăn lên cho."

"Tốt hơn nên đi xuống. Dù sao cũng phải xuống mà."

"Thế anh làm sao đi xuống? Xem bộ dạng này của anh, bảo đi tiếp hẳn là không nổi rồi." Parm nghiêng đầu như thể đang tự hỏi, rồi dời tầm mắt đến vị trí bàn tay tôi đang bấu chặt lấy cánh tay cậu ta.

"Cúi người xuống chút."

"Cúi người?"

"Cậu cõng." Tôi nhíu mày, sau đó dang rộng cánh tay. Người đối diện nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mệt mỏi của tôi hồi lâu, rồi sau cùng, thở dài một cái, tiến lại gần hơn, rồi đưa lưng mình sang, để cho tôi cưỡi lên như đã yêu cầu.

"Nè, nếu chân cậu đau, suốt ngày hôm đó, tôi cũng cõng lại như vậy, được chưa hả?" Thanh âm đều đều nghe như đang phàn nàn gì đó. Rồi ngay khi câu nói vừa chấm dứt, dáng người cao lớn, cường tráng của đối phương bất thình lình nhấc bổng tôi khỏi mặt đất, nhanh đến nỗi bản thân hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị tâm lý.

Cũng không rõ người nọ cõng tôi đi hết cầu thang rồi thả xuống từ lúc nào, chỉ biết thời điểm mở mắt ra, đập vào mắt chính là tấm lưng rộng của đối phương, chuẩn bị ngồi lên băng ghế, bên cạnh Dì Toei và hai đứa trẻ đang cười khùng khục.

Đợi đã...

Parm cõng tôi... Trời ơi!

Chính là... Tôi đi không nổi nên cần phải được ôm xuống đây!

Còn gì là tôn nghiêm của ông nữa! Phải chăng nó đã bị quăng mất từ lúc tôi lộ mông trước mặt cậu ta rồi đi? Tại sao đủ thứ vận xui cứ đổ xuống đầu tôi, hết cái này đến cái khác vậy chứ?

"Anh bác sĩ ơi, mau đến ăn nào."

Tôi ho nhẹ mấy tiếng, rồi méo miệng cười với nhóc Tang như thể không có gì. Dù phải ngồi sát ngay bên cạnh Parm, bản thân cũng phải vờ như đã quên mất chuyện xảy ra cách đây vài phút.

"Cặp đôi này dễ thương ghê." Dì Toei khúc khích cười trong khi múc cho tôi một đĩa thức ăn đầy ắp. Chờ đã, Dì ấy hiểu lầm mối quan hệ của chúng tôi nữa rồi. Vì thế, bản thân đành nở một nụ cười khô khốc, quay sang nhìn đối phương để đính chính lại thông tin, trước khi mọi chuyện càng tệ hại hơn.

"Parm và cháu, không phải là một..."

"Không việc gì phải giấu giếm. Dì hiểu mà."

"Nhưng cháu..."

"Ăn nhiều vào nhé."

Cứ mỗi lần định mở miệng muốn giải thích, Dì ấy lại luôn tìm cớ gạt đi. Tôi thở dài thườn thượt, liếc mắt sang vị đang ngồi bên cạnh, trông chẳng có chút nào như muốn hoá giải hiểu lầm này. Được rồi... Cứ để bà ấy hiểu lầm vậy. Mặc kệ luôn. Dù sao tôi cũng chẳng phải chịu thiệt thòi cái gì.

"Cậu nói xem là Dì ấy đang chọc ghẹo chúng ta hay thật sự không cố ý?" Tôi len lén thì thầm với Parm khi Dì Toei quay sang nói chuyện với bọn nhỏ. Bản thân thật sự bối rối khi thấy Dì ấy cứ liên tục phớt lờ những lời giải thích của mình, hay không chừng bà là kiểu tin rằng hai thằng con trai có thể yêu nhau, tư tưởng thoáng giống như mấy đứa bạn thời đại học của tôi ấy.

"Cứ mặc kệ bà ấy nghĩ vậy đi." Người bên cạnh trông không hề bực bội vì hiểu lầm này, uể oải trả lời lại. Cậu ta thậm chí còn thay đổi chủ đề bằng cách đưa một đĩa thức ăn tới trước mặt tôi, "Này là món gì?"

"Cậu ăn rồi hả?" Tôi cố gắng giữ vững biểu cảm trên mặt, dù cho trong bụng đang cười khoái chí. Cuối cùng, chính mình cũng có cơ hội trêu ngược lại tên kia rồi!

"Nó có vị là lạ."

"Có lẽ vì cậu ăn không quen. Đó là thịt rắn đấy." Bộ dạng nghiêm nghị của tôi hẳn thật sự đâng tin. Bởi lẽ, dù gương mặt đối diện vẫn là biểu cảm cứng ngắc thường ngày, nhưng cơ thể giống đóng băng kia đã chứng minh rằng trò lừa của tôi rất thành công, "Những người sống trên đảo thường ăn thứ này đấy."

"..."

"Cậu ổn không đó? ...Úi!" Tôi cũng không thể ngăn được tiếng cười khi bắt gặp gương mặt cắt không còn hột máu của đối phương, "Mặt cậu... Mặt cậu xanh lè xanh lét rồi kìa. Haha..."

Cuối cùng, tôi cũng phá lên cười sặc sụa, đến mức gập người làm hai. Lúc này, Parm hẳn cũng đã nhận ra mình vừa bị lừa. Gương mặt than mới phút trước còn xanh ngắt hết sức hài hước nay đã dần trở lại bình thường. Đôi mắt trống rỗng im lặng nhìn tôi không nói một lời. Nhưng dám cá, cậu ta nhất định đang rủa thầm trong bụng.

"Coi như tặng anh một tràng cười." Nói xong, người nọ tiếp tục xúc thức ăn cho vào miệng. Lần này, tới lượt tôi trở thành người hoang mang vì không hiểu đối phương có ngụ ý gì.

"Tại sao lại giúp tôi cười?"

"Bình thường, anh vẫn luôn trưng ra cái mặt giống như thế giới sắp sụp đổ đến nơi, không thì đang thầm chửi rủa tất cả mọi thứ trong lòng."

Tâm trạng vui vẻ của kẻ hiếm có cơ hội được trêu chọc đối phương hoàn toàn biến mất khi nhận ra chính mình đã bị người nọ nhìn thấu bản chất. Có lẽ bởi vì sống chung với cảm giác chán chường quá lâu, tôi có khuynh hướng giữ lại tất cả những suy nghĩ trong lòng. Và cho dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi phải đồng ý rằng... Bản thân chưa bao giờ để tâm nhiều chuyện như vậy, mãi đến khi gặp được Parm. Thông thường, tôi vẫn luôn trưng ra ngoài bộ dạng uể oải, mặc cho nội tâm rối loạn đủ điều. Nhưng từ sau khi gặp phải tên mặt cá chết này, chính mình bỗng trở nên nóng nảy, và chẳng thèm che đậy gì nữa.

"Như vậy vẫn tốt hơn cái tên lúc nào cũng mang khuôn mặt cứng ngắc như cá chết." Tôi quay sang và châm biếm ngược lại đối phương. Bởi vì đã hiểu được phần nào tính cách của nhau, bản thân quyết định cư xử thoải mái, không câu nệ như hồi đầu nữa.

"Cá chết... Mặt sẽ trông như thế nào?" Parm bối rối, quay sang hỏi.

Tôi quên rằng bình thường chỉ gọi như vậy trong lòng, chứ chưa bao giờ để đối phương nghe được.

"Thế, cậu trước giờ chưa từng nhìn thấy cá chết à?"

"Trông như thế nào?"

"Hồi bé cậu chưa bao giờ vẽ một con cá chết à?" Tôi khó tin nhìn người đối diện, "Nè, cậu lớn lên kiểu gì mà chưa một lần vẽ cá chết vậy?"

"..."

"Mặt này là ý gì?"

"Tôi không hiểu làm sao anh có thể trở thành bác sĩ được nữa." Người nọ bình thản phun ra một câu như vậy. Nó khiến tôi thật sự tức giận, chỉ muốn quăng một đấm vào ngay chính diện khuôn mặt của tên này. Nhưng bản thân biết không thể đấu lại nên chỉ có thể nhíu mày, "Tôi nói, anh rất chậm tiêu đó."

"Nói này, cậu có biết rằng nói chuyện kiểu đó giống như đang mắng chửi người khác không?"

"Biết."

"Có phải ý cậu cố tình mắng tôi?"

"Đúng thế."

"Thật sự không nhịn được nữa! Để tôi bóp chết cậu đi!" Tôi thả đĩa cơm trên tay xuống bàn rồi nhào về phía Parm, trong tiếng kinh hô của Dì Toei và thanh âm cười khoái chí của bọn nhỏ. Bọn họ vẫn cho rằng cả hai đang đùa giỡn, mặc cho cái cổ trắng của cậu ta còn đang nằm trong tay tôi. Nhưng bởi vì tên khốn Parm quá khoẻ, lại nguy hiểm. Điều đáng sợ chính là chỉ mất đúng ba giây, tình thế đã đảo ngược, và tôi trở thành người bị đè bên trên, nằm bẹp dí trên băng ghế gỗ.

"Anh muốn làm đau tôi. Này, nghĩ gì vậy?"

"Làm gì..." Tôi đang định mở miệng mắng lại thì tái mặt khi nhớ ra tên mặt than kia đã nắm được bí mật của mình, "Đợi đã... Nói chuyện đàng hoàng trước đã."

Tên cá chết kia lầm bầm gì đó trong cuống họng, có thể thấy tâm trạng cậu ta khá vui vẻ khi dọa được tôi sợ hãi. Nhưng thay vì nên chú ý một chút phản ứng của người xung quanh nữa, đối phương lại cố tình làm như không nói gì.

Hẳn là... Hẳn là muốn tìm cách trả thù tôi đây mà!

"Đừng...!"

"Chết mất!" Dì Toei hoảng hốt kêu lên. Nhưng tôi không có tâm trạng để quan tâm chuyện khác, vì cơn đau ở phần thân dưới đang dần lan lên phía trên.

Đau... Đau đến mức muốn ứa nước mắt. Nhưng bản thân lại rất sợ mất mặt, bởi vì xung quanh còn có những người khác đang hóng trò vui.

"Nếu anh khóc, tôi sẵn sàng dỗ."

Thế tại sao cậu cố tình làm tôi khóc hả hả?

Tôi đoán mặt mình lúc này nhất định méo xệch rồi. Môi run lẩy bẩy, gương mặt tê rần vì cố hết sức nhịn xuống cơn đau.

"Par... Buông ra đi."

"Anh không khóc à?" Parm nghiêng đầu như đang tự hỏi, nhưng không chịu thả bàn tay làm đau tôi ra.

"Buông ra..." Tôi nói, thật sự sắp khóc đến nơi rồi, "Buông con mẹ nó ra ngay!"

Thật sự là tôi đau đớn đến mức không thể nói nên lời nữa rồi...

...

Cảm giác nhục nhã vẫn còn đeo bám tôi một thời gian khá lâu. Dù vậy, lúc cả hai ra ngoài để đi xem khu vực có thể dựng nhà mà chú Hem phân cho, tôi đã có thể di chuyển dễ dàng mà không cần bất cứ sự hỗ trợ nào. Mặc kệ ánh mắt quan tâm đến mức kỳ quái của dì Toei vẫn luôn dính chặt trên người, bản thân đều không muốn bận lòng nữa. Có vẻ như, tai nạn kia đã khắc sâu trong tâm trí đối phương. Cứ mỗi lần tôi và Parm đi bên nhau, bà ấy lại cười khúc khích không ngừng.

Bầu không khí giữa tôi và Parm hết sức hoà bình và êm đềm, không hề sóng gió dữ dội như đã nghĩ. Có lẽ, cậu ta hẳn cũng không có ý kiến gì. Nhưng tôi, vốn là người trong thế bị động, thành thật mà nói... Rất sợ. Lúc nào cũng lo lắng sẽ bị đem ra trêu chọc lần nữa!

Tôi để mặc Parm đỡ mình những lúc cần đi lên xuống cầu thang mà chẳng buồn cảm thấy xấu hổ nữa. Nó giống như đã trở thành thói quen không còn nói lời từ chối những khi cần giúp đỡ. Nếu phải chọn giữa việc cảm thấy mất mặt vì bị một người con trai khác ôm hay phải chịu đựng đau đớn khi tự mình đi lên xuống cầu thang, nói cho cùng, không thể kỳ vọng quá cao vào một tên ngốc như tôi rồi. Dĩ nhiên, bản thân thà chọn vế đầu.

"Chú đã nhờ vài người mang dụng cụ và đồ dùng cần thiết cho việc dựng nhà. Hai cậu có thể tùy thích sử dụng." Chú Hem hất đầu về phía chồng gỗ bên cạnh. Ngoài ra còn có thang, đinh và mấy thứ linh tinh khác. Vừa nhìn thấy những thứ này, đầu tôi lại phát đau, cảm giác chỉ muốn đổ sụp và nằm vật ra đất để tự cứu lấy bản thân. Nhưng người thanh niên bên cạnh xem chừng đã đọc ra ý định đó, nên bắt lấy tay tôi và giữ thật chặt.

"Thế giờ làm gì đây?" Tôi lên tiếng hỏi sau khi chú Hem rời đi, chỉ còn lại hai người với nhau.

"Bắt đầu làm thôi."

"Nói nghe như dễ lắm ấy. Được rồi... Thế nói xem tôi phải làm gì." Hiện tại, tôi đang ngồi lên một tấm ván gỗ đặt trên mặt đất, tay chống cằm, mắt ngước nhìn Parm. Dù mang tiếng ra ngoài để tự dựng nhà cho mình, nhưng người nọ vẫn nhất quyết không bỏ chiếc máy ảnh của mình lại trong phòng. Vì thế, tên bướng bỉnh nọ quyết tâm mang nó tới đây, nhưng lại không có nơi nào để đặt xuống. Cuối cùng, cậu ta định cất nó ở đâu nhỉ?

"Giữ giúp tôi một chút."

Câu trả lời đây... Treo trên cổ tôi này.

Tôi cẩn thận cầm chiếc máy ảnh mà người nọ vừa mới choàng dây qua đầu, đặt nó vào trong lòng mình, vì sợ sẽ vô tình đánh rơi và bị chủ nhân bắt đền. Sau khi sắp xếp an toàn cho món đồ đắt tiền kia, tôi ngẩng đầu, nhìn sang người thanh niên đang đứng nhìn mớ dụng cụ.

Khu vực chú Hem chỉ định cho chúng tôi dựng nhà thật ra không hẳn là một bãi đất trống. Nó giống như một ngôi nhà đang xây dựng giữa chừng thì bị bỏ lửng giữa chừng suốt một thời gian dài. Phần khung gỗ vẫn còn nguyên, đường ống nước cũng đã lắp đặt xong. Theo lời của chú, từng có người trên đảo muốn kết hôn nên dự định xây nên căn nhà này. Có điều, không lâu sau người vợ kia bỏ đi mất, nên ngôi nhà này mới bị bỏ hoang như hiện tại.

"Tôi sẽ dựng một cái chòi. Anh thấy vậy cũng ổn, đúng không?" Parm đứng im lặng hồi lâu, sau đó quay sang và hỏi như vậy.

"Cậu biết từ "cái chòi" luôn à?" Tôi giả vờ mở to mắt, lúc lắc đầu king ngạc, trong khi người nọ lại thở dài nhìn mình, "Cậu thích làm gì thì cứ làm đi."

Sau khi ngồi nhìn đối phương làm việc một lúc lâu, tôi nhận ra Parm là kiểu cậu ấm hết sức bình dân. Người nọ chỉ mất chút thời gian để nghiên cứu kiến trúc dang dở của ngôi nhà rồi lập tức bắt tay vào công việc. Chiếc quần đắt tiền trên người đối phương rất nhanh đã lấm lem khi người nọ không ngại ngần bụi bẩn mà ngồi bệt xuống sàn. Về phần áo sơ mi của cậu ta...

Nó đang phủ trên đầu tôi đây...

Phải nói con người này thật sự là sinh vật đến từ hành tinh khác, vô tình rơi xuống Trái Đất này. Ngoại trừ khả năng có thể làm mọi thứ vô cùng lưu loát, cậu ta còn thích cố tình cởi áo khoe ra thân hình đáng ganh tỵ ở ngay trước mặt tôi. May mắn thay, xung quanh đây có khá nhiều cây cối đổ bóng râm, cản bớt phần nào ánh nắng cho khu vực này. Bằng không, làn da trắng ngần kia nhất định không thoát được số phận bị cháy nắng.

Chiếc máy ảnh trên tay xem chừng là món đồ duy nhất hữu dụng với tôi lúc này. Bởi vì, người nọ hoàn toàn không yêu cầu sự giúp đỡ nên tôi cũng chẳng biết phải hỗ trợ cái gì. Thậm chí, lúc đề nghị được phụ giúp một tay, người nọ còn nghiêm mặt, buộc tôi ngồi yên tại chỗ và trông coi cẩn thận cho chiếc máy ảnh quý giá của mình.

"Parm, ngẩng đầu lên chút." Tôi lớn tiếng gọi người thanh niên đang làm việc chăm chỉ, mắt hướng về đối phương thông qua ống ngắm máy ảnh. Ngay sau đó, người đối diện ngẩng đầu, quay lại.

Tách ~

"Tại sao chụp bừa thôi mà trông vẫn đẹp mắt nhỉ?" Tôi nhỏ tiếng mắng người con trai trong bức ảnh, cáu kỉnh chỉ muốn xoá quách nó đi. Nhưng bức ảnh thật sự đẹp đến nỗi tay không nỡ lòng nhấn nút xoá. Cuối cùng, tôi chỉ có thể lẩm bẩm, ôm một bụng ấm ức, nhấn xem những bức ảnh cũ trong máy.

"Anh lầm bầm cái gì vậy?" Tên trai đẹp nào đó quay sang hỏi, không hề để bụng việc tôi đang nghịch máy ảnh của mình.

"Không có gì." Tôi nói rồi cúi đầu tiếp tục xem ảnh. Parm hẳn cũng lười lằng nhằng với tôi nên không nói gì thêm nữa. Tiếng đóng đinh vang lên bên tai chứng tỏ cậu ta đã quay lại với công việc của mình.

Ban đầu, tôi vốn chỉ giả vờ cúi đầu xem ảnh để lấy cớ phớt lờ đối phương, nhưng sau đó lại thật sự bị thu hút bởi những bức ảnh trong máy. Ánh sáng, màu sắc, và còn những yếu tố khác, dù với một người không có hứng thú với nhiếp ảnh như tôi, vẫn cảm nhận được vẻ đẹp của chúng. Nhưng càng xem, lông mày tôicàng nhíu chặt. Bởi lẽ, trong số ảnh cũ mà người nọ đã chụp, hoàn toàn không có lấy một bức chân dung nào. Phần nhiều đều những bức ảnh chụp đám đông. Xem ra, tôi thật sự là người đầu tiên đối phương cố tình cho vào ống kính của mình.

Hừm... Hoàn toàn không có gì để tự hào cả.

"Lấy áo phủ lên máy ảnh rồi lại giúp tôi này."

Cuối cùng, người nọ cũng lên tiếng nhờ giúp đỡ. Tôi làm như được bảo, rồi đứng lên vươn vai sau khi đã ngồi một chỗ quá lâu. Thật ra, bản thân cũng muốn cởi bỏ áo trên người, vì như thế sẽ dễ dàng nhấc tay làm việc hơn. Nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình... Cảnh tượng thân trần nhễ nhại mồ hôi của tôi chắc chắn không được dễ nhìn cho lắm. Vậy nên, mặc áo có lẽ vẫn tốt hơn.

"Có thể cầm cái này không?" Parm đưa qua một tấm ván, nhưng tay vẫn chưa chịu thả ra, như thể sợ rằng tôi sẽ không giữ nổi nó.

"Nổi."

"Thế giữ chặt chút. Lát nữa tôi sẽ nhờ anh đưa qua đó."

"Vâng thưa sếp." Cơ thể khẽ lung lay ngay khi Parm vừa thả tay, để lại mình tôi đứng giữ tấm ván lớn nọ. Bây giờ, bản thân mới hiểu vì sao đối phương phải hỏi trước liệu rằng tôi có nổi hay không.

"Hừm."

"Sao cậu nói vậy?"

"Tôi đã nói gì đâu?"

"Nhưng bản mặt cậu rõ ràng đang khinh thường tôi." Thêm nữa, dù chỉ là một tiếng khúc khích nhỏ thì tôi vẫn nghe được. Ông đây không có điếc nhé!

"Anh thật sự giống mấy con mèo đấy." Parm dừng công việc trên tay lại và quay sang lắc lắc đầu với tôi, "Cố tỏ ra nguy hiểm, nhưng hoàn toàn không đáng sợ chút nào."

"Đừng có so sánh tôi với mèo. Ăn đập bây giờ." Tôi chau mày, cố tỏ ra lạnh lùng, để trông hung dữ như dạo trước. Nhưng dường như ý tưởng này hoàn toàn thất bại, bởi vì ánh mắt đối phương lộ rõ sự khinh thường, khiến tôi chỉ muốn chụp lấy đầu tên đó mà đập mạnh vào tường.

"Xem ra anh không đủ khoẻ để nhấc tấm ván đó. Tính giúp tôi thế nào đây?" Parm nói bằng giọng như thể đang thách thức và đáng ghét, khiến bản thân nhịn không được phải mở miệng cãi lại, dù chính mình cũng không chắc có thật sự nhấc được vật nặng hay không.

"Ai bảo tôi không đủ khoẻ?"

"Vậy thử nhấc lên xem."

"Đợi đó."

Sao tấm ván chết tiệt này nặng quá vậy?

"...Tôi đang đợi này."

"..."

Tôi nghiến chặt môi, cố dồn hết sức lực trong cơ thể để nhấc tấm ván lên khỏi mặt đất. Nhưng có vẻ như bản thân đánh giá thấp sự yếu nhược của cơ thể này. Theo như dự định ban đầu, tôi phải nhấc tấm ván lên cao và đặt nó vào đúng vị trí trên phần khung của ngôi nhà. Nhưng trên thực tế, khi mới chỉ nhấc tấm ván tới ngang eo, thân thể đã lảo đảo, suýt chút ngã xuống. Và dĩ nhiên, Parm phải lập tức chạy tới giúp đỡ.

"Tôi không bình luận gì đâu." Người nọ nói xong liền quay đi. Nhưng thề là tôi có thể nhìn thấy khoé miệng nhếch cao của cậu ta, mơ hồ lộ ra một nụ cười.

"Cậu đang cười đúng không?"

"Tôi hả?" Parm chớp chớp mắt, trông có chút sững sờ, dù cho gương mặt than vẫn chẳng chút thay đổi. Ngay sau đó, cậu ta giơ tay, chạm lên khoé môi của chính mình như thể muốn xác nhận lại bản thân thật sự đã mỉm cười.

"Ngay vừa nãy, cậu thật sự mỉm cười đó." Tôi gật đầu, đảm bảo cho lời nói của mình.

"Tôi... Chỉ vô thức mỉm cười thôi."

"Buồn cười ha. Thỉnh thoảng chúng ta nở nụ cười từ tận đáy lòng. Nhưng đôi khi lại mỉm cười không vì lý do gì cả." Người nọ thấy vui vẻ nên bất thình lình mỉm cười, ngay cả khi tôi chẳng làm gì cả. "Tôi nghĩ khi cậu gặp được đúng người mình thích thì bản thân tự nhiên cũng bộc lộ nhiều cảm xúc hơn."

"Mỉm cười không có lý do... Đúng người?"

"Cứ thoải mái mỉm cười khi có thể. Cười thường xuyên một chút. Có khi, tôi sẽ không len lén mắng cậu là cá chết nữa." Tôi vui vẻ cười to, trước khi tiếp tục giúp Parm nhấc tấm ván nặng kia, để cậu ta đóng nó vào khung của ngôi nhà. "Cùng nhau làm nhé."

"..."

"Parm...?" Vì không đủ sức nhấc vật nặng một mình, tôi đành quay sang cầu cứu người thanh niên bên cạnh còn đang đứng yên không nhúc nhích. Cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang suy ngẫm điều gì đó, "Cậu nhìn tôi làm gì thế?"

Người nọ tiếp tục lặng im, không đáp lại. Vì thế, tôi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng ấy, và mơ hồ cảm thấy nó đang hướng về chính mình. Và dù rằng, tôi, Jedi, một kẻ không quan tâm thế giới dung quanh, nhưng nếu cứ bị nhìn đắm đuối thế này hồi lâu, cũng không có gì lạ khi bản thân dần trở nên bồn chồn mà tránh né ánh mắt đối phương.

"Không có gì." Parm khẽ nói rồi dời mắt, tiếp tục giúp tôi nhấc tấm ván nặng lên.

"Có chuyện gì với cậu thế hả?"

Bầu không khí im lặng bao trùm không gian vì người nào đó từ chối không giao tiếp, chẳng buồn giải đáp những khúc mắc của tôi. Chính mình kiên nhẫn hỏi thêm hai lần nữa. Và sau khi chắc rằng bản thân sẽ chẳng đời nào nhận được câu trả lời, tôi đành từ bỏ và tập trung hỗ trợ công việc dựng nhà. Những băn khoăn ấy đành phải cất tạm vào một góc vậy.

"Tôi sẽ tự làm một mình. Anh có thể thử đi xung quanh xem làm được việc gì không."

Này rõ ràng là đang đuổi khéo tôi chứ gì...

Có vẻ như Parm nhìn rõ được sự vô dụng của tôi nên không ngần ngại đuổi người đi nơi khác. Chính mình đành quay về ngồi trên tấm ván gỗ cùng chiếc máy ảnh và áo của đối phương. Tôi queta mắt xem xét một vòng xung quanh, nhưng vẫn không tìm ra được thứ gì có thể làm. Sau một hồi ngồi ngốc tại chỗ, bản thân quyết định đứng lên lần nữa.

"Tôi đi đây một lát."

"Hở?"

Tôi nhanh chân bước thẳng về phía lối đi đã vạch sẵn trong đầu, không quên mang theo chiếc máy ảnh và áo của Parm. Khu vực nơi chúng tôi dựng nhà cách một khoảng so với những ngôi nhà khác, nhưng không đến mức kiệt sức vì đi bộ quá lâu. Rất nhanh sau đó, tôi cũng về tới nhà dì Toei. Lúc này, người trong làng hẳn đang tập trung ngoài bờ biển để hỗ trợ phân loại cá. Hai nhóc Tang và Tan chắc đã đi theo người lớn nên trong nhà vô cùng yên tĩnh.

"Nó ở đâu nhỉ?" Túi hành lý cỡ trung dễ many bên người lúc này đã biến thành một mớ hổ lốn vì tôi mãi vẫn chưa tìm ra thứ mình muốn. Lúc chuẩn bị hành lý, bản thân vốn cũng không quá để tâm, nghĩ tới món nào thì tùy tiện nhồi vào trong túi. Nhưng dám chắc, thứ tôi đang tìm là đồ vật vô cùng quan trọng không thể không mang theo.

Quả nhiên, nó nằm dưới đáy của túi hành lý...

Sau khi thu dọn mọi thứ trở lại trong túi, tôi lập tức quay về chỗ của Parm. Lúc này, cậu ta đang ngồi nghỉ và chiêm ngưỡng thành quả lao động của mình. Mới chỉ vài tiếng đồng hồ trôi qua, người nọ đương nhiên chưa thể hoàn thành cái chòi như trong kế hoạch, nhưng tính ra cũng đã ra hình ra dạng phần nào rồi.

"Quay sang đây này." Sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, tôi mới lên tiếng gọi người thanh niên đang ngồi ngẩn ngơ. Vừa ngước lên liền bắt gặp đối phương đang nhíu mày khó hiểu, tôi đành lập lại lần nữa, "Xoay lại, rồi ngồi thẳng lên."

Parm không nói gì nhưng vẫn đồng ý xoay người lại. Cậu ta cẩn thận nhìn món đồ trên tay tôi. Và giây tiếp theo, đôi con mắt trống rỗng tựa hồ mở to hơn bình thường khi tôi dùng chiếc khăn ướt trên tay áp lên mặt đối phương.

"Làm gì vậy?" Cổ tay bị một bàn tay mạnh mẽ và thô ráp chụp mạnh lấy, siết chặt đến mức tôi phải cau mày vì đau đớn. Dù không rõ vì sao Parm trông hoang mang đến vậy, nhưng cuối cùng, tôi chọn cách trả lời thành thật.

"Lau mặt cho cậu."

"..."

"Có thể buông tay tôi ra trước được không? Đau thêm chút nữa thôi, tôi sẽ khóc mất."

Người nọ lập tức buông tay tôi ra như thể vô tình chạm vào thứ gì đó rất nóng. Lúc này, cậu ta trông vừa chấn kinh, lại có chút như đang áy náy.

"Tôi không cố ý."

"Đừng nghĩ nhiều quá." Tôi phất tay, "Tôi nhạy cảm với đau đớn mà, quên rồi hả? Người bình thường sẽ dù có bị nắm như vậy cũng chẳng đau gì."

"Nhưng anh đau."

"Đừng tranh luận nữa. Ngồi im đó." Tôi nhắc lại lần nữa để đối phương bỏ cuộc, sau đó tập trung vào việc lau sạch khuôn mặt đang nhễ nhại mồ hôi kia. Thật ra, trong lòng cũng len lỏi một chút kỳ lạ, nhất là khi bị người nào đó cứ nhìn chằm chằm, không chớp mắt. Nhưng tôi quyết định không nói gì.

"Anh... Trở về nhà lấy khăn và thau nước để lau mặt cho tôi sao?"

"Đúng thế." Tôi trả lời thành thực, "Cậu chẳng bảo tôi đi tìm việc gì đó để làm sao. Nhưng tôi thật sự không biết phải làm gì. Do đó, tôi chỉ có thể chọn làm chuyện trong khả năng của mình. Cái này giống như lau người cho bệnh nhi vậy á... Ah!"

"..."

"Cậu lại cười nữa kìa!" Chiếc khăn trong tay nhanh chóng bị ném trở lại trong thau nước. Thời điểm liếc mắt nhìn sang, gương mặt mới phút trước còn thoáng nét cười, giờ đã trở về với vẻ cứng nhắc thường ngày, "Hôm nay, cậu đã mỉm cười hai lần. Tuyệt lắm."

"Tự lau người anh nữa kìa." Parm lật mặt còn nhanh hơn cả tắc kè đổi màu, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi đoán, lần này người nọ cũng đã nhận ra bản thân đã vô thức mỉm cười, cho nên mới tìm cách lái câu chuyện sang hướng khác như vậy.

"Vì cậu đã mệt nhọc dựng nhà cho chúng ta đấy." Tôi vừa lẩm bẩm vừa vắt khăn, tiếp tục lau người cho đối phương. Dù rằng, mỗi khi bàn tay cầm khăn lướt qua những múi cơ bụng đáng ghen tỵ, khóe miệng có chút giật giật. Nhưng nhìn chung, công việc lau người diễn ra khá suôn sẻ. Rồi thời điểm một lần nữa ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp chủ nhân của thân thể này đang ngồi bất động, nhìn tôi bằng ánh mắt... Không còn trống rỗng như trước đây.

Những thay đổi nhỏ nhặt này lại vô tình khiến trái tim tôi gia tốc. Bản thân tự nhủ rằng, đó chẳng qua bởi vì do chính mừng phấn khích khi thấy người nọ bộc lộ nhiều cảm xúc hơn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, lại nói điều ngược lại.

"Anh nói là... Nhà của chúng ta."

"Dĩ nhiên là nhà của chúng ta." Tôi đè xuống cảm xúc kỳ lạ đang chực trỗi dậy trong lòng rồi trả lời đối phương, "Cậu và tôi sẽ cùng nhau sống tại đó. Cho nên, nơi ấy sẽ là nhà của chúng ta... Hay thật ra cậu tính chiếm toàn bộ ngôi nhà cho riêng mình?"

"Không." Đôi mắt ấy lại toả ra những tia sáng rạng rỡ, "Là nhà của chúng ta... Đúng thế."

Nghĩ cái gì đấy?

Tôi chớp chớp mắt, hoài nghi liệu có phải ánh nắng phản chiếu vào nơi đôi mắt ấy khiến nó trở nên lấp lánh như vậy. Cho nên, chính mình thử nghiêng đầu, cản đi tia nắng vừa chiếu tới, trả đôi mắt kia trở về với sắc đen trống rỗng quen thuộc.

Có một thứ linh tính... Mách bảo tôi rằng, người thanh niên trước mặt đang dần thay đổi.

"Anh lau mồ hôi giúp tôi hay đang cào xổ số vậy?"

Mấy ý nghĩ vừa nãy, thôi cứ tạm quên đi nha.

"Thấy da dày quá nên tôi mới phải dùng nhiều sức chút." Tôi trả lời, rồi thả chiếc khăn về lại trong chậu nước, "Xong."

"Tôi còn tưởng sẽ nhận được kết quả sổ xố trước khi anh xong đấy."

"3, 5, 8, chắc là ba số này đó... Đợi đã. Cậu cũng biết về xổ số luôn hả?" Mới đầu không còn không để tâm, nhưng hiện tại, tôi không nhịn được phải cẩn thận dò xét Parm một lượt. Chẳng phải tiếng Thái cậu ta không lưu loát à, vậy sao vụ số má này lại rành thế nhỉ?

"Kao chơi đó."

Ok... Nếu vậy thì tôi hiểu rồi.

"Đừng tin lời thằng Kao." Tôi không nhịn được cảnh báo cậu ta với ý định tốt, "Nó chỉ khiến cậu đau đầu hơn thôi."

"Nếu không thể tin Kao, vậy tôi có thể tin anh không?"

"Tôi đương nhiên đáng tin hơn thằng đó."

Tôi đã nói đi nói lại rằng mình đánh tin hơn thằng kia rất nhiều. Ít nhất, tôi sẽ không lừa người khác lên đảo như thế này.

"Nếu đã vậy... Từ nay tôi sẽ tin anh."

"Tin tôi, cậu sẽ không thất vọng đâu."

"Cho nên..." Parm im lặng hồi lâu, rồi lộ ra một nụ cười nhẹ nơi khoé miệng, không chút che đậy.

Tôi chớp mắt liên tục vài cái, thị giác bị chấn động đến mức tầm nhìn nhoà đi. Thậm chí, đến tận lúc này, khi nụ cười hiếm hoi trên gương mặt cá chết kia đã nhạt đi, nhưng sức ảnh hưởng mà nó để lại vẫn còn khiến lòng tôi dậy sóng. Chính mình vô thức dời đi tầm mắt. Chỉ có cánh tay còn đủ dũng khí vươn ra, vỗ lên vai đối phương.

"Dĩ nhiên rồi... Giờ cùng nhau làm việc nhé."

"Tôi sẽ tin tưởng anh."

...

...

Errr...

Cậu ta và tôi đang nói cùng một chủ đề, đúng không?