webnovel

Chương 9

Sáng hôm diễn ra cuộc hẹn của Parm với bác sĩ, tôi mới khám phá thêm một sự thật nữa rằng nhà P'Phu còn rộng hơn so với tưởng tượng của mình. Ngoài tầng hai là khu vực phòng ngủ, tầng ba phía trên gồm thư viện và một số phòng chức năng khác. Riêng nơi diễn ra những cuộc hẹn với bác sĩ là một căn phòng trống ở tầng một kế bên phòng khách. Lý do cho việc bản thân có thể nắm hết kết cấu nơi này là nhờ tên nhóc mặt đơ quá mức rãnh rỗi không có chuyện gì làm, nên kéo tôi đi khám phá hết các ngóc ngách trong nhà. Hai tay cậu ta không ngừng vung vẩy, hào hứng giải thích mọi thứ. Ban đầu, tôi vốn bày ra bộ dạng lười biếng, thì đối phương đột nhiên nói...

'Anh là người của P mà, không phải nên biết hết mọi thứ về anh ấy sao?'

"Nào, chúng ta cùng đi dạo xung quanh."

Những ngày qua, chính mình đều ở lỳ trong nhà, không đi ra ngoài, chỉ biết rằng tuyết vẫn đang rơi vì vô tình bắt gặp lúc đi ngang khung cửa sổ. Thật tình, tôi vốn cũng muốn ra ngoài tản bộ nếu tuyết rơi không quá dày, nhưng cuối cùng lại mắc kẹt với tên nhóc chỉ thích chết dí trong nhà, không chịu đi đâu.

"Parm." Tôi dừng lại ngay trước khung cửa sổ mà cả hai chuẩn bị lướt qua. Thời điểm tên nhóc dẫn đường nhận ra bạn đồng hành của mình không chịu đi tiếp nữa, cậu ta cũng dừng lại. Parm hất đầu, ý hỏi có phải tôi muốn ra ngoài hay không, và hiển nhiên tôi lập tức gật mạnh xác nhận, "Muốn ra ngoài hít thở không khí nha. Cậu muốn ra ngoài chơi chút không?"

'Sắp đến giờ hẹn với bác sĩ rồi.'

Tôi quay lại kiểm tra đồng hồ và gật đầu. Vị bác sĩ kia hẳn rất nhanh sẽ đến thôi. Hơn nữa, chính tôi đã đồng ý cùng Parm gặp bác sĩ, vì thế không thể thất hứa được. Nhưng...

"Nếu như vậy, xế chiều này chúng ta sẽ cùng ra ngoài tản bộ nhé."

Tên nhóc đang lắng nghe bày ra gương mặt đăm chiêu, cắn cắn môi như thể suy nghĩ gì đó. Cuối cùng, người nọ cũng gật đầu đồng ý.

'Ok.'

Sau vài ngày sống dưới cùng một mái nhà, tôi đã hiểu thêm khá nhiều về tên nhóc này. Thật ra, đối phương không phải hoàn toàn khép kín, ngược lại càng giống một đứa trẻ cần bạn bè. Có lẽ, tên nhóc này chưa từng thật sự kết thân với ai bao giờ, nhưng lại không thích làm mọi thứ một mình. Chính vì điều này, cậu ta chọn cách ở yên một chỗ, không làm gì cả. Mãi đến khi tôi đề nghị trở thành bạn, kéo đối phương cùng làm mọi thứ, tên nhóc này thậm chí chẳng từ chối bất cứ điều gì.

Cậu ta tựa như một đứa nhỏ cô đơn muốn có người ở cùng. Gia đình và bạn bè là hai khía cạnh khác xa nhau, và Parm thì cần cả hai thứ này, không phải chỉ một là đủ.

"Tuy rất muốn ra ngoài chơi, nhưng tôi lại không quần áo cho mùa đông." Tôi thấp giọng phàn nàn khi vừa nhớ ra mớ đồ mang sang đây chẳng có lấy một món đủ dày để có thể đi lại lâu dưới trời tuyết... Có lẽ, tôi phải mua thêm đồ mặc cho mùa đông mới được.

'Anh có thể mặc tạm đồ của tôi.' Parm nói, rồi chỉ tay vào quần áo của mình.

"Được đó."

'Tuy anh hơi lùn một chút, nhưng nếu chỉ là áo khoác ngoài thôi thì hẳn không có vấn đề gì đâu.'

Tôi lập tức xụ mặt khi nghe được lời nhận xét hết sức đụng chạm kia. Bản thân thật sự phát rồ vì cách ăn nói y hệt nhau của anh em nhà này. Cũng may hai người không hùa nhau xúm lại trêu chọc, nhưng cũng đủ khiến tôi tức điên. Tưởng tượng một ngày nào đó, bọn họ đồng thời huyên thuyên hai bên tai, cảm giác sẽ tệ đến cỡ nào.

"Ram."

Parm lộ ra gương mặt bối rối khi nghe thấy một từ vựng tiếng Thái không quá quen thuộc, chắc hẳn trong đầu lại đang tự hỏi từ "ram" có ý nghĩa gì đi. Vì vậy, tôi nhìn tên nhóc bằng ánh mắt khinh bỉ rằng cậu ta thiệt ngốc.

"Ý tôi là ram-khan ấy (phiền phức)."

'Gì cơ?' Người nọ nhíu mày, rồi quay phắt mặt đi, tỏ ý rất không vui vì bị mắng.

Lại nói... Kế hoạch cho hôm nay coi như đã xong, nhưng mai lại là một ngày rảnh rỗi nữa. Ngồi chơi game cả ngày cũng không sao, dù gì cũng có bạn mà. Nhưng những lúc Parm có giờ học với mẹ Helen, tôi ở một mình thì vô cùng buồn chán.

"Parm này, cậu biết chỗ làm việc của P'Phu không?" Tôi lập tức quay sang hỏi người bên cạnh, ngay khi trong đầu chợt nảy ra ý tưởng hay ho.

'Biết. Nhưng chưa đến đó bao giờ.'

"Thế thôi là đủ rồi... Ngày mai cậu có giờ học lúc nào?"

'Buổi sáng. Trưa mai tôi muốn chơi game.'

Thêm một điều nữa tôi được biết về Parm chính là cậu ấy cũng học, nhưng theo hình thức giáo dục tại gia với sự hướng dẫn của mẹ Helen. Bà ấy từng là giảng viên tại một đại học khá danh tiếng.

"Mai chúng ta đừng chơi game nữa. Tôi có kế hoạch khác này."

'Kế hoạch gì cơ?'

"Chúng ta sẽ bất ngờ tập kích... Ý tôi là tụi mình ghé thăm P'Phu nhé." Tôi mỉm cười khi thấy gương mặt vốn đang bối rối của tên nhóc bên cạnh loé lên một tia hứng thú. Có vẻ như khả năng cao là cậu ta sẽ đồng ý mà không cần bỏ công thuyết phục. "Có nhã hứng không?"

'Ừm.'

"Vậy mai cùng đi nhé." Tôi vỗ tay một cái rồi đứng lên, khoái trá cười với người đối diện. Nhưng dạo này người nào đó hay làm việc khá muộn, nếu anh không có nhiều thời gian, vậy thì chúng tôi chỉ có thể ghé qua một lúc...rồi rời đi ngay. Do đó, trước mắt tôi phải thăm dò xem ngày mai anh có bận hay chăng. Nếu chúng tôi đến quầy rầy lúc người nọ trăm công nghìn việc, như vậy hẳn không tốt lắm.

"Cậu chủ nhỏ, bác sĩ đến rồi!" Dì Jane cao giọng thông báo khiến tôi và Parm đồng loạt quay nhìn về phía cầu thang. Bản thân thậm chí còn cảm nhận được sự lo lắng và bất an của người bên cạnh, khiến tôi phải vươn tay nắm lấy bờ vai đối phương để trấn an.

"Sẽ ổn thôi mà."

Parm gật đầu tỏ ý đã hiểu, cùng lúc khẽ thở hắt ra một hơi, sau đó đi xuống chỗ dì Jane đang đứng nơi cuối cầu thang, cùng với một người đàn ông khá lớn tuổi, nhưng có vẻ hòa ái. Người nọ nhìn tôi và Parm rồi mỉm cười. Tôi chào lại đối phương, nhưng tên nhóc bên cạnh vẫn đứng im như tượng, không hé môi nói lời nào.

"Có nhớ giao kèo lần trước của chúng ta không?" Tôi khẽ thì thầm khiến người nghe cuối cùng cũng lấy lại ý thức. Cậu ta quay sang nhìn tôi một cái rồi mới trở về đối diện với vị bác sĩ nọ. Sau cùng, tên nhóc chưa từng đồng ý hợp tác với những vị bác sĩ tâm lý được mời đến, lần đầu tiên chấp nhận giơ tay giao tiếp với người lạ.

'Tôi muốn có bạn vào cùng với mình.'

"Được thôi." Vị bác sĩ nọ có vẻ cũng hiểu được thủ ngữ nên ông trả lời lại rất nhanh. Ông ta hơi cúi người, sau đó bước vào phòng cùng dì Jane trước, trong khi tôi vẫn đứng nhìn Parm với niềm tự hào.

"Sao hả? Đâu có tệ lắm đâu, đúng không nào?"

'Ừm.'

"Tốt lắm." Tôi vỗ vỗ nhẹ Parm để động viên, sau đó khoá cổ tên nhóc và cùng nhau đi vào phòng.

Lần trước, chính mình đã thẳng thắn yêu cầu Parm, nếu người nọ muốn tôi ở cùng trong lúc trò chuyện với bác sĩ tâm lý, thì cậu ta phải tự mình nói ra điều đó. Dù cho đối phương có là bác sĩ tâm lý đi nữa thì cũng không thể biết hết mọi chuyện trên đời. Hơn nữa, Parm lại thường xuyên thay bác sĩ, cho nên người ta chưa kịp nắm bắt vấn đề của bệnh nhân thì đã bị mời đi. Đồng thời... Nếu tên nhóc này chịu giao tiếp trước, không chừng có thể thay đổi suy nghĩ rằng bác sĩ tâm lý thật ra không đáng ghét như trong tưởng tượng của mình.

"Tên của ta là Will, quen biết Austin, cha cháu hơn hai mươi năm rồi. Cậu bạn bên kia cũng có thể gọi ta là bác Will. Đừng nhìn lão già ta chằm chằm như thế chứ." Lời giới thiệu của ông bác Will kia khá hài hước. Sự phóng khoáng của đối phương khiến nỗi lo lắng trong lòng tôi vơi bớt phần nào, ngay cả Parm cũng không lộ ra chống cự. Cậu nhóc phối hợp khá tốt, dù thỉnh thoảng vẫn nhìn sang phía tôi.

Ngồi nghe được một lúc, bản thân lại bắt đầu buồn ngủ. Thành thật mà nói, tôi luôn bị hạ gục với những chất giọng nhẹ nhàng kiểu như thế này, chỉ cần nghe vào tai là lại muốn ngáp thôi. Giống như P'Gui, bạn trai thằng So, cứ mỗi lần trò chuyện lâu một chút, tôi lại chỉ ước có thể lăn ra ngủ ngay trên sô pha. Và xui xẻo thay, ông bác Will này cũng không khác là bao. Càng lắng tai nghe, bản thân lại càng buồn ngủ rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

"Cậu Kao... Cậu Kao." Tôi tỉnh giấc sau mấy cái lay nhẹ nhàng. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là gương mặt đang cố gắng nhịn cười của dì Jane. Bên cạnh Parm đang bày ra bộ dạng sưng sỉa, hai tay khoanh trước ngực. Cuối cùng, bác Will đứng ngay phía sau, môi nở nụ cười, tay cầm áo khoác.

"Con xin lỗi." Tôi vội vàng ngồi trở lại, vừa dụi mắt vừa nói câu xin lỗi.

"Không sao cả, xem ra tối qua cậu ngủ hơi ít thì nhỉ?"

"Đúng vậy. Hôm qua con tìm vài công thức nấu ăn đến tận khuya." Bởi vì chưa từng có kinh nghiệm chuẩn bị cơm trưa cho P'Phu, tôi cảm thấy mình phải thu thập thêm thông tin. Bản thân cứ thế lùng sục một hồi lâu, đến nỗi người bên cạnh ngủ mất lúc nào không hay.

"Ta có vài lời muốn nói với cậu ấy." Bác Will quay sang nói với dì Jane và bà lập tức hiểu ý, khều nhẹ tay Parm, ra hiệu cho cậu nhóc cùng mình rời phòng trước.

"Về Parm phải không ạ?"

"Đúng vậy." Ông thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, "Ta đã nghe Austin kể rất nhiều về đứa nhỏ này. Tâm trí của nó tựa như tồn tại một lỗ hổng to và sâu hơn ta nghĩ rất nhiều. Thứ giúp được cho thằng bé không chỉ có đôi ba buổi trị liệu tâm lý thế này, mà còn phụ thuộc vào những người xung quanh nó."

Tôi ngồi lại ngay ngắn, tập trung lắng nghe, cố gắng ghi nhớ tất cả mọi thông tin để về sau có thể kể chi tiết cho người nào đó đang bận làm việc.

"Ta sẽ nói lại chuyện này với Austin. Nhưng dựa vào cuộc trò chuyện ban nãy của chúng ta, có vẻ như người Parm quan tâm nhất hiện tại chính là vị anh trai đang bận rộn với công việc của mình. Còn có cậu bạn mới của thằng bé..." Bác Will cười thật dịu dàng với tôi, rồi dần dần biến thành tiếng khúc khích, "Nó kể rằng cậu bạn mới của mình khá kỳ lạ, lại còn rất yêu anh trai mình."

Trời ạ... Cậu ta kể hết mọi thứ luôn.

"Nhưng hơn hết... Nó có vẻ thích người bạn mới này lắm."

"Cậu ấy nói vậy thật sao?" Tôi xác nhận lại lần nữa, giơ tay cào cào đầu.

"Không. Nhưng dựa vào những điều thằng bé kể ta có thể kết luận được." Bác Will cười lớn, khiến tôi ngại đến cau mặt. Sau cùng, ông đứng lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, "Vấn đề của Parm quả thật có chút khó khăn, nhưng không nằm ngoài khả năng của ta. Thân là một người biết rõ thằng bé từ khi nó còn là một đứa bé, ta vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của con. Bản thân ta cũng may mắn có cơ hội trở lại Anh sau khi làm việc ở Nhật suốt một thời gian dài. Và đây chính là thời điểm thích hợp để giúp đỡ nó, nhưng hiển nhiên ta không thể làm điều này một mình. Nếu không nhờ có con, buổi nói chuyện hôm nay nhất định sẽ kết thúc khá thảm đấy."

"Con cũng không làm gì nhiều cả. Parm chẳng qua chỉ cần một người bạn mà thôi." Tôi khiêm tốn nói, nhưng thật tình trong lòng chỉ muốn ưỡn ngực tự hào về chình mình.

"Nhưng không dễ gì tìm được một cậu bạn hợp ý thằng nhóc kia đâu." Bác Will mỉm cười, rồi vừa nói vừa rời khỏi phòng. "Parm vẫn chưa đủ tin tưởng bất kỳ ai để nói ra điều thằng bé thật sự che giấu trong lòng. Có khi con chính là người mà Parm sẽ chọn để thổ lộ. Khi thời điểm thích hợp tới, nó sẽ tự động nói ra điều đó. Dù là gì đi nữa, hãy nhớ lắng nghe nó nhé."

"Nhất định rồi ạ." Tôi gật đầu. Lắng nghe luôn là thế mạnh của thằng này. Mặc dù, mọi người thường xem tôi là đứa hay gây rắc rối, nhưng vẫn thường tìm đến khi cần một nơi đáng tin cậy để tâm sự chia sẻ. Nếu ai không tin, có thể tìm thằng So để kiểm chứng nha.

"Vậy ta đi trước đây. Hẹn gặp lại vào tuần sau."

"Bác Will, cảm ơn rất nhiều ạ." Tôi chắp tay làm động tác chào tiêu chuẩn của người Thái, rồi tiễn ông ra cửa. Đối phương cũng vẫy tay đáp lại, rồi đi về chỗ chiếc xe mình đang đậu ngay phía trước biệt thự.

Xem ra có khá nhiều người lo lắng cho tên nhóc mặt đơ kia hơn tôi tưởng đấy chứ. Đến cả cha bọn họ cũng làm đủ mọi cách dù ông ấy đang bận công việc bên ngoài. Parm thật sự may mắn vì có một gia đình luôn hết lòng yêu thương mình. Cậu ta hẳn còn chưa ý thức được điều này, nhưng đến một ngày nào đó đối phương nhất định sẽ hiểu ra thôi.

Sau khi trở lại vào nhà, tôi bắt gặp dì Jane đang mang ra một khay thức ăn. Bà bảo rằng Parm đang chơi game trong phòng khách, nhưng lúc bước vào, tôi lại bắt gặp cậu bạn nhỏ của mình ngồi ngẩn ngơ, như thể đã chìm sâu vào trong mớ sau nghĩ của bản thân. Đôi mắt vốn đã bắt đầu lấp lánh sáng từ khi chúng tôi gặp gỡ, đột ngột trở về trạng thái trống rỗng chẳng khác nào con rối gỗ.

"Parm." Tôi gọi tên người con trai đang ngồi ngẩn người. Dù đây mới là lần thứ hai kể từ lúc gặp gỡ, bản thân bắt gặp đối phương rơi vào trạng thái như thế này, nhưng vẫn cảm giác được nó vô cùng không ổn. Một nỗi bất an kỳ lạ chợt dấy lên trong lòng khi bắt gặp cậu ta tự đắm chìm giữa những suy nghĩ của mình... Và nó càng trở nên khó khắn khi mà chính mình cũng dần đoán được mấy thứ đó là gì... Hiển nhiên, tôi vô cùng không thích điều này, "Parm."

Người nọ khẽ giật mình, thoát ra khỏi trạng thái mê mang, sau khi nghe được tên mình bị gọi liên tục. Cậu ta quay đầu, rối rắm nhìn tôi, vờ ra vẻ đã tỉnh táo trở lại, nhưng nhất định cảm xúc bất ổn ấy vẫn còn đọng lại đâu đó.

'Xin lỗi, tôi hơi thất thần một chút.'

"Không sao."

Tôi từng dành thời gian rảnh của mình để nghiên cứu vài kiến thức cơ bản về căn bệnh của Parm, góp nhặt đủ loại thông tin từ trên mạng, đến sách báo, và cả những người quen biết. Nhưng chỉ có vậy...

"Trầm cảm" nhất định không phải là một trò đùa, và hoàn toàn khác với những căn bệnh có thể chữa trị theo phương thức bình thường. Với những người vừa mắc phải nó, cảm giác đã như thể bị tra tấn. Chưa nói đến việc phải sống chung với nó nhiều năm trời như Parm, đó là nỗi đau đớn mà không một ai có thể tưởng tượng ra. Lúc đọc được điều này, tôi cảm thấy may mắn rằng gia đình cậu ta vẫn luôn thuyết phục đối phương đến trò chuyện với bác sĩ tâm lý. Dù người nọ luôn tìm cách chống đối, nhưng ít nhất nó vẫn ít nhiều giúp kiềm hãm căn bệnh.

Chỉ là... Ngay khi tôi cho rằng mọi thứ đã có khởi sắc, nhưng sự thật lại chẳng được như mong muốn. Chỉ cần nhìn trạng thái ngẩn người của cậu ta ban nãy, tôi nhận ra rằng trong khoảng thời gian sắp tới, không thể để tên nhóc này tiếp tục ở một mình.

"Này Parm... Máy sưởi trong phòng tôi bị hư rồi. Mấy ngày tới, P'Phu và tôi sẽ sang phòng cậu ngủ nhé."

'Sao có thể hư được chứ?'

"Không biết nữa. Tự nhiên nó hư vậy đó." Thật ra, nó có hư hỏng gì đâu... Nhưng nhất định là sắp rồi... Nhờ chính tay tôi đây.

Mặc dù chưa hề bàn bạc trước với P'Phu về quyết định này, nhưng một khi nói rõ lý do, tôi dám chắc rằng anh ấy sẽ đồng ý thôi. Thêm nữa, phòng Parm cũng coi là rộng, dư sức cho năm sáu người ngủ bên trong ấy chứ, hiển nhiên sẽ không có vấn đề gì đâu.

'Gọi người tới sửa đi, xong nhanh lắm.'

"Tôi không muốn gọi đâu, thích ngủ trong phòng cậu đấy. Có như vậy chúng ta sẽ nhanh chóng thân quen hơn nữa. P'Phu nhất định cũng sẽ đồng ý." Dù sao đi nữa, việc đem cái tên của P'Phu ra để làm mồi nhử luôn là một lựa chọn thông minh. Bởi lẽ, Parm sẽ chẳng bao giờ nói không với anh trai mình. Chỉ cần nói vài câu, tên nhóc nhất định liền bị lay chuyển.

'Tùy anh.'

Thế đấy... Bây giờ chỉ cần báo cáo cho người nào đấy còn đang bận rộn làm việc nữa là xong.

...

Sau khi ngồi chơi game vài tiếng đồng hồ, cả hai quyết định ra ngoài đi dạo, trong khi đợi P'Phu trở về. Người nọ đã bảo rằng hôm nay anh sẽ trở lại sớm hơn một chút để dùng cơm với cả nhà, chính vì vậy bản thân cũng không ngại đợi thêm chút nữa. Ban nãy, tôi có gọi cho anh để tóm tắt lại những gì bác Will dặn dò, đồng thời thông báo về kế hoạch ngủ lại trong phòng Parm. Dù chưa giải thích rõ lý do nhưng P'Phu rất nhanh đã chấp nhận mà chẳng hỏi thêm gì khác ngoài việc nói sẽ về sớm hơn bình thường rồi nhanh chóng cúp máy.

Parm cầm lấy áo khoác của mình và đưa nó cho tôi. Lúc mặc lên người, nó trông khá thùng thình, chứng tỏ khoảng cách chiều cao giữa hai người, khiến bản thân lại không nhịn được ấm ức một hồi.

'Tôi mặc cái áo khoác này từ hồi còn là một thằng lùn đấy.'

"Cậu cố tình nói như vậy là muốn ăn kí đúng không?"

'Đi thôi.' Đối phương cười nhẹ, rồi kéo tay tôi ra cứa. Người nọ còn quay đầu để thông báo cho dì Jane sẽ tự mình ra ngoài chơi khiến bà cười thật rạng rỡ suốt một dọc đường đưa chúng tôi ra tới cửa ra vào.

Ngay khi bước ra bên ngoài, tôi phát hiện nó lạnh hơn tưởng tượng của mình. Tuyết rơi thậm chí còn dày hơn ban sáng. Nhét sâu hai bàn tay trong túi áo khoác, tôi bám gót Parm đi dạo xung quanh, và nhận ra một điều rằng căn biệt thự của gia đình P'Phu hoàn toàn tách biệt với những khu dân cư khác. Cả hai đi hồi lâu mà vẫn chỉ thấy được thấp thoáng vài ba mái nhà phía xa xa. Căn biệt thự hẳn nằm trong khu đất thuộc sở hữu tư nhân, cho nên mới trông biệt lập như vậy, nhìn đâu cũng chỉ thấy cây cối mà thôi.

'Anh muốn đi đâu?' Parm quay đầu, dùng khuỷu tay thúc một cái rồi hỏi, khi thấy tôi chỉ tùy tiện nhìn ngắm xung quanh.

"Đâu cũng được." Thật ra, mục đích chính cuộc đi dạo này là để kéo tên nhóc này ra khỏi nhà, chứ tôi cũng không quá thích thú đi lòng vòng như vậy.

Nơi Parm dẫn tôi đến là một sân chơi vắng người. Cậu ta quay đầu giải thích rằng gần đây từng có một căn nhà, và đám trẻ con ở đó thường chạy ra đây chơi. Về sau, gia đình nọ chuyển đi vì nơi này quá xa trung tâm nên mất khá nhiều thời gian để đi lại. Mà chủ đất... Chính là cha của Parm, tiếp quản nơi này. Cũng vì vậy, dù căn nhà kia bị dỡ bỏ nhưng sân chơi được giữ lại vì hai anh em họ cũng từng chơi đùa ở đây khi còn bé.

"Hôm nay lạnh thật đấy." Tôi thấp giọng lầm bầm, rồi ngồi xuống xích đu, co cả hai chân lên, vòng tay ôm lấy.

'Anh sẽ sớm quen thôi.'

"Hy vọng là vậy." Tuy vậy, bản thân vẫn khá thích loại thời tiết lạnh lẽo này, bởi vì cảm giác thoải mái mà nó mang lại. Đang khi đưa mắt quét mắt lỡ đãng nhìn xung quanh và thả hồn vào cảnh vật, tôi chợt bắt gặp Parm đang nhìn chằm chằm con ngựa lò xo truớc mặt, môi nở nụ cười nhàn nhạt... Có vẻ, cậu nhóc kia đang nhớ lại một vài kỷ niệm đẹp.

"Gon." Bất thình lình, bên tai vang lên thanh âm thì thầm, rồi vai bị vỗ nhẹ một cái. Tôi lập tức quay đầu và bắt gặp người đàn ông đáng lẽ không nên có mặt ở đây. Anh nhìn tôi, trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt thường ngày, nhưng ánh mắt lại hết sức ấm áp và mềm mại đến bất ngờ.

"Anh đến đây bằng cách nào vậy P?" Tôi thấp giọng hỏi người nọ khi thấy Parm vẫn đang chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân. Nhưng người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh chẳng hề đáp lại, thay vào đó cởi xuống áo khoác, choàng cho tôi khiến chính mình chẳng khác nào một con gấu lớn.

"Hai má đỏ ửng rồi." Những đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương vì không mang găng tay, chạm nhẹ lên hai bên gò má tôi, dịu dàng vuốt ve. Vì vậy, chính mình nhân cơ hội đó, bắt lấy tay anh, đem nhét vào trong túi áo khoác, cố gắng ủ ấm cho nó. Nhìn cảnh đó, P'Phu cười khẽ, rồi mãi mới chịu lên tiếng, "Lúc về đến nhà, dì Jane bảo hai đứa đã ra ngoài đi dạo. Cho nên, tôi theo đến đây."

"Đi theo?"

"Tôi rất giỏi, đúng không?" P'Phu nói. Thật không biết anh có ý thức được điều này hay không, nhưng có vẻ người nọ đã bị lây nhiễm thói tự luyến của tôi rồi.

"P'Phu." Tôi gọi đối phương, sau đó đứng lên. Sau khi xác nhận Parm đã chìm sâu trong thế giới riêng của cậu ta, bản thân mới quay sang người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi anh, "Nơi này từng có nhiều kỷ niệm đẹp của mọi người, đúng không?"

P'Phu không lập tức trả lời, mắt chậm rãi quét một vòng xung quanh như thể đang bắt chước Parm, nhớ lại khoảng thời gian trong quá khứ. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại nơi con ngựa lò xo, từ nơi sâu thẳm như lóe lên sự nghiêm trọng.

"Khi còn là những đứa trẻ... Trước khi cha mẹ li dị, chúng tôi rất thích ra đây chơi."

"Chúng tôi? Ý P là..."

"Parm rất thích ngồi chơi trên con ngựa đó cùng với mẹ chúng tôi." Kết thúc câu nói, ánh mắt của chúng tôi liền chuyển về phía người con trai vẫn luôn im lặng. Cùng lúc đó, nụ cười trên gương mặt Parm cũng phai nhạt đi.

P'Phu là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi đó, vì vậy anh đi thẳng đến chỗ chiếc xích đu nơi cậu em trai đang ngồi, kéo đối phương tựa lên vai mình. Chỉ một hành động đơn giản nhưng khiến gương mặt căng cứng dần thả lỏng ra. Vì thế, bản thân cũng bắt chước theo, đi đến bên cạnh hai anh em họ, rồi kéo tay Parm nhét vào trong túi áo khoác của mình. Lúc trông thấy tôi được bọc trong hai tầng áo khoác, chẳng khác nào một khối cầu di động, người nọ có vẻ như rất muốn bật cười... Tiếc thay, chẳng âm thanh nào vang lên cả.

"Sao tay cả hai người đều gầy như vậy?" Tôi lên tiếng để phá vỡ bầu không khí im lặng, cầm lấy tay Parm, chê trách một hồi. Câu hỏi này khiến cả hai anh em họ trông khá bối rối, bởi vì chưa thể bắt nhịp với bầu không khí mới.

"Ý em là sao?"

"Này. Nhìn đi!" Tôi nắm lấy tay P'Phu, kéo tới bên cạnh tay Parm. Tay bọn họ thật sự giống như chỉ có da bọc xương. Parm vốn dĩ đã luôn gầy gò, nhưng P'Phu so với hai năm trước cũng ốm đi rất nhiều, "Em nhất định phải vỗ béo P mới được."

"Lảm nhảm gì vậy hả?" P'Phu thu tay mình lại, sau đó vò mạnh đầu tôi làm cả mái tóc rối tung. Về phần Parm, cậu ta nhìn chúng tôi và cười không ngừng.

Cả ba không nán lại sân chơi quá lâu vì tôi vẫn chưa thích nghi được với cái lạnh ở đây. Trên đường quay về, Parm đi ngay phía trước, hứng thú nhìn ngắm xung quanh, hoàn toàn không nhìn đến tôi và P'Phu đang bám gót đằng sau.

"Hôm nay em đã thấy Parm ngẩn người rất lâu đó." Tôi gấp gáp kể lại điều đã chứng kiến vì sợ rằng sẽ không còn cơ hội khác nói về nó. Hiện tại, Parm đang cách chúng tôi một khoảng khá xa nên sẽ không nghe thấy, nếu đợi đến khi về tới nhà mới đề cập, sợ rằng chẳng còn thời gian trống để thảo luận về nó.

"Trạng thái ngẩn người như thế nào?"

"Cảm giác không ổn lắm ạ."

"Em miêu tả kỹ lưỡng một chút, không tôi cho ăn kí đấy." Người nọ hung hăng đe doạ và làm động tác như thật sự đánh xuống đầu tôi thật, khiến bản thân phải tức tốc né xa. Có điều, bên vai bị đối phương túm chặt không cách nào thoát ra.

"Em thật sự không biết giải thích thế nào... Chỉ là, cảm thấy không thoải mái và còn..."

"Cảm giác như em ấy sẽ mãi mãi biến mất bất cứ lúc nào, đúng không?"

"P biết rồi sao..."

P'Phu lộ ra một nụ cười chua chát và gật đầu. Bàn tay anh đặt trên vai tôi vô thức siết lại, đến nỗi dù cách hai lớp áo khoác mà cơ thể vẫn cảm nhận được sức mạnh của nó.

"Lần đầu tiên khi Parm cố gắng tự sát, dì Jane cũng chú ý thấy điều này... Nhưng sau khi bình phục trở lại, Parm không còn để lộ ra nữa. Tôi nghĩ em ấy cố gắng giấu không thể hiện trước mặt mọi người."

"Em sẽ nhờ dì Jane báo lại chuyện này cho bác Will. P không cần phải lo lắng quá đâu." Tôi giật nhẹ ống tay áo người bên cạnh để anh hướng sự chú ý về phía mình, "Chúng ta sẽ cùng nhau chú ý. Mọi người, kể cả em nữa."

"Ừm." P'Phu cười nhẹ, gương mặt cũng thả lỏng hơn một chút. Bàn tay đối phương đặt trên đầu tôi, truyền ra hơi ấm dù cho ngoài trời đang lạnh muốn đóng băng.

Chúng tôi trở về nhà vừa kịp giờ cơm tối. Hôm nay Parm sẽ ngồi ăn cùng chúng tôi giống như ba ngày trước. Mẹ Helen mới từ bên ngoài trở lại, lúc nhìn thấy chúng tôi cùng nhau quay về đã hết sức vui mừng, và lại càng hạnh phúc hơn khi biết rằng Parm cũng đồng ý ra ngoài đi dạo. Nụ cười của bà càng thêm rạng rỡ vì những ngày này luôn được dùng bữa trong bầu không khí vui vẻ như thế này... Thậm chí Parm còn ăn nhiều hơn cả P'Phu nữa.

...

Hiện tại, trong phòng ngủ của Parm được đặt thêm chiếc giường thứ hai do tôi và P'Phu đem từ phòng khác sang. Sau đó, chúng tôi chia nhau tắm ở các phòng khác nhau, và chủ nhân căn phòng này là người xong trước nhất. Ngay sau đó, cậu ta lập tức nhảy lên chiếc giường mới và lăn ra ngủ gần như lập tức, khiến tôi và P'Phu chỉ biết nhìn nhau bối rối. Nhưng ba giây sau, bản thân thầm cảm ơn Parm từ tận đáy lòng... Vì đã là một người bạn hết sức tâm lý, đáng được một like.

"Đợi đã, đừng ngủ vội." Tôi giơ tay ngăn không cho người nào đó nằm xuống giường.

"Sao thế?"

"Em có một chuyện quan trọng cần nói với P."

P'Phu nhướn mày, tỏ vẻ không hiểu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, và ngồi thẳng lại, nghiêm túc đối diện với tôi. Thấy anh như vậy, bản thân mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhích người lại gần đối phương, đến khi đầu gối cả hai chạm nhau.

"Nghe kỹ và ngẫm nghĩ những điều em sắp nói nhé."

"Được thôi."

"Thử tưởng tượng xem, nếu P và em lại không thể gặp nhau thêm hai năm nữa. Mà trước khi chia tay, em trong mắt P hết sức hoàn hảo. Và P vô cùng thích em như vậy." Tôi nhìn xoáy vào mắt anh, khi phát hiện người nọ có vẻ như muốn phá cười lên. Nhưng vì khóe miệng đối phương chỉ để lộ một nét cười thật nhạt nên chính mình đành tiếp tục, "Và rồi đến ngày gặp lại, P cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì cuối cùng cả hai có thể ở bên nhau. Nhưng sau đó, P ngược lại phát hiện ra rằng con thỏ hoàn hảo ngày trước đã biến thành con thỏ gầy gò, không còn tí thịt nào..."

"Ha..."

"Đừng có mà cười! Em đang nghiêm túc đó." Tôi chỉ tay vào mặt anh rồi nhíu mày.

"Xin lỗi nhé."

"...Khi ấy P sẽ cảm thấy thế nào?"

"Ồ... Từ giờ em sẽ ốm đi sao?" P'Phu hỏi, nhưng gương mặt cứng nhắc không lộ ra biểu cảm gì, khiến tôi thật muốn nổi điên mà nhào tới, nhai đầu đối phương, nếu không kịp nghe tiếp câu sau, "Đùa thôi."

"Nghiêm túc đi."

Lần này, anh trông bình tĩnh và đứng đắn hơn. Mắt nhìn chằm chằm tôi như đang cố tưởng tượng ra cảnh tượng vừa được miêu tả. Sau cùng, gương mặt kia cũng lộ ra biểu cảm mất hứng.

"Không thích lắm."

"Thấy chưa. Đó là điều em..."

"Tôi không cần một con thỏ ốm yếu và kém ăn." P'Phu che miệng, sau đó cúi đầu, phá ra cười, cố che đi gương mặt mình hẳn vì không muốn thật sự sẽ ăn đập của tôi, "Xem cái mặt kìa... Haha..."

"P...! Vừa nói cái gì vậy hả?" Tôi tức đến nỗi phải dùng tay đánh tới tấp lên cẳng chân người nọ, để đối phương ngừng ngay việc chọc phá mình.

"Chắc chắn là tôi sẽ thấy rất buồn, vậy được chưa?" Anh thấp giọng nói, sau đó vươn tay xoa đầu tôi, mãi đến khi bản thân gật đầu đáp lại.

"Giờ nghe tiếp nè."

"Ừm."

"Chỉ tưởng tượng thôi, P đã không thích điều đó rồi, đúng không? ...Thế thì, nếu nhìn thấy điều đó thật sự xảy ra, cảm giác còn tệ hơn biết bao nhiêu." Tôi cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu, cố gắng làm rõ điều mình muốn nói, "Em cũng vô cùng không thích nhìn thấy P như thế này. Nhưng em biết P đang phải làm việc hết sức vất vả và đồ ăn ở đây lại không được ngon cho lắm. Cho nên, em sẽ giúp giải quyết vấn đề!"

"Như thế nào?"

"Nhớ em từng bảo sẽ làm cơm trưa cho P chứ?"

"Ừm."

"Em sẽ làm thật đấy, nhưng P phải hứa trước một chuyện đã..." Tôi nắm lấy bàn tay gầy gò của người đối diện, rồi nhìn thẳng vào anh, " P có thể hứa với em sẽ ăn hết tất cả những phần cơm trưa em sẽ làm chứ?"

Bởi lẽ, tôi không thể theo anh đến công ty mỗi ngày, cho nên tất cả những gì bản thân có thể làm là đòi một lời hứa hẹn và tin tưởng vào nó.

"Nhé...?" Tôi lắc lắc bàn tay người đàn ông vẫn đang lặng thinh, và nhìn anh đầy chờ mong.

Tốt hơn hết là anh nên nhận lời đi. Bằng không tôi sẽ dùng biện pháp mạnh hơn.

P'Phu bất ngờ kéo tay cả hai về phía đôi môi mình, rồi dịu dàng để chóp mũi anh chạm nhẹ lên mu bàn tay tôi. Và sau cùng, toàn bộ mọi thứ đều nhận được một câu trả lời thích đáng.

"Được."

"..."

Tôi nhất định không được phép để P'Phu nói ra chữ "được" kia lần nào nữa... Bởi lẽ, đến cuối cùng, kẻ buông giáo đầu hàng chỉ có chính mình mà thôi!

P'Phu hoàn toàn không biết gì về việc hôm nay tôi sẽ ghé công ty để thăm anh. Tối qua, tôi chỉ giả vờ hỏi thăm anh mấy câu, và biết rằng hôm nay đối phương không có lịch hẹn bên ngoài công ty cũng như công việc sẽ không quá bận rộn, chủ yếu là ngồi trong văn phòng cả ngày mà thôi. P'Phu chắc cũng cảm thấy được điều gì đó kỳ quái khi đột nhiên bị hỏi như vậy. May thay, đúng lúc đó anh phải nhận một cuộc điện thoại, vì thế tôi thành công thoát thân và yên tâm đi ngủ mà không phải đau đầu nghĩ cách biện minh.

Sáng hôm sau thức dậy, người đàn ông nằm bên cạnh đã biến mất như thường lệ... Để lại tôi một mình, và Parm nằm trên chiếc giường kê bên cạnh. Hôm nay, tên nhóc kia phải dậy khá sớm vì cậu ta có giờ học cùng mẹ Helen. Người nọ thậm chí trông còn thích thú hơn cả tôi, vốn là chủ mưu của chuyến viếng thăm anh trai. Hơn nữa, cậu ta còn tập trung vào bài học hơn thường lệ và điều đó hiển nhiên khiến mẹ Helen không giấu được nụ cười. Tiếng cười của bà vang vọng từ phòng khách truyền tới tận nhà bếp, nơi tôi và dì Jane đang cùng nhau chuẩn bị thức ăn.

Tôi chuẩn bị cơm trưa cho P'Phu trong khi dì Jane làm đồ ăn cho mọi người như thường lệ. Dù hôm qua cả hai đã thỏa thuận với nhau về việc tôi sẽ bắt đầu nấu cơm cho anh mang đi làm vào những ngày sắp tới. Nhưng có lẽ, người nọ không ngờ rằng, điều đó lại bắt đầu ngay hôm nay. Chỉ cần nghĩ đến đó, tâm trạng tôi đã lập tức hứng khởi vô cùng đến mức miệng nhịn không được ngâm nga hát.

"Cậu Kao nấu ăn ngon thật đấy." Dì Jane không ngớt lời khen ngợi rồi cười khúc khích khi nhìn đến phần cơm trưa. Không giấu gì, tôi là kiểu người rất thích nghe những lời khen ngợi như thế này.

Hai năm qua, tận dụng khoảng thời gian tách ra, tôi đã học thêm khá nhiều kỹ năng, trong đó có cả việc nấu nướng. Dẫu sao, P'Phu cũng là một đầu bếp xuât sắc, chỉ là anh không có thời gian cho việc đó. Vì vậy, tôi đã bỏ thời gian nghiên cứu rất nhiều công thức nấu ăn và thực hành chúng không biết bao nhiêu lần. Omelette cũng là món đầu tiên tôi mất nhiều thời gian để luyện tập nhất. Sau đó, cứ mỗi cuối năm về nhà, hoặc khi có kỳ nghỉ dài, bản thân luôn vô cùng nghiêm tục học tập... Dĩ nhiên, tôi không phải học từ Jaa, vì kỹ năng nấu nướng của bà cũng tệ như tôi hồi đầu vậy. Người dạy tôi nấu nướng chính là vị vú nuôi đáng mến, Nomsai.

"Dì ơi, P'Phu sẽ thích chúng chứ?" Tôi cầm hộp thức ăn đã hoàn tất, tự hào ngắm nghía nó và không quên cho cả dì Jane cùng xem.

"Cậu Kao sao lại hỏi thế? Dì đảm bảo cậu Drake nhất định sẽ thích lắm."

"Dì khen con như vậy, nhất định là muốn ăn thử món gì đó đúng không?" Rồi chúng tôi cùng bật cười, to đến nỗi khiến những người trong phòng khác cũng phải chú ý tới. Rất nhanh sau đó, cả Parm và mẹ Helen đều tò mò ghé thăm nhà bếp.

"Hai người đang cười cái gì đấy...? Ôi Chúa tôi! Trông tuyệt quá đi mất!" Mẹ Helen cao giọng bà mỉm cười rạng rỡ khi trông thấy hộp cơm trưa tôi đã chuẩn bị. Parm đi theo phía sau bà cũng liếc qua một cái và cười, nhưng là nụ cười mang hàm nghĩa khác. Cậu ta cười không phải vì muốn khen hộp thức ăn trông đẹp hay gì đó đại loại vậy, mà cười mỉa mai khiến tôi phải vội vàng đóng hộp cơm lại vì không muốn mất mặt hơn.

"Đừng quên ghé mua thêm quần áo nhé. Nhìn xem, cậu Kao mặc áo khoác của cậu chủ nhỏ chẳng vừa người chút nào."

Tôi hiểu được ý tốt của dì Jane, nhưng lời này nghe vào tai liền thấy... Hừm, chẳng biết nói thế nào nữa. Dì à... Con thật sự đâu có thấp bé lắm... Chẳng qua, cậu chủ nhỏ lẫn cậu Drake của dì đều là mấy tên cẳng dài... Tôi đây phải nhắc đi nhắc lại chuyện này thêm bao nhiêu lần nữa đây?

"Đi đường cẩn thận nhé." Mẹ Helen vuốt ve lưng tôi lẫn Parm lần cuối rồi mới giao cả hai cho chú Adam.

Tôi đã có cơ hội gặp gỡ chú Adam vài lần bởi vì ông là lái xe của P'Phu. Sau khi đưa anh đến công ty, ông được phép trở về nhà hoặc đi đâu đó để đợi đến khi P'Phu kết thúc ngày làm việc. Nhưng hôm nay tôi đã nhờ dì Jane giúp liên hệ với đối phương để ông có thể đưa chúng tôi ra ngoài.

"Sẵn sàng chưa?" Tôi quay sang hỏi người con trai bên cạnh, rồi vỗ nhẹ vai đối phương, và nhận lại một cái gật đầu. Parm thở hắt ra một hơi thật dài, nhướn nhướn hàng mày, tỏ ý bản thân đã sẵn sàng. Tôi biết cậu ta đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều bởi vì cũng khá lâu rồi người nọ mới ra khỏi nhà, có lẽ là từ sau cái lần bị đánh kia và được đưa về Anh.

Tôi chỉ biết cầu nguyện rằng sẽ không có điều tệ hại nào xảy ra hôm nay...

...

Rất nhanh sau đó, chúng tôi liền đến được nơi làm việc của P'Phu. Sau khi cảm ơn chú Adam, tôi và Parm xuống xe. Toà nhà cao tầng sang trọng trước mặt chính là khu văn phòng nơi P'Phu làm việc và hiển nhiên quy mô của nó đồ sộ hơn trong tưởng tượng của tôi khá nhiều. Thậm chí đến Parm, thân là em trai của chủ nhân nơi này cũng phải kinh ngạc khi nhìn thấy.

"Parm này, tôi có chuyện muốn hỏi cậu nha." Tôi bất ngờ dừng lại ngay khi cả hai chuẩn bị tiến vào bên trong, khiến cậu trai đi bên cạnh phải quay sang nhìn với ánh mắt khó hiểu, "Làm sao chúng ta có thể lên trên đó mà không để P'Phu biết bây giờ?"

Ngay sau đó, gương mặt vô cảm của người bên cạnh liền lộ ra vẻ trầm trọng... Rõ ràng, cả hai chúng tôi đều quên mất vấn đề này.

'Nói chuyện thử với mấy nhân viên xem?'

"Nếu chúng ta yêu cầu nhân viên để được gặp P'Phu, bọn họ nhất định sẽ thông báo với anh ấy trước." Nói xong, chính mình liền thấy căng thẳng. Sao tôi lại quên mất chuyện quan trọng như thế nhỉ? "Cậu cũng không thể để lộ danh tính ra được, bằng không P'Phu sẽ biết thôi."

Nếu như vậy thì còn gì là bất ngờ nữa.

'Vào trong trước rồi tính tiếp vậy. Anh đang run cầm cập kia kìa.' Parm nói xong rồi đẩy tôi vào bên trong. Mãi tới khi đối phương nhắc nhở, bản thân mới nhận ra bên ngoài đang khá lạnh. Cứ mỗi lần tập trung suy nghĩ việc gì đó, tôi lại quên mất mọi thứ xung quanh. Điều tương tự cũng xảy ra khi trong đầu nổi lên mấy ý nghĩ xấu, và chính P'Phu cũng chú ý được điều này.

"Liệu chúng ta có bị đuổi ra ngoài không nhỉ?" Tôi thì thầm với tên nhóc bên cạnh.

Nói thế nào thì... Đây cũng là tập đoàn bất động sản hàng đầu, không phải nơi có thể ra vào tự do. Chính vì vậy, thời điểm bước qua cửa chính, cả hai lập tức biến thành tâm điểm chú ý. Hơn nữa, bộ dạng của chúng tôi... Ý là cách ăn mặc, có phần tùy tiện so với những con người đóng vest gọn gàng, chỉnh tề ở đây. Hai đứa cứ như mấy đứa nhóc choai choai đi nhầm chỗ, và khỏi cần nghĩ nhiều cũng biết điều tiếp theo xảy đến là gì.

"Tôi có thể giúp gì cho các cậu?" Thật may vì nhân viên ở đây vẫn giữ thái độ hết sức chuyên nghiệp. Bọn họ không lập tức nhào tới và xua đuổi chúng tôi như chính mình đã nghĩ.

"Làm ơn, chúng tôi cần lên tầng trên cùng." Tôi nói rõ ý định của mình cho đối phương, và điều này khiến những người xung quanh càng thêm kinh ngạc phải quay đầu nhìn.

"Không ai được quyền lên tầng trên cùng trừ Chủ tịch ra. Nếu muốn gặp ai đó, các cậu có thể ngồi đợi ở khu vực tiếp tân." Nữ nhân viên lịch sự mỉm cười và chỉ tay về phía chiếc sô pha đặt ở khu vực dành cho khách ghé thăm ở góc bên kia sảnh. Tôi gật đầu cám ơn đối phương rồi kéo tên nhóc đi cùng ngồi xuống sô pha mà không nói thêm lời nào.

'Giờ anh tính làm thế nào?' Parm vừa cười vừa hỏi.

"Để tôi nghĩ đã." Không thể được. Không xong rồi. Chưa nói đến, xung quanh đây có quá nhiều người, ngay trước thang máy lại càng đông đúc hơn. Nếu như vậy, chúng tôi sẽ chẳng cách nào đi lên trên mà P'Phu không biết được.

Đang khi còn bận nghĩ kế hoạch để lên tầng trên, xung quanh bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Dù rằng đang vật lộn với vô số tính toán trong đầu, nhưng tôi biết mình cần ngẩng đầu để nhìn xem điều gì đang xảy ra. Nhưng trước khi kịp quay đầu lại, một giọng nói lạ đã truyền tới bên tai.

"Parm!" Một người ngoại quốc vừa gọi vừa lao tới ôm chầm lấy Parm, "Sao lại đến đây, con trai của ta?"

Ngay lập tức, tôi liền đoán được vị phụ huynh lớn tuổi nọ là ai... Ông ấy hẳn là ngài Austin, cha của P'Phu và Parm. Người nọ cứ ôm chặt cậu con trai của mình lắc qua lắc lại xem xét, hoàn toàn không chú ý đến sự hiện diện của tôi, nhưng nhờ đó bản thân mới có cơ hội quan sát đối phương kỹ lưỡng hơn. Ông ấy tuy đã có tuổi, nhưng trông vẫn rất ưa nhìn so với những người cùng tuổi, không khác gì mẹ Helen cả. Đồng thời, người nọ chắc chắn khoẻ mạnh hơn Parm rồi.

"Hay là con đến đây thăm ta sao?" Ông hỏi, mỉm cười rạng rỡ dù cho cậu con trai của mình vẫn đơ mặt không bộc lộ cảm xúc gì. Parm nhìn chằm chằm tôi như thể cầu cứu để thoát khỏi cái ôm như bị bóp nghẹn của cha mình. Nếu hỏi rằng, chính mình có giúp cậu ta hay chăng... Câu trả lời chắc chắn là không.

Mãi hồi sau, cậu trai luôn im lặng, cắt ngang niềm vui của cha mình bằng cách...

Chát!

Cậu ta nhất định đã dùng hết sức, đánh thật mạnh lên tay vị phụ huynh nhà mình, khiến đối phương cuối cùng cũng chịu buông ra và ngồi xuống bên cạnh. Lúc này, ông mới chú ý đến sự hiện diện của tôi.

"Hừm...?" Đôi mắt màu xám nguyên bản được truyền lại cho người con trai lớn, hiện tại đang nhìn tôi với vẻ hứng thú.

"Chào ngài, con là Kao." Tôi lên tiếng, tự giới thiệu bản thân khi phát hiện đối phương cứ nhìn mình không rời mắt, "Con..."

"Không cần giải thích gì cả. Ta đã nghe Helen kể rồi." Người đối diện mỉm cười thật tươi, bắt tay với tôi, "Cứ gọi ta là cha nhé. Cám ơn con đã ghé thăm."

Ánh mắt vui vẻ của ông khiến tôi cũng mỉm cười theo. Chỉ nhìn qua cũng biết người nọ đang vô cùng cao hứng với sự xuất hiện của chúng tôi. Còn gì hạnh phúc hơn việc được phụ huynh của người yêu coi trọng.

"Hai đứa làm gì ở đây? Đến tìm Phu hả?" Lúc nghe thấy cha Austin nói vậy, một ý tưởng lập tức loé lên trong đầu. Vì vậy, tôi quay sang nhìn Parm để cậu ta nói chuyện với cha mình.

'Mang tụi con lên gặp P chút đi. Nhưng đừng để anh ấy biết.'

"Con thật sự đến đây để gây bất ngờ cho Phu hả? Còn tưởng đến thăm ta chứ." Vị phụ huynh nói, thanh âm có chút hờn dỗi. Nhưng Parm lại một lần nữa đánh lên tay ông, nhắc nhở cha mình đứng đắn trở lại. "Thế sao hai đứa không trực tiếp lên luôn đi?"

Parm bất động vì chẳng biết giải thích thế nào, nhưng tôi cũng tránh không xen vào. Vì thế, cha Austin nheo mắt, nghi hoặc nhìn ra xung quanh.

"Hay là có người ngăn không cho hai đứa lên?" Thanh âm trầm thấp của vị Chủ tịch tiền nhiệm của công ty khiến hơi thở những người xung quanh trở nên nặng nề.

"Họ chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi ạ. Với lại mọi người từ chối rất lịch sự. Vì vậy, tụi con mới quyết định ngồi đợi ở đây." Tôi vội vàng giải thích, tránh gây ra hiểu lầm không đáng có. Ngay lập tức, chính mình nhận lại những ánh mắt biết ơn của mấy nhân viên đang đứng gần đó, vì thế bản thân cũng gật đầu đáp lại. Nếu ban nãy bọn họ không từ chối nhẹ nhàng như vậy, tôi chắc chắn sẽ chẳng buồn nói đỡ cho đâu. Cũng may, mọi người đều hết sức lịch sự nên bản thân cũng không muốn gây thù chuốc oán với ai. Hơn nữa... Xây dựng vào mối quan hệ hữu nghị vẫn tốt hơn là đạp đổ nha. Haha.

"Vậy còn được... Nhưng hãy nhớ rằng, nếu hai người này tới đây lần nữa, Phu và ta cho phép bọn họ tùy ý lên trên mà không cần phải báo cáo lại."

"Vâng thưa Ngài."

Sau đó, cha Austin liền vui vẻ mang cả Parm và tôi vào thang máy. Dọc đường đi, tay ông không ngừng chỉ trỏ giới thiệu khắp xung quanh. Parm có vẻ không hứng thú vì chỉ ngẩn ngơ nhìn bên cạnh. Về phần mình, tôi cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhất trong lời cha Austin, để dành sau này có khi dùng đến.

"Phải rồi Parm, ta mang vài thứ về cho con đấy. Muốn cùng ta đi coi thử chúng không?" Cha Austin hứng thú quay sang hỏi Parm, tỏ vẻ hết sức nóng lòng muốn khoe khoang đồ chơi mới với cậu con trai nhỏ. Cuối cùng, Parm đành gật đầu thoả hiệp với cha mình, "Kao muốn đi cùng chúng ta không? Hay con muốn gặp Phu trước?"

"Con tốt hơn nên đi tìm P'Phu ngay bây giờ ạ. Cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, sợ là anh ấy lại bỏ bữa nữa." Tôi giơ cao hộp thức ăn trưa để cha Austin xem, rồi tách khỏi hai cha con nhà nọ khi thang máy lên đến tầng cao nhất.

Tầng trên cùng của công ty là nơi đặt văn phòng của chủ tịch. Ngoại trừ hành lang dẫn đến văn phòng của P'Phu, xung quanh không có khu vực chức năng nào khác. Ngay trước tiền sảnh chỉ đặt duy nhất một bàn làm dành cho thư ký, nơi một người phụ nữ trung niên đang ngồi.

"Cậu Kao đúng không?" Người nọ lập tức tiến lên để chào tôi. Sau khi nghe được lời xác nhận, đối phương lập tức giải thích thêm, "Tôi là thư ký của ngài Austin, được điều sang đây để tạm thời hỗ trợ ngài Drake trong khi tuyển thư ký mới."

"P'Phu không có thư ký sao?"

"Đã ba, bốn người bị sa thải rồi." Đối phương cười khẽ, rồi lại tiếp tục, "Công việc của ngài Drake khá nặng nên đòi hỏi thư ký cũng phải có năng lực cao. Nhưng phần lớn những người xin vào đây chủ yếu đều thông qua quan hệ với ngài Austin. Tôi chỉ mới bắt đầu hỗ trợ ở đây được vài ngày thôi."

"Nghe có vẻ vất vả ghê." Tôi mỉm cười chân thành, rồi im lặng suy nghĩ chút chuyện. Người phụ nữ đối diện giới thiệu rất chuyên nghiệp, nhưng lạ ở chỗ tại sao bà ấy lại nói về vấn đề này với tôi nhỉ.

"Ngài Austin đã thông báo với tôi về cậu Kao. Cậu có thể trực tiếp vào trong."

Ôi, người cha mới nhận của tôi có nhất thiết làm đến như vậy không? Hẳn là chính ông bảo vị thư ký đây giải thích cặn kẽ mọi việc với tôi đi... Chính mình giơ tay tự vỗ lên đầu, cố xua đi những ý nghĩ lung tung. Việc nên làm bây giờ chính là mang cơm vào cho P'Phu nha.

Tôi khẽ khàng vặn mở cửa phòng, vì không muốn làm phiền đến người đàn ông còn đang bận rộn xem tài liệu. Có lẽ, anh cho rằng tôi chỉ là thư ký đến báo cáo công việc. Vì thế, chính mình cũng tranh thủ quét mắt một lượt quanh văn phòng của P'Phu, đồng thời nhận ra nơi này khá trống trải, thậm chí đủ đặt thêm giường lớn để ngủ. Chỉ cần liếc sơ một cái, tôi có thể chắc chắn người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc không có nhu cầu sử dụng hết không gian nơi này.

Lúc tới gần hơn, tôi phát hiện anh đang nhíu mày, nhưng vẫn không hề ngẩng mặt lên. Ngay cả khi bước tới bên chiếc ghế đối diện, người nọ chỉ lộ ra một phản ứng rất nhỏ nhưng vẫn cắm mặt vào công việc. Vì thế, tôi đành đặt hộp thức ăn xuống bàn và từ bên hông nhào tới ôm chầm lấy người đàn ông lạnh lùng. Lúc đó, chính mình vốn chỉ nghĩ sẽ đùa với anh một chút thôi, nhưng khi thật sự ôm được đối phương rồi, lại luyến tiếc buông tay.

Ngược lại... Bàn tay của người đàn ông đang ngồi, nhanh chóng chụp lấy cánh tay tôi, thô bạo đẩy ra xa. Anh hung hăng ngước lên nhìn tôi, nhưng thời điểm ánh mắt cả hai chạm nhau, vẻ dữ tợn ấy lập tức biến mất. P'Phu tựa hồ ngẩn ra một lúc, sau đó bàn tay đang siết chặt cánh tay tôi cũng buông lỏng.

"Sao em lại ở đây?"

"Ngạc nhiên không?" Tôi mỉm cười, hỏi. Cơn đau nơi cánh tay khiến bản thân không nhịn được phải chà xát mấy cái, trong lòng tự nhủ đáng ra chính mình không nên đùa giỡn như vậy.

"Đây không phải chỗ để đến chơi đâu." P'Phu nhíu mày, đặt cây bút máy trên tay xuống, sau đó kéo tay tôi lại nhìn thử.

"Cơ mà, P phớt lờ em."

"Tôi không biết đó là em." Anh nói, rồi lại ngập ngừng không biết giải thích gì thêm. Nhìn anh như vậy lại khiến tôi muốn bật cười và quên sạch cơn đau trên tay.

"Ý P là, nếu là em thì P sẽ không phớt lờ đúng không?"

"Em thích thì cứ coi như là vậy đi." Dù miệng nói lời hờ hững, nhưng ánh mắt đối phương thể hiện rõ rằng tôi không hề sai.

"Đúng rồi, em mang cho P thứ này nè." Tôi cười ha ha khi nhớ ra hộp cơm trưa mình mang tới. Một tay cầm lên cái túi, tay còn lại tùy tiện gạt đi mớ giấy tờ đặt trước mặt đối phương, "Em dám cá P chưa ăn uống gì hết."

P'Phu nhướn mày khi bắt gặp tôi ngồi lên bàn làm việc của mình, đối diện với anh, đồng thời ngăn luôn không cho đối phương tiếp tục cầm đến mớ tài liệu kia. Sau đó, chính mình tiếp tục lấy ra phần cơm trưa vừa mang đến, mở nắp đậy, để lên người mình, tỏ rõ vẻ đắc chí.

"Trông ngon, phải không?"

"Cơm chiên hả?"

"Món cơm chiên của cậu Ashira đây có đến ba hộp lận đó." Tôi vừa chỉ tay vừa chậm rãi giải thích. "Hộp đầu là cơm chiên thập cẩm gồm thịt heo, gà, và cá. Bên trên rưới thêm sốt cà chua hình trái tim nữa này. Hộp thứ hai là xúc xích hình bạch tuộc. P nhìn đi... Em dùng dao khoét cho nó hai cái mắt đó. Cuối cùng, hộp thứ ba là salad nha, nhưng vì em ghét dưa leo nên không bỏ thêm. Này là bông cải xào với nước nắm nha. Trông ngon lắm, đúng không?"

"Tóm lại em làm cho tôi ăn hay là cho bản thân vậy?"

"Làm cho P đó, nhưng chọn mấy món em thích nha."

"..." Người nọ nhìn phần cơm trưa trong tay tôi, không nói chẳng rằng. Sự im lặng của anh khiến tự tin trong tôi ngày một lung lay. Đến cả nụ cười toe toét cũng dần biến thành cái kéo khóe môi gượng gạo.

"P không thích hả?" Lúc làm món này, bản thân đã vô cùng tự tin... Thậm chí còn cho rằng nó có thể khiến người nọ mỉm cười. Nhưng sao anh lại im lặng như vậy?

"Tôi chỉ đang nghĩ một chút." Người đàn ông hung dữ đưa mặt lại gần để nhìn rõ phần cơm trưa hơn, rồi lộ ra một nụ cười nơi khoé miệng, "Chủ yếu là kinh ngạc vì em có thể nấu ăn khá đến vậy."

"Đã bảo với P là em giỏi mà." Cảm giác hụt hẫng vừa nãy hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy nụ cười của người đối diện. Vì thế, tôi chồm tới, lấy đi cây viết trong tay P'Phu. Đây chẳng phải cố tình nghịch ngợm, nhưng để ngăn đối phương không tiếp tục đâm đầu vào công việc, "P, ngồi yên ở đó nha. Em mang đồ ăn đi hâm nóng trước đã."

Trong văn phòng P'Phu có đặt sẵn một quầy bếp nhỏ, vì thế tôi có thể dễ dàng dùng lò vi sóng ở đó để vừa hâm nóng thức ăn, vừa ngoái đầu canh chừng vị chủ nhân nơi này. Lúc bắt gặp anh đang định mở hộc tủ của bàn làm việc, chính mình lập tức nhíu mày, nghiêm mặt nhìn chằm chằm đối phương. Mãi đến khi người nọ đầu hàng, chấp nhận ngồi im, tôi mới dời sự chú ý trở lại với cái lò. Chăm sóc cho con người này nhất định không thể lơ là, dù chỉ là một chút... Bằng không, anh sẽ lại vùi đầu vào công việc ngay khi có cơ hội, và quên mất chăm sóc bản thân.

"Lò vi sóng làm sốt bầy hầy cả rồi." Tôi khẽ phàn nàn khi nhìn thấy mớ sốt được rưới thành hình trái tim đã bị lem ra. Nếu biết như vậy, chính mình đã mang theo chai sốt để rưới trực tiếp ngay trước khi ăn.

"Bàn làm việc của tôi là chỗ cho em ngồi đấy hả?" P'Phu nhướn mày khi trông thấy tôi lại tiếp tục mặt dày ngồi lên bàn của anh, thậm chí còn gật đầu đáp lại câu hỏi, không chút ngại ngùng.

"Em quyết định chọn đây là nơi... Ngồi canh cho ngài Drake ăn hết bữa trưa. Nhưng chỉ được cho mình em ngồi vậy thôi nhé."

"Này..." Biểu cảm thả lỏng của P'Phu khiến tôi lại mỉm cười. Chính mình cứ như thế nhìn người nọ giành lấy chiếc muỗng trong tay mình, múc lên một ngụm cơm, cho vào miệng. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi càng cười rạng rỡ hơn, "Em thích ăn cơm chiên với sốt à?"

"Em thích ăn tất cả mọi thứ được rưới sốt." Miến, trứng hay mì... Mọi thứ tôi đều có thể ăn với sốt.

"Đúng là khác người."

"P nói gì vậy?"

"Ngon lắm."

"Thật không?" Tôi đã bảo nó sẽ ngon mà, "P phải ăn hết nha."

Tôi đã mang bữa trưa đến cho người đàn ông này, và bây giờ thì nhận luôn công việc của một cái bàn. Bởi vì P'Phu để nguyên đống thức ăn trên người tôi, và cứ như thế mà ăn. Nhưng dù thế nào thì bản thân vẫn rất vui vẻ khi nhìn thấy cơm trong hộp cứ ngày càng ít dần.

"Ăn nhiều một chút để mau tăng cân nào."

"Rồi sẽ tròn như em sao?" Người đàn ông đang chậm rãi nhai cơm, bất thình lình bình luận với gương mặt không cảm xúc. Dĩ nhiên, vừa nghe xong, tôi lập tức ngại ngùng, theo bản năng vươn tay xoa bụng mình mấy cái, để rồi nhận lại chính là một nụ cười khoái trá.

"P đang chọc em đấy hở?"

"Vẫn chưa quen nữa sao?"

Xem đi!

"Từ hai năm trước, P vẫn luôn khiến em nghĩ mình thật sự mập đấy."

"Thật à...?"

Cộc cộc...

Khoảng khắc vui vẻ bị cắt ngang luôn là điều làm tôi căm hờn nhất trên đời này... Chính mình quay đầu để xem vị khách vừa mở cửa mà không cần có phép của P'Phu. Và bản thân càng kinh ngạc hơn khi trông thấy người vừa tiến vào là một phụ nữ xinh đẹp nhưng xa lạ. Nếu nhìn lướt qua diện mạo bên ngoài, đây có vẻ là một cô gái rất quy củ, và lịch thiệp, xuất thân danh giá. Nhưng ai cho cô ta quyền mở cửa xông vào đây khi chưa được cho phép vậy?

"Cậu là..." Một giọng nói ngọt ngào cất lên, lộ rõ vẻ kinh ngạc khi bắt gặp tôi. Cô hẳn không nhìn thấy được P'Phu vì tôi đang ngồi trên bàn và chắn đi tầm nhìn, "Milin đến tìm ngài Drake."

Ồ... Hoá ra vị xinh đẹp kia chính là tiểu thư Milin mà P'Phu đã từng nhắc đến. Còn nhớ, hồi năm ngoái, người nọ kể rằng mình vừa nhận con gái của ngài đại sứ vào làm thư ký, nhưng vì đối phương không đủ năng lực làm việc nhưng lại thích nhúng mũi vào chuyện của Parm, khiến anh vô cùng không vui. Và ngay khi có cơ hội, cô nàng lập tức bị sa thải. Nhưng có vẻ như P'Phu đã quên nhắc tới một điều... Anh không kể với tôi rằng cô nàng này ngoại trừ muốn vị trí thư kí, còn đang lăm le thứ khác nữa.

Tôi đứng sang bên cạnh P'Phu, để cho hai người họ có thể đối mặt nhau. Ánh mắt người đàn ông đang ngồi lộ rõ vẻ không hài lòng khi trông thấy vị khách không mời mà đến.

"Ai cho phép cô lên đây?" Thanh âm lạnh lùng quen thuộc khi trao đổi với người ngoài vang lên, đến tôi cũng không nhịn được run rẩy trong im lặng. Nhưng cũng vì điều trông thấy, bản thân càng thêm tin tưởng đối phương.

"Này... Chú bảo rằng Milin có thể lên đây." Cô ta nói, thanh âm có chút run sợ. P'Phu thở dài một cái, có vẻ không hài lòng vì câu trả lời vừa nhận được.

"Đừng bao giờ làm phiền tôi nữa."

"Sao ngài Drake lại nói như vậy?" Milin đi tới và dừng lại ngay trước bàn làm việc. Cô ta nhìn thẳng vào P'Phu, nhưng lại coi tôi như không khí. "Đến phụ huynh hai nhà cũng đã bàn về chuyện của chúng ta mà."

Thật là một màn kịch thú vị... Tiếc là tôi không hy vọng nó tiếp tục chút nào. Tốt hơn hết là nên nhảy cóc đến phần kết trước khi mọi chuyện trở nên tệ hại hơn.

"Cậu này là ai vậy?" Đôi mắt to tròn quay sang nhìn tôi khi không nhận được câu trả lời từ người đàn ông đang giận dữ. Dù giọng cô nàng hết sức ngọt ngào, nhưng vừa nghĩ tới mối quan hệ nhập nhằng với P'Phu, cũng đủ để tôi đem đối phương trở thành kẻ thù ngay lập tức.

"Xin chào." Tôi mỉm cười lịch sự, khiến cô nàng xinh đẹp và quy củ cũng phải nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm.

"Xin chào, tôi là Milin..." Cô ta vươn tay, hướng ánh mắt xinh đẹp nhưng không hề yếu thế về phía tôi, "Hôn phu của ngài Drake."

Cái thở dài của P'Phu không hề khiến nụ cười của Milin nhạt đi. Chẳng rõ cô ta có phải giả vờ không nghe thấy gì hay thế nào. Nhưng dù là vậy, tôi cũng cười và lịch sự giơ tay ra bắt.

"Tên tôi là Kao..." Gương mặt xinh đẹp căng cứng khi bị trả lại đúng lực độ mà cô ta đã siết tay tôi, "Thỏ cưng của P'Phu."

"Thỏ?"

"Đúng thế. Thỏ...'của P'Phu' nha." Nghe tôi lập lại những gì vừa nói, người phụ nữ vốn đang bối rối lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt. Bởi vì, ngay sau đó, đáy mắt cô ta trở lại kiên định, thể hiện rằng bản thân sẽ không dễ dàng từ bỏ.

"Lời của cậu dễ khiến người ta hiểu lầm đấy."

"Milin." Người đàn ông vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ, cuối cùng cũng chậm rãi đứng lên. P'Phu trừng mắt nhìn thẳng Milin, gương mặt hoàn toàn vô cảm, mặc kệ đối phương đã rơm rớm nước mắt, "Tôi đã nói rõ ràng với cô rồi."

"Nhưng... Milin thích anh."

"Nhưng tôi không thích cô." Lời lẽ ngắn gọn càng khiến người nghe tổn thương sâu sắc hơn, đến mức chính tôi cũng cảm thấy đáng thương thay cho cô ta. Tưởng tượng nếu bản thân rơi vào tình huống như vậy, nhất định sẽ vô cùng đau đớn. Dường như người đàn ông bên cạnh cũng cảm giác được những điều tôi đang suy nghĩ trong lòng, vì thế, anh vòng tay qua eo, kéo tôi lại sát bên cạnh mình hơn, mặc kệ xung quanh có người nhòm ngó hay không.

"Anh thế này..." Hai mắt Milin mở to, tay giơ lên che đi khuôn miệng đang há hốc, rồi không ngừng lắc đầu vì chưa chấp nhận được sự thật trước mắt, "Không, Milin không hiểu... Tại sao...? Sao anh có thể..."

"Thế giới này không đơn giản như cô nghĩ... Có lẽ, lý do cho việc cô không thể chấp nhận được chuyện này... Là vì bản thân chưa từng thử nhìn thế giới này theo nhiều chiều." Thanh âm của người thương khiến tôi phải kinh ngạc, quay đầu nhìn anh, để rồi nhận lại nụ cười nhàn nhạt nơi khoé môi ấy. Cảnh tượng này khiến tiếng nức nở của cô gái duy nhất trong phòng càng thêm lớn hơn, "Ngoại trừ gia đình thì... Người duy nhất tôi cho phép đứng bên cạnh mình chỉ có con Thỏ này thôi."

Lời từ chối thẳng thắn, hoàn toàn đánh nát trái tim của người con gái đối diện. Nhưng với tôi, chính mình chỉ nhìn thấy ấm áp nơi đáy mắt người ấy. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ sau khi tôi đến Anh, người nọ chính thức tuyên bố mối quan hệ giữa chúng tôi. Điều này khiến bản thân quá đỗi vui mừng đến mức tôi quên hết mọi thứ xung quanh, kể cả người phụ nữ đang nước mắt lưng tròng ngay trước mặt mình.

"Tôi... Xin phép đi trước."

Milin thật ra là cô gái tốt... Đó là những gì P'Phu từng nói với tôi. Và hôm nay, khi gặp được người thật, bản thân cũng cảm thấy hệt như vậy. Chỉ là... Chuyện tình cảm mà, đâu thể dựa vào tiêu chuẩn người tốt hay kẻ xấu, hoặc đong đếm bằng thời gian của một mối tình. Tất cả phụ thuộc vào... Yêu hay không yêu... Có vậy thôi.

"Cô ấy là con gái ngài Đại sứ đấy." Tôi phá vỡ bầu không khí im lặng và quay nhìn người đàn ông vẫn đang ôm chặt eo mình chưa buông ra, "Như vậy có ổn không?"

"Thì sao?" Khoé môi P'Phu kéo thành nét cười, rồi cúi đầu đến gần bên tôi. Cánh tay anh siết chặt thêm cái ôm, đến nỗi chúng tôi gần như dán chặt vào nhau. Rồi người nọ nói tiếp, "Tôi có con trai của ông trùm đá quý ở đây mà."

Chỉ một câu nói ấy, khí nóng lập tức lan tràn khắp mặt tôi. Bản thân thậm chí chẳng thể chống lại cái nhìn chằm chằm của đối phương, để đến cuối cùng phải hạ thấp đầu, giấu đi chính mình bằng cách ôm lấy người thân cao và úp mặt vào lồng ngực ấm áp trong khi anh thì đang cười không ngừng.

"Và xem chừng, cha em không hề yếu thế nha... Thậm chí có khi còn đáng sợ hơn ngài Đại sứ đó."

Lại nữa... Còn chưa chịu ngừng nói.

"Đồ ngốc." Tên xấu xa thích trêu ghẹo người khác vẫn chưa từ bỏ việc chế nhạo tôi. Cũng may, tay anh đã rời đi cái eo của tôi, chuyển sang vuốt ve mái tóc. Bằng không, chính mình còn lâu mới bình tĩnh lại được, "Nhìn lên chút nào."

"Không muốn." Tôi vội vàng từ chối và ôm chặt P'Phu như gấu koala giữ chặt cái cây của nó, vì thế anh cũng đành chịu thua. Nhưng có vẻ như bản thân dùng hơi nhiều lực nên cuối cùng biến thành cả hai cùng té xuống ghế. Sau khi chỉnh được tư thế thoải mái, tôi lại tiếp tục ôm chặt người nọ không buông.

"Người em không nhẹ chút nào đâu." Anh khẽ phàn nàn, nhưng tay vẫn không ngừng vuốt ve đầu và lưng tôi. Cuối cùng, P'Phu cũng nhận ra lý do tôi không buông anh ra đâu chỉ vì xấu hổ...

Kể từ cái ôm vào đêm chúng tôi gặp lại, cả hai gần như chưa có thời gian riêng dành cho nhau. Anh chưa từng lên giường cùng một lúc với tôi vì phải thức muộn giải quyết công việc. Buổi sáng tỉnh giấc, người nọ đã thức dậy từ lâu. Sau đó, chúng tôi lại chuyển vào ngủ trong phòng của Parm. Bởi vậy, mãi đến khi có cơ hội ôm lấy anh như thế này, tôi mới nhận ra chính mình khao khát đối phương biết bao nhiêu.

Những nhung nhớ gom góp suốt hai năm qua... Đâu thể chỉ bù đắp lại trong vài tuần lễ.

"Em muốn ôm P như vậy lâu thật lâu."

"Không cần gấp..." Anh siết chặt vòng tay, ôm lấy tôi, rồi thì thầm bên tai bằng thanh âm vô cùng dịu dàng mà kiên định, "Chúng ta còn cả đời."

Tôi ngay lập tức ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa kết thúc câu nói của mình, cố gắng tìm kiếm chút dấu vết chứng tỏ đối phương chỉ đang bông đùa. Nhưng điều bản thân nhìn thấy chỉ có ánh mắt vô cùng nghiêm túc đang nhìn về phía mình.

"P đã nói rồi đó. Lời nói ra không được rút lại đâu... Anh phải dành cả đời mình cho em nha."

"Ừm." Anh kéo đầu tôi tựa lên lồng ngực mình, sau đó dùng cả hai tay để siết chặt thêm cái ôm rồi lập lại lần nữa, "Cho em cả đấy."

"Vậy ra đây toàn bộ là kế hoạch của cha anh sao?"

"Đúng thế."

Tôi nhìn P'Phu hồi lâu rồi cười lớn. Người bên cạnh cũng để lộ nét cười nhàn nhạt. Nghĩ thế nào đi nữa cũng không tưởng tượng được, cha Austin lại xảo quyệt đến vậy. Ông ấy hứa với bạn sẽ mai mối cho P'Phu và Milin, nên không muốn trở thành người xấu phá vỡ lời hứa. Chính vì vậy, người nọ mới sắp xếp Milin chạy đến gặp P'Phu, đồng thời kéo Parm đi nơi khác. Tất cả những việc này là để Milin chứng kiến mối quan hệ của tôi và P'Phu, rồi tự mình rút lui... Đúng là thương nhân chẳng ai thành thật cả.

Hôm nay chính là ngày phép mà P'Phu hứa với tôi. Nhưng hiển nhiên, một người như ngài Phuri sẽ lại trốn đi làm vào sáng sớm. Do đó, Parm và tôi đã hẹn nhau cùng thức dậy sớm hơn, giúp nhau khóa chặt tay chân người nào đó không cho anh trốn thoát. Và chúng tôi phải mất đến hai phút đồng hồ để đối tượng bị bắt giữ từ bỏ chống cự. Dù vậy, cuối cùng anh vẫn ôm theo laptop và tài liệu xuống lầu.

"Phu! Em trai con đâu rồi?" Vị cha già lo lắng hỏi ngay khi vừa bước vào phòng khách.

"Hôm nay nó có hẹn với bác Will." P'Phu nhíu mày, trả lời cha mình. Sau đó, anh hướng sự chú ý trở lại với mớ tài liệu trong tay. Nghe xong, cha Austin trông có chút tổn thương, lầm bầm gì đó rồi mới bỏ đi.

"Sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ?"

Tôi mỉm cười nhìn người đàn ông bên cạnh giả vờ cau có trước mặt những thành viên trong gia đình anh, rồi lại nhớ về gia đình của chính mình. Vì chưa một lần gọi về nhà, bản thân cũng không biết Ja đã nói đỡ cho tôi trước mặt Pa như thế nào. Thật không dám nghĩ ông sẽ làm loạn đến mức nào nếu phát hiện ra chuyện này. Chính mình hẳn sẽ không có việc gì, nhưng người đàn ông là nguyên nhân khiến tôi chạy tới đây nhất định sẽ rất thê thảm.

"Có chuyện gì sao?" Người nào đó đang chăm chỉ làm việc, chẳng biết từ lúc nào đã buông hết tài liệu trên tay xuống. Cách anh nhìn tôi vẫn thản nhiên như mọi ngày, nhưng hơi ấm nơi hai bàn tay nắm lấy nhau, dần dần lan toả khiến bản thân cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm của đối phương.

"Không có gì." Tôi thật sự không muốn nói về vấn đề này. P'Phu đã có quá nhiều vấn đề phải lo lắng rồi... Nào là chuyện của Parn, rồi công việc của anh. Phần mình... Miễn là bản thân đủ sức, bản thân sẽ không thành vấn đề... Ít nhất là hiện tại.

"Em có tâm sự." P'Phu tỏ vẻ chưa tin, nhưng không hỏi thêm nữa. "Ryan nói hôm nay sẽ ghé qua đây."

"Ryan?" Tôi mất hồi lâu để nhớ ra Ryan mà anh nhắc tới là ai. Bởi lẽ, lần cuối tôi liên lạc với người nọ là vào năm ngoái, chủ yếu vì muốn hỏi thêm về P'Phu. Sau đó, cả hai chưa từng nói chuyện thêm lần nào.

"Có vẻ cậu ta ghé thăm em đấy."

Tôi khẽ ồ lên một tiếng, rồi gật đầu. Lần trò chuyện cuối đó, Ryan bảo sẽ dành thời gian ghé thăm nếu tôi đến Anh. Tuy rằng, bản thân cũng không mấy chờ mong cuộc gặp gỡ này.

"À đúng rồi... Tại sao Ryan và Parm lại không thích nhau vậy ạ?" Tôi quay sang hỏi P'Phu. Lần đầu gặp mặt, Ryan đã miêu tả Parm là một tên nhóc vô cùng ác liệt và khó chiều, khiến tôi lo lắng suốt một thời gian dài. Mãi đến khi gặp được người thật, chính mình mới phát hiện cậu ta cũng không đến nỗi tệ như trong lời người kia.

"Có lẽ do cậu ta xuất hiện sai thời điểm. Ryan từng giúp chăm sóc Parm lúc tôi không có ở đây. Khi ấy, Parm vẫn còn khá trẻ con."

Một khi ấn tượng đầu tiên không tốt, rất nhiều vấn đề khác cũng phát sinh. May mắn là, lần gặp mặt đầu tiên giữa tôi và Parm không đến mức thảm hại. Do đó, mọi thứ còn có thể cứu vãn.

"Hiểu rồi."

"Em..."

"Sao vậy?" Tôi khó hiểu quay đầu, tự hỏi liệu có phải vì mình đã làm sai điều gì. Nhưng P'Phu lại chỉ lắc đầu, dùng cả hai tay nhào nặn hai má tôi, mặc kệ kẻ đáng thương này kêu gào thế nào cũng chẳng buông. Đợi đến khi người đối diện chơi chán chê, hai gò má tôi mới được trả tự do.

"Sao mặt em có thể mềm đến vậy nhỉ?"

"Này là lỗi của em chắc?" Cái thái độ lồi lõm kia là ý gì vậy?

"Hừm."

Bày ra bộ dạng không muốn nói thêm nữa, người đàn ông hung dữ ngả người ra sô pha, sau đó cầm lấy laptop để tiếp tục công việc, mặc kệ tôi ngồi một góc, tự hỏi mặt mình thì có vấn đề gì. Dám chắc, trong những tình huống thế này, dù cho nài nỉ thế nào đi nữa, P'Phu sẽ chẳng bao giờ mềm lòng. Cuối cùng, chính mình chỉ có thể làm mặt cau có, gác cằm lên sô pha, im lặng ngắm người nọ làm việc.

"Trông như cún ấy." Anh liếc một cái, rồi vươn tay xoa đầu tôi.

"Là thỏ... Ngồi như vầy em sẽ có thể nhìn mặt P thoải mái hơn." Hiện tại, tôi đang ngồi trên sàn, đầu gác trên sô pha, mắt không rời khỏi anh. Dù rằng hành động này có thể làm phiền đến đối phương, nhưng biết làm sao được... Mỗi khi cả hai ở cùng nhau, bản thân chẳng cách nào thôi nhìn ngắm anh.

"Thật sao?" Người nọ trông như hờ hững, nhưng lại cho phép tôi giữ lấy một tay của anh, và chỉ dùng một tay còn lại để thao tác trên máy tính.

Tôi cứ thế tiêu tốn mớ thời gian nhàn rỗi của mình nắm chặt tay P'Phu mãi đến khi cơn buồn ngủ ập tới. Cả người cứ lờ đờ, suýt lăn kềnh ra không biết bao nhiêu lần. Nhưng đúng lúc chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ, tiếng chuông phát ra từ chiếc di động dành cho công việc của P'Phu bất ngờ vang lên. Vì thế, anh đành dừng đánh chữ để trả lời điện thoại, và qua một lúc lâu mới gác máy. Sau đó, anh kéo nhẹ một cái để giúp tôi đứng lên, rồi kéo ra cửa lớn đón người.

"Này!" Sau tiếng chào hết sức vui vẻ, chính mình ngay lập tức bị kéo vào một cái ôm. Có lẽ, Ryan quên mất chính mình vừa mới đứng giữa trời tuyết nên mới vô tư ôm tôi như vậy. Cả cơ thể bị bao trùm bởi cái lạnh như băng do mớ tuyết còn đọng trên quần áo vị khách mới đến, "Lâu rồi không gặp."

"Cậu tới có chuyện gì vậy?" Chủ nhân ngôi nhà nghe giọng có chút u uất, sau đó kéo tôi đứng trở lại bên cạnh anh.

"Ghen ghê thế."

"Đừng có vào đây. Về đi."

"Bình tĩnh nào Drake. Tôi ôm cậu ta có một chút thôi. Chút xíu thôi mà." Ryan cười lớn, bước vào trong nhà rồi đóng cửa lại. Anh ta hẳn cũng cảm giác được P'Phu không hề đùa giỡn, và nếu tiếp tục huyên thuyên như thế, chỉ chọc cho đối phương nhanh chóng đá mình ra khỏi nhà.

"Đi lấy giúp anh mấy ly nước nhé."

Tôi gật đầu, làm theo yêu cầu của P'Phu, đoán rằng anh cần không gian riêng tư để bàn công việc với Ryan. Từ thái độ của hai người, xem chừng vấn đề họ cần thảo luận khá nghiêm trọng, đến nỗi một người bình thường vẫn cà lơ phất phơ như Ryan cũng bày ra bộ dạng căng thẳng, theo chân P'Phu vào phòng làm việc bên cạnh phòng khách.

"Dì ơi." Tôi bước phòng bếp, đến bên cạnh dì Jane, đụng nhẹ vai bà. Người nọ có chút giật mình, sau đó quay lại mỉm cười với tôi.

"Cậu Ryan đang ở đây, phải không?"

"Vâng. Con vào chuẩn bị chút đồ uống cho P'Phu."

"Cậu Ryan thích uống nước cam. Cậu Drake thì hẳn vẫn là cà phê như mọi khi." Sau đó, bà lấy hộp nước cam cất trong tủ lạnh, đổ vào ly. Trước khi đối phương chuẩn bị sang cà phê, tôi liền ngăn bà lại.

"Đừng pha cà phê dì ơi. P'Phu mà uống thì lại ngủ muộn tiếp mất thôi." Anh ấy vẫn luôn để tôi ngủ trước. Dù cho đã nhắc đi nhắc lại không được thức khuya, nhưng đối phương vẫn chẳng chịu nghe. Vì vậy, bản thân cảm thấy nên bắt đầu bằng việc thay đổi thói quen ăn uống của người này.

"Vậy chúng ta nên chuẩn bị gì cho cậu Drake đây?"

"Trong tủ bếp có ca cao đúng không ạ? Con sẽ pha cho anh ấy một ly." Tôi chuẩn bị một phần ca cao ít ngọt rồi đổ ra chiếc ly mà anh hay dùng, trong lòng thầm đắc ý khi trông thấy màu sắc của nó không khác mấy so với cà phê. Làm thế này, dù muốn hay không, người nọ nhất định sẽ nhấp trước một ngụm. Sau đó, tôi sẽ bắt đối phương uống cho bằng hết.

Bầu không khí trong phòng làm việc có vẻ căng thẳng hơn tôi nghĩ. Ryan trông vô cùng nghiêm túc, bàn luận với P'Phu về miếng đất nào đó. Dù cho tôi đã gõ cửa và tiến vào phòng, bọn họ vẫn nói không ngừng, và chỉ khựng lại một chút để xem ai vừa tới.

"Cám ơn nhiều." Ryan mỉm cười với tôi, sau đó cầm lên ly nước cam để uống.

"Gon." Người đàn ông ngồi trên ghế gọi tôi lại, rồi vỗ vỗ lên vị trí tay dựa, "Lại đây ngồi này."

Đợi đã... Cái ghế anh đang ngồi là loại ghế bành có phần tay dựa phẳng, đủ thoải mái để ngồi lên. Nhưng thật sự ổn khi làm vậy sao? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi thật có chút bận tâm về lễ nghi. Nhưng khi phát hiện hàng mày đối phương hơi nhíu lại, chính mình liền gạt bỏ hết băn khoăn, tay cầm cốc ca cao, mặc kệ mọi thứ mà đi về phía anh. Dù sao, chủ nhân nơi này đã cho phép tôi làm vậy cơ mà.

"Thử đọc cái này xem."

"Drake?" Ryan thốt lên kinh ngạc, đến cả tôi cũng không giấu được sửng sốt khi người đàn ông bên cạnh đưa cho mình tập tài liệu trên tay.

"Cứ đặt câu hỏi nếu có chỗ nào khó hiểu." Anh nói tiếp, phớt lờ Ryan. Sau đó, người nọ cầm ly lên, nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày, rồi hung hăng nhìn sang tôi, "Ca cao hả?"

"Em pha đấy... P phải uống hết nha. Giờ em đọc tài liệu đây." Ngay sau khi đưa ra yêu cầu của mình, tôi đem sự chú ý trở về với tập tài liệu trong tay, nghiêm túc xem xét chúng. Tựa chừng, Ryan vừa nói gì đó, nhưng vì đang tập trung cao độ vào việc đọc tài liệu, bản thân hoàn toàn không có hứng thú nghe ngóng xem anh ta vừa nói gì.

Tập tài liệu trên tay tôi bao gồm kê khai chi tiết về một miếng đất và bản lý lịch của người có vẻ như là chủ sở hữu hiện tại. Sau khi đọc lại lần thứ hai, bản thân gần như đã đoán được mục đích của người chủ kia chính là muốn bán miếng đất của mình cho P'Phu. Nhưng mọi thứ sẽ chẳng có vấn đề gì... Nếu người này không có tiền án về gian lận trong mua bán.

"P muốn miếng đất này sao?" Tôi rời mắt khỏi tập tài liệu và đặt câu hỏi, trong lòng thầm nghĩ, nếu không muốn thứ này, anh hẳn sẽ từ chối thẳng thừng. Ngược lại một khi tính toán kỹ lưỡng như vậy, đồng nghĩa đang xem xét mua lại nó.

"Không phải Drake đâu." Ryan cắt ngang, bày ra nụ cười nhàn nhạt một cái, khi tôi quay đầu nhìn anh ta, "Tôi mới là người muốn nó, nhưng người chủ cứ khăng khăng chỉ muốn bán cho Drake."

Sau khi nghe xong, bản thân cũng cảm nhận được mức độ căng thẳng của vấn đề. Việc chủ sở hữu chỉ chịu bán miếng đất cho P'Phu, càng để lộ ra việc đối phương đã chuẩn bị sẵn kế hoạch nào đó.

"Không cần phải căng thẳng." P'Phu lấy lại tập tài liệu, rồi dùng đầu ngón tay ấn vào phần đang nhăn nhíu lại giữa đầu hai chân mày của tôi để nó giãn ra, "Cho em đọc nó chỉ là muốn xem thử sau này bản thân có kế hoạch gì cho tương lai không?"

"Kế hoạch cho tương lai?"

"Dù em muốn tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, hay chọn làm thứ khác thì đều cần kinh nghiệm cả. Mặc kệ chọn theo con đường nào, bản thân đều cần học cách giải quyết vấn đề."

"Chuyện đó..." Tôi mãi vẫn chưa quyết định được.

"Nhất là khi em muốn làm việc cho tôi."

Tôi kinh ngạc nhìn P'Phu. Thời điểm đối diện trực tiếp với ánh mắt đối phương, bản thân nhận ra người nọ vẫn luôn nhớ kỹ những lời tôi từng nói với anh.

"P vẫn còn nhớ sao...?"

"Làm thư ký của tôi không dễ đâu... Bằng không, vị trí này đã có người tiếp nhận từ lâu rồi." Anh vươn tay, đem đầu tôi lắc lắc mấy cái rồi tiếp tục, "Không cần phải gấp. Trước cứ suy nghĩ cho thật kỹ."

Mặc dù tốt nghiệp trước đám bạn cùng khoá, nhưng bản thân lại chưa xác định được lối đi cho tương lai. Tôi chọn học Âm nhạc vì yêu thích, và việc tốt nghiệp là vì thực hiện trách nhiệm với gia đình mình. Tất cả những điều tôi làm cũng bởi hy vọng Ja và Pa không thối hận vì đã cho phép mình học ngành này. Nhưng phải thừa nhận một điều... Tôi chưa từng nghiêm túc suy nghĩ sẽ theo đuổi một nghề nghiệp nào đó lâu dài. Bản thân chỉ có vài mong muốn nho nhỏ và có thể thực hiện nó bất cứ lúc nào.

"Cả hai quên mất tôi luôn rồi đúng không?" Ryan, người vốn đang im lặng từ nãy giờ, bất thình lình cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Anh ta chống cằm lên tay, nhìn chằm chằm P'Phu như thể muốn buông ra lời trêu đùa nào đó, nhưng lại chẳng đủ dũng khí để làm. Cuối cùng, người nọ chỉ đành thể hiện sự mỉa mai của mình thông qua ánh mắt.

"Tóm lại, cậu cũng đoán được lý do chủ sở hữu vì sao muốn bán miếng đất, đúng không?" P'Phu đột ngột quay lại đề tài công việc, khiến Ryan cũng không kịp điều chỉnh cảm xúc. Mãi một hồi sau, anh ta mới lộ ra gương mặt nghiêm trọng và gật đầu.

"Có vẻ như người nọ đang gặp phải vấn đề trong kinh doanh. Bán miếng đất kia là một trong những cách để thu hồi vốn. Hơn thế nữa, ông ta hẳn đang tính toán tìm sự giúp đỡ từ phía cậu. Nếu đề xuất lần này thu được kết quả như mong đợi, khiến cậu cảm thấy hứng thú, ông ta nhất định sẽ đưa thêm vài yêu cầu. Có lẽ là vài ba lợi ích gì đó."

"Ừm." P'Phu đáp lại ngắn gọn, rồi nheo nheo mắt, ngón tay nhịp nhịp trên bàn như thể đang tính toán gì đó trong đầu. Bầu không khí bao trùm xung quanh anh khiến người ta không chỉ muốn tránh xa, mà còn chẳng cách nào nói nên lời. Đây cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến khía cạnh này của P'Phu...

Có vẻ như, tôi lại vừa phát hiện ra một khía cạnh mới của anh ấy. Và nó càng lúc càng...

"Tôi sẽ dứt khoát từ chối đề xuất này." P'Phu nhẹ giọng nói, ngón tay cũng thôi không nhịp lên bàn. Sau đó, anh dùng một tay sắp xếp lại mớ tài liệu trên bàn rồi trả lại cho Ryan, "Nếu đã như vậy, người bán nhất định sẽ không còn cách nào khác ngoài việc tìm tới đối tác mới. Đến lúc đó, tự cậu xem xét nên làm thế nào nhé."

"Hiểu rồi." Ryan mỉm cười rồi đứng lên. "Lần khác tôi lại ghé thăm nhé. Hôm nay xin phép đi trước để giải quyết công việc."

"Được."

P'Phu có vẻ không muốn tôi tiễn Ryan ra cửa. Vì thế, anh đè tay ngăn không cho tôi đứng lên. Gương mặt bình thản vừa nãy, trong một khoảnh khắc chợt thấp thoáng vẻ không kiểm soát được. Cuối cùng, người nọ ngả lưng dựa vào ghế, nhắm nghiền hai mắt, trong khi tay vẫn siết chặt tay tôi.

"Anh ổn chứ P?" Tôi lo lắng hỏi.

"Vẫn được."

"P có thể nói với em mà."

Người đang lắng nghe bất thình lình mở mắt, khoé môi đồng thời lộ ra nét cười nhàn nhạt. Anh để mặc tôi kéo kéo tay mình, không nói tiếng nào. Mãi một hồi sau, đối phương mới lắc đầu rồi buông tay ra.

"Trong công việc... Trước khi nghĩ đến người khác, em phải ưu tiên bản thân trước. Dù cho đối phương là bạn bè hay người xa lạ, nếu em cảm thấy họ có thể gây bất lợi cho mình, vậy thì phải dứt khoát cắt đứt."

"Ý anh là Ryan sao?"

"Bất cứ ai làm kinh doanh, đều sẽ hiểu vì sao tôi làm như vậy. Nhưng điều tôi nói vừa nãy, là muốn chỉ cho em thấy."

"Chỉ cho em gì cơ?" Tôi lộ ra gương mặt bối rối, hoàn toàn không hiểu đối phương có ngụ ý gì. Người bên cạnh nhìn hồi lâu, sau đó kéo tay tôi lại, ra hiệu ngồi xuống sô pha cùng anh. Với tư thế mặt đối mặt này, tôi có thể nhìn rõ biểu cảm của P'Phu hơn... Và anh cũng tương tự như thế.

"Em đã xác định được tương lai của mình chưa?"

"Thật tình mà nói, em chỉ có một chuyện muốn làm." Chính mình quyết định thẳng thắn, dù rằng trong lòng vẫn đang hết sức do dự có nên nói ra hay không, "Đây là giấc mơ của em từ khi còn bé. Và nó cũng là lý do khiến em chọn học Âm nhạc."

"Gone này, chuyện em muốn làm..." P'Phu nhìn tôi hết sức nghiêm túc, "Tôi đang nói về tương lai... Mục tiêu... Nghề nghiệp... Những thứ sẽ gắn bó lâu dài với em đấy."

"..." Không phải tôi đang tránh né trả lời câu hỏi của anh, chỉ là chưa biết trả lời như thế nào. Bởi lẽ, lúc này đây, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chẳng có bất cứ thứ gì.

"Việc em nói mình muốn làm là gì vậy?" Nhận ra tôi đang vô cùng căng thẳng, P'Phu liền hạ thấp tông giọng. Sau đó, anh cầm lấy tay tôi, siết nhẹ thay cho lời động viên, rồi nói tiếp, "Giấc mơ từ thời thơ ấu mà em vừa nói ấy."

"Em...muốn mở một trường dạy nhạc."

"Em muốn trở thành giáo viên sao?"

Làm giáo viên...? Cũng không hẳn. Tôi tốt nghiệp ngành Âm nhạc vì bằng cấp sẽ cần thiết cho việc mở một ngôi trường. Giấc mơ thời thơ ấu ấy, bản thân chưa từng nghĩ khó hay không để biến nó thành hiện thực. Trong thâm tâm, tôi cảm thấy muốn làm điều đó, vì yêu thích, chứ không coi đó là công việc để gắn bó cả đời.

"Hai năm trước, em từng cho rằng việc mở trường dạy nhạc là thứ mình muốn làm. Những khi buồn chán, em có thể đến đó để dạy, muốn ở lại đến lúc nào cũng đuợc. Nhưng càng trưởng thành, đó không còn là thứ mình muốn nữa... Điều này càng giống giấc mơ hơn là hiện thực." Hiện tại, tôi càng hy vọng được đi đây đó, thăm thú những nơi xa lạ, hay thứ gì đó tương tự...

"Em đã quyết định đúng đắn khi hai năm trước chọn tiếp tục việc học của mình... Kiến thức sẽ ở lại với ta đến suốt cuộc đời. Còn về việc mở trường dạy nhạc, em có thể coi nó như một nghề tay trái. Việc không muốn đem nó trở thành công việc cả đời, anh có thể hiểu được. Có những thứ chỉ thích hợp để xem như sở thích. Nếu càng nghiêm túc, hứng thú dành cho nó sẽ dần mất đi."

"Đúng thế." Anh ấy đã nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng tôi...

"Nhưng em phải xác định được tương lai của mình." P'Phu lại tiếp tục, ánh mắt bình thản xoáy chặt lấy tôi. Và bản thân cảm nhận được sự quan tâm của đối phương thông qua giọng nói của anh, "Điều tôi muốn là hy vọng em nghĩ cho bản thân mình. Đừng nghĩ đến việc làm điều gì đó cho ai khác. Cha mẹ luôn sẵn sàng ủng hộ em, vậy nên hãy cứ thoải mái quyết định. Chọn điều mình thật sự muốn làm và nó phải là thứ bản thân có thể theo đuổi lâu dài. Đừng tùy tiện lựa chọn theo cảm hứng."

"Điều này cũng đồng nghĩa với việc em không được chọn nếu chỉ vì muốn ở lại bên cạnh P phải không?" Tôi cũng không rõ biểu cảm trên mặt mình hiện tại trông như thế nào. Nhưng chắc chắn nó chẳng đẹp đẽ gì, bởi người đàn ông hung dữ phía đối diện vừa vươn tay, xoa đầu như đang muốn an ủi tôi.

"Đúng vậy."

"..."

"Nhưng điều đó không có nghĩa tôi ghét bỏ việc em đến đây... Tôi chỉ hy vọng em suy nghĩ thật cẩn thận. Cẩn thận quyết định xem tương lai bản thân muốn trở nên như thế nào. Đây không phải trò đùa, chán rồi nói bỏ là bỏ được."

"Em sẽ suy nghĩ về nó thật cẩn thận."

"Ừm... Tốt lắm." P'Phu lắc lắc nhẹ đầu tôi, rồi mỉm cười, khiến bản thân cũng không nhịn được mà cười theo. Anh ấy cứ như thế này thì ai mà chịu nổi chứ? Người đàn ông này biết rõ ràng hơn bất kỳ ai, rằng tôi sẽ luôn chịu thua trước nụ cười của anh.

Chính mình đem cả người dựa lên P'Phu, quay đầu nhìn anh nhưng lại chẳng nói gì. Dù không dám gối lên đùi đối phương vì sợ bị đá ra, nhưng tôi vẫn cả gan giữ chặt tay anh, nhéo nhéo mấy cái. Từ góc độ này, bản thân có thể nhìn rõ được khuôn mặt hoàn hảo của người bên cạnh. Mà đối phương, cũng vô cùng phối hợp, cúi thấp đầu nhìn tôi, với biểu cảm thản nhiên như không.

"Ừm, đúng rồi P'Phu. Em muốn một cây ghi ta. Anh tìm cho em một cây nhé?"

"Sao phải tìm, có sẵn một cây cất trong phòng ở lầu trên đấy."

"Phòng lầu trên?" Tôi nhíu mày, tự hỏi xem người nọ đang nói về căn phòng nào. Trong chuyến thám hiểm ngôi nhà lần trước, bản thân không hề nhìn thấy cây ghi ta nào. Và chỉ duy nhất một căn phòng bị khoá trên tầng ba mà tôi chưa được xem qua.

"Cất trong căn phòng bị khoá đấy. Tôi sẽ đưa em chìa khoá sau."

"Sao P phải khoá căn phòng đó vậy?"

"Theo tôi." P'Phu không trả lời câu hỏi, nhưng kéo tôi đứng lên, rồi ra hiệu theo anh. Chính mình tựa chừng bắt được một nét đau đớn thoáng qua nơi đôi mắt xám ấy rồi rất nhanh nhoà đi. Nhưng sau câu hỏi kia, tôi quyết định ngậm chặt miệng mình, sợ rằng bản thân sẽ khiến người đàn ông bên cạnh càng thêm đau lòng. Nếu anh không vui thì chính tôi cũng đau lòng.

Tôi chỉ lên tầng ba vài lần và hầu như đều đi cùng Parm. Đây là lần đầu tiên P'Phu mang tôi lên đây. Ban đầu, bản thân cứ nghĩ anh đang tìm chìa khoá, nên mới đột nhiên khựng lại, không đi tiếp nữa. Mãi đến khi bước lại gần, từ đằng sau nhướn người nhìn lên, tôi mới nhận ra căn phòng đã được mở ra từ lâu. Có điều, người nọ cứ chần chừ không đẩy cửa bước vào.

"P'Phu." Tôi chạm nhẹ lên cánh tay đang cứng đờ của đối phương, rồi đợi cho anh dần lấy lại ý thức. P'Phu quay đầu nhìn lại, sau đó cầm lấy tay tôi, siết nhẹ như muốn nói mình vẫn ổn.

"Vào đi." Nói xong, anh đẩy cửa và dẫn tôi vào trong. Thời điểm đặt chân tiến vào, bản thân lập tức nhận ra căn phòng này đã bị bỏ trống nhiều năm. Dù vậy, nó vẫn được quét dọn sạch sẽ.

Nơi này giống như một nhà kho để cất giữ đồ đạc. Tôi đứng tại chỗ, im lặng quét mắt một vòng. Có lẽ, thứ ấn tượng nhất là những bức tranh màu nước treo khắp căn phòng, đến nỗi không còn bao nhiêu chỗ trống. Ngoài ra, chính giữa căn phòng đặt một cây piano đã cũ. Ban đầu, tôi cũng thắc mắc không hiểu vì sao căn phòng bị khóa. Nhưng sau khi bắt gặp bức chân dung một quý bà xinh đẹp treo nơi góc căn phòng, bản thân lập tức hiểu ra... Người phụ nữ trong bức vẽ kia hẳn là mẹ ruột của P'Phu.

Tôi đứng thật lâu, cẩn thận ngắm nhìn những bức tranh treo trong phòng. Mãi đến khi, P'Phu bước tới bên cạnh, và đưa cho một câu ghi ta acoustic.

"P cũng chơi được ghi ta đúng không?" Tôi nhận lấy đàn trong tay anh, rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt trước cây piano.

"Cũng tạm được. Nhưng đã bỏ lâu lắm rồi."

"Chơi thử đi." Tôi nói, buộc đối phương phải nhận lại cây đàn. Sau đó, chính mình ngồi thẳng lại, nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt đầy chờ mong. Nhưng P'Phu chỉ cười nhẹ một cái, giơ tay đẩy đầu tôi.

"Tôi không chơi đâu. Bằng không, lát nữa đây, con thỏ nào đó lại vênh mặt đắc ý."

"Aoo!" Tôi làm mặt xấu, tiếc rẻ cơ hội được chiêm ngưỡng cảnh đẹp mắt. Nhưng ngay khi quay người lại, tầm mắt rơi xuống trên cây piano, chính mình lập tức mỉm cười. "Nếu vậy em sẽ không nhìn P chơi nha. Em sẽ chơi piano. Làm ơn đó..."

P'Phu chẳng nói chẳng rằng, mặc cho tay bị tôi lắc không ngừng... Người nọ chỉ ngồi im lặng.

"Nếu chơi, tôi sẽ được gì?" Anh nhướn mày hỏi. Những đầu ngón tay gảy gảy dây đàn như đang cố tình trêu tức tôi.

"P cứ nói ra điều mình muốn ấy. Em có thể thoả mãn mọi thứ."

"Là em nói đó."

Ban đầu, bản thân khá tự tin với hứa hẹn của mình, nhưng bất thình lình một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tuy vậy, hết thảy do dự lập tức biến mất, ngay khi quay lại và trông thấy đối phương bắt đầu chơi một đoạn nhạc ngắn.

"Được thôi."

"Hừm..." P'Phu khúc khích cười, gảy những nốt nhạc đầu tiên. Tôi lắng tai nghe một hồi, sau khi đã quen với giai điệu thì cũng đàn theo. Ai ngờ rằng người đàn ông hung dữ này còn biết chơi ghi ta chứ? Dù cho ban đầu có chút chệch choạc, nhưng càng về sau, anh chơi vô cùng trôi chảy.

Vì không biết lời bài hát, tôi chỉ có thể ngâm nga theo giai điệu. Nhưng cảm giác vẫn hết sức tuyệt vời khi vừa quay nhìn lại, ánh mắt liền bắt gặp người nọ đang dịu dàng nhìn mình. Đối phương nhất định không biết rằng tất thảy những hành động ấy khiến trái tim tôi xao động đến nhường nào.

"P'Phu?" Đầu ngón tay chuẩn bị nhấn xuống phím đàn bất ngờ khựng lại khi người bên cạnh đột ngột không chơi tiếp nữa. Anh nhíu mày, cúi nhìn cây ghi ta trong tay.

"Tôi quên mất hợp âm rồi."

"Anh doạ em sợ đó P." Nhìn gương mặt căng thẳng của anh, tôi cứ ngỡ có chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra. Hoá ra, đối phương chẳng qua không nhớ được hợp âm.

Chính mình im lặng ngồi nhìn người nọ mất một hồi để nhớ ra hợp âm. Cuối cùng, âm nhạc lại tiếp tục. Nhưng tôi không tiếp tục chơi piano nữa, thay vào đó tranh thủ ngắm nhìn anh chơi ghi ta, cẩn thận từng tí một để tránh gây ra tiếng ồn. Người đàn ông này chỉ cần ngồi yên một chỗ, đã đẹp đến nao lòng. Với cây ghi ta trong tay, cùng gương mặt dịu dàng, khung cảnh càng không thể rời mắt. Và tôi cứ thế chìm sâu vào, mà chẳng nhận ra âm nhạc đã dừng lại từ lúc nào.

"Đang nghĩ gì đó? Nhìn chằm chằm từ nãy đến giờ..."

"Thật sao?" Tôi mơ màng hỏi, chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ. Đến khi ý thức được tình hình, bản thân đã không kịp xoay chuyển, bởi lẽ hai má lại bị ngắt nhéo tới tê rần.

"Chết tiệt, mềm thật đấy."

"Sao P nhéo má em nữa rồi?" Lại nữa rồi. Hai bên má giật giật vì đau đớn.

"Tôi nhéo thử bụng em được không?"

"Không!" Tôi vội vàng dùng tay che bụng khi phát hiện đối phương làm như sắp vươn tay ra.

"Tại sao?"

"Thế em nhéo thử bụng anh được không?"

Thế là, người nọ đặt chiếc ghi ta xuống chiếc ghế bên cạnh, giơ tay làm động tác mời chào. Nhưng tôi chỉ nhìn anh đầy tức tối. Đối phương biết chắc tôi sẽ không đời nào dám làm vậy với anh, và càng sợ bị trả thù hơn, "Nếu em không làm, vậy đến lượt tôi nhé."

"Bây giờ luôn hả?"

"Chẳng phải em đã nói sẽ chấp nhận mọi điều kiện để được nghe tôi chơi ghi ta còn gì."

Tôi nghẹn lời khi nghe xong câu trả lời của đối phương, hoàn toàn không biết đáp lại thế nào. Thật chỉ muốn rút lại lời đã nói... Giá mà chính mình đừng ngu ngốc, nói rằng chấp nhận làm mọi thứ thì tốt rồi.

"Đừng mà..."

"Em tính lật lọng sao? Chỉ là nheo bụng thử một cái thôi mà." Con người bạo lực kia lại thấp giọng dụ dỗ, nhưng ánh mắt lại đang sáng lấp lánh, trông vô cùng vui vẻ.

"Đau lắm, mà còn..." Xấu hổ chết được!

"Còn gì nữa?"

Tôi cắn môi, cuối cùng cũng đành hạ bàn tay đang che bụng mình xuống. Ngay lập tức, P'Phu vòng tay khoá cổ tôi lại, ngăn không cho con mồi của mình trốn thoát. Và trước khi tôi kịp thốt lên tiếng tiếp theo, bàn tay còn lại của đối phương luồn vào bên trong áo sơ mi, rồi ngắt một cái rõ mạnh.

"Ôi...! Hahaha... Đủ rồi..." Tôi vừa la hét vừa phá lên cười khi bàn tay hư hỏng của anh không ngừng ngắt nhéo khắp nơi trên bụng tôi. Với những người có sẵn máu buồn đương nhiên không có cách nào nhịn cười... Tôi thậm chí còn rơi thẳng xuống nền đất, nhưng bàn tay kia vẫn không chịu dừng việc quấy rối.

"Sao hả?"

"Dừng lại đi mà... Hahaha... Đủ rồi."

"Không nghe thấy gì hết." P'Phu vừa nói vừa cười, khiến tôi chỉ muốn đấm một cái vào gương mặt đẹp trai đến phát hờn kia. Cái con người này lúc nào cũng muốn khiến kẻ khác chật vật mới hả lòng hả dạ. Nhưng chỉ vừa quay đầu, bắt gặp gương mặt đang cười rạng rỡ của anh, mấy lời trách móc liền tự động nuốt trở lại trong bụng.

"Này... Đủ rồi... P... Ưm."

"Sao lại khóc?" P'Phu kinh ngạc hỏi, bàn tay xấu xa cũng dừng lại trò quấy rối. Thấy vậy, tôi liền không giả vờ khóc nữa, mà dùng hết sức chồm về phía anh, khiến cả hai cùng ngã xuống sàn nhà.

"P thua rồi nhé!" Tôi gần như nghẹn thở vì cười quá nhiều, nhưng không quên giữ chặt hai tay của người đàn ông mình đang cưỡi lên, "Em... Em... Khụ... Mệt chết mất."

"Cười gì đó?" Anh hỏi, bộ dạng trông khá vui thích.

"Còn dám hỏi."

"Haha."

Mắt thấy đối phương im lặng, làm như muốn chấm dứt trò nghịch phá của mình, tôi cũng buông tay anh ra. Ban đầu, chính mình định bụng sẽ đứng lên, vì sợ đè nặng người kia. Nhưng sau khi phát hiện nụ cười đầy ẩn ý của người nọ, tôi lập tức thay đổi ý định... Đem toàn bộ trọng lượng của mình đè lên đối phương.

"Em sẽ đè dẹp P luôn."

"Con thỏ nhóc chết tiệt này!"

"Không đúng nha!"

"Ôi Chúa tôi!"

Thanh âm của người thứ ba khiến cả P'Phu và tôi cùng quay đầu nhìn về phía cửa, rồi bắt gặp người vừa đến chính là mẹ Helen. Sau đó, người thứ tư, năm, sáu, bảy lần lượt xuất hiện.

"Hai đứa đang làm gì trên sàn vậy? Nhà mình đâu có thiếu giường nha..."

"..."

次の章へ