webnovel

chương 3

Do đó, hôm nay Tharn đã nhờ cậu mua giúp đồ ăn, vì biết rằng... Nếu hắn trực tiếp nói với Type thì cậu sẽ chắc chắn cậu sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng nếu hắn nhờ Techno nói giùm, cậu có thể sẽ đồng ý.Ngay cả khi người khác nghĩ rằng đó chỉ là một việc rất bình thường nhưng vì Type ghét cay ghét đắng hắn. Cậu sẽ không có lí do gì chịu mua thức ăn cho hắn. Do đó, nếu cậu chịu giúp hắn mua thức ăn, điều đó có nghĩa là ... Sự ghét bỏ của cậu đối với hắn đã giảm xuống, mối quan hệ giữa hai người gần như đã hòa hoãn đến mức họ có thể trở thành bạn bè trở lại.

Những điều nhỏ bé luôn có thể biến thành cột mốc.

Type làu bàu.

"Đồ ăn của mày, 20 baht, trả tiền cho tao." Ngay khi hắn mở cửa bước vào phòng, hắn đã có câu trả lời cho câu hỏi của mình về việc đối phương còn ghét hắn không. Chàng trai nửa ngồi nửa nằm trên giường đọc truyện tranh nói bằng giọng cứng nhắc, không thèm ngẩng đầu nhìn hắn. Tuy nhiên, hộp cơm được đặt chiễm chệ trên bàn Nhật Bản giữa hai giường của bọn họ.

Và... Một lon nước uống.

"Tao không nói tao muốn mua ..."

"Uống đi, thằng No nói mày chắc cũng không có thời gian mua đồ uống. Nó nói sẵn mua luôn để mày đỡ mất công chạy đi mua. Tao không muốn nghe thằng No lải nhải nên mới mua." Chàng trai đang nói dối quay lưng về phía Tharn. Tharn, người vừa mới bước vào, nhìn chằm chằm vào lon đồ uống, rồi khẽ mỉm cười.

"Cảm ơn mày."

"Cám ơn tao làm đếch gì? Không phải mày muốn tao trả ơn mày à? Nếu không phải vì trả ơn tao cũng chẳng mua cho mày đâu." Nhìn cậu châm bi��m nói, Tharn lắng nghe rồi im lặng đi đến bàn lấy hộp cơm và lon nước. Hắn mở túi và đổ cơm vào đĩa, nhìn chàng trai trở người nằm ngửa trên giường. Một lúc sau, hắn mỉm cười.

Có thể cậu ấy nói Techno bảo cậu mua vì cậu cảm thấy nếu cậu tự nguyện mua cho hắn cậu sẽ không cam tâm? Có thể cậu đã mua cho hắn vì hắn đã chăm sóc cậu? Nhưng cậu vẫn nhớ những gì hắn thích ăn. Dù có thể là do cậu trộm thức ăn của hắn, nên cậu mới nhớ....như thế nào thì hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Không hiểu sao, bữa tối hôm nay dường như rất ngon.

Cậu sẽ không ngủ tối nay. Cậu sẽ mở mắt và xem Tharn làm gì với cậu!

Type nói với bản thân trong khi cậu đang vật lộn với cơn buồn ngủ, cậu đang suy nghĩ về cốt truyện tiếp theo của cuốn truyện còn đang đọc dở với mục đích muốn chống lại cơn buồn ngủ, nhưng... hình như nó không có tác dụng.

Má, nhanh lên, cậu ta muốn làm gì cậu?

Trong lòng cậu thúc giục nhưng mắt cậu nhíu lại tới nơi rồi, cậu lại chật vật nhặt điện thoại di động và ngồi dậy chơi game. Có lẽ ông trời cấm cậu ngủ để bắt Tharn.

Hay cậu ta thật sự không làm gì cậu cả? Là do cậu suy nghĩ quá nhiều thôi... không, mỗi khi cậu mơ thấy ai đó chạm vào mình, cảm giác đó rất chân thật cũng rất thoải mái.

Hiện tại, chỉ có bạn cùng phòng của cậu đang khá ồn ào. Những bước chân loanh quanh trong căn phòng cho thấy cậu ta vẫn chưa ngủ. Tuy nhiên, bầu không khí yên tĩnh, bầu trời tối tĩnh mịch bên ngoài đã dần tăng tốc độ đi gặp chu công của Type.

Thằng Tharn có thể đã ngủ rồi.

Cuối cùng, sau một tiếng đồng hồ kiên trì chờ đợi, Type tự nói với bản thân rằng cậu không những không nghe thấy gì từ người bên cạnh mà còn buồn ngủ đến nỗi mấy lần cậu suýt thiếp đi trong khi chờ đợi.

Tiếng gió.

Vẫn chỉ có tiếng quạt máy trong phòng, làn gió mát khiến chàng trai trên giường rất thoải mái. Type trở người tìm một tư thế thoải mái nhất, đôi chân cậu khó chịu đá chiếc chăn bí bách ra chỗ khác. Cậu định giữ nguyên tư thế này để ngủ. Cảm giác đó...lại đến.

Chà, sao mặt mình nóng vãi?

Chàng trai nửa tỉnh nửa mê tự hỏi, cảm thấy có gì đó khó chịu trên mặt, cậu vô thức muốn né, nhưng cái chạm ấm áp như đuổi theo khuôn mặt đang né tránh.

Trước đây, cậu sẽ không để ý nhiều và tiếp tục ngủ tiếp, nhưng vì trong lòng cậu vẫn còn hoài nghi về việc có ai làm gì mình nên cơn buồn ngủ của Type dần biến mất.

Tuy nhiên, cơn buồn ngủ chỉ giảm đi một chút. Trên thực tế, cậu vẫn còn rất buồn ngủ. Cơ thể không không còn sức, mí mắt không thể mở lên được. Nếu cậu muốn di chuyển tay chân, cảm giác như bị người khác điều khiển vậy. Cảm giác này khá giống bị bóng đè.

Cậu sẽ bị cái bóng ma đè bẹp chứ? Không.

"Chắc tao điên rồi mới nghĩ mày đáng yêu."

Bóng ma còn biết nói chuyện? Giọng nói này quen ghê.

Ngay khi cơ thể người đang ngủ run rẩy, có một thứ ấm áp đang chầm chậm vỗ nhẹ vào lưng cậu. Giọng nói của bóng ma này cũng không khó chịu lắm. Type gần như muốn kéo bóng ma để xem cái đó rốt cục là loại ma gì, nhưng... Type muốn biết cái bóng ma sẽ làm gì.

Cậu chắc chắn sẽ không nhượng bộ, nếu cậu ta muốn gây chiến với cậu, cậu sẽ giơ chân đạp cậu ta văng tám thước. Nếu c��u ta dám làm gì đó quá trớn, cậu sẽ không để cậu ta sống sót mà đi ra khỏi phòng.

Cậu sẽ không nói nhiều mà trực tiếp hành động. Mũi của Type gần với má của Tharn. Ngay khi cậu thở ra, hơi thở ấm áp hòa quyện với mùi thơm không thể giải thích được ùa vào cánh mũi của Type.

Có phải mùi thơm của Tharn không?

Lần đầu tiên trong đời, Type nghĩ về vấn đề này. Cậu cố giả vờ ngủ một cách tự nhiên nhất, nhưng chân cậu đã thủ sẵn. Nếu chàng trai ngồi cạnh giường dám làm gì hơn với cậu, đôi chân của cậu sẵn sàng đá bay cậu ta bất cứ lúc nào.

Ơ cái đệch mợ! Cậu ta đang ngồi trên giường của cậu.

Nhưng vẫn còn thời gian để đem cậu ta còn làm gì nữa. Type cảm thấy rằng cái chăn cậu đá ra một bên được đặt lại lên ngực cậu. Chàng trai mà cậu nghĩ sẽ làm gì đó với c��u lại chỉ... vươn tay và chạm vào đầu cậu.

Nhẹ nhàng vuốt ve dường như đang dỗ cậu ngủ. Bàn tay còn lại vẫn còn trên mặt cậu... Trái tim của Type đột nhiên đập nhanh vì một lí do nào đó.

Sao cậu lại hồi hộp dữ vậy? Sao cậu lại bắt đầu lo lắng rằng cậu ta sẽ phát hiện cậu đang giả vờ ngủ? Này, mình chẳng làm gì sai cả. Có chuyện gì với tên gay chết dẫm này vậy!

Tuy nhiên, bất chấp suy nghĩ trong lòng, chàng trai định tung một cú đá vào đối phương lại nằm bất động. Tâm trí cậu rối bời. Cậu không biết mình nên

tạo ra âm thanh gì đó để phát giác cậu ta hay tiếp tục vờ ngủ. Lúc này....

Thật rối não!

Khi cơ thể của Type cứng đờ, cậu cảm thấy rằng... có một đôi môi mềm mại được in xuống má cậu.

"Tối nay mày mơ đẹp chứ?"

Nhưng ngay khi cậu định nhảy l��n và đấm vào người dám hôn má mình, Type đã khựng lại. Cơ thể và bộ não của cậu dường như đã ngừng hoạt động, chỉ còn lại trái tim cậu đập dữ dội.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Có vẻ âm thanh tim đập trong lồng ngực lớn đến nỗi nó át đi tiếng quạt máy đang thổi phù phù trong phòng và át đi tất cả những âm thanh khác. Chủ nhân của trái tim vẫn còn trong một bộ dạng cứng nhắc. Ngay cả khi người bên giường rời đi, trở lại giường và để một con người nằm bất động với chăn phủ trên người, Type vẫn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Tất cả những gì cậu còn nghe được là tiếng đập dữ dội của trái tim.

Cậu ta chắc chắn biết cậu vờ ngủ!

Một câu nói như vậy vang lên trong đầu Type. Cậu có thể cảm thấy mồ hôi trên mặt mình, nhưng lần này không phải vì buồn nôn, mà là...cậu nhìn xuống bản thân, thậm chí cảm thấy ấm áp vì những gì Tharn đã làm.

Cậu ta sẽ không đi ngủ nếu chưa làm những điều này với cậu. Cậu ta đang...chăm sóc cậu.

Type không thể chấp nhận sự thật này, nhưng tất cả những gì cứ chạy qua trong đầu cậu lại là những điều này. Hóa ra mỗi đêm có ai đó an ủi cậu vì cậu ta biết cậu có thể đang gặp ác mộng. Cậu ta xua đi những cơn ác mộng thời thơ ấu, giúp cậu ngủ yên mỗi đêm.

Tharn hẳn đã nghe thấy điều gì đó mà cậu buột miệng nói khi bị sốt, nhưng cậu ta lại không hỏi hay đề cập đến nó. Cậu ta cứ thế mà lẳng lặng quan tâm cậu mỗi đêm. Nhờ vậy mà cậu đã không thấy ác mộng kể từ khi cậu bị bệnh.

Type đưa tay lên và chạm vào má cậu. Trong bóng tối, cậu mở mắt nhìn người đang ngủ quay lưng về phía mình.

Không phải là về lý do tại sao Tharn đến để an ủi cậu, mà về lí do tại sao....cậu lại không ngăn cậu ta lại.

Cậu đã không ngủ được suốt đêm đó, nhưng Type đối mặt với người đối diện đang có một giấc ngủ ngon lành.

** Không biết vì chương này ngắn hay do có H mà mình dịch khá nhanh. Tính up sớm rồi mà máy tính bị điên, xin lỗi mọi người vì chậm trễ. Do không có kinh nghiệm dịch H nên dịch không hay, mong mọi người góp ý. **

Đó là lỗi của Tharn, đó là lỗi cậu ta, là lỗi của cậu ta!

Hiện tại, ngài Thiwat đã khó nhịn được. Nước lạnh xối xuống từ vòi hoa sen. Cậu nghĩ rằng nó có thể giúp hạ hỏa ở nơi kia, nhưng vô dụng. Càng không thể bình tĩnh, vật kia càng trở nên nóng hơn.

Vì cậu đã biết Tharn làm gì với cậu mỗi đêm, Type không thể nào chợp mắt được. Có một chàng trai vuốt ve mặt cậu và chúc cậu có một giấc mơ đẹp, thằng con trai thẳng nào mà ngủ cho được!

Nhưng... Nhưng nhị gì ở đây?!

Type ảm đạm suy nghĩ, bởi vì bây giờ, khi Tharn chạm vào cậu mỗi đêm ... cậu thậm chí còn có phản ứng.

Ừm, Type được cái cứng miệng và tính khí rất xấu. Cậu thậm chí còn mắng chửi cậu ta thậm tệ vì cậu ta có thể chơi bất cứ người nào miễn sao người đó lỗ, nhưng bây giờ thỉnh thoảng có một sự thúc đẩy thôi thúc rằng cậu cũng muốn thử cùng cậu ta.

"Ah!"

Type thở dài một lúc, để nước lạnh tiếp tục xối vào người cậu, nghĩ về chàng trai con lai đang chơi game trong ký túc xá. Vì thằng đó, cậu phải trốn khỏi phòng kiếm cớ đi tắm, dù cậu đã đứng bục mặt trong đây được một giờ đồng hồ rồi.

"Đừng nghĩ về nó Type, đừng nghĩ về nó."

Type nói với bản thân, cậu ngước mặt lên để nước chảy lên m���t. Cậu dùng miệng thở thay vì mũi, nhưng tình hình còn tệ hơn trước. Ngay khi cậu nhắm mắt lại, cậu không thể không bắt đầu tưởng tượng ra biểu cảm Tharn trông như thế nào khi cậu ta giúp cậu đắp lại chăn.

Chàng trai con lai với khuôn mặt tuyệt mỹ và sống mũi cao, cậu ta đi đến giường rồi lặng lẽ ngồi xuống. Cậu ấy kéo chăn qua ngực người ngủ trên giường và vươn tay xoa nhẹ má cậu. Type có thể cảm thấy sự ấm áp truyền tới da mặt mình. Bàn tay lớn dần dần chuyển lên tóc xoa nhẹ, dù cho cậu có né nó như thế nào, cảm giác đó sẽ đi theo, và cuối cùng...đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên má cậu.

Bụp.

Nắm tay siết chặt nặng nề đấm vào tường bên cạnh. Chàng trai đứng dưới dòng nước hé mở mắt. Cũng không đúng khi nói rằng cậu thấy bồn chồn vì cậu ta chạm vào mặt cậu. Cần có những lý do khác. Bởi vì chỉ nghĩ về những gì Tharn đã làm với cậu, Type cảm thấy rằng vật kia của cậu càng lúc càng hứng hơn.

"Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!" Cuối cùng, Type không thể kiềm chế bản năng của cơ thể. Từng tế bào cậu như đang hét lên.....chết đi cho rồi. Cậu muốn bàn tay của cậu ta chạm vào cậu như lần trước!

"À đúng rồi!" Cuối cùng, Type nhắm mắt lại và nắm thằng em trong tay. Cậu cố gắng nghĩ về những video có người đẹp gợi cảm mà bạn bè cậu gửi cho cậu. Lúc đầu, hiệu quả có vẻ tốt, đặc biệt là khi nghĩ về giọng nói ngọt ngào của những cô gái xinh đẹp, tinh tế và mềm mại, nhưng...

"Mày thật dễ thương, Type."

Đệchh! Nghĩ về gái đẹp, nghĩ về gái đẹp, gái đẹp ngực khủng.

Tuy nhiên, càng nói với bản thân như vậy, cậu càng nghĩ về khuôn mặt đẹp trai kia. Type tăng tốc độ bàn tay đang vuốt ve của mình. Cậu càng cấm bản thân nghĩ về điều đó, khuôn mặt cậu ta càng hiện lên trước mắt cậu. Điều tồi tệ nhất là Type không thể tự gợi lại cảm giác thỏa mãn khi Tharn chạm vào cậu ngày hôm đó.

"Tharn...ừm..." Giọng kêu nhỏ không nhịn được đi tới đầu môi nhưng Type ngậm chặt miệng không kêu ra. Cậu đặt một tay lên tường, vào giây phút cuối cùng, những gì xuất hiện trong tâm trí cậu không phải là một cô gái trần trụi quyến rũ. Cậu chỉ nghe thấy một giọng nói khẽ vang lên bên tai.

"Chúc mày có một giấc mơ đẹp."

Phụt.

" Ưư,ư.ư..ư." hơi thở nặng nề vang lên, Type giải phóng ham muốn của cậu. Đứng dưới làn nước lạnh, tựa đầu vào tường, cậu cảm thấy cuộc sống kh��ng khiếp đến cùng cực.

Cậu bắn...vì Tharn.

"Hết đêm nay là được tự do rồi, thằng Type, mày vui lên nào."

"Ừm."

Sinh viên năm nhất sắp thực hiện màn trình diễn cổ vũ kết màn cho hoạt động. Sinh viên năm nhất từ ​​tất cả các khoa sẽ cho thấy những gì họ đã học được trong những tuần trước để chuẩn bị cho hôm nay. Sau hoạt động hôm nay, mọi người sẽ không còn bị bắt ép tập luyện tới tận tối cho buổi trình diễn nữa. Thế nhưng Type vẫn vô cùng buồn rầu, thỉnh thoảng cậu lại lắc lắc đầu. Dường như cậu đang nghĩ về điều gì mà cậu không muốn nghĩ tới.

Tất nhiên, là một người bạn tốt, Techno lo lắng hỏi cậu.

"Mày lại bị làm sao?"

"Không có gì."

"Mỗi khi mày nói không nói gì thì chắc chắn là có gì. Màn trình diễn của khoa chúng ta sắp diễn ra rồi. Khi kết thúc, mày có thể về kí túc nghỉ ngơi. Mày vui hơn chưa...?"

"Tao không muốn về kí túc." Ngay khi cậu mở miệng, Techno đã đoán ra điều gì đó, cậu ta chuyển sang ngồi cạnh Type và ngạc nhiên nhìn cậu. Vài hôm trước, cậu ta còn nghe Type nói đã từ bỏ việc cố gắng đuổi Tharn ra khỏi ký túc xá.

"Mày lại cãi nhau cái gì với thằng Tharn nữa?"

"Cậu ta..."

"Cậu ta làm sao? Mày đừng có úp úp mở mở. Tao đâu phải thánh mà biết mày bị sao." No ôm trán lắc đầu nói. Type chắc chắn No cũng sẽ tiếp tục lắc đầu với những gì cậu dự tính. Cậu bất lực nói.

"Tao không muốn ở kí túc trường."

"Ba của mày không cho mà?"

"Ông ta không cho tao chuyển đi nên tao mới căng thẳng như vậy!" Type lỗ mãng trả lời. Cậu chắp tay tự xin lỗi vì gọi bố mình một cách thiếu tôn trọng. Mỗi lần cậu xin xỏ, bố luôn trực tiếp từ chối yêu cầu của cậu, và thậm chí còn mắng.

"Như thế này mà không chịu được thì ra ngoài sẽ kiếm tiền và xoay sở thế nào với xã hội?"

Trong lòng cậu muốn nói lại, sao bố cậu cứ đem lí do cũ ra nói mãi thế, nhưng cậu nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ nói ra. Cậu biết mình sẽ bị mắng là lúc nào cũng hành động theo cảm tính. Cuối cùng là cậu cũng chẳng được chuyển đi đâu cả. Sau đó, Type cúp điện thoại, đến ngồi cùng thằng bạn và nghĩ về những gì không ổn với cậu, và rồi cậu nghĩ về hành động tự thẩm của mình. Không, nó rất bình thường đối với con trai mà? Nhưng tại sao...đối tượng cậu nghĩ tới lại là cậu ta!

"Chuyện gì rồi từ từ nó cũng nhừ, giải quyết ��ược hết, giống như mày ghét thằng Tharn vì nó là gay. Nếu mày lơ đi vấn đề nó là gay, mọi thứ sẽ ổn. Với lí do tương tự. Ngay cả khi mày không thích nó bây giờ, trước tiên mày cứ bỏ qua việc nó là gay đã."

"Mày nói như tao là đứa có lỗi á." Type quay sang nhìn thằng bạn đang cười.

"Ôiii, mày biết ý tao mà man."

"Lần sau tới tiết bơi, tao sẽ ấn đầu mày xuống nước cho mày sặc chết!" Type không vui nói. Cậu tiếp tục tự suy nghĩ và im lặng nhớ lại những gì thằng bạn cậu đã nói.

Ok, cậu có thể bỏ qua vấn đề cậu ta là gay. Nếu không phải do cậu ta hôn cậu mỗi đêm, thằng em cậu cũng không phản ứng như thế. Bây giờ chỉ cần đánh cậu ta rồi cảnh cáo cậu ta đừng lo lắng cho cậu mỗi đêm nữa, cậu sẽ không còn bị mấy phản ứng kì quặc nữa?

Đúng r���i. Đó không phải do cậu thay đổi xu hướng tình dục và thích đàn ông. Chỉ là do người trẻ tuổi mà bị làm như vậy ai chẳng có phản ứng chứ. Nếu cậu ta không làm điều đó với cậu nữa, cậu cũng sẽ không nghĩ đến cậu ta nữa!

Từ tối nay, thằng Tharn phải ngừng làm vậy với cậu!

Nhưng Type có thể không nhận ra rằng cái gọi là ngừng một cái gì đó... Cũng có thể dẫn đến khiến mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Mày không muốn ở đây xíu nghe tao nói mày nên làm thế nào à?"

"Không, tao phải về kí túc và chuẩn bị."

Đây là cuộc trò chuyện giữa Type và Techno vài giờ trước. Sau đó, Type và và thằng bạn tốt của cậu tạm biệt nhau. Cậu trở lại ký túc xá để lên kế hoạch bắt Tharn, người đối xử với cậu như một cô gái yếu đuối cần được bảo vệ.

Cậu ph��i ngăn nó lại trước khi nó đi lệch hướng, bởi vì nó mà cậu vô cùng lo lắng. Đối phương chỉ dỗ cậu ngủ, mà cậu lại hứng lên như đúng rồi. Cậu ta còn chạm vào cậu và hôn cậu nữa.

"Hôm nay, nếu cậu ta dám hôn mình, cậu sẽ đấm cậu ta một cú. Nếu cậu dám chạm vào mình, mình sẽ đá bay cậu ta!" Type tự thề với mình rằng cậu đã sẵn sàng động thủ nếu Tharn còn dám đụng vào mình, cậu cũng có chút sợ cơn ác mộng trước đó của cậu sẽ xuất hiện trở lại, nhưng theo kinh nghiệm của những ngày này, cậu đã ngủ ngon cả tuần, vì vậy dù Tharn có làm gì, cậu cũng sức để chiến đấu với cậu ta.

Type rất hài lòng với kế hoạch cậu đặt ra. Tuy nhiên, sau khi tắm và ăn tối, chàng trai tuần trước còn thao thức không ngủ được đã chìm vào mộng đẹp nhanh hơn tên bắn.

Đó là những gì kế hoạch diễn ra.

"Haha."

"Có chuyện gì với mày vậy, thằng này? Mặt tao dính gì hay mày mệt quá hóa khùng vậy?"

Sau 10:30, buổi biểu diễn của khoa Âm Nhạc kết thúc. Sinh viên năm nhất, không, phải nói là tất cả sinh viên đến tham gia các hoạt động dành cho sinh viên năm nhất của khoa đã rời đi, một số trực tiếp trở lại ký túc xá, một số đi ăn mừng. Về phần Tharn, hắn ra khỏi tòa nhà giảng dạy cùng thằng bạn, nhưng hắn vừa cười vừa đi. Bạn của hắn nhịn không được hỏi.

"Không, tao nghĩ về một số chuyện buồn cười." Tharn vẫy tay và nói với thằng bạn rằng không có gì cả. Lhong nhún vai.

"Mày muốn ăn gì?"

"Không, tao không đói. Tao về kí túc đã." Tharn nói vậy rồi nhanh chóng tách khỏi thằng bạn và vội vã quay lại ký túc xá để tìm chàng trai khiến hắn vô thức cười từ sáng đến giờ. Trên thực tế, hắn đã cười thầm như tên ngốc mấy ngày gần đây.

Type chắc chắn đã biết những gì hắn làm.

Thực tế, ban đầu, Tharn không chắc liệu Type có biết hay không, nhưng vì hắn đã dỗ cậu ngủ từ lúc bị bệnh cho đến tuần hiện tại, Tharn cũng rất rõ ràng về việc hắn bồn chồn lo lắng như thế nào nếu Type gặp ác mộng. Cậu đẩy tay hắn ra, tìm mọi nơi để giấu đi mặt cậu, lúc đầu cậu có vẻ như gặp ác mộng. Nhưng ngay cả khi cậu ấy ngủ ngon, tư thế ngủ của cậu ấy vẫn như vậy. Thậm chí là còn trông có vẻ khó chịu.

Tuy nhiên ... Trong những ngày gần đây, cậu không chỉ ngủ yên mà cơ thể còn cứng nhắc bất động. Khi hắn chạm vào mặt cậu... mặt cậu kì thực rất nóng.

Lúc đầu, Tharn ngập ngừng một chút. Hắn sợ rằng cậu không ổn. Mấy lần như vậy, dường như mọi thứ đã chệch hướng rất nhiều so với bình thường. Type có thể tỉnh dậy và đánh hắn, nhưng... Type lại giả vờ như đang ngủ say.

Để cậu có thể ngủ ngon, Tharn đã chạm vào cậu, hôn và giúp cậu đắp lại chăn. "Mày thật dễ thương." Tharn mỉm cười ôn nhu lẩm bẩm, nghĩ về chàng trai lúc nào cũng mắng chửi hắn.

Ngoài việc dỗ cậu ngủ, hắn còn có thể làm gì khác...? Hắn có thể làm gì hơn thế không?

"Không thử thì sao biết được?" Tharn mở cửa vào phòng. Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, trong khi bạn cùng phòng của hắn đang...ngủ trên tường.

Tharn đặt đồ lên bàn. Hắn đến gần Type. Khuôn mặt sắc nét xinh đẹp của Type cọ sát vào gối, vì vậy ... Tharn không nhịn được vươn tay chạm vào mặt cậu. Khuôn mặt của Type không mềm mại như những chàng trai khác mà Tharn từng quen, nhưng cảm giác không tệ như Tharn nghĩ. Hắn hạ thấp người và ngồi cạnh giường như thường lệ.

"Ừm..."

Chàng trai đang ngủ ngon lành bị làm phiền khó chịu đẩy tay Tharn ra, khuôn mặt cậu theo đó cũng né tránh, khiến chàng con lai quan sát một lúc lâu biết rằng ... cậu thực sự đang ngủ.

Tharn ngừng suy nghĩ. Hắn nhìn vào chàng trai không có khả năng tấn công vào lúc này, hắn... nhìn xuống.

Hắn dùng hai tay giữ lấy khuôn mặt cậu. Ánh sáng trong phòng khiến Tharn thấy rõ rằng khuôn mặt đẹp trai và hàng lông mi dài ấy.

Mặc dù cậu không thích hắn và thậm chí còn ghét hắn nhưng cậu lại thu hút hắn hơn bất kì ai khác.

Cậu càng trốn tránh Tharn, vẻ bối rối của cậu những lúc đó càng hiện rõ. Tharn khẽ mỉm cười. Môi hắn di chuyển từ chóp mũi sang má cậu một lần rồi một lần, hắn cắn nhẹ vào cằm chàng trai kia kia. Cơ thể hắn vô thức đè xuống chàng trai đang ngủ dưới tấm chăn.

Không sai khi nói rằng hắn đang rất thỏa mãn.

"Nóng quá!"

Tuy nhiên, hành động của Tharn khiến chàng trai say ngủ trở người. Type đẩy vật thể lạ ra như một tấm chăn không cần thiết trên người cậu, rồi đá cái chăn xuống chân giường. Quần áo trên người cậu bị co lại và xốc lên tận ngực vì một loạt động tác. Cơ bụng tuyệt đẹp lộ ra trước mặt Tharn. Đôi mắt của Tharn như sáng lên khi thấy cảnh tượng trước mắt. Đây là một kết hợp hoàn hảo cho khẩu vị của hắn! Tharn muốn lè lưỡi liếm những múi cơ đó cho đến khi chúng căng cứng như một quả bóng.

Suy nghĩ thường sẽ dẫn đến hành động? Trước khi Tharn có th�� nghĩ xa hơn, lưỡi của hắn đã liếm xuống những múi cơ săn chắc kia. Làn da bụng mềm ấm càng khiến Tharn muốn thưởng thức nhiều hơn nữa.

Chỉ suy nghĩ thế thôi, nhưng mấy ai kìm chế được sự tham lam của mình, điều đó khiến chàng trai đang ngủ gần như thức dậy vì cảm giác bóng láng khắp người...

"Ư!" Khi lưỡi Tharn trượt qua lại trên làn da màu chocalate quyến rũ, người bên dưới phát ra một tiếng rên gợi tình, nó không giống lúc cậu gặp ác mộng trước đó. Thắt lưng cậu vặn vẹo như đang trong một cuộc đuổi bắt kích thích.

Đôi mắt sáng như đèn pha và bàn tay đang chạm vào cậu dừng lại một chút, hắn nhìn lên. Tharn nghĩ rằng có lẽ cậu vẫn chưa tỉnh nếu không cậu sẽ đấm một cú vào mặt hắn.

Khi thấy cậu không dễ bị đánh thức như vậy. Đầu lưỡi nóng bỏng liếm thẳng lên một đường. Rồi đúng như dự đoán, Type vô lực hạ người xuống cho đến khi lưỡi hắn bắt đầu đánh đấu được nơi có thể là điểm nhạy cảm của cậu, hắn chậm rãi di chuyển đầu lưỡi lên xuống. Liếm vòng tròn rồi nếm hương vị sạch sẽ thoang thoảng mùi hương xà phòng trên da cậu.

"Cái chó gì thế?" Type mông lung nói với chính mình. Khi cảm giác những cái chạm mềm mại và nóng bỏng lại xuất hiện, cậu từ từ mở mắt ra và dùng tay đẩy đầu người đang liếm mình.

"A."

"Thằng Tharn, đồ khốn, mày đang làm gì vậy....Ư.... Khốn kiếp! Không!" người đang dùng lưỡi ấm áp mơn trớn khiến cơ thể cậu co giật đến mức cậu không thể theo kịp. Hơi thở của cậu càng trở nên nóng bỏng hơn.

"Dừng lại..."

"Mày không muốn tao dừng lại." Bị đánh thức do thằng bạn cùng phòng đang liếm bụng mình là điều đáng sợ và cậu không bình tĩnh nổi.

"Tao nói mày dừng lại ngay!" giọng nói gây ra mâu thuẫn trong thính giác khiến hắn hơi dừng lại, Tharn ngẩng đầu và phóng cái nhìn mạnh mẽ vào người trước mặt hắn. Thay vì dừng lại, tay trống lại làm điều này...

"Thằng chó! Đừng có đụng vào nó! Agghh đừng bóp nó!" Type cố gắng thoát ra nhưng bàn tay đang để trên bụng cậu không cho cậu di chuyển. Khuôn mặt đẹp trai sắc bén ngước lên nhếch mép nhìn cậu.

"Mồm của mày thì gào thét bảo tao dừng lại nhưng thằng em của mày lại thành thực bảo tao cứ tiếp tục."

"Đồ khốn!!" Mở miệng chửi được một từ đã im bặng vì vuốt ve qua lại khiến cậu bắt đầu thở gấp, cậu cố gắng khiến mình tỉnh táo nhưng trong tiềm thức, cậu muốn cậu ta tiếp tục làm như vậy, chỉ là cậu không nhận thức được điều đó.

"Nếu mày dám làm nó tao sẽ đá mày!"

"Nhưng mà thằng em của mày không muốn tao bị đá đâu!" Tharn thấp giọng thì thầm. Bàn tay của hắn ở một chỗ tiếp tục ma sát khiêu gợi. Cơ hàm cậu nghiến chặt run rẩy, hắn nhỏm dậy để xem xem có âm thanh nào phát ra từ môi Type không.

"Mày muốn chết đúng không? Buông tao ra, aa, ưm!" miệng thì chửi rủa nhưng cơ thể cậu không còn chút sức, trái tim cậu không chịu nổi nữa rồi. Cậu thừa nhận là chút nhân phẩm cuối cùng của cậu đã bị phá vỡ. Cậu cảm thấy nó sướng đến nỗi cậu không muốn dừng lại.

"Thằng Tharn, đồ khốn, tao không phải gay! "

Tharn nghe cậu nói. Hắn ngước nhìn chàng trai đang thở hổn hển. Cậu nhìn hắn như thể muốn cho hắn biết là cậu đang không vui. Type nói không, nhưng đối với Tharn, vào lúc này... hắn đã đi quá xa để dừng lại, hắn thờ ơ nói.

"Nhắm mắt lại!"

"Ha?" đây không phải là câu trả lời mà cậu nghĩ sẽ nghe, trong sự bàng hoàng khi Tharn kéo cái quần vướng víu của cậu ra, Type lại hét lên khi Tharn dùng cả hai tay để nắm thằng em của cậu. Hắn nói thêm.

"Nhắm mắt lại và tưởng tượng tao là một đứa con gái đang giúp mày!"

"Điên à? Mày rõ ràng là một thằng con trai!"

Người nghe ngẩng mặt lên, mỉm cười. Hắn âm trầm nói.

"Hôm nay tao sẽ dạy mày một điều rằng miệng đàn ông và miệng phụ nữ giống nhau. Cẩn thận kẻo... mày sẽ bị nghiện miệng của một thằng gay!"

Tuyệt!

Type giật mình, bàn tay chuẩn bị đẩy đầu Tharn dừng lại khi lưỡi Tharn liếm liếm từ đầu khấc đến hai quả cầu kia của cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn chặt lấy nó. Điều đó làm cả người Type căng chặt, toàn thân cậu nổi da gà. Đôi mắt sắc bén mở to khi đầu lưỡi Tharn liếm lên lỗ nhỏ...

"Ư ư! Đệch, dừng lại thằng ngu!"

Tharn không ngừng thè lưỡi liếm lộng đầu khấc. Tharn liếm nó theo một đường thẳng, hắn không bắt đầu mút như Type nghĩ. Nhưng điều này thay vào đó đã khiến Type vừa sợ vừa hồi hộp la hét. Trái tim Type như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Khi hắn liếm liếm rồi bắt đầu mút mạnh. Type ngã thẳng xụi lơ xuống giường. Cậu giơ hai tay ôm chặt mặt mình.

Đừng ngậm nó nữa! Cậu ta là một thằng con trai... Er, một thằng con trai! Cậu chết đi cho xong!

Hai ý nghĩ đang vả nhau bôm bốp trong đầu Type. Cậu nặng nề hít th�� từng ngụm không khí. Kế hoạch thoáng qua trong đầu nói rằng cậu phải nói chuyện với tên này và ngăn cậu ta lại. Vì quí ngài Thiwat chỉ có thể làm với phụ nữ, nhưng cái lần cậu làm với bạn gái thật đáng để quên đi. Vì bạn gái cũ của cậu là một học sinh cấp ba, cô gái đó không nhanh nhẹn lắm.....không như thằng Tharn... Chết tiệt!

Thằng bé của cậu gần như đang co giật trong miệng cậu ta.

Thành thật mà nói, kĩ thuật dùng miệng của cậu ta quá giỏi!

"A...ư...ư... Khốn...đủ rồi....tao nói....đủ rồi..." Type cố gắng nói trong khi những tiếng rên vô thức bật ra trong cuống hong. Khi thằng em bị cậu ta siết sao ngậm lấy, Type thấy người đang mút mát nghĩ rằng như vậy vẫn chưa đủ, cậu ta cứ nhắm tới đầu khấc mà chơi đùa. Cho đến khi Type gần như quằn quại không chịu nổi. Hai bàn tay cậu lúc đầu cố gắng đẩy đầu cậu ta ra xa, bây giờ chính hai bàn tay đó giữ chặt đầu Tharn vào nơi đó.

Hắn bảo cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng hắn là phụ nữ, nhưng hóa ra Type lại mở mắt nhìn hắn và tự cảm thấy ghê tởm khi chính cậu đang đắm chìm trong khoái cảm này.

Chàng trai tập trung vào cây gậy nóng ấm có đôi mắt sáng, đôi mắt sâu thẳm đó đang nhìn thẳng vào mắt Type, hắn nhếch mép như thể đang chế nhạo. Một tay đặt trên bụng cậu, bụng Type co giật. Cậu rên rỉ như hét lên vì không chấp nhận được sự thật này.

Tên khốn tao biết mày rất giỏi về khoản này rồi. Đừng nhìn tao như thế!

"Ưm! A....tao ..."

Thôi kệ đi! Dù gì thì cậu cũng sẽ đến trong miệng cậu ta thôi.

Ngay bây giờ, lí trí của cậu đã bị dục vọng từng bước từng bước chiếm lấy. Cộng với khoái cảm dồn dập mà cậu chưa từng nghĩ được một thằng con trai làm ra đang ào tới khiến Type tự đẩy thằng em vào miệng Tharn. Bàn tay ấn mạnh đầu hắn. Với hơi thở gấp gáp, hông cậu mất kiểm soát tự động đẩy tới. Và Tharn đã bị đẩy đến nỗi trông có vẻ bất ngờ khi thằng em cậu ra vào liên tục miệng hắn, lưỡi hắn có chút nấn ná ma sát với thằng em trong miệng. Mỗi lần ra vào là mỗi lần ma sát khiến cho phần đầu màu hồng sậm không được ngơi nghỉ một giây nào.

"Fvck! Đừng m��t nó....Mày ... đừng ... hút ... như thế!" Type rên rỉ, tiếng nói đứt quãng. Khi miệng Tharn ra sức mút lên mút xuống mấy lần, tất cả những gì Type có thể nghĩ là trời ơi, kĩ thuật thằng Tharn tốt gấp mười lần bạn gái cũ của cậu.

Cậu sắp chết rồi, cậu chết mất.

"A.. hah... tao sắp...ư..."

Miệng Tharn theo nhịp điệu của hông Type ra vào nhanh hơn. Như thể hắn biết bạn cùng phòng sắp tới và không để cậu đợi lâu. Chất lỏng trắng đục ấm nóng tràn vào khoan miệng. Type tới một cách mãnh liệt. Cậu ôm chặt đầu Tharn trong khi cậu vẫn còn nhấc hông khiến Tharn nhanh chóng nuốt hết mọi thứ, thằng em được giải phóng dần dần mềm xuống.

Type tự ngã xuống giường một cách thoải mái, nhưng quá sức xấu hổ đến nỗi cậu phải giơ hai tay lên che mặt khi khoái cảm như một cơn bão mới quét qua khắp người cậu, cậu thề rằng đời này chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này.

Không chỉ sướng hơn những gì cậu nghĩ mà còn vì mục đích chó má của cậu ta. Đó là BJ sướng nhất trong cuộc đời cậu.

Tharn đưa tay lau miệng, nhìn người đang hổn hển thở. Hắn thấy mặt cậu đỏ bừng. Cậu cũng tức giận. Cậu dùng hai tay che lấy khuôn mặt xấu hổ. Tharn mỉm cười. Lồng ngực Type phập phồng vì cậu cố gắng hít lấy từng ngụm không khí, dáng người cao lớn của tay trống cúi xuống thì thầm vào tai cậu.

"Tao nói là mày sẽ ghiền nó."

Bụp.

Type cầm lấy chiếc gối kế bên và ném vào cậu ta. Tharn đưa tay ra chặn nó, không thể nhịn cười.

"Nhảm nhí!" Chàng trai lúc nãy nói không thích miệng của một tên gay đang làm bộ dạng như sắp giết hắn. Sự thỏa mãn trên khuôn mặt đỏ bừng của Type khiến Tharn biết...cơ hội

đã đến.

Nhưng bây giờ có lẽ đã đến lúc xoa dịu Type.

"Haha, tao sẽ chờ xem!"

"Mày còn chờ cái mẹ gì nữa?! Đừng chạm vào tao nữa!" Tharn, người tính đi tắm, cười, bởi vì "Mày đừng ảo tưởng nữa." nghe có vẻ như một lời mời gọi. Có vẻ như cơ hội tiếp theo sẽ đến nhanh hơn hắn nghĩ.

Bởi vì nếu Type không thích, người như cậu sẽ không ném gối vào hắn mà sẽ bực bội trực tiếp đập hắn luôn.

Cuối cùng, Tharn chỉ có thể nói chuyện với chính mình trong không khí. Mặc dù Type đang lắng nghe muốn cắt lưỡi hắn và vứt cho chó ăn, nhưng thực tế, cậu không thể làm gì được, vì cậu sẽ không nói chuyện với cậu ta nữa.

*** Hóa ra đây là cảnh phòng tắm trong boxset của đoàn phim, mà chương này dài đến mức dịch ná thở á. ***

Tao sẽ cho mày biết có một cách sướng hơn là dùng miệng của tao.

Có một cách sướng hơn là dùng miệng của tao...

Có một cách sướng hơn.....

Thằng chó chết dẫm! Thằng chó chết dẫm! Thằng chó chết dẫm!

"Chả còn thiết sống nữa!!! Chết tiệt!"

Đối với cậu, người ghét gay đến cùng cực, khoảng thời gian này cậu tưởng mình sắp bị tâm thần luôn rồi.

Dù là ngồi, nằm, ăn, tắm hay chơi, người mà cậu ghét và giọng nói âm trầm và dịu dàng cũng như đôi mắt nồng nàn của cậu ta cứ lẩn quẩn trong tâm trí cậu.

Làm thế nào mà nó trở nên như thế này! Cậu không biết từ khi nào mình cứ nghĩ về Tharn.

Cậu giống như một thiếu nữ mới lớn thích chàng hoàng tử trong mộng của mình vậy!

"Cứ tiếp tục như thế này, mình sẽ lại như thế nữa. Mình thua mất. Kết thúc rồi!"

Type dùng cả hai tay để giữ chặt đầu, cảm thấy như bất lực. Gần đây cậu vô cùng đau đầu, cậu ghét người mà cậu sống chung. Đến bây giờ....mà cậu vẫn nghĩ về cậu ta mấy đêm trước.

Ghét, nhưng ghét cách đây không lâu đã biến thành xấu hổ.

Tất cả là lỗi của bố cậu. Bố cậu đã phản đối cậu dù cậu nói cậu và bạn cùng phòng mâu thuẫn như thế nào.

Con phải cố gắng hòa hợp, xung đột với Tharn không nghiêm trọng đâu.

Cậu đã cãi lại nhưng dù có yếu hơn cậu cũng phải tự làm chủ cho chính mình.

"Càng nghĩ càng rối!" Dừng lại ngay. Đừng nghĩ về nó, cái lần cuối cùng đó và tất cả kết thúc rồi. Chàng trai trẻ muốn đập đầu vào tường vì nghĩ đến sự xấu hổ khi cậu ta cúi xuống ngậm thằng em của cậu và cậu còn chủ động đưa nó vô miệng c���u ta.

"Không! Không được nghĩ về điều đó, mình không muốn bị chơi, nếu có thể chọn, mình cũng phải là người nằm trên!"

Hừm!

Vừa nghĩ xong, da gà da vịt cậu nổi lên, mắt mở to kinh ngạc vì không biết mình đang nghĩ cái gì trong đầu, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa vậy mà cậu lại còn nghĩ xem ai nằm trên, điều đó có nghĩa là, sâu thẳm trong lòng cậu, cậu đã chấp nhận chuyện đó ở một mức độ nhất định, đúng không!

R���c!

"Do cái thằng chó kia!" Lần này, Type giữ chặt gối, đắm chìm trong việc suy nghĩ tính hướng của mình, sau đó ném chiếc gối xuống giường mà chủ nhân của nó là nguồn gốc của tất cả những điều này, người biết rằng cậu ta mút như thế khiến ai đó sướng như bay lên trời. Chết mịa, có phải cậu nghiện rồi không?

Bụp!!! Bụp !! !

"Tất cả! Bởi vì! Cậu ta!!" Type nhặt lại chiếc gối, đập nó xuống giường liên tục trong khi phủ nhận và mắng chửi Tharn. Không, không, cậu không thích. Nhưng cậu không thể nói dối cơ thể mình, cơ thể cậu nói với cậu là nó muốn được làm lại giống vậy đến mức nào. Cậu nhớ lại lần cuối cùng, kĩ thuật Tharn có thể thỏa mãn cậu. Điều đó làm cậu tuyệt vọng.

Vì vậy, sai lầm khác của cậu là thằng em cậu lại cảm thấy quá sướng.

"Tự nhiên lại khen cậu ta?!" Chàng trai đang bối rối về xu hướng tình dục của mình đập đầu xuống giường xong thở hổn hển. Vì cái lần vận động không cần thiết đó, Thiwat đã như thế này kể từ ngày đó. Ngay cả khi cậu đi học, Techno đã hỏi có chuyện gì đang xảy ra vì cậu cứ ngơ ngẩn cả ngày. Cậu ta đã lấy cuốn sách dậy đập vào đầu cậu và nói rằng cậu đã rất kì quái trong mấy ngày này.

Lúc ăn trưa, câu nói cứ như máy lặp phát đi phát lại trong đầu cậu: tao sẽ cho mày biết có một cách sướng hơn là dùng miệng tao.

Tại sao cậu cảm thấy như mình trở lại thời thơ ấu, đến nỗi cậu chán ghét đến mức cậu chỉ muốn quên đi?

Dù không phải ghét đến mức muốn giết người như lúc cậu còn nhỏ, nỗi sợ hãi thu nhỏ lại thành một điều nhỏ nhặt.

Đột nhiên, khi ý nghĩ đó biến mất, thì Tharn xuất hiện.

Cạch!

Oh!

Có một tiếng động nhỏ ở cửa, Type quay lại nhìn vào cánh cửa, thấy tay nắm cửa đang quay, Type biết ngay ai đang đi vào.

Bụp!

"Hớiiii!!!" Cậu cầm chiếc gối quăng thẳng. Khi chiếc gối trong tay cậu bay đến người chỗ cửa. Người vừa về lúc 9 giờ tối giật mình kêu lên rồi đưa tay đỡ chiếc gối.

Bàn tay to bắt chính xác chiếc gối sắp đáp thẳng lên mặt, khi Type mong đợi nhìn thấy một chút giận dữ trên khuôn mặt đẹp trai kia, Tharn kéo chiếc gối ra khỏi mặt.

"Có chuyện gì với mày nữa đây?" Khi nhìn thấy khuôn mặt của thủ phạm đã quăng gối, Tharn không cảm thấy tức giận, hắn chỉ hơi bất mãn.

Khuôn mặt của thủ phạm nhăn lại, đôi mắt cậu hỗn loạn và khó chịu. Đôi môi mím chặt nên hơi trắng. Tất cả những điều này cho thấy Type đang căng thẳng.

Tharn chịu thua khi cậu chẳng nói gì hết. Nhìn Type như này khiến Tharn không thể tin được, Tharn cảm thấy tốt hơn khi thấy cậu như vậy.

Nếu Type tức giận, cậu sẽ gây chiến với hắn; Nếu Type đang ở trong một tâm trạng tồi tệ, cậu cũng sẽ bày tỏ sự chán ghét với hắn, nhưng nếu cậu im lặng như bây giờ và quay mặt đi thì đây là một dấu hiệu tích cực. Hành động của cậu như vậy... Thật đáng yêu.

"Gối của tao!" Khi thấy người khác lấy chiếc gối mà cậu ném đi, cậu la lên ngay lập tức, vội vã muốn lấy lại gối.

Hai chân cậu lại chôn chân ở nơi cậu đang đứng. Trông có vẻ như cậu sợ. Người nào đó sẽ làm gì đó một lần nữa với cậu. Cậu không muốn ở chung với tên này chút nào nhưng chẳng làm gì được, cậu đành quay lại giường.

Thái độ này, nếu là lúc trước, Type có thể lạnh lùng quay mặt đi.

Cậu sẽ chế giễu hắn là con người hẹp hòi. Nhưng bây giờ thái độ mới của Type khiến Tharn đang đứng giữa phòng cười khúc khích.

"Buồn cười cái gì?!"

"Miệng của tao, tao muốn cười mày quản được hả."

"Đồ khốn!" cậu thấy cậu ta đặt đồ lên giường, sau đó đặt túi đồ ăn lên bàn, cậu ta lấy một vài món ra khỏi túi rồi đẩy sang cho Type.

"Muốn ăn chút không?"

Tharn đặt bánh cá trước mặt Type. Type có thời gian thường hay ăn trộm đồ ăn của cậu ta bây giờ to tiếng nói.

"Không! Đừng cố dụ tao bằng đồ ăn. Tao không tin mày. Mày muốn dụ dỗ để tao làm gì đó thì mơ đi, tao sẽ lâm vào tình trạng khốn khổ, tao sẽ không đến gần mày!"

Tharn xoa xoa tóc mình nhưng vẫn đặt đồ ăn gần giường cậu.

Sau đó, hắn mở lon nước uống, Type nghĩ rằng Tharn sẽ không tiếp tục kiên trì để cố gắng nói chuyện với cậu.

Chà, tao không muốn thân thiết hơn với mày đâu.

Cậu thủ thỉ trong lòng.

Chàng trai đang uống nước dừng lại, nói: "Tao không lấy đồ ăn ra dụ dỗ mày đâu." Tharn uống thêm một ngụm nước. Type đã hiểu tại sao các cô gái lại khao khát thằng Tharn như thế. Cậu ta đang uống nước, trong đầu cậu vụt qua ý nghĩ cái yết hầu tinh xảo đó trông thật là.... trời đánh chết cậu đi, vì Type nhận ra từ mà mình sắp nghĩ tới là... gợi cảm.

Hình ảnh đó thật gây chết người! Ch���t người! Chết người! Aaaa.

Không phải chứ nó thật điên đảo chúng sinh. Hình ảnh trước mắt cậu không phải cả đời cậu chưa từng thấy qua, ngay cả cậu cũng có, cậu đã gặp một số chàng trai rất gợi cảm, nhưng tại thời điểm này, chàng trai đang uống nước trước mặt cậu, sự xuất hiện của cậu ta có thể được gọi là một kiệt tác nghệ thuật...gợi cảm đến chết người.

Cậu bị điên rồi!

Khi Type đang đấu tranh trong lòng, chàng trai con lai Tharn nhìn cậu với đôi mắt ấm áp. Type không tự chủ được nuốt nước bọt.

Cái đíu gì vậy! Tại sao cậu lại thèm muốn Tharn chứ!

"Bởi vì đó là miệng của tao, mày đang đắn đo là mày thích hay không thích nó mà."

Phiền phức!

"Khốn kiếp! Tao ghét mày Type không thể nghĩ ra được lí do tại sao. Cậu chỉ có thể cáu gắt vô cớ ch��i rủa. Nhanh chóng đứng dậy, mặt đỏ như quả gấc, có thể vì tức giận hoặc do ngại ngùng. Cậu nặng nề bước ra cửa.

"Tao đi tắm!!!"

Rầm!

Sau đó, cậu đóng sầm cửa lại, phát ra âm thanh rất lớn.

Tharn, người đang uống sprite dừng lại một lúc, rồi cười lớn, bởi vì, vừa nãy, hắn thấy một điều thật dễ thương. Hắn không thể kiểm soát Type. Nhưng hắn nghĩ hắn càng không kiểm soát được mình nhiều hơn.

Bởi vì....cậu thật dễ thương..

Tharn lại thì thầm, "Không có người nào đi tắm mà chẳng đem đồ dùng cá nhân của mình." Rồi Type tính mặc gì sau khi tắm xong, chắc cậu đã tắm rồi. Tharn đứng dậy và nhanh chóng lấy đồ dùng cá nhân.

Đôi khi một người nói muốn đi tắm, cũng có thể là một lời mời gọi.

"Đệch mợ!"

Trong phòng tắm của tòa nhà ký túc xá, Type vừa mới cầm vòi sen trên tay và nhìn vào gương, khuôn mặt của cậu phản chiếu trong phòng tắm, cậu không muốn làm phiền người khác. Cậu cũng không có tâm trạng trả lời khi người khác hỏi cậu bị cái gì, cậu có thể còn chửi ngược lại nữa. Bất cứ ai cũng có thể thấy cậu đang bực dọc như thế nào ...

Bực dọc.

Làm sao mà cậu phải bực dọc!

Hừ!

Type nhìn xuống thủ phạm trong quần khiến cậu bực dọc, đuỵt....nó càng lúc càng lớn và căng chặt thành một túp lều nhỏ.

"Má nó ai giết tao chết đi." Type thì thầm. Bởi vì nếu được hỏi điều gì đã khiến thằng em của cậu cương thành thế này. Câu trả lời không khó lắm... cậu sẽ đổ lỗi cho thằng Tharn.

Cậu không biết tại sao cậu lại nhớ về cái ngày đó. Nó có gì đó xấu hổ và nhục nhã khiến cậu muốn nó biến mất. Nhưng sâu trong lòng Type, cậu vẫn còn hoài niệm tràn ngập về nó.

"Tao tệ vờ lờ! Tao quá tệ...". Giọng nói trầm trầm, căng thẳng thì thầm, cậu đi vào trong một phòng tắm để giải phóng cái lều căng chặt dưới quần mình, sau đó cậu muốn nhanh chóng đi ngủ sớm thức dậu sớm để có thể trốn khỏi phòng sớm. Như vậy thì cậu không phải thấy bản mặt người kia.

"Mày quên sữa tắm, Type."

"Hớiiii!"

Cậu chuẩn bị đi vào phòng tắm thì cánh tay cậu bị nắm lại và một giọng nói cất lên. Type bị dọa cho sốc và sợ hãi. Cậu biết người đáng sợ đó là ai ngay trước khi xoay lại. Và rồi trước khi cậu biết chuyện gì đang xảy ra, cậu bị một lực kéo mạnh vào phòng tắm dưới vòi hoa sen đang mở, sau đó là một tiếng động lưng cậu đập vào tường.

"Má, mày điên hả!"

Khi cậu nhận ra cậu đã bị kéo mạnh, Tharn và cậu đang chen chúc trong phòng tắm nhỏ dưới làn nước lạnh của vòi hoa sen, nếu không phải Tharn giữ chặt và che miệng cậu lại, Type sẽ lớn tiếng la hét. Đôi mắt của Tharn rất sắc bén, đôi mắt cậu ta xoáy sâu vào cậu, cậu ta nói với giọng nói bình tĩnh trầm thấp.

"Nếu mày hét lên, tất cả họ sẽ biết, mày và tao đang ở cùng nhau trong một buồng tắm."

Ầm!

Trong một khoảnh khắc, toàn thân cậu cứng đờ, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào Tharn, người đang nở nụ cười.

Bàn tay của Tharn rời khỏi miệng cậu. Hắn biết Type sợ hãi và xấu hổ nên cậu sẽ không hét lên để cho mọi người biết rằng cậu với một thằng gay ở chung trong buồng tắm.

Type vô cùng lo lắng nhưng vẫn thấp giọng hỏi: "Vậy mày đang làm cái quái gì ở đây a!" cậu cố gắng đẩy cậu ta ra rồi rời đi trước khi bất cứ ai có thể phát hiện. Tharn, người đặt đồ cá nhân của mình sang một bên thấy được Type muốn trốn thoát, cậu ta chặn Type lại. Khi Type cảm thấy rằng Tharn sẽ không để cậu chạy trốn. Cậu bắt đầu cảm thấy như mình đang trải qua sự tra tấn về tinh thần. Nhìn vào khóe miệng Tharn tràn ngập nụ cười mà cậu chưa từng thấy trước đây.

Cậu ta mỉm cười như thể cậu ta ��ang làm chủ tất cả mọi thứ.

"Tao nói với mày là tao không chỉ dùng miệng mà."

"Thằng Tharn! Bỏ tao ra!" Type tức giận, cậu đẩy Tharn ra.

Sau đó, do gây ra tiếng động lớn, buồng kế bên vang lên tiếng động tắt vòi sen.

"Ah, có chuyện gì vậy?" người ở buồng kế hỏi to.

Type chết sững vì sợ. Cậu không biết sẽ như thế nào nếu người buồng kế thấy họ trong tình trạng này.

Cậu ra hiệu cho Tharn im lặng và trả lời.

"Không, không có gì, tao bị trượt."

"Bình tĩnh nào, man."

Tharn cười như điên: "Ha haha ​​haha, eh, bình tĩnh nào!" Cánh tay của Tharn đang siết chặt eo Type. Cái ôm này khiến Type khó chịu nhưng cậu chẳng dám làm gì. Nếu cậu đánh Tharn, sẽ gây chú ý đến người kế bên. Và nhìn vào mắt cậu ta, như thế nào nếu có ai phát hiện ra hai người họ ở chung một buồng tắm....

Chà, Tharn chẳng quan tâm gì cả.

Cậu ta sẵn sàng công khai, nhưng nó liên lụy đến cậu đó!

Cuối cùng, Type đầy oán giận cố gắng trốn thoát khỏi cánh cửa. Nếu không vì...

"Hey, mày vẫn còn trong phòng tắm à?"

"Vẫn còn." Khi Type nghe thấy giọng nói của người hỏi từ bên ngoài, cậu lập tức cứng đờ. Cậu biết cậu không thể ra ngoài bây giờ. "Chà, nhanh lên. Tụi đang đợi ở 7-11 đó."

"Khỏi chờ tao. Tao sẽ về phòng rồi đi với bạn tao." Cậu chỉ muốn người bên ngoài nhanh đi đi, Type không cần biết người bên ngoài sẽ đi đâu, bởi vì tất cả những gì cậu muốn biết là tại sao có Tharn lại cắn cắn tai của mình.

Cắn một cái rồi lại một cái...

"Mày giữ tao lại làm gì?" cậu sốt sắng hỏi khi Tharn vòng tay quanh eo c��u và giữ cậu ở nơi mà cậu không muốn ở. Miệng Tharn di chuyển đến dái tai của Type, để lại một tiếng cười trầm thấp mơ hồ, mặc dù bọn họ đều là con trai, tiếng cười của Tharn vẫn làm cho tóc và lông của Type dựng đứng.

"Đừng có chơi ngu."

"Fvck!" Type cắn chặt môi khi răng của Tharn cắn nhẹ vào dái tai của cậu, không phải vì Tharn đang trong phòng tắm hẹp và ôm cậu từ sau thắt lưng, nhưng thứ trong quần cậu lại không thể nghĩ bình thường và nôn nóng muốn giải thoát.

Cậu có thể nghe đám người bên ngoài đang xì xào nói về việc gì đó. Nhưng khi cậu chưa kịp phản ứng, Tharn bật vòi hoa sen, nước rào rào rơi xuống và thấm đẫm quần áo cậu. Type không nhịn được hạ giọng mắng.

"Thằng chó, tao ướt hết rồi!"

"Cởi ra đi. Mày muốn đi về với bộ dạng ướt nhẹp như này à?"

"Không!" tất nhiên không phải nhân phẩm của cậu bị treo trên một sợi dây mỏng và nó không quan trọng là người nào đang tiến về phía trước và ai đang di chuyển về phía sau. Cậu nhanh chóng cởi bỏ quần áo ướt. Cậu chắc chắn Tharn cũng đang làm y như vậy.

Tharn không nói một lời, ngoại trừ bước lùi lại một chút, rồi cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo. Khi Type nghe thấy giọng nói phía sau, cậu quay lại và thấy Tharn bước tới gần cậu với khuôn mặt xấu xa.

Qúa gần!

Chết tiệt, cậu ta làm cậu ngột ngạt quá! Thằng em của Tharn cũng lớn hơn rồi!

"Đừng đến đây!" Khi Type nhìn thấy Tharn khỏa thân, cậu hôm nay cậu thoát không được rồi.

Chàng trai đẹp trai tiến lại gần cậu. Cho dù Type có dũng cảm đến mức nào cậu cũng trở nên nhát cáy ngay lập tức và quên mất nước vòi hoa sen chảy xuống, cậu tiếp tục lùi lại mặc kế quần áo ướt đến khi không còn chỗ để lùi lại.

"Này....tao hét lên đấy!"

"Ừm, mày nói một thằng bự con như mày lại bị tao dụ vào phòng tắm... Ai sẽ tin mày?"

Đi chết đi!

Type chửi rủa trong lòng, vì cậu cũng đồng ý với Tharn. Cậu cao 1m8, và Tharn cao hơn chỉ vài cm. Mọi người đều biết nếu một thằng con trai với hình dáng này thì lên giường bao thoải mái, do đó kích thước thằng em cũng bao phù hợp!

Cậu không bị dụ dỗ! Cậu bị cậu ta dùng lực kéo vào!

"Tao sẽ không làm gì mày đâu." Tharn nhẹ nhàng trêu chọc.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con mồi thú vị. Tharn, từ từ tiến lại gần thu hẹp khoảng cách cho đến khi hai người sắp dính sát vào nhau, chỉ có dòng nước lạnh chảy dọc theo hai người đi xuống. Nhưng nó không làm dịu đi bầu không khí đang nóng lên, cũng không làm dịu đi những ham muốn nóng bỏng và cảm giác khô khan của hai người.

Nhìn vào cơ thể của mấy nữ diễn viên, cậu sẽ không có ham muốn mạnh mẽ như vậy chứ?!

Type hỏi thầm trong lòng. Bởi vì suốt thời gian cậu xem AV, cậu chắc chắn không nhìn vào thằng đàn ông đang cày cấy phía trên, mà nhìn vào người phụ nữ đang rên rỉ dưới thân người đàn ông thì cậu mới có thể ra. Nhưng phải có một cái gì đó khác biệt trong đầu cậu lúc này, bởi vì bây giờ thay vì ham muốn của cậu giảm xuống thì nó lại càng tăng lên, thằng em càng trướng to đến mức khó tin.

"Ai chắc được là mày sẽ không làm gì tao!" Type giận dữ. Tharn nói sẽ không làm gì cậu, nhưng những gì tay cậu ta làm hoàn toàn trái ng��ợc với những gì cậu ta nói.

"Ừm! Tao sẽ không làm gì, chỉ làm cho cơ thể mày vui vẻ." Tharn nói gì chả lẽ Type không biết? Tai cậu dường như sắp liệt. Bởi vì giọng nói của Tharn trầm thấp bên tai gây ra cảm giác kì quái. Type không biết đó có phải vị trí nhạy cảm của cậu không mà khiến cậu rùng mình. Cậu mím chặt môi.

"Nếu không phải có người bên ngoài, tao sẽ đánh chết mày." Type trả lời cậu ta bằng giọng điệu cho thấy cậu ghét cậu ta đến mức nào, nói với cậu ta rằng cậu không muốn việc này xảy ra.

"Mày chỉ đang viện cớ cho bản thân, muốn làm thì mày đã làm!"

Tao ghét mày!

Type gầm lên trong lòng, môi vẫn mím chặt, sợ lỡ miệng la lên. Khi chiếc quần trước mặt cậu được cởi ra, trái tim cậu vẫn thầm biết ơn cậu ta, cậu ta không kéo xuống hàng phòng thủ cuối cùng của thằng em cậu. Nếu nó không còn, cậu có thể nói là cậu thực sự mông trần.

"À ~!" Khi Tharn cầm toàn bộ cây gậy nóng mỉm cười khúc khích, Type chỉ muốn bẻ cổ cậu ta. Cậu ta cười là vì thằng em của Type cũng đang cương chẳng kém thằng em cậu ta.

"Hớiii... Ah" Đầu ngón tay của Tharn đang xoa bóp thằng em của cậu một cách nhẹ nhàng, cậu ấy xoa bóp như vậy khiến cho thằng em cậu bắt đầu rỉ nước. Type dễ hứng tình đến mức cậu đã bật rên ra tiếng khi hai thằng em cọ vào nhau. Lý trí nói với cậu rằng cậu nên chống cự để trốn thoát, nhưng cơ thể cậu đã đầu hàng Tharn và đắm chìm trong khoái cảm dục tiên dục tử. Tharn sẽ làm cho cậu sướng hơn thế.

Cậu cũng là một thằng con trai muốn trải nghiệm những điều mới mẻ kích thích, và đây là một ��iều rất bình thường.

Cùng lúc đó, những ngón tay của Tharn giơ cây gậy nóng hổi lên, ngón tay chầm chậm vuốt ve hai thằng em đang cạ vào nhau.

Sự cọ xát nhẹ nhàng khiến cả người cậu co giật run run. Tay của cậu ta chầm chầm chà xát khắp nơi. Những ngón tay của cậu ta ma sát đến khi đầu khấc của cậu đỏ sậm và sưng hơn. Type nâng hông, theo hướng dẫn của Tharn đung đưa.

"Aaa...aa!" Tiếng thở ngày càng nhanh và nặng nề. Type nắm chặt chiếc áo ba lỗ chưa cởi ra của cậu, đôi chân trở nên yếu ớt bắt đầu trượt xuống. Tharn thấy cậu như thế này, khóe miệng hắn nhếch lên. Cơ thể của Tharn chuyển sang màu đỏ hồng. Type biết rằng những người có làn da trắng, khi bị kích thích, da họ càng đỏ hơn.

"Mày biết tại sao nó gọi là đấu kiếm rồi đó." Tharn thì thầm bên tai Type, cho cậu biết, Type muốn hét lên tại sao cậu phải cần biết.

"Aaaaa" Type nhịn không được rên rỉ. Khi cây gậy nóng của Tharn đến gần và cọ xát hai bên chân, ham muốn tình dục trỗi dậy, Type vô thức nâng hông và cây gậy nóng của cậu để cọ lại. Điều này làm cho Type hiểu tại sao nó được gọi như vậy.

Cha! Cha! Cha!

Dòng nước lạnh chảy qua cơ thể hai người. Không ai quan tâm đến nó vào lúc này vì cả hai đều tập trung vào thắt lưng nơi họ đang cọ sát vào nhau. Suy nghĩ về những gì gay và những gì không, Type không thể kiểm soát cơ thể của mình. Cậu đang nhích gần đến Tharn để hai cây gậy có thể cọ xát nhiều hơn.

"Aaaaa, aaaaa!" Lưng Type đã dính sát vào bức tường phía sau, Tharn đã áp sát vào cơ thể cậu để hai cậy gậy nóng hổi cọ sát vào nhau được nhiều hơn và càng để nó ép chặt vào nhau không có khe hở, chất nhầy màu trắng tiết ra nhầy nhụa lên bụng cả hai.

Chạy theo chất lỏng đó như có dòng điện, tiếng thở hổn hển từ cả hai khẽ vang lên trong buồng tắm.

"Mày... Ah ... Hừm ..." Type khựng lại khi Tharn vùi đầu vào cổ cậu, nhẹ nhàng hôn và gặm cổ cậu, cậu đặt bàn tay lên ngực của cậu ta.

Dưới hắn, Type đang cắn môi để kìm nén những tiếng rên rỉ, tay cậu đặt lên ngực hắn muốn đẩy đi, nhưng cơ thể cậu lại bất lực do sự khoái cảm đang lấp đầy trong cậu.

Chết tiệt!

"Làm như tao vừa làm." Trước khi cậu đẩy hắn ra, Tharn bắt một tay cậu kéo xuống, buộc cậu phải giữ hai cây gậy nóng hổi của họ với nhau như hắn vừa cầm chúng. Để Type cầm lấy nó và tự mình học cách vuốt ve cả hai, tiếp tục với nhịp điệu làm tăng hành động ma sát. Type muốn nói với cậu ta rắng cậu cậu không muốn thằng em của mình bị người khác cầm, cậu nghĩ điều đó thật tệ. Nhưng cậu cũng không muốn cầm của người khác đâu.

"Nóng quá!" Nhưng cậu chỉ nghĩ vậy thôi chứ thật ra, cậu vẫn vươn tay bọc lấy chúng, rồi theo dục vọng trong cơ thể mà vuốt ve. Cậu biết cậu không thể phủ nhận điều đó.

Type biết rằng khi cậu cọt xát với cây gậy của Tharn, cậu sẽ có một cảm giác sướng không tả được.

Tharn hôn cơ thể cậu, bàn tay di chuyển tới ngực cậu.

Sau đó...

"Này! Đừng chạm vào ngực tao! Type thấp giọng nói. Cậu cố ngăn bàn tay của Tharn, nhưng thực tế, cậu càng muốn Tharn chạm vào mình nhiều hơn. Khi Tharn véo hai chấm đỏ trên ngực cậu, ngón tay cậu ta vân vê và ấn chúng, cậu rất thoải mái. Tharn cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ hạt đậu sưng lên.

"Tao....tao là con trai.....Ah ... Ở đó ... tao không cảm thấy gì đâu!" Giống như nói rằng cậu đang tự dối lòng mình. Bởi vì khi Tharn cuốn hạt đậu bằng đầu lưỡi, hơi thở và ngực cậu càng lúc nóng lên. Lúc này, thằng em của cả hai đều đầy tinh dịch và nước trộn lẫn với nhau.

Đồng thời, Tharn không

nghĩ cơ thể cậu có phản ứng nhạy cảm như vậy, bởi vì Tharn chỉ liếm nó. Và bàn tay Type như nóng đến mức như muốn đốt luôn hai cây gậy phía dưới. Tharn hé môi, đứng dậy và nhìn Type, người đang thở gấp vì hứng tình.

"Type." Giọng Tharn trầm và khàn khàn, Tharn lại gần rồi muốn cúi xuống hôn.

Nếu không vì...

Type nghiêng đầu né tránh, khàn khàn nói, "Không, tao không phải là..."

Lúc đầu, Type nghĩ rằng c��u sẽ đấu tranh dữ dội lắm về việc từ chối nụ hôn của Tharn. Nhưng Tharn đã từ bỏ việc muốn hôn và thay thế nó bằng vùi mặt vào cổ Type, bàn tay hắn di chuyển xuống nắm lấy bàn tay Type, điều khiển tay cậu và tăng tốc.

"... Ha, ah." Điều này làm cho sức nóng của cơ thể hai người tăng lên rất nhanh. Cả hai người đều thở gấp, một tay của Tharn đang giữ vai Type, kéo cậu vào trong lòng, trong khi tay kia di chuyển bên dưới, thỏa mãn cả ham muốn nguyên thủy nhất của họ.

"Mày ướt rồi!"

"Mày cũng vậy!" Type trả lời. Một âm thanh đáng xấu hổ phát ra với tiếng nước vang lên từ vòi sen vẫn đang mở. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra ...

Có một người khác đến tắm? Hay có người vừa mới ra ngoài? Dù thế nào thì Type biết rằng, ham muốn của cơ thể cậu đang dần tăng lên, hông của cả hai không kiên nhẫn cọ xát vào nhau, khiến cho cả hai cây gậy nóng hổi sắp chịu không được.

"Ừm....aaa ... tao không chịu nỗi nữa."

"Tao cũng sắp rồi." Khi sắp đạt đến cực khoái, đầu của Type gác lên vai Tharn. Mở miệng hít lấy hít để không khí, mong muốn đạt đến cao trào với sự cứng nhắc của cơ thể, với hơi thở nặng nề, ham muốn của cả hai được giải phóng. Bàn tay của Tharn cũng tăng tốc theo nhịp cho đến khi cả hai tay nhầy nhụa đầy tinh dịch đặc sệt.

Bang!

Rồi trong vài giây cậu điều chỉnh nhịp thở, Type đẩy mạnh vai cậu ta, đẩy cậu ta ra, sau khi cơ thể của Tharn tách ra, cậu giận dữ nhìn rồi đi đến cửa, cởi quần áo ướt và ném chúng trên sàn nhà.

"Giặt quần áo của tao trước khi mày về phòng!" Và rồi cậu nhanh chóng m��c quần áo sạch của Tharn. Cậu không quan tâm nếu có ai bên ngoài nữa, cậu nhanh chóng mở cửa và đi ra ngoài. Type chỉ muốn thoát khỏi Tharn càng sớm càng tốt.

May mắn là không có ai ở bên ngoài. Cơ thể vừa mới đắm chìm trong nhục dục còn đang run rẩy.

Cơ thể hạt dẻ nhanh chóng trở lại phòng ngủ. Cậu không quay đầu nhìn lại phía sau. Cậu không quan tâm Tharn đang bị ướt hay làm sao cậu ta về phòng được.

Ngay khi Type bước vào phòng, cậu ngã xuống sàn và cuộn tròn như một quả bóng, quần áo của Tharn cũng hơi ướt, hai tay cậu che má, đầu gối cong lên.

"Mình bị lừa rồi. Mình xong rồi."

Phải, bây giờ thật tệ.

Type bối rối nói, bởi vì cậu không thể phủ nhận thực tế.

Cậu đã chấp nhận làm vậy.

"Mình ghét bản thân, thật kinh tởm!"

Phải, kinh tởm. Cậu chấp nhận Tharn. Cậu đã cọ xát thằng em với Tharn.

Càng nghĩ, cậu càng ghét bản thân mình, cậu dùng tay ôm má và lặp lại.

Mình không gay, mình không !!!

***Chào các đồng chí. Toi chỉ muốn nói xin cám ơn mọi người rất nhiều với 1K lượt xem và 100 lượt vote, tuy với người khác có thể nó không thấm thía bõ bèn gì đâu nhưng với người làm gì cũng flop dập mặt như toi thì nó rất là cảm động ~chấm nước mắt~ Một lần nữa cảm tạ các anh chị em gần xa đã tiếp thêm động lực để toi dịch bộ này. Yêu mọi người 🙇🏻‍♀️***

Sau khi tắm xong, Tharn nhặt chỗ quần áo vẫn còn trên mặt đất và giặt chúng. Sau đó, hắn quấn khăn tắm quanh eo rồi mang mọi thứ về phòng ngủ. Hắn đã sẵn sàng cho việc Type sẽ trốn tránh hắn. Những chuyện vừa xảy ra trong phòng tắm chắc đầu Type vẫn còn chưa xử lí kịp. Hắn muốn gần gũi hơn với Type. Nhưng vừa nãy, hắn chỉ muốn hôn Type nhưng cậu lại né tránh.

Nếu không có ham muốn cháy bỏng trong cơ thể của Type lúc đó, có lẽ cậu vẫn còn không thích hắn.

Tharn lắc đầu, nhớ lại khi hắn sắp chạm vào cái miệng nhỏ của Type, cái miệng đã mắng chửi hắn suốt. Type đã nghiêng đầu né đi. Mặc dù chỉ hơi lệch sang một bên, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Type, hắn đã từ bỏ việc hôn cậu.

Một số người có thể nghĩ hắn làm quá mọi chuyện, nhưng thực tế, hắn cho rằng hôn nhau là việc chỉ dành cho người yêu. Đến lúc này, Tharn sẽ chỉ hôn những người hắn hẹn hò. Trong thời gian này, Type lại chán ghét nụ hôn của hắn. Hắn không bận tâm lắm. Type hiện tại có thể chán ghét nó... Nhưng trong tương lai, hắn sẽ làm được.

Tharn đứng ở cửa phòng ngủ nơi ánh sáng đã tắt và lẩm bẩm, "Mình biết mà!" hắn đã chuẩn bị cho việc bạn cùng phòng của hắn sẽ trốn tránh hắn. Dự là Type sẽ quẳng tất cả sau đầu và vô tâm ngủ một cách ngon lành.

"Ừm ~"

Khi hắn xoay tay nắm cửa, hắn thấy Type đã khóa cửa. Tharn, với hai bàn tay cầm quần áo và chỉ có một chiếc khăn tắm quấn xung quanh, cau mày.

"Mày chơi đủ rồi đó!" Tharn thấp giọng nói. Hắn thấy việc Type khóa cửa lúc này là không phải việc làm theo thói quen. Cậu khóa là có mục đích. Hắn không muốn gây ầm ĩ đánh thức những người phòng kế, vì vậy hắn chỉ có thể gõ nhẹ vào cửa.

"Type, mở cửa cho tao. "

"..."

"Type!!!"

"..."

Tharn không hy vọng rằng cậu sẽ mở cửa. Hắn biết Type cố tình khóa cửa và nhốt hắn bên ngoài. Nhưng lúc này hắn rất bình tĩnh. Hắn lục tìm chìa khóa trong cái quần bỏ lại của cậu. Cậu không lấy ra những thứ trong túi quần trước khi đi tắm. May thay, chìa khóa vẫn còn trong túi quần. Sau khi lấy chìa khóa ra, khuôn mặt hắn vô cùng khó coi.

Ai mà không nổi giận? Type đã trêu chọc hắn, muốn hắn bị muỗi chích cả đêm.

Rầm!

Cánh cửa phòng ngủ bị đập mạnh và phát ra tiếng động lớn. Tharn quay người rồi vỗ vào công tắc đèn, nhưng trước khi hắn quay lại nhìn chàng trai đang nằm trên giường, hắn nhận thấy quần áo ướt chất đống trên giường. Tharn cau mày với sự hoài nghi.

Chà, mặc dù hắn làm cậu không vui, nhưng cậu mặc xong quần áo của hắn thì cũng phải biết bỏ vào giỏ đàng hoàng chứ! Bây giờ, sau khi quần một trận trong phòng tắm, Tharn sẽ không trêu chọc cậu nữa. Tharn quay đầu lại nhìn chàng trai đang nằm ngửa. Hắn sải đôi chân dài đến giường của chàng trai đang quấn mình trong chăn. Tharn đã để ý cậu trong nhiều đêm, khi ngủ cậu sẽ đá chăn qua một bên. Vậy... cậu vẫn chưa ngủ.

Tharn im lặng nghĩ hắn nên làm gì với chàng trai đang nằm kia, cuối cùng kết quả là..

"Ngủ ngon nhé! Type."

Hừm!

Nếu không có tác dụng trong việc thì thầm vào tai cậu, hắn sẽ thử một câu khác. Câu tiếp theo khiến Type, người mặc quần áo ngủ có phản ứng.

"Vừa nãy. Mày đã lên đỉnh!"

Bốp!!

"Ư!"

Sau đó, hắn bị đấm một cú vô cùng bạo lực vào bụng. Tharn, người ban đầu muốn trả thù Type, gầm lên đau đớn. Tharn đau đến nỗi hắn gần như cuộn tròn trên sàn nhà. Nhưng trước khi hắn có thể đứng dậy, chàng trai nằm trên giường đã ngồi dậy, mỉm cười với khuôn mặt rạng rỡ, trông cậu rất hài lòng, mở lời đe dọa Tharn.

"Đừng làm điều đó với tao một lần nữa, vì lần sau, sẽ không chỉ là một cú đấm đâu." Hắn không có ý chơi đùa. Type thậm chí còn giơ lên nắm đấm. Mặc dù Tharn muốn phản bác, hắn phải nghiến răng và nuốt lời bác bỏ mà hắn muốn nói vì quá đau. Đây là một hình phạt cho việc quên đi việc Type sẽ ăn miếng trả miếng thế nào. Cậu bị ép buộc vì ham muốn nhưng nếu Thiwat ở trong tình trạng bình thường như bây giờ. Có vẻ như sẽ rất khó để đến gần cậu.

Tharn ngồi trên mặt đất đau đớn và nhìn Type một lần nữa nằm xuống giường. Cậu kéo chăn phủ lên người mình. Tharn thậm chí không nhìn thấy biểu cảm của cậu. Tharn không chịu được nhẹ nhàng xoa bụng để giảm bớt cơn đau. Sau khi xoa xoa một lúc, hắn cảm thấy khá hơn, rồi nói với giọng khàn đặc.

"Đừng đến lần sau mày lại nhờ tao giúp."

"Ai nhờ?!" Từ dưới chăn phát ra giọng nói giận dữ.

"Đừng tỏ ra như thế. Mày nghiện nó."

"Khốn kiếp!" Type không nhịn được lớn tiếng chửi. Nhưng cậu vẫn cuộn mình trong chăn. Điều này khiến Tharn bỏ cuộc trong việc gây rắc rối với cậu, hắn lặng lẽ dọn dẹp và tự mặc quần áo, sau đó ngồi xuống một cách khó chịu, tay xoa bóp bụng. Hắn không biết mình đang nên cảm thấy tức giận hay buồn cười. Mắt hắn nhìn vào người giường bên kia cuộn tròn như một quả bóng nhỏ. Trái tim hắn vẫn còn đập thình thịch.

Tharn biết Type không phản bác việc hắn nói, điều đó khiến hắn tự tin hơn để tiếp tục, và tại thời điểm này, hắn không muốn từ bỏ dễ dàng như thế. Thế nhưng mỗi bước đi của con đường này. Rõ ràng là sẽ khó khăn hơn.

"Bắt đầu từ hôm nay, đội bóng sẽ được chia thành các nhóm và sinh viên năm nhất tham gia sẽ được sắp xếp trong ba nhóm đó."

Type rất biết ơn Techno vì đã rủ cậu vào đội bóng đá, bởi vì sau khi buổi tập luyện cổ vũ kết thúc, việc tập luyện của đội bóng ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Chạy, giãn cơ. Ngoài ra còn có nhiều loại hình đào tạo nâng cao khả năng đá bóng như chạy, lừa bóng, nâng cao đùi, lách bóng qua chướng ngại vật, v.v. Mỗi ngày cậu đều tập đến cạn kiệt năng lượng, nhờ nó mới khiến cậu quên được Tharn một chút. Mặc dù thỉnh thoảng cậu ta sẽ xuất hiện trước mặt để nhắc nhở cậu, Type cũng lười quan tâm.

"Tao ghen tị với đàn anh ghê. Tao cũng muốn chơi cho giải uni!"

"Mày muốn chơi thì chơi thôi, nhưng nếu mày muốn thắng, mày vẫn cần có chút thủ thuật cơ bản, một điều đơn giản như vậy, mày có thể nghĩ ra nó với bộ não như quả nho của mày không." Type và Techno không cùng suy nghĩ. Vì cậu biết rằng đội sẽ không có vị trí trống để Techno tham gia nên cậu mới nói như vậy. Mỗi ngày kể từ khi bắt đầu tập luyện, Type đều nghe thấy giọng nói cằn nhằn của cậu ta bên tai, Type chỉ có thể quay lại nhìn cậu ta và cậu ta bực dọc nói.

"Tao biết rồi nhưng nếu họ làm vậy, có thể nói rằng họ không cho sinh viên năm nhất cơ hội!"

"Hừm, nó sẽ lãng phí thời gian của trường n��u đào tạo lại sinh viên năm nhất từ đầu. Đội bóng đá trong trường đại học không giống như ở trung học."

"Chống mắt lên mà coi, không lâu nữa tao sẽ thành đội trưởng!"

"Đừng mơ nữa, mày muốn tao đánh cho mày thức tỉnh không?"

Lần này Techno nhìn chằm chằm vào Type, giọng cậu ta khàn khàn.

"Nãy giờ mày đạp tao từ trên cao xuống hoài. Mày bực bội cái gì hả?"

"..." Cậu im lặng một lúc trước khi trả lời.

"Không có gì."

"Xin lỗi mày luôn, thằng bạn đơn giản của mày không phải một con bò ngu ngốc. Mày im lặng hết mịa nửa phút. Thời gian đó đủ để mày suy nghĩ một đống chuyện. Mày với cậu ta có chuyện gì nữa rồi?"

"Không." Cậu không muốn kéo thêm rắc rối nữa, nên cậu chỉ có thể lựa chọn nói dối Techno thế này. Hình ảnh của tay trống hiện lên trong tâm trí cậu. Nhưng lần này cậu nghiêm túc tự đặt câu hỏi cho mình... Tại sao cậu lại có cảm giác với cậu ta?

Cậu không phải là gay. Đứng trước con trai cũng chẳng cảm thấy gì đặc biệt. Quan trọng hơn là cậu ghét gay đến cực điểm. Đây là lý do quan trọng nhất.

Hơn nữa, sau lần làm cùng nhau đó, cậu cứ nói đi nói lại rằng cậu ghét điều đó hơn trước, vì thâm thâm cậu biết rằng cậu không còn ghét Tharn như trước nữa, cậu phải thừa nhận là cậu còn cảm thấy rất thoải mái khi làm cùng cậu ta.

Nhưng... Trước đây khi cậu thấy ai đó là gay, cậu sẽ có cảm giác kinh tởm buồn nôn. Bây giờ, cảm giác này đã thay đổi đối với tất cả mọi người hay chỉ với thằng Tharn?

Đó là điều cậu sợ khi cậu suy nghĩ về những gì đang diễn ra, chấp niệm đã hình thành trong nhiều năm lại thay đổi vì cậu ta, điều đó cho thấy Tharn có ảnh hưởng đến Thiwat, nhưng Thiwat không muốn chấp nhận điều đó.

Type không ngờ rằng câu hỏi mà cậu bối rối sẽ được trả lời vào buổi chiều cùng ngày.

Câu hỏi là ... Bây giờ sự khác biệt trong cách cậu nhìn nhận gay là gì?

"Âyyyyy, Techno !!! Chị chết mất ~, bạn của em đẹp trai và nhìn ngon lành cành đào ghê. Ôi, mặt chị đầy mồ hôi rồi. Nếu chị ước chừng đúng, bọn chị đã đi từ tận bên kia tòa nhà để sang gặp tụi em đó!" Type biết rằng Techno đối xử với họ như những người bạn bình thường. Thực tế, Techno là một người có kỹ năng xã hội tốt. Cậu ta biết gần một nửa sinh viên trong trường. Vì vậy, Type không ngạc nhiên khi cậu ta biết những sinh viên của trường đại học khác. Nhưng m���t trong số họ đến giữ chặt cánh tay cậu và nhìn cậu với đôi mắt phát sáng. Type thật sự chịu không được.

Xin lỗi chứ nếu câu nói đó được nói bởi một cô bé dễ thương hay một cô gái xinh đẹp với dáng người tuyệt vời, thì không sao cả, miễn là giới tính của người đó là nữ, cậu sẽ cười lại, vì cậu sẽ cảm thấy mình thật "đẹp trai", điều đó sẽ khiến cậu tự hào. Nhưng bây giờ cậu không thể cười được, bởi vì người khen cậu đẹp trai là một người không rõ giới tính.

Dừng lại! Đừng chỉ trích cậu và nói rằng cậu phân biệt giới tính, bởi vì nếu cậu không gọi họ là gay, thì cậu sẽ gọi họ là rối loạn giới tính.

Trong lòng cậu hơi ghê tởm hai người trước mặt, mặc dù họ mặc đồng phục nam, nhưng họ trang điểm, tô son, đang tán gẫu với giọng nói cao vút. Thành thật mà nói, giọng của họ rất thô. Họ thậm chí còn cọ xát vào xương bả vai và vào chân của Techno rất thân mật. Hơn nữa, một trong số họ vỗ cánh tay của Techno rồi đùa giỡn với cậu ta, điều này khiến cậu không kiềm được lùi xuống hai bước.

Cậu muốn chạy đi. Cậu không thể ngừng cảm giác ghét gay đang dâng lên không kiểm soát được.

Trên thực tế, thành thật mà nói, cậu không biết gay, đồng tính luyến ái, hay loại được gọi là katoey (nam có giới tính nữ), eh! Chính là nó. Mấy từ đó khác với nhau cái gì? Nhưng cho dù là loại nào, miễn giới tính là nam thì Type chỉ muốn yêu cầu họ đừng làm phiền một người ghét gay như cậu. Cậu muốn nói thẳng thắn và rõ ràng rằng cậu không muốn nhìn thấy họ trong tầm nhìn của mình.

"Ồ không được nha, em không vui đâu. Chị kêu Techno ~ mà lại khen bạn của em đẹp trai. Chị không tính khen em sao?" Techno, giống như một đứa trẻ muốn được khen ngợi, quay lại rồi làm mặt xấu. Sau khi nghe thế, Type chỉ cúi mặt nhìn xuống mũi giày của mình.

"Cũng muốn khen ngợi em đấy." Một người nói, người kia tiếp lời.

... "Nhưng chị không thể khoác loác!"

"Mm-hmm. Chị sẽ đánh đòn em gái chị sau."

"Ồ, chị không nói với chị của chị là chị thích hôn đâu, nhưng chị của chị có thể cho chị thử đó." Rồi chàng trai có khuôn mặt xinh đẹp dán sát một bên má của Techno, khiến người kế bên Techno toàn thân nổi tầng tầng da gà. Type không biết thằng bạn có còn nhận thức được sự hiện diện của cậu không nữa.

"... Nhưng hôn thì phải chịu trách nhiệm chứ. Ôi, em sẽ khiến em gái của chị c�� thêm kiến thức ở trên giường." Có tiếng hét nho nhỏ phát ra từ những người bên cạnh cậu. Về phần Techno, nó vẫn đang tán tỉnh hai chị em kia. Rồi ...

Chị gái!

"Tự bóp ngực em đi, ngực của chị a!!!"

"Chà, em vẫn phải bảo vệ ngực em chứ. Em vẫn là con nít nha!"

Lúc này, Type tự hỏi mình có thể chạy bao xa. Một trong số họ hét lên giống như ... Chà, đừng để cậu phân tích kĩ. Type chỉ nghe thấy tai cậu đầy âm thanh chát chúa và chói tai. Cô chị gái kia âm thầm đưa tay lên bảo vệ ngực và cắn môi. Type lo lắng nhìn họ. Người còn lại thậm chí còn làm vẻ mặt thái quá vỗ vai Techno. Nhưng bị Techno đùa giỡn đẩy ra.

Không có gì khủng khiếp hơn.

Một trong số họ định kéo cổ Techno và hôn cậu ta. Cô ấy nói với giọng chói tai "Này đã châm lửa rồi tính bỏ chạy hả. Tối nay chúng ta nên gặp nhau để trao đổi nhiều hơn không?" Nếu không phải vì khuôn mặt của cô ấy thì

Chết tiệt!

"Ôiii, tại sao em lại véo vào ngực chị một cách thô lỗ như vậy!" Techno vẫn tiếp tục nhào nặn ngực giả của người kia để chơi đùa, làm cho chị gái sinh viên ban đầu bị trêu chọc thét the thé lên. Người chị sinh viên cao và gầy quay lại nhìn Techno.

"Đây có phải là ngực không? Nó nên được tạo ra bởi hoóc môn. Em thấy nó cứng như bìa vậy. Sau khi véo, em không thấy tốt chút nào!" Miệng của Techno nói như vậy, nhưng tay cậu ta không buông nhào nặn ngực của chàng trai kia. Type muốn vươn tay xoa thái dương xác thực xem mình đang thấy cái chó gì ở đây.

"Em đang muốn làm chị buồn đấy à?"

"Ôi em nào dám. Tại vì chị ấy quyến rũ em đấy đúng không chị?"

"Chết tiệt, chết tiệt! Làm sao em có cái miệng hư như vậy chứ! Chị đã vờ như không nghe thấy đấy!" Techno run lên vì cười. Cậu ta lại nghịch ngợm nhào ngực chị ta làm chị ta lại thét lên the thé (cậu có thể thề rằng cậu ta rất thích nó). Techno còn nghĩ rằng cậu ta đẹp trai và mỉm cười với bọn họ.

"Em không muốn lãng phí thời gian vào bộ ngực giả của chị đâu. Em nghĩ tốt hơn là tìm người thật hàng thật."

"Thằng nhóc thối tha này, sao có thể phun ra những lời thế được chứ. Ngực chị sẽ đè chết em nếu em còn chế giễu bọn chị đấy!!!"

"Techno, tao đi trước." Lúc này, Type không muốn ở đây và lắng nghe Techno tán tỉnh hai chị em này. Vì vậy, tốt hơn hết là rời đi. Họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn nhưng cậu không biết cậu sẽ nổi da gà bao nhiêu lần đâu. Chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ sẽ nắm lấy cánh tay của cậu, cậu đã muốn bỏ chạy rồi.

Cậu đã đi đến kết luận cậu là một thằng kì quặc vô cùng ghét gay.

Chắc là vậy rồi!

"Đừng đi, em trai nhỏ!"

Trước khi cậu kịp bỏ đi, điều cực kỳ khủng khiếp đã xảy ra bất ngờ. Người lúc nãy nũng nịu giơ tay che ngực lóe cái đứng ngay trước mặt Type, nắm lấy tay cậu và xoay cậu 180 độ, cậu ta mỉm cười ngot ngào. Type chớp mắt thấy cậu ta càng lúc càng dán sát vào mình, điều này khiến cậu mất bình tĩnh.

"Chà, em của chị và chị là quản trị viên của trang "Những chàng trai dễ thương." của trường tụi chị. Chị có thể xin chụp ảnh của em và đăng lên trang không? Em chỉ cần đưa tên cho em chị và trường mà em học, em sẽ được các cô gái cổ vũ và ủng hộ. Các em gái sẽ hét lên và cổ vũ cho em khi thấy em. "

Cậu không thể đứng đây và nghe bọn họ nói nữa. Cậu giơ tay đẩy cánh tay của người kia ra. Cậu đã không kịp chuồn đi rồi. Biểu hiện của cậu càng lúc càng trở nên nghiêm trọng và nó cũng khiến những người xung quanh nghiêm trọng không kém. Chỉ là hai cô gái này (?) Họ muốn chụp ảnh và xin 7749 thông tin của cậu, dù không biết cậu đã đồng ý hay chưa, họ cứ thế mà nã súng liên thanh vào cậu.

"Chị gái, chị nên đi tìm người khác." Cậu thiếu kiên nhẫn nói, hơi lùi và bắt đầu hơi loạng choạng vì cảm giác kinh khủng đang dâng lên trong lòng.

Cậu chỉ đang nói sự thật.

"Ơ, chị gái, thằng Type mà đẹp trai ấy ạ? Nên tìm người khác thì hơn!" Và Techno cũng đang cố gắng giúp cậu, bởi vì cậu ta là người duy nhất biết cậu ghét gay, và cũng có mình cậu ta thấy khuôn mặt cậu lúc này hơi sai sai.

Chết tiệt!

"Gì vậy, này, đừng nghĩ nhiều, chỉ là một bức ảnh, một bức ảnh thôi mà!" Ngay lúc đó, người đang giữ cánh tay Techno buông cậu ta ra, quay sang nắm lấy tay cậu, khiến Techno, người biết cậu ghét gay và katoeys, nhìn chằm chằm vào cậu để xem cậu như thế nào

"Chị, em muốn nói ..."

Chết tiệt!

"Buông tao ra, đồ gay quái đản!"

Cậu đã cố gắng tránh xa bọn họ, cánh tay của cậu, cậu đã nhẫn nhịn hết mức khi bọn họ muốn vươn tay chạm vào đầu cậu. Techno cũng chạy nhanh hết mức có thể để kéo bọn họ sang một bên, nhưng trong giây phút mà chị gái đó nắm lấy tay cậu, sự kiên nhẫn của cậu đã cạn kiệt.

"Tránh xa tao ra, đồ biến thái quái đản. Thật ghê tởm. Một chàng trai ăn mặc như con gái đã chẳng ra làm sao rồi. Kẻ biến thái như mấy người còn muốn hoàn toàn trở thành con gái. Cha mẹ các người thật đáng thương mới sinh ra người con như vậy! Tao ghét bọn gay khủng khiếp!" Cậu quay lại và hét vào mặt họ với vẻ mặt gay gắt và ánh mắt hung dữ. Thật đáng sợ. Cậu không quan tâm mặt họ đã đổi sắc như thế nào vì khiếp đảm. Hiện tại, cậu chỉ biết là cậu kinh tởm đến mức không chịu được.

"..."

"Aizz ... Nó là ... Ôiii, tao nên làm gì đây?" Techno bất lực yếu ớt nói.

"Tao là một katoey lập dị đấy thì sao. Tao đã ăn hết của nhà mày hay sao mà mày ăn nói độc mồm như vậy hả? Em trai!" Ngay lập tức, chị gái sinh viên giận dữ bật lại với lý lẽ hợp lý. Type lao lên muốn choảng nhau. Techno nhanh chóng lao vô giữa ngăn cậu và chị gái đó lại.

"Chị, chị à ~, trước tiên hãy bình tĩnh, bình tĩnh, em thay bạn em xin lỗi, nó vẫn luôn như vậy..."

"Type! Mày còn đứng đó làm gì? Đi lẹ đi!" Bất chấp những nỗ lực của Techno để giúp cậu, những người đứng sau cậu ta vẫn chồm lên giận dữ và mắng chửi cậu. Type tiếp tục cười khẩy và nhìn hai chị em. Sau đó, cậu xoay người đi về hướng khác. Nếu không phải do Techno giữ họ lại, dự rằng bọn họ sẽ lao lên và cả hai sẽ xung đột một trận rồi.

"Chị ơi, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!!!"

"Chị không thể bình tĩnh! Mày có thấy bạn của mày kì thị bọn chị thế nào không, nó như một thằng ngu vậy, nên chửi chị sao? Tại sao! Chị cũng muốn mình thế này hả! Mặc dù chị là một katoey, chị cũng là một katoey có lòng tự trọng!"

"Chị, thay mặt bạn em, em thành thật xin lỗi chị, bình tĩnh đi chị."

Khi không thể thoát khỏi cánh tay ngăn lại của Techno, một trong hai chị gái đã đe dọa.

"Nói với thằng bạn ngu ngốc của em là mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng vậy đâu, Techno!"

Vấn đề của Tharn với thằng bạn cậu ta còn khiến cậu ta lo muốn chết, giờ thì đến hai chị em này làm cho mọi chuyển rối tung lên.

Techno sắp phát điên, nhưng trước khi phát điên, Techno muốn dẹp yên chuyện với hai chị em nhà kia trước!!!

"Type, làm ơn luôn, mày đi xin lỗi hai chị em đó hộ tao giùm cái, tao xin mày."

"Mày nghĩ cái đíu gì vậy? Tao có làm gì sai đâu? Tại sao tao lại phải đi xin lỗi?"

Trong ký túc xá, Techno đang cố nài nỉ bạn mình xin lỗi hai chị gái mà cậu đã chửi rủa chiều hôm qua. Như dự đoán, cậu ta bị kiên quyết từ chối.

"Tao lo cho mày đó Type. Tao biết mày có lí lẽ của mày, nhưng hai người đó rất nổi tiếng ở trường. Nếu họ tung tin này ra, mày sẽ bị cái bọn trong trường bắt nạt."

"Hum! Mày nghĩ tao sợ chắc? Tụi nó dám bắt nạt tao, tao sẽ đánh trả. Baa! Đứng gần tao, tao sẽ nôn. Họ còn kéo kéo tay tao. Con mẹ nó tao sẽ nổi da gà!" Mặc dù thằng bạn của cậu lo lắng muốn khùng và tuyệt vọng ôm đầu, cậu không lo lắng chút nào.

"Mày cũng có sai mà. Hai chị em có làm gì mày đâu, và những gì chị ấy nói cũng đâu có sai. Chị ấy có một trang riêng của chị ấy và chị ấy chỉ xin có tấm ảnh. Cũng có phải chị ấy ép buộc mày hay bắt nạt mày? Mày cần gì phải nói chị ấy như thế. Mặc dù tao là bạn mày, vấn đề này tao cũng không thể đứng về phía mày mà bênh mày được." Mặc kệ Techno hết lời thuyết phục thế nào, cậu không muốn nghe bất cứ điều gì về nó.

"Mày không cần đứng về phía tao, vấn đề của tao là do họ đã sáp lại gần tao trước."

"Nhưng họ chỉ nắm lấy cánh tay của mày và mày có thể thấy rõ ràng bọn họ chỉ đang đùa giỡn!"

"Nhưng tao cảm thấy muốn bệnh!"

"Má nó, tại sao tao lại có một thằng bạn khốn kiếp như vậy? Có quá nhiều vấn đề, định kiến, hẹp hòi và lố bịch. Tao lo lắng cho mày nhiều vậy làm chi!!!?" Techno thật muốn ngừng lo lắng về thằng bạn này.

Phải, thằng bạn của cậu ta đã không biết tầm ảnh hưởng của hai chị gái đó sẽ gây ra hệ quả nghiêm trọng đến mức nào.

Ring ring ring.

Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, Techno nhấc điện thoại đang reo lên trả l���i.

"Có chuyện gì? Bây giờ tao đang bận." Techno sốt ruột cầm điện thoại lên và nhìn thằng bạn đang ngồi chơi game trên máy tính, nhưng sự chú ý của cậu ta tập trung nhiều hơn vào âm thanh phát ra từ di động , cậu ta hỏi lại.

"Mày nói cái gì cơ?!!!"

Cậu nhìn cậu ta. Mặc dù đôi mắt của Techno mở to vì sốc, dường như sắp thở không được, cậu nhún vai.

"Cám ơn vì đã báo cho tao!"

Đệch.

"Này, tao đang chơi." Sau khi Techno cúp điện thoại, cậu ta vội vàng nắm vai Type kéo cậu ra. Khuôn

mặt cậu ta biểu thị tâm trạng cậu ta đang tệ, cậu ta cầm lấy máy tính đặt xuống trước mặt. Cậu ta không để tâm đến lời phàn nàn đến từ chủ sở hữu máy tính.

"Mé, tao đã nói mày rồi." Không lâu sau, Techno gần như đưa mặt dán sát màn hình, cậu ta dùng hết sức để hét lên.

"Ôi, đầu của tao!"

"Ô, mở to con mắt ra xem mày đã làm gì!" Type vẫn đang phàn nàn về việc đầu mình bị đẩy ra khỏi máy tính. Thằng bạn cậu lại rống chửi cậu. Cậu quay đầu chửi lại cậu ta, nhưng Type cũng bối rối. Cậu quay sang nhìn trang web trên màn hình máy tính.

"Đây ... Cái quái gì?!" Khi nhìn thấy, Type cau mày thật chặt, không hiểu bạn mình đang nói gì, nhưng khi cậu từ từ cuộn xuống, cậu không thể quay đầu lại nhìn Techno.

"Chết mẹ, xong tao rồi!!!"

"Đó, mày thấy khổ chưa. Tao đã nhắc mày đi xin lỗi hai chị em đó đi. Làm thế nào bây giờ hả Type? Phiền phức chết đi được!" Techno càu nhàu. Cậu ta đập máy tính, máy tính sắp vỡ dưới tay cậu ta rồi, làm sao mà cậu ta không bực dọc đến thế khi hai chị em đã đăng lên một bài viết mô tả đáng thương và sống động trên trang web.

... Cảm xúc thật của hai con quái vật.

Đây là tiêu đề.

Sau đó, hai chị gái bắt đầu nói về cách họ nhận ra cơ thể của họ là nam giới, nhưng phần bên trong thực chất là kinh nghiệm trước đây của phụ nữ. Đừng nói các sinh viên nữ sẽ cảm thấy thương cảm sau khi đọc, ngay cả các sinh viên nam cũng sẽ bị làm cho cảm động. Hơn nữa, độc giả còn hỏi trên trang web một cách buồn bã: Có chuyện gì với họ vậy? Có chuyện gì với họ vậy? Có chuyện gì với họ vậy? Cuối cùng, hai chị em cũng giải thích nguyên nhân của bài đăng này, với một miêu tả về nội tâm của một nạn nhân nam bị bắt nạt vì có một giới tính khác. Type đếch biết họ đã viết bao nhiêu trang, nhưng cậu chắc chắn rằng sau khi họ đăng tải nó lên web một giờ trước, s�� lượt truy cập bài viết đã tăng lên chóng mặt, số lượng bình luận và lượt thích đã vượt con số 500.

"Vậy thì sao!"

"Vậy thì sao? Type, mày không cảm thấy gì hả!!!! Mày bị đui hay không thấy bài đăng vậy? Bài đăng này có 35000 lượt truy cập và tao rất sẵn lòng nhắc mày rằng tất cả những người truy cập đều là sinh viên trong trường của chúng ta và, cuộc sống ở trường của mày hỏng bét rồi." Techno nói với giọng điệu mạnh mẽ gãy gọn. Nhưng đáp lại chỉ là một cái nhún vai từ một người rất điềm tĩnh như Type.

"Vậy thì sao? Chỉ là hai con quái vật đang cắn xé nhau vì một chuyện nhỏ, nó sẽ sớm qua thôi." Cậu không quan tâm đến nó. Cậu không cảm nhận được sự ảnh hưởng của những gì hai chị em nói. Techno, người lo lắng về cuộc sống của cậu, đã sắp không thở được.

"Ôi mà muốn làm gì thì kệ mày. Nhưng tao nhắc trước. Nếu họ công khai người đó là ai, tự sử dụng trí thông minh của mày để giải quyết đi, mày cũng biết nó sẽ phát triển theo hướng nào mà!!!" Cuối cùng, Techno đã từ bỏ việc cố gắng thuyết phục cậu xin lỗi. Sau đó nói thẳng với cậu rằng nếu sau này cậu gặp rắc rối, cậu đừng có mà nhờ cậu ta giúp đỡ.

Cậu ta không thể chờ được gấp gáp rời đi, vừa lúc đó cậu ta gặp Tharn, người vừa về phòng.

"Tao giúp gì cho mày được?"

"Ngu ngốc, tao đếch biết. Tự đi mà hỏi bạn cùng phòng mày đi!" Tharn cau mày khi nghe câu trả lời cộc cằn đó, nhưng khi hắn đi vào phòng ngủ, hắn thấy bạn cùng phòng đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một cách ảm đạm. Vì vậy, hắn lựa chọn sẽ không hỏi Type vì mặt cậu như thế này chắc chắn sẽ không trả lời hắn. Hắn chỉ có thể tốn nước miếng của mình, thà đi nói chuyện với đầu gối còn vui hơn.

...Vậy, thằng đó là ai vậy chị?

...Chị, đừng suy nghĩ nhiều. Chị chẳng làm gì sai hết. Thằng chó đó mới là người sai.

... Em gái, bình tĩnh đi. Trên đời có quá nhiều người thiển cận. Hầu hết chúng nó đều có khuôn mặt xấu xí và tính cách cũng xấu nốt. Em là bông hoa đẹp nhất luôn. Tất cả ai dám xúc phạm em thế này. Tụi chị sẽ hỗ trợ em và mang lại cho em sự tự tin.

... Hừm! Thằng đó là ai hả chị? Em là trai thẳng, nhưng em không thể chấp nhận chị bị bắt nạt. Thằng đó đúng là một thằng ngu. Đúng là không thể nhổ ngà từ miệng của một con chó. Nhiều người bạn của em là gay và katoey. Thằng đó chắc không thể biết tính tình của họ tốt biết bao nhiêu.

... Nhổ infor thằng đó ra? Em sẽ đánh nó thay chị.

... Chị công khai thông tin mặt mũi nó đi. Em sẽ dẫm mặt nó trước trường đại học nó luôn!

Đây là ý kiến ​​của một số cư dân mạng trên trang web. Sau hai ngày bão táp, ai đó đã đào ra một bức ảnh của một chàng trai mặc đồng phục học sinh với đôi mắt đang nhắm, và đăng tải nó lên. Bức ảnh còn cho biết trường, lớp và tên. Không cần nói gì thêm, nhiều siêu anh hùng Avengers như vậy, chắc chắn đã biết đó là ai?

Cậu đã nghĩ rằng vụ việc này có thể gây ra một cuộc chiến đẫm máu, cậu đã từng nghĩ im lặng là cách tốt nhất để giải quyết nó, và nó sẽ biến mất sớm thôi. Nhưng...

"Thằng đó đó là người châm biếm chị em chúng ta!"

"Hèn hạ thật!"

Cậu lúc nào cũng trong tâm trạng băn khoăn: Họ có còn nói về cậu nữa không?

Bây giờ bất kể cậu đi đâu, sẽ có những tiếng nói nhảm sau lưng cậu. Thậm chí có người đứng trước mặt cậu mà chỉ trỏ mắng chửi. Nhưng tất cả những điều này, cậu chọn cách đối phó với nó một cách im lặng, bởi vì cậu biết rằng bất cứ điều gì cậu nói hoặc giải thích là vô ích. Mỗi ngày, hai chị gái đó đều thu hút mọi người và ngày càng có nhiều người tham gia vào đội của họ để tấn công cậu. Cậu có thể làm gì đây?

Đó là một cuộc tấn công mạng nhằm vào cậu, lưng cậu liên tục bị ném sơn lẫn trứng. Cậu bị đối xử như một tên tội phạm cổ đại, nhưng cậu không thể làm gì cả.

"Bạn của tao sao lại hèn hạ được? Tao phải nói mấy đứa anh hùng bàn phím mới là kẻ hèn hạ hơn."

Một số bạn bè c���a cậu lên tiếng, họ đứng về phía cậu, trái tim cậu được an ủi rất nhiều. Cậu không sợ mình bị đối xử hay bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ thế nào, trước hành vi khiêu khích liên tục của họ, cậu chỉ có thể nắm chặt nắm đấm và nén lại cơn giận, do đó gần đây cậu không muốn ra khỏi ký túc xá .

Lúc đầu, Techno và cậu nghĩ rằng nó sẽ kết thúc sau vài tuần tin đồn bị tung ra. Nhưng rõ ràng mọi thứ đã vượt quá mong đợi của hai chị em đó. Bởi vì sau khi bức ảnh của cậu được đăng lên mạng, nó cũng được đính kèm với một văn bản miêu tả dài như tấu sớ về một kẻ giết người trên báo, khiến nhiều người bắt đầu tìm hiểu vấn đề này và từ từ chú ý đến nó.

Và kết quả là

... Tôi muốn nói là các bạn đang để sự việc đi quá xa rồi. Cho dù sinh viên đó nói gì không biết điều đó đúng hay sai, các bạn không có quyền đăng ảnh cậu ấy lên mạng mà chưa có sự xin phép. Các bạn không biết tôn trọng quyền riêng tư của ai hả? Lúc đầu, tôi đồng cảm với các bạn, nhưng bây giờ thật sự cái gì mới là vấn đề ở đây? Thật xin lỗi nếu tôi nói điều này, nhưng sự đồng cảm lúc đầu của tôi đã giảm xuống rồi.

... Gays, có phải các bạn đang giả vờ tội nghiệp và đáng thương hại không?

... Tôi cũng muốn biết lý do tại sao mọi người chỉ trích cậu bé, nhưng tôi nghĩ những gì chúng ta nghe chỉ từ một phía, và chúng ta chưa nghe được phía còn lại nói gì. Mọi người không nghĩ những thứ đó chỉ viết bởi ý kiến chủ quan từ một phía à?

... Những con chó cái đã chửi cậu ấy, chúng mày chỉ dám gây rắc rối trên mạng thôi, giời ạ!

... Các bạn đang kiện những người ghét đồng tính hay kiện mấy thằng hãm hiếp hay giết người vậy? Nhìn mặt các bạn không biết ai mới là người nói thật.

... Tôi cũng ghét họ, những tên đồng tính chết tiệt.

Phải, cũng có những người đứng về phía cậu như vài bình luận phía trên. Bây giờ bọn họ đang tranh cãi muốn banh bài viết đó. Nhiều người đã tham gia vào nó và bày tỏ ý kiến ​​của họ. Vụ việc này ngày càng trở nên được nhiều người biết đến, và ngày càng có nhiều bình luận điên cuồng dữ dội khó chấp nhận.

Ngay từ đầu cậu đã là một người phân biệt đối xử đồng tính và đó là sai trái, bây giờ chia ra hai luồng dư luận. Những người ghét đồng tính luyến ái đột nhiên xuất hiện, giống như họ theo dõi và ẩn mình trong bóng tối. Chực chờ xem nếu ai đó nói về điều này một cách cởi mở, họ sẽ xuất hiện ngay lập tức, khiến mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn trước.

Trang chủ, ban đầu được sử dụng để quảng bá cho những chàng trai có gương mặt nhỏ nhắn dễ thương, giờ đã trở thành một trang truyền bá bộ phim truyền hình máu chó. Một số người đã tạo ra một trang mới để phản đối lại. Nó cũng đã lan vào Diễn đàn Đại học.

Tất cả những tin đồn này, cậu đã vô cùng đau đầu khi vấn đề mệt mỏi này bắt đầu và kéo dài đến tận bây giờ.

"Type, tới xin lỗi hai chị em đó đi!"

Techno đang cố gắng thuyết phục cậu, nhưng câu trả lời của cậu vẫn giống như trước đây.

"Không, tao không làm gì sai cả, mày có thể thấy hai phe có ý kiến ​​khác nhau sẽ không dừng tranh cãi với nhau, dù tao có làm gì, nó sẽ không kết thúc." Cậu bước vào phòng ngủ và phân tích suy nghĩ của mình với Techno. Sau đó cởi ba lô ra và đặt nó lên giường. Techno không biết phải làm gì. Cậu hít sâu và bình tĩnh lại. Cậu không nghĩ nó sẽ vượt tầm kiểm soát như vậy.

"Type, mày để tao nói coi... "

"Tao nói là tao sẽ không đi xin lỗi. Mày cút về lẹ đi. Tao nhức đầu và muốn ngủ." Cậu không đợi thằng bạn mình cằn nhằn xong đã trầm giọng cắt đứt. Điều này khiến Techno ngần ngại trong việc tiếp tục khuyên lơn cậu. Nhưng vì thái độ rõ ràng chán ghét của cậu, cậu ta chỉ có thể thay đổi chủ đề và hỏi.

"Tao mua cơm cho mày ha?"

"Không, tao không đói."

Thời điểm này, cậu có đói hay không thì cậu cũng không muốn ăn.

"Đừng suy nghĩ nhiều, nó sẽ kết thúc sớm thôi. Tao về trước!" Techno hít một hơi thật sâu. Dù do dự một lúc, cậu ta vẫn lặng lẽ đi khỏi ký túc xá. Type giả vờ như cậu không quan tâm. Cậu nhẹ đập đập đầu mình, ngồi trên sàn, dựa lưng vào giường, cong đôi chân dài và vùi mặt vào đầu gối.

"Hai chị gái đó làm vậy cũng một phần lỗi mình, vì mình ghét những người như họ. Nên mình mới bị đối xử bất công và bị lăng nhục!"

Cậu tự nói với mình bằng giọng run run, nhắm chặt mắt và kìm nén cảm giác kinh khủng đang lấp đầy tâm trí cậu, cậu chỉ muốn trốn thoát khỏi đây. Tất cả những người chửi cậu chưa bao giờ hỏi cậu rằng tại sao cậu lại nói thế.

Không ai hỏi cậu bất cứ điều gì. Họ chưa biết thực hư mà họ đã làm vậy với cậu?

Lo lắng cho Type... Thật điên mới đi lo lắng!

Đây là cảm xúc chôn chặt trong lòng Tharn về người bạn cùng phòng của mình, nhưng hắn không thể làm gì được.

"Đừng làm phiền tao!"

Khi hắn lo lắng hỏi Type, đây là câu trả lời mà Type đáp lại hắn. Mặc dù điều này khiến Tharn rất tức giận, hắn lại không thể nói bất cứ điều gì, bởi vì bây giờ hắn nghĩ hắn là người hiểu Type rõ nhất.

Cậu có định kiến, cậu thiển cận nhỏ nhen, cậu ghét gay. Nhưng có một lý do cho tất cả những điều này. Biểu hiện đau đớn sợ hãi trước đây của cậu cho thấy thứ gì đó đã làm cậu tổn thương sâu sắc đến mức hắn cảm thấy rằng Type có lẽ có lý do để ghét những người đồng tính như hắn.

Khó khăn bước đầu là làm Type mở lòng thoải mái với hắn, khó khăn nhất là tiếp cận Type và cố gắng chầm chậm hiểu được toàn bộ con người cậu. Nhưng tất cả đã đổ sông đổ bể, bởi vì những người ch��� biết chấp nhặt và bêu rếu Type.

Tharn cầm trên tay đồ ăn vừa mua, tra chìa khóa và đi vào phòng ngủ.

"Type!"

Mặt trời đã lặn, cả căn phòng tối om. Khi hắn bật công tắc, hắn thấy Type khóc, hai vai run rẩy, người luôn tự tin về bản thân mình và trông lúc nào cũng mạnh mẽ đang ngồi trên sàn nhà với khuôn mặt chôn trong đầu gối.

"Mày bị sao?"

Type như một con rối. Người đang ngồi lặng lẽ ngước lên nhìn hắn và vô hồn cười khẩy, cậu không cười với hắn mà cười cái nhìn của hắn.

"Sao mày vẫn đứng đó, đáng ra mày phải chặn trước mặt tao chửi tao vì tao ghét đồng tính mới đúng. Ôi, mày hẳn phải ghét tao lắm, bởi vì người đã mắng chửi tao cũng giống như mày." Type hỏi Tharn với giọng cười tự chế giễu, điều đó làm cho Tharn cảm thấy lạnh lẽo.

"..."

Bây giờ Tharn không biết phải nói gì và hắn không nghĩ Type sẽ nói với hắn về điều này.

"Hôm nay, tao gần như bị cả lớp chỉ trích. Ngay cả giáo viên cũng đang đì tao. Tao bị dõi theo khắp nơi rồi bị chửi rủa ngay cả trong quán ăn. Giống như tao đã chửi mày trước đây." Type ngước lên và mỉm cười với hắn, chống bàn tay yếu ớt đứng dậy. Rồi lướt qua hắn.

Bặp!

Nhưng trước khi cậu lướt qua, Tharn nắm lấy cánh tay Type, và nhìn chằm chằm vào cậu, người đang bực dọc vì bị tóm lấy.

Cậu nhìn xuống bàn tay hắn đang cầm lấy cánh tay mình, nhưng thay vì giật ra một cách chán ghét như thường lệ, cậu mỉm cười.

"Tao không biết sẽ như thế nào nếu mày bị chửi lây đâu." Nhưng Tharn không quan tâm những gì cậu nói.

Giây tiếp theo nói với cậu: "Tao làm gì để mày không như thế nữa?"

Câu hỏi của hắn làm cậu ngạc nhiên, rồi cậu nhìn và mỉm cười nói.

"Mày có thể làm cho tất cả tính hướng của con người trên thế giới này trở lại bình thường không?"

Tharn chỉ có thể đứng đó sững sờ cho đến khi cậu cười và giật tay ra. Nhưng trước khi c��u đi ra khỏi phòng, hắn nói.

"Tao không thể, bởi vì tao thậm chí còn thích con trai." Nếu Type để ý, cậu sẽ thấy Tharn đang nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng vì cậu không quay đầu lại nên không thể thấy, cậu nhanh chóng rời khỏi phòng. Tharn cuộn chặt tay. Hắn thực sự muốn kéo Type lại và ôm chặt cậu trong lòng mình.

Hắn muốn ôm cậu không buông tay rồi nói với cậu mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng Tharn biết... Hắn không có quyền làm điều đó.

"Tao muốn biết tao phải làm gì cho mày? "

Lúc này, hắn thật muốn Type có thể dựa dẫm vào hắn.

"Tao thấy mày thà chuyển đi còn hơn sống với người không hiểu lí lẽ như vậy. "

Tharn không thể đếm được bao nhiêu lần hắn được khuyên như vậy. Thật vậy, hầu như tất cả sinh viên trong trường đại học đều biết hắn là gay, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi nhiều người lo lắng về hắn và tự hỏi làm thế nào hắn có thể sống với bạn cùng phòng ghét gay đến vậy. Thậm chí có nhiều người tò mò hỏi hắn. Hắn cũng không quan tâm.

Lúc này, bạn của hắn nói với hắn.Tharn quay sang thằng bạn đang bối rối lắc đầu "Loại người như cậu ấy thì sao?"

"Mày hiểu ý tao mà. Tốt hơn hết là mày nên chuyển ra ngoài nếu không mày lại dính vào rắc rối này đó. Ai cũng biết rằng bạn cùng phòng của mày dính phải bê bối." Tharn cũng hiểu rằng thằng bạn của hắn đã lo lắng cho hắn, nhưng hắn vẫn không vui với những bình luận của bạn mình về Type. Hắn kìm nén cảm xúc khó chịu và lắc đầu từ chối lời khuyên kia.

"Tại sao tao phải chuyển đi? Không có vấn đề gì giữa tao và Type."

"Ôii, tao cũng muốn biết làm thế nào mày có thể sống yên bình với cậu ta trong một thời gian dài như vậy. Cậu ta rất ghét gay, phải không?" Tharn hít một hơi thật sâu khi nghe thằng bạn nói vậy, hắn đã chuẩn bị trước và từ tốn giải thích với thằng bạn mình.

"Chỉ cần không thân thiết quá là được."

"Cậu ta biết không?" Lhong, người lúc nào cũng tò mò thăm dò chuyện của hắn. Tharn miễn cưỡng đẩy đầu thằng bạn, đứng lên kết thúc chủ đề này.

"Mày rảnh quá hay sao mà quan tâm chuyện của tao? Mày xem xong bài kiểm tra giữa kì chưa?"

"Ôiii, mày đừng có nhắc đến nó. Tao đang tận hưởng đấy. Gió mà cuốn đống sách giáo khoa đi được là tao tiễn nó đi luôn." Ngay khi hắn đề cập đến kì thi, Lhong bắt đầu kêu ca. Tharn bỏ mọi thứ vào túi, đeo túi lên vai.

"Này, mày đi đâu vậy? Hôm nay mày không đi xem ban nhạc hả?"

Nghe câu hỏi này, Tharn quay sang nhìn thằng bạn một cách nửa chế giễu nửa hả hê.

"Tao không phải là mày. Tao còn phải về ôn bài nữa."

"Chà, chà, Tharn thực sự là một người có lương tâm và trách nhiệm cao cả với việc học của mình! Mời ngài về phòng nghiền ngẫm bài học của ngài. Thật phiền phức!" Tharn không quan tâm đến tiếng cười của thằng bạn đằng sau hắn, bởi vì hắn muốn sớm về kí túc. Nhưng trước khi hắn quay lại ký túc xá, hắn không quên đi mua cơm. Ngoài ra, hắn không chỉ mua cơm cho hắn, mà còn mua cho cậu.Cạch.

"Hôm nay mày vẫn không đi học à?"

Nằm trên giường, người mặc đồng phục học sinh như thể bị cô lập với thế giới, Type quay lại nhìn Tharn.

"Kệ tao đi." Type không nói chuyện gì đã xảy ra cho hắn nghe, Tharn cũng không hỏi gì, hắn đi đến góc phòng lấy hai cái dĩa, rồi đi đến bàn ngồi xuống. Hắn mở túi, đổ thức ăn vào dĩa. Rồi khẽ hỏi.

"Mày tính cúp học suốt đời luôn hả?"

"..."

"Tao biết Techno có thể điểm danh giúp mày, mày thoát, nhưng mày trốn tránh mọi thứ suốt cả tuần rồi." Tharn biết bạn cùng phòng của hắn đang tránh các lớp học chung mà tất cả sinh viên năm nhất cùng tham gia, bởi vì khoa của Tharn không cần phải học lớp chung với các khoa khác. Vậy nên hắn cũng không rõ ràng lắm về việc xét vắng mặt của mấy lớp học chung đó. Nhưng thế nào, sự vắng mặt của Type trong một tuần sẽ có ít nhiều ảnh hưởng đến hạnh kiểm của cậu trong trường.

Mà giờ còn trong giai đoạn giữa kì.

次の章へ