webnovel

chương 3

"Oh …" Tôi hôn từ cổ xuống đến cực nó, nó đang thở dốc. Hai hạt đậu nhỏ bên ngực nó đang sưng và tôi biết chỗ đó của đàn ông cũng đang cương cứng.

"Ahh….ưm.." Tôi mút lấy một bên ngực nó, bên còn lại dùng tay xoa nắn khiến nó quằn quại bên dưới tôi. Tôi thật sự thích nghe nó rên rỉ và tôi khá thích cảm nhận những thay đổi của nó.

"Ah….cởi quần áo ra đi." Tôi nói rồi hôn mạnh một cái vào giữa ngực nó, chiếc áo của nó đã bị tôi phanh ra, tôi cảm thấy thật vướng vúi nên đã bảo Mark cởi ra.

Nó nhìn tôi, cơ thể hơi gầy từ từ ngồi dậy rồi bắt đầu cởi từng nút áo, khoảnh khắc ấy khiến tôi phải dán mắt vào đó, đôi môi trở nên khô khốc, tôi phải vươn lưỡi ra để liếm môi mình.

Ai nói đàn ông không thể khiêu khích, hãy đến và tát vào mặt tôi bây giờ đi.

"Ưmm…" Tôi cúi xuống và hôn nó, hai chân nó quấn quanh eo tôi nhưng lại rời đi ngay lập tức.

"Mark…" Tôi khẽ gầm lên khi đầu gối của nó cọ sát vào đũng quần tôi và quan trọng là…đứa nhóc này cố tình.

"Hửm?" Nó nhướn mày, mỉm cười rồi hỏi tôi. Tôi cởi thắt lưng rồi nhanh chóng cởi quần của mình. Sau đó tiến đến gần anh chàng đẹp trai đang nhìn tôi.

"Muốn thì phải hỏi đàng hoàng." Tôi nói với nó. Nó chỉ nhìn tôi, rồi cố tình liếm môi. "Đừng khiêu khích tao nữa." Tôi nói rồi đẩy em ấy xuống ghế, cúi xuống gần nó hơn, nó vươn đầu lưỡi liếm tóc mai của tôi rồi từ từ trượt dần xuống dưới.

"Ah…ưm.." Nó trượt xuống hôn lên ngực tôi. Nó lè lưỡi rồi từ từ liếm láp, nó biết chỗ nào nhạy cảm, làm mặt tôi tái nhợt, tôi ngước mặt lên thở dốc.

"Ưm…" Thanh âm rên rỉ từ trong cổ họng tôi khiến người kia phải ngước lên nhìn tôi. Mark đang nằm bò trên sô pha, miệng nó ở ngay gần cậu bé của tôi và đôi mắt nó đang nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi cảm thấy mặt mình nóng lên.

"Ưm…! Thật nóng bỏng..!" Tôi cúi xuống, chúng tôi tiếp tục hôn nhau, thanh âm của những tiếng hôn đang vang vọng. Nước bọt khẽ chảy xuống khoé miệng chúng tôi rồi vô tình rơi xuống thảm nhưng tôi không quan tâm, tất cả đều không thú vị như người trước mắt này. Sau khi hôn xong tôi tách ra cởi chiếc áo vướng víu ra khỏi người mình.

"Mấy chuyện này giỏi ghê nhỉ?" Tôi nói và lau khoé miệng, nó nhìn tôi, miệng giật giật, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhướn lên một chút.

"Muốn em dạy anh không?" Nó nói rất là tự tin.

"Không, tao sẽ là người dạy mày." Tôi đáp lại. Tôi ghét cái cách nó nói kiểu tự tin như vậy, chỉ vì nó đã từng làm với các chàng trai trước đây. Không phải lúc nào cũng quan trọng về số lượng, chất lượng mới là điểu đáng quan tâm.

"Có muốn không?" Mark lại nhìn tôi. Nó cúi xuống hôn cổ tôi, kéo tôi xuống, cánh tay ôm lấy tôi và xoay người tôi lại.

"A…Mark…" Giọng tôi run run. Nó hôn xuống ngực tôi, rồi rồi đưa lưỡi liếm lấy đầu vú của tôi. "Ahhh…" Tôi giật mình vì không biết cảm giác này có thể tốt đến như vậy.

"Mmmm …." Nó rên rỉ, trước khi tiếp tục hôn xuống bụng tôi, liên tục hôn tôi cho đến khi đến được gần với cậu bé của tôi.

Tôi nhìn nó chơi đùa với nơi đó của tôi, trước khi đưa vào trong miệng mình. Cặp mông của nó đang vểnh lên, tôi cứ ngắm nhìn cặp mông tuyệt đẹp ấy, nơi tôi thích chạm vào, điều đó khiến tôi cảm thấy thật tốt. Tôi vươn tay xoa bóp nó. Lúc đầu nó giật mình nhưng vẫn để tôi tiếp tục. Tôi đưa tay vào trong quần nó, rồi xoa trước lớp quần lót của nó.

"A! Anh đang nghịch cái quái gì thế?" Nó hỏi khi rời khỏi cậu bé của tôi, mặt nó xí sát mặt tôi. Đôi mắt long lanh ấy không làm tôi sợ, nó chỉ khiến tôi thêm phấn khích.

"Tao không nghịch…." Tôi thì thầm. "Tao nghiêm túc."

Tôi cởi quần lót của nó ra, nắm lấy nơi đang cương cứng của nó, nhẹ nhàng xoa nắn.

Nó gục xuống vai tôi và rên rỉ.

"P'…P'Vee…" Tên tôi phát ra từ miệng nó làm tôi thật sự hạnh phúc. Vì vậy, tôi đã đẩy nó ngã xuống ghế sô pha, đè lên người nó, hôn nó thật mạnh.

"Đừng trêu trọc tao nữa." Tôi nói, vươn ngón tay xoa mặt nó trước khi nó thè lưỡi và mút ngón tay tôi. Có phải nó đang cố giết tôi không?

"Gel ở trong ngăn kéo." Nó nhả ngón tay tôi ra.

"Cách quá xa." Tôi nói một cách ích kỉ, ngay lúc này tôi chỉ muốn nó.

"Nhưng mà đau." Nó nói với khuôn mặt không vui vẻ.

"Tao sẽ dịu dàng." Tôi nói và nhìn nó để cho nó có thể cảm nhận được sự tin tưởng, một lúc sau, nó gật đầu. Tôi cúi xuống hôn nó. Đút ngón tay vào bên trong nơi mềm mại của nó.

"Ư…" Nó rên rỉ, người nó khẽ giật.

"Đừng căng thẳng quá." Tôi hôn nhẹ nó, rồi lại chuyển xuống bên dưới cổ nó, tay còn lại của tôi đùa nghịch ngực nó.

"Có đau không." Tôi khỏi trước khi di chuyển ngón tay mình. Nó chỉ đỏ mặt, đảo mắt rồi khẽ đáp.

"Thấy ổn."

"Đứa nhóc điên rồ này." Tôi nói rồi lại tiếp tục đâm vào.

"Ưmm…" Tôi cho hai ngón tay vào, rồi ba ngón tay, làm phía dưới của nó mở rộng hơn nữa. Tôi cúi xuống và hôn lấy người đang rên rỉ một lần nữa. Mặc dù tiếng rên rỉ của Mark làm tôi dễ chịu nhưng hôn là điều khiến tôi cảm thấy tốt hơn. Tôi rút ngón tay ra khỏi nơi đó của Mark khi cảm thấy nó đã sẵn sàng đón nhận tôi. Hai chúng tôi gắn kết, tôi hôn nó rồi từ từ đi vào.

"Uh ~ Ahhh…." Khi tôi đi vào toàn bộ khiến Mark nhanh chóng rời khỏi môi tôi. Đôi mắt phượng hẹp dài ngước lên nhìn tôi rồi rên rỉ.

"Hmmm…" Tôi rên rỉ một lúc lâu, cảm thấy nhói đau khi ai đó đang cắn tôi. Nhưng tôi vẫn không dừng lại.

"Ahhh…Đồ khốn…"

"Ừm…" Tôi không quan tâm đến những lời lăng mạ của Mark. Bắt đầu ra vào. Tôi cảm thấy không chịu nổi nếu cứ ở im trong đó mà không làm gì.

"A….đàn anh…a.."

"Mark…" Tôi đâm mạnh và rên rỉ mỗi khi Mark gọi tôi. Biểu cảm khuôn mặt và đôi môi của nó càng khích thích tôi.

"Ư…Ư…Ư…." Mark gục xuống người tôi, mặc cho tôi ra vào, rên rỉ, gọi tên tôi.

"Mark…" Tôi rên rỉ, gọi tên nó. Chỗ bên dưới của nó làm tôi gần như muốn chết. Tôi nhấc chân của nó lên, tay chống xuống sô pha sau đó mạnh mẽ ra vào nhịp nhàng. Cảm xúc của hai chúng tôi cùng với những tiếng rên rỉ ồn ào, những âm thanh va chạm của xác thịt làm người ta cảm thấy xấu hổ nhưng nó càng khiến tôi xúc động hơn. Tôi đưa tay ra nắm lấy nơi đang cương cứng của Mark trước khi nó kịp vươn tay ra.

"A…. P'Vee….em…ưm…" Mark co giật trước khi bắn ra nhưng tôi vẫn thích khoảnh khắc chỗ nó của nó như nuốt chửng tôi và thích khi ở trong nó.

"Ừm…." Tôi đắm chìm khi người bên dưới khẽ run.

"A….đàn anh…" Sau khi nó bắn, chỗ đó của nó rũ xuống và tôi lại bắt đầu di chuyển.

"Hmmm…Mark…Ưm…." Nói cho tao biết xem, lần đầu tiên sao lại ra nhanh như vậy? Nhưng tôi gác lại tất cả các câu hỏi trong đầu. Cầm lấy eo nó và ra vào thật nhanh với tốc độ mà tôi muốn.

"Ah!! P'Vee…Ư…" Giọng rên rỉ của Mark vang lên. Nó giống như nguồn năng lượng làm tôi tăng tốc nhanh hơn. Tại thời điểm đó trong đầu tôi trống rỗng, tôi không biết gì ngoài sự thoả mãn của Mark và của chính tôi.

"Ah…Ahh" Tôi đắm chìm trước khi bắn ra. Mark gần như hoàn toàn phụ thuộc vào tôi. Tôi di chuyển một chút rồi rút ra, nhìn người đang thở dốc. Tinh dịch chảy ra khi tôi rút ra. Tôi đang nhìn chằm chằm vào mông của Mark, ngư���i đang mơ hồ sau khi trải qua cuộc tình….

Ực…

Tôi nuốt một nước bọt khi nhìn nó. Những gì tôi nhìn thấy ngoài nơi đang chảy ra dòng tinh dịch trắng đục tuyệt đẹp kia còn là khuôn mặt đẹp trai của Mark, những giọt mồ hôi lăn trên người nó, đôi môi hơi hé mở đầy gợi cảm. Và đôi chân…vẫn đang mở như trước.

"Mark…." Tôi gọi nó với âm thanh run rẩy. Tôi nhận ra giọng nói của mình khàn hơn nhưng tôi không quan tâm gì ngoài đôi mắt đang nhìn tôi. Mark khép chân lại, vùi đầu vào ghế sô pha. "Tắm đi."

"Mẹ đàn anh…" Nó nhẹ nhàng chửi thầm khi nhìn tôi đang mỉm cười.

"Ơ tao có làm gì đâu?" Tôi nghĩ trước khi cúi xuống và kéo tay nó.

"Anh có biết là đau không!"

"Mày khiếu khích tao mà!"

"Không khiêu khích!" Nó nói trong cổ họng rồi cúi xuống.

"Ai cắn môi rồi nh��n tao với ánh mắt như thế?" Tôi cúi xuống và nói nhỏ bên tai Mark.

"Vô tình…." Chết tiệt! Đây chỉ là vô tình. Nếu mà là cố tình chắc tôi sẽ điên lên mất, tôi không muốn nghĩ gì cả.

Sau khi tắm xong, Mark và tôi trở lại phòng ngủ. Mark nằm úp mặt xuống chiếc gối bên cạnh, sau đó quay đầu lại nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại nó. Tôi ngồi xuống giường rồi cúi xuống kề sát nó. Đặt tay xoa xoa lưng Mark, nó ngước lên nhìn tôi nhưng không nói gì cả.

"Đây là cách mà mày nhìn tao đấy." Tôi nói và nhẹ nhàng chạm mũi nó.

"Đau." Nó nói và hất tay tôi ra.

"Ơ không phải mũi giả à?"

"Anh đang làm cái quái gì vậy hả!?" Nó quay mặt đi, lẩm bẩm làm tôi buồn cười.

"Này cho sờ một chút đi, tao nghĩ là làm bằng silicone." Nó quay lại nhìn tôi bằng một ánh mắt dữ dằn.

"Cả người đều là silicone đấy, đau khắp cả người. " Nó phàn nàn rồi nghiêng mặt đi.

"Đâu, để tao đưa đi sửa? Bắt đầu từ đây nhé." Tôi vuốt ve cặp mông săn chắc của nó. Mark quay lại nhìn chằm chằm tôi.

"Đồ đểu!"

"Này, mày thật dễ thương." Tôi cười trước khi nói ra từ 'dễ thương'. Mark ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp ấy khẽ chớp. Cho đến khi tôi nhận ra từ 'dễ thương' là từ mà tôi chưa bao giờ nói ra với nó.

"Dễ thương cái quái gì thế." Nó nói rồi úp mặt xuống gối. Điều đó khiến tôi mỉm cười, tiến đến kéo nó ôm vào lòng.

"Cảm ơn." Tôi thì thầm bên đôi tai đang ửng đỏ. Người kia quay mặt lại làm mặt chúng tôi kề sát nhau. "Cảm ơn mày đã an ủi tao."

"Em không an ủi anh." Mark nói và chống cằm nhìn tôi. Tôi cúi đầu xuống vì tôi cao h��n nó một chút.

"Nhưng mày đã làm tao cảm thấy tốt hơn cho dù tao từng làm tổn thương mày."

"Ở lại với em, đừng nhớ về cô ấy." Mark nói và khẽ chạm môi tôi ngay sai khi nói xong. Tôi mỉm cười nhẹ, cúi xuống hôn nó thật mạnh.

"Được rồi, tao sẽ không nghĩ đến ai khác, ngoại trừ Mark, được không?" Tôi mỉm cười, khuôn mặt đẹp trai của nó trở nên tái nhợt. Chúng tôi nhìn mau một lát. Và đôi mắt của Mark cuối cùng cũng rời khỏi mặt tôi.

"Ừm." Giọng nói ấy vang lên làm tôi mỉm cười. Tôi đưa tay ôm lấy đầu của Mark, khẽ hôn nhẹ lên mái tóc ấy trước khi nằm xuống bên cạnh ôm nó vào lòng.

Tôi sẽ cố gắng không nghĩ đến ai ngoại trừ nó.

[Mark'AOV]

Tôi cầm chiếc bàn Nhật lên rồi để nó ở trên giường. Đặt bài kiểm tra thực hành xuống, tôi bước ra lấy chào, ng���i xuống rồi nhìn người đang úp mặt xuống ngủ. Ngay cả khi anh ấy ngủ, anh ấy trông vẫn rất ổn. Anh ấy giống như một đứa trẻ muốn gì có đó, tôi sẽ không bỏ cuộc, đặc biệt là khi anh ấy bắt đầu hôn tôi. Anh ấy làm tôi cảm thấy muốn nổ tung nhưng mà hãy nói về việc tôi lại cả tin một lần nữa đi.

Anh ấy nói rằng tôi đã khiêu khích anh ấy nhưng thực ra tôi chỉ là vô tình thế thôi. Sáng nay đôi mắt anh ấy chứa đầy đau đớn và tôi biết chuyện đã xảy ra. Và không biết tại sao khi nhìn thấy đàn anh đau đớn, tôi cũng cảm thấy đau.

Tôi cầm điện thoại lên chụp hình mình, chỉ thấy mặt và cổ. Tôi đăng hình lên Facebook, tôi bối rối vì lượt like và comment tăng nhanh chóng. Tôi khá tự tin rằng bức ảnh này không hề có chỗ nào của P'Vee lọt vào.

Masa Mark

4 phút trước

Nếu leo l��n cây gạo (*), có phải sẽ đau lắm đúng không?

(*) "Leo lên cây gạo" là thành ngữ của Thái Lan. Chỉ sự trừng phạt những người ngoại tình sau khi chết xuống địa ngục. Cây gạo có là loài cây thân gỗ, có gai nhọn mọc ở quanh thân cây. Khi xuống địa ngục cả đàn ông và phụ nữ đều phải leo lên cây gạo. Cây gạo ở địa ngục cao, gai dài nhọn và luôn cháy đỏ bừng. Trên đường leo lên những cái gai xung quanh cây sẽ đâm vào da thịt. Khi lên đến ngọn cây sẽ có một con quạ mổ mắt buộc phải trèo xuống. Khi trèo xuống sẽ gặp phải những lính canh địa ngục dùng giáo đâm buộc phải leo lên. Cứ như thế cho đến khi trả hết nghiệp ở địa ngục. Cả nam và nữ đều phải leo lên cây gạo xen kẽ nhau, ví dụ người đàn ông trèo lên thì người phụ nữ phải trèo xuống, sẽ không bao giờ gặp được nhau.

23 thích 6 bình luận

@Kamphan trong nhà có xe tăng lớn hơn đèn lồng: Hay lắm trèo cây gạo thay vì đi học? Đúng là tội đồ!

@Future For Fun: Này có phải là đàn anh không? Hãy để anh ấy đi.

@James đọc là James không phải là Zames: Cây gạo nói đến điều gì?

@Winnie The Pooh: Đêm qua mày tìm thấy tình nhân rồi à? Và mày không cho tao biết.

@Nnorthh: Đừng leo, xuống đi và đến đây.

@Winnie The Pooh: OMG! Tao cổ vũ P'Nuea @Masa Mark

Có thể caption của tôi viết hơi dữ dội nên tất cả bạn bè của tôi đều chú ý đến. Không phải vì người đẹp trai trong ảnh.

"Mày đang làm gì đấy?" Giọng nói buồn ngủ vang lên phía sau tôi, khiến tôi quay lại. P'Vee nhìn tôi rồi ngáp.

"Đọc sách để thi." Tôi trả lời và đặt điện thoại xuống.

"Lại nói dối rồi." Anh ấy nói, dịch người ngồi đằng sau lưng tôi. Anh ấy giống như rất buồn ngủ và đang ngủ gật, điều đó chỉ khiến anh trông đẹp trai hơn. Cánh tay anh ấy vòng qua tôi và cầm lấy điện thoại của tôi trên bàn rồi huých nhẹ vào tôi.

"Gì?" Tôi quay sang hỏi anh, chết tiệt, mặt anh ấy gần tôi như thế này từ lúc nào vậy?

"Pass." Anh thì thầm vào tay tôi, vì vậy tôi đưa ngón tay của mình ra nhận diện dấu vân tay. Đàn anh lùi lại một chút để xem điện thoại của tôi.

"Anh có chuyện gì?"

"Tao quan sát một thời gian rồi đó." Lông mày anh nhíu lại, "Hai đứa mày thân thiết thế cơ à?"

"Ai?" Tôi quay mặt lại nhìn anh ấy, thấy anh ấy đang xem Facebook của tôi.

"Đàn anh cùng mã số gia tộc của mày." Một giọng nói khẽ vang lên.

"P'Nuea?"

"Hừ." Tôi cau mày khi nghe thấy thanh âm không vui của anh ấy.

"Hừ cái gì, P'Nuea là đàn anh của em." Tại sao anh ấy vẫn cau mày? Sao dễ thương như vậy? Có phải anh ấy đang cố làm tôi tan chảy? Ôi não tôi có vẫn đề rồi, có mà muốn cầm gối đập cho anh chết ý.

P'Vee là một người rất đẹp trai, tuy nhiên, anh ấy không phải là mẫu người mà tôi thường thích. Nếu không tính đến chuyện sex xảy ra giữa tôi và anh ấy, thì tôi công nhận anh ấy là một người giàu tình cảm. Ví dụ như bây giờ, nếu chúng tôi là người yêu, tôi nghĩ anh ấy sẽ ghen nhưng tôi phải tự nhắc nhở bản thân là đừng có suy nghĩa ngu ngốc nữa, chúng tôi chả là gì cả.

"Ê, tao chỉ hỏi hai người có thân nhau không thôi." Anh ấy trả lời và vẫn cau mày.

"Ao…Bọn em chỉ là đàn anh và đàn em."

"Đừng có nhiều hơn thế đấy." Anh ấy nói rồi đưa lại điện thoại cho tôi.

"Nếu nhiều hơn thì sao?" Tôi nở một nụ cười và nhìn anh. Mồm tôi đúng là nhanh hơn não, tôi tự nghĩ.

"Mark…" Giọng nói trầm thấp gọi tên tôi. Tôi có thể không hạnh phúc? Tôi có thể nghĩ về bản thân mình một chút không?

"Gì?" Tôi đáp lại anh ấy, anh ấy không trả lời, thay vì thế anh tiến lại gần, gục đầu vào vai tôi.

"….Ghen…" Anh khẽ nói bên tai tôi, khiến tim tôi đập nhanh. "Tao chưa bao giờ như thế này với đàn ông, hãy nói với tao, mày sẽ không liên quan đến người khác?"

"P'Vee…." Tôi khẽ nói, không dám quay lại nhìn anh. Khuôn mặt anh rất gần tôi nên tôi không muốn quay đầu lại.

"Trái tim mày đang đập rất mạnh, Mark." Giọng của anh ấy dịu dàng, anh ấy vòng tay ôm eo tôi, kéo tôi lại gần hơn cho đến khi tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ấy.

"Này anh tránh ra đi." Tôi nói với anh ấy.

"Tao buồn ngủ."

"Buồn ng��� thì đi ngủ đi, ngủ ngon."

"Như thế này tốt hơn." Nhưng mà….Mặt anh ấy vẫn như thế. Tôi hít một hơi thật sâu để giảm độ nóng mà tôi đang cảm thấy. Não tôi cố gắng hoạt động, nghĩ ra hàng trăm lí do để khiến anh ấy tránh khỏi người tôi nhưng trái tim tôi lại cảm thấy như thế này thật tốt.

"Em muốn đọc sách." Tôi nói sau khi sự ấm áp của anh đang tàn phá trái tim tôi. Tiếng thở dài khó chịu của anh vang lên bên tai tôi làm tôi mỉm cười một chút. Nhưng không rõ ràng đến mức anh có thể nhận thấy, tôi cảm thấy hạnh phúc ngay lúc đó nhưng tôi sẽ không bao giờ biểu hiện điều gì cả.

"Tao đi tắm đây." Anh đưa tay xoa đầu tôi, tôi quay lại nhìn anh. Thật bất ngờ. Anh ấy mỉm cười trước khi….

Hôn!

"P'Vee!"

"Nếu còn gọi tao như thế, tao sẽ tiếp tục hôn mày." P���Vee quay sang tỏ vẻ khó chịu. Rồi lại nở một nụ cười giống như kiểu tao hôn giỏi hơn mày nhiều. Tôi chỉ có thể thở dài sau đó lại tiếp tục đọc sách.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ thích một người đàn ông thế này. Nhưng khi tôi ở gần P'Vee, tôi không thể nào dừng lại. Tôi thích khi anh ấy dịu dàng. Tôi thích anh ấy cười. Tôi thích cách mà anh ấy mắng tôi khi tôi làm chuyện gì đó không phải. Tôi thích thời gian này…với anh ấy. Không biết từ khi nào tôi đã tự hỏi mình. Nếu trái tim tôi cứ đập mạnh như thế mỗi khi gặp anh, thì tôi phải kết luận là tôi thích P'Vee.

Tôi quay lại nhìn người đàn ông đẹp trai vừa bước ra khỏi nhà tắm với chiếc khăn tắm buộc quanh eo, trên người vẫn còn những giọt nước chưa khô trên cơ bụng săn chắc, thứ mà tôi cũng có. Nhưng vấn đề là sao cơ bắp của P'Vee lại đẹp vậy? Những giọt nước từ trên mái tóc anh ấy rơi xuống trên vai rồi chảy từ từ xuống ngực. Tại sao mọi thứ trên người anh đều đẹp đến như vậy?

"Không sao, mày có thể nhìn, không phải lén lút đâu. Tao biết tao có một cơ thể đẹp." Tiếng cười vang lên làm tôi trợn tròn mắt.

"Hừ."

"Mắt thì vẫn nhìn, mà thanh âm thì lại có vẻ không hài lòng, đôi mắt thì đang sáng lấp lánh." Anh ấy đi về phía tôi chỉ với một cái khăn tắm quấn quanh eo. "Ghen tị hay là muốn?"

"Không có gì hết." Tôi trả lời và chuyển sự chú ý của mình xuống cuốn sách.

"Nhưng vào buổi sáng, mày với tao đã làm gì hả?"

"P'Vee!" Tôi quay lại gọi anh ấy một tiếng. Anh ấy chỉ đứng đó nở một nụ cười rất là đáng quan ngại luôn.

"Lau giúp tao đi." Anh ấy nói và đưa khăn cho tôi rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Anh không thể tự lau à?" Tôi đáp. Chúng tôi có chiều cao gần bằng nhau nên khi anh ấy ngồi xuống thật sự không dễ với tới.

"Anh không tự lau đi?" Tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai kia, trước khi anh ấy ngước lên nhìn tôi, tôi đã kịp nhìn sang hướng khác, cầm lấy khăn và nhẹ nhàng lau tóc cho anh ấy.

Tôi không muốn nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ. Có phải anh ấy cũng như thế này khi ở cùng P'Ploy không? Anh ấy có lẽ sẽ hành động dễ thương hơn hoặc thậm chí năn nỉ nhiều hơn. Tôi lắc đầu, cố gắng xoá sạch những ý nghĩ ấy trong đầu mình. Chúng tôi không nói chuyện, chỉ có tiếng trái tim tôi đang đập. Những chuyện tôi đã làm sáng nay chứng tỏ tôi đã sẵn sàng tiếp nhận câu chuyện này, sẵn sàng cho những chuyện xảy ra vào tương lai.

Về tôi, P'Vee và bạn gái anh ấy.

Rrrr ~

Chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. Cũng chính vì vậy mà tôi có thể không cần suy nghĩ ngay bây giờ nữa. Hiện tại chỉ cần làm theo trái tim mách bảo là được, chuyện gì đến thì sẽ đến thôi. Tôi đang tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì P'Vee chỉ vào đầu giường. Màn hình điện thoại loé sáng và rung mạnh mẽ.

"Đưa nó cho tao." Tôi cầm điện thoại lên và đưa cho chủ nhân của nó, tôi nghĩ nên rời đi vì đó là chuyện riêng của anh ấy hoặc là bạn gái anh ấy gọi tới.

"Ờ…." Anh ấy nói với đầu dây bên kia rồi nắm lấy tay tôi, không cho tôi đi trước khi nói tiếp. "Tao không đi, lười….Tao đã làm đồ án cùng Bar hôm qua." P'Vee im lặng rồi nhìn tôi. "Không, tao sẽ học ở phòng." Anh ấy nói rồi cúp máy.

"Nuea g���i bảo tao đi học." Anh ấy nói khiến tôi phải nhướn mày.

"Thì sao? Em đâu có hỏi." Tôi nói.

"À, tao chỉ nghĩ là đó là Nuea."

"Tại sao anh không đi với anh ấy?" Tôi cau mày hỏi anh.

"Thấy ghét." Anh tiến đến gần tôi hơn rồi nói.

"Mặc quần áo hẳn hoi vào đi." Tôi nói, mắt tôi lại nhìn xuống cơ thể anh.

"Oh…tao quên mất." Chả lẽ anh có thể quên à?

Khi anh ấy đứng dậy, tôi chuyển sự chú ý của mình trở lại nội dung của kỳ thi. Tôi đã để thời gian trôi qua, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày thi. Tôi đang học giải tích, tôi rất thích môn này nhưng đôi khi nó cũng thật khó.

"Mark…" Tôi không biết anh ấy mặc quần áo xong từ bao giờ, nhưng mùi thơm của dầu gội đầu và sữa tắm mà tôi hay dùng đột nhiên ở ngay gần mũi tôi.

"Anh đã học xong rồi à?"

"Tao để sách ở phòng Ploy." Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, trước khi lại đặt sự chú ý của mình quay lại việc tính toán.

"Tao sẽ đi lấy nó sau."

"Và anh sẽ ở lại đó à?" Ý nghĩa của câu đó là 'Anh sẽ quay lại nếu anh rời đi chứ?'

"Muốn tao ở cùng ai?"

"Đàn anh…."

"Tao đi lấy và sẽ trở về với mày." Tôi cúi đầu nhìn sách của mình. Khoé miệng tôi khẽ mỉm cười. Chỉ cần một vài từ như thế cũng có thể khiến tôi hạnh phúc.

"Ừm…" Tôi trả lời. Tôi không biết tại sao anh ấy muốn quay lại đây mà lại không ở cùng với bạn gái nhưng tôi thực sự hài lòng.

Tôi tiếp tục đọc sách khi P'Vee nghịch điện thoại. Chúng tôi không nói chuyện, tôi đã không đề cập đến những gì đã xảy ra đêm qua. Tôi không nghĩ anh ấy là một người xấu, nếu anh ấy yêu ai anh ấy sẽ chỉ chung thuỷ và quan tâm đến người đó. P'Vee có lẽ đã biết bạn gái của anh ấy không chung thuỷ khi anh ấy rời khỏi phòng sáng nay.

"Mày có nghĩ tao là người xấu không?" Một giọng nói vang lên. Tôi đặt bút xuống và nhìn lại.

"Về?"

"Ừ thì…liên quan đến mày mà tao." Giọng nói dịu dàng vang lên, trước khi đảo mắt đầy tội lỗi.

"Vậy thì em cũng tồi tệ."

"Cô ấy không chung thuỷ với tao."

"…" Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh ấy. Anh quay lại nhìn tôi. Đôi mắt anh chứa đựng nhiều cảm xúc, buồn bã, thất vọng và bối rối.

"Sáng nay cô ấy đã ở cùng người khác. Tao thấy những dấu vết để lại."

"Và hai người đã cãi nhau?" Tôi nhướn mày hỏi nhưng anh ấy chỉ lắc đầu như một câu trả lời.

"Không…cô ấy nói cô ấy yêu tao nhưng tao cảm thấy không còn như trước nữa." Anh ấy trả lời rồi nhìn xuống tay mình.

"Anh định làm gì?" Tôi hỏi anh ấy.

"Tao không biết nữa. Bọn tao đã hẹn hò được một thời gian dài rồi. Chưa bao giờ gặp vấn đề này trước đây và bây giờ tao cũng không biết phải làm thế nào hoặc làm gì để có thể đúng đắn nhất, đặc biệt là vào thời điểm này bởi vì tao cũng có mày." Đôi mắt bối rối của anh nhìn tôi chằm chằm. Tôi từng trải qua cảm giác này khi P'Vee cứ dây dưa không rõ với tôi, tôi cũng từng mờ mịt như vậy. Cho tới khi, tôi hiểu rõ trái tim mình.

"Đừng lo lắng cho em….em không có chuyện gì." Tôi nói rồi nở một nụ cười gượng ép. Cãi nhau với người yêu là chuyện bình thường, nếu họ có thể sắp xếp lại thì họ sẽ quay lại yêu nhau như trước. Còn tôi, tôi sẽ phải vượt qua.

"Thật sao? Dễ d��ng như vậy sao? Giống như….mày có thể ngủ cùng bất kì ai như thế này?" Giọng của đàn anh trầm xuống. Cái nhìn bối rối của anh ấy đổi thành cáu kỉnh.

"Không…" Tôi nói rồi nhìn vào đôi mắt sắc bén ấy, "Đừng quên anh đã có chị ấy rồi."

"Nhưng tao cũng có mày….." P'Vee nói. "A….Chết tiệt, chỉ cần nói về chuyện này lại làm tao đau đầu." Anh ấy đau đầu và tôi thì đau lòng.

Không biết anh ấy đi lấy sách từ khi nào? Sau cuộc nói chuyện của chúng tôi, mọi thứ trở nên yên tĩnh. Chúng tôi không hề lên tiếng, chỉ làm việc riêng của mỗi người. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là thanh âm của các trang sách đang lật và tiếng gõ máy tính.

Ý của tôi cũng giống như những gì tôi nói, mặc dù nó sẽ đau nếu anh quay lại với cô ấy. Mọi người đều biết anh ấy đã có bạn gái và tôi chắc chắn sẽ bị tổn thương. Tôi không thể nghĩ rằng anh ấy sẽ chia tay bạn gái vì tôi.

Không phải là không thể nhưng điều đó thật sự khó khăn và tôi không muốn lại khơi dậy hy vọng của mình.

Rrrr ~

Tiếng chuông điện thoại bên cạnh làm tôi quay lại. P'Vee cũng chỉ nhìn chằm chằm vào nó, trước khi tôi bắt máy.

"Chuyện gì vậy?"

[Ý mày là gì? Mày là người không đi học và đòi trèo lên cây gạo, mày có quyền gì mà hỏi tao hả?] Fuse đùa cợt, khiến tôi phải trợn mắt. Nó có vẻ đang rất vui.

"Vậy mày muốn gì?"

[Trớ trêu làm sao. Tao có tài liệu mà mày cần và tao đang đứng trước phòng mày.] Nó lại nói tiếp vì vậy tôi đứng dậy mở cửa phòng. P'Vee ngước lên nhìn tôi sau đó mở miệng hỏi.

"Ai?" Tôi không trả lời nhưng trợn mắt nhìn anh ấy vì Fuse có th�� nghe được.

[Đó là ai? Giọng nói đó là của ai? Này, mày thực sự che giấy người tình như thằng Wind nói đấy à?] Giọng nói đầy phấn khích của Fuse khiến tôi thở dài. Nó thật sự đã nghe thấy rồi à?

"Không có ai cả, chỉ là tao hỏi mày đi với ai."

[Này đừng có mà viện lí do.] Tại sao tôi lại bị mắng cơ chứ?

"Là tao thật, tao ra bây giờ." Tôi trả lời rồi cúp máy. Khi tôi cúp máy, anh chàng khác trong phòng đã đứng dậy và tiến lại gần tôi.

"Đó là ai?" Đàn anh lại hỏi và chặn cửa phòng.

"Tại sao anh lại hỏi? Em sẽ tự nói với anh." Tôi bực mình, rồi thở dài. "Fuse."

"Ơ đáng lẽ mày nên nói với tao ngay từ đầu." P'Vee nói và tránh khỏi cửa để tôi ra phòng khách.

Tôi ra ngoài mở cửa, Fuse và Kam đã đứng đó với một đống giấy tờ trong tay, cái mà tôi chắc chắn có thể đợi đến ngày mai để lấy chúng.

"Sao mày lại mang cái này đến cho tao?" Tôi cầm lấy một tờ lên xem.

"Tao muốn khoai môn." Kamphan nói và đưa tài liệu cho Fuse, tôi nhìn nó rồi nói.

"Tao không có khoai môn."

"Ơ buồn cười không? Đây là thuật ngữ được giới trẻ sử dụng, là tao muốn nhiều chuyện đấy." Nó nói rồi cố gắng vào phòng tôi.

"Tao không cho." Tôi đưa tay giật lấy tài liệu.

"Này không phải mày nên mời bọn tao uống nước như một lời cảm ơn à?" Kamphan nói rồi nở một nụ cười đẹp trai với tôi. Nhưng xin lỗi, tao biết thừa rồi nhá.

"Cảm ơn." Tôi nói rồi giật tài liệu từ tay nó.

"Oi…miễn cường. Không cần, thưa ngài. Tao cũng không muốn mang nó đến cho mày. Tao chỉ đến nhiều chuyện thôi. Không hóng hớt được thì thôi, để tao mà bắt được…." Fuse nói rồi đưa tay chọc mặt tôi.

"Mày định bắt cái gì?" Tôi hỏi, hất tay nó ra.

"Thì chuyện của bạn bè mà, tao muốn biết, nhỡ đâu có thể giúp được gì." Nó nói, cố kiễng chân lên để có thể nhìn vào bên trong. Nhưng vì người kia đang ở trong phòng ngủ, có lẽ cũng không ngu ngốc bước ra để cho lũ này nhìn thấy đâu.

"Nếu có chuyện gì cần giúp, tao sẽ nói." Tôi nói và nhìn họ một cách bình tĩnh.

"Ừ, chăm sóc bản thân nhé." Tôi bối rối khi nghe bạn bè bảo vậy. Tất cả các hành động của chúng nó đều bắt nguồn từ việc quan tâm tôi. Thế là tôi gật đầu. Fuse đặt tay lên vai tôi rồi sau đó họ rời đi.

Tôi bước vào phòng mở xem tờ vật lý rồi đặt xuống sô pha, đi đến bếp tìm xem có gì đó để ăn không, sau đó ra ngoài bật TV lên xem một bộ phim chẳng biết tên. Ti���ng cửa phòng ngủ mở ra khiến tôi quay đầu nhìn lại. P'Vee đi đến với vẻ mặt không hài lòng nhưng tôi không hỏi.

"Bạn bè đến thì lơ tao luôn." Anh ấy nói rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Tài liệu trong tay tôi cũng được đặt sang một bên.

"Hay là em nên mời họ vào để nhìn thấy khuôn mặt anh?" Tôi hỏi sau đó chuyển sự chú ý đến bát mì.

"Tao dám, tao sẽ nói là tới kèm mày." Anh ấy nói, lại còn nháy mắt làm tôi cảm thấy ngứa cả mắt.

"Xạo chó." Tôi mắng anh.

"Cái miệng." P'Vee nói, rồi nắm lấy cằm tôi.

"Ư…Đang ăn…" Tôi nói và hất tay anh ấy ra.

"Này…đã nói những gì với bạn?" P'Vee mỉm cười nhìn tôi và hỏi.

"Em bảo là không nên nhiều chuyện, tụi nó đi rồi. Bạn em không thích dây dưa."

"Thế là tốt. Nếu bạn bè tao biết, thì không biết sẽ thế nào. Chuyện của Ploy và cả chuyện của mày." P'Vee nói sau đó nhìn chăm chú vào TV.

"Anh nghĩ nhiều thế? Vẫn chưa ai biết cả." Tôi nói rồi quay sang nhìn anh ấy.

"Này… cây gạo đẹp phết." Anh ấy nói và mỉm cười với tôi còn tôi thì chỉ ngỡ ngàng khi nghe những lời anh ấy nói.

Ừ….Nó đẹp nhưng gai của nó có thể xuyên qua trái tim tôi cho đến khi tôi chết.

[Vee'AOV]

Tôi nhìn người đang nằm trên giường, khẽ lắc đầu. Tôi bước vào và đắp chăn cho nó. Người kia chuyển mình, đưa tay ôm lấy chăn rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Đây là tuần thi. Sau khi học xong một học kỳ, là thời gian để kiểm tra kiến thức của chúng tôi. Chắc chắn bây giờ đứa nhóc này đã học hết tất cả. Nó luôn học đến tận khuya và lại bắt đầu học lại ngay sau khi thức dậy. Cứ như vậy lặp đi lặp lại mỗi ngày. Tôi cũng có vài bài thi tuy không nhiều như năm nhất nhưng bài thi thì thật sự không dễ chút nào.

Tôi đã ở với Mark được một tuần rồi. Thỉnh thoảng tôi cũng cũng rời khỏi đây, quay về chỗ Ploy nhưng cô ấy không bao giờ ở phòng cả hoặc là đi học cùng bạn bè còn không thì là những vấn đề khác. Bất cứ khi nào về, thay vì đến phòng của Ploy tôi sẽ đi đến và gõ cửa phòng của Mark.

Các vấn đề với Ploy vẫn đang làm phiền trái tim tôi. Tôi buồn vì điều đó và tôi cũng cảm thấy có lỗi với những gì tôi đã làm. Tôi biết tôi đã cư xử không tốt, nhưng tôi không thể dừng lại.

Khi tôi ở cùng Mark, tôi cảm thấy tốt.

"Ưm…" Tôi tiến lại gần hơn khi nghe thấy người kia phát ra tiếng kêu từ trong cổ họng. Tôi vươn tay ra chạm vào cái trán xinh đẹp ấy, khiến nó nhăn mặt.

"N��y…" Tôi nói khi nó mở mắt nhìn tôi. Đôi mắt hung dữ nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi tự nhiên lại thở dài.

"Em muốn ngủ, để em yên." Nó nói rồi đắp chăn lại.

"Ai còn ngủ vào 5 giờ chiều nữa, thức dậy đi nào." Tôi nói và kéo chăn xuống.

"Em đã thế này cả tuần rồi, đừng làm phiền em nữa." Ô hô….tôi gần như choáng váng khi nghe những lời cuối cùng của nó.

"Ơ ai bắt mày làm thế? Mày còn bao nhiêu bài thi nữa?" Tôi đã than phiền.

"Chỉ còn một, nốt ngày mai." Nó nói, tôi gật đầu, khẽ vuốt tóc nó rồi rời đi.

Không phải tôi không hiểu, thời gian ôn thi thật sự là mệt mỏi. Và quan trọng hơn nữa là thi viết. Tất cả mọi thứ đều được lưu lại, nó sẽ chứng minh cho bạn thấy rằng nếu như bạn làm không tốt thì cuộc sống này của bạn sẽ kết thúc. Còn với ��ứa nhóc này thì tôi biết nó luôn muốn có một kết qủa tốt, ngay cả tôi cũng vậy.

Tôi bước vào bếp muốn làm gì đó cho nó ăn. Có lẽ nó sẽ thức dậy lúc 3 giờ sáng để tìm thứ gì đó để ăn, trước khi quay lại học cho đến sáng. Nếu nó có lịch thi nó sẽ đi thẳng đến trường, nếu không thì nó ở nhà và học vài sau đó ngủ vào buổi chiều trong một vài tiếng. Mỗi ngày đều 11 giờ tỉnh dậy và sau đó sẽ ngủ thêm một chút buổi chiều.

Tôi đã làm món cháo thịt băm đơn giản nhưng tôi sẽ không đánh thức nó dậy. Bây giờ tôi nấu nó cho chính mình vì tôi đói. Khi nó thức dậy, tôi sẽ hâm nóng lại cho nó chứ còn bây giờ tôi thật không có cách nào để làm phiền giấc ngủ quý giá của nó.

Tôi ngồi ăn và lặng lẽ nhìn xung quanh. Căn phòng này được thiết thế như phòng của Ploy nhưng khi tôi ở phòng của Ploy, tôi luôn cảm thấy khó chịu. Nuea gần đầy hỏi tôi rằng tại sao chúng tôi không chia tay hoặc ít nhất cũng phải nói chuyện với nhau. Tôi muốn nói chuyện nhưng mỗi lần tôi muốn hỏi thì Ploy đều không trả lời. Bất cứ khi nào tôi định từ bỏ, cô ấy sẽ nói rằng cô ấy yêu tôi và nhớ tôi như trước đây.

Tôi cầm điện thoại lướt Facebook, ngón tay tôi dừng lại ở bài đăng trên trang của Dew, vừa được đăng cách đây vài phút. Dew và tôi biết nhau nhưng không thân thiết, cô ấy là một người bạn của Yiwa.

Dew Dely

8 phút

Mọi người bắt đầu tự hỏi tại sao thời gian này, tại sao anh chàng đẹp trai Khun Vivit (Vee) lại không đến khoa Mỹ thuật nữa. Đây có thể là lý do tại sao lại như vậy không? Tôi đã tự hỏi cặp Moon-Star huyền thoại sẽ nói gì? Nhiều người đang hỏi tại sao Ploy thường xuyên lên chiếc xe này. Các thám tử của tôi đều đã bắt đầu tìm hiểu và chúng tôi sẽ cập nhật nếu họ thật sự chia tay. Nếu không thì xin lỗi cho những tin đồn này.

56 lượt thích 31 bình luận

Bài đăng kèm theo bức ảnh Ploy cúi xuống và mỉm cười với một người đàn ông mà tôi nhớ rõ, bởi đó chính là người trong bức ảnh mà Nuea gửi cho tôi.

Tôi bấm vào để đọc các bình luận, một số người phàn nàn rằng họ đã không thấy Ploy và tôi gần đây ở cùng nhau. Nhiều người bạn đã tag tôi nhưng tôi không muốn trả lời lại bình luận của họ, tôi ném điện thoại xuống.

Rrrr ~

Tôi lại nhìn xuống điện thoại của mình sau khi tôi vừa vứt nó đi. Màn hình cho tôi biết là Ploy đang gọi. Bạn gái xinh đẹp của tôi, người xuất hiện trong tin tức mà tôi vừa đọc.

"Xin chào." Tôi trả lời bằng những từ ngữ lịch sự mà tôi vẫn sử dụng với cô ấy. Tôi không phải kiểu đẹp trai mà tồi, với người tôi yêu, tôi luôn đối xử rất tốt.

[Vee…] Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng cất lên. [Anh đã xem tin tức chưa?]

"… Ừm." Tôi im lặng một lúc trước khi trả lời. Sau đó lại rơi vào im lặng, không ai trong chúng tôi nói điều gì.

[Vì thế…]

"Chúng ta có thể gặp nhau không? Bây giờ em đang ở đâu? Anh sẽ đến đón em." Tôi ngắt lời trước khi cô ấy kết thúc cuộc gọi. Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô ấy. Tôi cần nhìn vào mắt cô ấy khi chúng tôi nói chuyện, cho dù chúng tôi quay lại, hay là lựa chọn kết thúc mối quan hệ này. Nó là tốt hơn là thông qua điện thoại.

[Ploy …. đang ở nhà của P'Ton.] Tôi siết chặt điện thoại khi nghe thấy điều này.

"Khi nào thì em về, em có muốn anh đến đón em không?" Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, dù trái tim tôi đang bị bóp nghẹn.

[Vee …]

"Anh sẽ đợi em ở phòng." Tôi nói. Ploy đồng ý rồi cúp máy. Không có bất kì lời yêu thương nào mặc dù chúng tôi đã không còn nói trong một thời gian rồi. Không có từ nhớ nhau mặc dù chúng tôi đã xa nhau một thời gian, chúng tôi hầu như đã không nói chuyện trong suốt khoảng thời gian này.

Tôi đã hiểu những gì đang xảy ra.

"Anh định đi đâu à?" Tôi quay lại nhìn chủ nhân giọng nói đang đứng ở cửa phòng ngủ nhìn tôi. Tôi không biết nó đứng đó từ lúc nào.

"Sao mày dậy sớm vậy?" Tôi hỏi vì mới chỉ 6 giờ.

"Ai đó cứ làm phiền em trong khi em đang cố ngủ." Nó nói rồi đi đến ngồi xuống ghế sô pha, với lấy bát cháo mà tôi đang ăn dở.

"Quay trở lại giường đi." Tôi nói và kéo bát cháo ra khỏi nó. Mark ngước lên nhìn tôi, đầy sự bất mãn trong ánh mắt rồi nhanh chóng quay mặt đi.

"Khi nào thì anh đi?" Nó nhắc lại, mắt không nhìn tôi.

"Mày muốn thoát khỏi tao thế cơ à?" Tôi nhướn mày hỏi nó.

"Chỉ là em nghe thấy anh nói chuyện." Nó xong rồi quay lại ăn.

"À…chuyện đó không có nghĩa là mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên." Tôi nói. Nó nhìn tôi và tôi cũng nhìn chằm chằm lại, hy vọng nó sẽ hiểu ánh mắt của tôi, rằng tôi chưa quyết định làm gì cả. Tôi muốn cầu xin nó đợi tôi, mặc dù tôi không xứng đáng.

"Okay, lấy thêm chút nữa đi." Nó nhìn xuống bát cháo của mình, khoé miệng tôi co giật, tôi đưa tay xuống xoa đầu nó.

"Đợi tao một lát." Khi nó ngước lên nhìn tôi, mắt hai chúng tôi chạm nhau, khiến cả người tôi cảm thấy như tê dại.

"Ừm….nhanh lên nha."

Tôi ngồi trong căn phòng quen thuộc, căn phòng mà cả năm nay tôi vẫn ghé qua. Mọi ngóc ngách trong phòng đềo có những kỷ niệm của Ploy, tôi nghĩ đây là tất cả mọi thứ khi chúng tôi ở bên nhau. Chúng tôi bắt đầu tán tỉnh vào năm nhất, sau đó hẹn hò vào năm hai. Chúng tôi vẫn còn rất trẻ, chúng tôi không biết nhiều về tình yêu. Chúng tôi không nghĩ đến chuyện hôn nhân nhưng chúng tôi vẫn hạnh phúc và không hề cảm thấy như thế là lãng phí.

Chúng tôi yêu nhau rất nhiều và nếu chúng tôi chia tay vì một bên thứ ba thì điều ấy thật sự tồi tệ. Sẽ khác nếu chúng tôi chia tay vì không hợp nhau hoặc một trong hai người ngừng yêu nhau, nếu thế thì tôi có thể chấp nhận. Vì khi người ta đã không còn yêu thì mình có thể làm gì?

Tôi quay về phía cửa khi tiếng mở cửa vang lên. Cô ấy đang mặc đồng phục và mỉm cười. Cô ấy đặt túi xuống rồi đi về phía tôi, chúng tôi im lặng một lúc lâu, những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má cô ấy.

"Xin lỗi…" Cô ấy nói, nước mắt tuôn rơi. Cô ấy cố gắng mạnh mẽ đưa tay lên lau nước mắt. Thấy vậy tôi bèn đưa tay ra lau nước mắt giúp cô ấy.

"Đừng khóc, anh chưa nói gì cả.���

"Xin lỗi…" Cô ấy liên tục xin lỗi rồi dang tay ôm lấy tôi. Cô ấy úp mặt vào ngực tôi, khóc càng ngày càng lớn khiến tôi cảm thấy đau.

"Này, thôi nào, em không phải người xấu xa đâu…đừng khóc nữa." Tôi khẽ xoa lưng cô ấy nhưng cô ấy cứ lắc đầu qua lại. Cái miệng nhỏ xinh đẹp nhưng lại không hề nói gì khác, tôi biết là chắc tôi sẽ chỉ nghe thấy lời xin lỗi.

"Em không hề có ý đó." Ploy khẽ lên tiếng. "Em…không muốn như thế này. Nhưng anh ấy đã đến….tràn đầy năng lượng."

"…" Tôi gật đầu nhưng không nói gì cả. Chỉ nắm lấy bàn tay xinh đẹp và ôm lấy người đã nắm giữ trái tim tôi trong suốt một năm qua.

"Em vẫn yêu anh….Em yêu anh nhưng….."

"Em bị anh ấy làm cho rung động?" Cảm xúc của tôi không khác gì cô ấy. Ploy bối rối và cảm thấy có lỗi. Nếu ai đó hỏi tôi người tôi yêu bây giờ là ai, tôi có thể trả lời rằng tôi yêu Ploy. Nhưng nếu hỏi tôi cảm thấy thế nào về người kia, tôi có thể trả lời rằng tôi cảm thấy tốt.

"Em xin lỗi…" Cô ấy nói, ngước lên nhìn tôi. Tôi nhìn vào đôi môi đỏ mọng cùng với đôi mắt đỏ ngầu của cô ấy, tôi đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má xinh đẹp ấy, nước mắt cô ấy lại bắt đầu rơi, cùng với tôi. Tôi cúi xuống hôn lên trán cô ấy, rồi lên mắt, rồi tiếp theo là má của cô ấy.

"Vee xin lỗi…" Tôi nói và ôm người nhỏ bé vào lòng. Tôi hít hà mùi hương trên mái tóc của cô ấy rồi buông ra.

"Em không biết phải làm gì, em cảm thấy sợ hãi khi nói chuyện với anh. Em cảm thấy rất có lỗi." Cô áy chậm rãi lên tiếng, tôi chỉ gật nhẹ đầu, tôi hiểu vì tôi cũng vậy.

"Anh cũng đã sai. Gần đây anh đã không quan tâm đến em. Anh cũng không cư xử tốt." Ploy ngước nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời tràn ngập những câu hỏi, nhưng cô ấy lại không hề hỏi.

"Anh…Anh vẫn còn yêu em phải không? Anh không ghét em phải không?" Cô ấy hỏi tôi.

"Anh vẫn còn yêu em." Tôi nói rồi hôn lên trán cô ấy. Cô ấy nhắm mắt đón nhận nụ hôn, nhướn người hôn lên môi tôi. Đó là một nụ hôn để nói rằng chúng tôi vẫn yêu nhau, nụ hôn xin lỗi, nụ hôn để truyền đạt tình cảm của chúng tôi.

"Tối nay…anh có thể ôm em tối nay không?…"

Tôi nằm xuống và ôm cô ấy vào lòng. Mỗi khi người cô ấy run lên, tôi biết cô ấy đang khóc.

Cả hai chúng tôi dường như không thể ngủ. Tôi nhắm mắt lại chỉ là để ổn định lại những cảm xúc hiện tại. Tôi không biết cô ấy sẽ quyết định như nào, tôi cũng không biết mình sẽ quyết định như nào. Điều này còn khó hơn cả kỳ thi của tôi.

Cánh tay tôi bị đẩy ra, khiến tôi nhận ra người bên cạnh tôi sắp dậy. Tôi muốn mở mắt và nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp ấy nhưng đôi môi mềm mại của cô ấy lại khẽ chạm lên môi tôi, khiến tôi không dám mở mắt.

"Em yêu anh. Rất nhiều…" Thanh âm vang lên rất nhỏ nhưng nhẹ nhàng, khi đó tôi cảm thấy môi cô ấy đang chuyển từ môi lên má tôi. "Với P'Ton, em không yêu anh ấy như thế. Mặc dù anh ấy làm em thoải mái, làm em hài lòng….khi ở cùng anh ấy…em…."

Rrrr ~

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là chuông điện thoại của Ploy. Nó làm tôi cảm thấy tốt hơn vì tôi không muốn nghe thêm những lời của Ploy nữa, nó làm trái tim tôi cảm thấy không ổn. Tôi liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp rồi nhanh chóng nhắm mắt lại trước khi cô ấy quay lại nhìn tôi.

"Vâng…P'Ton…" Cái tên đó khiến trái tim tôi co thắt lại. "Vâng, em sẽ trở lại. Em có thể tự mình đến đó, anh ở đó đợi em nhé?"

Không khí xung quanh trở nên yên tĩnh hơn nhưng tiếng khóc của cô ấy lại bắt đầu to hơn. Tôi không biết liệu cô ấy có biết tôi đã thức hay không, tôi đã biết câu trả lời của cô ấy và chuyện của chúng tôi.

"Vee…thật khó." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai. "Em cảm thấy tốt hơn khi anh nhắm mắt vì em không dám đối diện với anh lúc này." Giọng nói ngọt ngào ấy vang lên kèm theo đó là một nụ hôn nhẹ bên tai tôi. "Tình yêu của em…chúng ta tạm rời xa nhau nhé và chúng ta cần cho nhau thời gian."

Cô ấy nói xong, rồi đặt một nụ hôn lên trán tôi. Tôi cảm nhận được nước mắt của cô ấy rơi xuống trước khi cô ấy rời đi.

Cô ấy bỏ đi, nhưng tôi vẫn nằm đây. Tôi nhắm mắt lại….và để cho nước mắt tuôn rơi.

Tôi dành cả ngày để ngủ, khi thức dậy tôi cũng không muốn gọi cho ai cả. Mỗi lần tôi nhìn xung quanh phòng, tôi lại rơi nước mắt khi nghĩ về những kỷ niệm đã từng có. Tất cả những lời yêu thương trước ngày hôm nay khi cô ấy đòi chia tay.

Rrrr ~

"… Ừ." Giọng tôi khàn khàn đáp lại. Tôi thấy là anh tôi gọi. Nó im lặng một lúc, rồi thở dài và nói.

[Mày có về nhà không?]

"Tại sao tao phải về?"

[Tao đã biết chuyện, tao thấy bài đăng trên trang của Dew.]

"Có chuyện gì? Ploy và tao đã nói về những chuyện liên quan đến đàn anh đó.] Tôi không muốn mọi người lo lắng, mọi người đều biết tôi yêu Ploy. Tôi thậm chí đã đưa cô ấy về nhà gặp bố mẹ tôi. Điều duy nhất còn lại là một cuộc hôn nhân, điều mà chúng tôi chưa từng nói đến vì chúng tôi nghĩ cần thêm thời gian nữa, khi chúng tôi trưởng thành hơn.

[Mày rốt cuộc đang muốn nói về cái gì? Mới đây, Facebook của Ploy đã đăng ảnh cô ta và Ton. Tao chắc chắn rằng mày vẫn ổn nhưng đôi khi ngay cả những người thông minh cũng cần được an ủi phải không? Tao ở đây.] Nó nói, nhưng tôi cảm thấy tê dại.

"Yu….tao…. cái này."

[Mày đang ở đâu bây giờ?] Một giọng nói cứng nhắc hỏi lại.

"Phòng của Ploy …"

[Đồ ngốc, ra khỏi đó đi, ngay bây giờ.]

Yu đến và đưa tôi về nhà, vì vậy tôi có thể tự liếm vết thương trong vài ngày. Khi anh tôi đưa tôi về, mẹ tôi nhìn tôi, cau mày. Tôi không về nhà thường xuyên nên bà biết có gì đó không ổn. Tôi đã phải tự mình nói lại với mẹ về mọi chuyện.

Tôi dành trọn một ngày nhìn chằm chằm vào trần nhà hoặc ngủ. Tôi tiếp tục cố gắng nghĩ về mọi chuyện và cố tìm hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Cô ấy nói cô ấy chỉ muốn xa nhau một thời gian, tôi đoán là cô ấy muốn chúng tôi có thời gian để tự xem lại tình cảm của mình.

Ngày thứ hai và thứ ba tôi dành thời gian để giúp bố tôi. Tôi cũng đọc một số cuốn sách để khiến cho mình bận rộn. Tôi thừa nhận, tôi thật sự không nhớ Ploy vì tôi đã không mở Facebook hoặc bất kỳ phương tiện truyền thông xã hội nào khác mà tôi đang theo dõi Ploy hoặc Dew. Bất cứ ai nhắn tin hoặc gọi tôi đều không trả lời. Chủ yếu những cuộc gọi, tin nhắn ấy đều từ bạn bè vì tôi và Ploy đã không còn liên lạc với nhau.

Thật là buồn…nhưng tôi đã hiểu.

Dew Dely

2 giờ trước

Tất cả các bạn, tin tức về cặp đôi Moon – Star huyền thoại đã lan truy���n kể từ khi tôi cập nhật thông tin vài ngày trước. Hôm nay có một bài đăng mới trên Facebook của Star. Cô ấy đã đi ăn với đàn anh đẹp trai của khoa cô. Vivis ở đâu rồi? Cậu ấy có quan tâm không, dù là nhiều hay ít? Hay là không có gì để quan tâm.

1872 lượt thích 1659 bình luận 781 lượt chia sẻ

Tôi chỉ đọc nó vì nó xuất hiện ngay trên đầu newfeed của tôi. Nhiều người đã cố gắng liên lạc với tôi nhưng tôi đều lờ họ đi. Rất nhiều bình luận nhắc đến tôi, tôi không buồn mở ra. Tôi không muốn gặp ai ngay bây giờ, ngoại trừ người vừa bước vào phòng tôi.

"Mẹ ơi." Tôi nói rồi ôm lấy bà. Bà đưa tay xoa lưng tôi, tôi cũng gục đầu xuống bờ vai gầy ấy.

"Không sao đâu con trai. Mẹ không muốn thấy con buồn." Mẹ an ủi tôi, vuốt ve lưng và đầu tôi. "Con cần ăn gì đó."

"Con không đói." Tôi nói.

"Sao con có thể không ăn? Dù sao thì bạn của con đều đang ở đây." Bà nói rồi chỉ xuống dưới tầng. Tôi thở dài một tiếng.

"Bảo họ đi đi ạ…."

"Đừng tiếp tục thế nữa, người bạn ngốc nghếch ạ. Nhanh xuống nói chuyện với Yiwa đi nếu không nó sẽ đi tát bạn gái mày." Pound bước lên cầu thang và hét lên. Tôi đành rời khỏi mẹ để đi xuống gặp bọn nó.

"Sao lại tát cô ấy? Cô ấy không làm gì sai cả." Tôi nói và nhìn chằm chằm vào bạn tôi. Khuôn mặt giận dữ của cô ấy thay đổi khi cô ấy nhào đến ôm lấy tôi.

"Tao xin lỗi vì đều đã xảy ra." Cô ấy nức nở cất tiếng. "Tao đã nhìn thấy nó đi với thằng kia từ hồi thi Moon – Star từ tháng trước." Cô ấy nói, nức nở trong lòng tôi. Tôi nhìn lên trần nhà, cố gắng kìm nén để nước mắt không rơi. Tôi đã khóc đủ rồi.

"Không sao đâu Yiwa…Cô ấy và tao đã nói chuyện rồi." Tôi nói, xoa xoa lưng cô ấy.

"Bọn mày nói về chuyện gì?" Nuea hỏi.

"Bọn tao….sẽ xa nhau một thời gian." Tôi đáp lại, bố tôi nhẹ nhàng vỗ vai tôi trước khi bước đến ngồi xuống cùng mẹ .

"Mày sẵn sàng thế luôn à?" Pound hỏi.

"Này, đó là những gì cô ấy muốn, nên tao không có lựa chọn." Tôi nói rồi ngồi xuống, tôi nhìn mẹ đang nấu cơm, khẽ mỉm cười.

Chúng tôi chỉ là những người bình thường, không có một ngôi nhà lớn, không có tài xế, không có giúp việc gia đình. Chúng tôi không giàu có. Tôi đã từng nghĩ về điều này rất nhiều nhưng Ploy đã nói tôi đừng lo lắng về điều đó. Nếu chúng ta yêu nhau, đừng bận tâm đến những chuyện khác. Nhưng bây giờ….đã không còn giống như lúc ��ó.

"Là nó muốn rời đi hay là mày cũng muốn rời đi?" Anh trai tôi lớn tiếng, làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. Tôi quay qua lườm nó.

"Ý anh là gì P'Yu?" Nuea hỏi.

"Hỏi bạn của mày đi." Nó nói rồi nhìn chằm chằm vào tôi như thể nó là người biết hết mọi chuyện, rõ ràng hơn bất cứ ai.

"Mày nghĩ mày biết gì về tao?" Tôi hỏi.

"Tao biết hết mọi thứ."

"Đừng bận tâm đến Yu, nó cũng đang gặp chuyện không vui." Mẹ tôi nói rồi quay sang mắng Yu. Về phần anh tôi, nó chỉ mỉm cười, rồi quay đi ăn tiếp.

"Con đi ra ngoài với bạn một chút." Tôi nói với bố mẹ. Họ chỉ mỉm cười với tôi.

"Đừng về quá muộn." Mẹ tôi nói rồi xoa đầu tôi. Tôi hôn lên má bà ấy.

"Mẹ của nó đang quá nuông chiều nó, thường thì nó toàn đi chơi với bạn bè và không về nhà. Ai sẽ lấy nó cơ chứ?" Bố tôi nói, đến câu cuối cùng thì nhìn vào tôi.

"Bố đang nói mẹ nuông chiều con kìa Vee? Điều này có nghĩa là nếu con quay về, hãy đem theo một bé yêu theo nhé." Mẹ cãi lại bố, tôi chỉ có thể mỉm cười nơi khoé miệng….người cha bướng bỉnh này.

"Ơ! mẹ…."

"Hai người chỉ biết quan tâm đến nó thôi, ở cái nhà này con đúng chỉ là một con chó trong nhà thôi." Yu nói, tôi há miệng chửi thầm nó, nó chỉ lờ đi.

"Bố luôn yêu con nhất mà con trai." Bố nói rồi xoa đầu nó.

"Chỉ quan tâm đến thằng Vee thôi cũng có sao đâu ạ. Con chả nói chuyện với bố nữa. " Nó nói và tiếp tục ăn.

"Này anh trai mày nói thế là có ý gì?" Pound hỏi tôi.

"Không có gì, nó cứ tự liên thiên một mình thế thôi." Tôi đáp, Yu ngước lên nhìn tôi, rồi lại nhanh chóng đảo mắt nhìn xu���ng đĩa thức ăn của mình.

"Phải, có lẽ không phải người mà tao đang nghĩ…." Anh ta nói nhưng tôi mặc kệ anh ta, kéo Pound và Nuea, đẩy chúng nó ra khỏi cửa.

Chúng tôi đến quán rượu. Nó vẫn giống như mọi khi, cùng một bầu không khí, nhưng tối nay tôi cảm thấy khác. Những câu nói cứ chạy trong đầu tôi, như "tạm xa nhau một thời gian để nhìn nhận lại mối quan hệ của chúng tôi, xem bản thân mình muốn gì.". Tôi đã từng nghĩ rằng nó tốt cho cả hai bên. Nhưng khi tôi tự tai nghe thấy điều đó, tôi đã không muốn quay lại nữa, tôi nghĩ đến nơi đó nhưng tôi lại không dám đi.

Những lời Yu nói vẫn văng vẳng trong đầu tôi. Cả những lời nói của Ploy nữa, đã quá lâu rồi nhưng nó vẫn đang quanh quẩn trong tâm trí tôi. Bây giờ cho dù tôi chọn hướng nào thì cũng quá nặng nề. Tôi chỉ uống và không nói gì.

"Bọn trẻ sẽ đến đây sớm thôi." Yiwa nói rồi đặt điện thoại xuống.

"Bọn trẻ nào?" Nuea hỏi, nó đưa cho tôi một ly khác.

"À hội N'Mark!"

"Chết tiệt….Nó định làm gì?" Tôi tự thì thầm với chính mình khi nhìn thấy phản ứng của Nuea.

Ngay sau đó, Moon của khoa tôi – Fuse, sau đó là Kamphan và người mà tôi biết rất rõ đi đến. Mark ngồi đối diện tôi, bên cạnh Nuea. Tôi lườm bạn tôi khi nó đưa đồ uống cho đàn em, rồi quay sang nhìn Mark. Nó nhìn thẳng vào tôi, mặc dù tôi không thể đọc được ánh mắt của nó. Có lẽ vì tôi đã uống quá nhiều.

"Thi xong chưa?" Yiwa hỏi bọn nó.

"Xong hai ngày trước rồi chị. Thật sự khó luôn mà tên khốn này làm tốt." Kam nói rồi chỉ vào Mark.

"Tất nhiên, nó là gia tộc mã số của chị, không chỉ đẹp trai mà còn thông minh nữa phải không?"

"Đúng rồi, chắc chắn xứng đáng có một phần thưởng." Tôi quay sang nhìn khi bạn tôi nói đến phần thưởng. Tôi muốn mắng nó nhưng thằng bạn đẹp trai của tôi thì đang vô cùng sung sướng. Không giống với thằng Pound, ngồi yên như cố gắng giữ hình ảnh bạch liên bông trên đầu.

"Giải thưởng là …"

"Tình yêu thuần khiết từ đàn anh."

Tôi đập mạnh cái ly của mình xuống. Cả bàn quay sang nhìn tôi chằm chằm. Tôi trợn mắt nhìn về phía Nuea, người vừa nhướn mày nhìn tôi.

"Nuea chết tiệt. Bạn mày đang bị tổn thương và mày lại ở đây nói chuyện yêu đương." Yiwa nói rồi đập vào gáy nó.

"Ao? Tao nghĩ tao đã nói rõ ràng nói thứ với mày rồi mà." Nó nhìn tôi.

"Cũng vẫn còn một số vướng mắc nhưng mày sẽ không chìm trong đấy tận 3, 4 ngày đâu nhỉ?" Nó nói, giơ tay và bắt chéo trên đầu. Rồi sau đó thằng bạn tốt quay qua hỏi tôi. Tôi không biết nó là cố tình hay vô ý, nhưng đầu nó như đang tựa vào vai của Mark

"Mark…cùng trốn đi. Đừng để bị tổn thương." Nó nói rồi mỉm cười với Mark. Đứa bé đó hơi giật mình, rồi khẽ mỉm cười, không hề đẩy thằng kia ra. Tôi thật sự không hiểu…chỉ mới nhìn một chút như vậy thôi mà tôi đã cảm thấy đau lòng.

Tôi rất đau lòng! Có thể xoa dịu tôi chứ? Có lẽ….

"Em …vào nhà vệ sinh một chút." Mark nói, rồi mỉm cười và đứng dậy bước ra ngoài, thằng Nuea cũng ngồi dậy đàng hoàng lại.

"Con mồi mới à?" Yiwa hỏi.

"Không phải. Có lẽ là thằng nhóc đó đang quyến rũ tao," Nuea tự tin trả lời. Điều đó khiến cho chân tôi co giật. muốn đá cho nó phát.

"Mark, quyến rũ mày, tao không biết đấy. Nhưng nhìn về hướng 11 giờ đi, đã nhìn mày lâu rồi đấy." Pound nói rồi nhìn về phía đó, mọi người trong bàn cũng nhìn qua.

"Bạn tao đang đau lòng nhưng mà có lẽ tao tìm thấy tình yêu đích thực trước rồi." Nó nói trước khi nâng ly rượu, người phụ nữ xinh đẹp đó đã gửi lại một nụ cười.

"Làm tốt lắm, P'. " Kham Phan trêu trọc.

"Tao luôn làm tốt trong mọi việc mà."

"Tao đi vệ sinh." Tôi nói với tụi nó. Tụi nó nhìn tôi như thể bây giờ mới nhớ rằng tôi đang ở đây. Xin lỗi chứ … ai đã đến gặp tao và rủ tao đi ra ngoài vậy?

"Nè mày?" Pound hỏi.

"Tao chưa say." Tôi trả lời và đứng dậy trước khi bước ra ngoài.

Lối vào nhà vệ sinh khá tối mà nằm ở khu vực mở. Nhiều người đang hút thuốc quanh đây. Nhiều người thì đang theo dõi tôi, điều này cũng không có gì bất thường, nhưng thay vì nhìn lại họ, tôi chỉ muốn tìm một người. Tôi muốn hét lên để tìm nó, nhưng tôi không thể mà Chỉ có thể tiếp tục đi cho đến khi nhìn thấy người đó đã đi ra trước đó, đang đứng hút thuốc bên cạnh tường.

"….." Mark ngước lên nhìn tôi khi tôi dừng lại trước mặt nó. Nó nhìn tôi bằng đôi mắt run rẩy mà tôi không nghĩ sẽ thấy.

"Tại sao mày lại nhìn tao như vậy?" Tôi hỏi. Nó đứng im như vậy.

"Sao lại lâu thế này?" Giọng khàn khàn nói khẽ.

"Hả?"

"Hôm đó anh bảo em đợi…em đã đợi anh rất lâu." Những lời nói đó làm tôi giật mình nhưng đôi mắt của nó khiến trái tim tôi đập nhanh hơn. Đôi mắt của Mark trông có vẻ hoảng loạn, nó mím môi sau khi rút điếu thuốc ra.

"Mark…mày thực sự chờ tao hả?"

"Ý anh là gì!!" Giọng của nó cất cao hơn. Những người gần đó quay lại nhìn nhưng tôi không bận tâm. Ngay bây giờ tôi không quan tâm đến những điều đó.

"Tao có thể…đi gặp mày không?" Tôi hỏi sau khi im lặng một lúc lâu. Nhìn vào đôi mắt đẹp mà tôi đã mê mẩn trong giây lát. Nhìn thẳng vào quá khứ, tôi chỉ bị mê hoặc hay thực sự đã chìm đắm trong đó. Lời nói của nó khiến tôi quyết định phải làm gì đó.

Một điều gì đó khiến tôi cảm thấy biết ơn khi Ploy nói muốn có khoảng cách với tôi.

"Ừm….em nghĩ rằng em đã đợi từ khi bắt đầu."

[Mark'AOV]

Khoảng thời gian thi chính là cực hình. Ngày thi càng đến gần thì càng áp lực. Trong khoảng từ đầu đến giữa kỳ tôi đều chơi thể thao và đi chơi với bạn bè. Nên tôi vẫn chưa thích nghi được. Lúc đó điểm số không phải điều tôi quan tâm. Nhưng bây giờ thì phải chịu sự tra tấn, đọc sách, tăng tốc ôn tập vì kỳ thi cuối kỳ này. Nhưng may mắn là kỳ thi đã kết thúc được vài ngày.

Tôi quay trở lại ngồi cùng nhóm, dường ngày càng nhiều người hơn vì P'Yiwa đã mời thêm nhiều người khoá trên tham gia. Mọi hình như đang nói về những gì P'Vee đã trải qua, chuyện này thật sự không thú vị.

Khi tôi trở lại, tôi ngồi xuống đối diện với Vee như lúc trước. Anh ấy vẫn đang lặng lẽ uống rượu. Tôi ngước mắt lên nhìn anh ấy. Anh ấy cũng nhìn lại tôi. Đôi mắt sắc bén đó lúc trước chứa đầu vẻ bối rối và hơi khó chịu khi nhìn tôi nhưng giờ đây ở trong đó lại mang theo điều gì đó rất khác….Sự khác biệt này khiến tôi cảm thấy tốt hơn.

"Vee…Mày đã thực sự chia tay với Ploy chưa?" P'Son hỏi. Anh ấy vốn cũng không chú ý đến những gì họ đang nói nhưng câu hỏi này khiến P'Vee rời mắt khỏi tôi và nhìn vào đàn anh.

"Chưa." Giọng nói của anh khẽ vang lên. "Cô ấy nói muốn tạm xa nhau một thời gian." Tôi thấy nỗi buồn trong mắt anh ấy, đó là điều tự nhiên trong một tình huống thế này. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chết khi P'Bar từ chối tôi, vì vậy việc buồn và hối hận khi nói về mối quan hệ đã duy trì được một năm cũng là điều đương nhiên.

"Nghe cay đắng thật đấy, đã bên nhau được một năm rồi." P'Pack nói trước khi cầm đồ uống của mình lên nhâm nhi.

"Anh không thấy tiếc ạ?" Fuse hỏi.

"Rồi mày muốn tao làm gì?" P'Vee bình tĩnh trả lời.

"Mày không muốn thử làm lành sao?" P'Pack lại hỏi và P'Vee quay sang nhìn tôi, cố tỏ ra bình tĩnh như không có gì xảy ra. Tại sao đi��u đó lại làm tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi cảm thấy thật xấu hổ vì tôi đã vui mừg khi họ chia tay.

"Lúc đầu em cũng muốn thử làm lành nhưng bây giờ, em nghĩ em sẽ rời xa để xem lại rốt cuộc em muốn gì." Câu trả lời của Vee khiến mọi người im lặng và quay lại nhìn anh.

"Tao đang nghĩ có lẽ thực sự có gì đó trong lời nói của P'Yu." P'Pound nói rồi chỉ vào P'Vee.

"Lại xía vào chuyện của tao." P'Vee mắng rồi hất tay P'Pound ra.

"Thật là thô lỗ. Mày có thể đẹp trai nhưng không thể làm thế đâu bố ạ." P'Phean nói rồi nở một cười ngọt ngào, đôi mắt to long lanh. Tôi nghĩ chắc mọi người đã bắt đầu say.

"Mày có thể ngừng gọi nó là bố không, nó không còn vợ nữa nên bây giờ mày đã trở thành một đứa trẻ không có mẹ." P'Kla nói.

"Không đâu….bố sẽ nhanh chóng tìm một bà mẹ khác, giống như Nuea, có thấy không? Nó v���a đi với một con nhỏ về."

"Ô….này! Tao không làm gì cả." P'Nuea nói to rồi quay sang nhìn tôi một chút.

"Không làm gì! Nếu Mark không ở đây, mày sẽ không quay lại." P'Pound nói rồi đánh anh ấy một cái.

"Chuyện đó có liên quan gì đến em…ạ." Lúc đầu, tôi không sử dụng giọng điệu lịch sự nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Vee, tôi nhanh chóng thêm từ vào cuối câu vì tôi biết anh ấy rất ghét tôi nói như vậy, đặc biệt là với người lớn tuổi hơn, vì vậy tôi đã thêm từ ngay vào cuối câu. Để nghe không quá khắc nghiệt.

"Ơ hơ, em không biết sao…Nuea nó…."

"Tao về đây." P'Vee nói rồi đứng dậy khiến P'Kla đang nói chuyện cũng dừng lại và nhìn chằm chằm vào anh ấy.

"Tao bảo này, mày có còn vợ đâu mà vội vã như vậy? Ở đây đi, chúng tao sẽ chia buồn cùng mày." P'Kla lên tiếng.

"Cảm ơn vì sự quan tâm sai lầm của mày. Mày đã nói về tao đúng năm phút, đây là cách mày chia buồn?" Vee trả lời.

"Đừng buồn…bây giờ tao cảm thấy tồi tệ." P'Yiwa nói.

"Giả tạo, tao có thể nhìn thấy tất cả trên mặt mày đấy." P'Vee nói rồi quay đầu lại với P'Yiwa.

"Ôi, đau quá." Chị ấy nói rồi nghiêng người dựa vào P'Kla. "Cảm thấy tốt hơn chưa?"

"Ờ." Anh ấy đáp lại.

"Mày về được không?" P'Nuea hỏi. Trước khi trả lời, P'Vee nhìn P'Nuea như kiểu tính toán xem nên làm gì tiếp theo. Rồi lại quay sang nhìn tôi.

"….Mark nói nó sẽ đi cùng tao." Hả???

"…" Tôi nhướn mày nhìn chằm chằm anh ấy.

"Đi thôi…" Giọng nói dữ dội vang lên. Tôi không biết tại sao chỉ một câu nói ngắn như vậy, tôi đã sẵn sàng bỏ đồ uống của mình xuống và đứng dậy.

"Này hai người thân nhau từ khi nào?" Kam hỏi tôi khi tôi bước ra.

"Ờ…đúng đấy." P'Nuea cũng tỏ ý đồng ý với nó rồi nhìn vào P'Vee.

"Không biết. Chắc trước mày?" Anh bình tĩnh trả lời. Sau đó quay lại nhìn tôi, ánh mắt ý bảo tôi đi theo, thế là tôi lặng lẽ đi theo sau lưng anh. Tôi đã không quên quay lại và chào mọi người, những người đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi với vẻ hoang mang, bối rối.

Tôi đi theo đàn anh ra khỏi quán. Anh ấy dừng lại, quay lại và chờ tôi. Có rất nhiều người đang nhìn chúng tôi nhưng đàn anh dường như không quan tâm. Nhưng mà tôi thì lại rất để ý mấy người đang nhìn chúng tôi.

"Đó là P'Vee phải không?"

"Ở đâu? Chính là Moon đẹp trai nhất đúng không?"

"Ơ… chẳng phải anh ấy vừa chia tay với Ploy sao?"

"Đứa nh��c đó là ai?"

"Tao hy vọng không phải như thế, chẳng lẽ anh ấy đã ở cùng em ấy rồi sao?"

"Tao muốn có anh ấy."

"Nếu anh ấy có người khác rồi, tao sẵn sàng làm con mồi của anh."

Những từ nói ấy vang lên bên tai tôi khiến tôi dừng lại. Đàn anh cũng nghe thấy và quay lại lườm khiến họ im lặng.

"Tại sao mày dừng lại?" Anh ấy ủ rũ hỏi.

"Không có gì." Tôi tiếp tục đi.

"Chờ đợi một thời gian dài cũng bực bội đấy." Anh ấy nói khi tôi bước đến.

"…" Tôi nhìn vào khuôn mặt anh như thể muốn hỏi anh ấy đang nói gì. Nhưng anh không đáp lại nữa thay vào đó là mỉm cười rạng rỡ.

"Đến đây đi cùng tao." Anh ấy nói rồi quay đầu lại. Chúng tôi đi cạnh nhau. Chúng tôi không nắm tay hoặc có bất kì hành động nào tương tự. P'Vee khác với những người đã từng đi qua đời tôi. Tôi đã từng không muốn gặp anh ấy ngay sau lần đầu tiên mà chúng tôi xảy ra chuyện nhưng bây giờ thì khác rồi. Tôi thật sự hy vọng anh ấy sẽ cho tôi ở bên cạnh anh ấy lâu hơn một chút.

Bởi vì ở bên cạnh anh ấy, tôi cảm thấy thật tốt.

Cuối cùng chúng tôi dừng lại ở trước một ngôi nhà mà tôi từng nghĩ tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa. Tôi quay lại nhìn anh ấy và anh ấy chỉ nhướn mày như thể muốn hỏi tôi muốn nói gì? Tôi không nói gì, chỉ đi theo anh ấy vào trong.

Vẫn có ánh đèn ở trong nhà. Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã 11 giờ đêm rồi. Tại sao trong nhà vẫn còn bật đèn? Hay là vì họ đang đợi con trai về nhà? Họ sợ anh ấy sẽ say và không thể tìm thấy phòng của mình? Đàn anh không say, anh ấy đi lại hoàn toàn bình thường. Mặc dù mắt anh hơi đỏ và sưng húp nhưng không phải vì anh ấy say rượu.

"Tao không nghĩ mày về đấy….Ô, Mark." P'Yu đi xuống dưới và nhìn thấy chúng tôi đang đi lên. Tôi dừng bước nhường cho anh ấy đi xuống. Tôi đưa tay chào anh ấy rồi chúng tôi mỉm cười với nhau.

"Tại sao vẫn bật đèn?" P'Vee nói.

"Bởi vì tao sẽ ra ngoài để giúp thằng Cook vài việc, có chuyện gì không?" P'Yu phàn nàn.

"Thế sao không đi tiếp đi? Dừng lại làm cái gì?" P'Vee nói rồi nhìn ra phía cửa.

"Có lẽ tao muốn dừng lại nói chuyện với mày." Anh ấy đáp lại nhưng ánh mắt anh ấy lại nhìn tôi.

"Mày có thấy phiền không, đi đi." P'Vee nói rồi đẩy nhẹ anh mình. Kéo tay tôi đi lên cầu thang mà không chịu nói một lời. Tôi quay lại nhìn P'Yu và anh ấp đáp lại tôi bằng một nụ cười.

Tôi nhìn xung quanh phòng của anh một lúc lâu. Lần đó tôi đã nghĩ đấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Tôi đoán là tôi sẽ không bao giờ bước vào đây một lần nữa nhưng tôi lại vẫn đi theo anh ấy đến đây, tôi bối rồi và đi đến ngồi xuống cuối giường.

"À…" Tôi đưa tay nhận lấy cốc nước từ trong tay P'Vee, tôi nhận ra đó là trà gừng.

"Không phải cháo tôm đâu."

"Liên quan gì đến cháo tôm?" Tôi nói rồi cầm cốc lên nhấm nháp. Tôi ngay lập tức cảm thấy tốt hơn vừa nãy, vừa nãy có hơi chóng mặt. P'Vee sao rồi? Có vẻ anh ấy đã uống rất nhiều, vậy tại sao anh ấy không say?

"…Có quan hệ gì với thằng Yu?" P'Vee hỏi sau khi tôi uống trà xong. Gì? Quan hệ gì? Anh có đang nói tiếng người không đấy?

"Không có gì." Tôi trả lời ngắn gọn mà nhưng mà thật ra cũng có một chút dối trá.

Khi P'Vee đến phòng của Ploy, tôi đã im lặng ngồi chờ anh ấy. Tôi muốn ra ngoài, ghé tai vào cửa xem họ nói gì nhưng tôi đã không làm thế. Tôi cứ đợi đến ngày hôm sau, đó là lúc P'Yu nhắn tin cho tôi. Anh ấy hỏi P'Vee đang ở đâu, tôi đã nói lại mọi chuyện. P'Yu đã biết chuyện giữa tôi và P'Vee từ lần đầu tiên, đôi mắt sắc bén của anh ấy như nhìn thấu mọi thứ.

Tôi thực sự cũng không có nói chuyện nhiều với P'Yu, từ lúc P'Yu đưa P'Vee về nhà, thỉng thoảng anh ấy cũng liên lạc để nói với tôi về tình hình của P'Vee vì biết tôi quan tâm. Tôi có thể làm gì được? Tôi thậm chí còn không có số điện thoại của P'Vee, vì thế nên tôi không thể gọi và cũng không thể nhắn tin qua mạng xã hội cho anh ấy vì anh ấy đã không liên lạc với ai. Tất cả những gì tôi làm là nghe bất cứ tin tức gì từ phía P'Yu.

"Tại sao tao phải tin mày?" Anh bực bội đáp lại.

"Đó là sự thật, bọn em chỉ nói chuyện…"

"Mark….Đó là anh trai tao. Tao chia tay với Ploy thì sẽ đến tìm mày nhưng thay vào đó mày lại đi nói chuyện với anh trai tao?" Anh ấy bực bội rồi đẩy tôi xuống giường, đi đến lấy một cái ghế, ngồi xuống trước mặt tôi.

"Hình như chỉ là tạm xa nhau?" Tôi nói rồi tự cười trong lòng, hạnh phúc khi nhìn thấy anh lo lắng như vậy.

"Có khác gì chia tay đâu? Cô ta đã có người mới rồi, cô ta sẽ không quay lại." Anh ấy cúi xuống. Nó khiến tôi nhận ra rằng tôi không nên tiếp tục đùa giỡn anh ấy nữa, làm sao tôi có thể quên được họ từng yêu nhau sâu đậm? Không có gì lạ khi anh ấy buồn.

"Thật ra bọn em nói về anh." Tôi nói với anh ấy, anh ấy đột nhiêng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt tôi. "Em không thể gọi cho anh, vì vậy em đã nói chuyện với P'Yu."

"Cầm lấy đi." Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại mà đàn anh ném cho tôi. "Cần lấy gì thì lấy đi." Anh ấy nói, tôi cúi xuống trộm mỉm cười. Tôi cầm lấy chiếc điện thoại đã mở khoá và trao đổi số của chúng tôi.

"Xong rồi." Tôi đưa lại điện thoại cho anh ấy.

"Từ bây giờ nếu mày muốn biết bất cứ điều gì về tao, mày không cần hỏi người khác. Nếu mày biết hãy hỏi tao." Anh nói với giọng nói khó chịu trước khi tắt điện thoại.

"Ừm." Tôi đáp lại, mặc dù tôi không biết phải nói gì. Tôi muốn hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng nên bắt đầu từ đâu? Tôi muốn biết liệu họ có thực sự kết thúc hay không. Tôi muốn biết của xa nhau là bao lâu. Muốn biết cảm giác của anh thế nào, anh có đau không hay còn yêu cô ấy không?

"Mày sao đấy?" Giọng nói của người đẹp trai vang lên làm tôi giật mình, anh ấy đã nhìn chằm chằm tôi bao lâu rồi? Nếu tôi nhìn vào ánh mắt của anh lâu như thế, tôi sẽ thấy mọi thứ chứ?

"Tao tò mò mà." Anh ấy vừa nói vừa bò lên giường, đến gần tôi hơn. Anh ấy càng tiến lại gần, khuôn mặt đẹp trai ấy cúi xuống càng khiến trái tim tôi run rẩy.

"A…Tránh ra." Tôi nói, quay đi để tránh anh. Anh dừng lại, chóp mũi của chúng tôi khẽ chạm nhau, sau đó đầu anh vùi xuống hõm cổ tôi.

"Mark…"

"Hử?"

"Mark.."

"Gì?" Tôi bắt đầu đáp lại một cách khó chịu khi anh liên tục gọi lên tôi nhưng đến khi tôi đáp lại thì lại không nói gì.

"Tao chỉ muốn gọi tên mày thôi."

"Tại sao đàn anh làm thế?" Tôi nói rồi đẩy anh ấy ra. Anh ấy khẽ di chuyển rồi nhìn tôi một lúc.

"Mày làm thế nào để ngừng thích Bar?" Anh ấy hỏi tôi. Tôi nhìn anh ấy rồi thở dài. Tôi nhìn sang hướng khác để không phải đối diện với đôi mắt buồn của anh ấy.

"Em đã không ngừng thích anh ấy."

"Điều đó nghĩa là sao?" Anh ấy hỏi tôi, cúi xuống nhìn bàn tay mình.

"Em đã không từ bỏ. Em chỉ không muốn anh ấy nữa. P'Bar rất tươi sáng, anh ấy dễ thương, bất cứ ai thích anh ấy đều không sai. Gun chăm sóc tốt cho anh ấy và em rất vui khi anh ấy hạnh phúc."

"Mày rốt cuộc đã làm như thế nào?" Giọng nói trầm thấp vang lên khiến tôi choáng váng. Tôi tự mỉm cười với chính mình rồi nằm xuống bên cạnh anh ấy.

"Anh có thực sự muốn biết lý do tại sao em có thể ngừng thích anh ấy không?" Tôi quay lại nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ấy, mỉm cười với anh ấy. Anh ấy nhìn tôi sững sờ, trước khi ho nhẹ một cái.

"Quay sang kia đi." Anh ấy nói rồi đẩy mặt tôi ra.

"Hả? Anh ngại à?" Tôi hỏi, ké sát lại gần hơn. Ngay cả khi bị đàn anh đánh tôi, thì cũng không có nghĩa là tôi yếu đuối, tôi thấy như thế là ngọt ngào, người yêu cũ của tôi luôn thua tôi vì điều này.

"Tao không ngại." Anh ấy nói nhưng tai anh ấy đã đỏ lên. Anh nghiêng đầu đi nhưng tôi thấy nụ cười nơi khoé môi anh.

"Tin em đi….anh có thể ngừng yêu cô ấy." Tôi nói với anh ấy khi anh ấy quay đầu lại.

"Có thật không?" Anh ấy dịu dàng hỏi. "Bọn tao đã hẹn hò trong một thời gian dài, vì vậy mày thực sự nghĩa có thể sao?"

"Em nghĩ rằng không có điều gì là không thể, tuỳ vào anh. Nhưng em có thể giúp anh." Tôi đáp lại.

"Cảm ơn Mark, mặc dù tao đã không tốt với mày." Anh ấy nói rồi đặt cánh tay qua ngang eo tôi. P'Vee không biết, tôi cũng không biết tại sao tôi có thể thích anh ấy mặc dù anh ấy nói đúng, anh ấy không tốt với tôi. Nhưng trái tim con người…làm sao chúng ta có thể ngăn nó lại? Tôi chỉ có thể để mọi chuyện xảy ra. Có lẽ tôi may mắn có thể giúp anh ấy quên đi tình yêu cũ, hoặc có lẽ không may, anh ấy sẽ quay lại yêu cô ấy.

Nếu điều đó xảy ra chắc nó sẽ rất đau….nhưng có lẽ không khác nhiều so với lúc ban đầu.

Tôi mở mắt và tỉnh dậy vì ánh nắng đang rọi chiếu vào phòng. Tôi chớp mắt để thích ứng với độ sáng, rồi nhìn sang người bên cạnh. Khuôn mặt đẹp trai của anh ấy ghé vào trên vai tôi, ánh sáng hắt lên mặt anh ấy. Chúng tôi ngủ như thế từ lúc chúng tôi nói chuyện với nhau t���i qua. Chúng tôi chưa tắm, thậm chí còn chưa rửa mặt, vì thế mà tôi cảm thấy có chút dinh dính.

Tôi đứng dậy tắt quạt vì không khí buổi sáng hơi lạnh. Nhà của đàn anh không lớn lắm, không thể gọi là giàu có. Nhưng thế này cũng được coi là một gia đình khá giả. Chỉ những điều đơn giản như thế, cũng làm tôi cảm thấy thoải mái. Nó không giống như cuộc sống không mấy hạnh phúc kia của tôi. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ mà ngủ với một cái quạt như thế này.

*cốc cốc cốc*

"Vee! Con có ở trong phòng không? Xuống ăn sáng đi?" Giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ vang lên. Anh ấy hơi vặn người một chút trước khi mở mắt, nhìn chằm chằm tôi đang ngồi trên giường.

"Xuống ngay đây mẹ." Anh ấy hét lên rồi đứng dậy. Anh chàng đẹp trai ấy đứng thẳng và nhìn tôi, thế là tôi nhướn mày nhìn lại.

"Em về đây." Tôi nói.

"Ăn xong rồi hãy về." P'Vee nói một cách bình tĩnh, tôi nhướn mày nhìn lại.

Tôi không thích ăn ở nhà người khác. Cảm thấy lạ lẫm. Ở nhà, tôi vẫn ăn một mình. Ở đây có cả bố mẹ anh? P'Yu cũng ở? Tôi không biết phải làm gì, không cảm thấy bình thường chút nào.

"Không cần đâu."

"Mark …" Giọng anh ấy trầm xuống. "Đi và rửa mặt rồi chúng ta xuống ăn sáng." Anh ấy chỉ vào phòng tắm. Tôi chỉ nhìn anh ấy chằm chằm. Cái nhìn của anh ấy đáp lại tôi ý là anh ấy chưa để tôi đi. Tôi chỉ đành thở dài và đi vào phòng tắm.

Trên bàn có ba, bốn món ăn đơn giản, tôi đoán là mẹ anh ấy đã nấu. Bàn ăn là một chiếc bàn vuông nhỏ có bốn chỗ ngồi. Đó là vì gia đình này chỉ có bốn người.

"Ơ…Vee đưa bạn về nhà à? Sao không nói với mẹ?" Một người phụ nữ xinh đẹp nói rồi bước ra khỏi bếp, bê một bình nước cùng vài chiếc cốc. Tôi đưa tay lên chào bà, bà mỉm cười đáp lại tôi.

"Nó làm gì? Có cho ai biết bao giờ?" P'Yu nhìn P'Vee rồi nói.

"Vậy thì sao, làm thì cũng làm rồi." P'Vee bực mình đáp lại anh trai mình. Anh ấy kéo tay tôi ngồi xuống.

"Sáng sớm đã cãi nhau." Mẹ anh ấy lẩm bẩm rồi ngồi xuống cạnh bố anh.

"Đây là bố mẹ tao và đây là Mark, đàn em cùng khoa của con." Tôi đưa tay chào tỏ lòng kính trọng. Tôi nhìn những người xung quanh có vẻ ngoài rất nổi bật, tự nhiên cảm thấy kỳ lạ và căng thẳng.

"Tại sao mày lại căng thẳng như vậy? Hãy thoải mái như ở nhà đi." P'Vee nói rồi cười với tôi. Tôi phải thừa nhận rằng lúc đầu tôi có hơi sợ bố mẹ anh ấy, lúc đầu họ không nói gì nhưng khi họ mìm cười và bắt đầu trò chuyện trông họ thật tử tế và dễ gần.

"Không cần căng thẳng đâu con. Cứ thoải mái ăn đi. Có thể thức ăn hơi ít vì Vee không nói là đưa bạn về." Mẹ của P'Vee nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng.

"Vâng ạ." Tôi mỉm cười đáp lại, đợi thức ăn rồi ăn trong lặng lẽ. Có tiếng của P'Vee và P'Yu cãi nhau trong bữa ăn. Thỉng thoảng bố mẹ anh cũng sẽ nói chuyện, đôi khi họ cũng sẽ hỏi tôi một vài chuyện nhưng chủ yếu trọng tâm vẫn xoay quanh P'Vee.

"Mark thi thế nào? Đã xong chưa con?" Mẹ anh ấy hỏi.

"Xong rồi ạ."

"Có khó không con? Hồi năm nhất Vee suốt ngày than thở là khó lắm, làm bố phải nghe suốt ngày." Bố anh nói.

"Dạ….Vẫn ở trong phạm vi con làm được ạ." Tôi lắp bắp trả lời. Đôi mắt ân cần khiến tôi cảm thấy khó xử hơn vì ông xưng bố với tôi chỉ sau chưa đầy một giờ.

"Tốt lắm. Chúng ta biết mấy đứa còn trẻ thích tụ tập đi chơi nhưng vẫn cần chú ý học chăm chỉ nhé. Đặc biệt là Vee đấy. Mẹ không muốn nghe thấy con có chuyện gì nữa đâu." Mẹ anh ấy cũng nói.

"Điều đó sẽ không xảy ra nữa đâu mẹ ạ." P'Vee đáp lại.

"Một vài ngày trước, con cứ như thế thật sự làm mẹ phát điên." Bà phàn nàn.

"Bây giờ thì ổn rồi ạ. Từ giờ trở đi, con có thể tự chăm sóc cho mình." Câu cuối cùng P'Vee nhìn vào tôi. Mọi người đều im lặng, nhìn chằm chằm tôi. Làm tôi cảm thấy lạ hơn chính là ánh mắt của bố mẹ anh nhìn tôi.

"Điều tao nói là thật đúng chứ?" P'Yu tỏ ra khó chịu.

"Mày đang nói cái gì đấy?"

"Hình như hôm qua tao đã nói là mày không muốn quay lại với cô ta." P'Yu và P'Vee nhìn nhau.

"Nếu con quyết định làm bất cứ điều gì, hãy suy nghĩ một cách cẩn thận." Bố anh ấy nói trước khi rời đi.

Sự im lặng chính là điều mà tôi đang phải đối mặt. Sau khi bố anh ấy rời khỏi bàn ăn, chúng tôi tiếp tục ăn sáng. Không còn nói chuyện nữa cho đến khi mẹ anh ấy cũng rời khỏi bàn. Bây giờ chỉ còn lại ba chúng tôi.

"Chính xác thì điều mày muốn nói là gì?" P'Vee hỏi P'Yu.

"Mày không rõ ràng chút nào." P'Yu trả lời.

"Tại sao tao phải nói chuyện đó với mày bây giờ? Tại sao mọi thứ phải rõ ràng?" P'Vee tức giận lên tiếng.

"Tao muốn nói với mày là có rất nhiều người sẵn sàng nghiêm túc với đàn em." P'Yu nói rồi nhìn tôi, sau đó anh ấy cũng bước ra ngoài.

"Mẹ kiếp!" P'Vee chửi thề rồi đặt thìa xuống. "Xin lỗi, tao bảo mày ở lại ăn sáng mà lại bắt mày phải chứng kiến chuyện này." Anh ấy nhìn tôi và nói. Bây giờ đàn anh ấy rõ ràng đang rất bực bội.

"Không sao đâu." Tôi cố gắng mỉm cười với anh ấy, khiến khuôn mặt đang căng thẳng của anh hơi giãn ra.

"Bố tao không ổn với những chuyện thế này, trước kia khi P'Yu tuyên bố hẹn hò với con trai, ông ấy đã phải tập làm quen với điều đó. Có lẽ ông ấy mong đợi điều đó từ tao."

"Mong đợi điều gì?" Tôi hỏi.

"Những đứa trẻ chăng?" Anh ấy nhìn tôi và đáp. Bây giờ anh ấy đang suy nghĩ quá nhiều. Chính vì chuyện này nên anh ấy mới không đủ can đảm để làm rõ ràng mọi chuyện.

Nếu tôi thực sự yêu đàn anh, tôi sẽ khiến anh ấy yêu tôi nhiều hơn anh đã từng yêu P'Ploy. Phải chứng minh với gia đình của anh ấy thấy rằng đây không phải một chuyện gì bệnh hoạn, rằng họ không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Hai người đàn ông thích nhau, chuyện đó có thực sự phức tạp không?

"Em …"

"Giống như Yu đã nói, có rất nhiều người sẵn sàng nghiêm túc với mày. Vậy mày sẽ làm gì?" Anh ấy hỏi tôi trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì.

"Em nên nói gì đây?" Tôi hỏi.

"Nếu mày định đi…"

"Nếu anh đuổi em một lần nữa, em sẽ đi." Tôi trợn mắt nhìn anh và nói, tôi không hề thấy vui. Tôi đã quyết định rồi. "Em đã chọn ở lại với anh, đừng hỏi là bao lâu vì em không thể trả lời. Em đồng ý chấp nhận rủi ro, em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn. Em thậm chí đã làm những việc mà trước đây em chưa từng làm. Vậy anh nghĩ rằng, em có thể đến bên một người khác nữa không? Nếu mu���n đi, em đã đi từ lâu rồi?" Tôi nói một câu thật dài, sau khi nói xong tôi đứng lên. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy không lòng với anh ấy chút nào.

"Ah…Tao cảm thấy có lỗi với mày." Anh ấy nói rồi kéo cổ tay tôi, không nhìn vào tôi.

"Nếu cảm thấy có lỗi, thì anh hãy trở về như lúc đầu đi. Vui vẻ cùng với bạn bè, luôn mắng em mỗi khi em mắc lỗi. Không hài lòng thì anh hãy nói thẳng ra. Nếu muốn một điều gì đó, anh hãy hỏi trực tiếp. Quay trở lại bắt ép em phải làm theo những gì mà anh muốn đi, hãy trở về với con người vốn có của anh đi." Tôi nhìn anh và nói.

"Tại sao hôm nay nói nhiều vậy?" P'Vee mỉm cười. Người đàn ông đẹp trai này đứng dậy và đi đến trước mặt tôi. Tay anh ấy vẫn đang giữ lấy cổ tay tôi. Đôi mắt xinh đẹp sắc sảo không khác gì mẹ của anh. Ở đó tôi bắt đầu nhìn thấy những tia sáng của sự vui vẻ bắt đầu xuất hiện.

"Em muốn anh ngừng yêu cô ấy thật nhanh." Tôi nói và nhìn xuống tay của chúng tôi.

"Hãy làm cho tao ngừng yêu cô ấy nhanh đi, Mark…" P'Vee nói và kéo tôi lại gần. "Về gia đình tao, mày đừng suy nghĩ nhiều. Tao tin rằng tao hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất với bố mẹ. Nếu mày là hạnh phúc của tao, họ sẽ chấp nhận." Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi, ý bảo tôi đừng lo lắng về chuyện hôm nay.

"Vậy…Nếu anh ngừng yêu cô ấy, hãy nói với em…Hoặc…nếu anh không có cách nào, cũng hãy nói với em." Tôi nhìn vào mắt anh ấy và nói.

"Bây giờ tao ở bên mày." Anh nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, anh áp đầu tôi vào vai anh, sau đó nhẹ nhàng xoa tóc tôi. "Hãy để tao ở bên mày thật lâu nhé."

[Vee'AOV]

Cuộc sống của tôi giờ đã tốt hơn rất nhiều. Kể từ khi Mark bảo tôi ngừng yêu Ploy, tôi đã rất cố gắng. Khi ở bên Mark, tôi hoàn toàn cảm thấy tốt. Khi ở bên nó tôi có thể quên đi mọi thứ tồi tệ. Bạn bè cũng bảo tôi hãy vui lên và quay về như trước kia. Thời gian gần đây đều ổn và tôi nghĩ tôi có thể.

Bây giờ không chỉ là Ploy muốn tạm xa nhau mà tôi cũng muốn vậy.

"Này, bọn mày gọi thằng Bar đi. Pound mau đi đón Dean đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở quán bar." Kla nói và đặt điện thoại xuống.

Chúng tôi ở cùng với nhau và sắp có một buổi gặp tại vì Dean, một người bạn của tôi đang đến. Nó là bạn của tôi và Bar từ hồi còn đi học nhưng cuối cùng lại học đại học khác nhau. Những người bạn của tôi ở trường đại học cũng thân với nó.

"Tao không biết tại sao nó lại muốn đến đây." Tôi phàn nàn, không muốn di chuyển.

"Ơ? Nó nghe tin về mày nên dĩ nhiên nó muốn đến rồi." Yiwa nói rồi cởi áo workshop ra.

"Tao cảm động quá." Chúng nó liên tục lợi dụng tình trạng hiện tại của tôi để làm cái cớ đi uống. Vì thế mà nhiều lần chúng nó đã kéo tôi ra ngoài với lí do "an ủi tôi" nhưng tất nhiên là chúng nó không hề cố gắng an ủi tôi. Tuy nhiên, tôi rất vui khi có bọn nó. Thật tốt khi bọn nó đang cố gắng giúp đỡ ngay cả khi không bằng người mà tôi đang nghĩ đến lúc này.

Tôi đã không nói với nó về chuyện chúng tôi sẽ làm tối nay.

"Ơ nè? Chúng ta không phải là bạn tốt à? Mày không cần phải nói mỉa mai thế đâu." Giọng điệu chân thành này không khác gì cái giọng mỉa mai mà tôi vừa nói. "Mà này mày đang trở nên tốt hơn nhờ bọn tao đấy. Trông sáng sủa vui vẻ hơn nhiều." Cô ấy bóp má tôi. Tôi đưa tay gạt tay cô ấy ra.

"Làm như mày hiểu tao lắm không bằng." Tôi nói rồi khoanh chân lại.

"Tao không biết hết thật đấy, chỉ nhờ vào bọn tao giúp thôi hả?" Cô ấy nhìn tôi và nở một nụ cười xấu xa.

"Ý mày là gì?" Tôi hỏi.

"Ao….tại mày không nói gì nên tao muốn hỏi có phải mày đang thật sự chỉ có một mình không thôi ý mà." Cô ấy đáp, quay mặt sang chỗ khác tỏ vẻ thờ ơ. Cô ấy đúng là càng ngày càng tò mò. "Vee…."

"Thôi, chúng ta cùng đến quán bar đi." Tôi nhanh chóng đứng dậy rồi rời khỏi phòng. Tôi nghe thấy tiếng cười của Yiwa phía sau lưng, tôi chỉ có thể tự mỉm cười với chính mình. Tại sao cô ấy lại thích nhiều chuyện như vậy?

Tôi thực sự nên từ bỏ việc trở thành bạn của Bar. Sau khi chúng tôi đến phòng gọi Bar, thì gặp bác sĩ ra mở cửa và nó đang cởi trần khoe những cơ bắp của nó. Tôi đỏ mặt và bắt đầu suy nghĩ về cơ bắp của một người khác.

Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc và kết luận rằng Bar không thể đến vì chồng nó không cho đi. Tôi trêu nó rất nhiều, nhìn nó đỏ mặt. Bar chưa bao giờ như thế này. Trước đây không biết tại sao nó lại dễ dàng chấp nhận Gun như vậy, nhưng giờ tôi đã bất đầu hiểu rồi.

"Tao kiệt sức rồi, tao không thể cầm ly của mình lên nữa." Pound nói. Chúng tôi đến bar sau khi rời khỏi chỗ của thằng Bar. Chúng tôi đã ngồi đây được một lúc và chỉ nói về thằng Bar.

"Nó không thể đi vì bị bắt ngồi trên đùi chồng nó, ôi càng ngày nó càng không biết xấu hổ." Kla nói.

"Bọn mày trêu nó nhiều quá, nên giờ nó mạnh dạn hơn rồi." Tôi mỉm cười và vỗ vai Kla.

"Này nói cho tao biết những chuyện tao bỏ lỡ đi, cả về mày và thằng Bar." Dean nói, cái vẻ mặt nhiều chuyện của nó đúng làm người ta phiền.

"Tao thì không có gì. Còn chuyện về Bar thì mày nên tự hỏi nó." Tôi đáp.

"Ao. Vậy người đang đau lòng trước mặt này không có gì để nói sao?"

"Mày nghĩ bạn mày sẽ đau lòng trong một thời gian dài sao? Có lẽ nó đã giấu ai đó trong tối rồi, vì thế nên bạn gái cũ của nó có thế nào cũng không quan trọng."

"Im lặng đi Yiwa, lo mà uống đi." Tôi đẩy chiếc ly đến trước mặt cô ấy, cô ấy mỉm cười rồi nâng ly lên uống.

"Thế nào…"

"Này trai đẹp…Ai vậy?" Pound hỏi tôi, nhìn tôi chằm chằm luôn. Tôi nghĩ tôi thật vô lý khi không cho ai biết bất cứ điều gì. Tội thậm chí còn không n��i rõ với Mark và bạn bè của tôi thì đang đoán và điều tra việc tôi có người khác?

"Nó sẽ không nói cho mày đâu. Mày không quan trọng…" Yiwa nói.

"Hay là hai đứa mày…" Dean nói rồi chỉ vào tôi và Yiwa, mọi người đều có vẻ sốc.

"Sét đánh ngang tai."

"Mày đánh giá thấp mắt nhìn người của tao rồi đấy." Tôi trả lời.

"Mồm mép đúng là." Yiwa nói rồi cúi xuống điện thoại của cô ấy.

Chúng rồi ngồi uống cho đến khi Phean và Nuea cùng những người khác bắt đầu đến. Chẳng mấy chốc câu chuyện của tôi đã bị lãng quên và họ lại nói về Bar một lần nữa. Mọi người đang nói chuyện với nhau, không muốn bỏ lỡ điều gì về Bar và bác sĩ. Yiwa bắt đầu buôn với Phean về chuyện xảy ra hôm nay. Phean phàn nàn là tại sao chúng tôi không mời cô ấy đi cùng, làm cô ấy cứ thể b�� lỡ cơ thể hoàn hảo của bác sĩ.

"Tới xem tao đây này." Tôi bèn phải lên tiếng khi nó cứ phàn nàn không ngớt.

"Thật à?" Cô ấy chớp mắt nhìn tôi đầy mong đợi.

"Tất nhiên là giả rồi, tao nói thế để mày im lặng." Tôi nói rồi đẩy khuôn mặt xinh đẹp của nó ra xa một chút.

"Tại sao mày lại tàn nhẫn như vậy? Giữ cho ai nhìn? Có còn vợ nữa đâu."

"Có người nhìn rồi."

"Ai!"

"Chuyện của tao?" Tôi nhướn mày. Cô ấy không nói gì thêm vì biết tôi sẽ không nói gì nữa.

"Này mày toàn thế, tao không hề biết bất cứ gì về chuyện của mày và Ploy nếu không có Dew." Phean nói.

"Nếu không có Dew, tao cũng không biết về Ploy với đàn anh đó. Ngay cả bây giờ, tụi tao vẫn yêu nhau nhưng không còn giống như trước nữa rồi." Tôi bình tĩnh trả lời, không hề cảm thấy gì nữa.

Thành thật mà nói, tất cả những điều này vẫn khiêu khích tôi. Muốn nói là đã quên thì cũng không hẳn nhưng nếu được hỏi liệu có đau khi nhắc đến chuyện này không thì tôi có thể trả lời là không. Không phải vì quen với chuyện đó mà là bởi vì đã có một người khác thay thế….thật ra bây giờ tôi nhớ Mark nhiều hơn Ploy.

"Không phải thật. Tao biết là sẽ có một ngày hai đứa mày chia tay. Bởi vì mày…"

"Tao làm sao?" Tôi hỏi. Yiwa quay lại, nó im lặng nhìn những người bạn đang chờ đợi câu trả lời.

"Ao…Đừng có nhìn tao như thế. Tao cảm thấy còn áp lực hơn lúc thi Moon – Star nữa. Tao chỉ nói bừa thôi." Những người còn lại quay đi, đôi mắt to tròn nhìn tôi một lát. Tôi cũng nhìn chằm chằm nó. Nó lại mỉm cười hồn nhiên. Tôi thật sự muốn đổ thùng đá vào đầu nó.

"Hai đứa chúng mày? Chắc chắn có chuyện gì." Kla chỉ vào tôi và Yiwa.

"Nói cho tao biết đi!" Dean nói và nhìn tôi. Ánh mắt của hội bạn nhìn tôi chằm chằm giống như thực sự muốn biết câu trả lời. Nhưng tôi chỉ nhún vai.

"Không có gì." Tôi đáp, sau đó chúng nó há hốc mồm.

"Xấu xa!" Tôi mỉm cười, chấp nhận lời nói từ bạn bè ròio rót một ly rượu, nhâm nhi một chút và nghe chúng nó nói chuyện.

Dean đang nói về việc học của nó. Nó nói bài tập của nó cũng nặng không khác chúng tôi là bao. Chúng nó nói hàng trăm hàng tỉ thứ chuyện. Lúc thì lại quay về chuyện của bác sĩ và Bar, lúc thì lại nói xuyên sang chuyện của tôi. Tôi chỉ ngồi và nghe chúng nó nói, thỉng thoảng thì gật đầu phụ hoạ cho đến khi chúng nó đi ra ngoài nhảy mới thôi.

"Mày không đi à?" Dean nói với tôi.

"Tao không thích." Tôi không phải là người thích nhảy nhót. Uống thì uống thôi, thích ngồi hưởng thụ không khí hơn.

"Mày sẽ thích ngay thôi." Tôi nhìn Yiwa, cô ấy quay lại nhìn tôi cười toe toét. Cô ấy khẽ cúi xuống thì thầm với tôi "Nhín phía kia đi." Chính vì thế mà tôi có thể thấy người bạn đẹp trai tên Nuea của mình cùng với đứa trẻ mà tôi biết rất rõ. Đứa trẻ cũng có thể coi là đẹp trai, đang lức lư theo bài hát cùng với Nuea.

"Vậy thì sao?" Tôi nhẹ nhàng hỏi lại Yiwa.

"Chúa ơi, mạnh mồm ghê, tao biết hết đấy trai đẹp ạ." Cô ấy nói lớn hơn một chút khiến tôi quay lại nhìn cô ấy.

��Mày biết những gì?" Tôi hỏi.

"Chuyện của mày và đàn em." Cô ấy mỉm cười đáp lại.

"Làm sao mày biết?"

"Ố ồ vậy là mày thừa nhận rồi?" Lông mày cô ấy nhíu chặt lại.

"Thì mày nói mày đã biết." Có phải tôi vừa bị đưa vào bẫy rồi không?

"Ha ha! Tao chỉ đoán thôi, nhưng bây giờ tao biết là chắc chắn rồi." Cô ấy vui vẻ nói, trước khi thả tay ra khỏi cằm tôi và bắt đầu nhâm nhi ly rượu.

"Chết tiệt!" Tôi khẽ chửi một tiếng, cô ấy thì chỉ nhún vai nhìn tôi. Cái gì vậy, nó ở dưới gầm giường nhà tôi à?

"Này nhìn đi! Hãy thừa nhận đi Vee, mày và Yiwa có gì đó với nhau đúng không?" Tôi nhìn lên và thấy Dean đang chỉ vào mặt tôi, bên cạnh nó là Nuea và….Mark. Tôi nhìn Mark nhưng khi ánh mắt của tôi và nó chạm nhau, nó nhanh chóng quanh mặt đi. Đợi đã, nó không phải đang nhảy ở kia sao? Sao lại nhìn tôi với ánh mắt bất mãn thế kia?

"Xin chào." Mark chào Yiwa một cách tôn trọng.

"Chào đàn em yêu quý của chị. Đến đây và ngồi với chị đi." Yiwa nói rồi kéo nó ngồi xuống giữa cô ấy và tôi.

Người phụ nữ này đúng là đồ độc ác.

"Tại sao mày lại cướp em ấy chứ?" Nuea nhíu mày, ngồi xuống đối diện.

"Bạn em đâu? Sao không mời chúng nó?" Yiwa hỏi Mark.

"Bọn nó ở đây rồi ạ."

"Ớ có phải Fuse không?"

"Không ạ, là James." Lông mày tôi co giật khi tôi nghe thấy cái tên ấy. Tôi mới chỉ gặp thằng nhóc ấy một vài lần nhưng mà nó lườm tôi phải nói là quá nhiều lần ý. Tôi không biết Mark có nói gì với bạn bè nó không nhưng James dường như không thích tôi. Tôi biết điều này bởi vì tôi đã đọc lén tin nhắn của nó.

Hôm nay tôi xem lén điện thoại của nó.

"Oh, là em James của khoa Quản trị. Nè để em ấy ngồi cạnh chị đi, chỗ này vẫn trống." Phean mỉm cười nói với Mark. Nó chỉ mỉm cười rồi cầm lấy điện thoại, có vẻ là đang nhắn với bạn nó ngồi ở chỗ nào. Tôi không biết tại sao nó phải báo cáo với James như thể James là mẹ nó.

"Sao tới mà không nói với chị?"

"Tại sao em nó phải nói với mày?" Nuea hỏi.

"Này không cần phải nói cái giọng điệu ấm ức đấy, em nó là đàn em cùng mã số với tao." Yiwa trả lời Nuea.

"Cũng là đàn em tao muốn chăm sóc mà."

"Chỉ là đàn em cùng mã số mà thôi." Tôi khẽ lẩm bẩm. Mark quay lại nhìn tôi. "Này, tao có chuyện quan trọng muốn nói với mày." Tôi nói trước khi nó quay đi.

"Thế thì anh nói đi?"

"Đây là bất ngờ." Tôi trả lời.

"Ao!" Ờ c�� ao đi, nếu mà cổ họng không đau thì cứ ao đi.

"Hai đứa mày đang thì thầm cái gì đấy?" Yiwa nhướn người qua người Mark để hỏi tôi. Đứa nhóc đó có thể sẽ nghe thấy. Nó giật mình rồi nhìn tôi.

"Đừng có tọc mạch!" Tôi nói, Yiwa nghiêng mặt nhìn tôi sau đó lại quay lại nói chuyện với bạn.

"Thấy chưa! Chúng nó lại tán tỉnh nhau." Dean chỉ vào tôi.

"Ai tán tỉnh ai?" Pin hỏi

"Vee và Yiwa." Dean nói.

"Mày có nghiêm túc không đấy?" Tôi lặng lẽ nhìn nó trước khi nâng ly lên uống một ngụm rượu.

"Nó chỉ trêu đùa tao thôi." Yiwa nói.

"Mày tệ thật." Nuea nhìn tôi và tôi cũng nhìn lại nó. Phớt lờ lời trêu chọc của bạn bè, tôi giật mình một chút khi đầu gối của mình bị huých một cái. Tôi cúi xuống và thấy ai đó đang huých đầu gối tôi.

"Gì?" Tôi dựa vào thành gh��, khẽ hỏi nó.

"Không, không có gì." Ừ không có gì nhưng chân thì vẫn cứ như cũ. Mày thích đánh người khác thế à? Tôi nghĩ trong lòng và nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh như thể không hề làm gì sai trái của nó.

"Đến với ai?" Tôi hỏi. Âm nhạc lại vang lên một lần nữa. Tiếng của bạn bè tôi cũng dừng lại. Ngay bây giờ, tôi chỉ quan tâm đến giọng nói của một người sắp đáp lại tôi.

"Đến với James, Wind cùng mấy người bạn của bạn bọn nó nữa."

"Hội thằng Pete à?" Nó quay lại nhướn mày nhìn tôi.

"Anh biết à?"

"Thấy trên Facebook mày." Tôi đáp lại và chúng tôi ngừng nói chuyện. Mark quay sang phía Nuea, nó mở chai rượu mới và muốn rủ bạn bè của Mark qua đây.

"Bảo tụi nó tới đây đi, không sao đâu." Pin nói.

"Ừ đúng rồi, càng đông càng vui, anh đã mời Lee rồi." Kla nói với Mark, Mark không nói gì, nó nhìn tôi như thể muốn xin phép tôi. Tôi chạm đầu gối với nó như cách mà nó đã làm với tôi. Sau đó nó cúi đầu xuống bấm điện thoại.

Chúng tôi ngồi với nhau một lúc thì Lee đến, sau đó bạn bè của Mark cũng đến, khoảng bốn, năm người. Mọi người giới thiệu nhau rồi cùng ngồi xuống. Khi nhập cuộc rồi, mọi người cũng nhanh chóng trở nên thân thiết hơn. Một thằng nhóc cứ nhìn tôi thường xuyên đến mức tôi có thể cảm nhận được. Tôi dịch người sang bên cạnh rồi huých đứa nhóc bên cạnh mình, nó nhìn qua. Sau đó, Mark, đứa trẻ ngốc nghếch đó lại mỉm cười lại.

Mày không ghen à?

Tôi thấy thằng nhóc đó vẫn đang tròn mắt nhìn tôi. Tôi liếc mắt nhìn nó. Khi chạm ánh mắt tôi, thằng nhóc đó vội nhìn sang hướng khác. Cứ như vậy suốt cho tới khi Mark huých tôi một cái.

"Không muốn thì đừng nhìn. Nhìn sang chỗ khác đi." Thanh âm khàn khàn hơi say vang lên.

"Tao chỉ thấy kỳ lạ thôi, nên mới quay lại nhìn thôi." Tôi thực sự cảm thấy như vậy. Khi mọi người nhìn chúng ta, chúng ta có thể cảm nhận được. Tôi nhìn nó chỉ là cố gắng muốn giao tiếp bằng ánh mắt với nó ý bảo nó đừng có nhìn tôi nữa. Nhưng cứ mỗi lần tôi định truyền đạt thì nó lại quay mặt đi. Nếu mà để tôi nghĩ, thì tôi nghĩ là nó thích tôi.

"Không giúp được." Nó nói nhỏ làm tôi phải nghiêng người sang để nghe. Đứa nhóc cao lớn bên cạnh vươn tay qua trước mặt tôi để lấy chai rượu.

"Mày say rồi." Tôi nói và nhìn nó với ánh mắt nghiêm khắc.

"Không say." Nó muốn giằng chai rượu ra nhưng tôi vẫn giữ chặt. Tôi không biết từ khi nào cả bàn đã im lặng. Nhưng tôi biết khi Yiwa đẩy vai tôi, tôi đưa chai rượu cho Yiwa. Mark thì lại với lấy bia để uống, không quan tâm tới gì nữa.

"Thế nào?"

"Cái gì?" Tôi nhìn sang đối diện. Nó nhìn tôi và Mark, ngón tay run rẩy chỉ về phía tôi.

"Mày và Mark, đàn em của tao." Của mày lúc nào? Tôi nghĩ rồi nhìn Mark. Tất cả bạn bè của tôi đều đang im lặng nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời. Bạn bè của Mark cũng không khác gì.

"Hỏi nó đi." Khi tôi nói như vậy, đứa nhóc bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt dữ tợn, nó không phải là một người thích nói nhiều. Nên mấy cái chuyện giải thích thế này, càng khiến nó mất nhiều thời gian hơn để chuẩn bị.

"Dù sao đi nữa, đừng nói với tao những điều như tao đang nghĩ." Wind bảo Mark, kèm theo đó là một ánh nhìn khó hiểu. Nó không khác gì thằng James, người bây giờ đã đặt ly rượu xuống và nắm chặt tay.

"À…Không có gì đâu. Có thể có gì được?" Nó nói rồi khẽ mỉm cười.

"Oh, em nó nói không có gì, mà nếu có gì thì chắc chắn mày cũng sẽ che giấu." Phean nhìn tôi và nói.

"Yeah thật tốt, em Mark vẫn còn độc thân." Nuea nói xong quay sang nhìn Mark. Mark chỉ mỉm cười, không phủ nhận. Nó có say không đó? Sao lại cười như vậy?

"Sao mày biết được?" Pound hỏi.

"Ô…Độc thân á? Chắc chắn là độc thân?" Yiwa nói rồi nghiêng người về phía Mark khiến nó phải dịch người sang một chút.

"Vâng…" Tôi dùng mũi chân đá vào chân nó trước khi nó trả lời. Nó không nhìn tôi, nhưng tôi thấy khoé miệng nó hơi co giật. "Có người thích rồi ạ."

"Đợi đã, cái gì? Chuyện này là thế nào?"

���Ai? Tại sao tao không biết?" Wind hỏi.

"Bar?" Kla nhướn mày lên tiếng. Tôi chỉ có thể thở dài. Bar cái gì, điên khùng, tại sao nó lại phải nhắc lại chuyện này làm gì?

"Không ạ." Mark từ chối bằng một nụ cười. Bạn bè tôi cứ đoán, nhưng không ai nhắc đến tôi cả. Yiwa không nói gì chỉ ngồi đó mỉm cười.

"Ao…Phải anh không?" Nuea nhìn Mark rồi mỉm cười. Mark không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại.

"Mày nghiêm túc à?" Dean hỏi Nuea.

"Ao…Tao chỉ muốn hỏi em nó trước thôi." Nuea tỏ vẻ ngại ngùng. Còn Mark thì chỉ cười.

"Tao không hỏi đàn em, tao đang nói về việc mày nghiêm túc à. Mẹ…Sao tao tin được hả Nuea." Dean nói xong làm mọi người đều cười ầm lên, sau đấy chuyện mới chuyện cũ của nó đều bị lôi ra.

"Này này… Đừng có nói nữa. Tí nữa đàn em sợ chạy mất giờ." Nuea nói.

"Bây giờ em đã sợ rồi ạ." Mark cười đáp lại. Không hiểu sao tôi lại muốn cười. Tôi thật sự muốn nắm tay nó rồi hôn nó một cái trước mặt mọi người.

"Em sợ điều gì? Sao phải lo, vẫn ngồi đây cơ mà, chúng ta cùng chạm đầu gối nói chuyện với nhau." Nuea nói xong ngoắc tay gọi Mark.

"Đàn em của tao không thích tiếp xúc đầu gối nói chuyện. Thích chạm đầu ngón chân để nói chuyện hơn." Yiwa nói xong, cả lũ đều bối rối. Nhưng mà trong sự bối rối của bạn bè thì tôi thấy mặt mình nóng ran lên vì những lời của Yiwa. Tôi quay sang nhìn vào Mark thì thấy tai cùng mặt nó đều đỏ lên.

Con nhóc Yiwa đen tối này…

"Cái gì đó? Ai thích Mark? Anh muốn biết, anh nghiêm túc đấy Mark." Tôi quay lại nhìn khuôn mặt đang nài nỉ của Nuea. Quay lại nhìn đứa nhóc bên cạnh, câu trả lời của nó đúng là làm tôi hơi buồn.

"Vẫn còn….chưa rõ ạ."

"Vậy anh vẫn còn hy vọng, phải không?" Tôi thật muốn chọc thủng mắt thằng Nuea luôn, nhìn nó chằm chằm vậy làm gì. Muốn nhận được gì hả? Không biết đây có phải là cảm giác lo lắng không? Nếu như phải, có lẽ tôi đang lo lắng.

"Mark…"

"Mark, nói chuyện với tao đi." Tôi chưa nói xong thì thằng James đã lên tiếng trước. Tôi quay đầu nhìn về phía nó sau đó lại nhìn Mark.

"Để em nói chuyện với bạn em trước." Mark nhẹ nhàng nói với tôi, tôi đang cảm thấy tê dại, chuyện gì quan trọng vậy? Tôi thực sự không vui, nhưng vẫn đẩy nhẹ chân nó ý bảo nó có thể đi nói chuyện quan trọng với bạn nó.

"Chỗ nào cũng thu hút người." Tôi nói nhỏ khi nó đi qua. Nó dừng lại chút, không hài lòng nhìn tôi, như thể muốn nói thế thì sao nào? Rồi nó quay lại mỉm cười với tôi như là không làm gì sai.

Ôi! Thật là phiền phức!!!

次の章へ