Ngày hôm sau, Lệ Cảnh Hàn vừa xuống tầng, Mạc Thanh Yên đã gọi cậu một tiếng.
"Hàn nhi, con không ăn sáng sao?"
Lệ Cảnh Hàn dừng bước, liếc mắt nhìn mẹ mình.
"Mẹ, con hẹn người ta đi ăn sáng rồi, nên không ăn ở nhà."
Mạc Thanh Yên đi đến chỗ cậu, tủm tỉm cười.
"Ăn sáng cùng Sơ Tâm à?"
Lệ Cảnh Hàn khẽ gật đầu, cô càng thêm vui vẻ, không nhịn được nhìn mấy đứa con khác đang ở trong phòng ăn.
"Nhìn dáng vẻ của con, quan hệ của con với Sơ Tâm chắc đã xác định rồi, mẹ cũng yên tâm."
Ánh mắt Lệ Cảnh Hàn hơi biến đổi, có một vấn đề cậu không rõ muốn hỏi mẹ.
"Mẹ, có chuyện này, mẹ trả lời con một chút."
Mạc Thanh Yên hơi đảo mắt: "Con nói đi."
"Sao mẹ cứ luôn giục con tìm bạn gái mà không lo cho Cảnh Dục?"
Rõ ràng cậu và tên nhóc kia đều lớn bằng nhau, nhưng mẹ chưa từng thúc giục em trai như vậy bao giờ. Lại còn nghi ngờ mình là GAY nữa chứ, cậu vẫn không hiểu lý do.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください