Lương Mộc Tình nhắm mắt lại, Nam Cung Ngạo đắp thêm cho cô tấm chăn mỏng, sau đó quay trở lại bàn làm việc.
Đến tận khi công việc của anh xong xuôi, tầm mắt mới chuyển về phía Lương Mộc Tình. Cô vẫn còn đang ngủ, anh nhìn thời gian, cô đã ngủ hơn hai tiếng rồi.
Anh đứng dậy tự rót cho mình một ly cà phê. Anh đã xem qua sách cho phụ nữ có thai, biết cô mang thai nên mới ngủ nhiều, cho nên anh cứ để mặc cô ngủ.
Nam Cung Ngạo ngồi lên sô pha, nhìn vẻ mặt ngọt ngọt xinh đẹp lúc ngủ của cô, càng nhìn càng không thể rời mắt.
Lông mi cô rất dài, khi rũ liền rũ xuống, giống như hai cánh bướm, đẹp đến hoàn mỹ.
Dường như Lương Mộc Tình cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô mở mắt ra.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, Nam Cung Ngạo chủ động phá vỡ sự yên lặng.
"Em tỉnh rồi? Đúng là dễ ngủ."
Lương Mộc Tình lúc này mới nhận ra không phải nằm mơ, bây giờ anh đang ở ngay trước mặt cô. Cô nâng tay dụi dụi mắt.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください